Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 227: Hách Liên Nhã tự thực hậu quả xấu
Trường Lộ Cô Hành
06/10/2024
Trong sự tưởng tượng của Âu Dương Phong và các đại gia tộc, thành chủ Viêm Tinh Thành phải là một tráng hán thân cao mét tám, hùng dũng oai vệ, hung thần ác sát.
Vị thành chủ này còn thần bí hơn vực chủ của Thần Vực, như thần long chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi trong truyền thuyết.
Trong giang hồ đã từng nổi lên lời bàn tán, nói vị thành chủ này có tướng mạo thô kệch, xấu xí cho nên không dám gặp gỡ người ngoài, mà chỉ biết tự ti ẩn náu trong bóng tối rồi sai phái thuộc hạ làm việc cho hắn.
Nhưng một màn xảy ra trước mắt lại khiến thế giới quan của Âu Dương Phong hoàn toàn sụp đổ.
Hắn không thể tin nổi vào mắt mình, thậm chí đứng phắt dậy khi chứng kiến đám Ưng vệ đồng thời cúi người trước một nữ nhân với ngữ điệu cung kính:
“Thành chủ!!”
Thành chủ Viêm Tinh Thành, là nữ nhân!?
Nữ nhân với dáng người thon thả, khoác trên mình chiếc váy dài màu xanh thẫm, mỗi bước đi đều tản ra uy thế của một vị cường giả khiến người ta phải run sợ. Tuy rằng nữ nhân đeo mặt nạ, nhưng từ ánh mắt, vùng trán và từ mũi trở xuống đều để lộ cho Âu Dương Phong biết, nữ nhân này còn rất trẻ tuổi.
Hắn quan sát Mạc Túc mười mấy giây, sau đó khiếp sợ hỏi:
“Ngươi là thành chủ của Viêm Tinh Thành!?”
Mạc Túc hơi gật đầu, đạm mạc nói:“Âu Dương gia chủ, kính ngưỡng đã lâu!”
Âu Dương Phong gượng cười đáp lại:
“Nơi nào nơi nào! Ngươi mới là anh hùng xuất thiếu niên. Thật là quá ngoài dự đoán của mọi người!”
Dứt lời, Âu Dương Phong chuyển ánh mắt sang người đứng bên cạnh nữ nhân, ánh mắt thình lình co rụt lại khi hắn nhận ra người nam nhân đồng dạng đeo mặt nạ đứng thân mật bên cạnh nữ nhân, là đối thủ một mất một còn của Ma Điện, là tên sát thần mà mỗi đại gia tộc khi nhắc đến thì đều phải kiêng dè, là chủ tử duy nhất của Thần Vực.
Nhưng từ cử chỉ cho đến cái ánh mắt của hai người đều cho thấy, quan hệ giữa Vực chủ Thần Vực và Thành chủ Viêm Tinh Thành không bình thường.
Hai người này, từ khi nào thì làm đến cùng nhau? Vì sao gia tộc bọn họ không thu được chút tiếng gió nào?
Âu Dương Phong tạm thời đè ép nghi hoặc xuống đáy lòng, giơ lên gương mặt tươi cười đón ánh mắt của nam nhân đối diện:
“Vực chủ Thần Vực! Biệt lai vô dạng! Vì sao ngươi sẽ có mặt ở chỗ này?”
Đế Mặc Thần đón ánh mắt đầy vẻ kinh sợ của Âu Dương Phong, hắn lại coi nơi đây như chỗ không người, thản nhiên ôm lấy bả vai của Mạc Túc, ngữ điệu có chút khoe khoang mà nói:
“Âu Dương gia chủ hỏi kỳ lạ thật! Thê nhi của ta đều ở đây, ngươi nói xem ta nên ở nơi nào?”
Chưa đợi Âu Dương Phong kịp tiêu hoá tin tức chấn động này, thì Hách Liên Nhã đã buột miệng thốt lên:
“Ngươi khi nào thì cưới vợ sinh con? Tại sao chúng ta đều không có tin tức?”
Hách Liên Nhã nhìn Mạc Túc bằng ánh mắt hơi khó chịu. Kỳ thật Âu Dương Phong chỉ lớn hơn Đế Mặc Thần khoảng hai, ba tuổi. Nhưng Vực chủ Thần Vực lại niên thiếu thành danh sớm hơn cả khi Âu Dương Phong tiếp nhận chức vị gia chủ.
Tôn chủ Thần Vực từng là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư. Phải biết rằng sản nghiệp của Thần Vực trải rộng khắp cả đại lục, nếu may mắn cùng người nọ liên hôn thì chẳng khác nào có được vô số tài phú. Hách Liên Nhã hiển nhiên cũng từng là một trong số đó, hơn nữa là một trong số ít hiếm hoi biết được diện mạo chân thật của Đế Mặc Thần và kinh vi thiên nhân.
Hách Liên Nhã từng cầu khẩn phụ thân, đề cử chính mình cùng Thần Vực liên hôn. Nhưng Thần Vực từ chối thẳng thừng, còn nhục nhã nàng lớn tuổi hơn chủ tử của bọn họ, nói nàng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Hách Liên Nhã mỗi lần nhớ tới chuyện này đều sắc mặt xanh mét, sau đó mộng ảo không thành, nàng mới lui mà cầu tiếp theo, lựa chọn Âu Dương Phong.
Nhưng hiện tại được biết người xưa có thể có nhi, trong lòng Hách Liên Nhã như có ngàn vạn côn trùng gặm cắn, khó chịu đến cực điểm, cho nên mới nhịn không được ra tiếng chất vấn. Hoàn toàn quên mất thân phận của mình có phù hợp để nói ra lời này hay không!
Đôi khi trực giác của nam nhân cũng rất đáng sợ, Âu Dương Phong vừa nghe xong, lập tức nhìn Hách Liên Nhã và Đế Mặc Thần bằng ánh mắt nghi ngờ.
Ngay cả Mạc Túc cũng hơi ngạc nhiên, nhìn Đế Mặc Thần chờ hắn giải thích thế nào.
Đế Mặc Thần vỗ vai Mạc Túc, âm thầm trấn an nàng, sau đó cười như không cười mà nhìn Hách Liên Nhã, giọng nói đạm mạc lại khó nén sự châm chọc:
“Bản tôn khi nào cưới vợ sinh con thì đó là chuyện riêng của ta. Bản tôn vì sao phải công bố cho thiên hạ đều biết? Cả đại lục này có nhiều cóc ghẻ mơ ước tài sản của ta như vậy, cho các ngươi biết để các ngươi làm khó dễ thê nhi của ta sao!?”
Lại lần nữa nghe thấy hai từ “cóc ghẻ”, Hách Liên Nhã tức giận đến sắc mặt phát tím, chỉ tay vào mặt Đế Mặc Thần, tức đến nói không ra lời:
“Ngươi...!”
Âu Dương Phong thấy hành động khó coi của Hách Liên Nhã thì sắc mặt hơi tối sầm. Hắn lôi kéo tay nàng trạm sang một bên, khoé miệng dắt một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
“Tôn chủ Thần Vực! Ngươi đừng nên tức giận, thê tử của ta chỉ là nhất thời tò mò mà thôi, không phải có ý muốn dòm ngó chuyện riêng tư của ngươi.
Bất quá, hai vị trai tài gái sắc, lại cường cường liên hợp, vốn là đại hỉ sự của Huyền Nguyệt đại lục, chúng ta chỉ tiếc nuối khi không được uống rượu mừng của hai vị thôi!”
Đế Mặc Thần nghe lời này thì trong lòng thoải mái nhiều, hắn hơi rũ mắt che khuất thần sắc nơi đáy mắt, ngữ điệu hơi có chút thẫn thờ:
“Rượu mừng sao? Rồi sẽ có!”
Âu Dương Phong nghe câu nói không đầu không đuôi này, nhất thời không hiểu ra sao.
Chỉ có Mạc Túc nhìn Đế Mặc Thần bằng ánh mắt như suy tư gì. Không biết trong hồ lô của thằng nhãi này lại muốn làm gì.
Vị thành chủ này còn thần bí hơn vực chủ của Thần Vực, như thần long chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi trong truyền thuyết.
Trong giang hồ đã từng nổi lên lời bàn tán, nói vị thành chủ này có tướng mạo thô kệch, xấu xí cho nên không dám gặp gỡ người ngoài, mà chỉ biết tự ti ẩn náu trong bóng tối rồi sai phái thuộc hạ làm việc cho hắn.
Nhưng một màn xảy ra trước mắt lại khiến thế giới quan của Âu Dương Phong hoàn toàn sụp đổ.
Hắn không thể tin nổi vào mắt mình, thậm chí đứng phắt dậy khi chứng kiến đám Ưng vệ đồng thời cúi người trước một nữ nhân với ngữ điệu cung kính:
“Thành chủ!!”
Thành chủ Viêm Tinh Thành, là nữ nhân!?
Nữ nhân với dáng người thon thả, khoác trên mình chiếc váy dài màu xanh thẫm, mỗi bước đi đều tản ra uy thế của một vị cường giả khiến người ta phải run sợ. Tuy rằng nữ nhân đeo mặt nạ, nhưng từ ánh mắt, vùng trán và từ mũi trở xuống đều để lộ cho Âu Dương Phong biết, nữ nhân này còn rất trẻ tuổi.
Hắn quan sát Mạc Túc mười mấy giây, sau đó khiếp sợ hỏi:
“Ngươi là thành chủ của Viêm Tinh Thành!?”
Mạc Túc hơi gật đầu, đạm mạc nói:“Âu Dương gia chủ, kính ngưỡng đã lâu!”
Âu Dương Phong gượng cười đáp lại:
“Nơi nào nơi nào! Ngươi mới là anh hùng xuất thiếu niên. Thật là quá ngoài dự đoán của mọi người!”
Dứt lời, Âu Dương Phong chuyển ánh mắt sang người đứng bên cạnh nữ nhân, ánh mắt thình lình co rụt lại khi hắn nhận ra người nam nhân đồng dạng đeo mặt nạ đứng thân mật bên cạnh nữ nhân, là đối thủ một mất một còn của Ma Điện, là tên sát thần mà mỗi đại gia tộc khi nhắc đến thì đều phải kiêng dè, là chủ tử duy nhất của Thần Vực.
Nhưng từ cử chỉ cho đến cái ánh mắt của hai người đều cho thấy, quan hệ giữa Vực chủ Thần Vực và Thành chủ Viêm Tinh Thành không bình thường.
Hai người này, từ khi nào thì làm đến cùng nhau? Vì sao gia tộc bọn họ không thu được chút tiếng gió nào?
Âu Dương Phong tạm thời đè ép nghi hoặc xuống đáy lòng, giơ lên gương mặt tươi cười đón ánh mắt của nam nhân đối diện:
“Vực chủ Thần Vực! Biệt lai vô dạng! Vì sao ngươi sẽ có mặt ở chỗ này?”
Đế Mặc Thần đón ánh mắt đầy vẻ kinh sợ của Âu Dương Phong, hắn lại coi nơi đây như chỗ không người, thản nhiên ôm lấy bả vai của Mạc Túc, ngữ điệu có chút khoe khoang mà nói:
“Âu Dương gia chủ hỏi kỳ lạ thật! Thê nhi của ta đều ở đây, ngươi nói xem ta nên ở nơi nào?”
Chưa đợi Âu Dương Phong kịp tiêu hoá tin tức chấn động này, thì Hách Liên Nhã đã buột miệng thốt lên:
“Ngươi khi nào thì cưới vợ sinh con? Tại sao chúng ta đều không có tin tức?”
Hách Liên Nhã nhìn Mạc Túc bằng ánh mắt hơi khó chịu. Kỳ thật Âu Dương Phong chỉ lớn hơn Đế Mặc Thần khoảng hai, ba tuổi. Nhưng Vực chủ Thần Vực lại niên thiếu thành danh sớm hơn cả khi Âu Dương Phong tiếp nhận chức vị gia chủ.
Tôn chủ Thần Vực từng là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư. Phải biết rằng sản nghiệp của Thần Vực trải rộng khắp cả đại lục, nếu may mắn cùng người nọ liên hôn thì chẳng khác nào có được vô số tài phú. Hách Liên Nhã hiển nhiên cũng từng là một trong số đó, hơn nữa là một trong số ít hiếm hoi biết được diện mạo chân thật của Đế Mặc Thần và kinh vi thiên nhân.
Hách Liên Nhã từng cầu khẩn phụ thân, đề cử chính mình cùng Thần Vực liên hôn. Nhưng Thần Vực từ chối thẳng thừng, còn nhục nhã nàng lớn tuổi hơn chủ tử của bọn họ, nói nàng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Hách Liên Nhã mỗi lần nhớ tới chuyện này đều sắc mặt xanh mét, sau đó mộng ảo không thành, nàng mới lui mà cầu tiếp theo, lựa chọn Âu Dương Phong.
Nhưng hiện tại được biết người xưa có thể có nhi, trong lòng Hách Liên Nhã như có ngàn vạn côn trùng gặm cắn, khó chịu đến cực điểm, cho nên mới nhịn không được ra tiếng chất vấn. Hoàn toàn quên mất thân phận của mình có phù hợp để nói ra lời này hay không!
Đôi khi trực giác của nam nhân cũng rất đáng sợ, Âu Dương Phong vừa nghe xong, lập tức nhìn Hách Liên Nhã và Đế Mặc Thần bằng ánh mắt nghi ngờ.
Ngay cả Mạc Túc cũng hơi ngạc nhiên, nhìn Đế Mặc Thần chờ hắn giải thích thế nào.
Đế Mặc Thần vỗ vai Mạc Túc, âm thầm trấn an nàng, sau đó cười như không cười mà nhìn Hách Liên Nhã, giọng nói đạm mạc lại khó nén sự châm chọc:
“Bản tôn khi nào cưới vợ sinh con thì đó là chuyện riêng của ta. Bản tôn vì sao phải công bố cho thiên hạ đều biết? Cả đại lục này có nhiều cóc ghẻ mơ ước tài sản của ta như vậy, cho các ngươi biết để các ngươi làm khó dễ thê nhi của ta sao!?”
Lại lần nữa nghe thấy hai từ “cóc ghẻ”, Hách Liên Nhã tức giận đến sắc mặt phát tím, chỉ tay vào mặt Đế Mặc Thần, tức đến nói không ra lời:
“Ngươi...!”
Âu Dương Phong thấy hành động khó coi của Hách Liên Nhã thì sắc mặt hơi tối sầm. Hắn lôi kéo tay nàng trạm sang một bên, khoé miệng dắt một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
“Tôn chủ Thần Vực! Ngươi đừng nên tức giận, thê tử của ta chỉ là nhất thời tò mò mà thôi, không phải có ý muốn dòm ngó chuyện riêng tư của ngươi.
Bất quá, hai vị trai tài gái sắc, lại cường cường liên hợp, vốn là đại hỉ sự của Huyền Nguyệt đại lục, chúng ta chỉ tiếc nuối khi không được uống rượu mừng của hai vị thôi!”
Đế Mặc Thần nghe lời này thì trong lòng thoải mái nhiều, hắn hơi rũ mắt che khuất thần sắc nơi đáy mắt, ngữ điệu hơi có chút thẫn thờ:
“Rượu mừng sao? Rồi sẽ có!”
Âu Dương Phong nghe câu nói không đầu không đuôi này, nhất thời không hiểu ra sao.
Chỉ có Mạc Túc nhìn Đế Mặc Thần bằng ánh mắt như suy tư gì. Không biết trong hồ lô của thằng nhãi này lại muốn làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.