Chương 10
Tiêu Lăng Sương
07/01/2016
Chương 10:
Đúng như dự đoán, sáng hôm sau, khi mặt trời đã chiếu tới mông, Thiên Mạc mới lục cục bò dậy. Nàng lờ đờ ngồi trước gương vấn tóc. Trước đây đều do Thanh Ngọc búi tóc hộ nàng nên nàng không để ý đến nó lắm, giờ mới thấy thật khó. Sao mĩ nhân cổ đại lại cứ phải vấn tóc chứ? Buộc đuôi ngựa có phải là dễ rồi không? Vớ đại cây trâm ngọc bích trên bàn, Thiên Mạc làm một kiểu tóc đơn giản hết mức có thể rồi đi xuống lầu. Điều đầu tiên cần làm vào buổi sáng chính là đi ăn.
Trong lúc ngồi ăn, nàng nghe thấy mấy tên chủ quán nói rằng Liên Thái Ân đã rời khỏi đây lên kinh thành từ sớm rồi, chắc chỉ có thể hẹn sau này gặp lại. Nàng ngẩng mặt lên, bầu trời hôm nay thật trong xanh. Ngó xuống phía dưới lầu, nàng bắt gặp mĩ nam hôm qua đang rời đi. Hắn vận bạch y, mặc dù đi giữa đám người đông đúc nhưng vẫn nổi bật a.
Ăn uống xong xuôi Thiên Mạc vác cái bụng căng tròn lên lầu rồi háo hức chuẩn bị đồ đạc. Lam Thanh trấn là nơi gần với kinh thành nhất, nếu lão cha biết được ta bỏ chốn sẽ sớm cử người đi tìm thôi, lúc này mà ở gần là rất nguy hiểm cho nên phải chạy càng xa càng tốt.
Xách "vali" ra khỏi quán trọ rồi thẳng tiến về hướng cổng thành, lần này học khôn ra được một tí, biết điều mua vài thức ăn khô để ăn dọc đường. Nàng định bụng nghĩ rằng sẽ bắt trước người giang hồ vừa đi bộ ngao du, vừa ngắm cảnh thiên nhiên cổ đại đẹp tuyệt mĩ thế nhưng lại quên mất rằng mình bị mù đường bẩm sinh nên giờ đây chỉ có thể ngồi khóc ra nước mắt.
Nàng đã đi đến ba ngày rồi, chân tay tưởng chừng như đứt lìa từng khúc, quần áo bẩn thỉu nhếch nhác vậy mà đến một cái biển chỉ đường cũng không có, thật sự thất vọng a.
Đi đến chiều tối, qua một cánh rừng rộng, đang lo nghĩ không biết tối nay mình sẽ ngủ ở đâu thì bỗng dưng nàng cảm thấy có cái gì đó di chuyển theo mình, không khỏi cảm thấy có một chút lo sợ. Không lẽ là thú hoang? Hức nàng mặc dù xinh đẹp nhưng không tới nỗi thu hút cả thú hoang chứ? Nếu bây giờ chúng lao ra thì biết làm sao?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, Thiên Mạc cư nhiên nghe thấy tiếng cười quen thuộc, một bóng đen to vật vã từ lùm cây đi ra. A hóa ra là hắn.
"Ha ha ha. Tiểu mĩ nữ, nàng còn nhớ ta chứ?" Hách Lập Hoan cười một cách đê tiện.
"Sao ngươi lại ở đây?" Nàng kinh ngạc, nhăn mặt hỏi.
"Ha ha, từ lúc nàng rời khỏi thành ta đã đi theo nàng rồi." Hắn ngẩng mặt lên trời, cười ha hả.
Thiên Mạc hơi chau mày, ngay sau đó nói bằng giọng cười cợt: "Ngươi dám đi theo ta? Cũng có chút can đảm. Nhưng lúc Liên thiếu gia xuất hiện tại sao ngươi lại cúp đuôi chạy như con chó con vậy?" Nàng tỏ vẻ khó hiểu, đưa tay lên chống cằm suy nghĩ.
Hách Lập Hoan mặt đen sì: "A, con tiện nhân này. Dám nói ta vậy sao? Ở đây không có Liên Thái Ân xem ngươi chạy kiểu gì?" Hắn gằn giọng.
"Cứ thử nếu ngươi có đủ khả năng." Thiên Mạc vênh mặt khiêu khích. Ở khách quán ta nể mặt Liên Thái Ân nên mới tha cho tên háo sắc nhà ngươi đó.
Hách Lập Hoan mặt đen sì, hét lớn với đám gia nhân mang theo: "Người đâu, bắt ả lại cho ta!"
Vì nghĩ rằng nàng là thân nữ nhi yếu ớt nên chỉ có hai ba tên lục đục chạy ra.
Bốp...Rầm...Bịch...
Một loạt tiếng động vang lên, mấy tên gia nhân vừa hùng hổ xông lên giờ đã nằm lăn ra đất. Hách Lập Hoan cùng lũ tay sai còn lại trợn trừng mắt, hắn thấy vậy đập vào đầu tên chó săn A đứng bên cạnh, hét to hơn: "Đồ ngu. Còn đứng đó được? Không mau xông lên?"
Một lũ vâng vâng dạ dạ cầm gậy lao lên.
Thiên Mạc nhẹ nhàng lách qua từng người sau đó dùng võ công học được ở hiện đại đánh đến gà bay chó chạy. Dù gì thì nàng từ nhỏ đã học võ, sư phụ cũng nhận định nàng là tài năng hiếm có khó tìm nên mấy tên cẩu nô tài yếu ớt này có nhằm nhò gì.
Quạ...quạ...
Màn đêm yên tĩnh bao trùm cả khu rừng chỉ còn lại tiếng kêu ghê người của đàn quạ. Trên mặt đất la liệt xác người đang quằn quại lăn lê qua lại. Còn nàng, Thiên Mạc đứng ở giữa đám người đó, hai mắt nhìn chằm chằm Hách Lập Hoan.
Hắn ta sợ hãi, chân vô thức lùi về đằng sau vài bước, chẳng may vấp phải hòn đá liền ngã nhoài ra đất. Ngẩng mặt lên liền thấy Thiên Mạc đang đi về phía mình với tốc độ ánh sáng. Hắn sợ hãi, bò giật lùi, vừa bò miệng vừa cầu xin tha mạng.
Thiên Mạc trước nay có thù báo thù, có oán báo oán. Hắn ta đã sỉ nhục nàng đương nhiên nàng sẽ không thể tha cho hắn.(Sương nhi: Cái gì chứ, hắn mới chỉ sàm sỡ ngươi có một tí...)
Ngay hôm sau, trong những thành trấn quanh đó đã lan truyền tin đồn về tiếng hét kinh hãi trong đêm khuya, khiến cho dân chúng vô cùng sợ hãi.
Còn riêng Thiên Mạc sau khi xử lí xong mối thù liền tức tốc lên đường. Lúc đi, nàng cứ suy nghĩ mãi về cái cảm giác khi đang giao đấu với mấy tên cẩu nô tài kia. Lúc đó nàng cảm thấy cơ thể mình rất lạ. Chiêu thức nhanh hơn bình thường, cơ thể nhẹ bẫng, trong đầu nghĩ ra cái gì thì chân tay đã tự hoạt động rồi.
Do trời tối nên không thể nhìn rõ lắm, Thiên Mạc vác cái bụng đói meo vừa đi vừa rên, không để ý một chút liền bị vấp vào hòn đá ngã ngửa về đằng trước. Vì không có sức lực nên phải mất một lúc nàng mới đứng dậy đươc. Bỗng nhói một cái ở chân, Thiên Mạc ngồi phịch xuống gốc cây gần đó. Chầm chậm giở chân ra xem. Mắt cá chân đã sưng phồng lên, vừa động nhẹ tay vào đã đau. Tình hình này xác định là đã bị trật mắt cá rồi.
Cổ họng nàng giờ khô rát, bụng đói meo. Giở gói đồ ra, bên trong chỉ còn lại chút lương khô, nước đã sớm hết từ lâu. Con bà nó nữa, đã tối rồi còn bị ngã, thức ăn cũng hết, chẳng lẽ ta hợp rơ với mấy cái nơi hiu quạnh vắng hoe vắng hoắt này sao?
Đang ngồi suy nghĩ tư thế sau khi chết sao cho đẹp nhất thì bỗng nhiên tiếng róc rách từ đâu bay đến. Cái gì a? Tiếng nước chảy a? Cố dỏng tai lên lắng nghe một lần nữa. Sau khi xác định chính xác là có tiếng nước chảy tâm trạng nàng liền hưng phấn bất ngờ. Cư nhiên ở cái nơi hẻo lánh này lại có suối.
Thiên Mạc bám vào cây mà đứng dậy, bẻ lấy một cành cây rồi gập khiễng chống gậy đi thẳng về nơi có tiếng nước.
Đến bên bờ suối, Thiên Mạc trong lòng gào thét, chạy vội vàng đến không để ý rằng nước sạch hay bẩn vộc tay xuống lấy nước uống lấy uống để. Thật tốt quá a. Mấy hôm rồi không được tắm, cứ đi liền ngày đêm, ngủ lăn ngủ lóc trên nền cỏ, hứng mưa chịu nắng nhiều rồi nền giờ có chút ngứa ngáy khó chịu nga. Trông mình lúc mày có chút giống tên ăn mày rồi. Phải nhân cơ hội này tắm rửa sạch sẽ thơm tho thì mới có ý chí để đi tiếp được.
Dứt lời liền quăng bọc vải cùng quần áo sang một bên, nhẹ nhàng bước xuống nước. Thật thoải mái, nước mát quá đi. Mấy ngày rồi không tắm khó chịu có thể giải hết ngay. Tâm tình càng sảng khoái hơn a.
Đang vủi vẻ kì cọ hết đám ghét bẩn trên người thì bỗng dưng Thiên Mạc nghe loáng thoáng thấy tiếng đao kiếm từ đâu vọng lại, có vẻ càng ngày càng rõ hơn. Đến khi nghe rõ được thì trước mặt đã hiện ra hai bóng đen bay từ đâu đến, đậu ngay chỗ nàng đang ngâm mình mà đánh nhau.
Gì vậy? Đến cả tắm mà cũng không được yên sao? Thiên Mạc vừa tức giận vừa thò đầu lên một chút nhìn xem là cái tên nào mà vô duyên vậy. Ngay tức khắc vù một tiếng, sau đó là tiếng bõm trên mặt nước. Nàng quay lại nhìn, dù đang ngâm dưới nước mà mồ hôi vẫn tuôn như mưa. Đó là ám khí, hơn nữa còn xuýt cắm thẳng vào đầu nàng.
Kinh hãi một hồi Thiên Mạc liền nhẹ nhàng không một tiếng động tụt dần vào nước chỉ để lại mũi trên mặt nước để thở.
Sau một hồi giữ nguyên tư thế không dám động đậy thì cuối cùng Thiên Mạc cũng nghe thấy tiếng bước chân xa dần rồi sau đó yên tĩnh hẳn. Để cho an toàn nàng đợi một lúc rồi mới trồi mặt lên khỏi mặt nước.
Ôm lấy ngực tham lam hít toàn bộ số không khí thiếu sót vào phổi. Nàng thở dốc. Tự nhiên hai cái tên vô duyên kia đánh ở đâu không đánh lại lôi nhau đến chỗ này, báo hại nàng hít vào mấy ngụm nước liền. Suýt nữa thì chết đuối rồi. Căng mắt ra nhìn toàn bộ xung quanh, không thấy có gì nguy hiểm Thiên Mạc liền bò lên bờ, chạy vội về phía đống quần áo.
Chưa kịp chạy tới nơi thì đằng sau vang lên tiếng nói lạnh sống lưng: "Ai?"
Nàng giật mình đứng sững lại. Thôi xong, hình như một trong hai cái tên lúc nãy chưa có rời đi. Thật là ngu ngốc khi mà vội vàng trồi lên mà.
Suy nghĩ một lúc, Thiên Mạc thấy rằng nếu như để bị giết trong cái bộ dạng không một miếng vải này thì sau này nhất định sẽ bị thiên hạ dị nghị cho xem. Vì thế nên nàng đưa ra một quyết rất máu chó.
Thiên Mạc liều mình lao đến chỗ quần áo, ôm lấy chúng rồi bật dậy, nhằm thẳng phía trước mà lao đi không cần biết đến cái chân đang sưng tấy của mình.
Trong rừng, một nữ tữ "trần như nhộng" đang ôm thứ gì đó trong tay chạy về phía trước. Còn đằng sau, một bóng đen lướt trên từng ngọn gió, thỉnh thoảng lại đạp mạnh vào thân cây.
Cắm đầu cắm cổ chạy nàng không để ý rằng bóng đen kia đã theo sát nút. Phập một tiếng, tóc Thiên Mạc bay bay trong gió. Nàng ngã phịch xuống đất, đống quần áo cầm trên tay bay tung tóe trên không trung rồi rơi thẳng xuống vực thẳm.
Đúng như dự đoán, sáng hôm sau, khi mặt trời đã chiếu tới mông, Thiên Mạc mới lục cục bò dậy. Nàng lờ đờ ngồi trước gương vấn tóc. Trước đây đều do Thanh Ngọc búi tóc hộ nàng nên nàng không để ý đến nó lắm, giờ mới thấy thật khó. Sao mĩ nhân cổ đại lại cứ phải vấn tóc chứ? Buộc đuôi ngựa có phải là dễ rồi không? Vớ đại cây trâm ngọc bích trên bàn, Thiên Mạc làm một kiểu tóc đơn giản hết mức có thể rồi đi xuống lầu. Điều đầu tiên cần làm vào buổi sáng chính là đi ăn.
Trong lúc ngồi ăn, nàng nghe thấy mấy tên chủ quán nói rằng Liên Thái Ân đã rời khỏi đây lên kinh thành từ sớm rồi, chắc chỉ có thể hẹn sau này gặp lại. Nàng ngẩng mặt lên, bầu trời hôm nay thật trong xanh. Ngó xuống phía dưới lầu, nàng bắt gặp mĩ nam hôm qua đang rời đi. Hắn vận bạch y, mặc dù đi giữa đám người đông đúc nhưng vẫn nổi bật a.
Ăn uống xong xuôi Thiên Mạc vác cái bụng căng tròn lên lầu rồi háo hức chuẩn bị đồ đạc. Lam Thanh trấn là nơi gần với kinh thành nhất, nếu lão cha biết được ta bỏ chốn sẽ sớm cử người đi tìm thôi, lúc này mà ở gần là rất nguy hiểm cho nên phải chạy càng xa càng tốt.
Xách "vali" ra khỏi quán trọ rồi thẳng tiến về hướng cổng thành, lần này học khôn ra được một tí, biết điều mua vài thức ăn khô để ăn dọc đường. Nàng định bụng nghĩ rằng sẽ bắt trước người giang hồ vừa đi bộ ngao du, vừa ngắm cảnh thiên nhiên cổ đại đẹp tuyệt mĩ thế nhưng lại quên mất rằng mình bị mù đường bẩm sinh nên giờ đây chỉ có thể ngồi khóc ra nước mắt.
Nàng đã đi đến ba ngày rồi, chân tay tưởng chừng như đứt lìa từng khúc, quần áo bẩn thỉu nhếch nhác vậy mà đến một cái biển chỉ đường cũng không có, thật sự thất vọng a.
Đi đến chiều tối, qua một cánh rừng rộng, đang lo nghĩ không biết tối nay mình sẽ ngủ ở đâu thì bỗng dưng nàng cảm thấy có cái gì đó di chuyển theo mình, không khỏi cảm thấy có một chút lo sợ. Không lẽ là thú hoang? Hức nàng mặc dù xinh đẹp nhưng không tới nỗi thu hút cả thú hoang chứ? Nếu bây giờ chúng lao ra thì biết làm sao?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, Thiên Mạc cư nhiên nghe thấy tiếng cười quen thuộc, một bóng đen to vật vã từ lùm cây đi ra. A hóa ra là hắn.
"Ha ha ha. Tiểu mĩ nữ, nàng còn nhớ ta chứ?" Hách Lập Hoan cười một cách đê tiện.
"Sao ngươi lại ở đây?" Nàng kinh ngạc, nhăn mặt hỏi.
"Ha ha, từ lúc nàng rời khỏi thành ta đã đi theo nàng rồi." Hắn ngẩng mặt lên trời, cười ha hả.
Thiên Mạc hơi chau mày, ngay sau đó nói bằng giọng cười cợt: "Ngươi dám đi theo ta? Cũng có chút can đảm. Nhưng lúc Liên thiếu gia xuất hiện tại sao ngươi lại cúp đuôi chạy như con chó con vậy?" Nàng tỏ vẻ khó hiểu, đưa tay lên chống cằm suy nghĩ.
Hách Lập Hoan mặt đen sì: "A, con tiện nhân này. Dám nói ta vậy sao? Ở đây không có Liên Thái Ân xem ngươi chạy kiểu gì?" Hắn gằn giọng.
"Cứ thử nếu ngươi có đủ khả năng." Thiên Mạc vênh mặt khiêu khích. Ở khách quán ta nể mặt Liên Thái Ân nên mới tha cho tên háo sắc nhà ngươi đó.
Hách Lập Hoan mặt đen sì, hét lớn với đám gia nhân mang theo: "Người đâu, bắt ả lại cho ta!"
Vì nghĩ rằng nàng là thân nữ nhi yếu ớt nên chỉ có hai ba tên lục đục chạy ra.
Bốp...Rầm...Bịch...
Một loạt tiếng động vang lên, mấy tên gia nhân vừa hùng hổ xông lên giờ đã nằm lăn ra đất. Hách Lập Hoan cùng lũ tay sai còn lại trợn trừng mắt, hắn thấy vậy đập vào đầu tên chó săn A đứng bên cạnh, hét to hơn: "Đồ ngu. Còn đứng đó được? Không mau xông lên?"
Một lũ vâng vâng dạ dạ cầm gậy lao lên.
Thiên Mạc nhẹ nhàng lách qua từng người sau đó dùng võ công học được ở hiện đại đánh đến gà bay chó chạy. Dù gì thì nàng từ nhỏ đã học võ, sư phụ cũng nhận định nàng là tài năng hiếm có khó tìm nên mấy tên cẩu nô tài yếu ớt này có nhằm nhò gì.
Quạ...quạ...
Màn đêm yên tĩnh bao trùm cả khu rừng chỉ còn lại tiếng kêu ghê người của đàn quạ. Trên mặt đất la liệt xác người đang quằn quại lăn lê qua lại. Còn nàng, Thiên Mạc đứng ở giữa đám người đó, hai mắt nhìn chằm chằm Hách Lập Hoan.
Hắn ta sợ hãi, chân vô thức lùi về đằng sau vài bước, chẳng may vấp phải hòn đá liền ngã nhoài ra đất. Ngẩng mặt lên liền thấy Thiên Mạc đang đi về phía mình với tốc độ ánh sáng. Hắn sợ hãi, bò giật lùi, vừa bò miệng vừa cầu xin tha mạng.
Thiên Mạc trước nay có thù báo thù, có oán báo oán. Hắn ta đã sỉ nhục nàng đương nhiên nàng sẽ không thể tha cho hắn.(Sương nhi: Cái gì chứ, hắn mới chỉ sàm sỡ ngươi có một tí...)
Ngay hôm sau, trong những thành trấn quanh đó đã lan truyền tin đồn về tiếng hét kinh hãi trong đêm khuya, khiến cho dân chúng vô cùng sợ hãi.
Còn riêng Thiên Mạc sau khi xử lí xong mối thù liền tức tốc lên đường. Lúc đi, nàng cứ suy nghĩ mãi về cái cảm giác khi đang giao đấu với mấy tên cẩu nô tài kia. Lúc đó nàng cảm thấy cơ thể mình rất lạ. Chiêu thức nhanh hơn bình thường, cơ thể nhẹ bẫng, trong đầu nghĩ ra cái gì thì chân tay đã tự hoạt động rồi.
Do trời tối nên không thể nhìn rõ lắm, Thiên Mạc vác cái bụng đói meo vừa đi vừa rên, không để ý một chút liền bị vấp vào hòn đá ngã ngửa về đằng trước. Vì không có sức lực nên phải mất một lúc nàng mới đứng dậy đươc. Bỗng nhói một cái ở chân, Thiên Mạc ngồi phịch xuống gốc cây gần đó. Chầm chậm giở chân ra xem. Mắt cá chân đã sưng phồng lên, vừa động nhẹ tay vào đã đau. Tình hình này xác định là đã bị trật mắt cá rồi.
Cổ họng nàng giờ khô rát, bụng đói meo. Giở gói đồ ra, bên trong chỉ còn lại chút lương khô, nước đã sớm hết từ lâu. Con bà nó nữa, đã tối rồi còn bị ngã, thức ăn cũng hết, chẳng lẽ ta hợp rơ với mấy cái nơi hiu quạnh vắng hoe vắng hoắt này sao?
Đang ngồi suy nghĩ tư thế sau khi chết sao cho đẹp nhất thì bỗng nhiên tiếng róc rách từ đâu bay đến. Cái gì a? Tiếng nước chảy a? Cố dỏng tai lên lắng nghe một lần nữa. Sau khi xác định chính xác là có tiếng nước chảy tâm trạng nàng liền hưng phấn bất ngờ. Cư nhiên ở cái nơi hẻo lánh này lại có suối.
Thiên Mạc bám vào cây mà đứng dậy, bẻ lấy một cành cây rồi gập khiễng chống gậy đi thẳng về nơi có tiếng nước.
Đến bên bờ suối, Thiên Mạc trong lòng gào thét, chạy vội vàng đến không để ý rằng nước sạch hay bẩn vộc tay xuống lấy nước uống lấy uống để. Thật tốt quá a. Mấy hôm rồi không được tắm, cứ đi liền ngày đêm, ngủ lăn ngủ lóc trên nền cỏ, hứng mưa chịu nắng nhiều rồi nền giờ có chút ngứa ngáy khó chịu nga. Trông mình lúc mày có chút giống tên ăn mày rồi. Phải nhân cơ hội này tắm rửa sạch sẽ thơm tho thì mới có ý chí để đi tiếp được.
Dứt lời liền quăng bọc vải cùng quần áo sang một bên, nhẹ nhàng bước xuống nước. Thật thoải mái, nước mát quá đi. Mấy ngày rồi không tắm khó chịu có thể giải hết ngay. Tâm tình càng sảng khoái hơn a.
Đang vủi vẻ kì cọ hết đám ghét bẩn trên người thì bỗng dưng Thiên Mạc nghe loáng thoáng thấy tiếng đao kiếm từ đâu vọng lại, có vẻ càng ngày càng rõ hơn. Đến khi nghe rõ được thì trước mặt đã hiện ra hai bóng đen bay từ đâu đến, đậu ngay chỗ nàng đang ngâm mình mà đánh nhau.
Gì vậy? Đến cả tắm mà cũng không được yên sao? Thiên Mạc vừa tức giận vừa thò đầu lên một chút nhìn xem là cái tên nào mà vô duyên vậy. Ngay tức khắc vù một tiếng, sau đó là tiếng bõm trên mặt nước. Nàng quay lại nhìn, dù đang ngâm dưới nước mà mồ hôi vẫn tuôn như mưa. Đó là ám khí, hơn nữa còn xuýt cắm thẳng vào đầu nàng.
Kinh hãi một hồi Thiên Mạc liền nhẹ nhàng không một tiếng động tụt dần vào nước chỉ để lại mũi trên mặt nước để thở.
Sau một hồi giữ nguyên tư thế không dám động đậy thì cuối cùng Thiên Mạc cũng nghe thấy tiếng bước chân xa dần rồi sau đó yên tĩnh hẳn. Để cho an toàn nàng đợi một lúc rồi mới trồi mặt lên khỏi mặt nước.
Ôm lấy ngực tham lam hít toàn bộ số không khí thiếu sót vào phổi. Nàng thở dốc. Tự nhiên hai cái tên vô duyên kia đánh ở đâu không đánh lại lôi nhau đến chỗ này, báo hại nàng hít vào mấy ngụm nước liền. Suýt nữa thì chết đuối rồi. Căng mắt ra nhìn toàn bộ xung quanh, không thấy có gì nguy hiểm Thiên Mạc liền bò lên bờ, chạy vội về phía đống quần áo.
Chưa kịp chạy tới nơi thì đằng sau vang lên tiếng nói lạnh sống lưng: "Ai?"
Nàng giật mình đứng sững lại. Thôi xong, hình như một trong hai cái tên lúc nãy chưa có rời đi. Thật là ngu ngốc khi mà vội vàng trồi lên mà.
Suy nghĩ một lúc, Thiên Mạc thấy rằng nếu như để bị giết trong cái bộ dạng không một miếng vải này thì sau này nhất định sẽ bị thiên hạ dị nghị cho xem. Vì thế nên nàng đưa ra một quyết rất máu chó.
Thiên Mạc liều mình lao đến chỗ quần áo, ôm lấy chúng rồi bật dậy, nhằm thẳng phía trước mà lao đi không cần biết đến cái chân đang sưng tấy của mình.
Trong rừng, một nữ tữ "trần như nhộng" đang ôm thứ gì đó trong tay chạy về phía trước. Còn đằng sau, một bóng đen lướt trên từng ngọn gió, thỉnh thoảng lại đạp mạnh vào thân cây.
Cắm đầu cắm cổ chạy nàng không để ý rằng bóng đen kia đã theo sát nút. Phập một tiếng, tóc Thiên Mạc bay bay trong gió. Nàng ngã phịch xuống đất, đống quần áo cầm trên tay bay tung tóe trên không trung rồi rơi thẳng xuống vực thẳm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.