Chương 16: 3.5: Thực hiện hôn ước
Tàng Tĩnh Nhi
07/06/2017
"Trời ạ, hai con đúng là....Đúng là..." Ngọc Tuyết Lâm kích động đến không
thốt nên lời, nàng hoàn toàn không tìm thấy được một từ nào để hình dung cảm giác hiện tại của mình.
Tư Đồ Chính Không khó nén nổi kích động bước tới bên cạnh bọn họ, tìm nhiều năm như vậy, rốt cục bọn họ đã tìm được rồi. Hắn sẽ chẳng còn gì áy náy với hảo hữu nữa, hắn nhất định phải thay thế hảo hữu, chăm sóc thật tốt đôi nhi tử, nữ nhi của Vân gia.
Sắc mặt Vân Hương Thảo trắng bệch, hiện tại trong lòng ả chỉ có một suy nghĩ: tất cả đều xong rồi.
Vẻ mặt Tư Đồ Doãn Văn cũng rất khó coi, nhưng gã vẫn ép buộc bản thân tỉnh táo lại. Cho dù nước cờ Vân Hương Thảo này xuất hiện vấn đề, gã vẫn tuyệt đối không thể để cho kế hoạch thật sự lộ ra chút sơ hở nào. Nếu Vân Hương Thảo đã vô dụng, vậy hắn phải nghĩ cách khác, sẽ không để mọi việc thoát khỏi tầm tay mình.
Vẻ mặt mỗi người đều khác hẳn nhau, chỉ có Tư Đồ Dương Lễ chẳng hề biết cái gì, chỉ chuyên tâm bám theo Vân Mộng Khởi.
"Mộng Mộng?" Hắn cảm thấy rất kỳ quái, đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ mặt kích động đó của phụ mẫu, hại hắn cảm thấy có chút sợ.
"Suỵt." Đưa tay lên miệng ra hiệu đừng có lên tiếng, nàng muốn hắn tạm thời đừng nói gì cả.
"Ờ." Ngoan ngoãn gật gật đầu, hắn còn thật sự ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói gì nữa, vô cùng ngoan ngoãn ôm lấy nàng. Ở trong mắt hắn vốn chẳng hề có nam nữ khác biệt, chỉ có hắn thích, hắn ỷ lại mà thôi.
Tư Đồ Chính Không thấy thê tử không khống chế nổi cảm xúc, hiện tại cũng không tiện nói thêm gì, hắn đưa ra quyết định rất nhanh: "Vậy con cứ ở lại đây trước, những chuyện khác chúng ta sẽ nói sau, được chứ?" Nhìn dáng vẻ kích động của thê tử, hắn thật lo lắng nàng cứ như vậy mà ngất đi.
"Vâng." Vân Chi Kỳ nhàn nhạt đáp, hắn chỉ muốn bảo vệ muội muội mà thôi, tạm thời ở lại cũng tốt.
Nghe thấy ca ca muốn ở lại, người vui vẻ nhất đương nhiên là Vân Mộng Khởi. Nàng hấp tấp dẫn hắn về viện của Tư Đồ Dương Lễ, tất nhiên, Tư Đồ Dương Lễ vẫn là một tấc không rời đi theo nàng, hơn nữa tay còn giữ chặt ống tay áo của nàng.
Vân Chi Kỳ cảm thấy tò mò với sự ỷ lại của hắn, nhưng tạm thời chưa muốn nhiều lời, hắn còn cần quan sát thêm.
Tư Đồ Chính Không dĩ nhiên cũng ôm lấy thê tử đang khó có thể bình ổn lại cảm xúc quay về viện của mình, hai người ngồi dựa vào bên giường, im lặng một hồi.
"Tướng công, chàng tin nổi không? Chúng ta thật sự tìm được bọn chúng rồi, tìm được hậu nhân Vân gia rồi." Từ sau khi biết hai hậu nhân của Vân gia mất tích, suốt mười năm qua bọn họ vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng luôn công cốc. Nhưng là, hiện tại bọn họ lại tự mình xuất hiện, điều này sao có thể không khiến người ta kích động chứ.
"Đúng vậy, chúng ta thật sự tìm được bọn chúng rồi." Nói đúng hơn là bọn chúng tự tìm đến đây, cho dù là thế nào thì vẫn quá tốt mà.
"Thật tốt quá, không phải sao?" Nước mắt giống như van nước mở khóa, ào ào chảy ra, thật giống như muốn phát tiết tất cả đè nén suốt mười mấy năm qua.
"Đúng vậy, thật là tốt quá rồi." Kỳ thật hắn cũng kích động giống thê tử, chỉ là hắn trầm ổn hơn, biết khống chế cảm xúc của bản thân hơn lão bà. Nếu như hắn kích động đến vừa khóc vừa cười như nàng, vậy còn ra thể thống gì nữa?
"Chỉ có điều..." Tìm được hậu nhân Vân gia, nàng thật sự rất vui mừng nhưng đợi đến khi hơi bình tĩnh lại, nàng liền nhớ đến vấn đề đi hay ở của một người khác.
"Nàng muốn nói đến Hương Thảo?" Chỉ dựa vào sự ăn ý nhiều năm của bọn họ, hắn liền biết thê tử đang suy nghĩ cái gì.
"Vâng." Tuy rằng Hương Thảo lừa bọn họ, mà chính nàng cũng không ưa Hương Thảo lắm, nhưng đối với thân thế của ả, kỳ thật nàng vẫn có chút đồng tình.
"Ta nghĩ cho ả một khoản tiền để ả rời đi là được." Chỉ là biểu hiện mấy ngày qua của Hương Thảo khiến hắn không thể không lo lắng, ngộ nhỡ ả quá khích làm ra chuyện sai lầm gì, tạo thành tổn thương không cần thiết thì chẳng phải quá thiệt hại sao?
"Chàng quyết định đi." Hương Thảo rời khỏi đây cũng tốt, nàng có thể yên tâm đôi chút.
"Ta sẽ dặn dò Doãn Văn làm chuyện này."
"Vâng."
Chỉ là, trong lòng nàng còn có một nỗi lo khác, nhưng nhìn tướng công chấp nhận và tán thưởng cách làm việc của Doãn Văn, nàng quyết định vẫn nên duy trì im lặng trước khi có chứng cớ sẽ tốt hơn. -lequyd0n-
Trực giác của nữ nhân luôn rất chuẩn, nàng luôn cảm thấy Hương Thảo và Doãn Văn có bí mật không thể để cho ai biết, nhưng nàng không có chứng cớ xác thực nào. Trái ngược với tướng công hoàn toàn tín nhiệm Doãn Văn, nàng vẫn giữ lại vài phần phòng bị. Thân là mẫu thân, luôn sẽ can đảm bảo vệ tất cả mọi thứ thuộc về nhi tử của mình.
Cho dù Tiểu Dương sống không quá 24 tuổi, nàng vẫn hi vọng sau này hài tử của Tiểu Dương sẽ kế thừa Tư Đồ gia. Có lẽ, đây là sự ích kỷ của người làm mẫu thân đi.
Sau khi trở lại viện của Tư Đồ Dương Lễ, Vân Mộng Khởi mới chợt nghĩ đến nên giới thiệu hai người.
"Ca ca, đây chính là Tư Đồ Dương Lễ." Tuy mở miệng giới thiệu vô cùng đơn giản, nhưng ánh mắt nàng lại như đang nói: dù sao huynh cũng thăm dò được những chuyện khác rồi, sẽ không cần muội giải thích nhiều đâu nhỉ.
Đối với vẻ mặt đáng yêu kia của muội muội, hắn chỉ cảm thấy khá buồn cười, có đôi khi hắn thật sự cảm thấy mình quá nuông chiều nàng, đều sắp chiều nàng thành vô pháp vô thiên (không sợ trời, không sợ đất). Đáng tiếc, cho dù là nàng vô pháp vô thiên, trèo hẳn lên đầu hắn thì hắn vẫn chỉ vui vẻ chịu đựng. Ai, đây chỉ có thể nói hắn yêu thương muội muội đến hết thuốc chữa rồi.
"Tiểu Lễ, đây là ca ca ta, Vân Chi Kỳ, về sau ngươi phải chung sống tốt với huynh ấy nhé." Lời giới thiệu này vừa nghe đã biết nội dung chính là đang nói với tiểu hài tử, nghe xong mà Vân Chi Kỳ cũng thấy to đầu, thật sự quá khó tin.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được muội muội dùng giọng "ôn nhu" như thế để nói chuyện với người khác.
"Không cần." Miệng bĩu cao, hắn bày ra dáng vẻ rõ ràng mình đang tức giận.
"Vì sao?" Tiểu tử chết tiệt, lại dám từ chối chung sống tốt với ca ca nàng, hắn là đáng đánh đòn hay là bị làm sao. Vô cùng khó hiểu nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại ác cảm với ca ca như vậy.
Ngược lại Vân Chi Kỳ đã biết nguyên nhân, nhưng hắn cũng không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười, "Nhìn không ra tiểu tử ngốc đó còn biết ghen nữa."
"Ghen?" Hai mắt trợn tròn nhìn về phía ca ca, nàng chưa hiểu hắn dựa vào đâu mà đưa ra cái kết luận 'ghen' đó. Hơn nữa, Vân Chi Kỳ là ca ca của nàng, Tư Đồ Dương Lễ ăn dấm cái gì vậy.
"Muội đừng nói muội không thấy được hắn đang ghen đấy." Trước kia từng nghe nói qua cái gì mà 'trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường', 'kẻ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê', hiện tại hắn đã tin tưởng vài phần rồi.
"Không có việc gì thì hắn ăn dấm chua của huynh làm gì?" Nói tới nói lui, nàng vẫn không tin vào cách nói từ "Ghen" của huynh trưởng.
Vươn tay chỉ vào Tư Đồ Dương Lễ, "Chẳng phải tiểu tử ngốc này thích muội sao?" Vậy thì hắn biết 'ghen' cũng rất bình thường mà, nàng cần gì kinh ngạc đến thế.
"Thích muội cũng đâu chứng tỏ hắn biết ghen là gì, hắn mới chỉ có năm sáu tuổi thôi." Đương nhiên, năm sáu tuổi là chỉ tâm trí chứ không phải thân thể hắn. Bất kỳ ai nhìn thấy dáng dấp của Tư Đồ Dương Lễ cũng sẽ không cho rằng hắn chỉ có năm sáu tuổi.
Búng nhẹ trán nàng một cái, "Muội là ngốc thật hay giả ngốc vậy, đối với thứ mình thích, mặc kệ hắn nhỏ tuổi đến đâu cũng đều sẽ biết ghen." Đặc biệt, trong lúc cảm nhận được mình thích thứ gì đó, sắp bị người khác cướp đi, đoán chừng cho dù là chỉ có hai ba tuổi, hắn đều sẽ khóc nháo ghen tỵ.
Lần này, Vân Mộng Khởi thật đúng là bị dọa sợ, nàng vẫn cho rằng hắn thích quấn quít lấy mình, chỉ vì chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như vậy ngoại trừ phụ mẫu hắn mà thôi, đâu ngờ, ca ca còn nói hắn thích nàng.
Nếu nói Tư Đồ Dương Lễ rất đơn thuần, vậy Vân Mộng Khởi cũng không kém cạnh, xét theo một góc độ khác thì hai người thật đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
"Không thể nào, vậy mà muội không hề biết tiểu tử ngốc đó thích muội?" Hai người họ cũng đã ở chung một khoảng thời gian rồi, không ngờ bảo bối muội muội tinh quái luôn luôn thông minh hơn người mà khi đối mặt với phương diện này sẽ ngốc nghếch như thế.
Quay đầu dời ánh mắt khỏi người ca ca rồi nhanh chóng chuyển đến trên người Tư Đồ Dương Lễ, dùng giọng nói vô cùng khiếp sợ hỏi hắn: "Ngươi thích ta à?"
Hắn dùng sức gật đầu, cười ngốc nghếch nói: "Thích mà, ta thích Mộng Mộng nhất."
"..." Nàng kỳ quái nhìn hắn, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Vì sao hắn nói thích mình mà nàng lại chẳng cảm thấy chút vui vẻ gì nhỉ? Chẳng lẽ nàng không thích hắn? Thế nhưng, không đúng mà, nàng có ngốc nghếch đến đâu cũng biết bản thân rất thích hắn, so với nam nhân khác, đương nhiên, ngoại trừ ca ca thì càng thêm thích. Nàng chưa từng cảm thấy có người nam nhân nào vừa đáng yêu vừa khiến mình cảm thấy đau lòng như hắn.
"Nhưng muội muội này, ta còn có cái vấn đề muốn hỏi muội." Đột nhiên thu hồi ý cười trên mặt, vô cùng nghiêm túc nhìn nàng.
Thấy ca ca đột nhiên trở nên nghiêm túc, nàng cũng không nhịn được khẩn trương hẳn lên, không biết huynh trưởng muốn hỏi mình vấn đề gì đây.
Hắn lại chỉ vào Tư Đồ Dương Lễ, "Hôn ước kia, muội có muốn hay không?" Nếu như nàng không muốn, vậy hắn sẽ thay thế phụ mẫu giải trừ hôn ước, nếu như nàng muốn thì hắn rất hi vọng trước khi mình rời đi sẽ có thể hoàn thành xong hôn lễ cho bọn họ. Chỉ cần sắp xếp tốt cho nàng thì hắn có thể hoàn toàn vô ưu vô lo đi làm việc hắn muốn làm.
Chỉ có điều, hôn sự đó là do phụ mẫu đính ước, hắn cũng không hi vọng làm trái ý nguyện của phụ mẫu, nhưng sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời của muội muội, hắn không thể tùy tiện xử lý được.
Vấn đề của hắn khiến nàng khó xử, chính nàng cũng luôn luôn nghĩ tới vấn đề này, nhưng vẫn luôn không tìm ra một kết quả. Nàng thừa nhận, nàng thích hắn, nhưng nàng chưa thể xác định bản thân có muốn sống cùng hắn cả đời hay không. Song, chỉ cần vừa nghĩ đến phải rời khỏi hắn, nàng liền cảm thấy đau lòng khổ sở.
"Muội...Không biết." Nàng hoang mang nhìn ca ca, muốn hắn cảm nhận được rõ ràng sự mờ mịt và không biết phải làm sao của mình.
"Vậy muội hãy tự hỏi lòng mình, muội nguyện ý tặng hắn cho nữ nhân khác sao?" Là muội muội của mình, hơn nữa hai người còn là song bào thai, sao hắn có thể không biết nàng đang hoang mang cái gì. Bất kể ra sao, thân là ca ca, chỉ cần nàng thích thì hắn đều chống đỡ cho nàng. Nhưng nếu như nàng không muốn, như vậy, ai cũng đừng nghĩ cậy mạnh mà bắt ép nàng.
Lắc đầu theo bản năng, chỉ cần vừa nghĩ đến hắn sắp sửa thú nữ nhân khác, nàng sẽ có một loại cảm giác hít thở không thông.
"Vậy muội còn hoang mang cái gì nữa?" Rõ ràng là thích đối phương đến nỗi không muốn hắn thú nữ nhân khác, nàng còn hoang mang và do dự gì chứ? Nha đầu ngốc này, rõ ràng bình thường luôn thông minh hơn người, vậy mà tại thời khắc mấu chốt lại bắt đầu hồ đồ.
Sáng tỏ thông suốt, vẻ hoang mang và mờ mịt trên mặt biến thành vui vẻ tươi cười sáng lạn, nàng nhảy dựng lên ôm cổ Vân Chi Kỳ, vui sướng kêu to: "Ca ca, cám ơn huynh, muội thích huynh nhất."
"Muội cũng là muội muội bảo bối của ca ca." Mỉm cười ôm lấy nàng xoay hai vòng rồi đặt xuống đất, hắn có thể thấy rất rõ lúc nàng nói thích hắn nhất thì nước mắt của Tư Đồ Dương Lễ đã bắt đầu đảo quanh hốc mắt.
Kỳ thật, nếu không phải nhìn ra phu thê Tư Đồ yêu thích muội muội, hắn sẽ không để muội muội gả cho một tên ngốc. Bởi vì, điều đó có nghĩa là tên ngốc Tư Đồ Dương Lễ này sẽ là gánh nặng cả đời của muội muội. Nhưng có lẽ vì hắn ngốc mới có thể khiến muội muội hưởng thụ niềm hạnh phúc khác biệt, đó chính là ước mong của rất nhiều nữ nhân, không cần cùng nữ nhân khác hầu hạ chung một trượng phu.
"Mộng Mộng..." Tiếng khóc không thành tiếng từ phía sau nàng truyền đến, tay hắn níu chặt y phục của nàng, bày ra dáng vẻ tội nghiệp.
"Ừm?" Khó hiểu nhìn dáng vẻ tội nghiệp đó của hắn, nàng thật không hiểu sao hắn lại muốn khóc.
"Ca ca, hắn đây là làm sao vậy?" Nàng thật đúng là sắp hết hiểu nổi nam nhân rồi, mặc kệ là loại tiểu nam hài thực tế giống Tư Đồ Dương Lễ hay là nam nhân trầm ổn giống ca ca, nam nhân thật đúng là một thứ đồ chơi phức tạp.
Người nào nói 'tâm nữ nhân như kim dưới đáy bể' chắc chắn là thần kinh nặng rồi!
"Muội nhớ lại lời mình vừa nói thì sẽ biết thôi." Hắn cười cười, vỗ vỗ bả vai nàng, "Phòng ta ở đâu?" Hắn cảm thấy hai tiểu tử ngốc này thiếu khuyết sự thấu hiểu nghiêm trọng, nên nhường lại không gian để tự bọn họ "Nói chuyện yêu đương", dù sao vẫn tốt hơn so với việc hắn mang danh bóng đèn ở trong này.
"Phòng kia."
Hai bên trái phải của đại sảnh ở tầng dưới cùng đều có một căn phòng, hiện tại nàng đang ở căn bên trái, vậy ca ca đương nhiên phải ở căn bên phải kia rồi. Nằng chắc chắn Tư Đồ Dương Lễ sẽ không muốn ca ca ở phòng trên lầu cùng hắn.
"Được, hai đứa cứ từ từ nói chuyện đi, ta đi nghỉ trước đây." Tin tưởng chờ đến lúc hắn xuất hiện lần nữa thì bọn họ đã thấu hiểu lẫn nhau, mà hôn ước của bọn họ cũng đã có thể xác định rồi.
Hắn vừa mới rời khỏi phòng, Vân Mộng Khởi có chút tức giận quay đầu trừng Tư Đồ Dương Lễ, "Hôm nay ngươi bị làm sao thế?" Cư xử là lạ, không hề đáng yêu chút nào. Đó chính là ca ca nàng, hắn lại tỏ thái độ không tốt như vậy, thật sự khiến người ta quá tức giận mà. Song, nàng lại chẳng thể phát hỏa với hắn được.
"Mộng Mộng, nàng không thích ta sao?"
"Hả?"
Vấn đề của hắn thật sự là rất dọa người. Nàng có từng nói qua thích hắn không? Bằng không sao hắn có thể biết kỳ thật nàng rất thích hắn chứ?
"Hu..."
"Trời ạ, sao vừa nói khóc ngươi liền khóc luôn rồi." Lúc trước cho dù nước mắt có đảo quanh hốc mắt nhưng vẫn chưa từng rơi xuống, hiện tại vừa nói rơi liền rơi, từng giọt rớt xuống đều to như viên bi, hiệu quả thật đúng là kinh người.
"Nàng đừng thích người khác mà...Thích ta thôi...Thích ta thôi..." Hắn không muốn nàng thích người khác...Tuy hắn không biết là vì sao, nhưng hắn chính là không muốn nàng thích người khác.
"..." Ông trời ơi, ca ca nói quá đúng mà, đúng là hắn đang ghen!
Đây thật quá kỳ diệu mà...Nàng cho rằng hắn sẽ không biết những thứ ấy, nhưng hắn lại biết ăn dấm chua, đó không phải là kỳ diệu thì là cái gì chứ?
Vươn tay kéo hắn ôm vào trong lòng, đây cũng coi là lần đầu tiên nàng chủ động ôm ấp hắn đấy.
Nàng vỗ nhẹ lưng hắn, "Được rồi, đừng khóc nữa." Thật là, hắn vừa khóc nàng liền chịu không nổi, nàng thật sự vô cùng không thích kiểu tình huống này.
"Vậy nàng thích ta nhé..." 'Được một tấc lại muốn tiến một thước' là đặc quyền của các tiểu bằng hữu.
"Rồi, thích ngươi thôi." Tiểu tử này, có lẽ tâm trí thật sự chỉ mới năm sáu tuổi, nhưng hắn lại hiểu được kỹ xảo đàm phán, đó chính là khi chiếm được ưu thế thì phải tận lực đòi hỏi thêm.
"Thật ư?" Lúc nghe được nàng nói thích mình, ngoại trừ cảm thấy vô cùng hưng phấn thì hắn chẳng có cảm giác nào khác.
"Thật mà." Nàng véo nhẹ mũi hắn, cho hắn lời cam đoan. Dù sao nàng vốn là thích hắn, trả lời thích hắn cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Ngay tại bữa tối hôm đó, Vân Chi Kỳ liền thay thế phụ mẫu bàn chuyện hôn sự với phu thê Tư Đồ.
Kế hoạch tổ chức hôn sự cho Tư Đồ Dương Lễ cùng Vân Hương Thảo vốn chẳng mấy khác biệt là sau một tháng nữa, nhưng vì Vân Chi Kỳ có việc cần giải quyết nên không thể đợi lâu như vậy, phu thê Tư Đồ vốn không phải rất tích cực chuẩn bị hôn lễ đó liền đồng ý cho hai người họ thành thân sau nửa tháng nữa.
Mà so với năm đó Vân Hương Thảo xuất hiện, chuyện này càng khiến người ta quan tâm hơn.
Vận khí của tiểu tử ngốc của Tư Đồ gia lại tốt như vậy, trước có Vân Hương Thảo không tiếc giả mạo thân phận người Vân gia để gả cho hắn, về sau hậu nhân chân chính của Vân gia xuất hiện, chẳng những không hóa giải hôn ước mà còn nguyện ý gả cho hắn, hơn nữa hậu nhân Vân gia xuất hiện sau còn xinh đẹp hơn Vân Hương Thảo. Hắn không chỉ có vận khí tốt, ngay cả số đào hoa cũng vượng như vậy, thật khiến cho rất nhiều nam nhân hâm mộ và ghen tị.
Có lẽ sự tình tiến hành rất thuận lợi, nhưng lại phát triển theo hướng người ta không tưởng tượng nổi.
Tư Đồ Doãn Văn dựa theo lời căn dặn của Tư Đồ Chính Không, cho Vân Hương Thảo một ít bạc để ả rời đi, mà mọi người đều nghĩ rằng ả sẽ rời đi, ngay cả ả cũng tưởng là như vậy, nhưng thật ra....Hoàn toàn trái ngược.
Tư Đồ Doãn Văn đáp ứng ả, mua một tiểu lâu nhỏ cho ả ở tạm, chờ kế hoạch của hắn thành công liền đón ả về Tư Đồ gia, còn thú ả làm thê tử. Nhưng tình huống thật sự chính là, ả rời khỏi Tư Đồ gia chưa được bao lâu, Tư Đồ Doãn Văn liền thuê sát thủ giải quyết ả. Kẻ lòng dạ độc ác như hắn chắc chắn sẽ không để ả có cơ hội phá hỏng kế hoạch của hắn.
Tư Đồ Chính Không khó nén nổi kích động bước tới bên cạnh bọn họ, tìm nhiều năm như vậy, rốt cục bọn họ đã tìm được rồi. Hắn sẽ chẳng còn gì áy náy với hảo hữu nữa, hắn nhất định phải thay thế hảo hữu, chăm sóc thật tốt đôi nhi tử, nữ nhi của Vân gia.
Sắc mặt Vân Hương Thảo trắng bệch, hiện tại trong lòng ả chỉ có một suy nghĩ: tất cả đều xong rồi.
Vẻ mặt Tư Đồ Doãn Văn cũng rất khó coi, nhưng gã vẫn ép buộc bản thân tỉnh táo lại. Cho dù nước cờ Vân Hương Thảo này xuất hiện vấn đề, gã vẫn tuyệt đối không thể để cho kế hoạch thật sự lộ ra chút sơ hở nào. Nếu Vân Hương Thảo đã vô dụng, vậy hắn phải nghĩ cách khác, sẽ không để mọi việc thoát khỏi tầm tay mình.
Vẻ mặt mỗi người đều khác hẳn nhau, chỉ có Tư Đồ Dương Lễ chẳng hề biết cái gì, chỉ chuyên tâm bám theo Vân Mộng Khởi.
"Mộng Mộng?" Hắn cảm thấy rất kỳ quái, đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ mặt kích động đó của phụ mẫu, hại hắn cảm thấy có chút sợ.
"Suỵt." Đưa tay lên miệng ra hiệu đừng có lên tiếng, nàng muốn hắn tạm thời đừng nói gì cả.
"Ờ." Ngoan ngoãn gật gật đầu, hắn còn thật sự ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói gì nữa, vô cùng ngoan ngoãn ôm lấy nàng. Ở trong mắt hắn vốn chẳng hề có nam nữ khác biệt, chỉ có hắn thích, hắn ỷ lại mà thôi.
Tư Đồ Chính Không thấy thê tử không khống chế nổi cảm xúc, hiện tại cũng không tiện nói thêm gì, hắn đưa ra quyết định rất nhanh: "Vậy con cứ ở lại đây trước, những chuyện khác chúng ta sẽ nói sau, được chứ?" Nhìn dáng vẻ kích động của thê tử, hắn thật lo lắng nàng cứ như vậy mà ngất đi.
"Vâng." Vân Chi Kỳ nhàn nhạt đáp, hắn chỉ muốn bảo vệ muội muội mà thôi, tạm thời ở lại cũng tốt.
Nghe thấy ca ca muốn ở lại, người vui vẻ nhất đương nhiên là Vân Mộng Khởi. Nàng hấp tấp dẫn hắn về viện của Tư Đồ Dương Lễ, tất nhiên, Tư Đồ Dương Lễ vẫn là một tấc không rời đi theo nàng, hơn nữa tay còn giữ chặt ống tay áo của nàng.
Vân Chi Kỳ cảm thấy tò mò với sự ỷ lại của hắn, nhưng tạm thời chưa muốn nhiều lời, hắn còn cần quan sát thêm.
Tư Đồ Chính Không dĩ nhiên cũng ôm lấy thê tử đang khó có thể bình ổn lại cảm xúc quay về viện của mình, hai người ngồi dựa vào bên giường, im lặng một hồi.
"Tướng công, chàng tin nổi không? Chúng ta thật sự tìm được bọn chúng rồi, tìm được hậu nhân Vân gia rồi." Từ sau khi biết hai hậu nhân của Vân gia mất tích, suốt mười năm qua bọn họ vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng luôn công cốc. Nhưng là, hiện tại bọn họ lại tự mình xuất hiện, điều này sao có thể không khiến người ta kích động chứ.
"Đúng vậy, chúng ta thật sự tìm được bọn chúng rồi." Nói đúng hơn là bọn chúng tự tìm đến đây, cho dù là thế nào thì vẫn quá tốt mà.
"Thật tốt quá, không phải sao?" Nước mắt giống như van nước mở khóa, ào ào chảy ra, thật giống như muốn phát tiết tất cả đè nén suốt mười mấy năm qua.
"Đúng vậy, thật là tốt quá rồi." Kỳ thật hắn cũng kích động giống thê tử, chỉ là hắn trầm ổn hơn, biết khống chế cảm xúc của bản thân hơn lão bà. Nếu như hắn kích động đến vừa khóc vừa cười như nàng, vậy còn ra thể thống gì nữa?
"Chỉ có điều..." Tìm được hậu nhân Vân gia, nàng thật sự rất vui mừng nhưng đợi đến khi hơi bình tĩnh lại, nàng liền nhớ đến vấn đề đi hay ở của một người khác.
"Nàng muốn nói đến Hương Thảo?" Chỉ dựa vào sự ăn ý nhiều năm của bọn họ, hắn liền biết thê tử đang suy nghĩ cái gì.
"Vâng." Tuy rằng Hương Thảo lừa bọn họ, mà chính nàng cũng không ưa Hương Thảo lắm, nhưng đối với thân thế của ả, kỳ thật nàng vẫn có chút đồng tình.
"Ta nghĩ cho ả một khoản tiền để ả rời đi là được." Chỉ là biểu hiện mấy ngày qua của Hương Thảo khiến hắn không thể không lo lắng, ngộ nhỡ ả quá khích làm ra chuyện sai lầm gì, tạo thành tổn thương không cần thiết thì chẳng phải quá thiệt hại sao?
"Chàng quyết định đi." Hương Thảo rời khỏi đây cũng tốt, nàng có thể yên tâm đôi chút.
"Ta sẽ dặn dò Doãn Văn làm chuyện này."
"Vâng."
Chỉ là, trong lòng nàng còn có một nỗi lo khác, nhưng nhìn tướng công chấp nhận và tán thưởng cách làm việc của Doãn Văn, nàng quyết định vẫn nên duy trì im lặng trước khi có chứng cớ sẽ tốt hơn. -lequyd0n-
Trực giác của nữ nhân luôn rất chuẩn, nàng luôn cảm thấy Hương Thảo và Doãn Văn có bí mật không thể để cho ai biết, nhưng nàng không có chứng cớ xác thực nào. Trái ngược với tướng công hoàn toàn tín nhiệm Doãn Văn, nàng vẫn giữ lại vài phần phòng bị. Thân là mẫu thân, luôn sẽ can đảm bảo vệ tất cả mọi thứ thuộc về nhi tử của mình.
Cho dù Tiểu Dương sống không quá 24 tuổi, nàng vẫn hi vọng sau này hài tử của Tiểu Dương sẽ kế thừa Tư Đồ gia. Có lẽ, đây là sự ích kỷ của người làm mẫu thân đi.
Sau khi trở lại viện của Tư Đồ Dương Lễ, Vân Mộng Khởi mới chợt nghĩ đến nên giới thiệu hai người.
"Ca ca, đây chính là Tư Đồ Dương Lễ." Tuy mở miệng giới thiệu vô cùng đơn giản, nhưng ánh mắt nàng lại như đang nói: dù sao huynh cũng thăm dò được những chuyện khác rồi, sẽ không cần muội giải thích nhiều đâu nhỉ.
Đối với vẻ mặt đáng yêu kia của muội muội, hắn chỉ cảm thấy khá buồn cười, có đôi khi hắn thật sự cảm thấy mình quá nuông chiều nàng, đều sắp chiều nàng thành vô pháp vô thiên (không sợ trời, không sợ đất). Đáng tiếc, cho dù là nàng vô pháp vô thiên, trèo hẳn lên đầu hắn thì hắn vẫn chỉ vui vẻ chịu đựng. Ai, đây chỉ có thể nói hắn yêu thương muội muội đến hết thuốc chữa rồi.
"Tiểu Lễ, đây là ca ca ta, Vân Chi Kỳ, về sau ngươi phải chung sống tốt với huynh ấy nhé." Lời giới thiệu này vừa nghe đã biết nội dung chính là đang nói với tiểu hài tử, nghe xong mà Vân Chi Kỳ cũng thấy to đầu, thật sự quá khó tin.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được muội muội dùng giọng "ôn nhu" như thế để nói chuyện với người khác.
"Không cần." Miệng bĩu cao, hắn bày ra dáng vẻ rõ ràng mình đang tức giận.
"Vì sao?" Tiểu tử chết tiệt, lại dám từ chối chung sống tốt với ca ca nàng, hắn là đáng đánh đòn hay là bị làm sao. Vô cùng khó hiểu nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại ác cảm với ca ca như vậy.
Ngược lại Vân Chi Kỳ đã biết nguyên nhân, nhưng hắn cũng không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười, "Nhìn không ra tiểu tử ngốc đó còn biết ghen nữa."
"Ghen?" Hai mắt trợn tròn nhìn về phía ca ca, nàng chưa hiểu hắn dựa vào đâu mà đưa ra cái kết luận 'ghen' đó. Hơn nữa, Vân Chi Kỳ là ca ca của nàng, Tư Đồ Dương Lễ ăn dấm cái gì vậy.
"Muội đừng nói muội không thấy được hắn đang ghen đấy." Trước kia từng nghe nói qua cái gì mà 'trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường', 'kẻ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê', hiện tại hắn đã tin tưởng vài phần rồi.
"Không có việc gì thì hắn ăn dấm chua của huynh làm gì?" Nói tới nói lui, nàng vẫn không tin vào cách nói từ "Ghen" của huynh trưởng.
Vươn tay chỉ vào Tư Đồ Dương Lễ, "Chẳng phải tiểu tử ngốc này thích muội sao?" Vậy thì hắn biết 'ghen' cũng rất bình thường mà, nàng cần gì kinh ngạc đến thế.
"Thích muội cũng đâu chứng tỏ hắn biết ghen là gì, hắn mới chỉ có năm sáu tuổi thôi." Đương nhiên, năm sáu tuổi là chỉ tâm trí chứ không phải thân thể hắn. Bất kỳ ai nhìn thấy dáng dấp của Tư Đồ Dương Lễ cũng sẽ không cho rằng hắn chỉ có năm sáu tuổi.
Búng nhẹ trán nàng một cái, "Muội là ngốc thật hay giả ngốc vậy, đối với thứ mình thích, mặc kệ hắn nhỏ tuổi đến đâu cũng đều sẽ biết ghen." Đặc biệt, trong lúc cảm nhận được mình thích thứ gì đó, sắp bị người khác cướp đi, đoán chừng cho dù là chỉ có hai ba tuổi, hắn đều sẽ khóc nháo ghen tỵ.
Lần này, Vân Mộng Khởi thật đúng là bị dọa sợ, nàng vẫn cho rằng hắn thích quấn quít lấy mình, chỉ vì chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như vậy ngoại trừ phụ mẫu hắn mà thôi, đâu ngờ, ca ca còn nói hắn thích nàng.
Nếu nói Tư Đồ Dương Lễ rất đơn thuần, vậy Vân Mộng Khởi cũng không kém cạnh, xét theo một góc độ khác thì hai người thật đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
"Không thể nào, vậy mà muội không hề biết tiểu tử ngốc đó thích muội?" Hai người họ cũng đã ở chung một khoảng thời gian rồi, không ngờ bảo bối muội muội tinh quái luôn luôn thông minh hơn người mà khi đối mặt với phương diện này sẽ ngốc nghếch như thế.
Quay đầu dời ánh mắt khỏi người ca ca rồi nhanh chóng chuyển đến trên người Tư Đồ Dương Lễ, dùng giọng nói vô cùng khiếp sợ hỏi hắn: "Ngươi thích ta à?"
Hắn dùng sức gật đầu, cười ngốc nghếch nói: "Thích mà, ta thích Mộng Mộng nhất."
"..." Nàng kỳ quái nhìn hắn, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Vì sao hắn nói thích mình mà nàng lại chẳng cảm thấy chút vui vẻ gì nhỉ? Chẳng lẽ nàng không thích hắn? Thế nhưng, không đúng mà, nàng có ngốc nghếch đến đâu cũng biết bản thân rất thích hắn, so với nam nhân khác, đương nhiên, ngoại trừ ca ca thì càng thêm thích. Nàng chưa từng cảm thấy có người nam nhân nào vừa đáng yêu vừa khiến mình cảm thấy đau lòng như hắn.
"Nhưng muội muội này, ta còn có cái vấn đề muốn hỏi muội." Đột nhiên thu hồi ý cười trên mặt, vô cùng nghiêm túc nhìn nàng.
Thấy ca ca đột nhiên trở nên nghiêm túc, nàng cũng không nhịn được khẩn trương hẳn lên, không biết huynh trưởng muốn hỏi mình vấn đề gì đây.
Hắn lại chỉ vào Tư Đồ Dương Lễ, "Hôn ước kia, muội có muốn hay không?" Nếu như nàng không muốn, vậy hắn sẽ thay thế phụ mẫu giải trừ hôn ước, nếu như nàng muốn thì hắn rất hi vọng trước khi mình rời đi sẽ có thể hoàn thành xong hôn lễ cho bọn họ. Chỉ cần sắp xếp tốt cho nàng thì hắn có thể hoàn toàn vô ưu vô lo đi làm việc hắn muốn làm.
Chỉ có điều, hôn sự đó là do phụ mẫu đính ước, hắn cũng không hi vọng làm trái ý nguyện của phụ mẫu, nhưng sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời của muội muội, hắn không thể tùy tiện xử lý được.
Vấn đề của hắn khiến nàng khó xử, chính nàng cũng luôn luôn nghĩ tới vấn đề này, nhưng vẫn luôn không tìm ra một kết quả. Nàng thừa nhận, nàng thích hắn, nhưng nàng chưa thể xác định bản thân có muốn sống cùng hắn cả đời hay không. Song, chỉ cần vừa nghĩ đến phải rời khỏi hắn, nàng liền cảm thấy đau lòng khổ sở.
"Muội...Không biết." Nàng hoang mang nhìn ca ca, muốn hắn cảm nhận được rõ ràng sự mờ mịt và không biết phải làm sao của mình.
"Vậy muội hãy tự hỏi lòng mình, muội nguyện ý tặng hắn cho nữ nhân khác sao?" Là muội muội của mình, hơn nữa hai người còn là song bào thai, sao hắn có thể không biết nàng đang hoang mang cái gì. Bất kể ra sao, thân là ca ca, chỉ cần nàng thích thì hắn đều chống đỡ cho nàng. Nhưng nếu như nàng không muốn, như vậy, ai cũng đừng nghĩ cậy mạnh mà bắt ép nàng.
Lắc đầu theo bản năng, chỉ cần vừa nghĩ đến hắn sắp sửa thú nữ nhân khác, nàng sẽ có một loại cảm giác hít thở không thông.
"Vậy muội còn hoang mang cái gì nữa?" Rõ ràng là thích đối phương đến nỗi không muốn hắn thú nữ nhân khác, nàng còn hoang mang và do dự gì chứ? Nha đầu ngốc này, rõ ràng bình thường luôn thông minh hơn người, vậy mà tại thời khắc mấu chốt lại bắt đầu hồ đồ.
Sáng tỏ thông suốt, vẻ hoang mang và mờ mịt trên mặt biến thành vui vẻ tươi cười sáng lạn, nàng nhảy dựng lên ôm cổ Vân Chi Kỳ, vui sướng kêu to: "Ca ca, cám ơn huynh, muội thích huynh nhất."
"Muội cũng là muội muội bảo bối của ca ca." Mỉm cười ôm lấy nàng xoay hai vòng rồi đặt xuống đất, hắn có thể thấy rất rõ lúc nàng nói thích hắn nhất thì nước mắt của Tư Đồ Dương Lễ đã bắt đầu đảo quanh hốc mắt.
Kỳ thật, nếu không phải nhìn ra phu thê Tư Đồ yêu thích muội muội, hắn sẽ không để muội muội gả cho một tên ngốc. Bởi vì, điều đó có nghĩa là tên ngốc Tư Đồ Dương Lễ này sẽ là gánh nặng cả đời của muội muội. Nhưng có lẽ vì hắn ngốc mới có thể khiến muội muội hưởng thụ niềm hạnh phúc khác biệt, đó chính là ước mong của rất nhiều nữ nhân, không cần cùng nữ nhân khác hầu hạ chung một trượng phu.
"Mộng Mộng..." Tiếng khóc không thành tiếng từ phía sau nàng truyền đến, tay hắn níu chặt y phục của nàng, bày ra dáng vẻ tội nghiệp.
"Ừm?" Khó hiểu nhìn dáng vẻ tội nghiệp đó của hắn, nàng thật không hiểu sao hắn lại muốn khóc.
"Ca ca, hắn đây là làm sao vậy?" Nàng thật đúng là sắp hết hiểu nổi nam nhân rồi, mặc kệ là loại tiểu nam hài thực tế giống Tư Đồ Dương Lễ hay là nam nhân trầm ổn giống ca ca, nam nhân thật đúng là một thứ đồ chơi phức tạp.
Người nào nói 'tâm nữ nhân như kim dưới đáy bể' chắc chắn là thần kinh nặng rồi!
"Muội nhớ lại lời mình vừa nói thì sẽ biết thôi." Hắn cười cười, vỗ vỗ bả vai nàng, "Phòng ta ở đâu?" Hắn cảm thấy hai tiểu tử ngốc này thiếu khuyết sự thấu hiểu nghiêm trọng, nên nhường lại không gian để tự bọn họ "Nói chuyện yêu đương", dù sao vẫn tốt hơn so với việc hắn mang danh bóng đèn ở trong này.
"Phòng kia."
Hai bên trái phải của đại sảnh ở tầng dưới cùng đều có một căn phòng, hiện tại nàng đang ở căn bên trái, vậy ca ca đương nhiên phải ở căn bên phải kia rồi. Nằng chắc chắn Tư Đồ Dương Lễ sẽ không muốn ca ca ở phòng trên lầu cùng hắn.
"Được, hai đứa cứ từ từ nói chuyện đi, ta đi nghỉ trước đây." Tin tưởng chờ đến lúc hắn xuất hiện lần nữa thì bọn họ đã thấu hiểu lẫn nhau, mà hôn ước của bọn họ cũng đã có thể xác định rồi.
Hắn vừa mới rời khỏi phòng, Vân Mộng Khởi có chút tức giận quay đầu trừng Tư Đồ Dương Lễ, "Hôm nay ngươi bị làm sao thế?" Cư xử là lạ, không hề đáng yêu chút nào. Đó chính là ca ca nàng, hắn lại tỏ thái độ không tốt như vậy, thật sự khiến người ta quá tức giận mà. Song, nàng lại chẳng thể phát hỏa với hắn được.
"Mộng Mộng, nàng không thích ta sao?"
"Hả?"
Vấn đề của hắn thật sự là rất dọa người. Nàng có từng nói qua thích hắn không? Bằng không sao hắn có thể biết kỳ thật nàng rất thích hắn chứ?
"Hu..."
"Trời ạ, sao vừa nói khóc ngươi liền khóc luôn rồi." Lúc trước cho dù nước mắt có đảo quanh hốc mắt nhưng vẫn chưa từng rơi xuống, hiện tại vừa nói rơi liền rơi, từng giọt rớt xuống đều to như viên bi, hiệu quả thật đúng là kinh người.
"Nàng đừng thích người khác mà...Thích ta thôi...Thích ta thôi..." Hắn không muốn nàng thích người khác...Tuy hắn không biết là vì sao, nhưng hắn chính là không muốn nàng thích người khác.
"..." Ông trời ơi, ca ca nói quá đúng mà, đúng là hắn đang ghen!
Đây thật quá kỳ diệu mà...Nàng cho rằng hắn sẽ không biết những thứ ấy, nhưng hắn lại biết ăn dấm chua, đó không phải là kỳ diệu thì là cái gì chứ?
Vươn tay kéo hắn ôm vào trong lòng, đây cũng coi là lần đầu tiên nàng chủ động ôm ấp hắn đấy.
Nàng vỗ nhẹ lưng hắn, "Được rồi, đừng khóc nữa." Thật là, hắn vừa khóc nàng liền chịu không nổi, nàng thật sự vô cùng không thích kiểu tình huống này.
"Vậy nàng thích ta nhé..." 'Được một tấc lại muốn tiến một thước' là đặc quyền của các tiểu bằng hữu.
"Rồi, thích ngươi thôi." Tiểu tử này, có lẽ tâm trí thật sự chỉ mới năm sáu tuổi, nhưng hắn lại hiểu được kỹ xảo đàm phán, đó chính là khi chiếm được ưu thế thì phải tận lực đòi hỏi thêm.
"Thật ư?" Lúc nghe được nàng nói thích mình, ngoại trừ cảm thấy vô cùng hưng phấn thì hắn chẳng có cảm giác nào khác.
"Thật mà." Nàng véo nhẹ mũi hắn, cho hắn lời cam đoan. Dù sao nàng vốn là thích hắn, trả lời thích hắn cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Ngay tại bữa tối hôm đó, Vân Chi Kỳ liền thay thế phụ mẫu bàn chuyện hôn sự với phu thê Tư Đồ.
Kế hoạch tổ chức hôn sự cho Tư Đồ Dương Lễ cùng Vân Hương Thảo vốn chẳng mấy khác biệt là sau một tháng nữa, nhưng vì Vân Chi Kỳ có việc cần giải quyết nên không thể đợi lâu như vậy, phu thê Tư Đồ vốn không phải rất tích cực chuẩn bị hôn lễ đó liền đồng ý cho hai người họ thành thân sau nửa tháng nữa.
Mà so với năm đó Vân Hương Thảo xuất hiện, chuyện này càng khiến người ta quan tâm hơn.
Vận khí của tiểu tử ngốc của Tư Đồ gia lại tốt như vậy, trước có Vân Hương Thảo không tiếc giả mạo thân phận người Vân gia để gả cho hắn, về sau hậu nhân chân chính của Vân gia xuất hiện, chẳng những không hóa giải hôn ước mà còn nguyện ý gả cho hắn, hơn nữa hậu nhân Vân gia xuất hiện sau còn xinh đẹp hơn Vân Hương Thảo. Hắn không chỉ có vận khí tốt, ngay cả số đào hoa cũng vượng như vậy, thật khiến cho rất nhiều nam nhân hâm mộ và ghen tị.
Có lẽ sự tình tiến hành rất thuận lợi, nhưng lại phát triển theo hướng người ta không tưởng tượng nổi.
Tư Đồ Doãn Văn dựa theo lời căn dặn của Tư Đồ Chính Không, cho Vân Hương Thảo một ít bạc để ả rời đi, mà mọi người đều nghĩ rằng ả sẽ rời đi, ngay cả ả cũng tưởng là như vậy, nhưng thật ra....Hoàn toàn trái ngược.
Tư Đồ Doãn Văn đáp ứng ả, mua một tiểu lâu nhỏ cho ả ở tạm, chờ kế hoạch của hắn thành công liền đón ả về Tư Đồ gia, còn thú ả làm thê tử. Nhưng tình huống thật sự chính là, ả rời khỏi Tư Đồ gia chưa được bao lâu, Tư Đồ Doãn Văn liền thuê sát thủ giải quyết ả. Kẻ lòng dạ độc ác như hắn chắc chắn sẽ không để ả có cơ hội phá hỏng kế hoạch của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.