Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 40:
Lưu Thước
25/09/2024
Phù Vy thấy chiếc áo ngoài của Túc Thanh Yên đã biến mất.
Hồ Già vươn cổ, ánh mắt lướt qua Túc Thanh Yên và nhìn vào bên trong kho chứa củi. Đây là Tiểu Phù Cừ có tên xếp đầu bảng Xuân Mãn Lâu mà hắn ta tìm được. Nữ nhân này có tài nghệ tuyệt vời khiến bao nam nhân phải khom eo và gục ngã dưới chiếc váy lụa của nàng ta. Hồ Già không tin chàng thư sinh nghèo này có thể cưỡng lại khi nữ nhân ưu tú kia lao vào lòng!
Không thấy Tiểu Phù Cừ đâu, Hồ Già lo lắng hỏi: “Người đâu rồi?”
Một bóng dáng yếu đuối bước ra khỏi kho củi. Nàng ta cúi đầu, tóc mây rối bời. Một chiếc áo khoác trắng quấn quanh người nàng ta. Khi nàng ta bước đi, hai bắp chân trần mảnh mai như ẩn như hiện dưới chiếc áo choàng.
Đám tiểu tư tụ tập bên ngoài nhìn hau háu vào bắp chân nàng ta, tự hỏi liệu nàng ta có đang khỏa thân dưới chiếc áo choàng trắng này hay không.
Tiểu Phù Cừ cúi đầu không nói lời nào kể từ khi bước ra khỏi kho chứa củi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói đi chứ!” Hồ Già nặng nề nói: “Đừng sợ, Chú đại nhân ở đây thì chắc chắn có thể xử lý chuyện này.”
Tiểu Phù Cừ lén liếc nhìn Túc Thanh Yên. Lời thoại trong kịch bản ban đầu bị mắc kẹt trong cổ họng và nàng ta không thể nói ra.
“Nói đi!” Hồ Già gắt gỏng.
Tiểu Phù Cừ sợ hãi rụt vai lại và dứt khoát quỳ xuống.
“Nô tì…. vị công tử này…. nô tì và chàng ấy… nô tì.” Nàng ta lắp bắp, lòng dạ rối rắm. Lẽ ra nàng ta nên nói như những gì Hồ Già đã dặn dò, nhưng...
Nhưng vừa rồi trong kho củi, từ đầu đến cuối, Túc Thanh Yên chỉ nói với nàng ta một câu——
“Cho dù muốn gài bẫy ta thì cô nương cũng nên mặc y phục trước đi. Trời lạnh dễ bị bệnh, hơn nữa sắp có nhiều người tới đây.”
Trong nhiều năm, bọn nam nhân chỉ cởi y phục của nàng ta. Đây là lần đầu tiên có người đưa y phục cho nàng ta.
Nhưng thân bất do kỷ [], nàng ta hoàn toàn không dám đắc tội với Hồ Già. Tiểu Phù Cừ cố đè nén đôi mắt cay xè, liên tục cúi đầu, tàn nhẫn nói: “Vị công tử này muốn dùng vũ lực để chiếm đoạt nô tì.”
[]: Thân bất do kỷ: Không được tự mình quyết định, không có quyền tự do làm gì.
“To gan! Nào có lý đó!” Hồ Già tức giận chỉ tay vào Túc Thanh Yên nhưng chỉ thấy vẻ mặt Túc Thanh Yên điềm tĩnh, không hề tỏ ra xấu hổ hay oan ức khi bị vạch trần hay vu oan giá họa.
Hồ Già đảo mắt nhìn Chú Minh Nghiệp và nói: “Đại nhân, xin người hãy trả lại công lý cho nữ nhân tội nghiệp này!”
Chú Minh Nghiệp lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Phù Vy.
Người khác đều đang hóng hớt kịch vui với đủ loại ánh mắt khác nhau, chỉ có Túc Thanh Yên và Phù Vy vẫn dửng dưng.
Chú Minh Nghiệp lại nhìn Hồ Già, lòng thầm mắng hắn ta là đồ ngu ngốc. Màn dàn dựng này quá lộ liễu. Tên ngốc này sẽ không lầm tưởng rằng trò hãm hại của hắn ta có thể lừa được trưởng công chúa đấy chứ? Mấy năm nay, rất nhiều gian thần túc trí đa mưu đều không thể đánh lừa pháp nhãn [] của trưởng công chúa. Bày ra bẫy không khác gì trò đùa này rõ là coi người khác là kẻ ngốc mà.
[]: pháp nhãn (Phật giáo chỉ đôi mắt có thể nhận biết chân tướng của sự vật.)
Nếu Y kết án qua loa cho xong chuyện thì đâm ra Y lại là một hôn quan rồi []!
Nếu tiếp tục điều tra thì có thể điều tra ra cái gì?
[]: Hôn quan: tên quan ngu muội.
Chú Minh Nghiệp đành phải bấm bụng hỏi Tiểu Phù Cừ: “Ngươi là ai? Sao lại ở đây?”
Tiểu Phù Cừ nghẹn ngào nói: “Nô tì đi dạo trong vườn hơi mệt mỏi, nhìn thấy kho chứa củi cách đó không xa, bèn vào trong nghỉ ngơi một lát và gặp phải vị công tử này.”
“Ta hỏi ngươi là ai? Là gì của phủ này?” Chú Minh Nghiệp hỏi.
Trong đám người hầu đứng sau lưng Chú Minh Nghiệp, có người nói: “Nàng ta là nữ nhân có tên xếp đầu bảng ở Xuân Mãn Lâu - Tiểu Phù Cừ.”
Chú Minh Nghiệp buột miệng: “Hóa ra là kỹ nữ, thế thì độ tin cậy của lời khai không cao rồi.”
Tiểu Phù Cừ cắn môi, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Chú Minh Nghiệp lại nói: “Nếu ngươi đã nói Túc công tử dùng vũ lực với ngươi và ngươi không tình nguyện thì trong lúc giằng co kiểu gì cũng để lại dấu vết trên người. Ngươi cởi áo khoác trên người ra, cho ta xem vật chứng!”
Hàng mày của Phù Vy thoáng nhíu lại mà như không nhíu.
Sắc mặt Tiểu Phù Cừ tái nhợt. Tuy dấn thân vào nghề này, hai chữ trong sạch đã chẳng còn can hệ gì với nàng ta, nàng ta đã sớm giẫm nát y phục và thể diện dưới chân từ lâu rồi. Nhưng dù sao đây cũng là chốn đông người….
Huống chi, trên người nàng ta chẳng hề có ‘vật chứng’.
Bao cặp mắt nhìn nàng ta hau háu, Tiểu Phù Cừ quỳ trên mặt đất, cơ thể run lên vì sợ hãi và nhục nhã. Những đôi mắt hau háu kia đã trở thành sự ép buộc vô hình. Người sống ở đáy của xã hội không có quyền từ chối.
“Đại nhân, việc này không thỏa đáng.” Túc Thanh Yên cau mày nói: “Nếu đại nhân thật sự muốn thu được chứng cứ phạm tội thì có thể lệnh cho nữ quyến kiểm tra riêng.”
Hồ Già tiến lên một bước, sờ cằm cười nói: “Một lát nữa dấu vết trên người sẽ biến mất, Túc công tử nói lời này không lẽ vì có tật giật mình, muốn trì hoãn thời gian sao?”
Phù Vy nghe đến đây đã chán ngán, đột nhiên nói: “Đủ rồi.”
Chú Minh Nghiệp lập tức lo lắng nhìn Phù Vy. Trong số những người ở đây hôm nay, những người khác không biết thân phận của Phù Vy, nhưng Y đã nhiều lần chứng kiến nàng chỉ giơ tay hoặc gật đầu đã hạ lệnh sanh sát.
Phù Vy liếc nhìn Tiểu Phù Cừ, lạnh lùng nói: “Nhìn cũng lanh lợi đấy, ta quyết định chuyện này, ta thay phu quân của ta nạp nàng ta làm thiếp.”
Túc Thanh Yên sửng sốt và ngẩng phắt đầu nhìn Phù Vy.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Phù Vy với vẻ mặt khác nhau. Tiểu Phù Cừ cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch, lòng vừa rối bời vừa mờ mịt.
“Xin Chú đại nhân đi tước tiện tịch [] của nàng ta giúp cho.” Phù Vy nhàm chán xoay người nói: “Về nhà đi.”
[]: Tiện tịch: hộ tịch ở nơi hành nghề ti tiện hoặc kiếp nô lệ.
Túc Thanh Yên cau mày và bước theo Phù Vy. Chàng nhanh chóng đuổi kịp Phù Vy, sánh bước cùng nàng ra ngoài.
Hồ Già sửng sốt hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Chú Minh Nghiệp trừng mắt nhìn Hồ Già, không nói nên lời.
Chú Minh Nghiệp nhất thời cảm thấy chấn động. trưởng công chúa tùy tiện nạp thiếp cho tên thư sinh mọt sách kia, chỉ vì nàng vốn không quan tâm đến thư sinh nhà quê phải không? Lòng Chú Minh Nghiệp giấy lên niềm vui, Y lạnh lùng nói: “Con tiện tì này, còn không mau đuổi theo họ.”
Tiểu Phù Cừ tỉnh táo lại, đứng dậy, mù mờ đuổi theo.
Phù Vy và Túc Thanh Yên đi ra ngoài cổng Tri Châu phủ và đang đợi Hoa Ảnh đánh xe ngựa tới. Tiểu Phù Cừ đã đuổi kịp từ phía sau.
Nàng ta không dám bước tới, rụt rè đứng một bên.
Túc Thanh Yên nhìn Tiểu Phù Cừ, hỏi Phù Vy: “Vy Vy, nàng định sắp xếp thế nào?”
Phù Vy cười giễu, nói: “Tiểu thiếp của chàng, chàng quyết định đi.”
Túc Thanh Yên cau mày. Chàng nhìn Phù Vy thật kỹ rồi quay người đi về phía Tiểu Phù Cừ.
Thấy Túc Thanh Yên dần tới gần, Tiểu Phù Cừ càng cảm thấy sợ hãi. Vừa rồi nàng ta đã đổ oan cho chàng trước bao người, thậm chí có thể nói là lấy oán báo ơn, bây giờ lại trở thành tiểu thiếp của chàng, hỏi sao nàng ta không sợ cho được?
“Ta…. ta…” Nàng ta nhìn Túc Thanh Yên bằng đôi mắt ngấn nước, lấy can đảm không quỳ xuống.
Túc Thanh Yên lấy ví ra, đổ số bạc lẻ ra rồi đưa cho nàng ta.
Tiểu Phù Cừ ngơ ngác, ngoan ngoãn đưa tay nhận theo bản năng, nàng ta vẫn không biết Túc Thanh Yên có ý gì.
“Bây giờ cô nương đã được thay đổi tiện tịch, đừng làm việc ở chốn trăng hoa nữa. Ta không có nhiều tiền, chỉ có nhiêu đây thôi, cô nương lấy tiền mà mua y phục và giày dép, hoàn lương [] đi.”
[]: Hoàn lương: gái* điêm* hoàn lương lấy chồng.
Đầu óc Tiểu Phù Cừ trống rỗng, nàng ta có thể nghe rõ ràng từng lời Túc Thanh Yên nói nhưng tại sao nàng ta lại không hiểu được?
“Tôn thẩm ở Phúc Viện đang tuyển người thêu thùa, tiệm Bát Bảo cũng đang tuyển hỏa kế. Hai ông bà chủ này đều tốt bụng và hào phóng, có lẽ sẽ là nơi làm việc tốt. Tất nhiên, nếu tìm được một nơi tốt hơn thì càng tốt.” Túc Thanh Yên dừng lại nói: “Tạm biệt, bảo trọng.”
Nói xong, Túc Thanh Yên xoay người đi về phía xe ngựa đã đến.
Tiểu Phù Cừ trơ mắt nhìn Túc Thanh Yên lên xe, sau đó nàng ta mới muộn màng hiểu ý chàng. Nàng ta nhìn cỗ xe rời đi và quỳ xuống đất.
Trám Bích tự giác ngồi ở phía trước xe, để lại không gian riêng cho Phù Vy và Túc Thanh Yên trong xe.
Ngay khi lên xe, Phù Vy đã cầm cốc nước ấm mà Trám Bích đã chuẩn bị trước đó và uống từng ngụm nhỏ.
Túc Thanh Yên yên lặng ngồi bên cạnh chờ đợi. Đợi Phù Vy đặt cốc nước xuống, chàng mới nói.
“Ta không làm vậy.” Túc Thanh Yên nói.
Phù Vy cười nói: “Trong lòng Túc lang, thiếp là người ngu ngốc đến mức cần chàng giải thích sao? Đương nhiên thiếp không tin lời lẽ ma quỷ của bọn họ.”
Túc Thanh Yên ngước mắt nhìn Phù Vy, nghiêm túc nói: “Nàng tin Thanh Yên là may mắn của Thanh Yên. Nhưng dù nàng tin tưởng ta hoàn toàn thì ta vẫn nhất định phải nghiêm túc cho nàng một lời giải thích.”
Phù Vy hơi nhướng mày, im lặng, sau đó nói: “Thiếp cảm nhận được sự nghiêm túc của chàng rồi.”
Túc Thanh Yên nhìn Phù Vy, ánh mắt dần trở nên dịu dàng. Giọng nói của chàng nhẹ nhàng nhưng vẫn nghiêm túc, chàng nói: “Vy Vy, dù là hôm nay hay ngày sau, ta tuyệt đối không thể phụ nàng, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với nàng.”
Phù Vy rời mắt đi, không nhìn chàng, đáp bâng quơ: “Thiếp biết rồi.”
Túc Thanh Yên cân nhắc một lúc rồi lại nói: “Còn nữa, nàng đã làm sai rồi.”
Phù Vy ngước mắt nhìn chàng.
“Đành rằng cách giải quyết như vậy là thông minh, nhưng ta không cần tiểu thiếp.”
Phù Vy “ơ” một tiếng rồi dịu dàng đáp: “Giả thôi. Thiếp tin lang quân sẽ thả cô nương tội nghiệp kia đi, đó chỉ là kế tạm thời thôi.”
“Cho dù là giả, ta cũng không muốn bị vấy bẩn.” Túc Thanh Yên nghiêm túc nói: “Không cần biết là thật hay chỉ trên danh nghĩa, ta cũng không muốn dính vết nhơ ‘phụ thê tử’.”
Phù Vy không nói nên lời. Đây là loại vết nhơ gì thế?
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Túc Thanh Yên, Phù Vy cố nhịn cười, mềm mại nói: “Được rồi, phu quân nói đúng, thiếp biết sai rồi.”
“Nàng, nàng biết sai là tốt.” Lúc này, vẻ mặt u ám của Túc Thanh Yên mới hoàn toàn tiêu tan.
Phù Vy vẫn thấy buồn cười. Không ngờ cuối cùng nàng lại là người dỗ dành Túc Thanh Yên. Nàng nghiêng người khẽ nhéo tai Túc Thanh Yên. Ngắm sườn mặt nhìn nghiêng của chàng khi chàng rũ mắt, Phù Vy kìm lòng không đặng mà cúi người hôn lên mắt chàng.
Túc Thanh Yên hơi ngẩn người. Đợi Phù Vy lùi lại, chàng mới bất đắc dĩ nói: “Như vậy không ổn…”
“Bảo thủ.” Phù Vy mỉm cười, cầm cốc nước trên bàn vuông nhỏ, uống thêm mấy ngụm nước ấm.
“Chủ tử, cô nương kia đang đuổi theo phía sau xe ngựa.” Hoa Ảnh nói.
“Dừng lại.” Phù Vy ra lệnh.
Trong lúc chờ Tiểu Phù Cừ đuổi theo, Phù Vy trêu chọc Túc Thanh Yên: “Chàng như vậy sẽ khiến tiểu cô nương kia rung động, chưa biết chừng nàng ta sẽ bám lấy và gây phiền phức.”
“Ta không thẹn với lương tâm.” Túc Thanh Yên nói: “Nếu cô nương kia thực sự có những rung động không nên có thì đó là lỗi của nàng ta, không phải lỗi của ta.”
Phù Vy từ chối lý luận với chàng. Nàng mỉm cười, mở rèm cửa sổ xe nhìn ra ngoài, tò mò không biết tiểu cô nương kia đuổi theo để làm gì?
Tiểu Phù Cừ thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy khuôn mặt của Phù Vy qua khung cửa sổ nhỏ, nàng ta thầm nghĩ: Có nữ nhân xinh đẹp như vậy làm thê tử, chẳng trách ân nhân không bị lay động trước vẻ đẹp của nàng ta.
Phù Vy đang định buông tay khỏi tấm rèm cửa và để Túc Thanh Yên tự mình xử lý thì Tiểu Phù Cừ đã gọi nàng.
“Phu nhân, nô tì có chuyện muốn nói với người!”
Phù Vy hạ tay xuống, mở rèm ra, nhìn nàng ta.
“Nô tì bị Hồ Già uy hiếp nên đã cố ý hãm hại công tử. Công tử là chính nhân quân tử, không hề có hành động phi lễ! Xin phu nhân khoan dung! Nô tì mong phu nhân và công tử không nảy sinh hiềm khích!”
“Nếu đã được giải phóng khỏi kiếp nô lệ thì đừng mở miệng ra là một điều nô lệ hai điều nô lệ như vậy nữa.” Phù Vy cười khúc khích, đưa bàn tay mảnh mai ra ngoài cửa sổ, chạm vào khuôn mặt của Tiểu Phù Cừ.
Tiểu Phù Cừ hoang mang nhìn Phù Vy, lòng cảm thấy bất an.
“Chàng ấy vừa cho ngươi bao nhiêu tiền?” Phù Vy hỏi.
Tiểu Phù Cừ hoàn hồn, nhanh chóng đưa số bạc lẻ mà nàng ta nắm suốt đường đi cho Phù Vy, liên tục nói: “Công tử rất nhân từ, nô tì… Ta ngàn lần không dám nhận số tiền này, xin phu nhân hãy lấy lại!”
Phù Vy liếc nhìn số tiền và cảm thấy hơi chán ghét - Chỉ có vài đồng bạc.
Nàng tiện tay lấy một chiếc trâm cài tóc bằng vàng ròng ở búi tóc rồi ném cho Tiểu Phù Cừ.
Tiểu Phù Cừ còn chưa hoàn hồn thì rèm cửa sổ xe đã hạ xuống, giọng nói của Phù Vy truyền qua lớp rèm——
“Đừng làm công cho kẻ khác rồi phải nhìn sắc mặt họ nữa, hãy dùng chút vốn của chính mình để làm kinh doanh nhỏ đi.”
Xe ngựa đã đi xa, nhưng Tiểu Phù Cừ vẫn đứng như trời trồng, hồi lâu vẫn không tỉnh táo lại. Nàng ta lớn lên trong thanh lâu [] từ khi còn bé và chưa bao giờ dám nghĩ đến việc xa vời như chuộc thân. Không ngờ chỉ trong một ngày, nàng ta được giải thoát khỏi kiếp nô lệ và nhận được ân huệ lớn từ ân nhân.
[]: Thanh lâu: Kỹ viện, nhà thổ.
Thứ đè nặng trong tay nàng ta không chỉ là sức nặng của vàng bạc mà còn là sức nặng của tương lai.
Nhìn thấy cỗ xe biến mất khỏi tầm mắt, Tiểu Phù Cừ chậm rãi thở hắt ra, ôm chặt vàng bạc trong tay, thầm hạ quyết tâm nhất định phải bắt đầu lại một cuộc sống khác mới có thể xứng đáng với lòng tốt của đôi ân nhân này!
Trong xe ngựa, Phù Vy lười biếng dựa vào Túc Thanh Yên, nói vu vơ: “Hóa ra thiếp đã đoán nhầm, không phải muốn ăn vạ mà là sợ chúng ta nảy sinh hiềm khích.”
Túc Thanh Yên điềm đạm nói: “Lấy oán báo ơn vốn thuộc số ít.”
Thế ư?
Phù Vy từ chối cho ý kiến. Nhưng nàng đã gặp quá nhiều quá quá nhiều người lấy oán báo ơn rồi. Khi cần thiết, chính nàng còn không dám đảm bảo rằng mình sẽ không lấy oán báo ơn.
Nhưng nàng hiểu rõ rằng mình đang ở Giang Nam - nơi cách xa vòng xoáy tranh giành quyền lực cả trong sáng lẫn ngoài tối. Dù quá khứ hay tương lai có ra sao thì ít nhất vào thời điểm này, nàng được hưởng sự bình yên và giản dị.
Phù Vy dựa vào Túc Thanh Yên một lát, sau đó ngồi thẳng dậy, kéo rèm ra, nhìn sông nước Giang Nam ngoài cửa sổ. Bây giờ đã là tháng chín, phong cảnh ở Giang Nam trở nên đậm hơn vài sắc thái. Đó là một loại khung cảnh khác.
Đi ngang qua một hộ nông dân, vài đứa trẻ đang tíu ta tíu tít đã thu hút sự chú ý của Phù Vy. Nàng nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy vài đứa trẻ đang tranh nhau chơi xích đu.
Đến khi xe đã đi xa, Phù Vy vẫn quay lại nhìn bọn trẻ.
Túc Thanh Yên nhìn theo ánh mắt của nàng, hỏi: “Nàng thích hài tử à?”
“Sao có thể chứ.” Phù Vy mỉm cười, “Thiếp muốn chơi xích đu.”
“Được.” Túc Thanh Yên gật đầu.
Phù Vy mệt mỏi, buông rèm xuống, lại tựa vào vai Túc Thanh Yên, chợp mắt một lúc.
Xe dừng trước cổng Túc Gia, Túc Thanh Yên xuống xe trước, sau đó đỡ Phù Vy xuống xe.
Một cơn gió mát thổi qua, Phù Vy vừa mới tỉnh giấc bỗng cảm thấy hơi lạnh.
Túc Thanh Yên nhạy bén nhận ra, liếc nhìn y phục của Phù Vy, nói: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, nàng nên mặc thêm y phục vào.”
Hai người vừa vào nhà, Linh Chiểu vội vàng nghênh đón: “Chủ tử, sáng nay có người từ Trúc Lan Phường đến cho chủ tử xem phối màu y phục.”
Túc Thanh Yên gật đầu: “Đã đến lúc cắt thêm vài bộ y phục dày rồi.”
Linh Chiểu cười, đôi mắt cong cong: “Cô gia, chủ tử của chúng ta may y phục mới cho cô gia đấy ạ.”
Túc Thanh Yên ngạc nhiên liếc nhìn Phù Vy rồi đánh giá y phục của nàng. Chàng nhớ lại tủ y phục của Phù Vy, hình như không có nhiều y phục dày.
Tuy Phù Vy không bao giờ thiếu tiền mua y phục, nhưng thân là phu quân, sao có thể không mua thêm y phục cho thê tử lúc giao mùa?
Túc Thanh Yên rũ mắt xuống, rơi vào trầm tư.
Phù Vy đã quay người đi vào phòng trong, uể oải tựa người vào chiếc giường mềm.
Mỗi lần ngồi xe ngựa, nàng đều cảm thấy hơi mệt.
Khi mệt mỏi phải dựa vào giường mềm, Phù Vy thở dài, không khỏi hoài niệm mình cũng từng có một thời cưỡi ngựa bắn cung.
Đáng tiếc, dù thái y nói chỉ cần dưỡng bệnh tốt thì thân thể sẽ được phục hồi. Nhưng trong thâm tâm Phù Vy biết rằng cơ thể nàng sẽ không bao giờ trở lại như xưa.
Túc Thanh Yên không theo Phù Vy vào phòng mà đi tìm gốc Tịnh Đế Liên.
Chàng lo gốc Tịnh Đế Liên bị tổn thương sau trận mưa. Chàng không tìm thấy nó ở ngoài sân mà sau đó lại tìm thấy ở chái nhà. Chắc mẫu thân của chàng đã cất vào nhà giúp chàng.
Túc Thanh Yên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thời kỳ ra hoa đã qua, gốc Tịnh Đế Liên này đang héo úa, sắp tàn lụi.
Túc Thanh Yên ngắm nhìn, lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ dị. Dường như đây là dấu hiệu báo trước một điều gì đó chẳng lành.
Phù Vy ngồi trên xe ngựa mệt mỏi nên buổi tối súc miệng sớm hơn thường lệ. Nàng uể oải bước ra khỏi phòng tắm, khom người trước giường, vuốt ve giường vài lần.
Nàng mệt mỏi nên tối nay chỉ muốn đi ngủ sớm. Tối qua nàng và chàng ở phủ của người khác nên đương nhiên không ân ái vợ chồng.
Hai đêm liền không ân ái, trái tim Túc Thanh Yên cũng cảm thấy trống rỗng.
Dục vọng như măng mùa xuân.
Chàng ngước mắt nhìn Phù Vy đang khom người, ánh mắt chàng từ từ di chuyển từ vòng eo thon gọn của nàng xuống dưới, đột nhiên chàng rất muốn áp sát vào người Phù Vy từ phía sau và ép chặt.
Hồ Già vươn cổ, ánh mắt lướt qua Túc Thanh Yên và nhìn vào bên trong kho chứa củi. Đây là Tiểu Phù Cừ có tên xếp đầu bảng Xuân Mãn Lâu mà hắn ta tìm được. Nữ nhân này có tài nghệ tuyệt vời khiến bao nam nhân phải khom eo và gục ngã dưới chiếc váy lụa của nàng ta. Hồ Già không tin chàng thư sinh nghèo này có thể cưỡng lại khi nữ nhân ưu tú kia lao vào lòng!
Không thấy Tiểu Phù Cừ đâu, Hồ Già lo lắng hỏi: “Người đâu rồi?”
Một bóng dáng yếu đuối bước ra khỏi kho củi. Nàng ta cúi đầu, tóc mây rối bời. Một chiếc áo khoác trắng quấn quanh người nàng ta. Khi nàng ta bước đi, hai bắp chân trần mảnh mai như ẩn như hiện dưới chiếc áo choàng.
Đám tiểu tư tụ tập bên ngoài nhìn hau háu vào bắp chân nàng ta, tự hỏi liệu nàng ta có đang khỏa thân dưới chiếc áo choàng trắng này hay không.
Tiểu Phù Cừ cúi đầu không nói lời nào kể từ khi bước ra khỏi kho chứa củi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói đi chứ!” Hồ Già nặng nề nói: “Đừng sợ, Chú đại nhân ở đây thì chắc chắn có thể xử lý chuyện này.”
Tiểu Phù Cừ lén liếc nhìn Túc Thanh Yên. Lời thoại trong kịch bản ban đầu bị mắc kẹt trong cổ họng và nàng ta không thể nói ra.
“Nói đi!” Hồ Già gắt gỏng.
Tiểu Phù Cừ sợ hãi rụt vai lại và dứt khoát quỳ xuống.
“Nô tì…. vị công tử này…. nô tì và chàng ấy… nô tì.” Nàng ta lắp bắp, lòng dạ rối rắm. Lẽ ra nàng ta nên nói như những gì Hồ Già đã dặn dò, nhưng...
Nhưng vừa rồi trong kho củi, từ đầu đến cuối, Túc Thanh Yên chỉ nói với nàng ta một câu——
“Cho dù muốn gài bẫy ta thì cô nương cũng nên mặc y phục trước đi. Trời lạnh dễ bị bệnh, hơn nữa sắp có nhiều người tới đây.”
Trong nhiều năm, bọn nam nhân chỉ cởi y phục của nàng ta. Đây là lần đầu tiên có người đưa y phục cho nàng ta.
Nhưng thân bất do kỷ [], nàng ta hoàn toàn không dám đắc tội với Hồ Già. Tiểu Phù Cừ cố đè nén đôi mắt cay xè, liên tục cúi đầu, tàn nhẫn nói: “Vị công tử này muốn dùng vũ lực để chiếm đoạt nô tì.”
[]: Thân bất do kỷ: Không được tự mình quyết định, không có quyền tự do làm gì.
“To gan! Nào có lý đó!” Hồ Già tức giận chỉ tay vào Túc Thanh Yên nhưng chỉ thấy vẻ mặt Túc Thanh Yên điềm tĩnh, không hề tỏ ra xấu hổ hay oan ức khi bị vạch trần hay vu oan giá họa.
Hồ Già đảo mắt nhìn Chú Minh Nghiệp và nói: “Đại nhân, xin người hãy trả lại công lý cho nữ nhân tội nghiệp này!”
Chú Minh Nghiệp lặng lẽ đánh giá sắc mặt của Phù Vy.
Người khác đều đang hóng hớt kịch vui với đủ loại ánh mắt khác nhau, chỉ có Túc Thanh Yên và Phù Vy vẫn dửng dưng.
Chú Minh Nghiệp lại nhìn Hồ Già, lòng thầm mắng hắn ta là đồ ngu ngốc. Màn dàn dựng này quá lộ liễu. Tên ngốc này sẽ không lầm tưởng rằng trò hãm hại của hắn ta có thể lừa được trưởng công chúa đấy chứ? Mấy năm nay, rất nhiều gian thần túc trí đa mưu đều không thể đánh lừa pháp nhãn [] của trưởng công chúa. Bày ra bẫy không khác gì trò đùa này rõ là coi người khác là kẻ ngốc mà.
[]: pháp nhãn (Phật giáo chỉ đôi mắt có thể nhận biết chân tướng của sự vật.)
Nếu Y kết án qua loa cho xong chuyện thì đâm ra Y lại là một hôn quan rồi []!
Nếu tiếp tục điều tra thì có thể điều tra ra cái gì?
[]: Hôn quan: tên quan ngu muội.
Chú Minh Nghiệp đành phải bấm bụng hỏi Tiểu Phù Cừ: “Ngươi là ai? Sao lại ở đây?”
Tiểu Phù Cừ nghẹn ngào nói: “Nô tì đi dạo trong vườn hơi mệt mỏi, nhìn thấy kho chứa củi cách đó không xa, bèn vào trong nghỉ ngơi một lát và gặp phải vị công tử này.”
“Ta hỏi ngươi là ai? Là gì của phủ này?” Chú Minh Nghiệp hỏi.
Trong đám người hầu đứng sau lưng Chú Minh Nghiệp, có người nói: “Nàng ta là nữ nhân có tên xếp đầu bảng ở Xuân Mãn Lâu - Tiểu Phù Cừ.”
Chú Minh Nghiệp buột miệng: “Hóa ra là kỹ nữ, thế thì độ tin cậy của lời khai không cao rồi.”
Tiểu Phù Cừ cắn môi, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Chú Minh Nghiệp lại nói: “Nếu ngươi đã nói Túc công tử dùng vũ lực với ngươi và ngươi không tình nguyện thì trong lúc giằng co kiểu gì cũng để lại dấu vết trên người. Ngươi cởi áo khoác trên người ra, cho ta xem vật chứng!”
Hàng mày của Phù Vy thoáng nhíu lại mà như không nhíu.
Sắc mặt Tiểu Phù Cừ tái nhợt. Tuy dấn thân vào nghề này, hai chữ trong sạch đã chẳng còn can hệ gì với nàng ta, nàng ta đã sớm giẫm nát y phục và thể diện dưới chân từ lâu rồi. Nhưng dù sao đây cũng là chốn đông người….
Huống chi, trên người nàng ta chẳng hề có ‘vật chứng’.
Bao cặp mắt nhìn nàng ta hau háu, Tiểu Phù Cừ quỳ trên mặt đất, cơ thể run lên vì sợ hãi và nhục nhã. Những đôi mắt hau háu kia đã trở thành sự ép buộc vô hình. Người sống ở đáy của xã hội không có quyền từ chối.
“Đại nhân, việc này không thỏa đáng.” Túc Thanh Yên cau mày nói: “Nếu đại nhân thật sự muốn thu được chứng cứ phạm tội thì có thể lệnh cho nữ quyến kiểm tra riêng.”
Hồ Già tiến lên một bước, sờ cằm cười nói: “Một lát nữa dấu vết trên người sẽ biến mất, Túc công tử nói lời này không lẽ vì có tật giật mình, muốn trì hoãn thời gian sao?”
Phù Vy nghe đến đây đã chán ngán, đột nhiên nói: “Đủ rồi.”
Chú Minh Nghiệp lập tức lo lắng nhìn Phù Vy. Trong số những người ở đây hôm nay, những người khác không biết thân phận của Phù Vy, nhưng Y đã nhiều lần chứng kiến nàng chỉ giơ tay hoặc gật đầu đã hạ lệnh sanh sát.
Phù Vy liếc nhìn Tiểu Phù Cừ, lạnh lùng nói: “Nhìn cũng lanh lợi đấy, ta quyết định chuyện này, ta thay phu quân của ta nạp nàng ta làm thiếp.”
Túc Thanh Yên sửng sốt và ngẩng phắt đầu nhìn Phù Vy.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Phù Vy với vẻ mặt khác nhau. Tiểu Phù Cừ cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch, lòng vừa rối bời vừa mờ mịt.
“Xin Chú đại nhân đi tước tiện tịch [] của nàng ta giúp cho.” Phù Vy nhàm chán xoay người nói: “Về nhà đi.”
[]: Tiện tịch: hộ tịch ở nơi hành nghề ti tiện hoặc kiếp nô lệ.
Túc Thanh Yên cau mày và bước theo Phù Vy. Chàng nhanh chóng đuổi kịp Phù Vy, sánh bước cùng nàng ra ngoài.
Hồ Già sửng sốt hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Chú Minh Nghiệp trừng mắt nhìn Hồ Già, không nói nên lời.
Chú Minh Nghiệp nhất thời cảm thấy chấn động. trưởng công chúa tùy tiện nạp thiếp cho tên thư sinh mọt sách kia, chỉ vì nàng vốn không quan tâm đến thư sinh nhà quê phải không? Lòng Chú Minh Nghiệp giấy lên niềm vui, Y lạnh lùng nói: “Con tiện tì này, còn không mau đuổi theo họ.”
Tiểu Phù Cừ tỉnh táo lại, đứng dậy, mù mờ đuổi theo.
Phù Vy và Túc Thanh Yên đi ra ngoài cổng Tri Châu phủ và đang đợi Hoa Ảnh đánh xe ngựa tới. Tiểu Phù Cừ đã đuổi kịp từ phía sau.
Nàng ta không dám bước tới, rụt rè đứng một bên.
Túc Thanh Yên nhìn Tiểu Phù Cừ, hỏi Phù Vy: “Vy Vy, nàng định sắp xếp thế nào?”
Phù Vy cười giễu, nói: “Tiểu thiếp của chàng, chàng quyết định đi.”
Túc Thanh Yên cau mày. Chàng nhìn Phù Vy thật kỹ rồi quay người đi về phía Tiểu Phù Cừ.
Thấy Túc Thanh Yên dần tới gần, Tiểu Phù Cừ càng cảm thấy sợ hãi. Vừa rồi nàng ta đã đổ oan cho chàng trước bao người, thậm chí có thể nói là lấy oán báo ơn, bây giờ lại trở thành tiểu thiếp của chàng, hỏi sao nàng ta không sợ cho được?
“Ta…. ta…” Nàng ta nhìn Túc Thanh Yên bằng đôi mắt ngấn nước, lấy can đảm không quỳ xuống.
Túc Thanh Yên lấy ví ra, đổ số bạc lẻ ra rồi đưa cho nàng ta.
Tiểu Phù Cừ ngơ ngác, ngoan ngoãn đưa tay nhận theo bản năng, nàng ta vẫn không biết Túc Thanh Yên có ý gì.
“Bây giờ cô nương đã được thay đổi tiện tịch, đừng làm việc ở chốn trăng hoa nữa. Ta không có nhiều tiền, chỉ có nhiêu đây thôi, cô nương lấy tiền mà mua y phục và giày dép, hoàn lương [] đi.”
[]: Hoàn lương: gái* điêm* hoàn lương lấy chồng.
Đầu óc Tiểu Phù Cừ trống rỗng, nàng ta có thể nghe rõ ràng từng lời Túc Thanh Yên nói nhưng tại sao nàng ta lại không hiểu được?
“Tôn thẩm ở Phúc Viện đang tuyển người thêu thùa, tiệm Bát Bảo cũng đang tuyển hỏa kế. Hai ông bà chủ này đều tốt bụng và hào phóng, có lẽ sẽ là nơi làm việc tốt. Tất nhiên, nếu tìm được một nơi tốt hơn thì càng tốt.” Túc Thanh Yên dừng lại nói: “Tạm biệt, bảo trọng.”
Nói xong, Túc Thanh Yên xoay người đi về phía xe ngựa đã đến.
Tiểu Phù Cừ trơ mắt nhìn Túc Thanh Yên lên xe, sau đó nàng ta mới muộn màng hiểu ý chàng. Nàng ta nhìn cỗ xe rời đi và quỳ xuống đất.
Trám Bích tự giác ngồi ở phía trước xe, để lại không gian riêng cho Phù Vy và Túc Thanh Yên trong xe.
Ngay khi lên xe, Phù Vy đã cầm cốc nước ấm mà Trám Bích đã chuẩn bị trước đó và uống từng ngụm nhỏ.
Túc Thanh Yên yên lặng ngồi bên cạnh chờ đợi. Đợi Phù Vy đặt cốc nước xuống, chàng mới nói.
“Ta không làm vậy.” Túc Thanh Yên nói.
Phù Vy cười nói: “Trong lòng Túc lang, thiếp là người ngu ngốc đến mức cần chàng giải thích sao? Đương nhiên thiếp không tin lời lẽ ma quỷ của bọn họ.”
Túc Thanh Yên ngước mắt nhìn Phù Vy, nghiêm túc nói: “Nàng tin Thanh Yên là may mắn của Thanh Yên. Nhưng dù nàng tin tưởng ta hoàn toàn thì ta vẫn nhất định phải nghiêm túc cho nàng một lời giải thích.”
Phù Vy hơi nhướng mày, im lặng, sau đó nói: “Thiếp cảm nhận được sự nghiêm túc của chàng rồi.”
Túc Thanh Yên nhìn Phù Vy, ánh mắt dần trở nên dịu dàng. Giọng nói của chàng nhẹ nhàng nhưng vẫn nghiêm túc, chàng nói: “Vy Vy, dù là hôm nay hay ngày sau, ta tuyệt đối không thể phụ nàng, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với nàng.”
Phù Vy rời mắt đi, không nhìn chàng, đáp bâng quơ: “Thiếp biết rồi.”
Túc Thanh Yên cân nhắc một lúc rồi lại nói: “Còn nữa, nàng đã làm sai rồi.”
Phù Vy ngước mắt nhìn chàng.
“Đành rằng cách giải quyết như vậy là thông minh, nhưng ta không cần tiểu thiếp.”
Phù Vy “ơ” một tiếng rồi dịu dàng đáp: “Giả thôi. Thiếp tin lang quân sẽ thả cô nương tội nghiệp kia đi, đó chỉ là kế tạm thời thôi.”
“Cho dù là giả, ta cũng không muốn bị vấy bẩn.” Túc Thanh Yên nghiêm túc nói: “Không cần biết là thật hay chỉ trên danh nghĩa, ta cũng không muốn dính vết nhơ ‘phụ thê tử’.”
Phù Vy không nói nên lời. Đây là loại vết nhơ gì thế?
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Túc Thanh Yên, Phù Vy cố nhịn cười, mềm mại nói: “Được rồi, phu quân nói đúng, thiếp biết sai rồi.”
“Nàng, nàng biết sai là tốt.” Lúc này, vẻ mặt u ám của Túc Thanh Yên mới hoàn toàn tiêu tan.
Phù Vy vẫn thấy buồn cười. Không ngờ cuối cùng nàng lại là người dỗ dành Túc Thanh Yên. Nàng nghiêng người khẽ nhéo tai Túc Thanh Yên. Ngắm sườn mặt nhìn nghiêng của chàng khi chàng rũ mắt, Phù Vy kìm lòng không đặng mà cúi người hôn lên mắt chàng.
Túc Thanh Yên hơi ngẩn người. Đợi Phù Vy lùi lại, chàng mới bất đắc dĩ nói: “Như vậy không ổn…”
“Bảo thủ.” Phù Vy mỉm cười, cầm cốc nước trên bàn vuông nhỏ, uống thêm mấy ngụm nước ấm.
“Chủ tử, cô nương kia đang đuổi theo phía sau xe ngựa.” Hoa Ảnh nói.
“Dừng lại.” Phù Vy ra lệnh.
Trong lúc chờ Tiểu Phù Cừ đuổi theo, Phù Vy trêu chọc Túc Thanh Yên: “Chàng như vậy sẽ khiến tiểu cô nương kia rung động, chưa biết chừng nàng ta sẽ bám lấy và gây phiền phức.”
“Ta không thẹn với lương tâm.” Túc Thanh Yên nói: “Nếu cô nương kia thực sự có những rung động không nên có thì đó là lỗi của nàng ta, không phải lỗi của ta.”
Phù Vy từ chối lý luận với chàng. Nàng mỉm cười, mở rèm cửa sổ xe nhìn ra ngoài, tò mò không biết tiểu cô nương kia đuổi theo để làm gì?
Tiểu Phù Cừ thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy khuôn mặt của Phù Vy qua khung cửa sổ nhỏ, nàng ta thầm nghĩ: Có nữ nhân xinh đẹp như vậy làm thê tử, chẳng trách ân nhân không bị lay động trước vẻ đẹp của nàng ta.
Phù Vy đang định buông tay khỏi tấm rèm cửa và để Túc Thanh Yên tự mình xử lý thì Tiểu Phù Cừ đã gọi nàng.
“Phu nhân, nô tì có chuyện muốn nói với người!”
Phù Vy hạ tay xuống, mở rèm ra, nhìn nàng ta.
“Nô tì bị Hồ Già uy hiếp nên đã cố ý hãm hại công tử. Công tử là chính nhân quân tử, không hề có hành động phi lễ! Xin phu nhân khoan dung! Nô tì mong phu nhân và công tử không nảy sinh hiềm khích!”
“Nếu đã được giải phóng khỏi kiếp nô lệ thì đừng mở miệng ra là một điều nô lệ hai điều nô lệ như vậy nữa.” Phù Vy cười khúc khích, đưa bàn tay mảnh mai ra ngoài cửa sổ, chạm vào khuôn mặt của Tiểu Phù Cừ.
Tiểu Phù Cừ hoang mang nhìn Phù Vy, lòng cảm thấy bất an.
“Chàng ấy vừa cho ngươi bao nhiêu tiền?” Phù Vy hỏi.
Tiểu Phù Cừ hoàn hồn, nhanh chóng đưa số bạc lẻ mà nàng ta nắm suốt đường đi cho Phù Vy, liên tục nói: “Công tử rất nhân từ, nô tì… Ta ngàn lần không dám nhận số tiền này, xin phu nhân hãy lấy lại!”
Phù Vy liếc nhìn số tiền và cảm thấy hơi chán ghét - Chỉ có vài đồng bạc.
Nàng tiện tay lấy một chiếc trâm cài tóc bằng vàng ròng ở búi tóc rồi ném cho Tiểu Phù Cừ.
Tiểu Phù Cừ còn chưa hoàn hồn thì rèm cửa sổ xe đã hạ xuống, giọng nói của Phù Vy truyền qua lớp rèm——
“Đừng làm công cho kẻ khác rồi phải nhìn sắc mặt họ nữa, hãy dùng chút vốn của chính mình để làm kinh doanh nhỏ đi.”
Xe ngựa đã đi xa, nhưng Tiểu Phù Cừ vẫn đứng như trời trồng, hồi lâu vẫn không tỉnh táo lại. Nàng ta lớn lên trong thanh lâu [] từ khi còn bé và chưa bao giờ dám nghĩ đến việc xa vời như chuộc thân. Không ngờ chỉ trong một ngày, nàng ta được giải thoát khỏi kiếp nô lệ và nhận được ân huệ lớn từ ân nhân.
[]: Thanh lâu: Kỹ viện, nhà thổ.
Thứ đè nặng trong tay nàng ta không chỉ là sức nặng của vàng bạc mà còn là sức nặng của tương lai.
Nhìn thấy cỗ xe biến mất khỏi tầm mắt, Tiểu Phù Cừ chậm rãi thở hắt ra, ôm chặt vàng bạc trong tay, thầm hạ quyết tâm nhất định phải bắt đầu lại một cuộc sống khác mới có thể xứng đáng với lòng tốt của đôi ân nhân này!
Trong xe ngựa, Phù Vy lười biếng dựa vào Túc Thanh Yên, nói vu vơ: “Hóa ra thiếp đã đoán nhầm, không phải muốn ăn vạ mà là sợ chúng ta nảy sinh hiềm khích.”
Túc Thanh Yên điềm đạm nói: “Lấy oán báo ơn vốn thuộc số ít.”
Thế ư?
Phù Vy từ chối cho ý kiến. Nhưng nàng đã gặp quá nhiều quá quá nhiều người lấy oán báo ơn rồi. Khi cần thiết, chính nàng còn không dám đảm bảo rằng mình sẽ không lấy oán báo ơn.
Nhưng nàng hiểu rõ rằng mình đang ở Giang Nam - nơi cách xa vòng xoáy tranh giành quyền lực cả trong sáng lẫn ngoài tối. Dù quá khứ hay tương lai có ra sao thì ít nhất vào thời điểm này, nàng được hưởng sự bình yên và giản dị.
Phù Vy dựa vào Túc Thanh Yên một lát, sau đó ngồi thẳng dậy, kéo rèm ra, nhìn sông nước Giang Nam ngoài cửa sổ. Bây giờ đã là tháng chín, phong cảnh ở Giang Nam trở nên đậm hơn vài sắc thái. Đó là một loại khung cảnh khác.
Đi ngang qua một hộ nông dân, vài đứa trẻ đang tíu ta tíu tít đã thu hút sự chú ý của Phù Vy. Nàng nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy vài đứa trẻ đang tranh nhau chơi xích đu.
Đến khi xe đã đi xa, Phù Vy vẫn quay lại nhìn bọn trẻ.
Túc Thanh Yên nhìn theo ánh mắt của nàng, hỏi: “Nàng thích hài tử à?”
“Sao có thể chứ.” Phù Vy mỉm cười, “Thiếp muốn chơi xích đu.”
“Được.” Túc Thanh Yên gật đầu.
Phù Vy mệt mỏi, buông rèm xuống, lại tựa vào vai Túc Thanh Yên, chợp mắt một lúc.
Xe dừng trước cổng Túc Gia, Túc Thanh Yên xuống xe trước, sau đó đỡ Phù Vy xuống xe.
Một cơn gió mát thổi qua, Phù Vy vừa mới tỉnh giấc bỗng cảm thấy hơi lạnh.
Túc Thanh Yên nhạy bén nhận ra, liếc nhìn y phục của Phù Vy, nói: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, nàng nên mặc thêm y phục vào.”
Hai người vừa vào nhà, Linh Chiểu vội vàng nghênh đón: “Chủ tử, sáng nay có người từ Trúc Lan Phường đến cho chủ tử xem phối màu y phục.”
Túc Thanh Yên gật đầu: “Đã đến lúc cắt thêm vài bộ y phục dày rồi.”
Linh Chiểu cười, đôi mắt cong cong: “Cô gia, chủ tử của chúng ta may y phục mới cho cô gia đấy ạ.”
Túc Thanh Yên ngạc nhiên liếc nhìn Phù Vy rồi đánh giá y phục của nàng. Chàng nhớ lại tủ y phục của Phù Vy, hình như không có nhiều y phục dày.
Tuy Phù Vy không bao giờ thiếu tiền mua y phục, nhưng thân là phu quân, sao có thể không mua thêm y phục cho thê tử lúc giao mùa?
Túc Thanh Yên rũ mắt xuống, rơi vào trầm tư.
Phù Vy đã quay người đi vào phòng trong, uể oải tựa người vào chiếc giường mềm.
Mỗi lần ngồi xe ngựa, nàng đều cảm thấy hơi mệt.
Khi mệt mỏi phải dựa vào giường mềm, Phù Vy thở dài, không khỏi hoài niệm mình cũng từng có một thời cưỡi ngựa bắn cung.
Đáng tiếc, dù thái y nói chỉ cần dưỡng bệnh tốt thì thân thể sẽ được phục hồi. Nhưng trong thâm tâm Phù Vy biết rằng cơ thể nàng sẽ không bao giờ trở lại như xưa.
Túc Thanh Yên không theo Phù Vy vào phòng mà đi tìm gốc Tịnh Đế Liên.
Chàng lo gốc Tịnh Đế Liên bị tổn thương sau trận mưa. Chàng không tìm thấy nó ở ngoài sân mà sau đó lại tìm thấy ở chái nhà. Chắc mẫu thân của chàng đã cất vào nhà giúp chàng.
Túc Thanh Yên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thời kỳ ra hoa đã qua, gốc Tịnh Đế Liên này đang héo úa, sắp tàn lụi.
Túc Thanh Yên ngắm nhìn, lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ dị. Dường như đây là dấu hiệu báo trước một điều gì đó chẳng lành.
Phù Vy ngồi trên xe ngựa mệt mỏi nên buổi tối súc miệng sớm hơn thường lệ. Nàng uể oải bước ra khỏi phòng tắm, khom người trước giường, vuốt ve giường vài lần.
Nàng mệt mỏi nên tối nay chỉ muốn đi ngủ sớm. Tối qua nàng và chàng ở phủ của người khác nên đương nhiên không ân ái vợ chồng.
Hai đêm liền không ân ái, trái tim Túc Thanh Yên cũng cảm thấy trống rỗng.
Dục vọng như măng mùa xuân.
Chàng ngước mắt nhìn Phù Vy đang khom người, ánh mắt chàng từ từ di chuyển từ vòng eo thon gọn của nàng xuống dưới, đột nhiên chàng rất muốn áp sát vào người Phù Vy từ phía sau và ép chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.