Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư
Quyển 1 - Chương 76: Nam nhân yêu nghiệt mặc tử y xuất hiện.
Vô Ý Bảo Bảo
16/06/2016
Lăng Phi
Dương trong lòng rối rắm cùng bối rối, ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh
Nguyệt, lại nhịn không được nở nụ cười. Hắn cảm thấy, chính mình rối
rắm, hoàn toàn không tất yếu. Đối phương căn bản không không nghĩ đến
phương diện kia.
Gia Cát Minh Nguyệt đang thích ý híp mắt uống nước trái cây, uống xong còn dùng đầu lưỡi liếm môi, nói: “Di, Phi Dương, đây là nước trái cây gì? Hương vị thật ngon. Đan Lăng quốc không có loại hoa quả này?”
Lăng Phi Dương phù ngạch, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình vừa rồi lo lắng là dư thừa. Minh Nguyệt căn bản không có thông suốt! Nàng là người trọng cảm tình, nhưng trước mắt xem ra chỉ có thân tình cùng hữu tình, đối với tình yêu nàng tựa hồ hoàn toàn không có thông suốt! Chính mình vừa rồi nói câu kia, nàng một chút cảm giác cũng không có.
Là hoàn toàn không thông suốt, hay là đối với mình không có cảm giác? Lăng Phi Dương ý niệm này trong đầu lại bỗng nhiên xông ra, liền nhịn không được.
Hắn lại mở miệng: “Minh Nguyệt…”
“A?” Gia Cát Minh Nguyệt trong nháy mắt nhìn Lăng Phi Dương, “Chuyện gì? Có việc ngươi liền nói thẳng.”
“Ngươi, ân, ngươi…” Lăng Phi Dương châm chước thật lâu sau, mới nói, “Minh Nguyệt, ngươi thích cái dạng nam tử gì? Ta không phải hỏi bằng hữu, là nam nữ trong lúc đó, ân, ngươi biết ý của ta, chính là cái kia…” Lăng Phi Dương lắp bắp, hắn bỗng nhiên lại có chút nghĩ mà sợ hỏi ra những lời này. Nếu Minh Nguyệt không phải không hiểu, mà là đối với mình không có cảm giác thì phải làm thế nào?
“Ta thích a…” Gia Cát Minh Nguyệt giờ khắc này thần thái chói sáng, “Kỳ thật rất đơn giản, biết ta, tin ta, không cần lý do vĩnh viễn tín nhiệm ta, sẽ không phản bội ta, cả đời chỉ một mình ta, ta cả đời này cũng chỉ hắn một người.”
Lăng Phi Dương nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, nhất thời thất thần. Tâm giờ khắc này đập rất nhanh, cơ hồ muốn bay ra.
Lăng Phi Dương nháy mắt hiểu được, Gia Cát Minh Nguyệt không có người trong lòng, ít nhất hiện tại không có! Giờ khắc này, hắn mừng rỡ như điên!
Hắn có cơ hội, không phải sao?
Ngay tại thời điểm Lăng Phi Dương muốn nói cái gì, một thanh âm ôn nhu sáp vào.
“Gia Cát tiểu thư, ta có thể quấy rầy ngài một chút sao?” Thanh âm ôn nhu có chút lo lắng.
Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hàn Tuyền trên mặt mang theo nụ cười sợ hãi, đứng trước mặt bọn họ. Trên mặt không có cao ngạo cùng lãnh diễm như lúc trước.
“Hàn tiểu thư.” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, gật đầu.
Hàn Tuyền cũng không nhăn nhó, ngồi xuống, nói: “Gia Cát tiểu thư, cám ơn ngươi. Nếu không phải ngươi, ta thật sự không biết làm thế nào mới tốt. Luyện Hồn nếu xảy ra chuện gì ta cũng không muốn sống. Hắn với ta mà nói là quan trọng nhất.” Cha mẹ Hàn Tuyền mất đi, trước đây bạn cùng chơi với nàng là Luyện Hồn!
“Hắn hiện tại tình huống thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt còn không c mở miệng hỏi, Dạ Mị liền từ trong túi tiền của Gia Cát Minh Nguyệt chui ra, lạnh giọng hỏi.
“A, là ngươi.” Hàn Tuyền vừa thấy Dạ Mị vẻ mặt lạnh như băng, trong lòng ngừng một chút. Dù sao nàng hiện tại vừa thấy Dạ Mị, trong lòng còn có chút chíp bông, nàng sợ nhìn thấy Dạ Mị.
“Ta hỏi ngươi nói đâu.” Dạ Mị lạnh giọng truy vấn, khẩu khí phi thường không khách khí.
“A, hắn, hắn tốt lắm, thương thế đã tốt. Đã tỉnh.” Hàn Tuyền bình thường cũng là bộ dáng lãnh ngạo cao quý, nhưng ở trước mặt Dạ Mị lãnh ngạo đó là bại lui.
“Hắn hiện tại đồng ý làm ma sủng của ngươi?” Dạ Mị hỏi.
“Ta, ta không hỏi. Ta cùng hắn giải trừ khế ước, ta nói đưa hắn hồi không gian ma sủng, hắn không đi. Hắn hiện tại ở nhà nghỉ ngơi.” Hàn Tuyền có chút không yên nói, “Ta cũng không biết hắn nghĩ như thế nào.”
“Ngu ngốc. Đó chính là hắn nguyện ý làm ma sủng của ngươi. Thực không có ý nghĩa.” Dạ Mị nói thầm, trở về túi tiền của Gia Cát Minh Nguyệt, không để ý tới Hàn Tuyền.
Hàn Tuyền kích động nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: “Gia Cát tiểu thư, ngài, ma sủng của ngài nói là thật sự sao? Luyện Hồn nguyện ý lại làm ma sủng của ta? Hắn nguyện ý lưu lại sao?”
“Hẳn là thật sự. Ta cảm thấy ngươi hẳn là thủ hắn. Tuy rằng hắn rất mạnh, ở bên ngoài không gian ma sủng nó sẽ không sống lâu, thân thể nó có thương tích. Cho dù phì điểu của ta trị liệu cho hắn, nhưng cũng chỉ là vết thương bên ngoài khép lại bên trong chưa điều tiết.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Hàn Tuyền kích động, mỉm cười, nàng hiểu được, cô gái này thật để ý Luyện Hồn.
“Ngươi tốt nhất chạy nhanh dẫn hắn đi tìm một loại thảo dược. Gọi là sao thảo, có thể trị liệu vết thường của bộ tộc Luyện Hồn. Về phần sao thảo ở đâu, chính mình hỏi thăm đi.” Dạ Mị lại duỗi đầu ra, tức giận nói với Hàn Tuyền.
“Vâng vâng, cám ơn các ngươi, cám ơn.” Hàn Tuyền lập tức đứng dậy, cũng không tham gia yến hội, dắt váy, trực tiếp chạy phía ngoài, về nhà. Nguyên lai vết thương của Luyện Hồn còn chưa lành, nàng hiện tại là lòng nóng như lửa đốt, chuẩn bị lập tức mang theo Luyện Hồn đi tìm sao thảo.
“Dạ Mị, ngươi a, kỳ thật là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ.” Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu, nhìn Dạ Mị chỉ lộ ra cái đầu, nở nụ cười.
“Hừ!” Dạ Mị hừ lạnh một tiếng, lại bỗng nhiên nói ra ra hai chữ, “Hân Lam.”
“Cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt.
“Tên của ta!” Dạ Mị hầm hừ bổ sung, lui đầu về, không để ý tới Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra, chợt trong lòng bị vui sướng bao phủ. Dạ Mị vừa rồi nói tên cho nàng, ý tứ là, rốt cục thừa nhận chính mình. Tuy rằng Dạ Mị thường xuyên ở bên ngoài, cũng sẽ giúp đỡ nàng chiến đấu, nhưng trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt kỳ thật rất rõ ràng, Dạ Mị căn bản không có thừa nhận nàng. Chính là ngại khế ước quan hệ nên phụ trợ nàng chiến đấu. Cho tới bây giờ sẽ không là cam tâm tình nguyện. Nhưng lần này chuyện của Luyện Hồn tựa hồ rốt cục đột phá tâm của nàng. Nàng rốt cục thừa nhận mình. Cho nên nói cho mình tên của nàng.
Hân Lam, nguyên lai là Hân Lam. Tên thực thanh nhã. Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười.
Hành trình đến Nam Sở quốc huy hoàng chấm dứt. Tất cả đệ tử dự thi bắt đầu khởi hành về nước.
Thần long đại tái lần này là thành tích tốt nhất từ trước tới nay của Đan Lăng quốc. Hai đội, quán quân cùng huy chương đồng. Sớm đã được phi ưng truyền thư hồi bẩm hoàng thượng Đan Lăng quốc, hoàng thượng long tâm đại duyệt, ở trên đường đám người Gia Cát Minh Nguyệt trở về đã chuẩn bị công yến chờ bọn hắn.
Chính là, ở đám người Gia Cát Minh Nguyệt tới đồng thời còn có khách không mời mà đến.
“Người thần miếu?” Xe ngựa vừa mới vào kinh thành, đám người Gia Cát Minh Nguyệt đã nhận được tin tức, người thần miếu ở một ngày này đồng thời đến kinh thành, đêm mai công yến, bọn họ sẽ xuất hiện ở trong cung.
Trên đường cái người đến người đi, tùy ý đều có thể thấy được mọi người kích động thảo luận nguyên nhân thần miếu lần này phái người đến. Nhiệt tình thậm chí vượt qua Đan Lăng quốc lần này ở thần long đại tái lấy được quán quân. Người người trên mặt đều vui sướng. Ở bọn họ xem ra, thần miếu phái người đến là vinh dự rất lớn của Đan Lăng quốc!
Thần miếu, từ ngữ này ở Thương Lan đại lục là người phát ngôn của thần. Bọn họ chính là tín ngưỡng, hóa thân quang minh cùng chính nghĩa. Thần miếu địa vị cao thượng, ẩn ẩn bao trùm trên cả hoàng quyền, bất luận đi đến đâu đều là vạn dân kính ngưỡng. Không cần nói quyền quý, chính là quân chủ mỗi một quốc gia đối bọn họ là khách khí.
Thần miếu nhận mọi người cung phụng, cũng sẽ làm cho bọn họ chút việc. Tỷ như khi có tai nạn tặng y dược. Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ, này có chút giống Phật giáo kiếp trước, nhưng quyền lợi uy vọng siêu việt hơn Phật giáo.
Người thần miếu làm sao có thể đột nhiên đến Đan Lăng quốc? Cùng bọn họ lấy được quán quân thần long đại tái có liên quan sao?
Đám người Gia Cát Minh Nguyệt suy đoán.
“Có lẽ là có liên quan hệ đi.” Lương Nhu Vân nhẹ giọng mở miệng, “Thần miếu cho tới nay, đều là độc đại. Nhưng sau thánh điện xuất hiện, làm cho bọn họ có chút kiềm chế không được.”
Thánh điện, là một tổ chức mà quân chủ các đại mẫu quốc cũng phụ quốc thành lập. Thánh điện trong khoảng thời gian này, cứu sống, các nơi gặp được thiên tai sẽ đúng lúc xuất hiện, vươn viện thủ. Danh vọng ẩn ẩn cùng thần miếu chống lại.
Kỳ thật, Gia Cát Minh Nguyệt thấy rõ. Đơn giản là lực ảnh hưởng của thần miếu càng lúc càng lớn, đối với hoàng quyền có uy hiếp. Cho nên các quân chủ liên hợp lại thành lập thánh điện. Thánh điện hiện tại cũng dần dần trở thành tín ngưỡng của không ít người. Thần miếu cùng thánh điện những năm gần đây ngầm không ngừng tranh đoạt, chống lại. Gần đây càng phát ra diễn biến kịch liệt. Hai phe tranh đoạt nhân tài nhân tài. Thần quyền muốn bao trùm hoàng quyền, hoàng quyền một bước cũng không nhường, đương nhiên càng diễn càng kịch liệt. Đám người Gia Cát Minh Nguyệt trở về nhà của nàng. Vừa vào nhà, Thương Vô Nhai, Hình Lâm Châu liền chào đón.
“Đồ đệ ngoan, ngươi đã về rồi!” Hai người đều chen chúc tại cửa nghênh đón Gia Cát Minh Nguyệt.
“Sư phụ.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai lão nhân vẻ mặt tươi cười, trong lòng ấm áp.
“Mau, nói cho sư phụ bộ dáng các ngươi uy phong đại sát tứ phương.” Thương Vô Nhai nói.
” Đồ đệ ngoan, lần này thật sự là quá tốt, thật tốt quá!” Hình Lâm Châu so với Thương Vô Nhai còn kích động hơn, hắn làm sư phụ của Gia Cát Minh Nguyệt, là vì nàng cao hứng. Làm hoàng thất Đan Lăng quốc kiêu ngạo.
“Tốt lắm, sư phụ, đi vào trước, ta nói cho các ngươi. Còn có mua lễ vật cho các ngươi, ở trên xe ngựa bên ngoài.” Gia Cát Minh Nguyệt chỉ xe ngựa ngoài cửa.
“Oa, đồ đệ cho ta mua lễ vật!” Thương Vô Nhai dẫn đầu đi ra ngoài.
“Đừng thưởng!” Hình Lâm Châu cũng đi ra ngoài.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai lão ngoan đồng, bất đắc dĩ cười, xoay người nhìn quản gia, nói: “Ta cũng mua chút lễ vật cho Gia Cát gia chủ, ngươi giúp ta đưa qua.”
“Vâng, tiểu thư.” Quản gia đáp lại, trong lòng có chút phức tạp. Nếu nói tiểu thư đối với gia chủ có tâm, kia vì sao không xưng hô một tiếng phụ thân, nếu nói tiểu thư đối với gia chủ vô tâm nhưng tiểu thư lại mua lễ vật cho gia chủ. Ai, cha và con gái này rốt cuộc nghĩ như thế nào đâu? Tiểu thư còn thầm oán gia chủ trước kia đối với nàng chẳng quan tâm? Quản gia suy nghĩ nhưng Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết.
“Quản gia, Huyên Huyên đâu? Ta không phải truyền tin cho ngươi hôm nay đem nàng từ học viện tiếp trở về sao?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn quản gia sững sờ, mở miệng hỏi.
“A? Nga! Đã phái người đi tiếp, rất nhanh tới.” Quản gia phục hồi tinh thần lại, vội vàng trả lời.
Liền ở phía sau, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm vui mừng của Đoan Mộc Huyên.
“Tỷ tỷ!” Đoan Mộc Huyên nhất xuống xe ngựa, tựa như một viên ra thang đạn pháo giống nhau, nhanh chóng bắn lại đây, nhào vào Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng.
“Huyên Huyên.” Gia Cát Minh Nguyệt suýt nữa bị Đoan Mộc Huyên đánh ngã, cười ôm lấy Đoan Mộc Huyên.
“Ta rất nhớ các ngươi.” Đoan Mộc Huyên ngẩng đầu, mắt to nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, con ngươi ướt sũng thoạt nhìn chọc người trìu mến.
“Chúng ta cũng nhớ Huyên Huyên a. Chúng ta không ở có ngoan không?” Gia Cát Minh Nguyệt vuốt đầu Đoan Mộc Huyên hỏi.
“Thực ngoan! Ta hiện tại là trung cấp cung thủ!” Đoan Mộc Huyên kiêu ngạo nói.
“Chúng ta hẳn là thưởng cho Huyên Huyên, đến, ta mua cho ngươi rất nhiều lễ vật.” Tiết Tử Hạo cũng mỉm cười đi tới, sờ đầu Đoan Mộc Huyên.
“Tử Hạo ca ca mua lễ vật cho ta?” Đoan Mộc Huyên hai mắt sáng ngời hỏi.
“Đúng vậy, đi, xem lễ vật đi. Chúng ta đều mua lễ vật cho Huyên Huyên.” Tiết Tử Hạo cầm tay Đoan Mộc Huyên, đi tới xe ngựa.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thân ảnh hai người, cười rộ lên.
Bận rộn thật lâu, mới thu thập xong. Thương Vô Nhai cùng Hình Lâm Châu ôm lễ vật, thỏa mãn trở về. Gia Cát Phó Vân phái người đưa tới lễ phục dạ hội, là vì ngày mai công yến. Sáng hôm sau, Lăng Phi Dương mang theo Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo chuẩn bị lễ phục. Lần này, Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo cũng tiến cung.
Giữa trưa, Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo ở trong phòng thử lễ phục, có chút kích động. Dù sao, bọn họ là lần đầu tiên tiến cung gặp hoàng thượng, cũng là lần đầu tiên có cơ hội nhìn thấy người thần miếu. Người thần miếu đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa phi phàm. Là trong lòng cao thượng mà thần thánh tồn tại. Có thể nhìn thấy sứ giả đại nhân của thần miếu, đương nhiên thực kích động. Tương đối mà nói, Gia Cát Minh Nguyệt đối với sứ giả thần miếu không sùng bái. Nàng không tín ngưỡng, không dựa vào. Tổng cảm thấy, người nên dựa vào chính mình, dựa vào thân nhân, dựa vào bằng hữu, cũng không có thể dựa vào hư vô mờ mịt.
Ban đêm, hoàng cung, yên hoa không ngừng, đem toàn bộ kinh thành đều chiếu rọi giống như ban ngày. Toàn bộ kinh thành đều đắm chìm ở bên trong vui sướng. Lần đầu tiên Đan Lăng quốc ở thần long đại tái đạt được quán quân. Đan Lăng quốc mọi người cảm thấy rốt cục hãnh diện một lần. Hơn nữa lần này người thần miếu đến Đan Lăng quốc, càng kích động lòng người. Cửa hoàng cung đông như trẩy hội, vô số xe ngựa xa hoa đậu ở chỗ này, có thị vệ duy trì trật tự, điều hành xe ngựa đỗ.
Ở cửa, Gia Cát Minh Nguyệt gặp người nhà Gia Cát Phó Vân. Gia Cát Phó Vân thấy Gia Cát Minh Nguyệt, mỉm cười gật đầu. Gia Cát Minh Nguyệt cũng hướng hắn cười. Viên Thục Tuệ sắc mặt khó coi tới cực điểm, Gia Cát Thanh Liên ánh mắt cừu hận nhìn nàng. Nhưng khi Gia Cát Phó Vân sờ đầu nàng, nàng lập tức liền biến thành tiểu cừu. Gia Cát Minh Nguyệt xem trong lòng bật cười. Kỳ thật, Gia Cát Thanh Liên chính là đứa nhỏ hy vọng được phụ thân thừa nhận mà thôi.
Bên trong đại điện náo nhiệt phi phàm. Quan to quý nhân đều tề tụ. Bọn người đến đông đủ, hoàng thượng, hoàng thái tử, tam hoàng tử, Nhu phi, công chúa giá lâm, mà cùng bọn họ đi ra còn có người. Đó chính là sứ giả đại nhân của thần miếu!
Sứ giả thần miếu sứ giả là một mỹ nữ dáng người thướt tha, một thân quần áo tuyết trắng, làn váy thượng thêu hoa văn mạ vàng, đội cái khăn che mặt cơ hồ trong suốt kéo dài. Một thân tuyết trắng làm người xem chói mắt. Ngẩng đầu nói chuyện, cơ hồ cái mũi hướng lên trời! Bộ dáng cao cao tại thượng lãnh diễm cao quý, làm cho người ta tâm can “phát run” . Nàng vừa xuất hiệnliền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Đây là sứ giả đại nhân của thần miếu ?” Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo đều kích động. Bọn họ là lần đầu tiên nhìn sứ giả thần miếu gần gũi. Mà người kích động giống như bọn họ cũng không ở số ít, có thể tưởng tượng được thần miếu có lực ảnh hưởng lớn như thế nào.
“Hẳn là.” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói, ánh mắt đảo qua toàn bộ đại điện, phát hiện một ít trọng thần cũng không phải kích động, phản ứng đều thản nhiên. Nói vậy những người này là người ủng hộ hoàng quyền, cho nên đối với người thần miếu cũng không có bao nhiêu sùng bái. Lăng Phi Dương sắc mặt bình tĩnh đứng ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, Trưởng Tôn Ninh Hạo phụng phịu, mặt không thay đổi đứng ở một bên khác.
Rất nhanh, nhạc đình chỉ, hoàng thượng nâng tay, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh. Hoàng thượng trịnh trọng giới thiệu sứ giả thần miếu, sau đó mới giới thiệu hai đội lần này thần long đại tái đạt được quán quân cùng huy Chương đồng.
Đám người Gia Cát Minh Nguyệt phụng mệnh tiến đến, hoàng thượng một phen ca ngợi, sau đó tuyên bố phần thưởng. Nói đến phần thưởng, Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới thần long đại tái quán quân đoạt được phần thưởng. Đều là thứ tốt, bất quá trước mắt còn không dùng được. Nàng khóe mắt dư quang nhưng thật ra phiêu đến hoàng thái tử thường dùng ánh mắt nóng rực nhìn sứ giả thần miếu. Chậc chậc, hoàng thái tử giống như động tâm. Bất quá, cao quý sứ giả thần miếu giống như đối với hắn không ý gì.
“Các ngươi lần này đạt được quán quân thần long đại tái, tốt lắm. Các ngươi đều là cường giả.” Sứ giả thần miếu đứng bên trái phía trên đại điện, nhìn đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt đứng phía dưới, mở miệng tán dương. Chẳng qua, khẩu khí thật ra không thể nói rõ khen ngợi. Nàng đứng vị trí, gần với hoàng thượng. Thần miếu địa vị cao thượng, liền thể hiện tại đây.
“Có thể được đến sứ giả đại nhân thần miếu khen ngợi là vinh hạnh của bọn hắn.” Hoàng thượng ở một bên cười nói.
“Hy vọng có thể không ngừng cố gắng.” Sứ giả thần miếu nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chuyển qua trên người Gia Cát Minh Nguyệt, nói, “Ngươi chính là Gia Cát Minh Nguyệt?”
“Phải.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhưng sứ giả thần miếu nhíu mày nhìn cô gái trước mắt mi gian ngạo nghễ làm cho nàng phi thường không vui. Nàng có biết là ai đang cùng nàng nói chuyện sao? Thái độ vô lễ. Bao nhiêu người mong chờ cùng thần miếu tiếp xúc.
“Ngươi, gia nhập thần miếu chúng ta, như thế nào?” Sứ giả thần miếu ngẩng cao đầu, như là ban ân điển, khẩu khí tùy ý hỏi.
Mọi người trong đại điện đều ngây ngẩn cả người. Có kinh ngạc, có hâm mộ, có ghen tị, không hề tin, cũng có bất an.
Hoàng thượng tâm đột nhiên trầm xuống, này tính chuyện gì? Đan Lăng quốc lần này thật vất vả mới xuất hiện vài người mới, thần miếu cứ như vậy sốt ruột, nhanh liền không kiềm chế được muốn xuống tay. Không thể! Minh Nguyệt không thể bị bọn họ lôi đi! Hoàng thượng ánh mắt lo lắng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, chờ đợi của nàng trả lời. Hoàng thượng trong lòng lo lắng không thôi. Hắn không nghĩ Gia Cát Minh Nguyệt bị thần miếu lôi đi, nhưng lại sợ Gia Cát Minh Nguyệt cự tuyệt đắc tội người thần miếu. Hắn hiện tại còn không thể cùng thần miếu chống lại. Nghĩ đến đây, hoàng thượng quyền giấu ở trong tay áo gắt gao nắm chặt. Cảm giác vô lực tăng lên, không có biện pháp bảo hộ nàng, hiện tại cũng không có biện pháp bảo hộ đứa nhỏ của nàng!
“Ta nghĩ, ta cần suy nghĩ một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt không có lập tức cự tuyệt, cũng không có lập tức đáp ứng, mà là bình tĩnh.
Sứ giả thần miếu ở trong cái khăn che mặt sắc mặt chợt biến đổi, tức giận mở miệng, nhưng ngay sau đó, nàng lại run lên, giống như thấy được chuyện đáng sợ, sắc mặt thúc tái nhợt, hít một hơi dài, ổn định chính mình cảm xúc, mới nhẹ nhàng cười ôn nhu nói: “Nói như vậy, ta sẽ không miễn cưỡng. Ngươi hảo hảo suy nghĩ, chờ ngươi suy nghĩ muốn gia nhập thần miếu chúng ta liền phái người đến nói với ta một tiếng?”
Hoàng thượng nhíu mày, sứ giả thần miếubỗng nhiên vẻ mặt ôn hoà là vì sao?
“Đa tạ sứ giả đại nhân thông cảm.” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên trả lễ.
Sứ giả thần miếu cười nhu hòa: “Đồng bạn của ngươi muốn gia nhập thần miếu đều có thể.”
Trong điện các đại thần lại kinh ngạc, sứ giả thần miếu rốt cuộc muốn làm gì?
“Đa tạ sứ giả đại nhân, nếu chúng ta thương lượng tốt sẽ tìm ngài .” Gia Cát Minh Nguyệt khẩu khí thản nhiên, không sai lầm.
Sứ giả thần miếu nghiến răng, lại như trước cười ấm áp: “Như thế, ta sẽ không nhiều lời. Yến hội bắt đầu đi.”
Hoàng thượng cân nhắc không ra ý tứ của sứ giả thần miếu, cũng không rối rắm mà là tuyên bố yến hội bắt đầu. Âm nhạc vang lên, trong đại điện náo nhiệt.
Gia Cát Minh Nguyệt đi đến đều có người tiến lên bắt chuyện, làm cho nàng phiền. Gia Cát Thanh Liên cũng lặng lẽ đi tới, ở trước mặt nàng nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ngươi không cần đắc ý, ngươi cho là ngươi đạt được quán quân thần long đại tái, có thể thay đổi thân phận của ngươi sao?”
“Ta đương nhiên được ý.” Gia Cát Minh Nguyệt lại cười tươi như hoa, “Gia Cát Thanh Liên, chờ ngươi có tư cách tham gia thần long đại tái, đạt được quán quân lại đến cùng ta diễu võ dương oai. Ngươi bây giờ còn không tư cách, trở về uống sữa đi.”
“Ngươi!” Gia Cát Thanh Liên hoàn toàn không nghĩ tới Gia Cát Minh Nguyệt kiêu ngạo trả lời, nàng tức giận mặt đều đỏ lên.
“Ngươi còn non. Trở về luyện, quá yếu, ta một quyền là có thể đem ngươi đánh bay.” Gia Cát Minh Nguyệt trêu tức nói xong, thành công nhìn đến Gia Cát Thanh Liên nháy mắt tạc mao.
“Ngươi chờ, ta nhất định đả bại ngươi!” Gia Cát Thanh Liên tức thiếu chút nữa cắn người.
“Được, chúng ta chờ, đừng làm cho chúng ta đợi lâu.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.
Gia Cát Thanh Liên oán hận nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, xoay người rời đi. Gia Cát Phó Vân đem một màn này xem ở trong mắt, khóe miệng có nụ cười thản nhiên, vẫn trầm mặc.
Rườm rà công yến, làm cho Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy có chút áp lực. Những người đó chúc mừng bọn họ, nhưng là có mấy người thật tâm chúc mừng? Thương Vô Nhai cùng Hình Lâm Châu đều ngại yến hội tranh cãi ầm ĩ, bình thường sẽ không tham dự, lần này cũng không tham dự. Gia Cát Minh Nguyệt chán đến chết nhìn mọi người trước mắt người người đội mặt nạ cười tiêu chuẩn, càng cảm thấy không thú vị.
Yến hội chấm dứt, Gia Cát Minh Nguyệt liền khẩn cấp ra cung, ngồi xe ngựa, về nhà. Lần này đến hoàng cung, nàng một mình ngồi một chiếc xe ngựa, lên xe ngựa, nàng có chút mệt mỏi tựa vào toa xe, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở hắt ra.
“Tiểu mèo con, mệt chết đi sao?” Một thanh âm từ tính mà trầm thấp bỗng nhiên vang lên bên tai, một cỗ nhiệt khí nhẹ nhàng thổi tới lỗ tai Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt mở to hai mắt, đột nhiên quay đầu, chống lại một đôi mắt tà mị hoa đào.
“Là ngươi!” Gia Cát Minh Nguyệt cả người cứng đờ, nổi da gà. Ở trong xe ngựa nhân, là ở hoàng cung cấm địa trung gặp qua tử y nam. Hắn khi nào thì ở trong xe ngựa ? Nàng cư nhiên hoàn toàn không có phát hiện trong xe ngựa còn có người.
“Đúng vậy, là ta.” Nam nhân yêu nghiệt mặc tử y gợi lên khóe miệng cười, tươi cười lạnh bạc mà mị hoặc.
“Ngươi làm sao có thể ở trong xe ngựa của ta?” Gia Cát Minh Nguyệt đề phòng nhìn nam tử trước mắt. Người này lộ ra hơi thở nguy hiểm, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
“Thật vô tình, tiểu mèo con, ta ở cấm địa lý giúp ngươi giết người.” Nam nhân yêu nghiệt tới gần Gia Cát Minh Nguyệt, ở bên tai nàng nhẹ nhàng bật hơi, một cỗ không khí kiều diễm tràn ngập trong xe ngựa.
“Ta không biết ngươi giúp ta.” Gia Cát Minh Nguyệt nhích ra xa, cùng hắn vẫn duy trì khoảng cách, mắt lạnh nhìn người trước mắt, “Ngươi làm việc tất nhiên có mục đích của ngươi.”
“Thật sự là vô tình, ta vì ngươi mạo hiểm lớn. Tần gia là đại gia tộc cổ xưa.” Nam nhân yêu nghiệt nhíu mi, một bộ thương tâm, một đôi mắt hoa đào câu hồn ai oán nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng ngừng thở, yêu nghiệt, thực là yêu nghiệt! Nam nhân này nếu là nữ nhân thì dẫn tới bao nhiêu người tranh đoạt? Khuynh quốc khuynh thành, cũng như thế.
“Ngươi muốn làm gì?” Gia Cát Minh Nguyệt đề phòng nhìn hắn.
“Ta tên Nam Cung Cẩn.” Nam nhân yêu nghiệt nháy cặp mắt hoa đào câu hồn, mỉm cười, ngồi bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.
“Lại như thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày nhìn người trước mắt. Người này mặc một thân tử y rộng thùng thình, nhan sắc tuy rằng vẫn là màu tím, chính là mặt trên kim tuyến thêu ám văn là bất đồng. Giày đen có lưu kim ám văn. Phụ trợ hắn càng phiêu dật tao nhã.
“Ta biết ngươi gọi là Gia Cát Minh Nguyệt.” Nam Cung Cẩn tựa vào cửa xe, ngón tay thon dài chống cằm, “Ta tính đi theo ngươi, như thế nào?”
“Không cần.” Gia Cát Minh Nguyệt lập tức từ chối. Người này rất nguy hiểm, đây là trực giác.
“Không cần vô tình a, ta giúp ngươi giết người Tần gia. Bảo vệ bí mật tinh huyễn thủ hộ, ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy đâu?” Nam Cung Cẩn lại dùng cặp mắt hoa đào câu hồn ai oán nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt nghe được tinh huyễn thủ hộ, trong lòng căng thẳng.
“Nếu ngươi làm cho ta thương tâm, ta không dám cam đoan ta ở dưới tình huống thương tâm muốn chết sẽ làm ra chuyện không lý trí. Ai…” Nam Cung Cẩn nhẹ giọng thở dài, xốc rèm cửa sổ lên, ngẩng đầu nhìn thiên không, ánh trăng theo cửa tiến vào, cho mặt hắn nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa. Hình dáng hoàn mỹ cùng hầu kết, thoạt nhìn là vô cùng gợi cảm.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt trầm xuống.
“Đương nhiên là theo ngươi.” Nam Cung Cẩn cười dài nói.
Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặc.
“Tiểu mèo con, ngươi chẳng lẽ không tin tưởng ta sao? Tâm ý của ta đối với ngươi là nhật nguyệt chứng giám.” Nam Cung Cẩn khinh cười ra tiếng.
“Ngươi có thể đi theo.” Gia Cát Minh Nguyệt có chút vô lực nói. Nàng một câu uy hiếp cũng nói không nên lời. Bởi vì, nam nhân này quá mạnh mẽ. Thậm chí có thể giây giết bọn họ. Có đôi khi, bừa bãi là tốt nhưng điều kiện tiên quyết là có tư bản. Tại trước mặt Nam Cung Cẩn, Gia Cát Minh Nguyệt hết thảy tư bản cũng không chừng nhắc tới. Nhất nghĩ vậy cái, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng càng phát ra tích. Biến cường! Chính mình nhất định hội biến cường!
“Khí thế không sai, tiểu mèo con, trong lòng ngươi nhất định suy nghĩ phải trở nên mạnh hơn.” Nam Cung Cẩn thanh âm tựa hồ rất khoái trá, để sát vào Gia Cát Minh Nguyệt, “Ta chờ ngươi trở nên mạnh mẽ.”
Gia Cát Minh Nguyệt đối mặt khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại, lại lui ra sau. Hắn có thể đoán được ý nghĩ của chính mình!
“Phải nhanh mạnh hơn a, nếu ở trong thời gian ta kỳ vọng còn không mạnh để cho ta vừa lòng, ta sẽ tự tay giết ngươi a ~” Nam Cung Cẩn cuối cùng ngữ điệu cao lên, tựa hồ rất hưng phấn.
Biến thái!
Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng ngưng trọng. Người này căn bản chính là biến thái.
“Ở trong lòng mắng ta không tốt a.” Nam Cung Cẩn ngồi thẳng, cười như xuân phong, phong tình vạn chủng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, “Tiểu mèo con, về sau liền chỉ giáo nhiều hơn.”
Thật đáng sợ. Gia Cát Minh Nguyệt một câu không có nói, mà là nhắm mắt lại, dựa vào toa xe dưỡng thần. Không cần phòng bị hắn, hoặc là nóiphòng bị cũng vô dụng. Hắn muốn giết mình không cần tốn nhiều sức.
Khi Gia Cát Minh Nguyệt mang theo Nam Cung Cẩn vào nhà, quản gia giật mình. Trừ bỏ đám người Lăng Phi Dương, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có mang nam tử trở về. Nam tử trước thoạt nhìn có hai mươi lăm, thấy thế nào cũng không là đệ tử Thiên Phong học viện? Hắn là ai?
“Ngươi là quản gia? Cho ta chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Ta mỗi ngày muốn tắm ba lần, quần áo nhớ rõ thêm huân hương, dùng trầm hương.” Nam Cung Cẩn phân phó, “Còn có, phòng của ta, mỗi ngày quét tước hai lần, không được nhiễm một hạt bụi.”
Quản gia kinh ngạc nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, không biết làm sao. Này đó điều kiện có chút hà khắc.
“Theo hắn nói làm đi.” Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ xua tay, lấy ra một thủy tinh tạp đưa cho quản gia, “Đây có năm mươi vạn kim tệ, hắn có điều kiện gì đều thỏa mãn hắn. Nếu tiền không đủ lại tới tìm ta.” Gia Cát Minh Nguyệt lúc đại tái xong đem sáu mươi vạn kim tệ trả lại cho tam hoàng tử, tam hoàng tử vui vẻ ra mặt, nàng còn ở trong lòng cười thầm tam hoàng tử quả nhiên là tiền nhiều người ngốc. Hiện tại nàng cảm thấy bốn chữ này đối với mình rất đúng. Nam Cung Cẩn này vương bát đản, cư nhiên là có khiết phích, đối với điều kiện sống yêu cầu cao, không đúng, không chỉ cao, hoàn toàn là soi mói! Nàng cảm thấy mình về sau ví tiền tất nhiên rất nhanh ngâm nước.
Quả nhiên, Nam Cung Cẩn lại mở miệng: “Cái kia, Minh Nguyệt, ta đi vội vàng, mang theo vài món quần áo không ở trên xe ngựa, một hồi ngươi làm cho người ta mang tới. Ngày mai làm cho ta quần áo theo yêu cầu đi. Ta muốn tơ lụa thượng đẳng nhất.”
“Được!” Gia Cát Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trả lời.
“Ta đây đi lên chọn một gian phòng.” Nam Cung Cẩn thực vừa lòng thái độ của Gia Cát Minh Nguyệt, quay đầu hướng quản gia cười, nói, “Một hồi chạy nhanh đem nước ấm đưa tới.”
“A? Vâng!” Quản gia xem ngây ngốc, một lúc sau mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng gật đầu.
Nam Cung Cẩn lên lầu, Gia Cát Minh Nguyệt tức giận ngồi ở phòng khách, nhìn quản gia sững sờ, tức giận nói: “Còn nhìn cái gì? Đem trà cho ta, còn có gọi người chuẩn bị nước ấm!”
“Vâng, tiểu thư!” Quản gia chạy nhanh đi gọi người thượng trà, vừa để ý vừa cân nhắc. Tên mỹ nam tử kia là loại người nào? Tiểu thư đối với hắn khoan dung. Hay là tiểu thư coi trọng hắn, sau đó chuẩn bị dưỡng? Tiểu bạch kiểm! Quản gia bị ý niệm này hoảng sợ, phải chạy nhanh bẩm báo gia chủ đại nhân, chờ gia chủ đại nhân định đoạt.
Khi đám người Lăng Phi Dương trở về, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở phòng khách, thấp giọng nói cho bọn họ chuyện Nam Cung Cẩn. Mọi người sắc mặt khác nhau, sau đều cảm giác vô lực. Người nọ cư nhiên dùng tinh huyễn thủ hộ đến uy hiếp Minh Nguyệt, đáng giận là bọn hắn mỗi người không phải là đối thủ của người nọ đối.
“Người này thân phận là gì?” Lăng Phi Dương nhíu mi, hắn nghĩ không ra Đan Lăng quốc có người như vậy.
Mặc Sĩ Thần trầm mặc, trong lòng phiền muộn. Hắn giờ phút này cũng hận mình nhỏ yếu, thấy Minh Nguyệt bị uy hiếp, nhưng mình không cách nào thay đổi.
“Không biết.” Gia Cát Minh Nguyệt thở dài, “Ít nhất, ta có thể khẳng định, hắn so với Thanh tiên sinh còn mạnh hơn. Chúng ta về sau phải cẩn thận. Người này hành vi hoàn toàn làm cho người ta đoán không ra.”
“Được.” Mọi người đáp ứng.
Hôm sau, Gia Cát Minh Nguyệt còn ở trên giường, cửa đã bị gõ.
“Ầm ỹ cái gì ầm ỹ? Muốn ăn cơm các ngươi ăn trước, ta ngủ tiếp.” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận rống lên, lại xoay người kéo qua chăn chuẩn bị tiếp tục ngủ.
“Tiểu mèo con, ngươi nếu không dậy, ta có thể đi vào a ~” Ngoài cửa là thanh âm mị hoặc của Nam Cung Cẩn.
Dựa vào! Biến thái!
Gia Cát Minh Nguyệt không cam lòng thức dậy: “Đã biết, ta lập tức thức dậy.”
“Đi mua quần áo mới cho ta ~” Nam Cung Cẩn ở ngoài cửa hưng trí bừng bừng nói.
“Đã biết, đã biết!” Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng bực mình, lại không có biện pháp. Dạ Mị đã trở về không gian ma sủng. Nguyên nhân rất đơn giản, nàng sợ hãi, sợ Nam Cung Cẩn! Nàng cảm giác được Nam Cung Cẩn là người nguy hiểm.
Gia Cát Minh Nguyệt mặc chỉnh tề, rửa mặt xong đi mở cửa, liền nhìn thấy Nam Cung Cẩn tựa vào cạnh cửa, vừa thấy nàng đi ra, liền hướng nàng mỉm cười. Này tươi cười, đột nhiên vừa thấy câu hồn đến cực điểm, nhìn kỹ ý cười cũng không đục lỗ để. Tươi cười mà lạnh bạc, thậm chí mang theo một chút châm chọc. Nam Cung Cẩn hiển nhiên là vừa tắm rửa, trên người tản ra mùi huân hương, quần áo không nhiễm một hạt bụi, tóc còn hơi ướt, mềm mại ở sau lưng. Thật sự là phong tình đẹp mắt nói không nên lời.
Nhưng ở trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt lại giống như rắn rết. Nam Cung Cẩn chính là một người cả người tản ra độc trí mạng.
“Đi thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt vì túi tiền bi ai.
…
Chờ mấy người Lăng Phi Dương rời giường, không gặp Gia Cát Minh Nguyệt, nghe quản gia nói sáng sớm Gia Cát Minh Nguyệt liền cùng Nam Cung Cẩn xuất môn, mọi người trong lòng đều có chút lo lắng.
“Phi Dương, ngươi nói Nam Cung Cẩn tiếp cận Minh Nguyệt rốt cuộc muốn làm gì?” Mặc Sĩ Thần lông mi rối rắm thành một cái.
“Không biết. Nếu nói là vì tinh huyễn thủ hộ, hắn sớm có thể cướp đi.” Lăng Phi Dương trong lòng lo lắng.
“Ít nhất hắn hiện tại sẽ không hại Minh Nguyệt, này coi như hảo.” Tiết Tử Hạo trong lòng kỳ thật cũng lo lắng. Nam Cung Cẩn lúc trước một kiếm cắt đầu Tần Hồng Vân còn rõ trong mắt. Người này tuyệt đối là phần tử nguy hiểm.
Lăng Phi Dương trầm mặc, ngồi một bên, không biết suy nghĩ cái gì.
Phía sau Gia Cát Minh Nguyệt mang theo Nam Cung Cẩn làm quần áo theo yêu cầu. Nam Cung Cẩn thản nhiên nói với lão bản, lượng nhỏ có thể, nhưng không cần lấy tay đụng tới thân mình của hắn. Ngữ khí thản nhiên, nhưng làm cho lão bản lại cảm thấy lạnh cả người. Người này cho hắn cảm giác áp bách, thật sự đáng sợ.
Đây là một nhà tơ lụa lớn nhất tốt nhất kinh thành, khách quý đều ở lầu hai có ghế lô tiếp đãi. Đo xong, Nam Cung Cẩn lười biếng nói: “Ta muốn ăn thủy tinh toàn tịch của Kỳ lân tửu lâu.”
“Không có tiền.” Gia Cát Minh Nguyệt đúng lý hợp tình cự tuyệt.
“Ngươi sao có thể đối với ta như vậy, tiểu meo meo, ta đối với ngươi tâm…” Nam Cung Cẩn lại dùng cặp mắt hoa đào câu hồn bắt đầu đối với Gia Cát Minh Nguyệt phóng điện.
Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, trực tiếp bị điện tiêu .
“Được rồi, ha ha, chúng ta đi ăn!” Gia Cát Minh Nguyệt ác thanh ác khí nói. Nàng muốn một cái tát chụp chết vương bát đản có khiết phích này a. Nhưng đánh không lại! Mấu chốt nhất là đánh không lại!
Nam Cung Cẩn vừa lòng cười cười, đứng lên mở cửa, ngoài cửa trên hành lang hai người làm cho Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh.
Đó là thái tử cùng sứ giả thần miếu.
“Thái tử điện hạ, sứ giả đại nhân.” Gia Cát Minh Nguyệt đứng dậy, sau khi kinh ngạc liền hiểu rõ. Tối hôm qua ở công yến, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ra thái tử tựa hồ vừa lòng sứ giả thần miếu, hiện tại xuất hiện nơi này nguyên nhân chỉ có một, đó chính là thái tử vì mỹ nhân, tới nơi này vì mỹ nhân chọn quần áo.
“Gia Cát tiểu thư, ngươi cũng ở trong này.” Hoàng thái tử mỉm cười, rất phong độ chào hỏi.
“Đúng vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu. Nàng tuyệt không muốn gặp hoàng thái tử. Chuyện Đao phong dung binh đoàn, nàng nhớ rất rõ. Đây chính là hoàng thái tử ỷ thế hiếp người? Nói vậy hắn lén lút làm nhiều chuyện xấu.
Hoàng thái tử ánh mắt đảo qua Nam Cung Cẩn, trong lòng chấn động. Nam tử tuấn mỹ yêu nghiệt. Hắn vội vàng quay đầu xem sứ giả thần miếu, lại nhìn đến người trong lòng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Cẩn không rời. Hắn tâm trầm xuống, vội vàng nói với Gia Cát Minh Nguyệt nói: “Gia Cát tiểu thư, các ngươi còn có chuyện, chúng ta sẽ không quấy rầy.”
“Phải, điện hạ.” Gia Cát Minh Nguyệt cười nhẹ, hiểu được tâm tư của hoàng thái tử. Hắn nhìn đến Nam Cung Cẩn dung mạo kinh người, sợ người trong lòng mình bị câu hồn, cho nên vội vã đuổi bọn hắn đi. Nàng không muốn cùng thái tử dối trá qua lại, chào hỏi qua liền cùng Nam Cung Cẩn rời đi.
Vừa ra đại môn, Gia Cát Minh Nguyệt liền nói với Nam Cung Cẩn: “Sứ giả thần miếu nhận thức ngươi. Nàng nhìn chằm chằm vào ngươi.” Ngữ khí không phải nghi vấn mà là khẳng định.
“Làm sao có thể? Tuy rằng nàng vẫn nhìn ta, vì dung mạo ta khuynh đảo, nhưng không có nghĩa là ta nhận thức nàng.” Nam Cung Cẩn cười nhợt nhạt, cười làm cho người ta thất thần.
“Tự kỷ khiết phích cuồng!” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không có lại đề tài này dây dưa. Nếu Nam Cung Cẩn không chịu thừa nhận, vậy không cần. Nàng vừa rồi tuyệt đối không có nhìn lầm, sứ giả thần miếu vừa thấy Nam Cung Cẩn, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng nàng rõ ràng bắt giữ.
Nam Cung Cẩn cùng thần miếu nhân rốt cuộc có quan hệ gì?
Gia Cát Minh Nguyệt đang thích ý híp mắt uống nước trái cây, uống xong còn dùng đầu lưỡi liếm môi, nói: “Di, Phi Dương, đây là nước trái cây gì? Hương vị thật ngon. Đan Lăng quốc không có loại hoa quả này?”
Lăng Phi Dương phù ngạch, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình vừa rồi lo lắng là dư thừa. Minh Nguyệt căn bản không có thông suốt! Nàng là người trọng cảm tình, nhưng trước mắt xem ra chỉ có thân tình cùng hữu tình, đối với tình yêu nàng tựa hồ hoàn toàn không có thông suốt! Chính mình vừa rồi nói câu kia, nàng một chút cảm giác cũng không có.
Là hoàn toàn không thông suốt, hay là đối với mình không có cảm giác? Lăng Phi Dương ý niệm này trong đầu lại bỗng nhiên xông ra, liền nhịn không được.
Hắn lại mở miệng: “Minh Nguyệt…”
“A?” Gia Cát Minh Nguyệt trong nháy mắt nhìn Lăng Phi Dương, “Chuyện gì? Có việc ngươi liền nói thẳng.”
“Ngươi, ân, ngươi…” Lăng Phi Dương châm chước thật lâu sau, mới nói, “Minh Nguyệt, ngươi thích cái dạng nam tử gì? Ta không phải hỏi bằng hữu, là nam nữ trong lúc đó, ân, ngươi biết ý của ta, chính là cái kia…” Lăng Phi Dương lắp bắp, hắn bỗng nhiên lại có chút nghĩ mà sợ hỏi ra những lời này. Nếu Minh Nguyệt không phải không hiểu, mà là đối với mình không có cảm giác thì phải làm thế nào?
“Ta thích a…” Gia Cát Minh Nguyệt giờ khắc này thần thái chói sáng, “Kỳ thật rất đơn giản, biết ta, tin ta, không cần lý do vĩnh viễn tín nhiệm ta, sẽ không phản bội ta, cả đời chỉ một mình ta, ta cả đời này cũng chỉ hắn một người.”
Lăng Phi Dương nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, nhất thời thất thần. Tâm giờ khắc này đập rất nhanh, cơ hồ muốn bay ra.
Lăng Phi Dương nháy mắt hiểu được, Gia Cát Minh Nguyệt không có người trong lòng, ít nhất hiện tại không có! Giờ khắc này, hắn mừng rỡ như điên!
Hắn có cơ hội, không phải sao?
Ngay tại thời điểm Lăng Phi Dương muốn nói cái gì, một thanh âm ôn nhu sáp vào.
“Gia Cát tiểu thư, ta có thể quấy rầy ngài một chút sao?” Thanh âm ôn nhu có chút lo lắng.
Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hàn Tuyền trên mặt mang theo nụ cười sợ hãi, đứng trước mặt bọn họ. Trên mặt không có cao ngạo cùng lãnh diễm như lúc trước.
“Hàn tiểu thư.” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, gật đầu.
Hàn Tuyền cũng không nhăn nhó, ngồi xuống, nói: “Gia Cát tiểu thư, cám ơn ngươi. Nếu không phải ngươi, ta thật sự không biết làm thế nào mới tốt. Luyện Hồn nếu xảy ra chuện gì ta cũng không muốn sống. Hắn với ta mà nói là quan trọng nhất.” Cha mẹ Hàn Tuyền mất đi, trước đây bạn cùng chơi với nàng là Luyện Hồn!
“Hắn hiện tại tình huống thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt còn không c mở miệng hỏi, Dạ Mị liền từ trong túi tiền của Gia Cát Minh Nguyệt chui ra, lạnh giọng hỏi.
“A, là ngươi.” Hàn Tuyền vừa thấy Dạ Mị vẻ mặt lạnh như băng, trong lòng ngừng một chút. Dù sao nàng hiện tại vừa thấy Dạ Mị, trong lòng còn có chút chíp bông, nàng sợ nhìn thấy Dạ Mị.
“Ta hỏi ngươi nói đâu.” Dạ Mị lạnh giọng truy vấn, khẩu khí phi thường không khách khí.
“A, hắn, hắn tốt lắm, thương thế đã tốt. Đã tỉnh.” Hàn Tuyền bình thường cũng là bộ dáng lãnh ngạo cao quý, nhưng ở trước mặt Dạ Mị lãnh ngạo đó là bại lui.
“Hắn hiện tại đồng ý làm ma sủng của ngươi?” Dạ Mị hỏi.
“Ta, ta không hỏi. Ta cùng hắn giải trừ khế ước, ta nói đưa hắn hồi không gian ma sủng, hắn không đi. Hắn hiện tại ở nhà nghỉ ngơi.” Hàn Tuyền có chút không yên nói, “Ta cũng không biết hắn nghĩ như thế nào.”
“Ngu ngốc. Đó chính là hắn nguyện ý làm ma sủng của ngươi. Thực không có ý nghĩa.” Dạ Mị nói thầm, trở về túi tiền của Gia Cát Minh Nguyệt, không để ý tới Hàn Tuyền.
Hàn Tuyền kích động nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: “Gia Cát tiểu thư, ngài, ma sủng của ngài nói là thật sự sao? Luyện Hồn nguyện ý lại làm ma sủng của ta? Hắn nguyện ý lưu lại sao?”
“Hẳn là thật sự. Ta cảm thấy ngươi hẳn là thủ hắn. Tuy rằng hắn rất mạnh, ở bên ngoài không gian ma sủng nó sẽ không sống lâu, thân thể nó có thương tích. Cho dù phì điểu của ta trị liệu cho hắn, nhưng cũng chỉ là vết thương bên ngoài khép lại bên trong chưa điều tiết.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Hàn Tuyền kích động, mỉm cười, nàng hiểu được, cô gái này thật để ý Luyện Hồn.
“Ngươi tốt nhất chạy nhanh dẫn hắn đi tìm một loại thảo dược. Gọi là sao thảo, có thể trị liệu vết thường của bộ tộc Luyện Hồn. Về phần sao thảo ở đâu, chính mình hỏi thăm đi.” Dạ Mị lại duỗi đầu ra, tức giận nói với Hàn Tuyền.
“Vâng vâng, cám ơn các ngươi, cám ơn.” Hàn Tuyền lập tức đứng dậy, cũng không tham gia yến hội, dắt váy, trực tiếp chạy phía ngoài, về nhà. Nguyên lai vết thương của Luyện Hồn còn chưa lành, nàng hiện tại là lòng nóng như lửa đốt, chuẩn bị lập tức mang theo Luyện Hồn đi tìm sao thảo.
“Dạ Mị, ngươi a, kỳ thật là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ.” Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu, nhìn Dạ Mị chỉ lộ ra cái đầu, nở nụ cười.
“Hừ!” Dạ Mị hừ lạnh một tiếng, lại bỗng nhiên nói ra ra hai chữ, “Hân Lam.”
“Cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt.
“Tên của ta!” Dạ Mị hầm hừ bổ sung, lui đầu về, không để ý tới Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra, chợt trong lòng bị vui sướng bao phủ. Dạ Mị vừa rồi nói tên cho nàng, ý tứ là, rốt cục thừa nhận chính mình. Tuy rằng Dạ Mị thường xuyên ở bên ngoài, cũng sẽ giúp đỡ nàng chiến đấu, nhưng trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt kỳ thật rất rõ ràng, Dạ Mị căn bản không có thừa nhận nàng. Chính là ngại khế ước quan hệ nên phụ trợ nàng chiến đấu. Cho tới bây giờ sẽ không là cam tâm tình nguyện. Nhưng lần này chuyện của Luyện Hồn tựa hồ rốt cục đột phá tâm của nàng. Nàng rốt cục thừa nhận mình. Cho nên nói cho mình tên của nàng.
Hân Lam, nguyên lai là Hân Lam. Tên thực thanh nhã. Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười.
Hành trình đến Nam Sở quốc huy hoàng chấm dứt. Tất cả đệ tử dự thi bắt đầu khởi hành về nước.
Thần long đại tái lần này là thành tích tốt nhất từ trước tới nay của Đan Lăng quốc. Hai đội, quán quân cùng huy chương đồng. Sớm đã được phi ưng truyền thư hồi bẩm hoàng thượng Đan Lăng quốc, hoàng thượng long tâm đại duyệt, ở trên đường đám người Gia Cát Minh Nguyệt trở về đã chuẩn bị công yến chờ bọn hắn.
Chính là, ở đám người Gia Cát Minh Nguyệt tới đồng thời còn có khách không mời mà đến.
“Người thần miếu?” Xe ngựa vừa mới vào kinh thành, đám người Gia Cát Minh Nguyệt đã nhận được tin tức, người thần miếu ở một ngày này đồng thời đến kinh thành, đêm mai công yến, bọn họ sẽ xuất hiện ở trong cung.
Trên đường cái người đến người đi, tùy ý đều có thể thấy được mọi người kích động thảo luận nguyên nhân thần miếu lần này phái người đến. Nhiệt tình thậm chí vượt qua Đan Lăng quốc lần này ở thần long đại tái lấy được quán quân. Người người trên mặt đều vui sướng. Ở bọn họ xem ra, thần miếu phái người đến là vinh dự rất lớn của Đan Lăng quốc!
Thần miếu, từ ngữ này ở Thương Lan đại lục là người phát ngôn của thần. Bọn họ chính là tín ngưỡng, hóa thân quang minh cùng chính nghĩa. Thần miếu địa vị cao thượng, ẩn ẩn bao trùm trên cả hoàng quyền, bất luận đi đến đâu đều là vạn dân kính ngưỡng. Không cần nói quyền quý, chính là quân chủ mỗi một quốc gia đối bọn họ là khách khí.
Thần miếu nhận mọi người cung phụng, cũng sẽ làm cho bọn họ chút việc. Tỷ như khi có tai nạn tặng y dược. Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ, này có chút giống Phật giáo kiếp trước, nhưng quyền lợi uy vọng siêu việt hơn Phật giáo.
Người thần miếu làm sao có thể đột nhiên đến Đan Lăng quốc? Cùng bọn họ lấy được quán quân thần long đại tái có liên quan sao?
Đám người Gia Cát Minh Nguyệt suy đoán.
“Có lẽ là có liên quan hệ đi.” Lương Nhu Vân nhẹ giọng mở miệng, “Thần miếu cho tới nay, đều là độc đại. Nhưng sau thánh điện xuất hiện, làm cho bọn họ có chút kiềm chế không được.”
Thánh điện, là một tổ chức mà quân chủ các đại mẫu quốc cũng phụ quốc thành lập. Thánh điện trong khoảng thời gian này, cứu sống, các nơi gặp được thiên tai sẽ đúng lúc xuất hiện, vươn viện thủ. Danh vọng ẩn ẩn cùng thần miếu chống lại.
Kỳ thật, Gia Cát Minh Nguyệt thấy rõ. Đơn giản là lực ảnh hưởng của thần miếu càng lúc càng lớn, đối với hoàng quyền có uy hiếp. Cho nên các quân chủ liên hợp lại thành lập thánh điện. Thánh điện hiện tại cũng dần dần trở thành tín ngưỡng của không ít người. Thần miếu cùng thánh điện những năm gần đây ngầm không ngừng tranh đoạt, chống lại. Gần đây càng phát ra diễn biến kịch liệt. Hai phe tranh đoạt nhân tài nhân tài. Thần quyền muốn bao trùm hoàng quyền, hoàng quyền một bước cũng không nhường, đương nhiên càng diễn càng kịch liệt. Đám người Gia Cát Minh Nguyệt trở về nhà của nàng. Vừa vào nhà, Thương Vô Nhai, Hình Lâm Châu liền chào đón.
“Đồ đệ ngoan, ngươi đã về rồi!” Hai người đều chen chúc tại cửa nghênh đón Gia Cát Minh Nguyệt.
“Sư phụ.” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai lão nhân vẻ mặt tươi cười, trong lòng ấm áp.
“Mau, nói cho sư phụ bộ dáng các ngươi uy phong đại sát tứ phương.” Thương Vô Nhai nói.
” Đồ đệ ngoan, lần này thật sự là quá tốt, thật tốt quá!” Hình Lâm Châu so với Thương Vô Nhai còn kích động hơn, hắn làm sư phụ của Gia Cát Minh Nguyệt, là vì nàng cao hứng. Làm hoàng thất Đan Lăng quốc kiêu ngạo.
“Tốt lắm, sư phụ, đi vào trước, ta nói cho các ngươi. Còn có mua lễ vật cho các ngươi, ở trên xe ngựa bên ngoài.” Gia Cát Minh Nguyệt chỉ xe ngựa ngoài cửa.
“Oa, đồ đệ cho ta mua lễ vật!” Thương Vô Nhai dẫn đầu đi ra ngoài.
“Đừng thưởng!” Hình Lâm Châu cũng đi ra ngoài.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai lão ngoan đồng, bất đắc dĩ cười, xoay người nhìn quản gia, nói: “Ta cũng mua chút lễ vật cho Gia Cát gia chủ, ngươi giúp ta đưa qua.”
“Vâng, tiểu thư.” Quản gia đáp lại, trong lòng có chút phức tạp. Nếu nói tiểu thư đối với gia chủ có tâm, kia vì sao không xưng hô một tiếng phụ thân, nếu nói tiểu thư đối với gia chủ vô tâm nhưng tiểu thư lại mua lễ vật cho gia chủ. Ai, cha và con gái này rốt cuộc nghĩ như thế nào đâu? Tiểu thư còn thầm oán gia chủ trước kia đối với nàng chẳng quan tâm? Quản gia suy nghĩ nhưng Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết.
“Quản gia, Huyên Huyên đâu? Ta không phải truyền tin cho ngươi hôm nay đem nàng từ học viện tiếp trở về sao?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn quản gia sững sờ, mở miệng hỏi.
“A? Nga! Đã phái người đi tiếp, rất nhanh tới.” Quản gia phục hồi tinh thần lại, vội vàng trả lời.
Liền ở phía sau, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm vui mừng của Đoan Mộc Huyên.
“Tỷ tỷ!” Đoan Mộc Huyên nhất xuống xe ngựa, tựa như một viên ra thang đạn pháo giống nhau, nhanh chóng bắn lại đây, nhào vào Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng.
“Huyên Huyên.” Gia Cát Minh Nguyệt suýt nữa bị Đoan Mộc Huyên đánh ngã, cười ôm lấy Đoan Mộc Huyên.
“Ta rất nhớ các ngươi.” Đoan Mộc Huyên ngẩng đầu, mắt to nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, con ngươi ướt sũng thoạt nhìn chọc người trìu mến.
“Chúng ta cũng nhớ Huyên Huyên a. Chúng ta không ở có ngoan không?” Gia Cát Minh Nguyệt vuốt đầu Đoan Mộc Huyên hỏi.
“Thực ngoan! Ta hiện tại là trung cấp cung thủ!” Đoan Mộc Huyên kiêu ngạo nói.
“Chúng ta hẳn là thưởng cho Huyên Huyên, đến, ta mua cho ngươi rất nhiều lễ vật.” Tiết Tử Hạo cũng mỉm cười đi tới, sờ đầu Đoan Mộc Huyên.
“Tử Hạo ca ca mua lễ vật cho ta?” Đoan Mộc Huyên hai mắt sáng ngời hỏi.
“Đúng vậy, đi, xem lễ vật đi. Chúng ta đều mua lễ vật cho Huyên Huyên.” Tiết Tử Hạo cầm tay Đoan Mộc Huyên, đi tới xe ngựa.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thân ảnh hai người, cười rộ lên.
Bận rộn thật lâu, mới thu thập xong. Thương Vô Nhai cùng Hình Lâm Châu ôm lễ vật, thỏa mãn trở về. Gia Cát Phó Vân phái người đưa tới lễ phục dạ hội, là vì ngày mai công yến. Sáng hôm sau, Lăng Phi Dương mang theo Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo chuẩn bị lễ phục. Lần này, Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo cũng tiến cung.
Giữa trưa, Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo ở trong phòng thử lễ phục, có chút kích động. Dù sao, bọn họ là lần đầu tiên tiến cung gặp hoàng thượng, cũng là lần đầu tiên có cơ hội nhìn thấy người thần miếu. Người thần miếu đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa phi phàm. Là trong lòng cao thượng mà thần thánh tồn tại. Có thể nhìn thấy sứ giả đại nhân của thần miếu, đương nhiên thực kích động. Tương đối mà nói, Gia Cát Minh Nguyệt đối với sứ giả thần miếu không sùng bái. Nàng không tín ngưỡng, không dựa vào. Tổng cảm thấy, người nên dựa vào chính mình, dựa vào thân nhân, dựa vào bằng hữu, cũng không có thể dựa vào hư vô mờ mịt.
Ban đêm, hoàng cung, yên hoa không ngừng, đem toàn bộ kinh thành đều chiếu rọi giống như ban ngày. Toàn bộ kinh thành đều đắm chìm ở bên trong vui sướng. Lần đầu tiên Đan Lăng quốc ở thần long đại tái đạt được quán quân. Đan Lăng quốc mọi người cảm thấy rốt cục hãnh diện một lần. Hơn nữa lần này người thần miếu đến Đan Lăng quốc, càng kích động lòng người. Cửa hoàng cung đông như trẩy hội, vô số xe ngựa xa hoa đậu ở chỗ này, có thị vệ duy trì trật tự, điều hành xe ngựa đỗ.
Ở cửa, Gia Cát Minh Nguyệt gặp người nhà Gia Cát Phó Vân. Gia Cát Phó Vân thấy Gia Cát Minh Nguyệt, mỉm cười gật đầu. Gia Cát Minh Nguyệt cũng hướng hắn cười. Viên Thục Tuệ sắc mặt khó coi tới cực điểm, Gia Cát Thanh Liên ánh mắt cừu hận nhìn nàng. Nhưng khi Gia Cát Phó Vân sờ đầu nàng, nàng lập tức liền biến thành tiểu cừu. Gia Cát Minh Nguyệt xem trong lòng bật cười. Kỳ thật, Gia Cát Thanh Liên chính là đứa nhỏ hy vọng được phụ thân thừa nhận mà thôi.
Bên trong đại điện náo nhiệt phi phàm. Quan to quý nhân đều tề tụ. Bọn người đến đông đủ, hoàng thượng, hoàng thái tử, tam hoàng tử, Nhu phi, công chúa giá lâm, mà cùng bọn họ đi ra còn có người. Đó chính là sứ giả đại nhân của thần miếu!
Sứ giả thần miếu sứ giả là một mỹ nữ dáng người thướt tha, một thân quần áo tuyết trắng, làn váy thượng thêu hoa văn mạ vàng, đội cái khăn che mặt cơ hồ trong suốt kéo dài. Một thân tuyết trắng làm người xem chói mắt. Ngẩng đầu nói chuyện, cơ hồ cái mũi hướng lên trời! Bộ dáng cao cao tại thượng lãnh diễm cao quý, làm cho người ta tâm can “phát run” . Nàng vừa xuất hiệnliền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Đây là sứ giả đại nhân của thần miếu ?” Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo đều kích động. Bọn họ là lần đầu tiên nhìn sứ giả thần miếu gần gũi. Mà người kích động giống như bọn họ cũng không ở số ít, có thể tưởng tượng được thần miếu có lực ảnh hưởng lớn như thế nào.
“Hẳn là.” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói, ánh mắt đảo qua toàn bộ đại điện, phát hiện một ít trọng thần cũng không phải kích động, phản ứng đều thản nhiên. Nói vậy những người này là người ủng hộ hoàng quyền, cho nên đối với người thần miếu cũng không có bao nhiêu sùng bái. Lăng Phi Dương sắc mặt bình tĩnh đứng ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, Trưởng Tôn Ninh Hạo phụng phịu, mặt không thay đổi đứng ở một bên khác.
Rất nhanh, nhạc đình chỉ, hoàng thượng nâng tay, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh. Hoàng thượng trịnh trọng giới thiệu sứ giả thần miếu, sau đó mới giới thiệu hai đội lần này thần long đại tái đạt được quán quân cùng huy Chương đồng.
Đám người Gia Cát Minh Nguyệt phụng mệnh tiến đến, hoàng thượng một phen ca ngợi, sau đó tuyên bố phần thưởng. Nói đến phần thưởng, Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới thần long đại tái quán quân đoạt được phần thưởng. Đều là thứ tốt, bất quá trước mắt còn không dùng được. Nàng khóe mắt dư quang nhưng thật ra phiêu đến hoàng thái tử thường dùng ánh mắt nóng rực nhìn sứ giả thần miếu. Chậc chậc, hoàng thái tử giống như động tâm. Bất quá, cao quý sứ giả thần miếu giống như đối với hắn không ý gì.
“Các ngươi lần này đạt được quán quân thần long đại tái, tốt lắm. Các ngươi đều là cường giả.” Sứ giả thần miếu đứng bên trái phía trên đại điện, nhìn đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt đứng phía dưới, mở miệng tán dương. Chẳng qua, khẩu khí thật ra không thể nói rõ khen ngợi. Nàng đứng vị trí, gần với hoàng thượng. Thần miếu địa vị cao thượng, liền thể hiện tại đây.
“Có thể được đến sứ giả đại nhân thần miếu khen ngợi là vinh hạnh của bọn hắn.” Hoàng thượng ở một bên cười nói.
“Hy vọng có thể không ngừng cố gắng.” Sứ giả thần miếu nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chuyển qua trên người Gia Cát Minh Nguyệt, nói, “Ngươi chính là Gia Cát Minh Nguyệt?”
“Phải.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nhưng sứ giả thần miếu nhíu mày nhìn cô gái trước mắt mi gian ngạo nghễ làm cho nàng phi thường không vui. Nàng có biết là ai đang cùng nàng nói chuyện sao? Thái độ vô lễ. Bao nhiêu người mong chờ cùng thần miếu tiếp xúc.
“Ngươi, gia nhập thần miếu chúng ta, như thế nào?” Sứ giả thần miếu ngẩng cao đầu, như là ban ân điển, khẩu khí tùy ý hỏi.
Mọi người trong đại điện đều ngây ngẩn cả người. Có kinh ngạc, có hâm mộ, có ghen tị, không hề tin, cũng có bất an.
Hoàng thượng tâm đột nhiên trầm xuống, này tính chuyện gì? Đan Lăng quốc lần này thật vất vả mới xuất hiện vài người mới, thần miếu cứ như vậy sốt ruột, nhanh liền không kiềm chế được muốn xuống tay. Không thể! Minh Nguyệt không thể bị bọn họ lôi đi! Hoàng thượng ánh mắt lo lắng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, chờ đợi của nàng trả lời. Hoàng thượng trong lòng lo lắng không thôi. Hắn không nghĩ Gia Cát Minh Nguyệt bị thần miếu lôi đi, nhưng lại sợ Gia Cát Minh Nguyệt cự tuyệt đắc tội người thần miếu. Hắn hiện tại còn không thể cùng thần miếu chống lại. Nghĩ đến đây, hoàng thượng quyền giấu ở trong tay áo gắt gao nắm chặt. Cảm giác vô lực tăng lên, không có biện pháp bảo hộ nàng, hiện tại cũng không có biện pháp bảo hộ đứa nhỏ của nàng!
“Ta nghĩ, ta cần suy nghĩ một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt không có lập tức cự tuyệt, cũng không có lập tức đáp ứng, mà là bình tĩnh.
Sứ giả thần miếu ở trong cái khăn che mặt sắc mặt chợt biến đổi, tức giận mở miệng, nhưng ngay sau đó, nàng lại run lên, giống như thấy được chuyện đáng sợ, sắc mặt thúc tái nhợt, hít một hơi dài, ổn định chính mình cảm xúc, mới nhẹ nhàng cười ôn nhu nói: “Nói như vậy, ta sẽ không miễn cưỡng. Ngươi hảo hảo suy nghĩ, chờ ngươi suy nghĩ muốn gia nhập thần miếu chúng ta liền phái người đến nói với ta một tiếng?”
Hoàng thượng nhíu mày, sứ giả thần miếubỗng nhiên vẻ mặt ôn hoà là vì sao?
“Đa tạ sứ giả đại nhân thông cảm.” Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên trả lễ.
Sứ giả thần miếu cười nhu hòa: “Đồng bạn của ngươi muốn gia nhập thần miếu đều có thể.”
Trong điện các đại thần lại kinh ngạc, sứ giả thần miếu rốt cuộc muốn làm gì?
“Đa tạ sứ giả đại nhân, nếu chúng ta thương lượng tốt sẽ tìm ngài .” Gia Cát Minh Nguyệt khẩu khí thản nhiên, không sai lầm.
Sứ giả thần miếu nghiến răng, lại như trước cười ấm áp: “Như thế, ta sẽ không nhiều lời. Yến hội bắt đầu đi.”
Hoàng thượng cân nhắc không ra ý tứ của sứ giả thần miếu, cũng không rối rắm mà là tuyên bố yến hội bắt đầu. Âm nhạc vang lên, trong đại điện náo nhiệt.
Gia Cát Minh Nguyệt đi đến đều có người tiến lên bắt chuyện, làm cho nàng phiền. Gia Cát Thanh Liên cũng lặng lẽ đi tới, ở trước mặt nàng nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ngươi không cần đắc ý, ngươi cho là ngươi đạt được quán quân thần long đại tái, có thể thay đổi thân phận của ngươi sao?”
“Ta đương nhiên được ý.” Gia Cát Minh Nguyệt lại cười tươi như hoa, “Gia Cát Thanh Liên, chờ ngươi có tư cách tham gia thần long đại tái, đạt được quán quân lại đến cùng ta diễu võ dương oai. Ngươi bây giờ còn không tư cách, trở về uống sữa đi.”
“Ngươi!” Gia Cát Thanh Liên hoàn toàn không nghĩ tới Gia Cát Minh Nguyệt kiêu ngạo trả lời, nàng tức giận mặt đều đỏ lên.
“Ngươi còn non. Trở về luyện, quá yếu, ta một quyền là có thể đem ngươi đánh bay.” Gia Cát Minh Nguyệt trêu tức nói xong, thành công nhìn đến Gia Cát Thanh Liên nháy mắt tạc mao.
“Ngươi chờ, ta nhất định đả bại ngươi!” Gia Cát Thanh Liên tức thiếu chút nữa cắn người.
“Được, chúng ta chờ, đừng làm cho chúng ta đợi lâu.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.
Gia Cát Thanh Liên oán hận nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, xoay người rời đi. Gia Cát Phó Vân đem một màn này xem ở trong mắt, khóe miệng có nụ cười thản nhiên, vẫn trầm mặc.
Rườm rà công yến, làm cho Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy có chút áp lực. Những người đó chúc mừng bọn họ, nhưng là có mấy người thật tâm chúc mừng? Thương Vô Nhai cùng Hình Lâm Châu đều ngại yến hội tranh cãi ầm ĩ, bình thường sẽ không tham dự, lần này cũng không tham dự. Gia Cát Minh Nguyệt chán đến chết nhìn mọi người trước mắt người người đội mặt nạ cười tiêu chuẩn, càng cảm thấy không thú vị.
Yến hội chấm dứt, Gia Cát Minh Nguyệt liền khẩn cấp ra cung, ngồi xe ngựa, về nhà. Lần này đến hoàng cung, nàng một mình ngồi một chiếc xe ngựa, lên xe ngựa, nàng có chút mệt mỏi tựa vào toa xe, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở hắt ra.
“Tiểu mèo con, mệt chết đi sao?” Một thanh âm từ tính mà trầm thấp bỗng nhiên vang lên bên tai, một cỗ nhiệt khí nhẹ nhàng thổi tới lỗ tai Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt mở to hai mắt, đột nhiên quay đầu, chống lại một đôi mắt tà mị hoa đào.
“Là ngươi!” Gia Cát Minh Nguyệt cả người cứng đờ, nổi da gà. Ở trong xe ngựa nhân, là ở hoàng cung cấm địa trung gặp qua tử y nam. Hắn khi nào thì ở trong xe ngựa ? Nàng cư nhiên hoàn toàn không có phát hiện trong xe ngựa còn có người.
“Đúng vậy, là ta.” Nam nhân yêu nghiệt mặc tử y gợi lên khóe miệng cười, tươi cười lạnh bạc mà mị hoặc.
“Ngươi làm sao có thể ở trong xe ngựa của ta?” Gia Cát Minh Nguyệt đề phòng nhìn nam tử trước mắt. Người này lộ ra hơi thở nguy hiểm, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
“Thật vô tình, tiểu mèo con, ta ở cấm địa lý giúp ngươi giết người.” Nam nhân yêu nghiệt tới gần Gia Cát Minh Nguyệt, ở bên tai nàng nhẹ nhàng bật hơi, một cỗ không khí kiều diễm tràn ngập trong xe ngựa.
“Ta không biết ngươi giúp ta.” Gia Cát Minh Nguyệt nhích ra xa, cùng hắn vẫn duy trì khoảng cách, mắt lạnh nhìn người trước mắt, “Ngươi làm việc tất nhiên có mục đích của ngươi.”
“Thật sự là vô tình, ta vì ngươi mạo hiểm lớn. Tần gia là đại gia tộc cổ xưa.” Nam nhân yêu nghiệt nhíu mi, một bộ thương tâm, một đôi mắt hoa đào câu hồn ai oán nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng ngừng thở, yêu nghiệt, thực là yêu nghiệt! Nam nhân này nếu là nữ nhân thì dẫn tới bao nhiêu người tranh đoạt? Khuynh quốc khuynh thành, cũng như thế.
“Ngươi muốn làm gì?” Gia Cát Minh Nguyệt đề phòng nhìn hắn.
“Ta tên Nam Cung Cẩn.” Nam nhân yêu nghiệt nháy cặp mắt hoa đào câu hồn, mỉm cười, ngồi bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.
“Lại như thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày nhìn người trước mắt. Người này mặc một thân tử y rộng thùng thình, nhan sắc tuy rằng vẫn là màu tím, chính là mặt trên kim tuyến thêu ám văn là bất đồng. Giày đen có lưu kim ám văn. Phụ trợ hắn càng phiêu dật tao nhã.
“Ta biết ngươi gọi là Gia Cát Minh Nguyệt.” Nam Cung Cẩn tựa vào cửa xe, ngón tay thon dài chống cằm, “Ta tính đi theo ngươi, như thế nào?”
“Không cần.” Gia Cát Minh Nguyệt lập tức từ chối. Người này rất nguy hiểm, đây là trực giác.
“Không cần vô tình a, ta giúp ngươi giết người Tần gia. Bảo vệ bí mật tinh huyễn thủ hộ, ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy đâu?” Nam Cung Cẩn lại dùng cặp mắt hoa đào câu hồn ai oán nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt nghe được tinh huyễn thủ hộ, trong lòng căng thẳng.
“Nếu ngươi làm cho ta thương tâm, ta không dám cam đoan ta ở dưới tình huống thương tâm muốn chết sẽ làm ra chuyện không lý trí. Ai…” Nam Cung Cẩn nhẹ giọng thở dài, xốc rèm cửa sổ lên, ngẩng đầu nhìn thiên không, ánh trăng theo cửa tiến vào, cho mặt hắn nhiễm một tầng ánh sáng nhu hòa. Hình dáng hoàn mỹ cùng hầu kết, thoạt nhìn là vô cùng gợi cảm.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt ánh mắt trầm xuống.
“Đương nhiên là theo ngươi.” Nam Cung Cẩn cười dài nói.
Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặc.
“Tiểu mèo con, ngươi chẳng lẽ không tin tưởng ta sao? Tâm ý của ta đối với ngươi là nhật nguyệt chứng giám.” Nam Cung Cẩn khinh cười ra tiếng.
“Ngươi có thể đi theo.” Gia Cát Minh Nguyệt có chút vô lực nói. Nàng một câu uy hiếp cũng nói không nên lời. Bởi vì, nam nhân này quá mạnh mẽ. Thậm chí có thể giây giết bọn họ. Có đôi khi, bừa bãi là tốt nhưng điều kiện tiên quyết là có tư bản. Tại trước mặt Nam Cung Cẩn, Gia Cát Minh Nguyệt hết thảy tư bản cũng không chừng nhắc tới. Nhất nghĩ vậy cái, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng càng phát ra tích. Biến cường! Chính mình nhất định hội biến cường!
“Khí thế không sai, tiểu mèo con, trong lòng ngươi nhất định suy nghĩ phải trở nên mạnh hơn.” Nam Cung Cẩn thanh âm tựa hồ rất khoái trá, để sát vào Gia Cát Minh Nguyệt, “Ta chờ ngươi trở nên mạnh mẽ.”
Gia Cát Minh Nguyệt đối mặt khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại, lại lui ra sau. Hắn có thể đoán được ý nghĩ của chính mình!
“Phải nhanh mạnh hơn a, nếu ở trong thời gian ta kỳ vọng còn không mạnh để cho ta vừa lòng, ta sẽ tự tay giết ngươi a ~” Nam Cung Cẩn cuối cùng ngữ điệu cao lên, tựa hồ rất hưng phấn.
Biến thái!
Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng ngưng trọng. Người này căn bản chính là biến thái.
“Ở trong lòng mắng ta không tốt a.” Nam Cung Cẩn ngồi thẳng, cười như xuân phong, phong tình vạn chủng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, “Tiểu mèo con, về sau liền chỉ giáo nhiều hơn.”
Thật đáng sợ. Gia Cát Minh Nguyệt một câu không có nói, mà là nhắm mắt lại, dựa vào toa xe dưỡng thần. Không cần phòng bị hắn, hoặc là nóiphòng bị cũng vô dụng. Hắn muốn giết mình không cần tốn nhiều sức.
Khi Gia Cát Minh Nguyệt mang theo Nam Cung Cẩn vào nhà, quản gia giật mình. Trừ bỏ đám người Lăng Phi Dương, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có mang nam tử trở về. Nam tử trước thoạt nhìn có hai mươi lăm, thấy thế nào cũng không là đệ tử Thiên Phong học viện? Hắn là ai?
“Ngươi là quản gia? Cho ta chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Ta mỗi ngày muốn tắm ba lần, quần áo nhớ rõ thêm huân hương, dùng trầm hương.” Nam Cung Cẩn phân phó, “Còn có, phòng của ta, mỗi ngày quét tước hai lần, không được nhiễm một hạt bụi.”
Quản gia kinh ngạc nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, không biết làm sao. Này đó điều kiện có chút hà khắc.
“Theo hắn nói làm đi.” Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ xua tay, lấy ra một thủy tinh tạp đưa cho quản gia, “Đây có năm mươi vạn kim tệ, hắn có điều kiện gì đều thỏa mãn hắn. Nếu tiền không đủ lại tới tìm ta.” Gia Cát Minh Nguyệt lúc đại tái xong đem sáu mươi vạn kim tệ trả lại cho tam hoàng tử, tam hoàng tử vui vẻ ra mặt, nàng còn ở trong lòng cười thầm tam hoàng tử quả nhiên là tiền nhiều người ngốc. Hiện tại nàng cảm thấy bốn chữ này đối với mình rất đúng. Nam Cung Cẩn này vương bát đản, cư nhiên là có khiết phích, đối với điều kiện sống yêu cầu cao, không đúng, không chỉ cao, hoàn toàn là soi mói! Nàng cảm thấy mình về sau ví tiền tất nhiên rất nhanh ngâm nước.
Quả nhiên, Nam Cung Cẩn lại mở miệng: “Cái kia, Minh Nguyệt, ta đi vội vàng, mang theo vài món quần áo không ở trên xe ngựa, một hồi ngươi làm cho người ta mang tới. Ngày mai làm cho ta quần áo theo yêu cầu đi. Ta muốn tơ lụa thượng đẳng nhất.”
“Được!” Gia Cát Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trả lời.
“Ta đây đi lên chọn một gian phòng.” Nam Cung Cẩn thực vừa lòng thái độ của Gia Cát Minh Nguyệt, quay đầu hướng quản gia cười, nói, “Một hồi chạy nhanh đem nước ấm đưa tới.”
“A? Vâng!” Quản gia xem ngây ngốc, một lúc sau mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng gật đầu.
Nam Cung Cẩn lên lầu, Gia Cát Minh Nguyệt tức giận ngồi ở phòng khách, nhìn quản gia sững sờ, tức giận nói: “Còn nhìn cái gì? Đem trà cho ta, còn có gọi người chuẩn bị nước ấm!”
“Vâng, tiểu thư!” Quản gia chạy nhanh đi gọi người thượng trà, vừa để ý vừa cân nhắc. Tên mỹ nam tử kia là loại người nào? Tiểu thư đối với hắn khoan dung. Hay là tiểu thư coi trọng hắn, sau đó chuẩn bị dưỡng? Tiểu bạch kiểm! Quản gia bị ý niệm này hoảng sợ, phải chạy nhanh bẩm báo gia chủ đại nhân, chờ gia chủ đại nhân định đoạt.
Khi đám người Lăng Phi Dương trở về, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở phòng khách, thấp giọng nói cho bọn họ chuyện Nam Cung Cẩn. Mọi người sắc mặt khác nhau, sau đều cảm giác vô lực. Người nọ cư nhiên dùng tinh huyễn thủ hộ đến uy hiếp Minh Nguyệt, đáng giận là bọn hắn mỗi người không phải là đối thủ của người nọ đối.
“Người này thân phận là gì?” Lăng Phi Dương nhíu mi, hắn nghĩ không ra Đan Lăng quốc có người như vậy.
Mặc Sĩ Thần trầm mặc, trong lòng phiền muộn. Hắn giờ phút này cũng hận mình nhỏ yếu, thấy Minh Nguyệt bị uy hiếp, nhưng mình không cách nào thay đổi.
“Không biết.” Gia Cát Minh Nguyệt thở dài, “Ít nhất, ta có thể khẳng định, hắn so với Thanh tiên sinh còn mạnh hơn. Chúng ta về sau phải cẩn thận. Người này hành vi hoàn toàn làm cho người ta đoán không ra.”
“Được.” Mọi người đáp ứng.
Hôm sau, Gia Cát Minh Nguyệt còn ở trên giường, cửa đã bị gõ.
“Ầm ỹ cái gì ầm ỹ? Muốn ăn cơm các ngươi ăn trước, ta ngủ tiếp.” Gia Cát Minh Nguyệt tức giận rống lên, lại xoay người kéo qua chăn chuẩn bị tiếp tục ngủ.
“Tiểu mèo con, ngươi nếu không dậy, ta có thể đi vào a ~” Ngoài cửa là thanh âm mị hoặc của Nam Cung Cẩn.
Dựa vào! Biến thái!
Gia Cát Minh Nguyệt không cam lòng thức dậy: “Đã biết, ta lập tức thức dậy.”
“Đi mua quần áo mới cho ta ~” Nam Cung Cẩn ở ngoài cửa hưng trí bừng bừng nói.
“Đã biết, đã biết!” Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng bực mình, lại không có biện pháp. Dạ Mị đã trở về không gian ma sủng. Nguyên nhân rất đơn giản, nàng sợ hãi, sợ Nam Cung Cẩn! Nàng cảm giác được Nam Cung Cẩn là người nguy hiểm.
Gia Cát Minh Nguyệt mặc chỉnh tề, rửa mặt xong đi mở cửa, liền nhìn thấy Nam Cung Cẩn tựa vào cạnh cửa, vừa thấy nàng đi ra, liền hướng nàng mỉm cười. Này tươi cười, đột nhiên vừa thấy câu hồn đến cực điểm, nhìn kỹ ý cười cũng không đục lỗ để. Tươi cười mà lạnh bạc, thậm chí mang theo một chút châm chọc. Nam Cung Cẩn hiển nhiên là vừa tắm rửa, trên người tản ra mùi huân hương, quần áo không nhiễm một hạt bụi, tóc còn hơi ướt, mềm mại ở sau lưng. Thật sự là phong tình đẹp mắt nói không nên lời.
Nhưng ở trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt lại giống như rắn rết. Nam Cung Cẩn chính là một người cả người tản ra độc trí mạng.
“Đi thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt vì túi tiền bi ai.
…
Chờ mấy người Lăng Phi Dương rời giường, không gặp Gia Cát Minh Nguyệt, nghe quản gia nói sáng sớm Gia Cát Minh Nguyệt liền cùng Nam Cung Cẩn xuất môn, mọi người trong lòng đều có chút lo lắng.
“Phi Dương, ngươi nói Nam Cung Cẩn tiếp cận Minh Nguyệt rốt cuộc muốn làm gì?” Mặc Sĩ Thần lông mi rối rắm thành một cái.
“Không biết. Nếu nói là vì tinh huyễn thủ hộ, hắn sớm có thể cướp đi.” Lăng Phi Dương trong lòng lo lắng.
“Ít nhất hắn hiện tại sẽ không hại Minh Nguyệt, này coi như hảo.” Tiết Tử Hạo trong lòng kỳ thật cũng lo lắng. Nam Cung Cẩn lúc trước một kiếm cắt đầu Tần Hồng Vân còn rõ trong mắt. Người này tuyệt đối là phần tử nguy hiểm.
Lăng Phi Dương trầm mặc, ngồi một bên, không biết suy nghĩ cái gì.
Phía sau Gia Cát Minh Nguyệt mang theo Nam Cung Cẩn làm quần áo theo yêu cầu. Nam Cung Cẩn thản nhiên nói với lão bản, lượng nhỏ có thể, nhưng không cần lấy tay đụng tới thân mình của hắn. Ngữ khí thản nhiên, nhưng làm cho lão bản lại cảm thấy lạnh cả người. Người này cho hắn cảm giác áp bách, thật sự đáng sợ.
Đây là một nhà tơ lụa lớn nhất tốt nhất kinh thành, khách quý đều ở lầu hai có ghế lô tiếp đãi. Đo xong, Nam Cung Cẩn lười biếng nói: “Ta muốn ăn thủy tinh toàn tịch của Kỳ lân tửu lâu.”
“Không có tiền.” Gia Cát Minh Nguyệt đúng lý hợp tình cự tuyệt.
“Ngươi sao có thể đối với ta như vậy, tiểu meo meo, ta đối với ngươi tâm…” Nam Cung Cẩn lại dùng cặp mắt hoa đào câu hồn bắt đầu đối với Gia Cát Minh Nguyệt phóng điện.
Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, trực tiếp bị điện tiêu .
“Được rồi, ha ha, chúng ta đi ăn!” Gia Cát Minh Nguyệt ác thanh ác khí nói. Nàng muốn một cái tát chụp chết vương bát đản có khiết phích này a. Nhưng đánh không lại! Mấu chốt nhất là đánh không lại!
Nam Cung Cẩn vừa lòng cười cười, đứng lên mở cửa, ngoài cửa trên hành lang hai người làm cho Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh.
Đó là thái tử cùng sứ giả thần miếu.
“Thái tử điện hạ, sứ giả đại nhân.” Gia Cát Minh Nguyệt đứng dậy, sau khi kinh ngạc liền hiểu rõ. Tối hôm qua ở công yến, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ra thái tử tựa hồ vừa lòng sứ giả thần miếu, hiện tại xuất hiện nơi này nguyên nhân chỉ có một, đó chính là thái tử vì mỹ nhân, tới nơi này vì mỹ nhân chọn quần áo.
“Gia Cát tiểu thư, ngươi cũng ở trong này.” Hoàng thái tử mỉm cười, rất phong độ chào hỏi.
“Đúng vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu. Nàng tuyệt không muốn gặp hoàng thái tử. Chuyện Đao phong dung binh đoàn, nàng nhớ rất rõ. Đây chính là hoàng thái tử ỷ thế hiếp người? Nói vậy hắn lén lút làm nhiều chuyện xấu.
Hoàng thái tử ánh mắt đảo qua Nam Cung Cẩn, trong lòng chấn động. Nam tử tuấn mỹ yêu nghiệt. Hắn vội vàng quay đầu xem sứ giả thần miếu, lại nhìn đến người trong lòng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Cẩn không rời. Hắn tâm trầm xuống, vội vàng nói với Gia Cát Minh Nguyệt nói: “Gia Cát tiểu thư, các ngươi còn có chuyện, chúng ta sẽ không quấy rầy.”
“Phải, điện hạ.” Gia Cát Minh Nguyệt cười nhẹ, hiểu được tâm tư của hoàng thái tử. Hắn nhìn đến Nam Cung Cẩn dung mạo kinh người, sợ người trong lòng mình bị câu hồn, cho nên vội vã đuổi bọn hắn đi. Nàng không muốn cùng thái tử dối trá qua lại, chào hỏi qua liền cùng Nam Cung Cẩn rời đi.
Vừa ra đại môn, Gia Cát Minh Nguyệt liền nói với Nam Cung Cẩn: “Sứ giả thần miếu nhận thức ngươi. Nàng nhìn chằm chằm vào ngươi.” Ngữ khí không phải nghi vấn mà là khẳng định.
“Làm sao có thể? Tuy rằng nàng vẫn nhìn ta, vì dung mạo ta khuynh đảo, nhưng không có nghĩa là ta nhận thức nàng.” Nam Cung Cẩn cười nhợt nhạt, cười làm cho người ta thất thần.
“Tự kỷ khiết phích cuồng!” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không có lại đề tài này dây dưa. Nếu Nam Cung Cẩn không chịu thừa nhận, vậy không cần. Nàng vừa rồi tuyệt đối không có nhìn lầm, sứ giả thần miếu vừa thấy Nam Cung Cẩn, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng nàng rõ ràng bắt giữ.
Nam Cung Cẩn cùng thần miếu nhân rốt cuộc có quan hệ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.