Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 229: Đối chất (1)
Trường Lộ Cô Hành
22/11/2024
Âu Dương Phong trừng mắt nhìn Hách Liên Nhã và Đại trưởng lão. Mặc dù
biết trong lòng hai người không chịu khuất phục nhưng cũng phải cho hắn bậc thang.
Hơn nữa, hiện tại Thần Vực và Viêm Tinh Thành lại đứng chung trên một chiếc thuyền. Thập đại gia tộc muốn đối đầu với cả hai thế lực này thì quả thật không phải là một quyết định sáng suốt.
Hách Liên Nhã là nữ tử sống trong hậu viện, có lẽ không rõ ràng lắm thế cục trên giang hồ. Nhưng Đại trưởng lão sống tới từng tuổi này rồi, nếu còn không nhìn thấu được thì gia tộc Âu Dương cần phải xem xét lại cương vị và thực quyền mà hắn đang nắm trong tay.
Cũng may là Đại trưởng lão không đến mức hồ đồ, khi hắn nói xong câu kia, thì Đại trưởng lão mau chóng ra dấu cho hộ vệ sau lưng buông vũ khí xuống, đồng thời chắp tay xin lỗi Âu Dương Phong:
“Xin lỗi gia chủ! Là do ta đã quá nóng vội nên mất bình tĩnh!”
Nhưng Hách Liên Nhã lại không cam lòng, vừa ôm má vừa nói với giọng hậm hực:
“Ta bị đánh như thế này? Chẳng lẽ phu quân định bỏ qua cho họ dễ dàng như vậy sao?”
Tuy rằng còn trẻ tuổi nhưng đã có năng lực chưởng quản cả gia tộc, điều đó nói lên Âu Dương Phong cũng không phải một người mông muội chỉ biết nghe từ một phía, hắn nhìn Hách Liên Nhã với ánh mắt đầy thâm ý, và hỏi lại với âm điệu vừa đủ cho hai người nghe:
“Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa? Chẳng phải toàn bộ câu chuyện là do ngươi dựng lên hay sao? Hách Liên Nhã, đừng cho rằng ta là một tên ngốc, trong đầu người suy nghĩ cái gì ta đều biết. Ta chỉ nói với ngươi một câu, nếu đã lựa chọn thì đừng hối hận. Hiện tại, với thân phận của ngươi, ngươi không có lập trường đi chỉ trích hay ghen ghét - đố kị với bất kỳ ai cả. Bởi vì ngươi đã là người phụ nữ có chồng, hiểu chưa?”
Nghe xong lời của Âu Dương Phong, sắc mặt Hách Liên Nhã xanh mét như tàu
lá chuối, sự thật rành rành trước mắt, sự đố kị khiến nàng mất đi phong thái vốn có của một người phụ nữ đã có chồng, điều này là không thể nào chối cãi được. Hách Liên Nhã bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, cắn môi nói:
“Xin lỗi phu quân! Ta sai rồi... ta chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi..”
Hách Liên Nhã còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng Âu Dương Phong đã giơ tay cắt ngang, hắn nói:
“Đủ rồi! Không cần giải thích nữa đâu. Đợi ta giải quyết chuyện ở đây xong, về nhà rồi tính sau!”
Sau đó, không để cho Hách Liên Nhã có thêm cơ hội nói chuyện nào nữa, Âu Dương Phong ngoắc tay kêu gọi một người nam nhân như là trưởng đội hộ vệ và nói:
“Triển Bạch! Ngươi hộ tống phu nhân trở về đi!”
Nam nhân kia củi người nhận lệnh, bên hông vắt một thanh đao, hắn bước nhanh đến bên cạnh Hách Liên Nhã, đưa tay ra và hơi khom người:
“Phu nhân! Thỉnh đi theo thuộc hạ trở về!”
Hách Liên Nhã khó có thể tin tưởng mà nhìn Âu Dương Phong, nàng chẳng thể ngờ được một người khiêm khiêm quân tử như Âu Dương Phong lại có thể đối xử với nàng như vậy ngay trước mặt của biết bao nhiêu người.
Nan kham, xấu hổ, giận dữ... khiến Hách Liên Nhã liếc Mạc Túc và Đế Mặc Thần bằng ánh mắt sắc lẹm. Ngay sau đó, nàng ta không thèm nhìn lấy Âu Dương Phong một cái, đã nổi giận đùng đùng mà rời đi.
Đến lúc này, Âu Dương Phong mới đứng lên, chắp tay nói với Đế Mặc Thần và Mạc Túc:
“Là do nội tử và thuộc hạ của ta không hiểu chuyện nên đã nói ra những lời lẽ không hay. Âu Dương Phong ta thay mặt bọn họ xin lỗi hai vị. Thần Vực, Viêm Tinh Thành và Âu Dương gia trước nay không có hiềm khích gì, thật sự không đến mức phải đạo kiếm tương hướng. Mong hai vị thông cảm mà bỏ qua cho!”
Đế Mặc Thần ra hiệu cho thuộc hạ buông vũ khí xuống, rồi nói:
“Nể tình Âu Dương gia chủ còn thông tình đạt lý, cho nên ta sẽ không làm lớn chuyện này. Nhưng phu nhân của ngươi nhục nhã người của ta, e là phải bù đắp lại sao cho xứng đáng!”
Âu Dương Phong âm thầm nuốt một ngụm nước đắng. Trước đó trên giang hồ từng có lời đồn đãi, nếu ai đắc tội Thần Vực, Thần Vực có lẽ sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng táng gia bại sản là điều không thể tránh khỏi. Hắn chẳng bao giờ có thể ngờ được, chính mình có một ngày sẽ trở thành con dê, đưa đầu cho Thần Vực tế.
Nhưng chủ động nhận sai và bị bắt trói rồi đưa lên đoạn đầu đài là hai việc khác nhau. Cho nên Âu Dương chủ động đưa ra phương án, hắn nói:
“Tất nhiên rồi, người nhà của ta đã làm sai chuyện thì ta nhất định sẽ đền bù tổn thất về mặt tinh thần cho hai vị, ta sẽ cho người trở về chuẩn bị quà hối lỗi một cách thoả đáng. Hai vị yên tâm đi!”
Lúc này, Mạc Túc mới ra tiếng nói chuyện:
“Nếu Âu Dương gia chủ đã nói như thế thì ta không đem chuyện hôm nay gác lại trong lòng. Con người của ta cũng không thích để tâm vào chuyện nhỏ nhen, vụn vặt tầm thường. Ta có thể bao dung cho việc người hay vật của mình bị nhớ thương, nhưng nếu có ai dám can đảm đụng chạm đến người hay vật của ta, thì kết cục hiện tại của Ma Điện, sẽ chính là kết cục tiếp theo của người đó.
Ta chán ghét chiến tranh, phiền toái! Nhưng không đại biểu ta sẽ sợ hãi nó! Âu Dương gia chủ có đồng tình với quan điểm này không?”
Âu Dương Phong âm thầm lau mồ hôi hột, quả nhiên người mà Đế Mặc Thần coi trọng được không phải kẻ bình thường. Ẩn ý trong lời nói của Mạc Túc, hắn hiểu rõ hết, cộng thêm hành động mà nàng đã làm với Hách Liên Nhã và Ma Điện, những chuyện mà Viêm Tinh Thành đã làm trên chốn giang hồ, hắn biết nàng không nói chuyện giật gân hay chỉ để uy hiếp mà thôi.
Nữ nhân này là người nói được thì làm được! Tuy điên rồ nhưng trọng chữ tín, tuy nguy hiểm nhưng cũng hấp dẫn vô cùng. Như anh túc nở rộ mạnh mẽ giữa ngàn ngàn vạn vạn các loại bông hoa sặc sỡ khác. Nhưng loại hoa này, muốn thuần phục được nó thì cũng khó khăn trăm bề.
Nghĩ vậy, Âu Dương Phong nhìn Đế Mặc Thần bằng ánh mắt đồng tình, sau đó đáp lại lời của Mạc Túc:
“Viêm Tinh thành chủ là người ân oán phân minh, trên đời này thật sự có rất ít nữ tử có được tính cách như vậy lắm! Ngươi yên tâm, Âu Dương Phong ta nhất định sẽ ước thúc tốt người của mình. Nếu người đó cố chấp mê muội, duỗi tay quá dài thì ta nhất định sẽ không can thiệp, mặc cho cô nương xử trí!”
Mạc Túc hơi gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó hỏi:
“Có lời này của Âu Dương gia chủ thì ta cũng yên tâm rồi. Ta nghe thuộc hạ nói lại, ngươi lặn lội đường xa tìm đến đây với mục đích đón lệnh thiên kim trở về nhà. Chẳng hay tên họ của lệnh thiên kim là gì? Và bao nhiêu tuổi? Mất tích đã bao lâu?”
Cho dù biết đây có thể là lời hỏi thăm khách sáo, nhưng Âu Dương Phong vẫn phải trả lời:
“Nữ nhi của ta tên Âu Dương Nhược Lan, năm nay bảy tuổi, mất tích khoảng chừng đã nửa tháng, và mất tích trong khi đang vượt qua khảo hạch để nhập học của học viện Tinh Huyền. Ta muốn gặp nữ nhi của ta, nhưng thuộc hạ của cô nương lại cho biết, nữ nhi không chịu gặp ta! Ta lo lắng, lặn lội đường xa tìm tới nhưng không thể thấy mặt con ta. Ở trên đời này làm gì có cái lý như vậy chứ?”
Mạc Túc hơi nhướn mày, sau đó hỏi lại:
“Âu Dương Nhược Lan phải không? Thật trùng hợp quá, đây là nữ hài mà con ta kết bạn lúc ở học viện Tinh Huyền. Nàng rất lễ phép, cũng rất hiểu chuyện. Sau khi mọi chuyện của Ma Điện kết thúc, nàng cũng không khóc không nháo, không giống với biểu hiện của những đứa trẻ khác. Đứng trên cương vị của một người mẫu thân, ta cảm thấy làm lạ, đa số hài tử lúc còn nhỏ đều sẽ ỷ lại cha mẹ, cho dù có giận dỗi thì cũng sẽ tạo ra những biểu hiện khiến cha mẹ phải chú ý đến. Nhưng lệnh thiên kim lại không có những biểu hiện đó! Ngay cả cha mẹ của mình mà cũng không muốn gặp sau khi trải qua cú sốc lớn đến như vậy.
Âu Dương gia chủ không cảm thấy kỳ lạ, không nên xét lại bản thân mình đã làm gì mà khiến hài tử thành ra như vậy hay sao!?”
Âu Dương Phong nghe xong thì sững sờ trong giây lát, chau mày khó hiểu:
“Ta đâu có làm gì mà khiến nữ nhi phải tức giận. Ta mỗi ngày phải bôn ba bên ngoài, gánh lấy trách nhiệm nặng nề trên vai. Chuyện của hậu trạch ta rất ít quản, nhưng cái ăn cái mặc của tất cả con cái trong nhà, ta đều sẽ phân bố đồng đều, không hề thiên vị một ai. Ngay cả chuyện nữ nhi muốn đi học viện, ta cũng đồng ý và cho người hộ tống đến nơi đến chốn.
Chẳng lẽ cái việc ta không thể kịp thời phát hiện nữ nhi mất tích và đến ứng cứu mới khiến nữ nhi tức giận hay sao!?”
Nghe xong, Đế Mặc Thần cười mỉa mai:
“Có lẽ nguyên nhân không nằm ở chỗ ngươi, mà là ở chỗ của phu nhân người thì sao?”
Đại trưởng lão nghe như vậy thì đã biết chuyện này hỏng rồi, nếu để Âu Dương Phong phát hiện ra thì kết cục của hắn và Hách Liên Nhã sẽ cực kỳ không xong!
Hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng bất chợt Mạc Túc như là phát hiện được ý đồ của hắn, cho nên ra tiếng cắt ngang:
“Nếu có hiểu lầm gì, giáp mặt nói chuyện là cách tốt nhất. Nữ nhi của ngươi không chịu gặp ngươi, nhưng ngươi có thể tìm để gặp nàng. Âu Dương gia chủ thấy sao!?”
Âu Dương Phong vội đáp lời:
“Ta đồng ý!”
Mạc Túc kéo Đế Mặc Thần đứng lên, rồi nói:
“Nữ nhi ngươi cùng hài tử của ta đang chơi ở hoa viên, ngươi đi theo ta.”
biết trong lòng hai người không chịu khuất phục nhưng cũng phải cho hắn bậc thang.
Hơn nữa, hiện tại Thần Vực và Viêm Tinh Thành lại đứng chung trên một chiếc thuyền. Thập đại gia tộc muốn đối đầu với cả hai thế lực này thì quả thật không phải là một quyết định sáng suốt.
Hách Liên Nhã là nữ tử sống trong hậu viện, có lẽ không rõ ràng lắm thế cục trên giang hồ. Nhưng Đại trưởng lão sống tới từng tuổi này rồi, nếu còn không nhìn thấu được thì gia tộc Âu Dương cần phải xem xét lại cương vị và thực quyền mà hắn đang nắm trong tay.
Cũng may là Đại trưởng lão không đến mức hồ đồ, khi hắn nói xong câu kia, thì Đại trưởng lão mau chóng ra dấu cho hộ vệ sau lưng buông vũ khí xuống, đồng thời chắp tay xin lỗi Âu Dương Phong:
“Xin lỗi gia chủ! Là do ta đã quá nóng vội nên mất bình tĩnh!”
Nhưng Hách Liên Nhã lại không cam lòng, vừa ôm má vừa nói với giọng hậm hực:
“Ta bị đánh như thế này? Chẳng lẽ phu quân định bỏ qua cho họ dễ dàng như vậy sao?”
Tuy rằng còn trẻ tuổi nhưng đã có năng lực chưởng quản cả gia tộc, điều đó nói lên Âu Dương Phong cũng không phải một người mông muội chỉ biết nghe từ một phía, hắn nhìn Hách Liên Nhã với ánh mắt đầy thâm ý, và hỏi lại với âm điệu vừa đủ cho hai người nghe:
“Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa? Chẳng phải toàn bộ câu chuyện là do ngươi dựng lên hay sao? Hách Liên Nhã, đừng cho rằng ta là một tên ngốc, trong đầu người suy nghĩ cái gì ta đều biết. Ta chỉ nói với ngươi một câu, nếu đã lựa chọn thì đừng hối hận. Hiện tại, với thân phận của ngươi, ngươi không có lập trường đi chỉ trích hay ghen ghét - đố kị với bất kỳ ai cả. Bởi vì ngươi đã là người phụ nữ có chồng, hiểu chưa?”
Nghe xong lời của Âu Dương Phong, sắc mặt Hách Liên Nhã xanh mét như tàu
lá chuối, sự thật rành rành trước mắt, sự đố kị khiến nàng mất đi phong thái vốn có của một người phụ nữ đã có chồng, điều này là không thể nào chối cãi được. Hách Liên Nhã bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, cắn môi nói:
“Xin lỗi phu quân! Ta sai rồi... ta chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi..”
Hách Liên Nhã còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng Âu Dương Phong đã giơ tay cắt ngang, hắn nói:
“Đủ rồi! Không cần giải thích nữa đâu. Đợi ta giải quyết chuyện ở đây xong, về nhà rồi tính sau!”
Sau đó, không để cho Hách Liên Nhã có thêm cơ hội nói chuyện nào nữa, Âu Dương Phong ngoắc tay kêu gọi một người nam nhân như là trưởng đội hộ vệ và nói:
“Triển Bạch! Ngươi hộ tống phu nhân trở về đi!”
Nam nhân kia củi người nhận lệnh, bên hông vắt một thanh đao, hắn bước nhanh đến bên cạnh Hách Liên Nhã, đưa tay ra và hơi khom người:
“Phu nhân! Thỉnh đi theo thuộc hạ trở về!”
Hách Liên Nhã khó có thể tin tưởng mà nhìn Âu Dương Phong, nàng chẳng thể ngờ được một người khiêm khiêm quân tử như Âu Dương Phong lại có thể đối xử với nàng như vậy ngay trước mặt của biết bao nhiêu người.
Nan kham, xấu hổ, giận dữ... khiến Hách Liên Nhã liếc Mạc Túc và Đế Mặc Thần bằng ánh mắt sắc lẹm. Ngay sau đó, nàng ta không thèm nhìn lấy Âu Dương Phong một cái, đã nổi giận đùng đùng mà rời đi.
Đến lúc này, Âu Dương Phong mới đứng lên, chắp tay nói với Đế Mặc Thần và Mạc Túc:
“Là do nội tử và thuộc hạ của ta không hiểu chuyện nên đã nói ra những lời lẽ không hay. Âu Dương Phong ta thay mặt bọn họ xin lỗi hai vị. Thần Vực, Viêm Tinh Thành và Âu Dương gia trước nay không có hiềm khích gì, thật sự không đến mức phải đạo kiếm tương hướng. Mong hai vị thông cảm mà bỏ qua cho!”
Đế Mặc Thần ra hiệu cho thuộc hạ buông vũ khí xuống, rồi nói:
“Nể tình Âu Dương gia chủ còn thông tình đạt lý, cho nên ta sẽ không làm lớn chuyện này. Nhưng phu nhân của ngươi nhục nhã người của ta, e là phải bù đắp lại sao cho xứng đáng!”
Âu Dương Phong âm thầm nuốt một ngụm nước đắng. Trước đó trên giang hồ từng có lời đồn đãi, nếu ai đắc tội Thần Vực, Thần Vực có lẽ sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng táng gia bại sản là điều không thể tránh khỏi. Hắn chẳng bao giờ có thể ngờ được, chính mình có một ngày sẽ trở thành con dê, đưa đầu cho Thần Vực tế.
Nhưng chủ động nhận sai và bị bắt trói rồi đưa lên đoạn đầu đài là hai việc khác nhau. Cho nên Âu Dương chủ động đưa ra phương án, hắn nói:
“Tất nhiên rồi, người nhà của ta đã làm sai chuyện thì ta nhất định sẽ đền bù tổn thất về mặt tinh thần cho hai vị, ta sẽ cho người trở về chuẩn bị quà hối lỗi một cách thoả đáng. Hai vị yên tâm đi!”
Lúc này, Mạc Túc mới ra tiếng nói chuyện:
“Nếu Âu Dương gia chủ đã nói như thế thì ta không đem chuyện hôm nay gác lại trong lòng. Con người của ta cũng không thích để tâm vào chuyện nhỏ nhen, vụn vặt tầm thường. Ta có thể bao dung cho việc người hay vật của mình bị nhớ thương, nhưng nếu có ai dám can đảm đụng chạm đến người hay vật của ta, thì kết cục hiện tại của Ma Điện, sẽ chính là kết cục tiếp theo của người đó.
Ta chán ghét chiến tranh, phiền toái! Nhưng không đại biểu ta sẽ sợ hãi nó! Âu Dương gia chủ có đồng tình với quan điểm này không?”
Âu Dương Phong âm thầm lau mồ hôi hột, quả nhiên người mà Đế Mặc Thần coi trọng được không phải kẻ bình thường. Ẩn ý trong lời nói của Mạc Túc, hắn hiểu rõ hết, cộng thêm hành động mà nàng đã làm với Hách Liên Nhã và Ma Điện, những chuyện mà Viêm Tinh Thành đã làm trên chốn giang hồ, hắn biết nàng không nói chuyện giật gân hay chỉ để uy hiếp mà thôi.
Nữ nhân này là người nói được thì làm được! Tuy điên rồ nhưng trọng chữ tín, tuy nguy hiểm nhưng cũng hấp dẫn vô cùng. Như anh túc nở rộ mạnh mẽ giữa ngàn ngàn vạn vạn các loại bông hoa sặc sỡ khác. Nhưng loại hoa này, muốn thuần phục được nó thì cũng khó khăn trăm bề.
Nghĩ vậy, Âu Dương Phong nhìn Đế Mặc Thần bằng ánh mắt đồng tình, sau đó đáp lại lời của Mạc Túc:
“Viêm Tinh thành chủ là người ân oán phân minh, trên đời này thật sự có rất ít nữ tử có được tính cách như vậy lắm! Ngươi yên tâm, Âu Dương Phong ta nhất định sẽ ước thúc tốt người của mình. Nếu người đó cố chấp mê muội, duỗi tay quá dài thì ta nhất định sẽ không can thiệp, mặc cho cô nương xử trí!”
Mạc Túc hơi gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó hỏi:
“Có lời này của Âu Dương gia chủ thì ta cũng yên tâm rồi. Ta nghe thuộc hạ nói lại, ngươi lặn lội đường xa tìm đến đây với mục đích đón lệnh thiên kim trở về nhà. Chẳng hay tên họ của lệnh thiên kim là gì? Và bao nhiêu tuổi? Mất tích đã bao lâu?”
Cho dù biết đây có thể là lời hỏi thăm khách sáo, nhưng Âu Dương Phong vẫn phải trả lời:
“Nữ nhi của ta tên Âu Dương Nhược Lan, năm nay bảy tuổi, mất tích khoảng chừng đã nửa tháng, và mất tích trong khi đang vượt qua khảo hạch để nhập học của học viện Tinh Huyền. Ta muốn gặp nữ nhi của ta, nhưng thuộc hạ của cô nương lại cho biết, nữ nhi không chịu gặp ta! Ta lo lắng, lặn lội đường xa tìm tới nhưng không thể thấy mặt con ta. Ở trên đời này làm gì có cái lý như vậy chứ?”
Mạc Túc hơi nhướn mày, sau đó hỏi lại:
“Âu Dương Nhược Lan phải không? Thật trùng hợp quá, đây là nữ hài mà con ta kết bạn lúc ở học viện Tinh Huyền. Nàng rất lễ phép, cũng rất hiểu chuyện. Sau khi mọi chuyện của Ma Điện kết thúc, nàng cũng không khóc không nháo, không giống với biểu hiện của những đứa trẻ khác. Đứng trên cương vị của một người mẫu thân, ta cảm thấy làm lạ, đa số hài tử lúc còn nhỏ đều sẽ ỷ lại cha mẹ, cho dù có giận dỗi thì cũng sẽ tạo ra những biểu hiện khiến cha mẹ phải chú ý đến. Nhưng lệnh thiên kim lại không có những biểu hiện đó! Ngay cả cha mẹ của mình mà cũng không muốn gặp sau khi trải qua cú sốc lớn đến như vậy.
Âu Dương gia chủ không cảm thấy kỳ lạ, không nên xét lại bản thân mình đã làm gì mà khiến hài tử thành ra như vậy hay sao!?”
Âu Dương Phong nghe xong thì sững sờ trong giây lát, chau mày khó hiểu:
“Ta đâu có làm gì mà khiến nữ nhi phải tức giận. Ta mỗi ngày phải bôn ba bên ngoài, gánh lấy trách nhiệm nặng nề trên vai. Chuyện của hậu trạch ta rất ít quản, nhưng cái ăn cái mặc của tất cả con cái trong nhà, ta đều sẽ phân bố đồng đều, không hề thiên vị một ai. Ngay cả chuyện nữ nhi muốn đi học viện, ta cũng đồng ý và cho người hộ tống đến nơi đến chốn.
Chẳng lẽ cái việc ta không thể kịp thời phát hiện nữ nhi mất tích và đến ứng cứu mới khiến nữ nhi tức giận hay sao!?”
Nghe xong, Đế Mặc Thần cười mỉa mai:
“Có lẽ nguyên nhân không nằm ở chỗ ngươi, mà là ở chỗ của phu nhân người thì sao?”
Đại trưởng lão nghe như vậy thì đã biết chuyện này hỏng rồi, nếu để Âu Dương Phong phát hiện ra thì kết cục của hắn và Hách Liên Nhã sẽ cực kỳ không xong!
Hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng bất chợt Mạc Túc như là phát hiện được ý đồ của hắn, cho nên ra tiếng cắt ngang:
“Nếu có hiểu lầm gì, giáp mặt nói chuyện là cách tốt nhất. Nữ nhi của ngươi không chịu gặp ngươi, nhưng ngươi có thể tìm để gặp nàng. Âu Dương gia chủ thấy sao!?”
Âu Dương Phong vội đáp lời:
“Ta đồng ý!”
Mạc Túc kéo Đế Mặc Thần đứng lên, rồi nói:
“Nữ nhi ngươi cùng hài tử của ta đang chơi ở hoa viên, ngươi đi theo ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.