Phu Quân Nam Phẫn Nữ Trang

Chương 49:

Thù Đồ Đương Quy

15/12/2022

Chiêu Doanh thấy ngon đến mức bị hoa mắt, do dự cả nửa ngày, cuối cùng chọn món mì thịt bò do huynh muội Tằng gia giới thiệu, Đoạn Lăng cũng chọn mì bò theo nàng, còn Tằng Thần với Tằng Hi thay đổi khẩu vị, một người gọi hoành thánh chua cay, một người gọi bún với dưa chua thịt băm.

Hai bát mì bò được bưng lên trước, lâu dần sợi mì sẽ bị đống thành tảng, vì vậy Chiêu Doanh và Đoạn Lăng không đợi huynh muội Tằng gia, cầm đũa giơ lên trước.

Năm hoặc sáu miếng thịt bò được đặt trên sợi mì thủ công thành hình lá hẹ, trên mặt thịt bò có rau mùi cắt nhỏ, dưới đáy bát có lót rau xanh, trông rất ngon miệng. Chiêu Doanh cầm bát dấm thơm trên bàn, đổ một ít vào mì thịt bò, sau khi quấy đều thì vội vã không chờ được mà ăn.

Sợi mì dai, đồ ăn kèm vừa miệng, thịt bò mềm ngon, đặc biệt là hồ tiêu được bỏ thêm vào trong gia vị mì, mùi vị của tiêu thơm kết hợp với mì và thịt bò phải nói là tuyệt vời.

“Tằng tỷ tỷ, tỷ nói quả nhiên không sai, thật sự ăn rất ngon.” Chiêu Doanh giơ ngón tay cái lên.

Tằng Hi bật cười: "Đoạn tiểu muội ngươi thích là được."

Nhân lúc Chiêu Doanh và Tằng Hi đang nói chuyện, Đoạn Lăng lén nâng đũa lên, đặt miếng thịt bò lớn nhất trong bát của mình vào bát của Chiêu Doanh.

Tằng Thần ngồi đối diện Đoạn Lăng nhìn thấy động tác của hắn, bốn mắt nhìn nhau, Tằng Thần khôn ngoan thu lại ánh mắt, không nói gì cả.

Lúc này, Chiêu Doanh vừa nói chuyện xong với Tằng Hi quay đầu nhìn Đoạn Lăng, nói: “A tỷ, thịt bò này ăn ngon thật, tỷ ăn thêm chút đi.” Nói rồi lại gắp một miếng thịt bò vào bát của Đoạn Lăng.

Nhìn miếng thịt bò bị gắp trở về kia, Đoạn Lăng lập tức có cảm giác dở khóc dở cười.

Tằng Thần chứng kiến toàn bộ quá trình, cuối cùng không nhịn cười được, bật cười “phụt” thành tiếng.

*********

Ăn sáng xong, cả bốn người không về nhà, huynh muội Tằng gia đưa Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đi dạo hội chùa.

Trong Du Châu Thành có một tòa chùa, miếu danh là Đại Phật Tự, tương truyền Đại Phật Tự đã có lịch sử hơn hai trăm năm, tòa chùa miếu này từ trước đến giờ vẫn luôn hương khói hưng thịnh, nhưng bởi vì gần đây đón tết, nên ngày nào cũng có hội chùa, sẽ tiếp tục cho đến Tết Nguyên Đán.

Theo Chiêu Doanh thấy, ngoài việc dâng hương bái phật, hội chùa thực ra rất giống đi chợ, nhưng hội chùa ở thành Du Châu náo nhiệt hơn nhiều so với chợ ở trấn Nam Bình. Nhiều người, nhiều hàng hóa, nhiều thức ăn, nhiều thứ để chơi, Chiêu Doanh cảm thấy hai mắt của mình đều đáp ứng không xuể.



Huynh muội Tằng gia rất có trách nhiệm, chu đáo đưa Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đến hội chùa, vừa đi dạo vừa giới thiệu.

Mua bán đồ vật, biểu diễn xiếc ảo thuật, ném vòng, tranh kẹo... họ đi từ nhà này sang nhà khác, dạo rất chậm. Toàn bộ quá trình Chiêu Doanh đều nắm chặt tay Đoạn Lăng, tâm trạng vui vẻ hớn hở kéo dài đến tận trưa.

"Hội chùa này còn diễn ra vài ngày nữa, chưa chơi đã cũng không sao, ngày mai chúng ta có thể đi tiếp." Tằng Thần nói, giọng nói của hắn mang lại cảm giác rất ổn định và vững vàng: “Sắp đến trưa rồi, chúng ta ăn trưa rồi trở về.”

Bốn người đến Đào Nhiên Lâu ở thành tây. Đào Nhiên Lâu tuy không phải là tửu lầu nổi tiếng nhất ở thành Du Châu, nhưng cũng được xếp hạng nhất, món ăn phong phú, giá cả phải chăng, đối với những bá tánh bình thường thì đây là một lựa chọn tốt.

Chiêu Doanh bọn họ bước vào đại sảnh của tửu lầu, tiểu nhị lập tức nhiệt tình tiếp đón bọn họ: "Mời các vị lên lầu, trên lầu có chỗ ngồi."

Chiêu Doanh bọn họ đi theo tiểu nhị lên lầu ba. Lúc này, cửa sổ của một gian trên lầu hai bị đẩy ra, một vị nam tử trung niên đứng trước cửa sổ, quay lưng nói với người đó:

“Bà Tần, ta bảo bà làm việc, mà bà làm hỏng việc của ta rồi, ta luôn không trách tội bà. ta vốn định thay cho người khác làm, bà lại nói muốn lập công chuộc tội, ta cũng đồng ý bà. Hôm nay bà hẹn ta đến Đào Nhiên Lầu đây để gặp mặt, ta hy vọng bà có thể cho ta một đáp án làm ta vừa lòng.”

Trong tay nam tử trung niên cầm một chiếc quạt xếp, tuy để râu nhưng hắn ta vẫn xử lí rất gọn gàng, tướng mạo văn nhã, từng cử chỉ đều mang theo phong độ tri thức, trông có vẻ không giống một thương nhân.

Bà mối Tần đứng sau lưng nam tử trung niên vội vàng đi tới, cười nịnh nọt, bà ta đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy người đang đi lên lầu qua cửa sổ, bà mối Tần lúc đầu giật mình, sau đó đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong lòng.

Bà ta giơ tay chỉ vào cầu thang đối diện với cửa sổ, nói: “Chu lão gia mau nhìn này, cô nương dáng người cao kia là người mà trước đây ta đã chọn, ta đã phải rất vất vả mới có thể khiến nàng tới Đào Nhiên Lâu, nếu Chu lão gia hài lòng, có thể sai người lén lút mời nàng vào trong sân.”

Lời nói này của bà mối Tần có ẩn ý, nhưng Chu lão gia đã nghe thấy rõ ràng - cô nương này không đồng ý làm ngoại thất, nhưng bà mối của Tần đã sai bảo nàng đến Đào Nhiên Lâu này, để cho mình gặp cô nương này, nếu thích, thì sẽ sai người lén bắt nàng về là được.

Chu lão gia có thuộc hạ, muốn làm ra chuyện thần không biết quỷ không hay cũng không khó, mấu chốt là hắn ta có thích cô nương này hay không.

Nghĩ đến đây, Chu lão gia ngẩng đầu nhìn sang, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của cô nương kia, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Dường như hắn ta đã từng gặp nàng ở đâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Nam Phẫn Nữ Trang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook