Chương 8:
Thù Đồ Đương Quy
10/12/2022
Chiêu Doanh và Đoạn Lăng rất ưa sạch sẽ, như là những khi đi chợ về, họ đều sẽ đun nước để tắm.
Đoạn Lăng đang bổ củi trong bếp, Chiêu Doanh thấy vậy, lấy một băng ghế nhỏ từ trong sân đến ngồi bên cạnh Đoạn Lăng. Đoạn Lăng nghiêng đầu nhìn Chiêu Doanh, vẫy vẫy tay ra hiệu Chiêu Doanh ngồi xa ra hơn để bếp lò không làm nóng nàng.
Chiêu Doanh cười nhưng không nhúc nhích, vẫn ngồi bên cạnh a tỷ. Đoạn Lăng cũng không khuyên nữa, hắn quay người lại, chăm chú nhìn nhà bếp.
Chiêu Doanh chống cằm, nhìn thấy củi trong bếp đang bốc cháy ngùn ngụt, nàng chợt nhớ ra điều gì đó liền nói với Đoạn Lăng: "A tỷ, củi ở nhà sắp hết rồi, ngày mai muội lên núi nhặt một ít về."
Đoạn Lăng suy nghĩ một chút, gật đầu, sau đó giơ tay lên, đầu tiên là chỉ vào chính mình, sau đó là nhìn về phía Chiêu Doanh, Chiêu Doanh lập tức hiểu ra a tỷ là đang muốn cùng mình lên núi.
Hai người luôn tốt hơn một người, Chiêu Doanh vui vẻ mà lên tiếng.
Chẳng mấy chốc, nước trên bếp đã sôi, Đoạn Lăng múc một ít nước lạnh trong giếng đi vào bếp, sau đó để lại nhà bếp cho Chiêu Doanh. Hai tỷ muội từ trước đến nay vẫn luôn có thói quen này, Chiêu Doanh tắm trước, Đoạn Lăng tắm sau, cuối cùng Đoạn Lăng sẽ dọn dẹp sạch phòng bếp.
Vì gội đầu, không thể lên giường đi ngủ, Chiêu Doanh mặc một chiếc áo trong nhỏ, ngồi trong sân hong tóc, bầu trời đêm đầy sao, nàng bất giác ngẩng đầu, chăm chú chiêm ngưỡng những vì sao sáng.
Không biết đã qua bao lâu, Chiêu Doanh đột nhiên cảm thấy trên vai mình có chút nặng, nàng quay đầu lại nhìn, là a tỷ của mình, hắn sợ nàng bị cảm lạnh, nên lấy một chiếc áo ngoài để nàng mặc vào thêm.
Trên người hắn cũng khoác y phục, sau đó ngồi ở bên cạnh Chiêu Doanh. Trên mặt Chiêu Doanh lộ ra một nụ cười tươi, nàng hơi nghiêng cơ thể, dựa đầu vào vai Đoạn Lăng, Đoạn Lăng không nhúc nhích, để cho Chiêu Doanh tùy ý mà dựa vào.
Ban đêm rất yên tĩnh, hai tỷ muội cứ như vậy mà rúc vào nhau, cùng ngẩng đầu, ngắm bầu trời trăng và sao.
Ngày hôm sau, hai tỷ muội ăn xong bữa sáng, sau khi cho gà trong nhà ăn xong, liền đeo giỏ lên lưng, cùng nhau lên núi.
Thôn Giang Tấn tuy rằng vị trí hẻo lánh, nhưng địa hình lại rất tốt, bên trái dựa núi, bên phải gần sông, mặt đối diện là địa thế bằng phẳng, thích hợp gieo trồng, nên người trong thôn không nói giàu sang phú quý gì nhiều, nhưng chỉ cần chăm chỉ làm, sẽ không bao giờ đói bụng.
Khi hai tỷ muội lên núi, gặp không ít người trong thôn, bọn họ giống Chiêu Doanh, lên núi nhặt củi, có đi săn, có nhặt thổ sản vùng núi, có hái rau dại và hoa quả dại. Dựa núi ăn núi, dựa sông uống nước sông, lão bách tính bình dân đều sống như vậy.
Đoạn Lăng lên núi, ngoài việc giúp Chiêu Doanh cùng nhặt củi, hắn còn hái thảo dược. Thảo dược tốt thường mọc ở núi sâu rừng già, cũng may Đoạn Lăng mấy năm nay thường xuyên vào trong núi, rất biết đường đi, không sợ lạc trong núi.
Hai tỷ muội định hái thuốc trước, nhặt củi sau, cho nên trực tiếp đi thẳng vào sâu trong rừng.
Trừ những người đi săn, người bình thường trong thôn đều không đi vào sâu trong rừng, nên trong rừng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng chim kêu, khi đi đường, tiếng giày dép cọ vào cỏ dại, âm thanh lá rụng phát ra.
Chiêu Doanh tuy không biết y thuật, nhưng Đoạn Lăng đã dạy nàng nhận dạng các loại thảo dược, có nàng giúp đỡ, họ đã hái được rất nhiều loại thảo dược. May mắn là, họ cũng tìm thấy hai cây nấm linh chi. Hai cây nấm linh chi mọc cùng một chỗ, to bằng lòng bàn tay người trưởng thành, màu nâu đen, đem theo mùi thơm thoang thoảng, là nấm linh chi đang trong tình trạng tốt nhất, chắc chắn có thể bán được giá tốt.
Trong nhà lại có thêm nhiều tiền hơn, là một chuyện tốt khiến người ta vui sướng. Mặc dù leo núi hái thuốc mệt mỏi, nhưng nụ cười trên mặt Chiêu Doanh vẫn không ngừng tắt, lúc này, Đoạn Lăng giơ tay vỗ vỗ vai Chiêu Doanh, sau đó chỉ về một hướng.
Chiêu Doanh nhìn về phía phương hướng đó, liền thấy nơi đó mọc lên một bụi gai lớn, trên cành mọc dày đặc những quả nhỏ, màu sắc đỏ tươi, khiến người ta vừa nhìn đã có thể nghĩ tới vị chua chua ngọt ngọt của nó.
Tâm trạng Chiêu Doanh vui vẻ hơn, nàng nắm tay Đoạn Lăng đi tới, bắt đầu hái thứ phát hiện bất ngờ này.
Đợi hái được kha khá rồi, hai tỷ muội bắt đầu rảo bước ra khỏi rừng núi, vừa đi vừa nhặt củi về, chiếc giỏ trên lưng không hề nhẹ, làm đầu nàng nhễ nhại mồ hôi.
Khi hai người đi tới trước cửa nhà, trước cửa có hai người đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ, một người trong đó là Vương thị, người còn lại Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đều không hề quen biết.
Bà ta trông ngoài bốn mươi, dung mạo bình thường, dáng người đầy đặn, mặc một bộ Chiết Chi Văn Bỉ giáp, bên dưới mặc cái váy hoa mã diện, chất liệu y phục tuy bình thường nhưng lại tinh xảo hơn nhiều so với những nhà nông hộ bình thường.
Vương thị đang nhỏ giọng nói chuyện với bà, khi nàng ta nhìn thấy Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đến gần, thì ngừng nói, dừng một chút, sau đó mới nở nụ cười chào Chiêu Doanh bọn họ:
"Chà, hôm nay hai tỷ muội đi vào núi à? Nhìn dáng vẻ nhỏ thế cũng thấy mệt rồi, nên về nghỉ ngơi đi." Vương thị quan tâm Chiêu Doanh bọn họ, mặc dù nàng ta có hơi nịnh bợ, nhưng nàng ta thực sự yêu thương hai tỷ muội Đoạn gia.
“Chào Vương thẩm.” Chiêu Doanh chào nàng ta, vì Vương thị không giới thiệu người phụ nữ bên cạnh, nên Chiêu Doanh lịch sự mỉm cười với người phụ nữ lạ mặt, sau đó trở về nhà với Đoạn Lăng.
Đợi cửa sân vừa đóng lại, người phụ nữ lạ mặt lập tức hỏi: “Đây là hai tỷ muội của nhà nào vậy?”
Đoạn Lăng đang bổ củi trong bếp, Chiêu Doanh thấy vậy, lấy một băng ghế nhỏ từ trong sân đến ngồi bên cạnh Đoạn Lăng. Đoạn Lăng nghiêng đầu nhìn Chiêu Doanh, vẫy vẫy tay ra hiệu Chiêu Doanh ngồi xa ra hơn để bếp lò không làm nóng nàng.
Chiêu Doanh cười nhưng không nhúc nhích, vẫn ngồi bên cạnh a tỷ. Đoạn Lăng cũng không khuyên nữa, hắn quay người lại, chăm chú nhìn nhà bếp.
Chiêu Doanh chống cằm, nhìn thấy củi trong bếp đang bốc cháy ngùn ngụt, nàng chợt nhớ ra điều gì đó liền nói với Đoạn Lăng: "A tỷ, củi ở nhà sắp hết rồi, ngày mai muội lên núi nhặt một ít về."
Đoạn Lăng suy nghĩ một chút, gật đầu, sau đó giơ tay lên, đầu tiên là chỉ vào chính mình, sau đó là nhìn về phía Chiêu Doanh, Chiêu Doanh lập tức hiểu ra a tỷ là đang muốn cùng mình lên núi.
Hai người luôn tốt hơn một người, Chiêu Doanh vui vẻ mà lên tiếng.
Chẳng mấy chốc, nước trên bếp đã sôi, Đoạn Lăng múc một ít nước lạnh trong giếng đi vào bếp, sau đó để lại nhà bếp cho Chiêu Doanh. Hai tỷ muội từ trước đến nay vẫn luôn có thói quen này, Chiêu Doanh tắm trước, Đoạn Lăng tắm sau, cuối cùng Đoạn Lăng sẽ dọn dẹp sạch phòng bếp.
Vì gội đầu, không thể lên giường đi ngủ, Chiêu Doanh mặc một chiếc áo trong nhỏ, ngồi trong sân hong tóc, bầu trời đêm đầy sao, nàng bất giác ngẩng đầu, chăm chú chiêm ngưỡng những vì sao sáng.
Không biết đã qua bao lâu, Chiêu Doanh đột nhiên cảm thấy trên vai mình có chút nặng, nàng quay đầu lại nhìn, là a tỷ của mình, hắn sợ nàng bị cảm lạnh, nên lấy một chiếc áo ngoài để nàng mặc vào thêm.
Trên người hắn cũng khoác y phục, sau đó ngồi ở bên cạnh Chiêu Doanh. Trên mặt Chiêu Doanh lộ ra một nụ cười tươi, nàng hơi nghiêng cơ thể, dựa đầu vào vai Đoạn Lăng, Đoạn Lăng không nhúc nhích, để cho Chiêu Doanh tùy ý mà dựa vào.
Ban đêm rất yên tĩnh, hai tỷ muội cứ như vậy mà rúc vào nhau, cùng ngẩng đầu, ngắm bầu trời trăng và sao.
Ngày hôm sau, hai tỷ muội ăn xong bữa sáng, sau khi cho gà trong nhà ăn xong, liền đeo giỏ lên lưng, cùng nhau lên núi.
Thôn Giang Tấn tuy rằng vị trí hẻo lánh, nhưng địa hình lại rất tốt, bên trái dựa núi, bên phải gần sông, mặt đối diện là địa thế bằng phẳng, thích hợp gieo trồng, nên người trong thôn không nói giàu sang phú quý gì nhiều, nhưng chỉ cần chăm chỉ làm, sẽ không bao giờ đói bụng.
Khi hai tỷ muội lên núi, gặp không ít người trong thôn, bọn họ giống Chiêu Doanh, lên núi nhặt củi, có đi săn, có nhặt thổ sản vùng núi, có hái rau dại và hoa quả dại. Dựa núi ăn núi, dựa sông uống nước sông, lão bách tính bình dân đều sống như vậy.
Đoạn Lăng lên núi, ngoài việc giúp Chiêu Doanh cùng nhặt củi, hắn còn hái thảo dược. Thảo dược tốt thường mọc ở núi sâu rừng già, cũng may Đoạn Lăng mấy năm nay thường xuyên vào trong núi, rất biết đường đi, không sợ lạc trong núi.
Hai tỷ muội định hái thuốc trước, nhặt củi sau, cho nên trực tiếp đi thẳng vào sâu trong rừng.
Trừ những người đi săn, người bình thường trong thôn đều không đi vào sâu trong rừng, nên trong rừng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng chim kêu, khi đi đường, tiếng giày dép cọ vào cỏ dại, âm thanh lá rụng phát ra.
Chiêu Doanh tuy không biết y thuật, nhưng Đoạn Lăng đã dạy nàng nhận dạng các loại thảo dược, có nàng giúp đỡ, họ đã hái được rất nhiều loại thảo dược. May mắn là, họ cũng tìm thấy hai cây nấm linh chi. Hai cây nấm linh chi mọc cùng một chỗ, to bằng lòng bàn tay người trưởng thành, màu nâu đen, đem theo mùi thơm thoang thoảng, là nấm linh chi đang trong tình trạng tốt nhất, chắc chắn có thể bán được giá tốt.
Trong nhà lại có thêm nhiều tiền hơn, là một chuyện tốt khiến người ta vui sướng. Mặc dù leo núi hái thuốc mệt mỏi, nhưng nụ cười trên mặt Chiêu Doanh vẫn không ngừng tắt, lúc này, Đoạn Lăng giơ tay vỗ vỗ vai Chiêu Doanh, sau đó chỉ về một hướng.
Chiêu Doanh nhìn về phía phương hướng đó, liền thấy nơi đó mọc lên một bụi gai lớn, trên cành mọc dày đặc những quả nhỏ, màu sắc đỏ tươi, khiến người ta vừa nhìn đã có thể nghĩ tới vị chua chua ngọt ngọt của nó.
Tâm trạng Chiêu Doanh vui vẻ hơn, nàng nắm tay Đoạn Lăng đi tới, bắt đầu hái thứ phát hiện bất ngờ này.
Đợi hái được kha khá rồi, hai tỷ muội bắt đầu rảo bước ra khỏi rừng núi, vừa đi vừa nhặt củi về, chiếc giỏ trên lưng không hề nhẹ, làm đầu nàng nhễ nhại mồ hôi.
Khi hai người đi tới trước cửa nhà, trước cửa có hai người đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ, một người trong đó là Vương thị, người còn lại Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đều không hề quen biết.
Bà ta trông ngoài bốn mươi, dung mạo bình thường, dáng người đầy đặn, mặc một bộ Chiết Chi Văn Bỉ giáp, bên dưới mặc cái váy hoa mã diện, chất liệu y phục tuy bình thường nhưng lại tinh xảo hơn nhiều so với những nhà nông hộ bình thường.
Vương thị đang nhỏ giọng nói chuyện với bà, khi nàng ta nhìn thấy Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đến gần, thì ngừng nói, dừng một chút, sau đó mới nở nụ cười chào Chiêu Doanh bọn họ:
"Chà, hôm nay hai tỷ muội đi vào núi à? Nhìn dáng vẻ nhỏ thế cũng thấy mệt rồi, nên về nghỉ ngơi đi." Vương thị quan tâm Chiêu Doanh bọn họ, mặc dù nàng ta có hơi nịnh bợ, nhưng nàng ta thực sự yêu thương hai tỷ muội Đoạn gia.
“Chào Vương thẩm.” Chiêu Doanh chào nàng ta, vì Vương thị không giới thiệu người phụ nữ bên cạnh, nên Chiêu Doanh lịch sự mỉm cười với người phụ nữ lạ mặt, sau đó trở về nhà với Đoạn Lăng.
Đợi cửa sân vừa đóng lại, người phụ nữ lạ mặt lập tức hỏi: “Đây là hai tỷ muội của nhà nào vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.