Chương 7:
Thù Đồ Đương Quy
10/12/2022
Chiêu Doanh đưa kẹo hồ lô qua, nàng không vội ăn mà đưa vào miệng Đoạn Lăng trước. Nụ cười trên mặt Đoạn Lăng sâu hơn một chút, hắn mở miệng, "nhấp" một cái, cắn quả sơn tra đầu tiên.
Chiêu Doanh vừa lòng gật gật đầu, lúc này nàng mới thu tay lại, rồi cắn.
Quả sơn tra đỏ rực khiến người ta phải nuốt nước miếng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Chiêu Doanh cắn một nửa, nheo mắt lại vì chua, tuy nhiên lớp đường phèn bao bọc bên ngoài đã nhanh chóng giải tỏa vị chua. Hương vị hòa quyện với nhau một cách tuyệt vời.
Hai tỷ muội cứ thế đứng trong góc như thế này, chia sẻ một xiên hồ lô.
Thấy Đoạn Lăng đã ăn xong, Chiêu Doanh vội vàng cắn một nửa còn lại, sau đó đưa kẹo hồ lô vào miệng Đoạn Lăng. Đoạn Lăng hơi nghiêng người, cắn một cái nữa từ xiên tre.
Trong lúc di chuyển, bọn họ đã ở rất gần, Chiêu Doanh nhìn thấy Đoạn Lăng đôi mắt cụp xuống, lông mi dài và rậm như một chiếc quạt nhỏ, không hiểu sao đầu nàng bỗng trở nên trống rỗng, nàng hoàn toàn quên mất tiếp theo phải làm hành động gì.
Đoạn Lăng đứng thẳng dậy, nhìn thấy muội muội mình vẫn còn đang ngơ ngác cầm kẹo hồ lô, hắn nhướng mày, nâng cánh tay lên, gõ nhẹ lên trán Chiêu Doanh.
Chiêu Doanh hồi phục tinh thần lại, nàng cười với Đoạn Lăng, sau đó rút tay về, tiếp tục ăn kẹo hồ lô.
Lúc này, Đoạn Lăng lại lấy ra một túi tiền khác, hắn lại nghiêng người, buộc chiếc ví quanh hông của Chiêu Doanh.
Chiêu Doanh trở nên vui vẻ hơn, không cần nhìn cũng biết đây là kẹo mà a tỷ mua cho nàng, dù không đòi nhưng a tỷ mỗi lần đi chợ đều mua cho. A tỷ rất yêu thương nàng, luôn dành cho nàng những điều tốt đẹp nhất.
Chiêu Doanh cảm thấy Đoạn Lăng là tỷ tỷ tốt nhất trên đời, khi trưởng thành rồi nàng sẽ chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền để a tỷ mình có cuộc sống tốt đẹp.
Sau khi hai tỷ muội ăn kẹo hồ lô xong, họ tiếp tục ghé chợ, cắt ít thịt heo và mua gia vị cần thiết về nhà, cuối cùng thì chiếc giỏ trúc trên lưng của hai tỷ muội đã đầy ắp.
Mua đủ đồ xong cũng gần trưa, hai tỷ muội đi ra khỏi chợ, tìm đến một tiệm mì ở phía đông trấn, gọi mỗi người một bát mì cay.
Mì tuy là mì khô bình thường nhưng gia vị được chủ quán chế biến rất ngon, đặc biệt là tương ớt tự làm, vừa thơm vừa cay, kết hợp với rau xanh và một chút đậu phộng giòn, trông rất đơn giản và bình dị. Một tô mì đơn giản nhưng rất hợp khẩu vị của người Du Châu.
Chiêu Doanh rất giỏi ăn cay, nàng đã yêu cầu quán ăn bỏ nhiều dầu và đồ ăn cay cho nàng, cuối cùng nàng nóng đến mức đổ mồ hôi, nhưng nàng rất hài lòng.
Ăn no căng bụng, thấy sắp đến giờ, hai tỷ muội lại quay lại lối chợ, đã hẹn trước đó, Mai lão tam sẽ đợi sẵn ở đó và đón họ.
Hai tỷ muội đợi một lúc, cuối cùng xe cũng đến, không chậm trễ nữa mà lên xe la, Mai lão tam đánh xe la ra khỏi trấn Nam Bình, đi đến thôn Giang Tấn.
Trên đường đi, mọi người bàn tán xôn xao. Một tức phụ trẻ nghiêng đầu, nhìn vào trong giỏ xách dưới chân Chiêu Doanh, mở miệng nói: “Chà, hai tỷ muội các ngươi lại mua không ít đồ rồi.” Giọng nói của nàng ta không nhỏ, lúc sau người ngồi trên xe la đều nhìn xuống.
Chiêu Doanh gật đầu: "Ở nhà ta không có, đương nhiên phải đi mua một ít."
Tức phụ trẻ âm thầm bĩu môi, cuối cùng không nhịn được chua ngoa nói: "Hai tỷ muội bây giờ sống tốt như vậy, chậc chậc, phải cảm ơn thôn chúng ta khi đó đã thu nhận các ngươi."
Đoạn Lăng vốn nhìn về phía ven đường, nghe xong lời này, không khỏi quay đầu thu lại ánh mắt, nhìn về phía tức phụ trẻ tuổi, nhưng tức phụ trẻ tuổi không nhận ra, vẫn tiếp tục tự nói:
“Ta nói chứ, các ngươi nên trả ơn thôn của chúng ta, không nên tính tiền người đi khám bệnh ở làng chúng ta.” Dáng vẻ nàng ta nói như là nên làm, điều này khiến Chiêu Doanh cảm thấy rất không vui.
Chiêu Doanh tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng nàng có thể phân biệt được người tốt người xấu, nàng là người ngay thẳng, nếu người ta lễ phép với nàng thì nàng cũng sẽ lễ phép với người đó.
Nàng cười nói với tức phụ trẻ: "Đúng vậy, ta và a tỷ ta rất cảm tạ lí trưởng, năm đó nếu không có ông ấy, ta và a tỷ ta đã chết từ lâu rồi, còn có Trương gia và Trần gia, bọn họ đã cho chúng ta chỗ ở, những năm qua cũng đã chiếu cố cho hai tỷ muội chúng ta rất nhiều, ân tình của bọn họ, ta và a tỷ sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp. "
Chiêu Doanh đã chỉ rõ ai là người có ơn với hai tỷ muội, muốn lợi dụng Đoạn gia thì cũng tùy ngươi có xứng đáng hay không.
Lời nói của Chiêu Doanh rất rõ ràng, chỉ cần ngươi không phải là kẻ ngốc, thì ngươi có thể nghe được ý trong câu nói của nàng.
Người ngồi đối diện tức phụ trẻ tuổi bật cười, nàng ấy liếc mắt nhìn tức phụ trẻ tuổi, nói: "Đây là sự thật, Đoạn đại muội và Đoạn tiểu muội đều là những người có lương tâm, trong các ngày lễ ngày tết bọn họ sẽ tặng đồ cho lí trưởng, ta đã từng thấy rất nhiều lần. Còn có Trương gia và nhà Trần gia bên này, nghe nói sau khi kiếm được tiền thì bắt đầu trả tiền thuê, cũng không có thiếu nhà hai bọn họ."
Vừa nói nàng ấy vừa thở dài thán phục: "Hai tỷ muội đúng là người có bản lĩnh, cuộc sống tốt đẹp đều là do các ngươi kiếm được, là điều các ngươi đáng được hưởng." Thấy hai tỷ muội Đoạn gia không cha không nương chỉ muốn ức hiếp người ta, lợi dụng người ta, cũng không thèm nhìn xem chính mình mấy cân mấy lượng.
Đôi má tức phụ trẻ đỏ bừng vì lời mỉa mai, định cãi lại thì bị mẫu thân của trượng phu ngồi bên cạnh nhéo một cái, nàng ta đau đến nhíu mày nhưng không dám nói thêm lời nào.
Không khí trên xe dần im lặng, thấy vậy, Chiêu Doanh nói: "Ta vẫn phải đa tạ các hương thân đã chăm sóc chúng ta. Nếu năm đó các ngươi không phân phát thức ăn cho tỷ muội chúng ta thì làm sao ta và a tỷ ta có thể sống được đến ngày hôm nay. "
Vừa mở miệng, bầu không khí dịu đi, một đại thẩm lớn tuổi lại đưa ra chủ đề khác, mọi người tiếp tục bàn tán về chủ đề này, không khí khó xử liền tan biến trong chốc lát.
Vẻ mặt Đoạn Lăng thả lỏng xuống, hắn nhìn đi chỗ khác, lại nhìn hai bên đường.
Sau nửa canh giờ, mọi người trở lại thôn Giang Tấn, Đoạn Lăng trả tiền xe, sau đó xách giỏ cùng Chiêu Doanh trở về nhà.
Đầu tiên hai tỷ muội cho gà mái ăn, sau đó thu dọn đồ đạc mua về. Khi mọi thứ đã vào đúng vị trí, đã đến giờ ăn tối.
Hôm nay cũng coi như lăn lộn cả một ngày, hai tỷ muội chỉ việc nấu một nồi cháo, sau đó lấy mấy viên đậu đũa chua từ hũ kim chi xắt nhuyễn ra, xào với thịt băm, cực kì khai vị.
Chiêu Doanh cho thịt đậu đũa chua vào quấy cháo, cháo trắng nhuyễn rất ngon, nàng uống liên tục hai chén rồi mới đặt chén đũa xuống.
Vẫn là như cũ Chiêu Doanh rửa bát, Đoạn Lăng dọn dẹp phòng bếp, khi Chiêu Doanh đem chén đĩa đã rửa trở lại phòng bếp, Đoạn Lăng đã bắt đầu đun nước nóng.
Tác giả nói:
Loại văn hàng ngày này sẽ rất nhiều, dù sao cũng phải nói tới chính là ăn ăn uống uống ~~~
Chiêu Doanh vừa lòng gật gật đầu, lúc này nàng mới thu tay lại, rồi cắn.
Quả sơn tra đỏ rực khiến người ta phải nuốt nước miếng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Chiêu Doanh cắn một nửa, nheo mắt lại vì chua, tuy nhiên lớp đường phèn bao bọc bên ngoài đã nhanh chóng giải tỏa vị chua. Hương vị hòa quyện với nhau một cách tuyệt vời.
Hai tỷ muội cứ thế đứng trong góc như thế này, chia sẻ một xiên hồ lô.
Thấy Đoạn Lăng đã ăn xong, Chiêu Doanh vội vàng cắn một nửa còn lại, sau đó đưa kẹo hồ lô vào miệng Đoạn Lăng. Đoạn Lăng hơi nghiêng người, cắn một cái nữa từ xiên tre.
Trong lúc di chuyển, bọn họ đã ở rất gần, Chiêu Doanh nhìn thấy Đoạn Lăng đôi mắt cụp xuống, lông mi dài và rậm như một chiếc quạt nhỏ, không hiểu sao đầu nàng bỗng trở nên trống rỗng, nàng hoàn toàn quên mất tiếp theo phải làm hành động gì.
Đoạn Lăng đứng thẳng dậy, nhìn thấy muội muội mình vẫn còn đang ngơ ngác cầm kẹo hồ lô, hắn nhướng mày, nâng cánh tay lên, gõ nhẹ lên trán Chiêu Doanh.
Chiêu Doanh hồi phục tinh thần lại, nàng cười với Đoạn Lăng, sau đó rút tay về, tiếp tục ăn kẹo hồ lô.
Lúc này, Đoạn Lăng lại lấy ra một túi tiền khác, hắn lại nghiêng người, buộc chiếc ví quanh hông của Chiêu Doanh.
Chiêu Doanh trở nên vui vẻ hơn, không cần nhìn cũng biết đây là kẹo mà a tỷ mua cho nàng, dù không đòi nhưng a tỷ mỗi lần đi chợ đều mua cho. A tỷ rất yêu thương nàng, luôn dành cho nàng những điều tốt đẹp nhất.
Chiêu Doanh cảm thấy Đoạn Lăng là tỷ tỷ tốt nhất trên đời, khi trưởng thành rồi nàng sẽ chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền để a tỷ mình có cuộc sống tốt đẹp.
Sau khi hai tỷ muội ăn kẹo hồ lô xong, họ tiếp tục ghé chợ, cắt ít thịt heo và mua gia vị cần thiết về nhà, cuối cùng thì chiếc giỏ trúc trên lưng của hai tỷ muội đã đầy ắp.
Mua đủ đồ xong cũng gần trưa, hai tỷ muội đi ra khỏi chợ, tìm đến một tiệm mì ở phía đông trấn, gọi mỗi người một bát mì cay.
Mì tuy là mì khô bình thường nhưng gia vị được chủ quán chế biến rất ngon, đặc biệt là tương ớt tự làm, vừa thơm vừa cay, kết hợp với rau xanh và một chút đậu phộng giòn, trông rất đơn giản và bình dị. Một tô mì đơn giản nhưng rất hợp khẩu vị của người Du Châu.
Chiêu Doanh rất giỏi ăn cay, nàng đã yêu cầu quán ăn bỏ nhiều dầu và đồ ăn cay cho nàng, cuối cùng nàng nóng đến mức đổ mồ hôi, nhưng nàng rất hài lòng.
Ăn no căng bụng, thấy sắp đến giờ, hai tỷ muội lại quay lại lối chợ, đã hẹn trước đó, Mai lão tam sẽ đợi sẵn ở đó và đón họ.
Hai tỷ muội đợi một lúc, cuối cùng xe cũng đến, không chậm trễ nữa mà lên xe la, Mai lão tam đánh xe la ra khỏi trấn Nam Bình, đi đến thôn Giang Tấn.
Trên đường đi, mọi người bàn tán xôn xao. Một tức phụ trẻ nghiêng đầu, nhìn vào trong giỏ xách dưới chân Chiêu Doanh, mở miệng nói: “Chà, hai tỷ muội các ngươi lại mua không ít đồ rồi.” Giọng nói của nàng ta không nhỏ, lúc sau người ngồi trên xe la đều nhìn xuống.
Chiêu Doanh gật đầu: "Ở nhà ta không có, đương nhiên phải đi mua một ít."
Tức phụ trẻ âm thầm bĩu môi, cuối cùng không nhịn được chua ngoa nói: "Hai tỷ muội bây giờ sống tốt như vậy, chậc chậc, phải cảm ơn thôn chúng ta khi đó đã thu nhận các ngươi."
Đoạn Lăng vốn nhìn về phía ven đường, nghe xong lời này, không khỏi quay đầu thu lại ánh mắt, nhìn về phía tức phụ trẻ tuổi, nhưng tức phụ trẻ tuổi không nhận ra, vẫn tiếp tục tự nói:
“Ta nói chứ, các ngươi nên trả ơn thôn của chúng ta, không nên tính tiền người đi khám bệnh ở làng chúng ta.” Dáng vẻ nàng ta nói như là nên làm, điều này khiến Chiêu Doanh cảm thấy rất không vui.
Chiêu Doanh tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng nàng có thể phân biệt được người tốt người xấu, nàng là người ngay thẳng, nếu người ta lễ phép với nàng thì nàng cũng sẽ lễ phép với người đó.
Nàng cười nói với tức phụ trẻ: "Đúng vậy, ta và a tỷ ta rất cảm tạ lí trưởng, năm đó nếu không có ông ấy, ta và a tỷ ta đã chết từ lâu rồi, còn có Trương gia và Trần gia, bọn họ đã cho chúng ta chỗ ở, những năm qua cũng đã chiếu cố cho hai tỷ muội chúng ta rất nhiều, ân tình của bọn họ, ta và a tỷ sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp. "
Chiêu Doanh đã chỉ rõ ai là người có ơn với hai tỷ muội, muốn lợi dụng Đoạn gia thì cũng tùy ngươi có xứng đáng hay không.
Lời nói của Chiêu Doanh rất rõ ràng, chỉ cần ngươi không phải là kẻ ngốc, thì ngươi có thể nghe được ý trong câu nói của nàng.
Người ngồi đối diện tức phụ trẻ tuổi bật cười, nàng ấy liếc mắt nhìn tức phụ trẻ tuổi, nói: "Đây là sự thật, Đoạn đại muội và Đoạn tiểu muội đều là những người có lương tâm, trong các ngày lễ ngày tết bọn họ sẽ tặng đồ cho lí trưởng, ta đã từng thấy rất nhiều lần. Còn có Trương gia và nhà Trần gia bên này, nghe nói sau khi kiếm được tiền thì bắt đầu trả tiền thuê, cũng không có thiếu nhà hai bọn họ."
Vừa nói nàng ấy vừa thở dài thán phục: "Hai tỷ muội đúng là người có bản lĩnh, cuộc sống tốt đẹp đều là do các ngươi kiếm được, là điều các ngươi đáng được hưởng." Thấy hai tỷ muội Đoạn gia không cha không nương chỉ muốn ức hiếp người ta, lợi dụng người ta, cũng không thèm nhìn xem chính mình mấy cân mấy lượng.
Đôi má tức phụ trẻ đỏ bừng vì lời mỉa mai, định cãi lại thì bị mẫu thân của trượng phu ngồi bên cạnh nhéo một cái, nàng ta đau đến nhíu mày nhưng không dám nói thêm lời nào.
Không khí trên xe dần im lặng, thấy vậy, Chiêu Doanh nói: "Ta vẫn phải đa tạ các hương thân đã chăm sóc chúng ta. Nếu năm đó các ngươi không phân phát thức ăn cho tỷ muội chúng ta thì làm sao ta và a tỷ ta có thể sống được đến ngày hôm nay. "
Vừa mở miệng, bầu không khí dịu đi, một đại thẩm lớn tuổi lại đưa ra chủ đề khác, mọi người tiếp tục bàn tán về chủ đề này, không khí khó xử liền tan biến trong chốc lát.
Vẻ mặt Đoạn Lăng thả lỏng xuống, hắn nhìn đi chỗ khác, lại nhìn hai bên đường.
Sau nửa canh giờ, mọi người trở lại thôn Giang Tấn, Đoạn Lăng trả tiền xe, sau đó xách giỏ cùng Chiêu Doanh trở về nhà.
Đầu tiên hai tỷ muội cho gà mái ăn, sau đó thu dọn đồ đạc mua về. Khi mọi thứ đã vào đúng vị trí, đã đến giờ ăn tối.
Hôm nay cũng coi như lăn lộn cả một ngày, hai tỷ muội chỉ việc nấu một nồi cháo, sau đó lấy mấy viên đậu đũa chua từ hũ kim chi xắt nhuyễn ra, xào với thịt băm, cực kì khai vị.
Chiêu Doanh cho thịt đậu đũa chua vào quấy cháo, cháo trắng nhuyễn rất ngon, nàng uống liên tục hai chén rồi mới đặt chén đũa xuống.
Vẫn là như cũ Chiêu Doanh rửa bát, Đoạn Lăng dọn dẹp phòng bếp, khi Chiêu Doanh đem chén đĩa đã rửa trở lại phòng bếp, Đoạn Lăng đã bắt đầu đun nước nóng.
Tác giả nói:
Loại văn hàng ngày này sẽ rất nhiều, dù sao cũng phải nói tới chính là ăn ăn uống uống ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.