Chương 6
Tiêu Lăng Sương
07/01/2016
Chương 6:
Mấy hôm sau, khi Thiên Mạc đang trên đường tung tăng chạy xuống bếp kiếm đồ ăn thì vô tình nghe được cuộc đối thoại của lão cha và lão mẹ.
"Bà à. tôi thấy sau khi Mạc nhi tỉnh dậy tính cách của nó không hề giống trước đây nữa." Lão cha lên tiếng.
"Ừm, tôi cũng thấy vậy. Nó không còn trầm tính như trước, mặc dù đó là điều tốt nhưng hành động lại không hề suy nghĩ cẩn thận mà cứ thích gì làm nấy. Mấy hôm trước tôi còn thấy nó đang trèo tường trốn ra ngoài chơi đó." Ách, lộ rồi sao?
"Hừ. Trong cung chỉ có Tam công chúa là trạc tuổi Mạc nhi, tôi thấy...chúng ta nên mời công chúa đến bầu bạn với Mạc nhi để cho nó sớm nhớ lại kí ức. Không cứ đà này sẽ tự chuốc họa vào thân mất." Cái gì? Bầu bạn với ta? Nàng ta ghét ta còn chẳng kịp.
"Vậy ngày mai tôi sẽ gửi lời mời vào hoàng cung."
Thiên Mạc ở ngoài cửa sau khi nghe toàn bộ câu chuyện miệng không tự chủ nhếch lên, khuôn mặt liền nở một nụ cười gian manh hết cỡ. Hắc hắc, ngày mai sao?
Hôm sau San San tới phủ. Vừa vào đến cửa nàng ta đã giở giọng công chúa: "Bổn công chúa nể tình Hoàng thượng nên mới đến đây, các ngươi phải thấy vinh hạnh vì điều đó." Hừ ai thèm nàng ta đến cơ chứ, không thích ngươi có thể về, ta cũng không rảnh ngồi tiếp ngươi đâu.
Sau đó Thiên Mạc và San San được đưa đến đình viện thoáng mát để nói chuyện. Nàng ta ngồi uống được một chén trà mà miệng phun ra toàn những chuyện của Mộ Dung Phong. Chung quy lại là muốn chọc cho Thiên Mạc cáu tức. Nhưng ngoài dự đoán của San San, Thiên Mạc chỉ im lặng ngồi uống trà, thỉnh thuảng khẽ gật đầu rồi thêm vào mấy câu nói có biểu cảm như : Vậy sao?, Thế à?, Ồ, ra là vậy...
Nói một hồi văng tung tóe nước bọt mà cũng không thấy Thiên Mạc có chút phản ứng gì, San San cũng không thèm nói chuyện nữa mà bắt trước Thiên Mạc ngồi nhâm nhi trà.
"Công chúa à!" Thiên Mạc lên tiếng.
"Chuyện gì?"
"Hừm, ta thấy mùa này ở hồ sen hoa nở rất đẹp, ta nghĩ chúng ta nên ra đó ngắm cảnh đi." Trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.
Choang...tiếng chiếc cốc bằng sứ trên tay San San rơi xuống, vỡ thành nhiều mảnh, nước bắn tung tóe làm kinh động mọi người. Phí của quá a, chiếc cốc đó làm rất tinh xảo đó, ngươi phải nghĩ đến công lao của người ta không ngại vất vả làm ra nó chứ, thật là thương tiếc cho nó mà...
"Ôi, công chúa không sao chứ? Người không bị thương chứ?" Đan Đan đứng một bên chân tay luống cuống lo lắng hỏi. Những người xung quanh đã sớm quỳ mọp xuống, đầu dính lấy mặt đất sợ bị trách tội, người run lập cập.
"Người không sao chứ công chúa? Ta thấy có vẻ công chúa không được khỏe lắm?" Thiên Mạc lên tiếng mặt không chút biểu cảm, tay vẫn thản nhiên cầm chén trà nhấp từng ngụm nhỏ.
Hồ San San mồ hôi liên tục chảy, mặt cứng như thạch cao nhưng nàng ta thiết nghĩ Thiên Mạc đã mất trí nhớ liền hồi phục tư tưởng: "Ta...ta không sao. Chúng ta đi."
Ra đến hồ sen, Thiên Mạc lập tức ra lệnh cho gia nhân lui hết ra ngoài, chỉ còn lại nàng với San San.
"Ngươi...ngươi định làm gì?" San San hồ nghi, tay nắm chặt chiếc khăn hỏi.
"Ta đâu có định làm gì đâu." Thiên Mạc nhún vai, mắt nhìn thẳng vào San San.
"Vậy...vậy sao ngươi lại tiến về đây. Ngươi...ngươi đừng có đi về phía này, tránh ra." San San hét lên, tay dùng toàn bộ sức lực đẩy Thiên Mạc ra. Đáng tiếc từ nhỏ Thiên Mạc nàng đã học võ, với sức của nàng ta sao có thể đẩy ngã nàng được. Thế nên thay vì Thiên Mạc bị đẩy ngã thì San San lập tức ngửa người ra đằng sau. Nàng thấy vậy cầm tay San San kéo giật lại về phía mình, đồng thời miệng ghé sát vào tai nàng ta nói nhỏ: "Ta chỉ muốn nói với ngươi một điều. Chuyện ngày hôm đó ta sẽ TRẢ LẠI NGƯƠI GẤP MƯỜI LẦN."
San San mắt mở to, đầu toát mồ hôi, người cứng đơ không cử động được.Ngay sau đó Thiên Mạc lập tức dùng lực ở tay, đánh một chưởng vào eo của San San khiến cho nàng ta rơi thẳng xuống hồ sen.
"ÁÁÁ...cứu ta...cứu ta...ta không biết bơi...ộc...cứu...ộc..." San San ở dưới hồ vùng vẫy kêu cứu, vừa kêu vừa sặc nước.
Thiên Mạc đứng trên bờ, nhàn nhạt nhìn San San: "Vậy ngươi nghĩ ta lúc đó biết bơi sao? Ta khuyên ngươi trước khi động đến ta hãy dùng đầu óc suy nghĩ một chút a." Tay chỉ chỉ vào đầu của mình, đồng thời nở một nụ cười châm chọc.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Chỉ lúc đó to mồm là thế, ngay sau đó nàng thực sự lãnh hậu quả do mình gây ra.
Sau khi được đưa lên bờ, Hồ San San lúc này đang nằm trên giường, mắt nhắm chặt. Thái y ngồi bên cạnh bay đặt nhẹ lên cổ tay San San hai mắt nhăn lại. Mọi người đứng xung quanh giường căng thẳng nhìn chằm chằm vào lão thái y đó. Chỉ có Thiên Mạc mặt vẫn tỉnh bơ.
"Công chúa đã không sao rồi. Vì còn sốt nhẹ và tâm tính hoảng loạn nên chưa tỉnh lại ngay được. Sau khi uống vài thàng thuốc là sẽ khỏe thôi." Thái y chẩn đoán một hồi liền ngẩng mặt lên nhìn lão cha.
"Vậy thì tối rồi." Tất cả thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt từng người giãn ra như trút được gánh nặng trong lòng, chỉ có Thiên Mạc lông mày hơi chau lại rồi lập tức giãn ra ngay sau đó. Hừ, không thể tha cho nàng ta dễ dàng vậy được.
Hành động đó tuy chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để cho Liễu Thiên Vân nhìn thấy.
"Thiên Mạc. Tại sao công chúa lại ngã xuống hồ?" Lão cha lên tiếng hỏi.
"Công chúa không để ý nên bị trượt chân ạ." Nàng nói bằng giọng nhỏ nhẹ, mắt hơi đảo sang nhìn San San.
"Nói dối. Công chúa không phải là người bất cẩn như vậy. Mà nếu người ngã sao ngươi không đỡ người? Huống chi lúc đó chỉ có ngươi và công chúa, ngươi thích nói gì mà chẳng được." Đơn Đơn ngồi ngay cạnh đó nhìn thẳng mặt Thiên Mạc gào lên.
"Vậy ý ngươi là do ta?"
"Ta...ta không biết nhưng ta chắc chắn rằng ngươi có liên quan đến việc này."
Thiên Mạc quay sang nhìn Đơn Đơn, vừa cười vừa nói: " Ngươi nói ta hại công chúa? Vậy ngươi có bằng chứng gì không? Ta với công chúa cũng không có thù oán gì, tại sao ta lại phải hại nàng? Ngươi đừng quên lúc đó chính ta là người đã gọi người đến cứu công chúa." Vạch tội nàng? Đừng mơ, nàng ta còn quá non nớt.
Đơn Đơn mặt biến sắc, mắt trơ ra nhìn Thiên Mạc không biết nói gì, một lúc sau buột miệng nói: "Ngươi...ngươi hại công là tại vì hôm đó..hôm đó...." Cảm thấy như mình lỡ lời, nàng ta ngập ngừng.
"Hôm đó ta làm sao?" Thiên Mạc thấy vậy hỏi ngược lại.
"Hôm đó...ngươi....hôm đó..." Đơn Đơn bị hỏi dồn, không biết nói thế nào.
"Hôm đó làm sao?"
"Thôi được rồi. Không cần nói nữa." Lão cha lên tiếng giải thoát Đơn Đơn khỏi tình cảnh khó xử khiến nàng ta nhìn bằng con mắt cảm kích.
"Nhưng mà..."
"Thiên Mạc, con đi theo ta. Ta có một số việc cần hỏi con." Liễu Thiên Vân cắt lời của Thiên Mạc bằng giọng ra lệnh như sợ nàng buột miệng nói ra chuyện gì đó. Rồi đi thẳng ra cửa chính.
Thiên Mạc hậm hực đi theo lão cha. Trước khi đi còn không quên ném cho Đơn Đơn một ánh mắt sắc như dao khiến nàng ta không khỏi rùng mình.
Theo lão cha và lão mẹ về phòng, Thiên Mạc nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống ghế thong thả rót trà rồi uống từng ngụm.
Liễu Thiên Vân thấy vậy cũng uống trà rồi lên tiếng hỏi: "Thiên Mạc. Con nói thật đi, công chúa sao lại ngã xuống hồ?"
Nàng nhẹ nàng đặt chén trà xuống: " Con đã nói rồi, là do nàng ta không cẩn thận."
"Con nói thật đi. Lúc nãy thái độ của con không hề như vậy." Lão cha nghi ngờ hỏi lại.
"Mạc nhi. Ngoan, kể cho cha mẹ nghe chuyện gì xảy ra?" Diệp Túy Linh cũng chen một câu vào, vừa nói vừa nắm lấy tay nàng.
Nàng im lặng ngồi, mắt nhìn thẳng Thiên Vân và Túy Linh, diện vô biểu tình. Đối với kiểu cha mẹ cổ hủ như vậy thì nếu nàng không nói thật có nước ngồi đây nghe giảng cả đêm mất.
"Thiên Mac!" Lão cha lên tiếng, lời càng đanh thép hơn.
"Nếu hai người đã biết thì con sẽ nói thật. Đúng vậy. Chính con đẩy nàng ta ngã xuống hồ sen đó." Nàng cuối cùng cũng lên tiếng, bộ mặt dửng dưng. Nhận thì nhận, ta không mất gì cả, dù sao thì cũng là việc làm có mục đích rất chính đáng.
Túy Linh thể hiên bất ngờ ra mặt, nàng ta chắc không hề nghĩ rằng con gái cưng yêu quý ngoan ngoãn của mình lại có thể làm ra chuyện động trời này. Còn Liễu Thiên Vân thì khác,mặt không mấy bất ngờ lắm, chỉ yên lặng ngồi, một tay đặt lên bàn.
"Tại sao con lại làm vậy?" Lần này là lão mẹ lên tiếng hỏi.
"Con chỉ làm đúng như những gì nàng ta đã làm với con thôi. Mà có vẻ như vậy vẫn còn nhẹ so với hậu quả nàng ta gây ra cho con."
"Chuyện đó sao có thể như vậy?Con..."
"Dù gì thì con cũng nên nhịn đi chứ? Từ lúc con tỉnh dậy những việc con làm rất khó hiểu." Lão cha cắt lời lão mẹ, lên tiếng hỏi.
"Con không nhịn được. Mặc dù nàng ta là công chúa nhưng lại làm ra cái hành động bất nghĩa đó, thử hỏi con nhịn sao được? Nàng ta làm được, con cũng làm được." Dù sao cái khối thân thể này cũng là đi mượn, nên trả công một cách xứng đáng chứ.
Mấy hôm sau, khi Thiên Mạc đang trên đường tung tăng chạy xuống bếp kiếm đồ ăn thì vô tình nghe được cuộc đối thoại của lão cha và lão mẹ.
"Bà à. tôi thấy sau khi Mạc nhi tỉnh dậy tính cách của nó không hề giống trước đây nữa." Lão cha lên tiếng.
"Ừm, tôi cũng thấy vậy. Nó không còn trầm tính như trước, mặc dù đó là điều tốt nhưng hành động lại không hề suy nghĩ cẩn thận mà cứ thích gì làm nấy. Mấy hôm trước tôi còn thấy nó đang trèo tường trốn ra ngoài chơi đó." Ách, lộ rồi sao?
"Hừ. Trong cung chỉ có Tam công chúa là trạc tuổi Mạc nhi, tôi thấy...chúng ta nên mời công chúa đến bầu bạn với Mạc nhi để cho nó sớm nhớ lại kí ức. Không cứ đà này sẽ tự chuốc họa vào thân mất." Cái gì? Bầu bạn với ta? Nàng ta ghét ta còn chẳng kịp.
"Vậy ngày mai tôi sẽ gửi lời mời vào hoàng cung."
Thiên Mạc ở ngoài cửa sau khi nghe toàn bộ câu chuyện miệng không tự chủ nhếch lên, khuôn mặt liền nở một nụ cười gian manh hết cỡ. Hắc hắc, ngày mai sao?
Hôm sau San San tới phủ. Vừa vào đến cửa nàng ta đã giở giọng công chúa: "Bổn công chúa nể tình Hoàng thượng nên mới đến đây, các ngươi phải thấy vinh hạnh vì điều đó." Hừ ai thèm nàng ta đến cơ chứ, không thích ngươi có thể về, ta cũng không rảnh ngồi tiếp ngươi đâu.
Sau đó Thiên Mạc và San San được đưa đến đình viện thoáng mát để nói chuyện. Nàng ta ngồi uống được một chén trà mà miệng phun ra toàn những chuyện của Mộ Dung Phong. Chung quy lại là muốn chọc cho Thiên Mạc cáu tức. Nhưng ngoài dự đoán của San San, Thiên Mạc chỉ im lặng ngồi uống trà, thỉnh thuảng khẽ gật đầu rồi thêm vào mấy câu nói có biểu cảm như : Vậy sao?, Thế à?, Ồ, ra là vậy...
Nói một hồi văng tung tóe nước bọt mà cũng không thấy Thiên Mạc có chút phản ứng gì, San San cũng không thèm nói chuyện nữa mà bắt trước Thiên Mạc ngồi nhâm nhi trà.
"Công chúa à!" Thiên Mạc lên tiếng.
"Chuyện gì?"
"Hừm, ta thấy mùa này ở hồ sen hoa nở rất đẹp, ta nghĩ chúng ta nên ra đó ngắm cảnh đi." Trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.
Choang...tiếng chiếc cốc bằng sứ trên tay San San rơi xuống, vỡ thành nhiều mảnh, nước bắn tung tóe làm kinh động mọi người. Phí của quá a, chiếc cốc đó làm rất tinh xảo đó, ngươi phải nghĩ đến công lao của người ta không ngại vất vả làm ra nó chứ, thật là thương tiếc cho nó mà...
"Ôi, công chúa không sao chứ? Người không bị thương chứ?" Đan Đan đứng một bên chân tay luống cuống lo lắng hỏi. Những người xung quanh đã sớm quỳ mọp xuống, đầu dính lấy mặt đất sợ bị trách tội, người run lập cập.
"Người không sao chứ công chúa? Ta thấy có vẻ công chúa không được khỏe lắm?" Thiên Mạc lên tiếng mặt không chút biểu cảm, tay vẫn thản nhiên cầm chén trà nhấp từng ngụm nhỏ.
Hồ San San mồ hôi liên tục chảy, mặt cứng như thạch cao nhưng nàng ta thiết nghĩ Thiên Mạc đã mất trí nhớ liền hồi phục tư tưởng: "Ta...ta không sao. Chúng ta đi."
Ra đến hồ sen, Thiên Mạc lập tức ra lệnh cho gia nhân lui hết ra ngoài, chỉ còn lại nàng với San San.
"Ngươi...ngươi định làm gì?" San San hồ nghi, tay nắm chặt chiếc khăn hỏi.
"Ta đâu có định làm gì đâu." Thiên Mạc nhún vai, mắt nhìn thẳng vào San San.
"Vậy...vậy sao ngươi lại tiến về đây. Ngươi...ngươi đừng có đi về phía này, tránh ra." San San hét lên, tay dùng toàn bộ sức lực đẩy Thiên Mạc ra. Đáng tiếc từ nhỏ Thiên Mạc nàng đã học võ, với sức của nàng ta sao có thể đẩy ngã nàng được. Thế nên thay vì Thiên Mạc bị đẩy ngã thì San San lập tức ngửa người ra đằng sau. Nàng thấy vậy cầm tay San San kéo giật lại về phía mình, đồng thời miệng ghé sát vào tai nàng ta nói nhỏ: "Ta chỉ muốn nói với ngươi một điều. Chuyện ngày hôm đó ta sẽ TRẢ LẠI NGƯƠI GẤP MƯỜI LẦN."
San San mắt mở to, đầu toát mồ hôi, người cứng đơ không cử động được.Ngay sau đó Thiên Mạc lập tức dùng lực ở tay, đánh một chưởng vào eo của San San khiến cho nàng ta rơi thẳng xuống hồ sen.
"ÁÁÁ...cứu ta...cứu ta...ta không biết bơi...ộc...cứu...ộc..." San San ở dưới hồ vùng vẫy kêu cứu, vừa kêu vừa sặc nước.
Thiên Mạc đứng trên bờ, nhàn nhạt nhìn San San: "Vậy ngươi nghĩ ta lúc đó biết bơi sao? Ta khuyên ngươi trước khi động đến ta hãy dùng đầu óc suy nghĩ một chút a." Tay chỉ chỉ vào đầu của mình, đồng thời nở một nụ cười châm chọc.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Chỉ lúc đó to mồm là thế, ngay sau đó nàng thực sự lãnh hậu quả do mình gây ra.
Sau khi được đưa lên bờ, Hồ San San lúc này đang nằm trên giường, mắt nhắm chặt. Thái y ngồi bên cạnh bay đặt nhẹ lên cổ tay San San hai mắt nhăn lại. Mọi người đứng xung quanh giường căng thẳng nhìn chằm chằm vào lão thái y đó. Chỉ có Thiên Mạc mặt vẫn tỉnh bơ.
"Công chúa đã không sao rồi. Vì còn sốt nhẹ và tâm tính hoảng loạn nên chưa tỉnh lại ngay được. Sau khi uống vài thàng thuốc là sẽ khỏe thôi." Thái y chẩn đoán một hồi liền ngẩng mặt lên nhìn lão cha.
"Vậy thì tối rồi." Tất cả thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt từng người giãn ra như trút được gánh nặng trong lòng, chỉ có Thiên Mạc lông mày hơi chau lại rồi lập tức giãn ra ngay sau đó. Hừ, không thể tha cho nàng ta dễ dàng vậy được.
Hành động đó tuy chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để cho Liễu Thiên Vân nhìn thấy.
"Thiên Mạc. Tại sao công chúa lại ngã xuống hồ?" Lão cha lên tiếng hỏi.
"Công chúa không để ý nên bị trượt chân ạ." Nàng nói bằng giọng nhỏ nhẹ, mắt hơi đảo sang nhìn San San.
"Nói dối. Công chúa không phải là người bất cẩn như vậy. Mà nếu người ngã sao ngươi không đỡ người? Huống chi lúc đó chỉ có ngươi và công chúa, ngươi thích nói gì mà chẳng được." Đơn Đơn ngồi ngay cạnh đó nhìn thẳng mặt Thiên Mạc gào lên.
"Vậy ý ngươi là do ta?"
"Ta...ta không biết nhưng ta chắc chắn rằng ngươi có liên quan đến việc này."
Thiên Mạc quay sang nhìn Đơn Đơn, vừa cười vừa nói: " Ngươi nói ta hại công chúa? Vậy ngươi có bằng chứng gì không? Ta với công chúa cũng không có thù oán gì, tại sao ta lại phải hại nàng? Ngươi đừng quên lúc đó chính ta là người đã gọi người đến cứu công chúa." Vạch tội nàng? Đừng mơ, nàng ta còn quá non nớt.
Đơn Đơn mặt biến sắc, mắt trơ ra nhìn Thiên Mạc không biết nói gì, một lúc sau buột miệng nói: "Ngươi...ngươi hại công là tại vì hôm đó..hôm đó...." Cảm thấy như mình lỡ lời, nàng ta ngập ngừng.
"Hôm đó ta làm sao?" Thiên Mạc thấy vậy hỏi ngược lại.
"Hôm đó...ngươi....hôm đó..." Đơn Đơn bị hỏi dồn, không biết nói thế nào.
"Hôm đó làm sao?"
"Thôi được rồi. Không cần nói nữa." Lão cha lên tiếng giải thoát Đơn Đơn khỏi tình cảnh khó xử khiến nàng ta nhìn bằng con mắt cảm kích.
"Nhưng mà..."
"Thiên Mạc, con đi theo ta. Ta có một số việc cần hỏi con." Liễu Thiên Vân cắt lời của Thiên Mạc bằng giọng ra lệnh như sợ nàng buột miệng nói ra chuyện gì đó. Rồi đi thẳng ra cửa chính.
Thiên Mạc hậm hực đi theo lão cha. Trước khi đi còn không quên ném cho Đơn Đơn một ánh mắt sắc như dao khiến nàng ta không khỏi rùng mình.
Theo lão cha và lão mẹ về phòng, Thiên Mạc nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống ghế thong thả rót trà rồi uống từng ngụm.
Liễu Thiên Vân thấy vậy cũng uống trà rồi lên tiếng hỏi: "Thiên Mạc. Con nói thật đi, công chúa sao lại ngã xuống hồ?"
Nàng nhẹ nàng đặt chén trà xuống: " Con đã nói rồi, là do nàng ta không cẩn thận."
"Con nói thật đi. Lúc nãy thái độ của con không hề như vậy." Lão cha nghi ngờ hỏi lại.
"Mạc nhi. Ngoan, kể cho cha mẹ nghe chuyện gì xảy ra?" Diệp Túy Linh cũng chen một câu vào, vừa nói vừa nắm lấy tay nàng.
Nàng im lặng ngồi, mắt nhìn thẳng Thiên Vân và Túy Linh, diện vô biểu tình. Đối với kiểu cha mẹ cổ hủ như vậy thì nếu nàng không nói thật có nước ngồi đây nghe giảng cả đêm mất.
"Thiên Mac!" Lão cha lên tiếng, lời càng đanh thép hơn.
"Nếu hai người đã biết thì con sẽ nói thật. Đúng vậy. Chính con đẩy nàng ta ngã xuống hồ sen đó." Nàng cuối cùng cũng lên tiếng, bộ mặt dửng dưng. Nhận thì nhận, ta không mất gì cả, dù sao thì cũng là việc làm có mục đích rất chính đáng.
Túy Linh thể hiên bất ngờ ra mặt, nàng ta chắc không hề nghĩ rằng con gái cưng yêu quý ngoan ngoãn của mình lại có thể làm ra chuyện động trời này. Còn Liễu Thiên Vân thì khác,mặt không mấy bất ngờ lắm, chỉ yên lặng ngồi, một tay đặt lên bàn.
"Tại sao con lại làm vậy?" Lần này là lão mẹ lên tiếng hỏi.
"Con chỉ làm đúng như những gì nàng ta đã làm với con thôi. Mà có vẻ như vậy vẫn còn nhẹ so với hậu quả nàng ta gây ra cho con."
"Chuyện đó sao có thể như vậy?Con..."
"Dù gì thì con cũng nên nhịn đi chứ? Từ lúc con tỉnh dậy những việc con làm rất khó hiểu." Lão cha cắt lời lão mẹ, lên tiếng hỏi.
"Con không nhịn được. Mặc dù nàng ta là công chúa nhưng lại làm ra cái hành động bất nghĩa đó, thử hỏi con nhịn sao được? Nàng ta làm được, con cũng làm được." Dù sao cái khối thân thể này cũng là đi mượn, nên trả công một cách xứng đáng chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.