Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 41:
Lưu Thước
25/09/2024
Tuy nhiên, Túc Thanh Yên không làm gì cả. Chàng chỉ đứng dậy, rót một cốc nước ấm đặt ở đầu giường, dịu dàng nói với Phù Vy: “Nếu mệt thì đi ngủ sớm đi. Vài ngày nữa, ta làm xích đu cho nàng.”
“Không thể làm luôn ngày mai sao?” Phù Vy nhẹ nhàng lẩm bẩm, mắt đã nhắm lại.
Túc Thanh Yên nhẹ nhàng vén một sợi tóc đen trên mặt nàng, không biết nàng đã ngủ hay chưa, chàng vẫn giải thích: “Nếu ngày mai trời không mưa thì ta phải vào núi.”
Phù Vy hừ một tiếng, không biết là nói mê hay nàng nghe được lời của Túc Thanh Yên và đáp lại.
Phù Vy dần dần chìm vào giấc ngủ, Túc Thanh Yên nằm bên cạnh nàng nhưng vẫn không buồn ngủ. Trong lòng chàng như có một con thú hung dữ sẵn sàng vùng ra khỏi lồng bất cứ lúc nào và thỏa thuê ân ái với Phù Vy.
Nhưng ham muốn của chàng quá nhiều.
Túc Thanh Yên cau mày, nhắm mắt lại, cố gắng ngủ. Làm dịu mãnh thú trong tim bằng giấc ngủ.
Trong đêm khuya, Hồ Già từ ngoài phủ về nhà, Hứa Văn Tĩnh đang mặt ủ mày chau ngồi trên giường đợi hắn ta.
Thấy thê tử không chào đón mình như thường lệ, Hồ Già bối rối liếc nhìn khuôn mặt Hứa Văn Tĩnh, bình tĩnh nói như không có chuyện gì: “Vẫn chưa ngủ à?”
Hứa Văn Tĩnh đi thẳng vào vấn đề: “Thiếp đã biết hết chuyện trong hoa viên ngày hôm nay rồi.”
Hồ Già ngước mắt, nói: “Nàng biết cái gì?”
Hứa Văn Tĩnh hơi cuống, gặng hỏi: “Hà tất gì mà chàng phải làm chuyện độc ác hại người như vậy?”
“Nàng thì hiểu cái gì? Ta làm vậy vì phụng mệnh của nhạc phụ đại nhân, tiếp đãi Chú Minh Nghiệp thật chu đáo. Còn không phải vì gia đình chúng ta sao?” Hồ Già ngồi xuống bên cạnh thê tử, dỗ dành: “Được rồi, nàng đừng lo nghĩ chuyện bên ngoài nữa. Ta và phụ thân của nàng đều có tính toán cả rồi.”
Hứa Văn Tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Hồ Già và hỏi lại: “Cái vị ở ngõ Thanh Liễu thì sao?”
Sắc mặt Hồ Già hơi thay đổi.
——Lịch Tiểu Vũ sống ở ngõ Thanh Liễu.
Hồ Già thở dài nói: “Lịch Cao Phi và ta là bằng hữu nhiều năm, bây giờ hắn ta chết thảm, sao ta có thể không bố trí ổn thỏa cho người nhà của hắn ta chứ? Nếu ta bỏ mặc người nhà của hắn ta thì há chẳng phải vong ân bội nghĩa hay sao?”
“Nhưng Lịch Cao Phi không phải người tốt, bụng làm thì dạ chịu thôi!” Hứa Văn Tĩnh cuống quýt nói.
“Nàng nghe ai nói thế?” Hồ Già sa sầm mặt: “Vì Chú đại nhân đến thăm, phụ thân không muốn sinh chuyện lúc này và bị người ta uy hiếp nên mới phải tạm thời đè chuyện này xuống. Ta không rõ nàng nghe con tiện nữ nào lắm lời nhưng nàng phải tin phu quân và phụ thân của nàng mới phải chứ!”
Hứa Văn Tĩnh ngập ngừng nhìn Hồ Già, bỗng không còn chủ kiến gì. Nhất thời, nàng ấy không thể phân biệt được điều gì đúng và điều gì sai.
Nên tin lời của Lâm Chỉ Hủy hay người thân của nàng ấy đây?
“Nàng yên tâm. Phụ thân và ta đều là người thân thiết nhất của nàng, lẽ nào chúng ta có thể gạt nàng ư? Ngủ đi….” Hồ Già ôm vai thê tử rồi ôm nàng ấy nằm xuống.
Hứa Văn Tĩnh chậm rãi nằm xuống, nghe tiếng thở đều đều của phu quân, nàng ấy biết hắn ta đã ngủ. Nàng ấy cố đè nén mọi lo lắng và dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ như Túc Thanh Yên mong muốn.
Khi Túc Thanh Yên đứng dậy, Phù Vy vẫn còn ngủ. Chàng biết nếu tỉnh giấc mà không thấy chàng, Phù Vy sẽ không vui. Vì thế, Túc Thanh Yên làm bữa sáng rồi trở lại giường, đợi Phù Vy tỉnh lại.
Phù Vy dần dần tỉnh giấc nhưng trước khi mở mắt ra, nàng đã đưa tay sờ soạng vị trí bên cạnh.
Túc Thanh Yên đưa tay ra nắm tay nàng.
Khóe môi Phù Vy hiện lên một nụ cười nhẹ, nàng nằm thêm một lúc rồi mới từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên dịu dàng nói: “Dậy đi nào. Ta nấu cháo gà xé phay cho nàng đấy.”
Phù Vy mím môi, hình như có thể ngửi thấy mùi thơm của cháo gà. Mỗi ngày, Túc Thanh Yên chỉ nấu những món ăn gia đình đơn giản nhất nhưng hương vị lại ngon đến không ngờ.
Phù Vy ngáp nhẹ một cái, chống tay lên tay Túc Thanh Yên rồi ngồi dậy. Nàng dựa vào người chàng một hồi. Sau khi tỉnh hẳn cơn buồn ngủ, nàng mới dậy.
Bắt kịp sự thay đổi của các mùa, gần đây cửa tiệm nơi Mai cô làm việc kinh doanh rất nhiều. Bà đi làm rất sớm mỗi ngày. Khi Phù Vy và Túc Thanh Yên dậy ăn sáng thì bà đã ra khỏi nhà rồi. Trước khi đi, Mai cô để lại một bát xôi nếp thơm cho Túc Thanh Yên và Phù Vy.
Phù Vy ăn thêm vài miếng xôi nếp.
Thấy vậy, Túc Thanh Yên đã nhớ kỹ.
“Hôm nay chàng cùng thiếp chơi gì?” Phù Vy hỏi Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên lắc đầu: “Ta có việc phải vào núi.”
Phù Vy nói “ồ” rồi không hỏi thêm câu nào nữa.
Ăn sáng xong, Túc Thanh Yên vội vã đi vào núi. Mãi đến khi trời tối, chàng mới quay về.
“Cô gia bắt về mấy con cáo trắng.” Linh Chiểu bẩm báo trước tiên.
Cáo?
Nghe nói người dân trong thôn nuôi lợn, bò, gà, vịt, thậm chí cả chó, mèo nhưng chưa từng nghe có ai nuôi cáo.
Vốn dĩ Phù Vy muốn hỏi Túc Thanh Yên bắt cáo về làm gì nhưng khi nhìn thấy chàng, hai người trò chuyện vài câu, Phù Vy sực nhớ ra đã lâu không nghe chàng gảy đàn. Thế là, nàng kêu chàng gảy đàn cho nàng nghe, nàng cũng quên béng chuyện về cáo trắng.
Sau đó, hai người bước vào phòng. Phù Vy nhìn sườn mặt Túc Thanh Yên khi chàng rũ mắt dưới ánh đèn. Cảnh đẹp ý vui khiến nàng nổi cơn cuồng ân ái với chàng. Nàng một mực kéo Túc Thanh Yên lên giường để thân mật.
Trên giường, Túc Thanh Yên nghiêng người, vươn tay mở ngăn kéo bàn đầu giường, đôi tay mảnh khảnh của chàng cuống quýt mở móc cài của hộp đen.
Phù Vy chống một tay nâng phần thân trên của mình lên, tay kia giơ ba ngón tay trước mặt Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên bối rối nhìn nàng, phơi bày trước mặt chàng là tấm thân thướt tha đang ló ra khỏi tấm chăn gấm của Phù Vy. Tâm trí chàng lang thang, chàng cố kiềm chế và lơ đễnh hỏi: “Gì vậy?”
Phù Vy ngạc nhiên nhìn chàng như thể nàng không ngờ chàng lại không hiểu ý nàng. Nàng duỗi ba ngón tay giơ gần đến mắt Túc Thanh Yên và lắc lư.
Đêm hôm kia và đêm hôm qua, cả hai đều không ân ái, cộng thêm cả đêm nay chẳng phải sẽ làm ba lần sao?
Bốn mắt nhìn nhau, Túc Thanh Yên muộn màng hiểu ẩn ý chất chứa trong đôi mắt đẹp của nàng.
Chàng vô thức nhìn đi chỗ khác, niềm vui dâng trào trong lòng chàng.
Vừa lấy đồ trong hộp đen ra, Túc Thanh Yên đã hôn lên môi Phù Vy. Hai người dính vào nhau và tận tình làm chuyện ngọt ngào.
Tấm rèm giường phản chiếu hai cái bóng quấn quýt triền miên.
Dáng người Túc Thanh Yên cao và thẳng tắp, chàng ôm Phù Vy trong lòng bàn tay, ngay cả khi làm những việc thân mật nhất, chàng vẫn kiềm chế và đối xử với nàng một cách dịu dàng nhất.
Sáng sớm hôm sau, Túc Thanh Yên lại ra ngoài rất sớm để vào núi.
Phù Vy ở nhà buồn chán.
Sau đó nàng muộn màng nhận ra thời gian trôi qua rất chậm khi không có Túc Thanh Yên bên cạnh. Phù Vy sững sờ.
“Chủ tử sao vậy ạ?” Linh Chiểu mỉm cười đi tới: “Không lẽ chủ tử đang nhớ cô gia?”
Vẻ mặt Phù Vy bỗng trở nên lạnh lùng.
Linh Chiểu luống cuống đứng dậy, tuy không biết mình đã làm gì sai nhưng nàng ấy biết lời của mình đã khiến trưởng công chúa mất vui.
Vẻ mặt của Phù Vy nhanh chóng trở lại bình thường. Nàng đứng dậy, đứng ở cửa, nhìn dãy núi xa xa ngoài bức tường của trạch viện.
Cơn gió mát thổi vào mặt, Phù Vy nhận ra mùa thu đã thực sự đến rồi. Chẳng ngờ nàng đã ở đây được ba tháng.
Nàng có thể ở lại Giang Nam bao lâu?
Nàng không thể ở lại Giang Nam mãi được.
Nghĩ đến ngày trở về, Phù Vy cảm thấy có đôi phần không nỡ. Có điều, Phù Vy nhanh chóng cắt bỏ cảm giác không đành lòng rời xa nơi này.
Từ trước đến nay, nàng luôn tàn nhẫn và tuyệt tình.
Phù Vy hiểu rõ mối hôn sự này chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển để giải sầu trong chuyến đi của nàng. Nàng có thể chiều chuộng Túc Thanh Yên và hòa hợp với chàng trong thời hạn một năm này. Nhưng nàng quyết không để bản thân đắm chìm vào chuyện tình ái nam nữ. Khi rời khỏi Giang Nam và trở về Kinh thành, nàng sẽ lại là trưởng công chúa đầy mưu mô, máu lạnh vô tình.
Hoa Ảnh đi từ bên ngoài vào, đưa thư ra: “Chủ tử, có thư từ Kinh thành.”
Phù Vy liếc nhìn phong bì và nhận ra đó là lá thư của Đoạn Phỉ.
Kể từ lần cuối nàng trả lời thư của Đoạn Phỉ, đã rất lâu rồi không nhận được tin tức gì của hắn ta.
Phù Vy nhận lấy lá thư của Đoạn Phỉ, do dự một lát rồi mới mở ra.
Nàng hơi sợ, sợ Đoạn Phỉ vẫn không hiểu chuyện và nói xằng xiên trong thư.
Phải đến khi đọc xong bức thư, Phù Vy mới cảm thấy yên tâm.
——Trong thư, Đoạn Phỉ không còn nói những lời khốn kiếp nữa. Đây chỉ là một bức gia thư đơn giản và bình thường. Trong thư, hắn ta hỏi thăm sức khỏe của nàng, viết về hoàn cảnh hiện tại của hắn ta, cuối cùng nói dự định lập hậu phong phi.
Cuối cùng thì Phù Vy cũng cảm thấy yên lòng.
Nàng thầm nghĩ: Có lẽ đợi đến khi nàng về Kinh, Kinh thành đã bị vây quanh bởi các mối hiểm nguy từ bọn sài lang hổ báo kia. Nghĩ vậy, cơn giận trong lòng nàng tiêu tan, chỉ còn nỗi lo lắng cho đệ đệ.
Hôm nay khi trở về, Túc Thanh Yên lại bắt được thêm vài con cáo.
Phù Vy nhìn thấy bóng dáng của Túc Thanh Yên từ cửa sổ và thấy bộ y phục trắng của chàng lấm lem bùn đất.
Túc Thanh Yên không vào phòng mà xách thẳng con cáo sang chái nhà.
Con cáo hôm qua chàng bắt được trên núi cũng bị nhốt ở chái nhà.
Phù Vy không biết chàng định làm gì, thậm chí nàng cũng không đoán nổi. Phù Vy chờ hồi lâu vẫn không thấy Túc Thanh Yên ra khỏi chái nhà.
Chàng luôn thích sạch sẽ, chẳng ngờ hôm nay lại có thể chịu đựng việc mặc y phục bẩn lâu như vậy mà không thay y phục sạch?
Phù Vy mỗi lúc một nghi ngờ hơn.
Nàng không đợi nữa, tò mò đứng dậy, bước ra khỏi phòng, đến chái nhà tìm chàng.
Cánh cửa của chái nhà đang đóng. Phù Vy đi tới cửa, vừa toan đẩy cửa ra thì lại do dự. Nàng chuyển động tác đẩy cửa sang gõ cửa.
“Túc lang?” Phù Vy đứng ngoài cửa gọi.
Trong chái nhà có tiếng ồn, Phù Vy ghé tai nghe nhưng không nghe rõ.
“Túc lang? Chàng đang làm gì trong đó vậy?” Phù Vy gọi tiếp.
Ngay sau đó, Phù Vy nghe thấy tiếng bước chân.
Nàng lùi lại hai bước nhường chỗ cho Túc Thanh Yên mở cửa từ trong phòng.
Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên xuất hiện ở cửa, không khỏi sửng sốt.
Khi trước, bộ y phục trắng của chàng chỉ lấm lem chút bùn nhưng bây giờ lại dính rất nhiều vết máu. Bàn tay của chàng cũng dính đầy máu. Phù Vy lại nhìn mặt chàng, khuôn mặt vốn đã trắng trẻo của Túc Thanh Yên tái nhợt, thậm chí trên trán còn rịn mồ hôi lạnh, chàng cau mày, giữa hai đầu chân mày hiện lên sự đau khổ bị đè nén.
Phù Vy hơi lơ mơ, ngập ngừng hỏi: “Chàng đang làm gì vậy?”
“Không thể làm luôn ngày mai sao?” Phù Vy nhẹ nhàng lẩm bẩm, mắt đã nhắm lại.
Túc Thanh Yên nhẹ nhàng vén một sợi tóc đen trên mặt nàng, không biết nàng đã ngủ hay chưa, chàng vẫn giải thích: “Nếu ngày mai trời không mưa thì ta phải vào núi.”
Phù Vy hừ một tiếng, không biết là nói mê hay nàng nghe được lời của Túc Thanh Yên và đáp lại.
Phù Vy dần dần chìm vào giấc ngủ, Túc Thanh Yên nằm bên cạnh nàng nhưng vẫn không buồn ngủ. Trong lòng chàng như có một con thú hung dữ sẵn sàng vùng ra khỏi lồng bất cứ lúc nào và thỏa thuê ân ái với Phù Vy.
Nhưng ham muốn của chàng quá nhiều.
Túc Thanh Yên cau mày, nhắm mắt lại, cố gắng ngủ. Làm dịu mãnh thú trong tim bằng giấc ngủ.
Trong đêm khuya, Hồ Già từ ngoài phủ về nhà, Hứa Văn Tĩnh đang mặt ủ mày chau ngồi trên giường đợi hắn ta.
Thấy thê tử không chào đón mình như thường lệ, Hồ Già bối rối liếc nhìn khuôn mặt Hứa Văn Tĩnh, bình tĩnh nói như không có chuyện gì: “Vẫn chưa ngủ à?”
Hứa Văn Tĩnh đi thẳng vào vấn đề: “Thiếp đã biết hết chuyện trong hoa viên ngày hôm nay rồi.”
Hồ Già ngước mắt, nói: “Nàng biết cái gì?”
Hứa Văn Tĩnh hơi cuống, gặng hỏi: “Hà tất gì mà chàng phải làm chuyện độc ác hại người như vậy?”
“Nàng thì hiểu cái gì? Ta làm vậy vì phụng mệnh của nhạc phụ đại nhân, tiếp đãi Chú Minh Nghiệp thật chu đáo. Còn không phải vì gia đình chúng ta sao?” Hồ Già ngồi xuống bên cạnh thê tử, dỗ dành: “Được rồi, nàng đừng lo nghĩ chuyện bên ngoài nữa. Ta và phụ thân của nàng đều có tính toán cả rồi.”
Hứa Văn Tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Hồ Già và hỏi lại: “Cái vị ở ngõ Thanh Liễu thì sao?”
Sắc mặt Hồ Già hơi thay đổi.
——Lịch Tiểu Vũ sống ở ngõ Thanh Liễu.
Hồ Già thở dài nói: “Lịch Cao Phi và ta là bằng hữu nhiều năm, bây giờ hắn ta chết thảm, sao ta có thể không bố trí ổn thỏa cho người nhà của hắn ta chứ? Nếu ta bỏ mặc người nhà của hắn ta thì há chẳng phải vong ân bội nghĩa hay sao?”
“Nhưng Lịch Cao Phi không phải người tốt, bụng làm thì dạ chịu thôi!” Hứa Văn Tĩnh cuống quýt nói.
“Nàng nghe ai nói thế?” Hồ Già sa sầm mặt: “Vì Chú đại nhân đến thăm, phụ thân không muốn sinh chuyện lúc này và bị người ta uy hiếp nên mới phải tạm thời đè chuyện này xuống. Ta không rõ nàng nghe con tiện nữ nào lắm lời nhưng nàng phải tin phu quân và phụ thân của nàng mới phải chứ!”
Hứa Văn Tĩnh ngập ngừng nhìn Hồ Già, bỗng không còn chủ kiến gì. Nhất thời, nàng ấy không thể phân biệt được điều gì đúng và điều gì sai.
Nên tin lời của Lâm Chỉ Hủy hay người thân của nàng ấy đây?
“Nàng yên tâm. Phụ thân và ta đều là người thân thiết nhất của nàng, lẽ nào chúng ta có thể gạt nàng ư? Ngủ đi….” Hồ Già ôm vai thê tử rồi ôm nàng ấy nằm xuống.
Hứa Văn Tĩnh chậm rãi nằm xuống, nghe tiếng thở đều đều của phu quân, nàng ấy biết hắn ta đã ngủ. Nàng ấy cố đè nén mọi lo lắng và dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ như Túc Thanh Yên mong muốn.
Khi Túc Thanh Yên đứng dậy, Phù Vy vẫn còn ngủ. Chàng biết nếu tỉnh giấc mà không thấy chàng, Phù Vy sẽ không vui. Vì thế, Túc Thanh Yên làm bữa sáng rồi trở lại giường, đợi Phù Vy tỉnh lại.
Phù Vy dần dần tỉnh giấc nhưng trước khi mở mắt ra, nàng đã đưa tay sờ soạng vị trí bên cạnh.
Túc Thanh Yên đưa tay ra nắm tay nàng.
Khóe môi Phù Vy hiện lên một nụ cười nhẹ, nàng nằm thêm một lúc rồi mới từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên dịu dàng nói: “Dậy đi nào. Ta nấu cháo gà xé phay cho nàng đấy.”
Phù Vy mím môi, hình như có thể ngửi thấy mùi thơm của cháo gà. Mỗi ngày, Túc Thanh Yên chỉ nấu những món ăn gia đình đơn giản nhất nhưng hương vị lại ngon đến không ngờ.
Phù Vy ngáp nhẹ một cái, chống tay lên tay Túc Thanh Yên rồi ngồi dậy. Nàng dựa vào người chàng một hồi. Sau khi tỉnh hẳn cơn buồn ngủ, nàng mới dậy.
Bắt kịp sự thay đổi của các mùa, gần đây cửa tiệm nơi Mai cô làm việc kinh doanh rất nhiều. Bà đi làm rất sớm mỗi ngày. Khi Phù Vy và Túc Thanh Yên dậy ăn sáng thì bà đã ra khỏi nhà rồi. Trước khi đi, Mai cô để lại một bát xôi nếp thơm cho Túc Thanh Yên và Phù Vy.
Phù Vy ăn thêm vài miếng xôi nếp.
Thấy vậy, Túc Thanh Yên đã nhớ kỹ.
“Hôm nay chàng cùng thiếp chơi gì?” Phù Vy hỏi Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên lắc đầu: “Ta có việc phải vào núi.”
Phù Vy nói “ồ” rồi không hỏi thêm câu nào nữa.
Ăn sáng xong, Túc Thanh Yên vội vã đi vào núi. Mãi đến khi trời tối, chàng mới quay về.
“Cô gia bắt về mấy con cáo trắng.” Linh Chiểu bẩm báo trước tiên.
Cáo?
Nghe nói người dân trong thôn nuôi lợn, bò, gà, vịt, thậm chí cả chó, mèo nhưng chưa từng nghe có ai nuôi cáo.
Vốn dĩ Phù Vy muốn hỏi Túc Thanh Yên bắt cáo về làm gì nhưng khi nhìn thấy chàng, hai người trò chuyện vài câu, Phù Vy sực nhớ ra đã lâu không nghe chàng gảy đàn. Thế là, nàng kêu chàng gảy đàn cho nàng nghe, nàng cũng quên béng chuyện về cáo trắng.
Sau đó, hai người bước vào phòng. Phù Vy nhìn sườn mặt Túc Thanh Yên khi chàng rũ mắt dưới ánh đèn. Cảnh đẹp ý vui khiến nàng nổi cơn cuồng ân ái với chàng. Nàng một mực kéo Túc Thanh Yên lên giường để thân mật.
Trên giường, Túc Thanh Yên nghiêng người, vươn tay mở ngăn kéo bàn đầu giường, đôi tay mảnh khảnh của chàng cuống quýt mở móc cài của hộp đen.
Phù Vy chống một tay nâng phần thân trên của mình lên, tay kia giơ ba ngón tay trước mặt Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên bối rối nhìn nàng, phơi bày trước mặt chàng là tấm thân thướt tha đang ló ra khỏi tấm chăn gấm của Phù Vy. Tâm trí chàng lang thang, chàng cố kiềm chế và lơ đễnh hỏi: “Gì vậy?”
Phù Vy ngạc nhiên nhìn chàng như thể nàng không ngờ chàng lại không hiểu ý nàng. Nàng duỗi ba ngón tay giơ gần đến mắt Túc Thanh Yên và lắc lư.
Đêm hôm kia và đêm hôm qua, cả hai đều không ân ái, cộng thêm cả đêm nay chẳng phải sẽ làm ba lần sao?
Bốn mắt nhìn nhau, Túc Thanh Yên muộn màng hiểu ẩn ý chất chứa trong đôi mắt đẹp của nàng.
Chàng vô thức nhìn đi chỗ khác, niềm vui dâng trào trong lòng chàng.
Vừa lấy đồ trong hộp đen ra, Túc Thanh Yên đã hôn lên môi Phù Vy. Hai người dính vào nhau và tận tình làm chuyện ngọt ngào.
Tấm rèm giường phản chiếu hai cái bóng quấn quýt triền miên.
Dáng người Túc Thanh Yên cao và thẳng tắp, chàng ôm Phù Vy trong lòng bàn tay, ngay cả khi làm những việc thân mật nhất, chàng vẫn kiềm chế và đối xử với nàng một cách dịu dàng nhất.
Sáng sớm hôm sau, Túc Thanh Yên lại ra ngoài rất sớm để vào núi.
Phù Vy ở nhà buồn chán.
Sau đó nàng muộn màng nhận ra thời gian trôi qua rất chậm khi không có Túc Thanh Yên bên cạnh. Phù Vy sững sờ.
“Chủ tử sao vậy ạ?” Linh Chiểu mỉm cười đi tới: “Không lẽ chủ tử đang nhớ cô gia?”
Vẻ mặt Phù Vy bỗng trở nên lạnh lùng.
Linh Chiểu luống cuống đứng dậy, tuy không biết mình đã làm gì sai nhưng nàng ấy biết lời của mình đã khiến trưởng công chúa mất vui.
Vẻ mặt của Phù Vy nhanh chóng trở lại bình thường. Nàng đứng dậy, đứng ở cửa, nhìn dãy núi xa xa ngoài bức tường của trạch viện.
Cơn gió mát thổi vào mặt, Phù Vy nhận ra mùa thu đã thực sự đến rồi. Chẳng ngờ nàng đã ở đây được ba tháng.
Nàng có thể ở lại Giang Nam bao lâu?
Nàng không thể ở lại Giang Nam mãi được.
Nghĩ đến ngày trở về, Phù Vy cảm thấy có đôi phần không nỡ. Có điều, Phù Vy nhanh chóng cắt bỏ cảm giác không đành lòng rời xa nơi này.
Từ trước đến nay, nàng luôn tàn nhẫn và tuyệt tình.
Phù Vy hiểu rõ mối hôn sự này chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển để giải sầu trong chuyến đi của nàng. Nàng có thể chiều chuộng Túc Thanh Yên và hòa hợp với chàng trong thời hạn một năm này. Nhưng nàng quyết không để bản thân đắm chìm vào chuyện tình ái nam nữ. Khi rời khỏi Giang Nam và trở về Kinh thành, nàng sẽ lại là trưởng công chúa đầy mưu mô, máu lạnh vô tình.
Hoa Ảnh đi từ bên ngoài vào, đưa thư ra: “Chủ tử, có thư từ Kinh thành.”
Phù Vy liếc nhìn phong bì và nhận ra đó là lá thư của Đoạn Phỉ.
Kể từ lần cuối nàng trả lời thư của Đoạn Phỉ, đã rất lâu rồi không nhận được tin tức gì của hắn ta.
Phù Vy nhận lấy lá thư của Đoạn Phỉ, do dự một lát rồi mới mở ra.
Nàng hơi sợ, sợ Đoạn Phỉ vẫn không hiểu chuyện và nói xằng xiên trong thư.
Phải đến khi đọc xong bức thư, Phù Vy mới cảm thấy yên tâm.
——Trong thư, Đoạn Phỉ không còn nói những lời khốn kiếp nữa. Đây chỉ là một bức gia thư đơn giản và bình thường. Trong thư, hắn ta hỏi thăm sức khỏe của nàng, viết về hoàn cảnh hiện tại của hắn ta, cuối cùng nói dự định lập hậu phong phi.
Cuối cùng thì Phù Vy cũng cảm thấy yên lòng.
Nàng thầm nghĩ: Có lẽ đợi đến khi nàng về Kinh, Kinh thành đã bị vây quanh bởi các mối hiểm nguy từ bọn sài lang hổ báo kia. Nghĩ vậy, cơn giận trong lòng nàng tiêu tan, chỉ còn nỗi lo lắng cho đệ đệ.
Hôm nay khi trở về, Túc Thanh Yên lại bắt được thêm vài con cáo.
Phù Vy nhìn thấy bóng dáng của Túc Thanh Yên từ cửa sổ và thấy bộ y phục trắng của chàng lấm lem bùn đất.
Túc Thanh Yên không vào phòng mà xách thẳng con cáo sang chái nhà.
Con cáo hôm qua chàng bắt được trên núi cũng bị nhốt ở chái nhà.
Phù Vy không biết chàng định làm gì, thậm chí nàng cũng không đoán nổi. Phù Vy chờ hồi lâu vẫn không thấy Túc Thanh Yên ra khỏi chái nhà.
Chàng luôn thích sạch sẽ, chẳng ngờ hôm nay lại có thể chịu đựng việc mặc y phục bẩn lâu như vậy mà không thay y phục sạch?
Phù Vy mỗi lúc một nghi ngờ hơn.
Nàng không đợi nữa, tò mò đứng dậy, bước ra khỏi phòng, đến chái nhà tìm chàng.
Cánh cửa của chái nhà đang đóng. Phù Vy đi tới cửa, vừa toan đẩy cửa ra thì lại do dự. Nàng chuyển động tác đẩy cửa sang gõ cửa.
“Túc lang?” Phù Vy đứng ngoài cửa gọi.
Trong chái nhà có tiếng ồn, Phù Vy ghé tai nghe nhưng không nghe rõ.
“Túc lang? Chàng đang làm gì trong đó vậy?” Phù Vy gọi tiếp.
Ngay sau đó, Phù Vy nghe thấy tiếng bước chân.
Nàng lùi lại hai bước nhường chỗ cho Túc Thanh Yên mở cửa từ trong phòng.
Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên xuất hiện ở cửa, không khỏi sửng sốt.
Khi trước, bộ y phục trắng của chàng chỉ lấm lem chút bùn nhưng bây giờ lại dính rất nhiều vết máu. Bàn tay của chàng cũng dính đầy máu. Phù Vy lại nhìn mặt chàng, khuôn mặt vốn đã trắng trẻo của Túc Thanh Yên tái nhợt, thậm chí trên trán còn rịn mồ hôi lạnh, chàng cau mày, giữa hai đầu chân mày hiện lên sự đau khổ bị đè nén.
Phù Vy hơi lơ mơ, ngập ngừng hỏi: “Chàng đang làm gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.