Chương 15: 3.4: Ca ca đến đây.
Tàng Tĩnh Nhi
07/06/2017
Thời gian trôi qua
từng ngày, việc điều dưỡng thân thể cho Tư Đồ Dương Lễ đã được tiến hành hằng ngày, hiệu quả cũng ngày càng hiện rõ. Ít nhất trước kia từ độc
tính phát tác thường xuyên làm cho hắn đau đớn toàn thân, dưới sự khống
chế của Vân Mộng Khởi liền chưa từng xảy ra nữa. Thế nhưng, mỗi ngày,
lúc uống thuốc đều trình diễn một hồi truy đuổi. Đương nhiên, kết quả là có thể đoán được, cuối cùng Tư Đồ Dương Lễ luôn phải ngoan ngoãn uống
hết thuốc, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ.
Tuy nhiên Vân Mộng Khởi luôn nghĩ rằng, nàng bại trong tay tên tiểu tử ngốc Tư Đồ Dương Lễ này, kỳ thật rốt cuộc là ai phục tùng ai còn chưa biết đâu.
Ngọc Tuyết Lâm thấy tình hình của nhi tử càng ngày càng tốt, nên sự yêu thích với Vân Mộng Khởi cũng ngày càng gia tăng. Tư Đồ Chính Không dĩ nhiên là khỏi phải nói rồi, bắt đầu từ lần gặp đầu tiên đã cực kỳ quý mến tiểu nha đầu Vân Mộng Khởi đó.
Nhưng tiếc nuối duy nhất chính là hôn sự giữa Vân Hương Thảo và Tư Đồ Dương Lễ vẫn đang được chuẩn bị, mà kế hoạch của Tư Đồ Doãn Văn thì vẫn tiếp tục tiến hành.
Nửa tháng cứ thấm thoát qua đi như vậy, nhưng là, vốn đang do dự xem có nên bước vào trong vũng nước đục của nhà Tư Đồ hay không, lại vì sự xuất hiện của một người ngoài ý muốn mà Vân Mộng Khởi đành phải bước vào vũng nước đục đó. Mà người xuất hiện, không phải ai khác, chính là người yêu thương muội muội nghiêm trọng - Vân Chi Kỳ.
"Phu nhân..."
Quản gia từ bên ngoài đi vào đại sảnh, đối mặt với Ngọc Tuyết Lâm và Tư Đồ Chính Không đang ngồi kia, có chút không biết phải nói thế nào, bởi vì người cầu kiến ở bên ngoài ấy, thân phận thật sự là có điểm...Nói như thế nào nhỉ, hẳn là khiến người ta chẳng thể tin nổi.
"Làm sao vậy, quản gia Hà? Có chuyện gì sao?" Hiếm khi thấy dáng vẻ khác hẳn so với sự thông minh quyết đoán ngày thường của ông ta, đúng là làm cho phu thê Tư Đồ Chính Không có chút tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Bên ngoài có một người trẻ tuổi muốn gặp lão gia và phu nhân."
"Vậy thì để hắn tiến vào đi." Chỉ là có một người muốn gặp bọn họ mà thôi, ông ta có cần phải lộ ra vẻ mặt rắm rối ấy không?
"Nhưng mà, người đó..." Phải nói thế nào đây, quên đi, chỉ cần bọn họ gặp được tự nhiên sẽ biết ngay.
Ông ta không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài, muốn ông ta nói thì hồi lâu cũng chẳng thể nói rõ ràng là chuyện gì xảy ra, còn không bằng để cho sự thật tự lên tiếng, như vậy còn có vẻ tốt hơn.
"Chàng có thấy vẻ mặt lão Hà là lạ không?" Vẻ mặt của ông ta....Ừm, khiến người ta nói như thế nào nhỉ, dù sao chính là một chữ 'quái'.
"Có hơi hơi, ta vô cùng hiếu kỳ về người trẻ tuổi cầu kiến kia." Ha ha, không biết là ai, lại có thể làm cho lão Hà xuất hiện vẻ mặt ấy, thật sự là quá lợi hại.
Bình thường vẻ mặt lão Hà toàn là một dạng không đổi hơn nữa còn là người vô cùng nghiêm túc, nếu như ngươi làm cho lão thoải mái một chút, lão còn có thể lời lẽ chính nghĩa nói một đống lớn đạo lý trống rỗng gì mà vẻ mặt tươi cười sẽ không thể quản lý tốt hạ nhân v..v...Tóm lại, dù sao lão cũng không phải là người dễ sống chung, nhưng phu thê Tư Đồ lại cực kỳ ưa thích phương pháp quản lý hạ nhân của lão đối với hắn quản lý hạ nhân phương pháp, về cơ bản sẽ không can ngăn lão. -
"Lão gia, phu nhân, lão nô dẫn người vào rồi." Sau đó không hề nán lại, liền xoay người đi ra ngoài, lão cũng không quá tò mò, lão còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy.
"Hả?"
Nhìn người được lão dẫn vào, phu thê Tư Đồ bị dọa ngay, trên mặt xuất hiện biểu cảm ngây ngốc gần một phút đồng hồ.
"Ngươi, ngươi, ngươi là..." Trời ạ, sẽ không phải như bọn họ suy nghĩ trong lòng chứ?
"Ta gọi là Vân Chi Kỳ, ta tới tìm muội muội ta."
Vân? Lại một người Vân gia nữa?
Kỳ thật, ngay cái liếc mắt đầu tiên, bọn họ đã đoán được thân phận của hắn, dù sao hắn và Vân Mộng Khởi cũng là huynh muội sinh đôi, ngoại trừ giới tính và chiều cao khác nhau thì mặt mũi gần như giống như đúc.
"Ngươi họ Vân?" Cho dù đã đoán được thân phận của hắn, nhưng Tư Đồ Chính Không vẫn muốn xác nhận một chút.
Trời ạ, nếu là họ Vân, như vậy Hương Thảo là ai? Vốn đối với Hương Thảo chỉ là có chút hoài nghi nhưng hiện tại đã có thể xác nhận Hương Thảo lừa bọn họ. Chỉ là....Từ đâu mà ả biết được quan hệ giữa họ và Vân gia? Và tại sao ả phải làm như vậy chứ?
"Đúng vậy."
Cứ coi như dáng dấp của Vân Chi Kỳ và Vân Mộng Khởi có giống nhau, nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn khác biệt. Vân Mộng Khởi thuộc loại tinh quái, hoạt bát hiếu động, còn Vân Chi Kỳ là người có tinh thần trách nhiệm mãnh liệt, có phần trách nhiệm của huynh trưởng với muội muội, cũng có phần trách nhiệm của trưởng nam Vân gia báo thù thay cho phụ mẫu. Tóm lại, hắn vì để cho muội muội có thể sống vui vẻ thoải mái, nguyện một mình gánh vác tất cả. Cho nên, chỉ có khi đối mặt với muội muội mình mới có một ít biểu cảm, một ít nhân tình, bình thường hắn luôn lạnh như băng, tàn khốc không quan tâm bất kỳ ai.
"Vậy ngươi...."
"Lão gia, phu nhân, ta dẫn Vân tiểu thư và thiếu gia đến đây rồi."
Trong khi Tư Đồ Chính Không còn muốn hỏi han chút ít, quản gia Hà đã rất có trách nhiệm dẫn Vân Mộng Khởi qua đây, đương nhiên, cái đuôi nhỏ Tư Đồ Dương Lễ tuyệt đối sẽ đi theo cùng.
"Woa, ca ca, ca ca, sao huynh lại tới đây?"
Sau khi Vân Mộng Khởi thấy rõ người đứng trong đại sảnh là ai, liền cực kỳ hưng phấn giãy thoát khỏi tay Tư Đồ Dương Lễ đang lôi kéo ống tay áo của nàng, xông lên ôm cổ Vân Chi Kỳ, tiếp theo hai chân nhảy bật lên kẹp chặt, cả người giống như là gấu koala treo trên cây ở Iuga. Mà hành động thân mật của hai huynh muội khiến cho mọi người ở đây đều trợn trừng mắt.
Tư Đồ Dương Lễ nhìn nàng hất tay mình ra, lại ôm ấp một người nam nhân khác, cho dù không biết ghen là gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, thật giống như món bảo bối yêu thích bị người đoạt mất.
Đáng tiếc, cho dù trong lòng khó chịu, hắn cũng không biết phải làm thế nào. Hắn có thể làm cũng chỉ là đáng thương tội nghiệp đứng tại chỗ, hai mắt long lanh lệ, môi mím chặt nhìn hai người Vân Mộng Khởi cùng Vân Chi Kỳ.
"Muội cái nha đầu điên này." Vô cùng tự nhiên vòng tay ôm lấy nàng, tránh cho nàng bất cẩn ngã xuống.
Từ hành động thân mật và tự nhiên của hai người họ, liền có thể thấy được bình thường quan hệ của hai người tốt đến nhường nào.
"Ca ca, muội rất nhớ huynh." Cả người treo trên người huynh trưởng, nàng vẫn không quên làm nũng với hắn.
"Huynh không biết muội đáng thương chừng nào đâu, cái lão Bất Tu đó thừa dịp huynh xuất núi, lập tức đá muội xuống núi đó." Làm nũng thì làm nũng, nàng vẫn không quên cáo trạng chút xíu.
"Đúng rồi, muội thật đáng thương, đáng thương đến nỗi dùng băng tuyết nhốt sư phó trong căn nhà gỗ." Vươn tay búng nhẹ cái mũi nhỏ của nàng đầy cưng chiều.
"Hả, sao huynh biết thế?" Nàng chỉ trả thù nho nhỏ chút thôi, sao ca ca biết được nhỉ?
"Muội nói xem?"
Nhớ lại hắn xuống núi tới thẳng kinh thành liền hỏi thăm được rất nhiều tin tức, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện hôn ước giữa Tư Đồ gia và Vân gia, còn có tin tức mấy tháng sau công tử của Tư Đồ gia và tiểu thư Vân gia thành thân. Hắn hoảng sợ, bởi vì cho tới bây giờ hắn vốn chưa từng nghe nói qua chuyện này. Hắn đương nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất quay về núi, muốn tìm sư phụ hỏi rõ ràng.
Thế nhưng, chờ hắn trở lên núi, thật đúng là khiến hắn hoảng sợ. Căn nhà gỗ nhỏ bình thường bọn họ vẫn ở lại không thấy, mà bị tuyết chôn ở phía dưới.
Lúc ấy hắn nghĩ rằng muội muội yêu quý cũng bị chôn ở phía dưới, suýt nữa bị dọa cho mất nửa cái mạng. Phải mất gần một ngày một đêm hắn mới đào ra được nhà gỗ nhỏ, phát hiện chỉ có một mình sư phụ ngồi ở bên trong, vô cùng đáng thương gặm một cái bánh bao vừa lạnh vừa cứng, hỏi ra mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi hỏi rõ ràng chuyện hắn muốn biết, hắn liền vội vàng xuống núi đi tìm muội muội.
Hắn đương nhiên hiểu rõ kẻ mù đường như nàng, hắn cũng cực kỳ chắc chắn nàng không thể hoàn toàn tới được kinh thành mà không nhầm lẫn chút nào. Hắn cũng tìm qua rất nhiều thành thị nhưng nào nghĩ đến, tuy nha đầu điên đó không nhận biết được phương hướng, nhưng vận khí khá tốt, đã sớm tới được kinh thành, còn ở lại Tư Đồ gia nữa.
Vừa đặt chân tới kinh thành, hắn liền tới Tư Đồ gia đầu tiên. Cho dù hắn không muốn muội muội mình gả cho một tên tiểu tử ngốc thì hắn cũng không hi vọng nữ nhân khác có dã tâm đoạt đi thứ vốn thuộc về nàng. Đó chính là lý do hiện tại hắn đứng ở chỗ này.
"Huynh quay về núi rồi chứ gì." Lý do đơn giản như vậy, nàng mới không ngốc đến nỗi không đoán ra được.
Hắn tiếp tục đưa tay véo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, khen ngợi nàng một chút.
"Thông minh." Sau đó liền thả nàng xuống dưới, "Ngoan ngoãn đứng vững, muội không phát hiện ra nơi đây còn có những người khác sao?"
Ở trên núi, tuy hai huynh muội thường quen với hành động thân mật như thế, nhưng dù sao ở đây cũng không phải là trên núi, những người ở dưới chân núi chỉ coi trọng đống đạo lý trống rỗng nam nữ thụ thụ bất thân gì gì đó thôi.
"Được rồi."
Ngoan ngoãn đứng vững, ngượng ngùng nhìn về phía những người khác, song nàng lại cảm giác được có ánh mắt ai oán vẫn dính trên thân mình. Quay đầu nhìn về nơi ánh mắt phát ra, nàng liền thấy một chú thỏ nhỏ vô cùng tội nghiệp. Ánh mắt ai oán của Tư Đồ Dương Lễ kèm theo đôi mắt ngân ngấn nước đều làm cho nàng cảm thấy đau lòng.
Thấy nàng đứng vững dưới đất, không còn ôm ấp người trẻ tuổi mà hắn không biết nữa, hắn lập tức tiến lên ôm lấy nàng, rời xa khỏi Vân Chi Kỳ. Những người khác đều coi như không thấy hành động của hắn, song Vân Chi Kỳ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn chỉ hơi nhướng mày, không muốn so đo với một tên ngốc.
Vân Mộng Khởi cũng lười so đo với hắn, một khi hắn đã cố chấp thì người khác muốn thuyết phục hắn cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Nàng hiểu rất rõ điểm này, nhất là chuyện hắn luôn luôn bám theo nàng, hắn càng đặc biệt kiên trì.
"Ca ca, huynh tới đây làm gì?" Nàng thuận theo dựa vào lòng Tư Đồ Dương Lễ, để mặc hắn ôm.
"Huynh nghĩ tiểu cô nương thông minh như muội sẽ biết được huynh tới nơi đây để làm gì."
Nếu sư phụ đã để muội ấy xuống núi thực hiện hôn ước, vậy muội ấy đương nhiên phải hiểu rõ tình hình nơi này, mà muội ấy lại chưa nói bất cứ một điều gì, chứng tỏ muội ấy còn chưa xác định có muốn hôn ước đó hay không, có muốn tiến vào vũng nước đục Tư Đồ gia này hay không.
Bất mãn bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nàng đã biết sẽ như vậy mà, xem ra nàng không muốn tiến vào vũng nước đục Tư Đồ gia cũng chẳng được nữa rồi. Nói cách khác, nàng hết đường lui rồi.
"Này....Hai người...." Ngọc Tuyết Lâm có chút kích động, nàng nhớ rất rõ tình hình lúc trước của Vân gia, nhớ tới câu nói đùa "Sẽ không phải là song bào thai đó chứ?", nhớ tới biết Vân gia gặp chuyện không may, hai huynh muội chẳng biết tung tích...Hiện tại nhìn đôi huynh muội song sinh đang đứng trước mặt mình, nàng sao có thể không kích động cho được.
"Giống như mọi người đã thấy, chúng ta là huynh muội sinh đôi." Chỉ cần đồng thời nhìn thấy hai người bọn họ là có thể biết quan hệ của bọn họ, ai bảo dáng dấp của bọn họ lại giống nhau như thế.
"Các ngươi có bằng chứng gì chứng minh mình là hậu nhân của Vân gia?" Đã xác định được thân phận của Vân Hương Thảo có vấn đề, hắn cũng hi vọng lần này có thể cẩn thận một chút.
Bọn họ vẫn hi vọng có thể tìm được hậu nhân của Vân gia, không chỉ vì hôn ước giữa Tiểu Dương và người Vân gia mà bọn họ còn hi vọng có thể thay thế phu thê Vân gia chăm sóc nữ nhi yêu quý của họ, coi như góp một chút tâm ý vì bạn thân. Nhưng nếu đã sai lầm một lần thì bọn họ vẫn không hi vọng lại sai lần thứ hai.
Vân Chi Kỳ ra hiệu cho Vân Mộng Khởi lấy cái gọi là bằng chứng ra. Đúng lúc này, Vân Hương Thảo và Tư Đồ Doãn Văn cũng bước vào.
Ngọc Tuyết Lâm và Tư Đồ Chính Không không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho bọn họ đứng ở bên cạnh nhìn.
Vân Mộng Khởi miễn cưỡng lấy ra ngọc bội Bạch Phượng vẫn luôn đeo ở trên cổ. Vừa nhìn thấy ngọc bội kia, Ngọc Tuyết Lâm suýt nữa kích động đến ngồi không yên.
"Trời ạ..." Đó đúng là ngọc bội năm đó nàng giao cho Vân phu nhân làm vật đính ước giữa hai nhà.
Vừa nhìn thấy ngọc bội, Tư Đồ Doãn Văn liền biết tình hình bất ổn, hắn lập tức đưa tay đẩy nhẹ Vân Hương Thảo đứng ở bên cạnh một cái. Vân Hương Thảo nhìn thấy ngọc bội còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi bị gã đẩy một cái, ả liền biết mình phải làm cái gì đó.
Ả giả vờ vô cùng khiếp sợ kêu to: "A, đó là ngọc bội của ta." Lần này, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người ả.
"Của ngươi?" Từ nhỏ nàng đã đeo ngọc bội ở trên cổ, sao giờ lại biến thành của ả rồi? Ai, này thật sự là....
"Hương Thảo, ngươi nói đó là của ngươi?" Ngọc Tuyết Lâm hoàn toàn hết tin tưởng lời nói của ả, nhưng ngược lại nàng rất muốn nghe xem ả còn định nói thêm gì nữa.
"Vâng....Đúng vậy." Ả khẩn trương đến nỗi suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.
"Vậy vì sao lại ở trên người Mộng Khởi?"
Hương Thảo này thật sự làm người ta quá thất vọng rồi, nếu như ả vẫn u mê không tỉnh ngộ, vậy bọn họ cũng không thể tiếp tục để ả ở lại trong phủ nữa. Đồng cảm với thân thế của ả, hắn vốn đang thương lượng cùng Tuyết Nhi: cho dù ả không phải là vị hôn thê của Tiểu Dương, cũng không phải hậu nhân Vân gia, thì vẫn giữ ả ở trong phủ để chăm lo, cho đến khi ả xuất giá, nhưng hiện tại xem ra, hình như bọn họ không cần phải làm như vậy nữa.
"Ta....Ta....Lúc còn nhỏ ta làm rơi nó, bị....Bị nàng..." Ả căng thẳng đến không thốt nên lời, ả biết tất cả đều lộ rồi, chỉ cần nhìn vẻ mặt bọn họ, ả biết bọn họ hoàn toàn không tin lời ả nữa.
"Nữ nhân như ngươi thật sự là hết thuốc cứu, khiến người ta nhìn liền cảm thấy ghê tởm."
Nói ra lời này, không phải ai khác, đương nhiên là Vân Chi Kỳ. Ở trong mắt hắn, ngoại trừ muội muội của hắn thì những nữ nhân khác đều không thể lọt vào mắt xanh của hắn, chỉ có Vân Mộng Khởi là nữ nhân đáng yêu nhất trong thiên hạ.
Ai, quả nhiên là yêu thương muội muội đến hết thuốc chữa.
"Vậy trừ bỏ ngọc bội, ngươi còn có cái gì chứng minh không?"
Thấy Vân Hương Thảo đã hết giá trị, Tư Đồ Doãn Văn chỉ có thể tự mình làm tiếp. Gã thông minh hơn Vân Hương Thảo ở chỗ, gã sẽ không khiến người ta có cảm giác gây sự, sẽ không làm người ta nảy sinh chán ghét, điều đó chứng tỏ gã cực kỳ giỏi về che giấu bản thân, gã đúng là một kẻ dã tâm kín đáo, đa mưu túc trí.
Về phần Tư Đồ Doãn Văn, tin tức mà Vân Chi Kỳ tìm hiểu được gần như đều là mặt tốt, nhưng hắn cảm nhận rõ gã mới là kẻ nguy hiểm thật sự, nói không rõ là vì sao, có lẽ chính là một loại trực giác đi. Gã muốn càng nhiều bằng chứng, chẳng lẽ gã cho rằng hắn sẽ không có sao? Thật sự là buồn cười.
Vân Chi Kỳ cũng kéo một cái kim khóa ở trên cổ mình lộ ra ngoài, để cho bọn họ có thể thấy rõ ràng, "Các ngươi hẳn là biết rõ đây là cái gì chứ?"
Tư Đồ Doãn Văn khó hiểu nhìn về phía đám người Ngọc Tuyết Lâm. Rốt cuộc Ngọc Tuyết Lâm cũng không thể khống chế nội tâm kích động, vọt tới bên người Tư Đồ Dương Lễ, vươn tay lôi ra kim khóa đeo trên cổ hắn.
Lần này, tất cả mọi người đều rõ ràng rồi. Hai khối giống nhau như đúc, đều là kim khóa điêu khắc hình hoa Mẫu Đơn, giờ chẳng cần nhiều lời nữa, đây đã có thể hoàn toàn chứng minh thân phận thật sự của hai người họ rồi.
Bọn họ chính là hậu nhân chân chính của Vân gia.
Tuy nhiên Vân Mộng Khởi luôn nghĩ rằng, nàng bại trong tay tên tiểu tử ngốc Tư Đồ Dương Lễ này, kỳ thật rốt cuộc là ai phục tùng ai còn chưa biết đâu.
Ngọc Tuyết Lâm thấy tình hình của nhi tử càng ngày càng tốt, nên sự yêu thích với Vân Mộng Khởi cũng ngày càng gia tăng. Tư Đồ Chính Không dĩ nhiên là khỏi phải nói rồi, bắt đầu từ lần gặp đầu tiên đã cực kỳ quý mến tiểu nha đầu Vân Mộng Khởi đó.
Nhưng tiếc nuối duy nhất chính là hôn sự giữa Vân Hương Thảo và Tư Đồ Dương Lễ vẫn đang được chuẩn bị, mà kế hoạch của Tư Đồ Doãn Văn thì vẫn tiếp tục tiến hành.
Nửa tháng cứ thấm thoát qua đi như vậy, nhưng là, vốn đang do dự xem có nên bước vào trong vũng nước đục của nhà Tư Đồ hay không, lại vì sự xuất hiện của một người ngoài ý muốn mà Vân Mộng Khởi đành phải bước vào vũng nước đục đó. Mà người xuất hiện, không phải ai khác, chính là người yêu thương muội muội nghiêm trọng - Vân Chi Kỳ.
"Phu nhân..."
Quản gia từ bên ngoài đi vào đại sảnh, đối mặt với Ngọc Tuyết Lâm và Tư Đồ Chính Không đang ngồi kia, có chút không biết phải nói thế nào, bởi vì người cầu kiến ở bên ngoài ấy, thân phận thật sự là có điểm...Nói như thế nào nhỉ, hẳn là khiến người ta chẳng thể tin nổi.
"Làm sao vậy, quản gia Hà? Có chuyện gì sao?" Hiếm khi thấy dáng vẻ khác hẳn so với sự thông minh quyết đoán ngày thường của ông ta, đúng là làm cho phu thê Tư Đồ Chính Không có chút tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Bên ngoài có một người trẻ tuổi muốn gặp lão gia và phu nhân."
"Vậy thì để hắn tiến vào đi." Chỉ là có một người muốn gặp bọn họ mà thôi, ông ta có cần phải lộ ra vẻ mặt rắm rối ấy không?
"Nhưng mà, người đó..." Phải nói thế nào đây, quên đi, chỉ cần bọn họ gặp được tự nhiên sẽ biết ngay.
Ông ta không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài, muốn ông ta nói thì hồi lâu cũng chẳng thể nói rõ ràng là chuyện gì xảy ra, còn không bằng để cho sự thật tự lên tiếng, như vậy còn có vẻ tốt hơn.
"Chàng có thấy vẻ mặt lão Hà là lạ không?" Vẻ mặt của ông ta....Ừm, khiến người ta nói như thế nào nhỉ, dù sao chính là một chữ 'quái'.
"Có hơi hơi, ta vô cùng hiếu kỳ về người trẻ tuổi cầu kiến kia." Ha ha, không biết là ai, lại có thể làm cho lão Hà xuất hiện vẻ mặt ấy, thật sự là quá lợi hại.
Bình thường vẻ mặt lão Hà toàn là một dạng không đổi hơn nữa còn là người vô cùng nghiêm túc, nếu như ngươi làm cho lão thoải mái một chút, lão còn có thể lời lẽ chính nghĩa nói một đống lớn đạo lý trống rỗng gì mà vẻ mặt tươi cười sẽ không thể quản lý tốt hạ nhân v..v...Tóm lại, dù sao lão cũng không phải là người dễ sống chung, nhưng phu thê Tư Đồ lại cực kỳ ưa thích phương pháp quản lý hạ nhân của lão đối với hắn quản lý hạ nhân phương pháp, về cơ bản sẽ không can ngăn lão. -
"Lão gia, phu nhân, lão nô dẫn người vào rồi." Sau đó không hề nán lại, liền xoay người đi ra ngoài, lão cũng không quá tò mò, lão còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy.
"Hả?"
Nhìn người được lão dẫn vào, phu thê Tư Đồ bị dọa ngay, trên mặt xuất hiện biểu cảm ngây ngốc gần một phút đồng hồ.
"Ngươi, ngươi, ngươi là..." Trời ạ, sẽ không phải như bọn họ suy nghĩ trong lòng chứ?
"Ta gọi là Vân Chi Kỳ, ta tới tìm muội muội ta."
Vân? Lại một người Vân gia nữa?
Kỳ thật, ngay cái liếc mắt đầu tiên, bọn họ đã đoán được thân phận của hắn, dù sao hắn và Vân Mộng Khởi cũng là huynh muội sinh đôi, ngoại trừ giới tính và chiều cao khác nhau thì mặt mũi gần như giống như đúc.
"Ngươi họ Vân?" Cho dù đã đoán được thân phận của hắn, nhưng Tư Đồ Chính Không vẫn muốn xác nhận một chút.
Trời ạ, nếu là họ Vân, như vậy Hương Thảo là ai? Vốn đối với Hương Thảo chỉ là có chút hoài nghi nhưng hiện tại đã có thể xác nhận Hương Thảo lừa bọn họ. Chỉ là....Từ đâu mà ả biết được quan hệ giữa họ và Vân gia? Và tại sao ả phải làm như vậy chứ?
"Đúng vậy."
Cứ coi như dáng dấp của Vân Chi Kỳ và Vân Mộng Khởi có giống nhau, nhưng tính cách hai người lại hoàn toàn khác biệt. Vân Mộng Khởi thuộc loại tinh quái, hoạt bát hiếu động, còn Vân Chi Kỳ là người có tinh thần trách nhiệm mãnh liệt, có phần trách nhiệm của huynh trưởng với muội muội, cũng có phần trách nhiệm của trưởng nam Vân gia báo thù thay cho phụ mẫu. Tóm lại, hắn vì để cho muội muội có thể sống vui vẻ thoải mái, nguyện một mình gánh vác tất cả. Cho nên, chỉ có khi đối mặt với muội muội mình mới có một ít biểu cảm, một ít nhân tình, bình thường hắn luôn lạnh như băng, tàn khốc không quan tâm bất kỳ ai.
"Vậy ngươi...."
"Lão gia, phu nhân, ta dẫn Vân tiểu thư và thiếu gia đến đây rồi."
Trong khi Tư Đồ Chính Không còn muốn hỏi han chút ít, quản gia Hà đã rất có trách nhiệm dẫn Vân Mộng Khởi qua đây, đương nhiên, cái đuôi nhỏ Tư Đồ Dương Lễ tuyệt đối sẽ đi theo cùng.
"Woa, ca ca, ca ca, sao huynh lại tới đây?"
Sau khi Vân Mộng Khởi thấy rõ người đứng trong đại sảnh là ai, liền cực kỳ hưng phấn giãy thoát khỏi tay Tư Đồ Dương Lễ đang lôi kéo ống tay áo của nàng, xông lên ôm cổ Vân Chi Kỳ, tiếp theo hai chân nhảy bật lên kẹp chặt, cả người giống như là gấu koala treo trên cây ở Iuga. Mà hành động thân mật của hai huynh muội khiến cho mọi người ở đây đều trợn trừng mắt.
Tư Đồ Dương Lễ nhìn nàng hất tay mình ra, lại ôm ấp một người nam nhân khác, cho dù không biết ghen là gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, thật giống như món bảo bối yêu thích bị người đoạt mất.
Đáng tiếc, cho dù trong lòng khó chịu, hắn cũng không biết phải làm thế nào. Hắn có thể làm cũng chỉ là đáng thương tội nghiệp đứng tại chỗ, hai mắt long lanh lệ, môi mím chặt nhìn hai người Vân Mộng Khởi cùng Vân Chi Kỳ.
"Muội cái nha đầu điên này." Vô cùng tự nhiên vòng tay ôm lấy nàng, tránh cho nàng bất cẩn ngã xuống.
Từ hành động thân mật và tự nhiên của hai người họ, liền có thể thấy được bình thường quan hệ của hai người tốt đến nhường nào.
"Ca ca, muội rất nhớ huynh." Cả người treo trên người huynh trưởng, nàng vẫn không quên làm nũng với hắn.
"Huynh không biết muội đáng thương chừng nào đâu, cái lão Bất Tu đó thừa dịp huynh xuất núi, lập tức đá muội xuống núi đó." Làm nũng thì làm nũng, nàng vẫn không quên cáo trạng chút xíu.
"Đúng rồi, muội thật đáng thương, đáng thương đến nỗi dùng băng tuyết nhốt sư phó trong căn nhà gỗ." Vươn tay búng nhẹ cái mũi nhỏ của nàng đầy cưng chiều.
"Hả, sao huynh biết thế?" Nàng chỉ trả thù nho nhỏ chút thôi, sao ca ca biết được nhỉ?
"Muội nói xem?"
Nhớ lại hắn xuống núi tới thẳng kinh thành liền hỏi thăm được rất nhiều tin tức, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả chuyện hôn ước giữa Tư Đồ gia và Vân gia, còn có tin tức mấy tháng sau công tử của Tư Đồ gia và tiểu thư Vân gia thành thân. Hắn hoảng sợ, bởi vì cho tới bây giờ hắn vốn chưa từng nghe nói qua chuyện này. Hắn đương nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất quay về núi, muốn tìm sư phụ hỏi rõ ràng.
Thế nhưng, chờ hắn trở lên núi, thật đúng là khiến hắn hoảng sợ. Căn nhà gỗ nhỏ bình thường bọn họ vẫn ở lại không thấy, mà bị tuyết chôn ở phía dưới.
Lúc ấy hắn nghĩ rằng muội muội yêu quý cũng bị chôn ở phía dưới, suýt nữa bị dọa cho mất nửa cái mạng. Phải mất gần một ngày một đêm hắn mới đào ra được nhà gỗ nhỏ, phát hiện chỉ có một mình sư phụ ngồi ở bên trong, vô cùng đáng thương gặm một cái bánh bao vừa lạnh vừa cứng, hỏi ra mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi hỏi rõ ràng chuyện hắn muốn biết, hắn liền vội vàng xuống núi đi tìm muội muội.
Hắn đương nhiên hiểu rõ kẻ mù đường như nàng, hắn cũng cực kỳ chắc chắn nàng không thể hoàn toàn tới được kinh thành mà không nhầm lẫn chút nào. Hắn cũng tìm qua rất nhiều thành thị nhưng nào nghĩ đến, tuy nha đầu điên đó không nhận biết được phương hướng, nhưng vận khí khá tốt, đã sớm tới được kinh thành, còn ở lại Tư Đồ gia nữa.
Vừa đặt chân tới kinh thành, hắn liền tới Tư Đồ gia đầu tiên. Cho dù hắn không muốn muội muội mình gả cho một tên tiểu tử ngốc thì hắn cũng không hi vọng nữ nhân khác có dã tâm đoạt đi thứ vốn thuộc về nàng. Đó chính là lý do hiện tại hắn đứng ở chỗ này.
"Huynh quay về núi rồi chứ gì." Lý do đơn giản như vậy, nàng mới không ngốc đến nỗi không đoán ra được.
Hắn tiếp tục đưa tay véo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, khen ngợi nàng một chút.
"Thông minh." Sau đó liền thả nàng xuống dưới, "Ngoan ngoãn đứng vững, muội không phát hiện ra nơi đây còn có những người khác sao?"
Ở trên núi, tuy hai huynh muội thường quen với hành động thân mật như thế, nhưng dù sao ở đây cũng không phải là trên núi, những người ở dưới chân núi chỉ coi trọng đống đạo lý trống rỗng nam nữ thụ thụ bất thân gì gì đó thôi.
"Được rồi."
Ngoan ngoãn đứng vững, ngượng ngùng nhìn về phía những người khác, song nàng lại cảm giác được có ánh mắt ai oán vẫn dính trên thân mình. Quay đầu nhìn về nơi ánh mắt phát ra, nàng liền thấy một chú thỏ nhỏ vô cùng tội nghiệp. Ánh mắt ai oán của Tư Đồ Dương Lễ kèm theo đôi mắt ngân ngấn nước đều làm cho nàng cảm thấy đau lòng.
Thấy nàng đứng vững dưới đất, không còn ôm ấp người trẻ tuổi mà hắn không biết nữa, hắn lập tức tiến lên ôm lấy nàng, rời xa khỏi Vân Chi Kỳ. Những người khác đều coi như không thấy hành động của hắn, song Vân Chi Kỳ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn chỉ hơi nhướng mày, không muốn so đo với một tên ngốc.
Vân Mộng Khởi cũng lười so đo với hắn, một khi hắn đã cố chấp thì người khác muốn thuyết phục hắn cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Nàng hiểu rất rõ điểm này, nhất là chuyện hắn luôn luôn bám theo nàng, hắn càng đặc biệt kiên trì.
"Ca ca, huynh tới đây làm gì?" Nàng thuận theo dựa vào lòng Tư Đồ Dương Lễ, để mặc hắn ôm.
"Huynh nghĩ tiểu cô nương thông minh như muội sẽ biết được huynh tới nơi đây để làm gì."
Nếu sư phụ đã để muội ấy xuống núi thực hiện hôn ước, vậy muội ấy đương nhiên phải hiểu rõ tình hình nơi này, mà muội ấy lại chưa nói bất cứ một điều gì, chứng tỏ muội ấy còn chưa xác định có muốn hôn ước đó hay không, có muốn tiến vào vũng nước đục Tư Đồ gia này hay không.
Bất mãn bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nàng đã biết sẽ như vậy mà, xem ra nàng không muốn tiến vào vũng nước đục Tư Đồ gia cũng chẳng được nữa rồi. Nói cách khác, nàng hết đường lui rồi.
"Này....Hai người...." Ngọc Tuyết Lâm có chút kích động, nàng nhớ rất rõ tình hình lúc trước của Vân gia, nhớ tới câu nói đùa "Sẽ không phải là song bào thai đó chứ?", nhớ tới biết Vân gia gặp chuyện không may, hai huynh muội chẳng biết tung tích...Hiện tại nhìn đôi huynh muội song sinh đang đứng trước mặt mình, nàng sao có thể không kích động cho được.
"Giống như mọi người đã thấy, chúng ta là huynh muội sinh đôi." Chỉ cần đồng thời nhìn thấy hai người bọn họ là có thể biết quan hệ của bọn họ, ai bảo dáng dấp của bọn họ lại giống nhau như thế.
"Các ngươi có bằng chứng gì chứng minh mình là hậu nhân của Vân gia?" Đã xác định được thân phận của Vân Hương Thảo có vấn đề, hắn cũng hi vọng lần này có thể cẩn thận một chút.
Bọn họ vẫn hi vọng có thể tìm được hậu nhân của Vân gia, không chỉ vì hôn ước giữa Tiểu Dương và người Vân gia mà bọn họ còn hi vọng có thể thay thế phu thê Vân gia chăm sóc nữ nhi yêu quý của họ, coi như góp một chút tâm ý vì bạn thân. Nhưng nếu đã sai lầm một lần thì bọn họ vẫn không hi vọng lại sai lần thứ hai.
Vân Chi Kỳ ra hiệu cho Vân Mộng Khởi lấy cái gọi là bằng chứng ra. Đúng lúc này, Vân Hương Thảo và Tư Đồ Doãn Văn cũng bước vào.
Ngọc Tuyết Lâm và Tư Đồ Chính Không không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho bọn họ đứng ở bên cạnh nhìn.
Vân Mộng Khởi miễn cưỡng lấy ra ngọc bội Bạch Phượng vẫn luôn đeo ở trên cổ. Vừa nhìn thấy ngọc bội kia, Ngọc Tuyết Lâm suýt nữa kích động đến ngồi không yên.
"Trời ạ..." Đó đúng là ngọc bội năm đó nàng giao cho Vân phu nhân làm vật đính ước giữa hai nhà.
Vừa nhìn thấy ngọc bội, Tư Đồ Doãn Văn liền biết tình hình bất ổn, hắn lập tức đưa tay đẩy nhẹ Vân Hương Thảo đứng ở bên cạnh một cái. Vân Hương Thảo nhìn thấy ngọc bội còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi bị gã đẩy một cái, ả liền biết mình phải làm cái gì đó.
Ả giả vờ vô cùng khiếp sợ kêu to: "A, đó là ngọc bội của ta." Lần này, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người ả.
"Của ngươi?" Từ nhỏ nàng đã đeo ngọc bội ở trên cổ, sao giờ lại biến thành của ả rồi? Ai, này thật sự là....
"Hương Thảo, ngươi nói đó là của ngươi?" Ngọc Tuyết Lâm hoàn toàn hết tin tưởng lời nói của ả, nhưng ngược lại nàng rất muốn nghe xem ả còn định nói thêm gì nữa.
"Vâng....Đúng vậy." Ả khẩn trương đến nỗi suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.
"Vậy vì sao lại ở trên người Mộng Khởi?"
Hương Thảo này thật sự làm người ta quá thất vọng rồi, nếu như ả vẫn u mê không tỉnh ngộ, vậy bọn họ cũng không thể tiếp tục để ả ở lại trong phủ nữa. Đồng cảm với thân thế của ả, hắn vốn đang thương lượng cùng Tuyết Nhi: cho dù ả không phải là vị hôn thê của Tiểu Dương, cũng không phải hậu nhân Vân gia, thì vẫn giữ ả ở trong phủ để chăm lo, cho đến khi ả xuất giá, nhưng hiện tại xem ra, hình như bọn họ không cần phải làm như vậy nữa.
"Ta....Ta....Lúc còn nhỏ ta làm rơi nó, bị....Bị nàng..." Ả căng thẳng đến không thốt nên lời, ả biết tất cả đều lộ rồi, chỉ cần nhìn vẻ mặt bọn họ, ả biết bọn họ hoàn toàn không tin lời ả nữa.
"Nữ nhân như ngươi thật sự là hết thuốc cứu, khiến người ta nhìn liền cảm thấy ghê tởm."
Nói ra lời này, không phải ai khác, đương nhiên là Vân Chi Kỳ. Ở trong mắt hắn, ngoại trừ muội muội của hắn thì những nữ nhân khác đều không thể lọt vào mắt xanh của hắn, chỉ có Vân Mộng Khởi là nữ nhân đáng yêu nhất trong thiên hạ.
Ai, quả nhiên là yêu thương muội muội đến hết thuốc chữa.
"Vậy trừ bỏ ngọc bội, ngươi còn có cái gì chứng minh không?"
Thấy Vân Hương Thảo đã hết giá trị, Tư Đồ Doãn Văn chỉ có thể tự mình làm tiếp. Gã thông minh hơn Vân Hương Thảo ở chỗ, gã sẽ không khiến người ta có cảm giác gây sự, sẽ không làm người ta nảy sinh chán ghét, điều đó chứng tỏ gã cực kỳ giỏi về che giấu bản thân, gã đúng là một kẻ dã tâm kín đáo, đa mưu túc trí.
Về phần Tư Đồ Doãn Văn, tin tức mà Vân Chi Kỳ tìm hiểu được gần như đều là mặt tốt, nhưng hắn cảm nhận rõ gã mới là kẻ nguy hiểm thật sự, nói không rõ là vì sao, có lẽ chính là một loại trực giác đi. Gã muốn càng nhiều bằng chứng, chẳng lẽ gã cho rằng hắn sẽ không có sao? Thật sự là buồn cười.
Vân Chi Kỳ cũng kéo một cái kim khóa ở trên cổ mình lộ ra ngoài, để cho bọn họ có thể thấy rõ ràng, "Các ngươi hẳn là biết rõ đây là cái gì chứ?"
Tư Đồ Doãn Văn khó hiểu nhìn về phía đám người Ngọc Tuyết Lâm. Rốt cuộc Ngọc Tuyết Lâm cũng không thể khống chế nội tâm kích động, vọt tới bên người Tư Đồ Dương Lễ, vươn tay lôi ra kim khóa đeo trên cổ hắn.
Lần này, tất cả mọi người đều rõ ràng rồi. Hai khối giống nhau như đúc, đều là kim khóa điêu khắc hình hoa Mẫu Đơn, giờ chẳng cần nhiều lời nữa, đây đã có thể hoàn toàn chứng minh thân phận thật sự của hai người họ rồi.
Bọn họ chính là hậu nhân chân chính của Vân gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.