Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 226: Chia rẽ không thành công
Trường Lộ Cô Hành
06/10/2024
Đại trưởng lão không dám tin vào suy nghĩ vừa mới loé lên trong đầu mình. Hắn lắc lắc nguầy nguậy hòng vứt bỏ cái suy đoán vớ vẩn ấy đi.
Theo những gì mà hắn điều tra thì nữ tử họ Mạc kia từng là công chúa của Thiên Nguyệt vương triều, nhưng đã bị biếm làm thứ dân, cho nên không đáng sợ hãi.
Mà người nam nhân đi bên cạnh nàng trông cũng rất tầm thường, không giống nhân vật có địa vị và sức ảnh hưởng lớn.
Chỉ có một chút đáng để người khác chú ý, muội muội ruột thịt của nam nhân kia là đệ tử chân truyền của Lam Vân đại sư. Nhưng một đạo sư của học viện Tinh Huyền thì hoàn toàn không có năng lực lay động đến gia tộc Âu Dương của bọn họ.
Không đợi Đại trưởng lão chải vuốt xong tất cả manh mối, thì Âu Dương Phong đã hỏi ra vấn đề mà mọi người đang trăn trở, băn khoăn:
“Nói như vậy thì Thành chủ của các ngươi cũng đang ở nơi này phải không? Ta muốn nói chuyện với hắn để đón nữ nhi của ta về nhà!”
Nghe nói vị Thành chủ này thần bí vô cùng, quanh năm suốt tháng không ra mặt mà chỉ ban bố nhiệm vụ cho thuộc hạ chấp hành. Hiện tại có cơ hội nhìn thấy người thật, hắn sao lại dễ dàng bỏ qua.
Hơn nữa, hắn cũng muốn thăm dò thử xem người này có biết bí mật về Bích Linh Châu hay không?
Trước đó vài ngày, tổ tiên đột nhiên hiển linh báo cho gia tộc đã xuất hiện người truyền thừa Bích Linh Châu. Hắn tìm hiểu tin tức, lặn lội đường xa đến nơi đây, lại bị nữ nhi cự tuyệt gặp mặt.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Thấy Âu Dương Phong rốt cuộc chịu nói chuyện bình thường, Mạc Cửu phất tay bảo các huynh đệ tản ra, mạnh ai làm việc nấy.
Đến nỗi hắn thì lại ngồi chễm chệ trên ghế, cặp mắt đào hoa hơi nheo lại, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Hách Liên Nhã, rồi sau đó ngữ điệu mang theo chút vui đùa mà nói:
“Thành chủ của chúng ta đang ở đây, ta đã sớm cho người thông tri rồi, lát nữa ngài ấy sẽ đến! Có điều, Âu Dương gia chủ sao không tự ngẫm lại nguyên nhân, vì cớ gì mà lệnh thiên kim không chịu gặp mặt các ngươi?
Nói đến cũng khá kỳ quái, ta nghe người khác đồn đãi hai vị xuất thân xuất chúng, cường cường liên thủ, là trời sinh một đôi. Sinh một nữ nhi, yêu thương nàng như châu tựa bảo. Cho dù nữ nhi thích ánh trăng, cha mẹ cũng sẽ tìm cách trích xuống cho nàng.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, ta đã cảm nhận được tình cha ấm áp như vầng thái dương’ của Âu Dương gia chủ. Nhưng Âu Dương phu nhân đâu? Nữ nhi yêu quý mất tích, bị bắt cóc lâu như vậy mà ta thấy nàng chẳng có chút lo lắng, khẩn trương nào cả?
A này... không đúng... không đúng... có lẽ là ta nhìn nhầm rồi!”
Câu cuối cùng, Mạc Cửu còn làm ra vẻ nhận sai. Nhưng biểu tình xem diễn rõ ràng như vậy, mặc dù là ai cũng có thể nhìn ra được.
Mạc Cửu không sao cả, hôm nay hắn quyết định làm ‘cây gậy thọc cứt quấy cho Âu Dương gia tộc gà chó không yên.
Đương nhiên, đây cũng là thỉnh cầu nho nhỏ của tiểu Long và tiểu Hồng, muốn lấy lại công đạo cho bằng hữu Âu Dương Nhược Lan.
Làm thúc thúc tri kỷ nhất của hai đứa nhỏ, hơn nữa bản tính thích đùa dai, Mạc Cửu sao có thể bỏ qua cơ hội làm khó dễ người khác này được chứ?
Quả nhiên, hắn vừa nói xong thì đã thấy Âu Dương Phong nhìn Hách Liên Nhã bằng ánh mắt dò xét cùng nghi ngờ:
“Nhã Nhã! Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Hách Liên Nhã âm thầm trừng mắt với Mạc Cửu, sau đó câu lấy cánh tay của Âu Dương Phong, kẹp ngữ điệu tỏ ra dịu dàng mà nói:
“Phong ca, sao ngươi có thể vì lời nói của người ngoài mà không tin tưởng ta? Ta biết trong lòng ngươi có oán, oán ta chen ngang vào tình cảm giữa ngươi và Thư muội muội. Nhưng Phong ca à, chúng ta đã là phu thê nhiều năm, những năm này ta khổ tâm kinh doanh cửa hàng - thôn trang, nỗ lực làm một chủ mẫu xứng đáng, giúp đỡ ngươi lo liệu trong ngoài một cách ổn thoả. Biểu hiện của ta như thế nào, chẳng lẽ Phong ca không rõ hay sao?
Tuy Nhược Lan không phải hài tử ruột thịt của ta, nhưng nàng là kết tinh tình yêu của ngươi và Thư muội muội. Ta yêu ai thì yêu cả đường đi, huống chi Thư muội muội mất sớm như vậy, chỉ để lại một nữ hài nhi trên cõi đời này. Ta đã sớm coi Nhược Lan như hài tử của mình. Ăn, mặc, ở, đi lại... ta có khi nào để nàng phải chịu thua thiệt đâu?”
Phu quân chỉ mới nghe người ngoài nói mấy câu mà đã vội chỉ trích ta không lo lắng, không khẩn trương cho Nhược Lan. Nếu không lo lắng, không khẩn trương thì ta cần gì phải lặn lội đường xa cùng phu quân đến nơi đây?”
Đại trưởng lão ở một bên nghe vậy, cũng vội vã ra tiếng chứng thực:
“Đúng vậy đó gia chủ! Phu nhân vừa hay tin Nhược Lan tiểu thư xảy ra chuyện thì đã ăn không ngon, ngủ không yên. Ngay cả chuyện Như Nhi tiểu thư nhập học Tinh Huyền cũng chẳng thể khiến cho phu nhân vui vẻ hơn chút nào. Sau đó, khi biết tin gia chủ muốn đến Ma Điện đón Nhược Lan tiểu thư về thì phu nhân chưa kịp chuẩn bị gì hết đã vội vàng đi theo ngài rồi.”
Âu Dương Phong nghe hai bên kẻ xướng người hoạ. Lòng nghi ngờ quả nhiên bị dập tắt, hắn cầm tay Hách Liên Nhã, ôn nhu an ủi:
“Nhã Nhã, vất vả cho ngươi rồi!”
Nói đoạn, hắn nhìn về phía Mạc Cửu, ngữ điệu không vui nói:
“Ta không biết ngươi nghe được lời nhầm đồn bậy ở đâu ra. Nhưng phu nhân của Âu Dương gia tộc, không phải là ngươi có thể tùy tiện bố trí! Mong các hạ cẩn thận từ lời nói đến việc làm, kẻo gặp hoạ từ miệng mà ra!”
Mạc Cửu còn đang muốn xem diễn đâu. Kết quả là đạo hạnh của bạch liên hoa quá cao, không có diễn để nhìn.
Hắn khẽ bật cười nhìn nam nhân, nữ nhân ở đối diện. Bất chợt nhún vai nói:
“Có lẽ khi nãy là ta nhìn nhầm, ta xin lỗi! Hai vị quả thực là lương duyên trời định, nhất định phải cùng nhau sống đến răng long đầu bạc!”
Nói tóm tắt lại: bạch liên hoa đầy mùi trà xanh + tra nam mắt mù không có chính kiến.
Hai người này là tuyệt phối, cần thiết phải khoá chết cùng nhau, không được thả ra để tai hoạ người khác.
Hách Liên Nhã nào biết đâu rằng Mạc Cửu đang châm chọc bọn họ, hãy còn thản nhiên mà cười đáp lại:
“Cảm ơn sự chúc phúc của ngươi, ta cùng phu quân nhất định sẽ ân ái nồng nàn, đến chết không phai.”
Hách Liên Nhã không phát hiện nàng nói lời này xong, Âu Dương Phong có trong nháy mắt thất thần, ánh mắt của hắn xẹt qua chút hoài niệm và bi thương.
Mạc Cửu đem biểu cảm của Âu Dương Phong thu hết vào đáy mắt, khoé môi hắn vì vậy mà cong lên thành một đường cong quỷ dị.
Để xem xem, Âu Dương Phong khi nào thì đem mặt nạ dối trá của nữ nhân này xé xuống tới?
Nghĩ đến sẽ thú vị cực kỳ!
Không chờ đợi bao lâu, Mạc Cửu đã nghe thấy vài tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài. Hẳn là chủ tử đã đến!
Âu Dương Phong, Hách Liên Nhã và Đại trưởng lão cũng đồng thời nhìn về phía cửa.
Chủ nhân của Viêm Tinh Thành, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Theo những gì mà hắn điều tra thì nữ tử họ Mạc kia từng là công chúa của Thiên Nguyệt vương triều, nhưng đã bị biếm làm thứ dân, cho nên không đáng sợ hãi.
Mà người nam nhân đi bên cạnh nàng trông cũng rất tầm thường, không giống nhân vật có địa vị và sức ảnh hưởng lớn.
Chỉ có một chút đáng để người khác chú ý, muội muội ruột thịt của nam nhân kia là đệ tử chân truyền của Lam Vân đại sư. Nhưng một đạo sư của học viện Tinh Huyền thì hoàn toàn không có năng lực lay động đến gia tộc Âu Dương của bọn họ.
Không đợi Đại trưởng lão chải vuốt xong tất cả manh mối, thì Âu Dương Phong đã hỏi ra vấn đề mà mọi người đang trăn trở, băn khoăn:
“Nói như vậy thì Thành chủ của các ngươi cũng đang ở nơi này phải không? Ta muốn nói chuyện với hắn để đón nữ nhi của ta về nhà!”
Nghe nói vị Thành chủ này thần bí vô cùng, quanh năm suốt tháng không ra mặt mà chỉ ban bố nhiệm vụ cho thuộc hạ chấp hành. Hiện tại có cơ hội nhìn thấy người thật, hắn sao lại dễ dàng bỏ qua.
Hơn nữa, hắn cũng muốn thăm dò thử xem người này có biết bí mật về Bích Linh Châu hay không?
Trước đó vài ngày, tổ tiên đột nhiên hiển linh báo cho gia tộc đã xuất hiện người truyền thừa Bích Linh Châu. Hắn tìm hiểu tin tức, lặn lội đường xa đến nơi đây, lại bị nữ nhi cự tuyệt gặp mặt.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế?
Thấy Âu Dương Phong rốt cuộc chịu nói chuyện bình thường, Mạc Cửu phất tay bảo các huynh đệ tản ra, mạnh ai làm việc nấy.
Đến nỗi hắn thì lại ngồi chễm chệ trên ghế, cặp mắt đào hoa hơi nheo lại, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Hách Liên Nhã, rồi sau đó ngữ điệu mang theo chút vui đùa mà nói:
“Thành chủ của chúng ta đang ở đây, ta đã sớm cho người thông tri rồi, lát nữa ngài ấy sẽ đến! Có điều, Âu Dương gia chủ sao không tự ngẫm lại nguyên nhân, vì cớ gì mà lệnh thiên kim không chịu gặp mặt các ngươi?
Nói đến cũng khá kỳ quái, ta nghe người khác đồn đãi hai vị xuất thân xuất chúng, cường cường liên thủ, là trời sinh một đôi. Sinh một nữ nhi, yêu thương nàng như châu tựa bảo. Cho dù nữ nhi thích ánh trăng, cha mẹ cũng sẽ tìm cách trích xuống cho nàng.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, ta đã cảm nhận được tình cha ấm áp như vầng thái dương’ của Âu Dương gia chủ. Nhưng Âu Dương phu nhân đâu? Nữ nhi yêu quý mất tích, bị bắt cóc lâu như vậy mà ta thấy nàng chẳng có chút lo lắng, khẩn trương nào cả?
A này... không đúng... không đúng... có lẽ là ta nhìn nhầm rồi!”
Câu cuối cùng, Mạc Cửu còn làm ra vẻ nhận sai. Nhưng biểu tình xem diễn rõ ràng như vậy, mặc dù là ai cũng có thể nhìn ra được.
Mạc Cửu không sao cả, hôm nay hắn quyết định làm ‘cây gậy thọc cứt quấy cho Âu Dương gia tộc gà chó không yên.
Đương nhiên, đây cũng là thỉnh cầu nho nhỏ của tiểu Long và tiểu Hồng, muốn lấy lại công đạo cho bằng hữu Âu Dương Nhược Lan.
Làm thúc thúc tri kỷ nhất của hai đứa nhỏ, hơn nữa bản tính thích đùa dai, Mạc Cửu sao có thể bỏ qua cơ hội làm khó dễ người khác này được chứ?
Quả nhiên, hắn vừa nói xong thì đã thấy Âu Dương Phong nhìn Hách Liên Nhã bằng ánh mắt dò xét cùng nghi ngờ:
“Nhã Nhã! Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Hách Liên Nhã âm thầm trừng mắt với Mạc Cửu, sau đó câu lấy cánh tay của Âu Dương Phong, kẹp ngữ điệu tỏ ra dịu dàng mà nói:
“Phong ca, sao ngươi có thể vì lời nói của người ngoài mà không tin tưởng ta? Ta biết trong lòng ngươi có oán, oán ta chen ngang vào tình cảm giữa ngươi và Thư muội muội. Nhưng Phong ca à, chúng ta đã là phu thê nhiều năm, những năm này ta khổ tâm kinh doanh cửa hàng - thôn trang, nỗ lực làm một chủ mẫu xứng đáng, giúp đỡ ngươi lo liệu trong ngoài một cách ổn thoả. Biểu hiện của ta như thế nào, chẳng lẽ Phong ca không rõ hay sao?
Tuy Nhược Lan không phải hài tử ruột thịt của ta, nhưng nàng là kết tinh tình yêu của ngươi và Thư muội muội. Ta yêu ai thì yêu cả đường đi, huống chi Thư muội muội mất sớm như vậy, chỉ để lại một nữ hài nhi trên cõi đời này. Ta đã sớm coi Nhược Lan như hài tử của mình. Ăn, mặc, ở, đi lại... ta có khi nào để nàng phải chịu thua thiệt đâu?”
Phu quân chỉ mới nghe người ngoài nói mấy câu mà đã vội chỉ trích ta không lo lắng, không khẩn trương cho Nhược Lan. Nếu không lo lắng, không khẩn trương thì ta cần gì phải lặn lội đường xa cùng phu quân đến nơi đây?”
Đại trưởng lão ở một bên nghe vậy, cũng vội vã ra tiếng chứng thực:
“Đúng vậy đó gia chủ! Phu nhân vừa hay tin Nhược Lan tiểu thư xảy ra chuyện thì đã ăn không ngon, ngủ không yên. Ngay cả chuyện Như Nhi tiểu thư nhập học Tinh Huyền cũng chẳng thể khiến cho phu nhân vui vẻ hơn chút nào. Sau đó, khi biết tin gia chủ muốn đến Ma Điện đón Nhược Lan tiểu thư về thì phu nhân chưa kịp chuẩn bị gì hết đã vội vàng đi theo ngài rồi.”
Âu Dương Phong nghe hai bên kẻ xướng người hoạ. Lòng nghi ngờ quả nhiên bị dập tắt, hắn cầm tay Hách Liên Nhã, ôn nhu an ủi:
“Nhã Nhã, vất vả cho ngươi rồi!”
Nói đoạn, hắn nhìn về phía Mạc Cửu, ngữ điệu không vui nói:
“Ta không biết ngươi nghe được lời nhầm đồn bậy ở đâu ra. Nhưng phu nhân của Âu Dương gia tộc, không phải là ngươi có thể tùy tiện bố trí! Mong các hạ cẩn thận từ lời nói đến việc làm, kẻo gặp hoạ từ miệng mà ra!”
Mạc Cửu còn đang muốn xem diễn đâu. Kết quả là đạo hạnh của bạch liên hoa quá cao, không có diễn để nhìn.
Hắn khẽ bật cười nhìn nam nhân, nữ nhân ở đối diện. Bất chợt nhún vai nói:
“Có lẽ khi nãy là ta nhìn nhầm, ta xin lỗi! Hai vị quả thực là lương duyên trời định, nhất định phải cùng nhau sống đến răng long đầu bạc!”
Nói tóm tắt lại: bạch liên hoa đầy mùi trà xanh + tra nam mắt mù không có chính kiến.
Hai người này là tuyệt phối, cần thiết phải khoá chết cùng nhau, không được thả ra để tai hoạ người khác.
Hách Liên Nhã nào biết đâu rằng Mạc Cửu đang châm chọc bọn họ, hãy còn thản nhiên mà cười đáp lại:
“Cảm ơn sự chúc phúc của ngươi, ta cùng phu quân nhất định sẽ ân ái nồng nàn, đến chết không phai.”
Hách Liên Nhã không phát hiện nàng nói lời này xong, Âu Dương Phong có trong nháy mắt thất thần, ánh mắt của hắn xẹt qua chút hoài niệm và bi thương.
Mạc Cửu đem biểu cảm của Âu Dương Phong thu hết vào đáy mắt, khoé môi hắn vì vậy mà cong lên thành một đường cong quỷ dị.
Để xem xem, Âu Dương Phong khi nào thì đem mặt nạ dối trá của nữ nhân này xé xuống tới?
Nghĩ đến sẽ thú vị cực kỳ!
Không chờ đợi bao lâu, Mạc Cửu đã nghe thấy vài tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài. Hẳn là chủ tử đã đến!
Âu Dương Phong, Hách Liên Nhã và Đại trưởng lão cũng đồng thời nhìn về phía cửa.
Chủ nhân của Viêm Tinh Thành, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.