Chương 9
Tiêu Lăng Sương
07/01/2016
Chương 9:
Nàng khi ở trong phủ đã nhiều lần nghe mấy tên thương nhân nói chuyện với nhau về những thành trấn có khả năng thu nhập cao. Trong đó nổi bật nhất chính là Lam Thanh trấn, nơi mà nàng đang hướng đến. Nghe nói nơi đây kinh doanh các loại mặt hàng nổi tiếng như vải thượng hạng, gốm sứ,...những đồ dùng đó đều được đưa vào trong hoàng cung với số lượng lớn. Lam Thanh trấn nổi tiếng nhất là kinh thương. Quốc khố của đất nước phần lớn đều do thuế ở đây đưa về. Đặc biệt trong thành trấn này còn có hai đại kinh thương nổi tiếng đó chính là Hách gia và Liên gia.
Mà căn bản thì những việc đó nàng không để tâm nhiều lắm, chỉ là nó vô tình đập vào tai khi nàng đang đi dạo tìm hiểu địa hình của Liễu gia thôi.
Vác cái bụng đói mốc meo vào thành trấn Thiên Mạc thấy nơi đây thật đúng là sầm uất như trong lời đồn a. Khắp nơi người người đi lại nô nức như kéo nhau đi xem hội. Những tiếng reo hò, tiếng rao bán rồi cả tiếng chặt chém giá cả của mấy chị em hàng chợ búa, tiếng mời gọi ngọt đến ghê người ở thanh lâu thật là đông vui. Không hổ danh là Lam Thanh trấn.
Nàng đi sâu vào bên trong, tìm một quán trọ to nhất thành rồi bay vào đó như tên bắn.
Ở cái thế giới cổ đại này nếu trong người không có một đồng thì đi đâu cũng bị khinh bỉ. Điều này rất đúng a. Nàng vào trong quán trọ, đầu tóc bù xù, quần áo bẩn thỉu nhếch nhác nên ban đầu tiểu nhị còn tỏ ý muốn đuổi đi nhưng khi vừa thấy nàng xòe ngân phiếu ra thì liền trưng bộ mặt tươi cười đon đả đưa nàng vào phòng thượng hạng.
Nàng đi từ phòng trọ xuống, bộ dạng vẫn y nguyên như lúc ban đầu, ngồi thẳng xuống chiếc bàn trống gần đó, tay vẫy vẫy tiểu nhị: "Tiểu nhị, mang tất cả những món thượng hạng của quán ngươi đến cho ta." Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ vui vẻ chạy xuống bếp.
Trong lúc chờ đợi, Thiên Mạc cầm bình trà trên bàn rót ra cốc rồi uống ừng ực khiến cho mấy vị quan khách ngồi xung quanh không khỏi quay lại liếc nhìn. Đã thế còn có người vô duyên nào đó tưởng bở mình xinh đẹp tựa hoa mẫu đơn nên hào phóng quay đầu sang cười toe toét.
"Cô nương. Chỗ này còn ai ngồi nữa không?" Tiếng một nam nhân lãnh đạm vang lên bên cạnh Thiên Mạc.
"Không. Chỉ có mình ta." Nàng giật mình từ từ quay đầu lại, mặt thản nhiên, vô thức trả lời.
Ngay sau đó Thiên Mạc liền ngẩn người. Trai đẹp a. Đại đại soái ca a. Đôi mắt đen, hai trong mắt sâu lắng đang nhìn nàng vô cảm. Mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm tất cả tụ lại trên mặt hắn. Quả thật là hàng cực phẩm, đại mỹ nam.
"Vậy ta có thể ngồi ở đây được không?" Mỹ nam cất giọng nói trầm thấp nhìn thẳng vào Thiên Mạc mà nói mặt vẫn không gợi lên chút biểu cảm.
Nàng giật mình, quệt đi vệt nước miếng đang chảy xuống, tay vuốt lại mái tóc rối bù, phủi phủi đám bụi trên người rồi nở nụ cười tựa thiên thần: "Được a. Mời"
Ngay sau đó mỹ nam đó liền ngồi xuống, đặt bọc vải xuống bên cạnh người rồi gọi tiểu nhị mang một chút đồ ăn nhẹ và một bình rượu. Thiên Mạc nhẹ liếc xung quanh, khắp nơi đã chật chỗ, có vẻ chính vì thế nên hắn mới mở lời.
Hai người cứ thế ngồi bên cạnh nhau. Một mỹ nam đẹp đến hoàn hảo vận y phục màu tím thanh thoát nhấp từng ngụm rượu, thỉnh thoảng lại gắp vài miếng thức ăn. Còn bên cạnh, một nữ tử đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới bẩn thỉu, tay trái liên tục rót rượu rồi đưa lên miệng tu ừng ực, tay còn lại gắp thức ăn nhanh đến chóng mặt.
Tưởng chừng hai người cứ im lặng như thế đến hết bữa ăn, nhưng không hề như vậy. Từ xa, một bóng đen tiến đến, càng lúc càng gần.
"Tiểu cô nương, ta có thể ngồi cùng nàng không?" Một tên béo ục ịch chạy đến phía nàng, hai mắt híp tịt lại. Giọng nói của hắn có chút giễu cợt.
"Ngươi là ai?" Nàng quay đầu lại, nhìn thẳng tên đó.
"Nhìn công tử mà ngươi không biết sao? Đây chính là Hách đại thiếu gia Hách Lập Hoan. Là người nổi tiếng hào hoa phong nhã." Tên cẩu nô tài một mở miệng biểu diễn màn khoe gia thế.
"Đúng vậy. Công tử rất chi là nổi tiếng. Cả cái thành trấn này đều phải nể mặt Hách gia. Đến triều đình còn phải nhún nhường một nước." Tên cẩu nô tài hai cũng không chịu kém cạnh.
"Xin lỗi. Ta không thừa chỗ." Thiên Mạc trả lời bằng giọng lạnh nhạt. Hừ. Ra là người của Hách gia, thảo nào lại hống hách như vậy. Hắn nổi tiếng chẳng lẽ ta lại không? Hoàng thượng còn là chỗ tri kỉ của ta đó.
"Ôi! Nàng đừng ngại mà. Mĩ nhân của ta. Mặc dù nàng không được sạch sẽ cho lắm nhưng nếu ta đưa nàng về phủ trang điểm hẳn sẽ xinh lên rất nhiều đó." Hắn ta bày ra một bộ mặt dâm đãng, đôi mắt nhướn lên khiến cho hàng lông mày khẽ động trông như hai con sâu róm đang cựa mình, tay đưa sang định nắm lấy tay nàng.
Thật khó chịu a. Tình hình bảo an ở cổ đại thật là lỏng lẻo mà. Giữa thanh thiên bạch nhật mà còn giám giở trò háo sắc, không trừng trị hắn thích đáng thì sau này rất có thể sẽ đi hại dân nữ nhà lành.
Thiên Mạc rụt tay lại, nhăn mặt nói với hắn: "Ai là mĩ nhân của ngươi? Ta đây hảo xinh đẹp rồi, không cần trang điểm đâu. Cảm phiền ra chỗ khác."
"Ha ha ha. Ta chấm trúng nàng rồi nha. Nàng phải làm vợ ta." Dứt lời lao đến chỗ Thiên Mạc đang ngồi.
Nàng liếc mắt sang mỹ nam, thấy hắn ta không có phản ứng gì tốt, chỉ thản nhiên ngồi uống rượu thì liền quăng cho một ánh mắt khinh bỉ rồi xoay người né sang bên cạnh khiến cho Hách Lập Hoan ngã nhoài trên ghế.
Hắn tức giận đứng dậy, mặt đen sì: "A, Con tiện nhận này. Đại gia đã để ý đến ngươi là phúc cho ngươi còn né tránh cái gì?" Dứt lời liền lao đến chỗ nàng đứng.
Hừ. Cỡ như hắn mà đòi động đến ta? Nàng giơ chân lên, nhằm thẳng bụng Hách Lập Hoan mà đá.
BỊCH...
Hách Lập Hoan ngã lăn ra sàn, mông đập trực tiếp hôn trụ mặt đất. Hai tên cẩu nô tài thấy vậy vội vàng chạy tới đỡ chủ.
"Ngươi...ngươi dám đánh ta?"
Thiên Mạc ngẩng mặt lên, đập vào mắt nàng là không phải Hách Lập Hoan mà là một nam nhân cao to vạm vỡ đang xoay lưng về phía này. Bên cạnh, mỹ nam vẫn đang bình thản rót rượu, mắt chỉ hơi liếc sang.
"Xin lỗi. Đây là vị bằng hữu của ta, ngươi có thể nể mặt nàng chút được không?" Một nam nhân khác bước ra ở sau tấm rèm, vừa nói vừa phe phẩy cây quạt cười cười.
Hách Lập Hoan đột nhiên trợn tròn mắt: "Liên Thái Ân. Sao ngươi lại ở đây?" Liên Thái Ân?...là ai a?
"Đây là khách quán của nhà ta, công tử không nhớ sao?" Liên Thái Ân vẫn giữ bộ dạng tươi cười, quạt không ngừng phe phẩy. Khách quán của hắn? Không lẽ hắn là người của Liên gia?
"Hừ. Ngươi...chuyện này ta không bỏ qua đâu. Chúng ta đi" Dứt lời, Hách Lập Hoan liền dẫn theo hai tên cẩu nô tài, lao vun vút ra cửa.
"Không tiễn a." Liên Thái Ân gọi với theo, giọng đầy vẻ trêu chọc.
Thiên Mạc bày ra bộ dạng đắc ý. Nàng có vẻ rất đẹp a, giống như hoa thu hút đàn ong vậy. Nam nhân cứ tự động lao đến chỗ nàng á. Nghĩ đến đây Thiên Mạc liền giật mình, nàng chưa có cảm tạ hai vị Liên gia kia, liền nói: "A. Thực sự cảm ơn hai vị công tử."
Tên nam nhân đứng chắn trước mặt nàng lạnh lùng nói: "Không cần." A tên này hắn thật lạnh quá đi.
Còn tên Liên Thái Ân kia nhe nhởn quay đầu lại: "Không có gì, cô nương đừng khách khí."
Thiên Mạc ngẩn người tập 2. Cái tên Liên Thái Ân này cũng thật là suất quá ta. Vận khí ở cổ đại thật tốt, đi đâu cũng gặp mỹ nam ngoại trừ tên lúc nãy. Mặc dù không đẹp bằng mỹ nam ngồi cạnh nàng kia cơ mà cũng được xếp vào hàng cực phẩm.
"Cô bỏ cái chân của cô ra được chưa?" Tên nam nhân đứng chắn trước mặt nàng lên tiếng.
"Í" Thiên Mạc nhìn xuống dưới. Chân của nàng đang trụ trên đầu gối của hắn. Nàng vội vàng rút chân về: "Xin lỗi. Ta không cố ý." Ai mà biết được hắn lại chạy ra đúng lúc ta đá tên Hách Lập Hoan cơ chứ?
Nàng làm điệu bộ mời ngồi với Liên Thái Ân rồi ngồi thẳng xuống ghế. Liên Thái Ân và tên nam nhân kia nhìn nhau một hồi rồi cũng ngồi theo. Nàng và Liên Thái Ân tựa như vừa gặp đã quen, cả hai nói chuyện rất rôm rả khiến cho mỹ nam ngồi cạnh nàng suốt buổi chau mày có vẻ khó chịu.
"Vậy sau này cô nương Thiên Mạc định đi đến đâu?" Thái Ân lên tiếng hỏi trong khi Thiên Mạc đang rất tập trung ăn uống.
Nàng bỏ cái đùi gà xuống, lấy tay lau lau mép rồi ngẩng mặt lên cười cười: "Ta coi bốn bể là nhà. Đi đâu tùy hứng."
"Thật có chí khí." Hắn tỏ vẻ nể phục.
Thiên Mạc cười ha hả, rồi tiếp tục càn quét số thức ăn còn lại trên bàn. Thái Ân có chút kinh ngạc, vì so với một nữ tử bình thường thì ăn hết một con gà, hai đĩa sủi cảo, một đĩa nấm xào, một bát canh cá có vẻ là hơi thái quá. Còn mỹ nam không có ý kiến gì, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn.
Ăn uống xong xuôi nàng cảm thấy thật hạnh phúc a. Vỗ vỗ cái bụng no căng, nàng chào tạm biệt hai vị bằng hữu cùng mỹ nam rồi bỏ mặc ba người kia trực tiếp lao thẳng lên phòng trọ. Đã lâu rồi nàng chưa tắm a, mấy hôm phải ngủ trên đống rơm khô thật là ngứa ngáy quá đi.
Nàng khi ở trong phủ đã nhiều lần nghe mấy tên thương nhân nói chuyện với nhau về những thành trấn có khả năng thu nhập cao. Trong đó nổi bật nhất chính là Lam Thanh trấn, nơi mà nàng đang hướng đến. Nghe nói nơi đây kinh doanh các loại mặt hàng nổi tiếng như vải thượng hạng, gốm sứ,...những đồ dùng đó đều được đưa vào trong hoàng cung với số lượng lớn. Lam Thanh trấn nổi tiếng nhất là kinh thương. Quốc khố của đất nước phần lớn đều do thuế ở đây đưa về. Đặc biệt trong thành trấn này còn có hai đại kinh thương nổi tiếng đó chính là Hách gia và Liên gia.
Mà căn bản thì những việc đó nàng không để tâm nhiều lắm, chỉ là nó vô tình đập vào tai khi nàng đang đi dạo tìm hiểu địa hình của Liễu gia thôi.
Vác cái bụng đói mốc meo vào thành trấn Thiên Mạc thấy nơi đây thật đúng là sầm uất như trong lời đồn a. Khắp nơi người người đi lại nô nức như kéo nhau đi xem hội. Những tiếng reo hò, tiếng rao bán rồi cả tiếng chặt chém giá cả của mấy chị em hàng chợ búa, tiếng mời gọi ngọt đến ghê người ở thanh lâu thật là đông vui. Không hổ danh là Lam Thanh trấn.
Nàng đi sâu vào bên trong, tìm một quán trọ to nhất thành rồi bay vào đó như tên bắn.
Ở cái thế giới cổ đại này nếu trong người không có một đồng thì đi đâu cũng bị khinh bỉ. Điều này rất đúng a. Nàng vào trong quán trọ, đầu tóc bù xù, quần áo bẩn thỉu nhếch nhác nên ban đầu tiểu nhị còn tỏ ý muốn đuổi đi nhưng khi vừa thấy nàng xòe ngân phiếu ra thì liền trưng bộ mặt tươi cười đon đả đưa nàng vào phòng thượng hạng.
Nàng đi từ phòng trọ xuống, bộ dạng vẫn y nguyên như lúc ban đầu, ngồi thẳng xuống chiếc bàn trống gần đó, tay vẫy vẫy tiểu nhị: "Tiểu nhị, mang tất cả những món thượng hạng của quán ngươi đến cho ta." Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ vui vẻ chạy xuống bếp.
Trong lúc chờ đợi, Thiên Mạc cầm bình trà trên bàn rót ra cốc rồi uống ừng ực khiến cho mấy vị quan khách ngồi xung quanh không khỏi quay lại liếc nhìn. Đã thế còn có người vô duyên nào đó tưởng bở mình xinh đẹp tựa hoa mẫu đơn nên hào phóng quay đầu sang cười toe toét.
"Cô nương. Chỗ này còn ai ngồi nữa không?" Tiếng một nam nhân lãnh đạm vang lên bên cạnh Thiên Mạc.
"Không. Chỉ có mình ta." Nàng giật mình từ từ quay đầu lại, mặt thản nhiên, vô thức trả lời.
Ngay sau đó Thiên Mạc liền ngẩn người. Trai đẹp a. Đại đại soái ca a. Đôi mắt đen, hai trong mắt sâu lắng đang nhìn nàng vô cảm. Mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm tất cả tụ lại trên mặt hắn. Quả thật là hàng cực phẩm, đại mỹ nam.
"Vậy ta có thể ngồi ở đây được không?" Mỹ nam cất giọng nói trầm thấp nhìn thẳng vào Thiên Mạc mà nói mặt vẫn không gợi lên chút biểu cảm.
Nàng giật mình, quệt đi vệt nước miếng đang chảy xuống, tay vuốt lại mái tóc rối bù, phủi phủi đám bụi trên người rồi nở nụ cười tựa thiên thần: "Được a. Mời"
Ngay sau đó mỹ nam đó liền ngồi xuống, đặt bọc vải xuống bên cạnh người rồi gọi tiểu nhị mang một chút đồ ăn nhẹ và một bình rượu. Thiên Mạc nhẹ liếc xung quanh, khắp nơi đã chật chỗ, có vẻ chính vì thế nên hắn mới mở lời.
Hai người cứ thế ngồi bên cạnh nhau. Một mỹ nam đẹp đến hoàn hảo vận y phục màu tím thanh thoát nhấp từng ngụm rượu, thỉnh thoảng lại gắp vài miếng thức ăn. Còn bên cạnh, một nữ tử đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới bẩn thỉu, tay trái liên tục rót rượu rồi đưa lên miệng tu ừng ực, tay còn lại gắp thức ăn nhanh đến chóng mặt.
Tưởng chừng hai người cứ im lặng như thế đến hết bữa ăn, nhưng không hề như vậy. Từ xa, một bóng đen tiến đến, càng lúc càng gần.
"Tiểu cô nương, ta có thể ngồi cùng nàng không?" Một tên béo ục ịch chạy đến phía nàng, hai mắt híp tịt lại. Giọng nói của hắn có chút giễu cợt.
"Ngươi là ai?" Nàng quay đầu lại, nhìn thẳng tên đó.
"Nhìn công tử mà ngươi không biết sao? Đây chính là Hách đại thiếu gia Hách Lập Hoan. Là người nổi tiếng hào hoa phong nhã." Tên cẩu nô tài một mở miệng biểu diễn màn khoe gia thế.
"Đúng vậy. Công tử rất chi là nổi tiếng. Cả cái thành trấn này đều phải nể mặt Hách gia. Đến triều đình còn phải nhún nhường một nước." Tên cẩu nô tài hai cũng không chịu kém cạnh.
"Xin lỗi. Ta không thừa chỗ." Thiên Mạc trả lời bằng giọng lạnh nhạt. Hừ. Ra là người của Hách gia, thảo nào lại hống hách như vậy. Hắn nổi tiếng chẳng lẽ ta lại không? Hoàng thượng còn là chỗ tri kỉ của ta đó.
"Ôi! Nàng đừng ngại mà. Mĩ nhân của ta. Mặc dù nàng không được sạch sẽ cho lắm nhưng nếu ta đưa nàng về phủ trang điểm hẳn sẽ xinh lên rất nhiều đó." Hắn ta bày ra một bộ mặt dâm đãng, đôi mắt nhướn lên khiến cho hàng lông mày khẽ động trông như hai con sâu róm đang cựa mình, tay đưa sang định nắm lấy tay nàng.
Thật khó chịu a. Tình hình bảo an ở cổ đại thật là lỏng lẻo mà. Giữa thanh thiên bạch nhật mà còn giám giở trò háo sắc, không trừng trị hắn thích đáng thì sau này rất có thể sẽ đi hại dân nữ nhà lành.
Thiên Mạc rụt tay lại, nhăn mặt nói với hắn: "Ai là mĩ nhân của ngươi? Ta đây hảo xinh đẹp rồi, không cần trang điểm đâu. Cảm phiền ra chỗ khác."
"Ha ha ha. Ta chấm trúng nàng rồi nha. Nàng phải làm vợ ta." Dứt lời lao đến chỗ Thiên Mạc đang ngồi.
Nàng liếc mắt sang mỹ nam, thấy hắn ta không có phản ứng gì tốt, chỉ thản nhiên ngồi uống rượu thì liền quăng cho một ánh mắt khinh bỉ rồi xoay người né sang bên cạnh khiến cho Hách Lập Hoan ngã nhoài trên ghế.
Hắn tức giận đứng dậy, mặt đen sì: "A, Con tiện nhận này. Đại gia đã để ý đến ngươi là phúc cho ngươi còn né tránh cái gì?" Dứt lời liền lao đến chỗ nàng đứng.
Hừ. Cỡ như hắn mà đòi động đến ta? Nàng giơ chân lên, nhằm thẳng bụng Hách Lập Hoan mà đá.
BỊCH...
Hách Lập Hoan ngã lăn ra sàn, mông đập trực tiếp hôn trụ mặt đất. Hai tên cẩu nô tài thấy vậy vội vàng chạy tới đỡ chủ.
"Ngươi...ngươi dám đánh ta?"
Thiên Mạc ngẩng mặt lên, đập vào mắt nàng là không phải Hách Lập Hoan mà là một nam nhân cao to vạm vỡ đang xoay lưng về phía này. Bên cạnh, mỹ nam vẫn đang bình thản rót rượu, mắt chỉ hơi liếc sang.
"Xin lỗi. Đây là vị bằng hữu của ta, ngươi có thể nể mặt nàng chút được không?" Một nam nhân khác bước ra ở sau tấm rèm, vừa nói vừa phe phẩy cây quạt cười cười.
Hách Lập Hoan đột nhiên trợn tròn mắt: "Liên Thái Ân. Sao ngươi lại ở đây?" Liên Thái Ân?...là ai a?
"Đây là khách quán của nhà ta, công tử không nhớ sao?" Liên Thái Ân vẫn giữ bộ dạng tươi cười, quạt không ngừng phe phẩy. Khách quán của hắn? Không lẽ hắn là người của Liên gia?
"Hừ. Ngươi...chuyện này ta không bỏ qua đâu. Chúng ta đi" Dứt lời, Hách Lập Hoan liền dẫn theo hai tên cẩu nô tài, lao vun vút ra cửa.
"Không tiễn a." Liên Thái Ân gọi với theo, giọng đầy vẻ trêu chọc.
Thiên Mạc bày ra bộ dạng đắc ý. Nàng có vẻ rất đẹp a, giống như hoa thu hút đàn ong vậy. Nam nhân cứ tự động lao đến chỗ nàng á. Nghĩ đến đây Thiên Mạc liền giật mình, nàng chưa có cảm tạ hai vị Liên gia kia, liền nói: "A. Thực sự cảm ơn hai vị công tử."
Tên nam nhân đứng chắn trước mặt nàng lạnh lùng nói: "Không cần." A tên này hắn thật lạnh quá đi.
Còn tên Liên Thái Ân kia nhe nhởn quay đầu lại: "Không có gì, cô nương đừng khách khí."
Thiên Mạc ngẩn người tập 2. Cái tên Liên Thái Ân này cũng thật là suất quá ta. Vận khí ở cổ đại thật tốt, đi đâu cũng gặp mỹ nam ngoại trừ tên lúc nãy. Mặc dù không đẹp bằng mỹ nam ngồi cạnh nàng kia cơ mà cũng được xếp vào hàng cực phẩm.
"Cô bỏ cái chân của cô ra được chưa?" Tên nam nhân đứng chắn trước mặt nàng lên tiếng.
"Í" Thiên Mạc nhìn xuống dưới. Chân của nàng đang trụ trên đầu gối của hắn. Nàng vội vàng rút chân về: "Xin lỗi. Ta không cố ý." Ai mà biết được hắn lại chạy ra đúng lúc ta đá tên Hách Lập Hoan cơ chứ?
Nàng làm điệu bộ mời ngồi với Liên Thái Ân rồi ngồi thẳng xuống ghế. Liên Thái Ân và tên nam nhân kia nhìn nhau một hồi rồi cũng ngồi theo. Nàng và Liên Thái Ân tựa như vừa gặp đã quen, cả hai nói chuyện rất rôm rả khiến cho mỹ nam ngồi cạnh nàng suốt buổi chau mày có vẻ khó chịu.
"Vậy sau này cô nương Thiên Mạc định đi đến đâu?" Thái Ân lên tiếng hỏi trong khi Thiên Mạc đang rất tập trung ăn uống.
Nàng bỏ cái đùi gà xuống, lấy tay lau lau mép rồi ngẩng mặt lên cười cười: "Ta coi bốn bể là nhà. Đi đâu tùy hứng."
"Thật có chí khí." Hắn tỏ vẻ nể phục.
Thiên Mạc cười ha hả, rồi tiếp tục càn quét số thức ăn còn lại trên bàn. Thái Ân có chút kinh ngạc, vì so với một nữ tử bình thường thì ăn hết một con gà, hai đĩa sủi cảo, một đĩa nấm xào, một bát canh cá có vẻ là hơi thái quá. Còn mỹ nam không có ý kiến gì, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn.
Ăn uống xong xuôi nàng cảm thấy thật hạnh phúc a. Vỗ vỗ cái bụng no căng, nàng chào tạm biệt hai vị bằng hữu cùng mỹ nam rồi bỏ mặc ba người kia trực tiếp lao thẳng lên phòng trọ. Đã lâu rồi nàng chưa tắm a, mấy hôm phải ngủ trên đống rơm khô thật là ngứa ngáy quá đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.