Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư

Quyển 1 - Chương 77: Một cái tát bay lên tường.

Vô Ý Bảo Bảo

16/06/2016

Nam Cung Cẩn đương nhiên thề thốt phủ nhận nhận thức sứ giả thần miếu, hắn thúc giục Gia Cát Minh Nguyệt đi Kỳ lân tửu lâu ăn cơm.

“Còn chưa tới giữa trưa, ngươi hoảng cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận nói, mới ăn điểm tâm ở quán há cảo, hiện tại ăn cơm trưa? Cách giữa trưa ít nhất còn hai giờ.

“Thủy tinh toàn tịch không phải muốn chờ sao? Chúng ta đi trước chờ. Sau đó mang ta đi dạo kinh thành.” Nam Cung Cẩn cười tủm tỉm nói, mặt mày loan loan, rất giống một con hồ ly giảo hoạt.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Nam Cung Cẩn khuôn mặt yêu nghiệt tươi cười thật muốn tát một cái.

Hai người đi Kỳ lân tửu lâu, trước chờ thủy tinh toàn tịch, Gia Cát Minh Nguyệt thật sự cảm thấy đau lòng. Tiền a, đều là tiền!

Làm cho Gia Cát Minh Nguyệt đau lòng còn ở phía sau. Nam Cung Cẩn muốn Gia Cát Minh Nguyệt đi ngọc khí đồ cổ! Bát bảo trai quý nhất tốt nhất kinh thành! Gia Cát Minh Nguyệt nghiêm mặt nhìn Nam Cung Cẩn tuyển trâm cài tóc bạch ngọc, ngọc bội bên hông đeo, chỉ cần là vật phẩm trang sức nam nhân có thể sử dụng toàn bộ lấy hết. Mỗi khi bỏ vào hộp gỗ một cái, lão bản ở một bên cười răng hàm đều phải rớt. Bút sinh ý như vậy trong một năm không cần mở cửa vẫn còn lời.

“Ngươi đủ.” Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt Nam Cung Cẩn, “Ta rất nghèo.”

“Ngươi đang nói dối, tiểu mèo con ~ ta biết đổ phường thứ nhất Nam Sở quốc toàn bộ bồi cho ngươi.” Nam Cung Cẩn thực sung sướng nói, “Hơn nữa, ngươi xem ta giúp ngươi diệt khẩu cũng nên đáp tạ ta ~ “

Gia Cát Minh Nguyệt mắt lạnh nhìn Nam Cung Cẩn, này vương bát đản có khiết phích điều tra thật rõ ràng. Thật sự là tên chán ghét, chuyện Tần Hồng Vân luôn bắt tại bên miệng.

Mua xong, Gia Cát Minh Nguyệt làm cho lão bản đưa tới nhà mình, sau đó mang Nam Cung Cẩn đi Kỳ lân tửu lâu ăn cơm. Thủy tinh toàn tịch, sắc hương vị câu toàn, tổng cộng tám mươi tám đạo món ăn, người xem hoa cả mắt. Lúc ăn cơm, Gia Cát Minh Nguyệt thật sự muốn một cái tát đem Nam Cung Cẩn bay lên tường! Vì vương bát đản mỗi món ăn chỉ ăn ba miếng! Hắn ăn cơm động tác thực tao nhã, người xem cảnh đẹp ý vui. Nhưng thói quen dùng cơm này lại làm cho người ta muốn đánh hắn! Một món ăn chỉ ăn ba miếng, đây là khái niệm gì? Lãng phí, quá lãng phí. Gia Cát Minh Nguyệt tuy rằng không thiếu tiền, nhưng lý niệm của nàng là luôn luôn tiêu phí nhưng không lãng phí.

Bữa cơm cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi ăn xong, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn còn lại rất nhiều món ăn, vẫy tay gọi tiểu nhị bố thí cho khất cái bên đường. Dù sao không thể lãng phí.

“Ngươi thật đúng là thiện lương.” Nam Cung Cẩn khóe miệng gợi lên một chút mị hoặc cười, như trước lạnh bạc mà châm chọc.

“Ta không phải thiện lương, ta chỉ cảm thấy không cần lãng phí, không hơn. Nếu ta có thể ăn xong, ta liền chính mình ăn hết. Vấn đề là ăn không vô.” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận nói, tiếp theo lại lập tức cường điệu, “Đây là một lần cuối cùng lãng phí. Lần sau gọi nhiều nhưng ăn không hết thì tự ngươi trả tiền.”

“Được rồi, được rồi.” Nam Cung Cẩn bất đắc dĩ nhún vai, “Như vậy, ngươi kế tiếp có an bài gì?”

“Trở về ngủ.” Gia Cát Minh Nguyệt lười biếng trả lời, “Hai ngày sau sẽ đi học viện. Tuy rằng không bao lâu sẽ nghỉ, nhưng vẫn là lấy được một chút học viện.”

“Ta trở về đi tắm.” Nam Cung Cẩn quyết đoán nói.

Gia Cát Minh Nguyệt khinh bỉ, này khiết phích cuồng, mỗi ngày tắm rửa ba lần cũng không sợ đem da tẩy rớt.

Trở lại nhà, chống lại ánh mắt lo lắng của đám người Lăng Phi Dương, Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì. Nam Cung Cẩn còn lại là con mắt cũng không xem bọn hắn, trực tiếp đi lên lầu, trước khi lên lầu đương nhiên phân phó quản gia làm cho người đem nước ấm lên.

Khi đám người Gia Cát Minh Nguyệt đi vào Thiên Phong học viện liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.

Thật nhiều người, là xảy ra chuyện gì? Đông như trẩy hội tuyệt không khoa trương. Trước cửa Nhạc lão cười ánh mắt thành một đường, lớn tiếng thét to: “Xếp hàng, trước xếp hàng, sau đó đi vào. Thông qua khảo hạch có thể trở thành đệ tử Thiên Phong học viện chúng ta, không nóng nảy, một đám đến.”

Bọn họ vừa đến cửa, liền khiến cho một trận xôn xao.

“Là Gia Cát Minh Nguyệt! Quả nhiên rất xinh đẹp.”

“A, của ta Phi Dương vẫn suất!”

“Tiết Tử Hạo cũng rất tuấn tú.”

“Mặc Sĩ Thần cũng tốt lắm, là Thương Phong Thành đại gia tộc đâu.”

“Mặc Sĩ Thần là mập mạp.”

“Hắn chính là có điểm điểm béo được không? Hơn nữa, nam nhân khôi ngô có cái gì không tốt?”

Đám người Gia Cát Minh Nguyệt vừa nghe, sau đó đầu chước một mảnh hắc tuyến. Bọn họ rốt cuộc hiểu được, vì sao trước cửa Thiên Phong học viện có nhiều người như vậy, đều là muốn nhập học. Mà nguyên nhân là bởi vì bọn họ. Thần long đại tái lần này đội ngũ đạt quán quân có năm người, hơn nữa bốn người đều ở Thiên Phong học viện. Lần này Thiên Phong học viện thanh danh truyền đi xa, không ít người mộ danh mà đến, tưởng tiến vào học viện.

“Xem ra, phải nghĩ biện pháp chiêu vài tên lão sư.” Văn Dật đứng ở cửa, nhìn đám người đông nghịt, có chút bất đắc dĩ, trước đó không lâu còn vì chiêu sinh phát sầu, hiện tại phải vì lão sư không đủ phát sầu. Nhạc lão nói đúng, tòa nhà dạy học thiếu!

Cứ việc nội quy trường học của Thiên Phong học viện thực hà khắc, nhưng ngăn không được mọi người nhiệt tình. Người tiến đến báo danh còn nối liền không dứt. Đám người Gia Cát Minh Nguyệt sớm biết, Thiên Phong học viện trước kia chỉ có bốn lão sư, một cái chính là tên thánh cấp kiếm sĩ thâm tàng bất lộ,tên là Nhạc Bác, bất quá mọi người đều gọi hắn là Nhạc lão, một cái là Văn Dật, còn có một vị lão sư dạy bắn cung, tên là Triệu Tĩnh Thanh, theo Tiết Tử Hạo đánh giá, thực lực hẳn là có linh hồn cấp. Ngoài ra còn có một gã năm mươi hơn tuổi linh hồn kiếm sĩ, tên là Hà Duy. Sau lại lại thêm Lương Nhu Vân. Lúc này, Văn Dật muốn nghĩ biện pháp thông báo tuyển dụng lão sư.

Bất quá, này đó không cần đám người Gia Cát Minh Nguyệt quan tâm.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác Đan Lăng quốc, đã xảy ra một sự kiện khác.

Đan Lăng quốc, Thu Diệp Thành, một tòa nhà cũ xưa mà âm trầm, một gã nam tử trung niên bộ mặt âm ngoan ngồi ngay ngắn phía trên đại sảnh, nhìn phía dưới 12 nam nữ đứng thành hai hàng ánh mắt uy nghiêm mà sắc bén, giống như một vị đế vương tuần tra thiên hạ. Hắn chính là môn chủ Huyết Phong, Hạng Đỉnh Thiên.

Ở trung gian đại sảnh, Tiểu Đinh đầu tóc rối nửa quỳ, mặt tái nhợt, theo bả vai đến ngực trên băng vải máu chảy ra đã đọng lại, một mảnh ám nâu, nhìn thấy ghê người.

“Ngươi nói, Thú Nha bọn họ đã chết?” Hạng Đỉnh Thiên thanh âm bình tĩnh mà lạnh lùng, nhưng lại làm Tiểu Đinh cảm thấy sợ hãi. Những người khác đã chết không quan hệ, bất quá Thú Nha còn có mông thần của hắn, đối với Huyết Phong mà nói có ý nghĩa đặc biệt, không có mông thần khứu giác linh mẫn ngạo tuyệt thiên hạ, rất nhiều nhiệm vụ khó khăn đều gia tăng.

“Đúng vậy, toàn bộ đã chết, chỉ có ta may mắn đào thoát.” Tiểu Đinh không tự chủ phát run, hắn đương nhiên cũng biết Thú Nha đối với Huyết Phong quan trọng, cho nên mỗi một lần chiến đấu, đều đưa hắn an bài ở phía sau đội, nếu có nguy hiểm thì cơ hội chạy trốn sẽ ưu tiên cho hắn, nhưng lúc này đây, ai cũng không nghĩ tới thực lực của đối thủ lại mạnh.

“Đối phương là ai?” Hạng Đỉnh Thiên hỏi.

“Ta đã điều tra qua, đối phương tổng cộng năm người, người động thủ là Lăng Phi Dương, là con cháu kinh thành Lăng gia, mặt khác một gã kiếm sĩ là Trưởng Tôn Ninh Hạo, là đồ đệ hộ quốc Kiếm Thánh Thanh tiên sinh, còn có một người là Gia Cát Minh Nguyệt, là con cháu kinh thành Gia Cát gia, mặt khác một gã triệu hồi sư cùng cung thủ là người Thương Phong Thành Mặc Sĩ gia.” Tiểu Đinh trả lời.

Từ khi bị thương, hắn không có rời khỏi kinh thành Nam Sở quốc, mà là điều tra rõ đám người Gia Cát Minh Nguyệt mới vội vàng chạy về sào huyệt của Huyết Phong. Huyết Phong, luôn luôn có cừu tất báo, nếu ngay cả đối thủ chi tiết cũng chưa thăm dò rõ ràng bỏ chạy trở về, kết cục của hắn khẳng định chỉ còn đường chết, hoặc là so với chết còn thê thảm hơn. Vận khí của hắn vận khí coi như không sai, đám người Gia Cát Minh Nguyệt ở kinh thành Nam Sở thanh danh chính thịnh, tra tư liệu bọn họ dễ dàng.

“Thanh tiên sinh, Lăng gia, Gia Cát gia…” Hạng Đỉnh Thiên trầm ngâm nói, các vị đường chủ đứng ở hai bên đại sảnh không khỏi hút khẩu khí lạnh, đồng thời trừng mắt nhìn Tiểu Đinh, hắn như thế nào cũng không điều tra rõ ràng liền dám động thủ, gặp phải mấy thế lực lớn, lần này cừu báo không tốt.

“Lần trước Tiêu đường chủ mất tích, chính là cùng Thương Phong Thành gia chủ Ngô gia đồng quy vu tận?” Hạng Đỉnh Thiên hỏi.

“Vâng, Thương Phong Thành gia chủ Ngô gia tên là Ngô Khai Viễn, là linh hồn cung thủ.” Tiểu Đinh trả lời. Kỳ thật Tiêu Thiên Hà mất tích sống hay chết bây giờ còn không có định luận, rốt cuộc thật sự là đồng quy vu tận hay là trốn, ai cũng không dám khẳng định, bất quá nếu môn chủ hỏi, Tiểu Đinh chỉ trả lời như vậy.

“Hừ, Thương Phong Thành, nợ lần trước còn không có theo chân bọn họ tính, hiện tại ngay cả một cái Mặc Sĩ gia tộc nho nhỏ đều dám trêu trên chúng ta, này cừu không thể không báo! Lúc này, liền đem Ngô gia cùng Mặc Sĩ gia diệt. Về phần mấy nhà khác, tạm thời trước làm cho bọn họ thanh nhàn vài ngày, nhưng là, Huyết Phong chúng ta tuyệt không để cho bọn họ an ổn thái bình!” Hạng Đỉnh Thiên trầm giọng nói.

Nghe xong lời này, phía dưới mười hai vị đường chủ yên lòng, tuy nói Huyết Phong có cừu tất báo, nhưng cũng phải nhìn tình huống, trực tiếp đối đầu kinh thành hai đại thế gia, vận khí tốt lưỡng bại câu thương, vận khí không tốt ngay cả Huyết Phong đều bồi vào, bọn họ sợ đường chủ nhất thời ý nghĩ nóng lên. Về phần nho nhỏ Thương Phong Thành, chính là Ngô gia Mặc Sĩ gia, bọn họ không để vào mắt.

“Hạng Nam Thiên, ngươi lập tức triệu tập huynh đệ, tiêu diệt Thương Phong Thành Ngô gia Mặc gia, không lưu người sống, vì Tiêu đường chủ cùng Thú Nha báo thù.” Hạng Đỉnh Thiên hướng phía dưới mười hai đường chủ nhìn lại.

“Vâng, môn chủ.” Phía dưới một gã nam tử trẻ tuổi thân hình cao gầy mặt lộ vẻ mặt vui mừng.

Tiểu Đinh rốt cục biết vừa rồi môn chủ vì sao muốn nhấc lên Ngô gia. Vị nam tử trẻ tuổi tên Hạng Nam Thiên là thân sinh đệ đệ của Hạng Đỉnh Thiên, sau khi Tiêu Thiên Hà mất tích tiếp nhận chức vụ nhất đường đường chủ, nhưng tư lịch không đủ để phục tùng kẻ dưới, lúc này Hạng Đỉnh Thiên hiển nhiên mượn cơ hội này đẻ cho hắn thay Tiêu Thiên Hà báo thù, giúp hắn ngồi ổn vị trí này.

Hạng Nam Thiên bước nhanh xuất môn, phát ra hiệu lệnh triệu tập người.

“Tiểu Đinh, lần này ngươi biết sai sao?” Phía trên đại sảnh phía, Hạng Đỉnh Thiên trong mắt hàn ý chớp động.

“Thuộc hạ, thuộc hạ biết sai, cam nguyện nhận xử phạt.” Tiểu Đinh hung hăng cắn chặt răng ngẩng đầu lên, hắn sớm biết nhiệm vụ lần này nghiêm trọng thất trách, làm hại Thú Nha cùng vài tên huynh đệ, trở về nhất định bị nghiêm trị, sớm làm tốt chuẩn bị tâm lý.

“Được rồi, niệm ngươi mấy năm nay cho Huyết Phong chúng ta lập không ít công lao, tự đoạn một tay.” Hạng Đỉnh Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Tạ môn chủ.” Tiểu Đinh rút trường kiếm ra, một kiếm chặt đứt cánh tay trái, lại cắn chặt khớp hàm hừ cũng chưa hừ một tiếng, tập tễnh bước chân đi ra đại sảnh. Người Huyết Phong, người người đều lãnh huyết hung tàn, đối với người khác hung tàn, đối với chính mình càng tàn nhẫn hơn.

Mười ngày sau, mười mấy tên nam nữ giả dạng khác nhau lấy các loại thân phận trà trộn vào Thương Phong Thành, mỗi người ở chỗ bí ẩn nơi vạt áo đều dùng sợi tơ huyết sắc thêu một chữ phong nhỏ.

Huyết Phong, lấy kế hoạch chu đáo thủ đoạn tàn nhẫn mà trứ danh thần bí, triển khai hành động báo thù.

Vào đêm, Thương Phong Thành một mảnh yên tĩnh, dù sao không phải là thành thị phồn hoa, đêm tối, trừ bỏ mấy chỗ chỗ ăn chơi trong thành liền không thấy được bao nhiêu người đi đường, dân chúng bình thường sớm về nhà ấm ổ chăn. Mà ở bên trong Ngô phủ là một cảnh tượng ca múa náo nhiệt.

“Tư Minh huynh, mời!” Ngô Thiên Phong một tay bưng chén rượu, nói với nam tử thanh niên trước mặt. Cánh tay bị chặt đứt thỉnh người tạo ra tay sắt, giấu ở phía dưới tay áo.

“Mời!” Người trẻ tuổi đối diện bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, ánh mắt dừng lại trên người ca kỹ, luyến tiếc rời đi.

Hắn gọi Vệ Tư Minh, là con trai độc nhất của thành chủ Thương Phong Thành Vệ Hồng Quân. Từ khi Ngô Khai Viễn mất, Thương Phong Thành tam thế gia Ngô gia bị Bàng gia tùy ý chèn ép, từng minh hữu trong một đêm biến thành địch nhân. Ngô gia vốn yếu thế, Ngô Khai Viễn vừa chết không còn người có thể trấn áp, thiếu chút nữa bị đuổi ra Thương Phong Thành. Ngô Thiên Phong thấy tình thế không ổn tìm Vệ Tư Minh, dựa vào thành chủ điều đình, mới tránh vận mệnh bị chém tận giết tuyệt.

Hôm nay nghe nói trong thành đến vài tên vũ kỹ tuyệt sắc, Ngô Thiên Phong khẽ cắn môi xuất ra của cải cuối cùng, muốn lung lạc Vệ Tư Minh, làm cho hắn xuất đầu hỗ trợ cầm lại mấy chỗ sản nghiệp của Ngô gia. Muốn cùng Bàng gia cùng Mặc Sĩ gia tranh hùng hắn không có cơ hội, bất quá hắn muốn đem gia nghiệp duy trì mà thôi, miệng ăn núi lở tổng không phải biện pháp.

“Tư Minh huynh, lúc trước ta có nhắc tới tơ lụa trang cùng trà, người xem?” Ngô Thiên Phong cười, cung kính hỏi.

“Việc này chậm rãi nói sau, chậm rãi nói sau, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, chúng ta chỉ nói phong nguyệt, chỉ nói phong nguyệt, ha ha.” Vệ Tư Minh chỉ lo cùng tên vũ kỹ thân thể đẫy đà mắt đi mày lại, làm sao để ý đến hắn.

“Phải, phải, thời điểm cũng không sớm, ta trước hết cáo từ, vài cái vũ kỹ liền lưu lại hầu hạ Tư Minh huynh, cần phải tẫn tính a, ha ha ha ha.” Ngô Thiên Phong cười khan vài tiếng, đứng dậy.

“Được, tẫn tính, tẫn tính!” Vệ Tư Minh trong ánh mắt chớp động quang mang nam nhân đều hiểu.

“Tẫn tính? Chỉ sợ các ngươi không có cơ hội !” Một thân ảnh cao gầy đột nhiên xuất hiện trong hoa viên, đúng là Hạng Nam Thiên.

“Người nào?” Vệ Tư Minh lắp bắp kinh hãi. Thủ hộ bên cạnh thành chủ phủ hộ vệ vội vàng đuổi tới, hộ ở bên người Vệ Tư Minh.



“Người muốn mạng ngươi.” Hạng Nam Thiên cười âm hiểm.

“Muốn mạng của ta, ngươi có biết ta là ai không?” Vệ Tư Minh thấy đối phương chỉ có một người, trong lòng đại định, cười ha ha. Thương Phong Thành, người dám cùng hắn nói chuyện chỉ có vài người, từng có hai ba người bất quá đều đã đi kinh thành.

“Đương nhiên biết, ngươi là người phải chết!” Hạng Nam Thiên sắc mặt trầm xuống, giơ tay lên, lớn tiếng quát, “Giết chết, một cái bất lưu!” Người ở Ngô gia, tất nhiên cùng Ngô gia liên quan rất sâu, cùng nhau vinh nhục. Nhưng hắn vạn lần không ngờ chính mình làm quyết định này, đưa hắn cùng Huyết Phong đẩy vào địa ngục vạn kiếp bất phục!

Vệ Tư Minh ngẩn ngơ, theo thanh âm của Hạng Nam Thiên hạ xuống, mười mấy tên Huyết Phong từ các góc hiện ra, vung đao kiếm hướng Ngô gia giết chết, một gã gia phó bưng điểm tâm đưa vào sân bị một đao chém thành hai đoạn, máu tươi chảy ra.

“Má ơi, đùa thật?” Thấy tình cảnh như vậy, Vệ Tư Minh mặt lập tức trở nên trắng bệch, hắn sống an nhàn sung sướng lớn làm sao gặp qua loại trường hợp này, kinh hách, ghê tởm thiếu chút nữa nôn ra.

“Thiếu gia, chúng ta đi.” Vài tên hộ vệ ý thức được người tới không phải đạo phỉ bình thường, tuyệt đối là ác phỉ giết người trong nháy mắt, chắn trước người Vệ Tư Minh, chuẩn bị hộ tống hắn rời đi.

“A…” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Vệ Tư Minh, nhưng chỉ kêu một nửa liền ngưng. Quay đầu lại, chỉ thấy cổ họng của Vệ Tư Minh phun ra một cỗ máu tươi, tên vũ kỹ đẫy đà vừa rồi còn cùng hắn mắt đi mày lại, trong tay nắm tế kiếm bạc như cánh ve, nhiều điểm huyết châu theo kiếm phong rơi xuống.

Vệ Tư Minh trừng hai mắt, nhìn tên vũ kỹ vẫn như cũ lộ nụ cười quyến rũ, đến chết cũng chưa sáng mắt.

Vài tên hộ vệ quá sợ hãi, con trai độc nhất của thành chủ đại nhân chết trước mắt, trở về nên làm sao giao phó? Mấy người nhìn nhau, nhìn trong mắt tuyệt vọng, cắn răng một cái, hướng Hạng Nam Thiên công tới, lại bị vài tên Huyết Phong cản.

Ngô Thiên Phong cũng bị dọa đến đầu óc trống rỗng, tốt xấu đã trải qua một lần kịch biến, tâm lý thừa nhận cùng ứng biến so với Vệ Tư Minh mạnh hơn nhiều, thấy tình thế không ổn liền hướng viên ngoại chạy tới. Vừa chạy ra hai bước, Hạng Nam Thiên liền chắn trước người hắn.

“Các ngươi rốt cuộc là loại người nào?” Ngô Thiên Phong còn không nói xong, liền cảm thấy cổ lạnh, một dòng máy đỏ phun ra tức khắc hai mắt mông lung, câu nói kế tiếp rốt cuộc cũng không nói ra được.

Hạng Nam Thiên thu hồi trường đao, xoay người hướng những người khác sát đi.

Từng cột ánh lửa phóng lên cao, tiếng kêu thảm thiết vang thấu bầu trời đêm.

Vài tên hộ vệ phủ thành chủ tuy rằng thực lực không kém, nhưng Huyết Phong người nào không phải giết người như ma, tay không phải dính đầy huyết, bất quá vài phút sau, vài tên hộ vệ liền ngã xuống, Huyết Phong nhân giống như sói hoang đói khát nhào vào đàn dê, đối với người Ngô gia triển khai giết hại.

Ánh lửa tận trời, tiếng kêu gào thê thảm, Ngô gia hóa thành một mảnh tro tàn, trừ bỏ vài tên hạ nhân cơ trí tuỳ thời không ổn sớm trốn ra Ngô gia, không một người sống.

Ở hừng hực ánh lửa chiếu sáng, Hạng Nam Thiên dẫn theo thủ hạ hướng Mặc Sĩ gia, trên tường bị cháy sạch cháy đen lưu lại một chữ “Phong”dùng máu tươi viết.

Huyết Phong nhân rời đi không lâu, một gã hộ vệ từ trong đám người chết bò ra đi ra, ôm vết thương hướng phủ thành chủ chạy tới.

“Đại nhân, đại nhân, không tốt!” Một gã thành vệ quân té nhào vào thư phòng thành chủ, hoảng sợ vạn phần kêu lên.

“Chuyện gì?” Vệ Hồng Quân ngẩng đầu, nổi nóng hỏi.

“Ngô gia, Ngô gia bị diệt môn, toàn bộ vườn bị đốt thành tro, không có một người sống.” Thành vệ quân thở phì phò trả lời.

” Ngô gia nào?” Vệ Hồng Quân chấn động, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh hỏi.

“Ngô Thiên Phong, Ngô gia.”

“Nga!” Vệ Hồng Quân yên lòng, bất quá chỉ là một cái gia tộc đang xuống dốc mà thôi, tuy rằng thảm án diệt môn trọng đại, nhưng cũng sẽ không có người vì bọn họ xuất đầu, việc này chỉ cần nghĩ biện pháp áp chế, sẽ không liên lụy, sẽ không ảnh hưởng đến vị trí thành chủ của mình.

“Biết là ai làm không?” Vệ Hồng Quân vừa nghĩ, một bên tùy ý hỏi.

“Trên tường dùng huyết viết chữ phong thật lớn, hẳn là… Hẳn là Huyết Phong nhân!” Thành vệ quân nơm nớp lo sợ trả lời.

“Huyết Phong!” Vệ Hồng Quân lập tức đứng lên, sắc mặt trở nên cay cú. Huyết Phong, là mấy liên minh quốc gia hợp lực truy nã nhiều năm cũng chưa thể tiêu diệt, lúc này tại sao đến Thương Phong Thành?

“Thành chủ đại nhân, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Thành vệ quân hỏi.

“Thông tri thành vệ quân, bảo trì cảnh giới, phòng ngừa hung phạm thương tổn dân chúng, còn có, trọng điểm tăng mạnh phòng vệ phủ thành chủ.” Vệ Hồng Quân hạ lệnh nói.

“Vâng, đại nhân!” Thành vệ quân trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thành chủ đại nhân chính là hạ lệnh bảo trì cảnh giới, không có cho bọn họ đuổi bắt hung phạm, cho dù ngốc tử cũng hiểu được là ý tứ như thế nào, đó không phải là làm cho bọn họ tị tránh đầu sóng ngọn gió sao? Chỉ có ngốc tử, mới có thể nguyện ý đi trêu chọc hung danh rõ ràng Huyết Phong. Về phần phòng vệ phủ thành chủ không cần hắn hạ lệnh, cũng nhất định phải tăng mạnh, nếu có thể hắn thậm chí hy vọng đem toàn bộ thành vệ quân đều điều đến bên ngoài phủ thành chủ, như vậy hắn càng an toàn.

Khi thành vệ quân phải rời khỏi, chỉ thấy một gã hộ vệ phủ thành chủ ngã vào, ngay cả khóc mang kêu quát, “Đại nhân, không tốt, không tốt!”

“Có phải chuyện Huyết Phong hay không?” Vệ Hồng Quân hỏi, không có chú ý tới vết máu trên người hộ vệ.

“Phải, không, không phải…” Hộ vệ nói năng lộn xộn.

“Rốt cuộc có phải hay không?” Vệ Hồng Quân hét lớn, trong lòng có điểm kỳ quái, người này ổn trọng, hôm nay làm sao thất thường, chẳng lẽ bị Huyết Phong dọa thành cái dạng này, liếc mắt một cái, mới phát hiện thân thể hắn đầy vết máu, trong lòng cảm giác không ổn.

“Là, là thiếu gia, thiếu gia đi Ngô phủ uống rượu, sau lại…” Hộ vệ ôm vết thương, không dám nói thêm gì nữa.

“Cái gì, hắn đi Ngô phủ?” Vệ Hồng Quân đại loạn, thân thể lay động, lo lắng hỏi, “Người đâu, hiện tại người khác đâu?”

Lúc này, vài tên hộ vệ được tin tức đã nâng thi thể Vệ Tư Minh tiến vào trong phủ, cái gì cũng không nói nhiều lời.

Nhìn thân thể Vệ Tư Minh cứng ngắt, trên cổ họng có vết thương, còn có chết không nhắm mắt, Vệ Hồng Quân lão lệ tung hoành, hắn đến trung niên mới có con, cho nên luôn luôn đối với đữa con này sủng ái có thm. Mà Tả Tư Minh tuy rằng không nên thân, nhưng chỉ háo sắc mê rượu, cũng không làm chuyện thương thiên hại lí, lại không nghĩ rằnghôm nay chết oan chết uổng.

Nhìn thành chủ đại nhân cực kỳ bi thương, hộ vệ sợ tới mức không dám thở mạnh.

“Ngô Thiên Phong tiểu tử kia đâu, ta muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn!” Vệ Hồng Quân vừa buồn vừa hận điên cuồng hét lên, nếu không phải tiểu tử kia cả ngày quấn quít lấy Tư Minh sống phóng túng, Tư Minh làm sao chết? Bi thống, Vệ Hồng Quân đem tất cả phẫn nộ đều chuyển dời đến trên người Ngô Thiên Phong.

“Đã chết, bị Huyết Phong giết.” Tên kia hộ vệ đáp.

“Chết tốt, chết tốt, cho dù bất tử, ta cũng muốn tự tay giết hắn.” Vệ Hồng Quân mạnh mẽ xoay người, “Huyết Phong nhân đâu, có chạy ra thành không?”

“Không có, bọn họ diệt Ngô gia, lại hướng tới Mặc Sĩ gia.” Hộ vệ đáp.

“Thông tri thành vệ quân đóng chặt cửa thành, triệu tập binh mã, tiêu diệt Huyết Phong! Còn có, phái người đi các đại gia tộc Bạch Vũ học viện, đây là quan hệ đến Thương Phong Thành chúng ta bình yên, thỉnh bọn họ cũng ra tay!” Vệ Hồng Quân hai mắt phun hỏa, hét lớn một tiếng, vận dụng hết thảy lực lượng có thể vận dụng.

“Vâng!” Thành vệ quân trong lòng chợt lạnh, lại không thể không chấp hành mệnh lệnh.

Rất nhanh, một đội thành vệ quân hướng đến Mặc Sĩ gia. Mà lúc này, Vệ Hồng Quân lại đi vào biệt viện trong phủ. Đẩy cửa ra, một nam tử trung niên khuôn mặt thanh nhã đối diện uống rượu ngắm trăng, cả người tán một cỗ điềm đạm.

“Kỷ tiên sinh.” Vệ Hồng Quân hướng nam tử trung niên chắp tay, tuy thịnh nộ nhưng vẫn cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.

“Trễ như vậy đến, tìm ta có việc?” Nam tử trung niên gọi là Kỷ tiên sinh sớm thấy ánh lửa phóng lên cao, biết đêm nay nhất định không là một đêm yên tĩnh.

“Con ta đã chết, bị người giết.” Vệ Hồng Quân trong mắt lệ quang hiện lên.

“Ai làm?” Kỷ tiên sinh như trước bình tĩnh lạnh nhạt.

“Huyết Phong.”

“Ta đi giết!” Kỷ tiên sinh ngữ khí dị thường bình tĩnh.

“Ta muốn người sống, ta muốn tự tay giết bọn họ, ta muốn làm cho bọn họ sống không được.” Vệ Hồng Quân vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

“Được, làm xong chuyện nàyta còn thiếu ngươi một lần.” Kỷ sinh uống cạn chén rượu, mặt không chút thay đổi đi ra cửa.

Thân là người đứng đầu thành, phía sau làm sao có thể không có cao thủ tọa trấn, vị Kỷ tiên sinh này, đúng là con bài chưa lật cuối cùng cũng là mạnh nhất giấu ở phủ thành chủ.

Trong đại trạch Mặc Sĩ gia, lúc này một mảnh tiếng động giết chóc, tuy rằng thời điểm Ngô gia ánh lửa tận trời, Người Mặc Sĩ gia liền dự đoán được trong thành có việc phát sinh, trước tiên làm một ít chuẩn bị khẩn cấp, nhưng ai cũng không có dự đoán được, người đến là Huyết Phong, càng không có dự đoán được bọn họ sau khi diệt sát Ngô gia liền hướng về phía Mặc Sĩ gia, chuẩn bị không đủ chỉ có thể thương xúc ứng chiến, bị Huyết Phong nhân giết vào trong viện, trong tộc đệ tử cùng hộ vệ thương vong thảm trọng.

Bất quá Mặc Sĩ gia nay ở Thương Phong Thành hoàn toàn xứng đáng đại gia tộc thứ nhất, trải qua lần trước chuyện tình Ngô Thiên Viễn liền tăng mạnh hộ vệ, Mặc Sĩ Kính Đức lão gia tử còn chuyên môn từ hồng lâm thành mời đến hơn mười hộ vệ thực lực cao cường, Huyết Phong muốn tiêu diệt hộ vệ dễ dàng như Ngô gia cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Hậu viện Mặc Sĩ gia, trước từ đường, Mặc Sĩ Kính Đức uy phong vung đại đao, cùng vài tên hộ vệ dùng số tiền lớn cam kết gian nan ngăn cản đối phương tiến công. Tất cả trực hệ tộc nhân gia quyến đều trốn ở sau từ đường, xuyên thấu qua khe cửa khẩn trương nhìn bên ngoài đánh nhau, một khi Mặc Sĩ lão gia tử bị thua, các nàng kết cục có thể nghĩ.

Tiếng chân đến gần. Một gã Huyết Phong nhanh chóng đi vào hậu viện, hô to một tiếng, “Thành vệ quân đến đây!”

“Ngăn trở bọn họ, chờ diệt Mặc Sĩ gia, chúng ta đi!” Thân ở ba gã hộ vệ vây quanh bên trong, Hạng Nam Thiên bình tĩnh nói. Liền thành vệ quân hắn không để trong lòng, lần này tiến đến Huyết Phong tuy rằng chỉ có mấy chục người, nhưng từng cái đều là tinh anh, kém cỏi nhất cũng có thực lực đại địa cấp, thậm chí đã muốn đạt tới linh hồn cấp.

Nếu không phải hộ vệ từ hồng lâm thành mời đến không sợ chết, cho dù hai cái Mặc Sĩ gia đã sớm bị bọn họ diệt chó gà không tha.

Hạng Nam Thiên hét lớn một tiếng, trường đao cuồn cuộn nổi lên đạo đạo khí lãng, thế không thể đỡ. Ba gã hộ vệ vây công hắn đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, rốt cuộc ngăn không được một đao hung mãnh, bị hắn chém chết tại chỗ.

Hạng Nam Thiên không dừng lại, lại một đao hướng Mặc Sĩ Kính Đức bổ xuống, thân đao rung động phát ra từng trận tiếng động vù vù mãnh liệt.

Nhìn thấy một đao khí thế kinh người, Mặc Sĩ Kính Đức thần sắc buồn bã, vừa rồi chết ở hắn đao hạ vài tên hộ vệ đều là theo hồng lâm thành mời đến hảo thủ, từng cái đều có thiên không cấp đỉnh núi thực lực, trong đó một người ẩn ẩn đạt tới linh hồn cấp bên cạnh, so với chính mình còn mạnh hơn ra một bậc, liền ngay cả bọn họ đều đỉnh không được của hắn một đao, chính mình làm sao có thể ngăn cản được trụ.

Tuy rằng biết rõ không phải là đối thủ, tuy rằng biết rõ sẽ chết nhưng vì tộc nhân, Mặc Sĩ Kính Đức vẫn là nghĩa vô phản cố vung đao lên.

* nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.

Một thân ảnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trường kiếm ra khỏi vỏ như kinh hồng vừa hiện, một cỗ kiếm ý sắc bén từ kiếm ra.



Cao thủ, tuyệt đối cao thủ!

Hạng Nam Thiên lui ra sau, trường đao trong người mới ngăn trở kiếm của đối phương, trên mặt lộ ra kinh hãi. Linh hồn cấp, người này là linh hồn cấp, nhưng so với mình mạnh hơn, ít nhất là cao thủ linh hồn trung kỳ, mà hắn chỉ là linh hồn sơ kỳ. Thương Phong Thành, khi nào thì có cao thủ như vậy, vì sao trước đây tình báo chưa đề cập.

“Đi!” Hạng Nam Thiên không kịp nghĩ nhiều, không chút do dự hét lớn một tiếng, đều là linh hồn cấp, sơ kỳ cùng trung kỳ chênh lệch thậm chí so với thiên không cấp cùng đại địa cấp chênh lệch còn lớn hơn.

Thành viên Huyết Phong khác nghe thấy tiếng la, biết tình hình không ổn, bốn phương tám hướng bỏ chạy. Ở Huyết Phong, nhiệm vụ trên đường xảy ra tình huống ngoài ý bỏ chạy không phải là chuyện mất mặt, nếu tàn nhẫn tranh đấu, bọn họ uyệt đối không có khả năng sinh tồn cho tới hôm nay.

Cho dù lấy Kỷ tiên sinh thực lực linh hồn trung cấp, muốn lập tức toàn bộ bắt sống cao thủ phân hướng bỏ chạy cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Hắn, hắn giết thiếu gia!” Ở bên trong phần đông hộ vệ bảo vệ, Vệ Hồng Quân cùng tên hộ vệ bị thương đi đến, vừa thấy Hạng Nam Thiên, liền chỉ vào hắn cao giọng hô.

“Bắt lấy hắn!” Kẻ thù gặp lại đỏ mắt, Vệ Hồng Quân hét lớn một tiếng.

Kỷ tiên sinh thân hình u linh, trường kiếm phát ra hàn quang, như độc xà không ngừng phun ra nuốt vào.

Thực lực chênh lệch quá mức, ngay mặt giao thủ bất quá hơn mười chiêu, Hạng Nam Thiên liền bị Kỷ tiên sinh một kiếm đánh ngã, nếu không phải Vệ Hồng Quân trước đây nói qua muốn lưu người sống, chỉ sợ hắn ngay cả hơn mười chiêu đều ngăn không được, đã sớm bị chết ở dưới kiếm của Kỷ tiên sinh, bất quá này lại cũng không phải là chuyện may mắn, không lâu sau, Hạng Nam Thiên bắt đầu hối hận, sớm biết rằng sẽ không nên chắn hơn mười kiếm kia, trực tiếp tự sát còn tốt hơn.

Trừ bỏ Hạng Nam Thiên, khác vài tên Huyết Phong khác động tác hơi chậm cũng bị đánh gãy gân tay chân gân té trên đất, bất quá không có một người phát ra tiếng rên rỉ.

Những người khác lại thực cơ hội này trốn ra Mặc Sĩ gia, cho dù thành vệ quân cùng Bạch Vũ học viện cùng với các đại gia tộc liên thủ ngăn chặn, cũng làm cho bọn họ chạy ra hơn phân nửa.

Trước cửa phủ thành chủ Thương Phong Thành bảy tên Huyết Phong quỳ thành một loạt, tuy rằng biết rõ phải chết, trên mặt vẫn như cũ kiêu ngạo.

“Chính là ngươi giết con ta?” Vệ Hồng Quân đi đến trước người Hạng Nam Thiên, trong mắt một mảnh màu đỏ.

Hạng Nam Thiên ngẩng đầu, không sợ nhìn hắn, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt.

“Toàn bộ điểm thiên đăng, phơi thây ba ngày!” Vệ Hồng Quân nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh.

Điểm thiên đăng, phơi thây ba ngày! Người có mặt đều kinh sợ, loại phương pháp tàn nhẫn xử tử ở lịch sử Thương Phong Thành còn chưa từng có phát sinh. Liền ngay cả Huyết Phong nhân nghe nói như thế thân thể đều không tự chủ run rẩy.

“Thành chủ đại nhân, đây không phải là…” Viện trưởng Bạch Vũ học viện lo lắng, làm như vậy chỉ sợ đưa tới Huyết Phong điên cuồng trả thù, kia cũng không phải là lưu phỉ bình thường, mà là Huyết Phong.

“Con ta đã chết, đứa con duy nhất của ta đã chết, ha ha ha ha.” Vệ Hồng Quân trong mắt chảy ra huyết lệ, giống như ma.

Thấy thế, không còn người nói thêm.

Trong trời đêm, vang lên một tiếng kêu thảm thiết, không ai có thể chịu được khổ hình như vậy, liền coi như Huyết Phong nhân cũng không thể. Tiếng kêu thê thảm khiến lòng run sợ, liền suốt đêm trẻ con đều ngừng khóc, đơn thuần mắt to sợ hãi nhìn phía ngoài cửa.

“Cái gì? Ngươi nói bọn họ, bọn họ…” Tổng bộ Huyết Phong, thu được tin tức Hạng Đỉnh Thiên đứng lên, lại đặt mông ngồi xuống. Hạng Nam Thiên là thân đệ đệ của hắn, liền bị người dùng loại này hình phạt tàn khốc tra tấn chết, hơn nữa khi chết cũng không được an nghĩ liền bị phơi thây ba ngày.

“Các đường chủ nghe lệnh, triệu tập toàn bộ nhân thủ các nơi trở về, huyết tẩy Thương Phong Thành.” Hạng Đỉnh Thiên đột nhiên đứng dậy, tàn khốc nói.

“Vâng!” Đường chủ các đường Huyết Phong cùng đáp. Nhiều năm qua, Huyết Phong nhiệm vụ đều không phải không có thất bại, cũng không phải không ai thất thủ bị bắt, lại vẫn là lần đầu tiên lọt vào hành hạ đến chết, đây là vũ nhục, là khiêu khích, tất cả mọi người cùng chung mối thù.

Thành viên Huyết Phong từ cả nước thậm chí đại lục hướng đến Thu Diệp Thành, tựa hồ trong một đêm trong lúc, Thu Diệp Thành mặt ngoài xem ra bình tĩnh liền tăng thêm rất nhiều gương mặt, trên đường cái tất cả mọi người cảm giác được không khí bất thường xơ xác tiêu điều.

Mặt trời lặn ánh chiều tà, một đội ngũ gần ngàn người chia làm mấy tổ hướng đến Thương Phong Thành.



Thiên Phong học viện rất nhanh được nghỉ, ngày nghỉ đầu tiên, Thương Vô Nhai liền phái người đem Gia Cát Minh Nguyệt tiếp đến hiệp hội triệu hồi sư. Muốn tiếp tục dạy nàng thuật nhiều trọng triệu hồi cùng cái khác.

Hôm sau, Gia Cát Minh Nguyệt một người ở thư phòng của Thương Vô Nhai lật xem tàng thư, gió nhẹ theo cửa sổ thổi vào, Gia Cát Minh Nguyệt tóc nhẹ nhàng liêu khởi, nàng theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Ngoài cửa sổ dương quang rực rỡ, rèm cửa sổ nhẹ nhàng bay, ngoài ra không có khác thường. Nàng thu hồi ánh mắt, lại cúi đầu nhìn thư trong tay, một cái tay thon dài trắng nõn lấy thư trong tay nàng để lại giá sách. Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, ngẩng đầu, liền chống lại cặp dị đồng tuyệt mỹ của Quân Khuynh Diệu.

“Ngươi, ngươi…” Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn người trước mắt, “Ngươi làm sao có thể đến?”

“Đương nhiên, là muốn ngươi.” Quân Khuynh Diệu khẽ cười một tiếng, thanh âm hắn như trước thanh lương, lại thoáng như trong trẻo lạnh lùng. Làm cho người ta giờ khắc này lơ lửng.

Gia Cát Minh Nguyệt hoạt kê, đối với lời nói của Quân Khuynh Diệu nàng hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

“Cẩn thận Nam Cung Cẩn, cách xa hắn.” Quân Khuynh Diệu bỗng nhiên xoay người, ở bên tai Gia Cát Minh Nguyệt nói nhẹ, một tia nhiệt khí thổi ở bên tai Gia Cát Minh Nguyệt. Hai người cách nhau gần, Gia Cát Minh Nguyệt ngửi được mùi hương trên người Quân Khuynh Diệu, khác với mừi trầm hương trên người Nam Cung Cẩn, trên người Quân Khuynh Diệu là một mùi hương nhẹ nhàng mà thanh nhã, tựa hồ là giai nam hương.

“Hắn là loại người nào?” Gia Cát Minh Nguyệt nghe thế, thân mình cứng đờ, ngẩng đầu hỏi Quân Khuynh Diệu. Cũng không phòng hai người cách nhau gần, nàng vừa ngẩng đầu, môi cứ như vậy nhẹ nhàng lướt qua hai má Quân Khuynh Diệu. Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra, lập tức đỏ mặt, cấp tốc lui ra sau hai bước, cùng Quân Khuynh Diệu bảo trì khoảng cách.

“Đều hôn qua còn thẹn thùng?” Quân Khuynh Diệu mỉm cười, nhật nguyệt thất sắc, nói, “Không bằng chúng ta hôn lại một lần, hôn vài lần ngươi thành thói quen.”

“Ngươi, ngươi không nên nói!” Gia Cát Minh Nguyệt xấu hổ. Quân Khuynh Diệu thật lưu manh? Nhưng Quân Khuynh Diệu nói ra những lời này, không làm cho người ta phản cảm. Hắn khí độ cao nhã, vô luận cùng hai chữ sắc lang liên hệ. Sẽ chỉ làm người cảm thấy một loại phong tình mị hoặc.

“Nam Cung Cẩn rất nguy hiểm. Hắn chính là người thần miếu. Trong hoàng cung cái gọi là sứ giả thần miếu, bất quá là giả mạo, là thuộc hạ của hắn.” Quân Khuynh Diệu thu liễm tươi cười, “Người này thực lực rất mạnh, phong cách hành sự quỷ dị. Chính ngươi cẩn thận chút.”

“Hắn chính là người thần miếu?!” Gia Cát Minh Nguyệt kinh hô một tiếng.

“Đúng vậy.” Quân Khuynh Diệu nhẹ nhàng gật đầu, “Hắn là tân tú của thần miếu trước mắt nổi bật. Không cần bị hắn lừa.”

Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ, nàng nhìn ra Nam Cung Cẩn cùng sứ giả thần miếu quan hệ bất thường. Chính là không nghĩ tới Nam Cung Cẩn mới là chánh chủ, nữ nhân kia chỉ là thuộc hạ mà thôi. Hắn giấu diếm thân phận đi theo mình, rốt cuộc có mục đích gì? Vì tinh huyễn thủ hộ sao?

“Bất quá, nữ nhân của ta sẽ không ngốc hồ đồ bị lừa a.” Gia Cát Minh Nguyệt còn suy tư, cằm lại cảm giác căng thẳng, lấy lại tinh thần, liền phát hiện Quân Khuynh Diệu khuôn mặt tuyệt mỹ ngay tại trước mắt, mà tay hắn nhẹ nhàng nắm cằm của nàng. Giờ phút này hai người tư thế cực kỳ ái muội.

“Ngươi, ngươi, ngươi, buông!” Gia Cát Minh Nguyệt lắp bắp rống ra câu này, sau đó ly khai Quân Khuynh Diệu, lui ra sau hai bước. Kết quả, bởi vì vừa rồi lui về phía sau, hiện tại lại lui, sau lưng đó là vách tường. Quân Khuynh Diệu tiến lên hai bước, vươn một cánh tay tựa vào trên vách tường, hơi cúi đầu, đem Gia Cát Minh Nguyệt vây ở trong khuỷu tay của hắn.

Quân Khuynh Diệu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt khốn quẫn, tâm tình tốt lên, mỉm cười nói: “Minh Nguyệt a Minh Nguyệt, ngươi không nên dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Ta sợ ta nhịn không được, hiện tại liền ăn ngươi.”

Gia Cát Minh Nguyệt giật mình, vươn chân, hung hăng đá lên chân Quân Khuynh Diệu. Quân Khuynh Diệu thét lớn một tiếng, thân hình vẫn không nhúc nhích, ngược lại cười nói: “Thật đúng là nhẫn tâm, dùng sức.”

“Ngươi là loại người nào?” Gia Cát Minh Nguyệt trầm giọng hỏi. Nàng đã cứu hắn, hắn giúp nàng, nhưng cho tới bây giờ, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết thân phận của Quân Khuynh Diệu.

“Ta, hiện tại tựa hồ là người thánh điện.” Quân Khuynh Diệu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt mặt đỏ, rốt cục quyết định buông ra nàng, bức nóng nảy, Gia Cát Minh Nguyệt là một bảo kiếm sắc bén a.

Gia Cát Minh Nguyệt nhấm nuốt những lời này, hiện tại tựa hồ là người thánh điện nhân. Nói như vậy, thánh điện chính là một trong những thân phận của hắn, hoặc là thân phận che giấu?

Khi Gia Cát Minh Nguyệt suy tư, Quân Khuynh Diệu lại vươn tay sờ bông tai trên vành tai của Gia Cát Minh Nguyệt, vừa lòng cười rộ lên: “Nhớ kỹ, không cho phép tháo xuống. Cho dù ngươi chết, cũng không cho phép tháo xuống.” Trong giọng nói ẩn ẩn có bá đạo cùng chiếm hữu.

Nói xong, Quân Khuynh Diệu lại đưa tay chuyển qua mí mắt, Gia Cát Minh Nguyệt nhắm mắt, ngay sau đó lại mở mắt, trong phòng đã không có thân ảnh của Quân Khuynh Diệu. Chỉ có rèm cửa sổ còn phiêu động, vừa rồi hết thảy giống như là một giấc mộng.

Gia Cát Minh Nguyệt rút ra quyển sách vừa rồi, tiếp tục nhìn. Nhưng tâm tình đã có chút lo lắng, không thể nhìn tiếp được.

Không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

“Gia Cát tiểu thư, bên ngoài có người tìm.” Gia Cát Minh Nguyệt đang ở hiệp hội triệu hồi sư học tập nghe nói như thế, trong lòng nghi hoặc, là ai tìm chính mình? Là đám người Phi Dương có việc tìm mình hay là Nam Cung Cẩn cái kia khiết phích cuồng? Hẳn là không phải Nam Cung Cẩn, tên hỗn đản đó tìm mình chưa bao giờ gọi người thông báo, đều là trực tiếp theo cửa sổ lặng yên không một tiếng động nhảy vào. Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc đi xuống lầu, thấy được người tìm mình.

“Lâm thiếu chủ, hôm nay rảnh lại đây?” Thấy Lâm Ngữ Hàn, Gia Cát Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt như trước mỉm cười hàn huyên.

“Có một việc, ta cảm thấy nên nói cho ngươi biết.” Lâm Ngữ Hàn sắc mặt nghiêm túc, hắn không có hàn huyên, mà là đi thẳng vào vấn đề.

“Nga, chuyện gì?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hắn một thân phong trần mệt mỏi cùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi, thu hồi tươi cười. Nàng cảm thấy Lâm Ngữ Hàn lần này tất nhiên là có chuyện trọng yếu mới như vậy.

“Mấy ngày hôm trước, Thương Phong Thành có đại sự xảy ra…” Lâm Ngữ Hàn đem huyết án diệt môn cùng Huyết Phong xuất hiện phát sinh ở Thương Phong Thành nói một lần.

“Bọn họ làm như vậy, này không phải cùng với Huyết Phong không chết không ngừng sao?” Gia Cát Minh Nguyệt thần sắc trầm xuống.

“Ta mua được tin tức, có mấy đội ngũ hướng đến Thương Phong Thành, số lượng khoảng bảy trăm người, thực lực rất mạnh.” Lâm Ngữ Hàn nói tiếp.

“Huyết Phong?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

“Phải.” Lâm Ngữ Hàn chắc chắc, “Người bán tin tức tuyệt đối đáng tin cậy.”

Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, ý tứ của Lâm Ngữ Hàn nàng rất rõ ràng. Lâm Ngữ Hàn bán nàng nhân tình, tin tức này là mua. Hơn nữa phỏng chừng giá sẽ không thấp.

“Ta đã biết, ta đi thông tri Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo, lần này thật sự là cám ơn ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt trịnh trọng nói với Lâm Ngữ Hàn, “Nếu có cần ta hỗ trợ, cứ việc tới tìm ta.”

Lâm Ngữ Hàn gật đầu, hắn muốn, kỳ thật chính là những lời này của Gia Cát Minh Nguyệt.

Vừa ra đại môn, Gia Cát Minh Nguyệt liền triệu hồi phong báo, nhanh như điện chớp hướng học viện chạy tới, nhà Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo đều ở Thương Phong Thành, Huyết Phong nếu thật sự quy mô trả thù Thương Phong Thành, người nhà bọn họ đều gặp nguy hiểm.

Vừa nghe Gia Cát Minh Nguyệt mang tin tức đến, Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo sắc mặt đại biến, liền ngay cả Lăng Phi Dương đều nhíu mày, mấy người không hề nghĩ ngợi, liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới trong thành.

Đi Thương Phong Thành, cấp bách!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook