Chương 11
Tiêu Lăng Sương
20/05/2016
Chương 11:
Không gian yên tĩnh. Bên bờ vực, dưới ánh trăng sáng lung linh huyền ảo, hình ảnh một nam một nữ hiện lên rõ mồn một. Nam nhân tiêu sái vận hắc y, quần áo có vẻ xộc xệch, tóc búi cao hơi rối. Còn nữ tử thì không một mảnh vải che thân, đầu tóc rối tinh rối mù nằm gọn gàng trên mặt đất.
Im lặng...
"A...đau đầu quá." Thiên Mạc bật dậy, mở miệng chửi rủa hòn đá mắc dịch, nằm đâu không nằm lại nhằm ngay chỗ nàng đang chạy mà hớt mặt lên khiến nàng vấp cái ngã dập mặt, suýt nữa thì bay thẳng xuống vực.
"Nói. Ngươi là ai?" Tiếng nam nhân lãnh đạm vang lên đằng sau. Thiên Mạc giật mình. Giờ nàng mới nhớ là ở đây không chỉ có mình nàng.
Nàng quay đầu về phía hắn vẻ mặt khó chịu: "Ta là ai cần người biết sao?" Cái tên mắc dịch. Ta đã chạy đi rồi còn cố tình đuổi theo làm gì?
Nam nhân vận hắc y dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Thiên Mạc. Phắt một cái liền đứng ngay trước mặt nàng, đưa thanh kiếm đang cầm trên tay dí thẳng vào cổ họng nàng, lạnh nhạt nói: "Ngươi là người của hắn?"
Một tràng lạnh buốt đi qua cơ thể Thiên Mạc, mắt nàng hơi liếc xuống thanh kiếm, người toát mồ hôi. Hắn nóng tính quá a: "A ha ha. Ta chỉ là người đi ngang qua thôi mà. Ta thề là ta không cố ý nhìn trộm ngươi với hắn đánh nhau đâu." Đoạn giơ hai ngón tay lên trời, bày ra cái bộ mặt rất là ngoan ngoãn thật thà.
Nam nhân hơi quay mặt đi, thanh kiếm vẫn không hề rời khỏi: "Tại sao lại ở đây?"
Ta có ở đâu thì liên quan đến ngươi à? Mà sao ngươi không tự hỏi mình rằng nửa đêm nửa hôm đi chĩa kiếm vào nữ nhân yếu ớt như ta liệu có hợp lí không? Thiên Mạc bĩu bĩu môi: "Ta đi lạc. Có được không?"
"Tên?"
"Sao ngươi cứ phải điều tra lí lịch của ta thế?" Thiên Mạc nhăn mặt.
Nam nhân vận hắc y dùng lực ở thanh kiếm. Thiên Mạc cảm thấy nhói ở cổ, một dòng máu tươi chảy ra. Nàng hoảng hốt: "Á, nói thì nói, ngươi làm gì mà nóng vậy. Ta là Liễu Thiên Mạc. Được chưa?"
"Liễu Thiên Mạc?" Hắn hơi giật mình, kiếm cũng lùi ra một chút nhưng vẫn đặt trên cổ nàng, đôi mắt xoáy sâu vào khuôn mặt nàng như muốn tìm ra điểm gì đó hợp lí.
"Đúng rồi. Chính là Thiên Mạc. Hỏi xong rồi thì bỏ thanh kiếm này ra được chứ?" Thiên Mạc hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào thứ lạnh buốt đang dí thẳng vào cổ họng mình. Nam nhân hơi chau mày, ngay sau đó rút kiếm về, xoẹt cái đút vào trong vỏ. Thiên Mạc thở phào nhẹ nhõm, lấy tay vuốt nhẹ ở cổ. AAA máu...cổ ta có máu...khốn khiếp, chảy máu rồi cái cổ yêu quý của ta. Không biết sau này liệu nó có để lại sẹo không nữa. Như thế thì rất xấu xí a.
"Ngươi. Mặc vào." Nam nhân vận hắc y ném cho nàng một cái áo rồi lạnh lùng ra lệnh. Thiên Mạc khó hiểu nhìn hắn. Cái gì chứ? Sao lại mặc vào?
Một tràng gió buốt thổi qua, Thiên Mạc cảm thấy thân thể lành lạnh. Nàng giật mình nhìn lại thì phát hiện là từ nãy tới giờ mải chạy nên không có để ý rằng mình vẫn chưa có mặc quần áo. Ngay sau đó liền vội vàng sờ soạng xung quanh: "Á. Bọc đồ của ta biến đi đâu rồi?"
"Rơi xuống vực rồi."
"Cái gì?" Thiên Mạc hóa đá. Đồ đạc của ta rơi hết xuống vực? Thế sau này biết sống như thế nào? Bao nhiêu tài sản quý giá chôm được ở Liễu gia đều để trong đó kể cả chút bạc vụn cũng nằm ở đó cả, giờ thì tiêu rồi, đi hết rồi. Nàng không phải là tiếc tiền mà là thấy thật xót thương cho đám đồ đạc đó, chưa được dùng đã bị biến thành phế liệu rồi. Thật là khóc ra nước mắt mà.
Nam nhân vận hắc y thấy vậy cầm đầu thanh kiếm gạt chiếc áo của hắn về phía nàng.
Thiên Mạc nom thấy cảnh tượng đó thì không khỏi bĩu môi, tay giật lấy chiếc áo. Hắn làm như nàng là con côn trùng không bằng, sợ nàng nhiễm bệnh cho hắn hay sao? Thiên Mạc cầm áo của hắn mặc vào người, thấy rằng tuy nó không ấm lắm nhưng lại rất nhẹ. Tuyệt đối là vải xịn.
Nàng dòm sang bên cạnh thì thấy tên nam nhân kia từ đầu chí cuối chỉ quay mặt đi không thèm liếc đến một cái. Trong đầu lại suy nghĩ miên man. Ban nãy hắn còn chĩa kiếm vào cổ nàng, một mực hỏi tung tích vậy mà sau khi nghe thấy tên nàng lại tử tế vậy? Bộ nàng và hắn có quen biết sao?
Mặc quần áo xong xuôi, Thiên Mạc liền đứng dậy. Nam nhân kia thở dài, toan định bỏ đi thì bị nàng gọi giật lại: "Ngươi...đứng lại cho ta."
Hắn quay đầu lại.
Nàng lấy một hơi dài, lôi hết can đảm ra nói lớn: "Hừ...tại ngươi mà ta bị mất hết đồ đạc giờ còn định bỏ đi? Ngươi nghĩ rằng ta có thể sống như thế hả? Tiền bạc mất hết, đến bây giờ còn không có một xu dính túi, ngươi định chịu trách nhiệm như thế nào? Ngươi định để một cô nương yếu đuối mỏng manh như ta một mình ở đây với cái áo còn mỏng hơn tờ giấy của ngươi sao?" Vừa mắng chửi vừa cảm thấy lạnh sống lưng. Đứng bên bờ vực gió thổi buốt quá a.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chưa kịp định hình thì nàng bỗng thấy thân thể nhẹ bẫng, gió thổi vù vù bên tai. Nhìn lại thì thấy mình đã ở trên không trung: "Á, cái gì thế này?"
"Ngươi bảo ta chịu trách nhiệm." Tiếng nam nhân lạnh lùng vang bên tai. Không phải chứ? Hắn ngay lập tức đáp ứng luôn sao?
Thiên Mạc quay đầu sang. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt của tên nam nhân lúc nãy. Trên đời này đối với nàng có ba loại người. Một là nhìn một lần rồi thì không thể quên, hai là loại bình thường nhìn thấy cũng được mà không thấy cũng không sao, còn loại người thứ ba cũng là loại mà nàng hay nhìn thấy nhất đó chính là đã thấy một lần rồi thì chỉ muốn phi ngay cái dép vào mặt rồi đem đi chôn. Hắn tuyệt nhiên chính là loại người thứ nhất, đã nhìn thấy rồi thì mắt cứ dán vào không kéo ra được.
Mà khoan đã, hình như cái khuôn mặt này của hắn có chút quen quen, có vẻ như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Nàng nghĩ nghĩ một hồi, nghĩ mãi nhưng cũng không hiểu được là đã gặp hắn ở đâu. Thôi thì mặc kệ.
Hắn ôm nàng bay được một lúc liền đi vào một cái thành trấn. Nàng thật nể phục hắn khi mà một cái bờ tường cao hơn chục mét mà hắn chỉ cần đạp nhẹ lên ngọn cây là có thể phi qua đó. Nàng tò mò, bức tường đó thật ra dựng để làm cảnh? Hắn đi sâu vào trong thành, đoạn bay qua mấy dãy nhà rồi phi vào một cái cửa sổ.
Thiên Mạc mắt thấy chân mình đập thẳng vào bệ cửa sổ nhưng lại không làm gì được chỉ có thể trơ trơ nhìn nó diễn ra.
"Tới nơi rồi." Nam nhân cất giọng, mắt nhìn xuống nữ nhân đang ôm chặt lấy mình không buông, mặt dí sát vào vai hắn. Có vẻ đã làm cho nàng sợ hãi rồi. Đoạn lại nói tiếp: "Cô sợ? Tới nơi rồi, buông ta ra."
Nử tử nghe thấy nói vậy liền ngẩng mặt lên, nước mắt chảy ròng ròng: "Sợ con bà ngươi. Ngươi lúc nãy không thấy rằng chân của ta bị trật đó sao? Đã thế lại còn không thèm để ý đến thanh cửa sổ làm chân ta va vào đó đau chết đi được, giờ nó sưng tấy lên thế này có muốn xuống đất đứng cũng không được chứ đừng có nói là đi lại."
Nam tử hơi sững một chút rồi thở dài một hơi, đem nàng nhẹ nhàng đặt xuống ghế, ngay sau đó đi về phía tủ gỗ lấy ra một bộ y phục và một chiếc lọ nhỏ bằng gốm. Hắn ta đặt hai thứ đó lên bàn rồi căn dặn nàng: "Ngươi thay bộ y phục này rồi lấy thuốc bôi vào chân sẽ đỡ hơn một chút." Tiếp đó đi thẳng về phía giường mặc cho nàng ngồi đó ngơ ngác.
Thấy hắn cởi giày và lớp y phục ngoài ra, nàng lên tiếng: "Ngươi không định ra ngoài để ta thay đồ sao?"
Hắn dừng động tác rồi nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, đoạn nằm xuống giường xoay lưng vào trong nói: "Yên tâm đi, ta không có hứng thú với ngươi đâu."
Thiên Mạc rầu đến thúi ruột. Nàng không tới nỗi không hấp dẫn nổi nam nhân chứ?
Sáng sớm hôm sau, chim hót líu lo. Khi mặt trời chiếu từng tia nắng đầu tiên vào cửa sổ thì cũng là lúc Thiên Mạc tỉnh giấc. Sở dĩ nàng thức dậy sớm như vậy căn bản chả liên quan gì đến hiền lương thục nữ dậy sớm nấu cơm dọn dẹp gì cả mà là do tối hôm qua tên nam nhân thối kia hắn chiếm gọn cái giường, nàng cũng không tiện đi lại nên đành gục mặt xuống bàn mà ngủ. Vì thế nên sáng nay dậy thấy cực kì đau lưng, dù có muốn ngủ tiếp cũng không được.
Thiên Mạc cử động nhẹ nhân. Thực sự thuốc của hắn rất có hiệu quả, nàng hôm qua bôi đi bôi lại mấy lần sáng nay liền đỡ hẳn, chân có thể đi lại được. Nhìn xung quanh phòng, Thiên Mạc phát hiện rằng tên nam nhân kia đã rời giường từ bao giờ. Chăn gối được xếp gọn gàng.
Cạch một tiếng, cửa phòng được mở ra, tên nam nhân hôm qua bước vào, trên tay là một bọc vải. Hắn nhìn nàng, đặt bọc vải lên bàn rồi đi thẳng ra cửa, đóng lại. Nàng nhìn hắn, vẻ mặt khinh bỉ. Hắn rất kiệm lời mà, nhìn thấy ta cũng không thèm chào hỏi một câu. Dù gì thì tối qua cũng ở chung một phòng.
Thiên Mạc cầm bọc vải kia lên nhìn ngó một hồi phát hiện ra đó là một bộ y phục màu hồng phấn. Thiết nghĩ hắn ta chắc cũng không phải là loại người thích mặc đồ phụ nữ nên nàng liền suy ra là hắn mua cho mình. Vừa vặn thay y phục xong xuôi thì cũng là lúc hắn bước lại vào phòng, đi đằng sau còn là một tên tiểu nhị mang theo đồ ăn. Tiểu nhị đặt thức ăn lên bàn rồi lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Thấy hắn ngồi xuống nàng cũng lon ton chạy ra ngồi một bên. Hắn không thèm nhìn nàng, trực tiếp cầm đũa lên.
Vì mấy hôm rồi bị bỏ đói cộng với đi đường vất vả nên Thiên Mạc không hề khách khí, nàng cầm bát đũa một hơi khua sạch thức ăn trên bàn. Cái gì mà ăn uống nhẹ nhàng từ tốn đều bị nàng ném sạch qua một bên.
Ăn uống xong xuôi Thiên Mạc ngồi xoa cái bụng sớm đã căng tròn. Lúc này nàng mới nhìn kĩ lại nam nhân kia một lần nữa. Nàng A lên một tiếng, tay chỉ thẳng vào hắn. Hắn liền đảo mắt sang nhìn nàng.
"Ngươi...ngươi chính là mỹ nam hôm nọ." Mắt sáng như vớ được vàng.
Mỹ nam nhìn nàng hồi lâu, đoạn lại tiếp tục ăn.
"Đúng mà. Ta không hề nhìn nhầm. Sáng hôm đó còn thấy ngươi đi ra ngoài thành, không ngờ lại mau gặp lại như vậy, thật có duyên a" Vừa nói Thiên Mạc vừa tỏ vẻ hớn hở.
Mỹ nam vẫn là không nói gì, đặt đũa xuống.
"Ngươi có thể nói một từ được chứ. Mà này, tên ngươi là gì vậy?"
"Không phải việc của ngươi." Một câu buông ra liền cắt đứt tâm trạng của nàng. Thiên Mạc bĩu môi. Hừ không nói thì thôi, dù gì không biết tên của ngươi cũng chẳng hề tổn hại gì đến ta.
"Chúng ta rời đi bây giờ." Hắn lãnh đạm lên tiếng.
"Cái gì? Chân ta còn chưa khỏi ngươi lại định đi đâu? Mặc dù có thể đi lại nhưng đi quãng đường dài thì không dễ đâu." Ngụ ý chính là nên ở lại thêm vài ngày để nàng dưỡng thương.
"Đi xe ngựa." A hắn thật là kẹt xỉ mà. Đến nói cũng tiết kiệm như vậy. Mà đi xe ngựa sao? Ta từ khi đến cổ đại thì chỉ nghe nói chứ chưa đi thử bao giờ, hôm nay có dịp rồi.
Bình thường thì người bị thương tích luôn được chăm sóc cẩn thận vậy mà sao số nàng lại khổ như vậy cơ chứ? Chân bị thương nên việc đi xuống cầu thang rất khó khăn. Thiết thấy nàng từng bước chậm chạp vì thế nên tên mỹ nam kia đã tốt bụng "giúp đỡ" nàng, kéo xềnh xệch xuống cầu thang khiến cho vết thương ở chân ngày một nặng hơn.
Không gian yên tĩnh. Bên bờ vực, dưới ánh trăng sáng lung linh huyền ảo, hình ảnh một nam một nữ hiện lên rõ mồn một. Nam nhân tiêu sái vận hắc y, quần áo có vẻ xộc xệch, tóc búi cao hơi rối. Còn nữ tử thì không một mảnh vải che thân, đầu tóc rối tinh rối mù nằm gọn gàng trên mặt đất.
Im lặng...
"A...đau đầu quá." Thiên Mạc bật dậy, mở miệng chửi rủa hòn đá mắc dịch, nằm đâu không nằm lại nhằm ngay chỗ nàng đang chạy mà hớt mặt lên khiến nàng vấp cái ngã dập mặt, suýt nữa thì bay thẳng xuống vực.
"Nói. Ngươi là ai?" Tiếng nam nhân lãnh đạm vang lên đằng sau. Thiên Mạc giật mình. Giờ nàng mới nhớ là ở đây không chỉ có mình nàng.
Nàng quay đầu về phía hắn vẻ mặt khó chịu: "Ta là ai cần người biết sao?" Cái tên mắc dịch. Ta đã chạy đi rồi còn cố tình đuổi theo làm gì?
Nam nhân vận hắc y dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Thiên Mạc. Phắt một cái liền đứng ngay trước mặt nàng, đưa thanh kiếm đang cầm trên tay dí thẳng vào cổ họng nàng, lạnh nhạt nói: "Ngươi là người của hắn?"
Một tràng lạnh buốt đi qua cơ thể Thiên Mạc, mắt nàng hơi liếc xuống thanh kiếm, người toát mồ hôi. Hắn nóng tính quá a: "A ha ha. Ta chỉ là người đi ngang qua thôi mà. Ta thề là ta không cố ý nhìn trộm ngươi với hắn đánh nhau đâu." Đoạn giơ hai ngón tay lên trời, bày ra cái bộ mặt rất là ngoan ngoãn thật thà.
Nam nhân hơi quay mặt đi, thanh kiếm vẫn không hề rời khỏi: "Tại sao lại ở đây?"
Ta có ở đâu thì liên quan đến ngươi à? Mà sao ngươi không tự hỏi mình rằng nửa đêm nửa hôm đi chĩa kiếm vào nữ nhân yếu ớt như ta liệu có hợp lí không? Thiên Mạc bĩu bĩu môi: "Ta đi lạc. Có được không?"
"Tên?"
"Sao ngươi cứ phải điều tra lí lịch của ta thế?" Thiên Mạc nhăn mặt.
Nam nhân vận hắc y dùng lực ở thanh kiếm. Thiên Mạc cảm thấy nhói ở cổ, một dòng máu tươi chảy ra. Nàng hoảng hốt: "Á, nói thì nói, ngươi làm gì mà nóng vậy. Ta là Liễu Thiên Mạc. Được chưa?"
"Liễu Thiên Mạc?" Hắn hơi giật mình, kiếm cũng lùi ra một chút nhưng vẫn đặt trên cổ nàng, đôi mắt xoáy sâu vào khuôn mặt nàng như muốn tìm ra điểm gì đó hợp lí.
"Đúng rồi. Chính là Thiên Mạc. Hỏi xong rồi thì bỏ thanh kiếm này ra được chứ?" Thiên Mạc hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào thứ lạnh buốt đang dí thẳng vào cổ họng mình. Nam nhân hơi chau mày, ngay sau đó rút kiếm về, xoẹt cái đút vào trong vỏ. Thiên Mạc thở phào nhẹ nhõm, lấy tay vuốt nhẹ ở cổ. AAA máu...cổ ta có máu...khốn khiếp, chảy máu rồi cái cổ yêu quý của ta. Không biết sau này liệu nó có để lại sẹo không nữa. Như thế thì rất xấu xí a.
"Ngươi. Mặc vào." Nam nhân vận hắc y ném cho nàng một cái áo rồi lạnh lùng ra lệnh. Thiên Mạc khó hiểu nhìn hắn. Cái gì chứ? Sao lại mặc vào?
Một tràng gió buốt thổi qua, Thiên Mạc cảm thấy thân thể lành lạnh. Nàng giật mình nhìn lại thì phát hiện là từ nãy tới giờ mải chạy nên không có để ý rằng mình vẫn chưa có mặc quần áo. Ngay sau đó liền vội vàng sờ soạng xung quanh: "Á. Bọc đồ của ta biến đi đâu rồi?"
"Rơi xuống vực rồi."
"Cái gì?" Thiên Mạc hóa đá. Đồ đạc của ta rơi hết xuống vực? Thế sau này biết sống như thế nào? Bao nhiêu tài sản quý giá chôm được ở Liễu gia đều để trong đó kể cả chút bạc vụn cũng nằm ở đó cả, giờ thì tiêu rồi, đi hết rồi. Nàng không phải là tiếc tiền mà là thấy thật xót thương cho đám đồ đạc đó, chưa được dùng đã bị biến thành phế liệu rồi. Thật là khóc ra nước mắt mà.
Nam nhân vận hắc y thấy vậy cầm đầu thanh kiếm gạt chiếc áo của hắn về phía nàng.
Thiên Mạc nom thấy cảnh tượng đó thì không khỏi bĩu môi, tay giật lấy chiếc áo. Hắn làm như nàng là con côn trùng không bằng, sợ nàng nhiễm bệnh cho hắn hay sao? Thiên Mạc cầm áo của hắn mặc vào người, thấy rằng tuy nó không ấm lắm nhưng lại rất nhẹ. Tuyệt đối là vải xịn.
Nàng dòm sang bên cạnh thì thấy tên nam nhân kia từ đầu chí cuối chỉ quay mặt đi không thèm liếc đến một cái. Trong đầu lại suy nghĩ miên man. Ban nãy hắn còn chĩa kiếm vào cổ nàng, một mực hỏi tung tích vậy mà sau khi nghe thấy tên nàng lại tử tế vậy? Bộ nàng và hắn có quen biết sao?
Mặc quần áo xong xuôi, Thiên Mạc liền đứng dậy. Nam nhân kia thở dài, toan định bỏ đi thì bị nàng gọi giật lại: "Ngươi...đứng lại cho ta."
Hắn quay đầu lại.
Nàng lấy một hơi dài, lôi hết can đảm ra nói lớn: "Hừ...tại ngươi mà ta bị mất hết đồ đạc giờ còn định bỏ đi? Ngươi nghĩ rằng ta có thể sống như thế hả? Tiền bạc mất hết, đến bây giờ còn không có một xu dính túi, ngươi định chịu trách nhiệm như thế nào? Ngươi định để một cô nương yếu đuối mỏng manh như ta một mình ở đây với cái áo còn mỏng hơn tờ giấy của ngươi sao?" Vừa mắng chửi vừa cảm thấy lạnh sống lưng. Đứng bên bờ vực gió thổi buốt quá a.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chưa kịp định hình thì nàng bỗng thấy thân thể nhẹ bẫng, gió thổi vù vù bên tai. Nhìn lại thì thấy mình đã ở trên không trung: "Á, cái gì thế này?"
"Ngươi bảo ta chịu trách nhiệm." Tiếng nam nhân lạnh lùng vang bên tai. Không phải chứ? Hắn ngay lập tức đáp ứng luôn sao?
Thiên Mạc quay đầu sang. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt của tên nam nhân lúc nãy. Trên đời này đối với nàng có ba loại người. Một là nhìn một lần rồi thì không thể quên, hai là loại bình thường nhìn thấy cũng được mà không thấy cũng không sao, còn loại người thứ ba cũng là loại mà nàng hay nhìn thấy nhất đó chính là đã thấy một lần rồi thì chỉ muốn phi ngay cái dép vào mặt rồi đem đi chôn. Hắn tuyệt nhiên chính là loại người thứ nhất, đã nhìn thấy rồi thì mắt cứ dán vào không kéo ra được.
Mà khoan đã, hình như cái khuôn mặt này của hắn có chút quen quen, có vẻ như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Nàng nghĩ nghĩ một hồi, nghĩ mãi nhưng cũng không hiểu được là đã gặp hắn ở đâu. Thôi thì mặc kệ.
Hắn ôm nàng bay được một lúc liền đi vào một cái thành trấn. Nàng thật nể phục hắn khi mà một cái bờ tường cao hơn chục mét mà hắn chỉ cần đạp nhẹ lên ngọn cây là có thể phi qua đó. Nàng tò mò, bức tường đó thật ra dựng để làm cảnh? Hắn đi sâu vào trong thành, đoạn bay qua mấy dãy nhà rồi phi vào một cái cửa sổ.
Thiên Mạc mắt thấy chân mình đập thẳng vào bệ cửa sổ nhưng lại không làm gì được chỉ có thể trơ trơ nhìn nó diễn ra.
"Tới nơi rồi." Nam nhân cất giọng, mắt nhìn xuống nữ nhân đang ôm chặt lấy mình không buông, mặt dí sát vào vai hắn. Có vẻ đã làm cho nàng sợ hãi rồi. Đoạn lại nói tiếp: "Cô sợ? Tới nơi rồi, buông ta ra."
Nử tử nghe thấy nói vậy liền ngẩng mặt lên, nước mắt chảy ròng ròng: "Sợ con bà ngươi. Ngươi lúc nãy không thấy rằng chân của ta bị trật đó sao? Đã thế lại còn không thèm để ý đến thanh cửa sổ làm chân ta va vào đó đau chết đi được, giờ nó sưng tấy lên thế này có muốn xuống đất đứng cũng không được chứ đừng có nói là đi lại."
Nam tử hơi sững một chút rồi thở dài một hơi, đem nàng nhẹ nhàng đặt xuống ghế, ngay sau đó đi về phía tủ gỗ lấy ra một bộ y phục và một chiếc lọ nhỏ bằng gốm. Hắn ta đặt hai thứ đó lên bàn rồi căn dặn nàng: "Ngươi thay bộ y phục này rồi lấy thuốc bôi vào chân sẽ đỡ hơn một chút." Tiếp đó đi thẳng về phía giường mặc cho nàng ngồi đó ngơ ngác.
Thấy hắn cởi giày và lớp y phục ngoài ra, nàng lên tiếng: "Ngươi không định ra ngoài để ta thay đồ sao?"
Hắn dừng động tác rồi nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, đoạn nằm xuống giường xoay lưng vào trong nói: "Yên tâm đi, ta không có hứng thú với ngươi đâu."
Thiên Mạc rầu đến thúi ruột. Nàng không tới nỗi không hấp dẫn nổi nam nhân chứ?
Sáng sớm hôm sau, chim hót líu lo. Khi mặt trời chiếu từng tia nắng đầu tiên vào cửa sổ thì cũng là lúc Thiên Mạc tỉnh giấc. Sở dĩ nàng thức dậy sớm như vậy căn bản chả liên quan gì đến hiền lương thục nữ dậy sớm nấu cơm dọn dẹp gì cả mà là do tối hôm qua tên nam nhân thối kia hắn chiếm gọn cái giường, nàng cũng không tiện đi lại nên đành gục mặt xuống bàn mà ngủ. Vì thế nên sáng nay dậy thấy cực kì đau lưng, dù có muốn ngủ tiếp cũng không được.
Thiên Mạc cử động nhẹ nhân. Thực sự thuốc của hắn rất có hiệu quả, nàng hôm qua bôi đi bôi lại mấy lần sáng nay liền đỡ hẳn, chân có thể đi lại được. Nhìn xung quanh phòng, Thiên Mạc phát hiện rằng tên nam nhân kia đã rời giường từ bao giờ. Chăn gối được xếp gọn gàng.
Cạch một tiếng, cửa phòng được mở ra, tên nam nhân hôm qua bước vào, trên tay là một bọc vải. Hắn nhìn nàng, đặt bọc vải lên bàn rồi đi thẳng ra cửa, đóng lại. Nàng nhìn hắn, vẻ mặt khinh bỉ. Hắn rất kiệm lời mà, nhìn thấy ta cũng không thèm chào hỏi một câu. Dù gì thì tối qua cũng ở chung một phòng.
Thiên Mạc cầm bọc vải kia lên nhìn ngó một hồi phát hiện ra đó là một bộ y phục màu hồng phấn. Thiết nghĩ hắn ta chắc cũng không phải là loại người thích mặc đồ phụ nữ nên nàng liền suy ra là hắn mua cho mình. Vừa vặn thay y phục xong xuôi thì cũng là lúc hắn bước lại vào phòng, đi đằng sau còn là một tên tiểu nhị mang theo đồ ăn. Tiểu nhị đặt thức ăn lên bàn rồi lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Thấy hắn ngồi xuống nàng cũng lon ton chạy ra ngồi một bên. Hắn không thèm nhìn nàng, trực tiếp cầm đũa lên.
Vì mấy hôm rồi bị bỏ đói cộng với đi đường vất vả nên Thiên Mạc không hề khách khí, nàng cầm bát đũa một hơi khua sạch thức ăn trên bàn. Cái gì mà ăn uống nhẹ nhàng từ tốn đều bị nàng ném sạch qua một bên.
Ăn uống xong xuôi Thiên Mạc ngồi xoa cái bụng sớm đã căng tròn. Lúc này nàng mới nhìn kĩ lại nam nhân kia một lần nữa. Nàng A lên một tiếng, tay chỉ thẳng vào hắn. Hắn liền đảo mắt sang nhìn nàng.
"Ngươi...ngươi chính là mỹ nam hôm nọ." Mắt sáng như vớ được vàng.
Mỹ nam nhìn nàng hồi lâu, đoạn lại tiếp tục ăn.
"Đúng mà. Ta không hề nhìn nhầm. Sáng hôm đó còn thấy ngươi đi ra ngoài thành, không ngờ lại mau gặp lại như vậy, thật có duyên a" Vừa nói Thiên Mạc vừa tỏ vẻ hớn hở.
Mỹ nam vẫn là không nói gì, đặt đũa xuống.
"Ngươi có thể nói một từ được chứ. Mà này, tên ngươi là gì vậy?"
"Không phải việc của ngươi." Một câu buông ra liền cắt đứt tâm trạng của nàng. Thiên Mạc bĩu môi. Hừ không nói thì thôi, dù gì không biết tên của ngươi cũng chẳng hề tổn hại gì đến ta.
"Chúng ta rời đi bây giờ." Hắn lãnh đạm lên tiếng.
"Cái gì? Chân ta còn chưa khỏi ngươi lại định đi đâu? Mặc dù có thể đi lại nhưng đi quãng đường dài thì không dễ đâu." Ngụ ý chính là nên ở lại thêm vài ngày để nàng dưỡng thương.
"Đi xe ngựa." A hắn thật là kẹt xỉ mà. Đến nói cũng tiết kiệm như vậy. Mà đi xe ngựa sao? Ta từ khi đến cổ đại thì chỉ nghe nói chứ chưa đi thử bao giờ, hôm nay có dịp rồi.
Bình thường thì người bị thương tích luôn được chăm sóc cẩn thận vậy mà sao số nàng lại khổ như vậy cơ chứ? Chân bị thương nên việc đi xuống cầu thang rất khó khăn. Thiết thấy nàng từng bước chậm chạp vì thế nên tên mỹ nam kia đã tốt bụng "giúp đỡ" nàng, kéo xềnh xệch xuống cầu thang khiến cho vết thương ở chân ngày một nặng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.