Chương 7
Tiêu Lăng Sương
07/01/2016
Trước khi vào chương 7 ta xin thông báo một số điều như sau.
Trong khoảng thời gian trước, khi đăng đến chương 6 thì ta đã đột ngột dừng, căn bản là do các chương quá ngắn nên ta đã gộp 2 chương một cho dài.
Vì thế nếu bạn nào trước đây đang xem dở chương sau thì thỉnh quay lại chương 4 để đọc tiếp.
Trân trọng cảm ơn đã trụ đến phút cuối!
P/s vì không lưu được bài sửa nên đành viết vô đây, thông cảm.
Kí tên: Lăng Sương
.
.
.
Chương 7:
RẦM...
Thiên Mạc dùng chân "nhẹ nhàng" mở cửa rồi lao đến giường nằm phịch xuống, quát tháo inh ỏi: "Các ngươi cút hết cho ta. Ta không cần ai hầu hạ hết." Khiến cho Thanh Ngọc không khỏi hoảng sợ. Mặc dù không biết vì sao tiểu thư lại giận như vậy nhưng nàng theo tiểu thư lâu rồi cũng biết, sau khi tiểu thư tỉnh dậy tính tình không hề như trước đây. Những lúc như thế này dù có hỏi tiểu thư cũng không trả lời nên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nằm úp mặt xuống gối, một dòng chất lỏng trong suốt nhẹ nhàng chảy từ hốc mắt ra. Đáng ghét. Từ nhỏ đến giờ ta chưa phải chịu sỉ nhục như vậy. Người dám khi dễ nàng đến giờ còn chưa sinh ra, hắn là cái gì cơ chứ?
Trong đầu nàng lúc này hiện rõ hình ảnh lúc đó, từng từng câu từng chữ vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Mạc nhi, con đừng nói như vậy. Người ta là công chúa con không được mạo phạm như thế."
"Nhưng con cũng là người, con cũng biết tức giận. Con mới là con của cha mẹ, không phải là nàng ta."
BỐP...
...
Liễu Thiên Vân vô thức giơ tay lên tát vào mặt Thiên Mạc. Mặc dù sau đó có chút hối hận nhưng vẫn giữ vững sự uy nghiêm của người cha ngay sau đó nhìn thẳng mặt Thiên Mạc: "Thiên Mạc. Con đừng tưởng ta dung túng cho con mà con có thể thích gì làm nấy. Những ngày gần đây con thực sự không nghe lời chúng ta nữa. Ta phạt con ba tháng cấm túc trong khuê phòng không được bước ra ngoài nửa bước nếu không có lệnh của ta."
Thiên Mạc lặng im một hồi, nước mắt trực tuôn ra nhưng nàng cố kìm lại, sau đó nàng đi ra ngoài cửa chạy thẳng một mạch về phòng và khóc.
Nàng ôm gối, nằm sấp trên giường. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng biết khóc. Nàng khóc khi nghĩ đến hai người đó. Từ nhỏ đến giờ, nàng không hề hưởng thụ được sự yêu thương của cha mẹ, lúc nào cũng trực tiếp phải đối mặt với sự ghẻ lạnh của hai cô chú kia. Lúc nhỏ thường xuyên bị bỏ đói ở nhà một mình, lớn một chút lại bị ném đến võ đường, ăn ngủ ở đó, gần đây nhất được về nhà thì thường xuyên bị nghe chửi. Khi đến thế giới này, nàng tỉnh lại đầu tiên là gặp sự yêu thương của cha mẹ nên nàng đã ngộ nhận, ngộ nhận họ chính là cha mẹ ruột của mình mà an tâm hưởng thụ. Đến hôm nay, nàng thật sự thất vọng khi lão cha tát nàng một phát. Nó mặc dù chỉ là cái tát ngoài da nhưng đối với nàng lại giống như tát thẳng vào trái tim bé nhỏ của nàng. Một lần nữa nàng đã mất hoàn toàn tin tưởng vào sự yêu thương.
Sau khi khóc lóc một hồi, Thiên Mạc hoàn toàn nín hẳn. Nàng ngồi bật dậy, những lúc như thế này thì thường các tiểu thư sẽ ngoan ngoãn ngồi im trong phòng và đợi sự khoan hồng của cha mẹ nhưng nàng đâu có ngu như vậy. Vì thế nàng đã đưa ra một quyết định rất máu chó đó chính là BỎ NHÀ RA ĐI.
Thiên Mạc hành động rất nhanh chóng. Nàng chạy nhanh về phía chiếc tủ, lấy một chiếc khăn to đặt lên bàn, tiếp theo chọn mấy bộ quần áo nàng thích rồi lấy toàn bộ số tiền nàng có, đồng dạng đem nhét vào đó. Sống ở thời nào đi nữa thì tiền vẫn là quan trọng nhất a. Sau đó nàng lướt một vòng quanh phòng để chắc chắn rằng còn có món đồ nào nàng có thể mang đi. Tiếp tục đập vào mắt nàng là chiếc trâm cài ngọc bích đặt ở bàn trang điểm.
Bây giờ nàng mới để ý đến độ tinh xảo của nó nha. Cả thân mình chiếc trâm được làm bằng đã ngọc bích màu xanh dịu trong suốt. Ở đầu trâm có một bông hoa sáu cánh cũng làm bằng ngọc bích. Mỗi cánh hoa được đính một viên đá nhỏ trong suốt, chính giữa là một viên đá to lấp lánh như kim cương. Vật này đương nhiên phải mang theo, sau này có gì bất trắc bán đi rất được giá.
Mà khoan đã giờ không phải lúc lo đến chuyện tiền bạc. Quan trọng nhất lúc này là làm sao để trốn đi đã. Nghĩđi nghĩ đi. Bình thường với trí thông minh của nàng, những tình huống này sẽ rất dễ tìm ra biện pháp. Sau khi ngẫm nghĩ chán chê mê mệt nàng cuối cùng cũng nghĩ ra cách.
Thiên Mạc đi về phía cửa chính, nhẹ nhàng mở cửa rồi thò đầu ra. Vừa định nhìn ra ngoài một chút thì bỗng dưng có hai bàn tay vô duyên nào đó chặn ở trước cửa.
"Thưa tiểu thư. Lão gia đã có lệnh tiểu thư không được ra ngoài."
"Hừ. Ta không thèm. Ta chỉ muốn dặn dò các ngươi khi ta ngủ thì đừng làm phiền ta." Sau đó lập tức đóng cửa lại.
Nàng tự thấy mình thật thông minh a. Mấy tên gia nhân cổ hủ đó, mặc dù có lệnh của lão cha nhưng nếu mình không gọi chắc cũng không dám xồng xộc chạy vào khuê phòng của tiểu thư đâu, đến lúc đó có thể thoải mái chạy trốn. Nghĩ vậy nàng liền thổi tắt nến, ôm gói đồ đạc chạy về phía cửa sổ một cách hết sức nhẹ nhàng. Hừ không cho ta đi cửa chính thì ta đi đường khác. Thiên Mạc nhảy ra ngoài, chạy mất hút trong bóng đêm. Trước khi đi còn không quên mang theo đống tiểu thuyết giấu ở gầm giường.
Trong bụi cây ló ra một cái đầu, nhìn ngang ngó dọc rồi lại thụt vào. Đó không ai khác chính là Thiên Mạc nàng. Mặc dù trời tối nhưng nàng chạy rất nhanh về phía bờ tường. Không uổng công mấy ngày quan sát với mục đích trốn đi chơi, vì thế nên nàng biết được những nơi nào có ít lính canh, bờ tường lại thấp vì nếu cao quá nàng sợ trèo không kịp. Yên tĩnh như vậy thì có lẽ lũ gia nhân ngốc canh ở ngoài cửa kia vẫn chưa biết nàng đã trốn đi. Vậy nên nàng có thể yên tâm không bị phát hiện.
Thiên Mạc buộc chặt túi vải vào người, kéo cao tay áo, vắt váy sang một bên rồi bám vào dây leo trên tường, từ từ trèo lên. Mặc dù bờ tường không cao lắm nhưng cũng vượt qua đầu người, vả lại dây leo cũng rất yếu ớt mỏng manh nên khi nàng vừa nhấc chân lên thì nó liền đứt làm đôi khiến cho cái mông yêu quý của nàng hôn trụ trên mặt đất.
Ai nha đau! Khốn khiếp. Nàng đã suy tính rất cẩn thận mà không nghĩ đến tình huống này a. Bây giờ biết kiếm đâu ra thang đây? Chẳng lẽ trốn đến đây rồi còn để bị bắt lại? Không được. Như vậy rất nhục nhã a. Đường đường là Lí Thiên Mạc lừng lẫy một thời mà giờ đây đến bỏ trốn đi mà cũng bị bắt lại sao? Nếu để thiên hạ biết được nàng sau này sẽ không còn mặt mũi đi ra đường.
Nàng đứng dậy, vừa phủi quần áo vừa suy nghĩ cách trèo tường. Chưa kịp nghĩ ra cách thì bỗng nhiên cơ thể nhẹ bẫng. giây tiếp theo nàng đã ở trên bờ tường. Vì không giữ được thăng bằng nên nàng ngã cái phịch xuống bờ tường bên kia. Gì vậy? Gì vậy? Tại sao lại thế? Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ leo lên bờ tường thì nàng đã tự bay lên đó rồi. Không lẽ đây chính là khinh công trong truyền thuyết? Nàng nghe nói các anh hùng thời xưa đều có khinh công hộ thân, chẳng lẽ nàng trước đây có biết khinh công sao?
Khoan đã. Giờ không phải là lúc suy nghĩ nhiều về việc này, vấn đề cấp thiết hiện nay là trốn khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt trước khi bị phát hiện. Nghĩ vậy nàng vục dậy, vắt giò lên cổ mà chạy thẳng vào rừng.
Vương phủ của Liễu Tể Tướng...
Tình hình lúc này vẫn bình thường không chút động tĩnh. Mọi người vẫn bình thường hoạt động. Đến khi mặt trời đã chiếu tới mông thì Thanh Ngọc mới đủng đỉnh chạy đến phòng của tiểu thư gọi nàng dậy. Sở dĩ muộn như vậy nàng mới đến vì sau khi tiểu thư tỉnh dậy thì đột nhiên ngủ rất nhiều. Một ngày có 24 tiếng thì phải đến 12 tiếng người ngủ trên giường. Dù có gọi như thế nào đi nữa thì người cũng không thèm dậy.
Thanh Ngọc từ từ mở cửa phòng, đi về phía giường.
"Lão...lão gia, có chuyện lớn xảy ra rồi ạ." Liễu Thiên Vân đang ngồi đàm luận cùng Diệp Túy Linh thì Thanh Ngọc từ ngoài chạy vào hối hả nói.
"Có chuyện gì từ từ nói, sao phải vội vã." Túy Linh điềm nhiên trả lời.
"Dạ. Tiểu thư...tiểu thư...không thấy đâu nữa rồi ạ." Vừa nói vừa thở hổn hển.
"Cái gì? Sao lại không thấy? Chẳng phải nó luôn ở trong phòng sao?" Liễu Thiên Vân làm ra bộ ngạc nhiên.
"Sáng nay nô tì đi gọi tiểu thư dậy thì đã không thấy người đâu rồi ạ."
"Hừ. Cái con bé này lại trốn đi rồi, để ta đi xem sao."
Trong khi đó ở trong rừng, nơi mà Thiên Mạc đang đứng...
Nàng đang si ngốc đứng cạnh một cái cây to. Mải chạy bán sống bán chết, đến khi Thiên Mạc không còn phân biệt được đâu với đâu nữa thì nàng mới chợt nhớ ra rằng mình là một con bé mù đường chính hiệu. Dù có cho nàng bản đồ thì chưa chắc nàng đã đi đúng đường cho nên bây giờ khẳng định chắc chắn rằng nàng lúc này đã bị lạc.
Trong khoảng thời gian trước, khi đăng đến chương 6 thì ta đã đột ngột dừng, căn bản là do các chương quá ngắn nên ta đã gộp 2 chương một cho dài.
Vì thế nếu bạn nào trước đây đang xem dở chương sau thì thỉnh quay lại chương 4 để đọc tiếp.
Trân trọng cảm ơn đã trụ đến phút cuối!
P/s vì không lưu được bài sửa nên đành viết vô đây, thông cảm.
Kí tên: Lăng Sương
.
.
.
Chương 7:
RẦM...
Thiên Mạc dùng chân "nhẹ nhàng" mở cửa rồi lao đến giường nằm phịch xuống, quát tháo inh ỏi: "Các ngươi cút hết cho ta. Ta không cần ai hầu hạ hết." Khiến cho Thanh Ngọc không khỏi hoảng sợ. Mặc dù không biết vì sao tiểu thư lại giận như vậy nhưng nàng theo tiểu thư lâu rồi cũng biết, sau khi tiểu thư tỉnh dậy tính tình không hề như trước đây. Những lúc như thế này dù có hỏi tiểu thư cũng không trả lời nên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nằm úp mặt xuống gối, một dòng chất lỏng trong suốt nhẹ nhàng chảy từ hốc mắt ra. Đáng ghét. Từ nhỏ đến giờ ta chưa phải chịu sỉ nhục như vậy. Người dám khi dễ nàng đến giờ còn chưa sinh ra, hắn là cái gì cơ chứ?
Trong đầu nàng lúc này hiện rõ hình ảnh lúc đó, từng từng câu từng chữ vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Mạc nhi, con đừng nói như vậy. Người ta là công chúa con không được mạo phạm như thế."
"Nhưng con cũng là người, con cũng biết tức giận. Con mới là con của cha mẹ, không phải là nàng ta."
BỐP...
...
Liễu Thiên Vân vô thức giơ tay lên tát vào mặt Thiên Mạc. Mặc dù sau đó có chút hối hận nhưng vẫn giữ vững sự uy nghiêm của người cha ngay sau đó nhìn thẳng mặt Thiên Mạc: "Thiên Mạc. Con đừng tưởng ta dung túng cho con mà con có thể thích gì làm nấy. Những ngày gần đây con thực sự không nghe lời chúng ta nữa. Ta phạt con ba tháng cấm túc trong khuê phòng không được bước ra ngoài nửa bước nếu không có lệnh của ta."
Thiên Mạc lặng im một hồi, nước mắt trực tuôn ra nhưng nàng cố kìm lại, sau đó nàng đi ra ngoài cửa chạy thẳng một mạch về phòng và khóc.
Nàng ôm gối, nằm sấp trên giường. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng biết khóc. Nàng khóc khi nghĩ đến hai người đó. Từ nhỏ đến giờ, nàng không hề hưởng thụ được sự yêu thương của cha mẹ, lúc nào cũng trực tiếp phải đối mặt với sự ghẻ lạnh của hai cô chú kia. Lúc nhỏ thường xuyên bị bỏ đói ở nhà một mình, lớn một chút lại bị ném đến võ đường, ăn ngủ ở đó, gần đây nhất được về nhà thì thường xuyên bị nghe chửi. Khi đến thế giới này, nàng tỉnh lại đầu tiên là gặp sự yêu thương của cha mẹ nên nàng đã ngộ nhận, ngộ nhận họ chính là cha mẹ ruột của mình mà an tâm hưởng thụ. Đến hôm nay, nàng thật sự thất vọng khi lão cha tát nàng một phát. Nó mặc dù chỉ là cái tát ngoài da nhưng đối với nàng lại giống như tát thẳng vào trái tim bé nhỏ của nàng. Một lần nữa nàng đã mất hoàn toàn tin tưởng vào sự yêu thương.
Sau khi khóc lóc một hồi, Thiên Mạc hoàn toàn nín hẳn. Nàng ngồi bật dậy, những lúc như thế này thì thường các tiểu thư sẽ ngoan ngoãn ngồi im trong phòng và đợi sự khoan hồng của cha mẹ nhưng nàng đâu có ngu như vậy. Vì thế nàng đã đưa ra một quyết định rất máu chó đó chính là BỎ NHÀ RA ĐI.
Thiên Mạc hành động rất nhanh chóng. Nàng chạy nhanh về phía chiếc tủ, lấy một chiếc khăn to đặt lên bàn, tiếp theo chọn mấy bộ quần áo nàng thích rồi lấy toàn bộ số tiền nàng có, đồng dạng đem nhét vào đó. Sống ở thời nào đi nữa thì tiền vẫn là quan trọng nhất a. Sau đó nàng lướt một vòng quanh phòng để chắc chắn rằng còn có món đồ nào nàng có thể mang đi. Tiếp tục đập vào mắt nàng là chiếc trâm cài ngọc bích đặt ở bàn trang điểm.
Bây giờ nàng mới để ý đến độ tinh xảo của nó nha. Cả thân mình chiếc trâm được làm bằng đã ngọc bích màu xanh dịu trong suốt. Ở đầu trâm có một bông hoa sáu cánh cũng làm bằng ngọc bích. Mỗi cánh hoa được đính một viên đá nhỏ trong suốt, chính giữa là một viên đá to lấp lánh như kim cương. Vật này đương nhiên phải mang theo, sau này có gì bất trắc bán đi rất được giá.
Mà khoan đã giờ không phải lúc lo đến chuyện tiền bạc. Quan trọng nhất lúc này là làm sao để trốn đi đã. Nghĩđi nghĩ đi. Bình thường với trí thông minh của nàng, những tình huống này sẽ rất dễ tìm ra biện pháp. Sau khi ngẫm nghĩ chán chê mê mệt nàng cuối cùng cũng nghĩ ra cách.
Thiên Mạc đi về phía cửa chính, nhẹ nhàng mở cửa rồi thò đầu ra. Vừa định nhìn ra ngoài một chút thì bỗng dưng có hai bàn tay vô duyên nào đó chặn ở trước cửa.
"Thưa tiểu thư. Lão gia đã có lệnh tiểu thư không được ra ngoài."
"Hừ. Ta không thèm. Ta chỉ muốn dặn dò các ngươi khi ta ngủ thì đừng làm phiền ta." Sau đó lập tức đóng cửa lại.
Nàng tự thấy mình thật thông minh a. Mấy tên gia nhân cổ hủ đó, mặc dù có lệnh của lão cha nhưng nếu mình không gọi chắc cũng không dám xồng xộc chạy vào khuê phòng của tiểu thư đâu, đến lúc đó có thể thoải mái chạy trốn. Nghĩ vậy nàng liền thổi tắt nến, ôm gói đồ đạc chạy về phía cửa sổ một cách hết sức nhẹ nhàng. Hừ không cho ta đi cửa chính thì ta đi đường khác. Thiên Mạc nhảy ra ngoài, chạy mất hút trong bóng đêm. Trước khi đi còn không quên mang theo đống tiểu thuyết giấu ở gầm giường.
Trong bụi cây ló ra một cái đầu, nhìn ngang ngó dọc rồi lại thụt vào. Đó không ai khác chính là Thiên Mạc nàng. Mặc dù trời tối nhưng nàng chạy rất nhanh về phía bờ tường. Không uổng công mấy ngày quan sát với mục đích trốn đi chơi, vì thế nên nàng biết được những nơi nào có ít lính canh, bờ tường lại thấp vì nếu cao quá nàng sợ trèo không kịp. Yên tĩnh như vậy thì có lẽ lũ gia nhân ngốc canh ở ngoài cửa kia vẫn chưa biết nàng đã trốn đi. Vậy nên nàng có thể yên tâm không bị phát hiện.
Thiên Mạc buộc chặt túi vải vào người, kéo cao tay áo, vắt váy sang một bên rồi bám vào dây leo trên tường, từ từ trèo lên. Mặc dù bờ tường không cao lắm nhưng cũng vượt qua đầu người, vả lại dây leo cũng rất yếu ớt mỏng manh nên khi nàng vừa nhấc chân lên thì nó liền đứt làm đôi khiến cho cái mông yêu quý của nàng hôn trụ trên mặt đất.
Ai nha đau! Khốn khiếp. Nàng đã suy tính rất cẩn thận mà không nghĩ đến tình huống này a. Bây giờ biết kiếm đâu ra thang đây? Chẳng lẽ trốn đến đây rồi còn để bị bắt lại? Không được. Như vậy rất nhục nhã a. Đường đường là Lí Thiên Mạc lừng lẫy một thời mà giờ đây đến bỏ trốn đi mà cũng bị bắt lại sao? Nếu để thiên hạ biết được nàng sau này sẽ không còn mặt mũi đi ra đường.
Nàng đứng dậy, vừa phủi quần áo vừa suy nghĩ cách trèo tường. Chưa kịp nghĩ ra cách thì bỗng nhiên cơ thể nhẹ bẫng. giây tiếp theo nàng đã ở trên bờ tường. Vì không giữ được thăng bằng nên nàng ngã cái phịch xuống bờ tường bên kia. Gì vậy? Gì vậy? Tại sao lại thế? Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ leo lên bờ tường thì nàng đã tự bay lên đó rồi. Không lẽ đây chính là khinh công trong truyền thuyết? Nàng nghe nói các anh hùng thời xưa đều có khinh công hộ thân, chẳng lẽ nàng trước đây có biết khinh công sao?
Khoan đã. Giờ không phải là lúc suy nghĩ nhiều về việc này, vấn đề cấp thiết hiện nay là trốn khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt trước khi bị phát hiện. Nghĩ vậy nàng vục dậy, vắt giò lên cổ mà chạy thẳng vào rừng.
Vương phủ của Liễu Tể Tướng...
Tình hình lúc này vẫn bình thường không chút động tĩnh. Mọi người vẫn bình thường hoạt động. Đến khi mặt trời đã chiếu tới mông thì Thanh Ngọc mới đủng đỉnh chạy đến phòng của tiểu thư gọi nàng dậy. Sở dĩ muộn như vậy nàng mới đến vì sau khi tiểu thư tỉnh dậy thì đột nhiên ngủ rất nhiều. Một ngày có 24 tiếng thì phải đến 12 tiếng người ngủ trên giường. Dù có gọi như thế nào đi nữa thì người cũng không thèm dậy.
Thanh Ngọc từ từ mở cửa phòng, đi về phía giường.
"Lão...lão gia, có chuyện lớn xảy ra rồi ạ." Liễu Thiên Vân đang ngồi đàm luận cùng Diệp Túy Linh thì Thanh Ngọc từ ngoài chạy vào hối hả nói.
"Có chuyện gì từ từ nói, sao phải vội vã." Túy Linh điềm nhiên trả lời.
"Dạ. Tiểu thư...tiểu thư...không thấy đâu nữa rồi ạ." Vừa nói vừa thở hổn hển.
"Cái gì? Sao lại không thấy? Chẳng phải nó luôn ở trong phòng sao?" Liễu Thiên Vân làm ra bộ ngạc nhiên.
"Sáng nay nô tì đi gọi tiểu thư dậy thì đã không thấy người đâu rồi ạ."
"Hừ. Cái con bé này lại trốn đi rồi, để ta đi xem sao."
Trong khi đó ở trong rừng, nơi mà Thiên Mạc đang đứng...
Nàng đang si ngốc đứng cạnh một cái cây to. Mải chạy bán sống bán chết, đến khi Thiên Mạc không còn phân biệt được đâu với đâu nữa thì nàng mới chợt nhớ ra rằng mình là một con bé mù đường chính hiệu. Dù có cho nàng bản đồ thì chưa chắc nàng đã đi đúng đường cho nên bây giờ khẳng định chắc chắn rằng nàng lúc này đã bị lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.