Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 228: Hách Liên Nhã ghen ghét
Trường Lộ Cô Hành
22/11/2024
Sau vài câu nói vu vơ dò xét, hai bên ngồi xuống đối diện nhau nhưng lại chừa ra một khoảng cách cực kỳ lớn ở giữa chính sảnh.
Sau đó, Âu Dương Phong, Hách Liên Nhã và Đại trưởng lão có dịp trợn tròn mắt khi nhìn thấy Tôn chủ Thần Vực kiêu căng ngạo mạn, lạnh lùng sát phạt ngày nào, giờ đây lại ân cần chu đáo, bưng trà rót nước cho một nữ nhân.
Mạc Túc lại lần nữa cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía mình, trong ánh mắt ấy len lỗi vài tia sát khí, vài tia ghen ghét và một chút tiếc nuối thất vọng.
Bởi vì có Mộ Linh Khê - một kẻ điên yêu đến cuồng si làm ví dụ trước đó, cho nên một người lần đầu biết yêu như Mạc Túc đã nhanh chóng lý giải được ánh mắt ghen ghét từ đối diện có nghĩa là gì.
Mạc Túc thản nhiên nhìn Hách Liên Nhã, khoé môi hơi cười mỉa mà hỏi:
“Âu Dương phu nhân nhìn chằm chằm vào ta như vậy, là có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Đón ánh mắt ngờ vực của Âu Dương Phong và mọi người trong đại điện, Hách Liên Nhã âm thầm bấu móng tay vào lòng bàn tay. Sắc mặt hơi cứng đờ đáp lại:
“Không có gì! Ta chỉ hơi ngạc nhiên một chút, cô nương còn tuổi trẻ như vậy mà đã chưởng quản cả Viêm Tinh Thành to lớn, thuộc hạ phía dưới đều là nam nhân, nên chắc cô nương vất vả lắm nhỉ!?”
Lời này vừa nghe qua thì thấy bình thường, nhưng nếu tưởng tượng sâu xa thì lại tràn đầy ý xấu, muốn bôi nhọ danh dự của một người.
Hiển nhiên, ở trong điện đều là người trưởng thành cả rồi, ai mà không hiểu ẩn ý trong câu nói này chứ. Bởi vậy có mấy người dùng ánh mắt đánh giá qua lại giữa Mạc Túc và đám thuộc hạ Ưng Vệ. Trong ánh mắt đó đầy sự bỡn cợt và khinh thường.
Chỉ có Âu Dương Phong là sa sầm sắc mặt, quát khẽ người bên cạnh:
“Hách Liên Nhã! Im miệng!”
Âu Dương Phong vốn định nói xin lỗi, nhưng bất chợt một đoàn khí kình sắc bén đã đến gần ngay trước mắt, sượt qua má phải của hắn và tát thẳng vào mặt của Hách Liên Nhã.
Chát!
Hách Liên Nhã ôm mặt đứng lên, chỉ tay vào Mạc Túc, tức giận hét:
“Ngươi dám đánh ta?”
Mạc Túc bình chân như vại, thậm chí còn hà hơi thổi vào các đầu ngón tay, nói với giọng điệu sắc bén:
“Chư vị chắc cũng biết tác phong xưa nay của Viêm Tinh Thành nhỉ? Tính tình của ta không tốt lắm! Ai khiến cho ta không thoải mái thì ta sẽ dâng trả lại gấp bội. Âu Dương phu nhân lần đầu gặp mặt mà đã tùy tiện đánh giá người khác như thế, hình như không phù hợp với lễ nghĩa mà gia tộc Hách Liên đã dạy dỗ, và cũng không xứng đáng với cái danh chủ mẫu của gia tộc Âu Dương nhỉ!”
Hách Liên Nhã xưa nay vốn là kim chi ngọc diệp, có khi nào phải chịu loại ủy khuất này. Nàng ta đỏ hốc mắt nhìn Mạc Túc, ngữ điệu đầy căm phẫn nói:
“Ngươi khinh người quá đáng! Ta rõ ràng chỉ là quan tâm hỏi thăm ngươi thôi. Mà ngươi lại vô duyên vô cớ đánh ta! Nếu ngươi thanh thanh bạch bạch thì cần gì phải tức giận? Thật rõ ràng! Ngươi chột dạ, trong lòng người có miêu nị nên mới thẹn quá thành giận mà đánh ta!
Tôn chủ Thần Vực yêu thương, sủng ái ngươi như vậy. Ngươi không sợ làm thất vọng hắn sao?”
Đến tận lúc này, cho dù bị đánh thì Hách Liên Nhã vẫn muốn lợi dụng nước mắt để chia rẽ tình cảm giữa Mạc Túc và Đế Mặc Thần.
Đơn giản là Hách Liên Nhã ghen ghét, không thể chịu đựng khi chứng kiến nam nhân mà nàng cầu không được hiện tại lại khom lưng uốn gối, dịu dàng hoà nhã với một nữ nhân khác.
Hách Liên Nhã không có phát hiện, sau khi nàng nói xong câu này, thì mười mấy người Ưng Vệ và tám đại hộ pháp đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt chế cười.
Nữ nhân này chưa thấy qua cái cảnh Đế Mặc Thần mặt dày mày dạn, lì lợm la liếm để theo đuổi Mạc Túc cho nên mới dám nói ra mấy lời buồn cười như vậy.
Mạc Túc nghiêng đầu, chống cằm nhìn Hách Liên Nhã, y hệt như đang nhìn một tên hề đang nhảy nhót lung tung. Nàng cười mỉa nói:
“Nếu đã vậy thì ngươi cứ hỏi thử mà xem! Xem hắn có thất vọng về ta không!?”
Chưa đợi Hách Liên Nhã kịp chất vấn thì Đại trưởng lão đã vội phát ra tiếng:
“Ngươi thật to gan! Ngay cả chủ mẫu của gia tộc Âu Dương mà ngươi cũng dám đánh? Chẳng lẽ ngươi muốn tuyên chiến với hai đại gia tộc hay sao?” Đại trưởng lão thổi râu trừng mắt nhìn Mạc Túc, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp.
Tuy rằng hắn đã biết Mạc Túc là chủ nhân của Viêm Tinh Thành. Nhưng thế thì đã sao? Một nữ nhân, chẳng lẽ dám đối đầu với Thập đại gia tộc?
Mà cho dù nam nhân của nàng là Tôn chủ Thần Vực đi chăng nữa, thì hắn sẽ vì một nữ nhân mà cùng bọn họ đối địch sao?
Trong lòng Đại trưởng lão coi khinh Mạc Túc, không cho là đúng. Nhưng ngay sau đó, hắn đã bị vả mặt.
Chỉ thấy nam nhân khoác trường bào màu đen ngồi chễm chệ trên ghế, một tay gác ngang qua thành ghế mà nữ nhân đang ngồi, tư thế này không chỉ bễ nghễ mà còn có ý định tuyên thệ chủ quyền.
Đế Mặc Thần không thèm đếm xỉa đến Hách Liên Nhã cho dù chỉ là một ánh nhìn. Thần sắc hắn lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén lướt qua Đại trưởng lão rồi trực tiếp nhìn thẳng Âu Dương Phong mà nói:
“Các ngươi lần lượt nhục nhã, đe doạ và uy hiếp người của ta. Xem ra Âu Dương gia chủ đến nơi này không phải vì đón lệnh thiên kim về nhà, mà là tìm cách gây thù chuốc oán với Thần Vực của ta.
Viêm Tinh Thành không sợ phiền toái, Thần Vực của ta xưa nay cũng chẳng sợ kẻ nào! Nếu các ngươi muốn tuyên chiến, chúng ta tùy thời phụng bồi!”
Hắn vừa dứt lời, tám vị hộ pháp đã mang theo vô số thủ hạ dàn trận đứng ở phía sau lưng. Ai cũng cầm vũ khí trên tay, chỉ chờ hạ lệnh là có thể trực tiếp chiến đấu.
Ưng Vệ của Viêm Tinh Thành cũng đâu chịu nhường một bước, không cần đến mệnh lệnh của Mạc Túc, bọn họ cũng đã tự giác vào chỗ, đạn pháo lên nòng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía đối diện.
Âu Dương Phong đâu thể lường trước được sự tình sẽ đi đến nông nỗi này. Sắc mặt của hắn từ trắng chuyển xanh, rồi lại từ xanh chuyển tím, y hệt như vi pha màu.
Lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, tức giận vì quyền uy đại gia tộc bị khiêu khích. Nhưng càng nhiều lại là sự kiêng kị.Lúc đầu hắn cũng như người trong gia tộc, bề ngoài điềm đạm tôn trọng Mạc Túc, trong lòng thì không cho là đúng.
Nhưng kể từ khi Hách Liên Nhã bị người tát thẳng vào mặt ngay trước mặt hắn, hắn mới biết mình sai rồi.
Bởi vì ngay cả hắn - một cường giả Kim Huyền đỉnh phong cũng không dự đoán được Mạc Túc sẽ ra tay đánh người, nàng ra tay khi nào, hắn cư nhiên không cảm nhận được quỹ đạo của huyền khí, cho nên không có năng lực cản lại.
Chuyện này đối với hắn tuyệt đối là một loại sỉ nhục. Nhưng cũng để cho hắn biết, nữ nhân đối diện không phải người bình thường. Nàng có thể ngự trị Viêm Tinh Thành, là dựa vào thực lực chứ không hề dựa vào nam nhân như trong sự tưởng tượng thô thiển của bọn họ.
Thảo nào, ngay cả Tôn chủ Thần Vực sát phạt quyết đoán, lạnh lẽo như băng đàm cũng phải rơi vào lưới tình.
Suy nghĩ cẩn thận, Âu Dương Phong âm thầm hít hà một hơi thật sâu, quát khẽ với Đại trưởng lão và Hách Liên Nhã
“Đủ rồi! Đừng làm ầm ĩ lên nữa!”
Sau đó, Âu Dương Phong, Hách Liên Nhã và Đại trưởng lão có dịp trợn tròn mắt khi nhìn thấy Tôn chủ Thần Vực kiêu căng ngạo mạn, lạnh lùng sát phạt ngày nào, giờ đây lại ân cần chu đáo, bưng trà rót nước cho một nữ nhân.
Mạc Túc lại lần nữa cảm nhận được ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía mình, trong ánh mắt ấy len lỗi vài tia sát khí, vài tia ghen ghét và một chút tiếc nuối thất vọng.
Bởi vì có Mộ Linh Khê - một kẻ điên yêu đến cuồng si làm ví dụ trước đó, cho nên một người lần đầu biết yêu như Mạc Túc đã nhanh chóng lý giải được ánh mắt ghen ghét từ đối diện có nghĩa là gì.
Mạc Túc thản nhiên nhìn Hách Liên Nhã, khoé môi hơi cười mỉa mà hỏi:
“Âu Dương phu nhân nhìn chằm chằm vào ta như vậy, là có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Đón ánh mắt ngờ vực của Âu Dương Phong và mọi người trong đại điện, Hách Liên Nhã âm thầm bấu móng tay vào lòng bàn tay. Sắc mặt hơi cứng đờ đáp lại:
“Không có gì! Ta chỉ hơi ngạc nhiên một chút, cô nương còn tuổi trẻ như vậy mà đã chưởng quản cả Viêm Tinh Thành to lớn, thuộc hạ phía dưới đều là nam nhân, nên chắc cô nương vất vả lắm nhỉ!?”
Lời này vừa nghe qua thì thấy bình thường, nhưng nếu tưởng tượng sâu xa thì lại tràn đầy ý xấu, muốn bôi nhọ danh dự của một người.
Hiển nhiên, ở trong điện đều là người trưởng thành cả rồi, ai mà không hiểu ẩn ý trong câu nói này chứ. Bởi vậy có mấy người dùng ánh mắt đánh giá qua lại giữa Mạc Túc và đám thuộc hạ Ưng Vệ. Trong ánh mắt đó đầy sự bỡn cợt và khinh thường.
Chỉ có Âu Dương Phong là sa sầm sắc mặt, quát khẽ người bên cạnh:
“Hách Liên Nhã! Im miệng!”
Âu Dương Phong vốn định nói xin lỗi, nhưng bất chợt một đoàn khí kình sắc bén đã đến gần ngay trước mắt, sượt qua má phải của hắn và tát thẳng vào mặt của Hách Liên Nhã.
Chát!
Hách Liên Nhã ôm mặt đứng lên, chỉ tay vào Mạc Túc, tức giận hét:
“Ngươi dám đánh ta?”
Mạc Túc bình chân như vại, thậm chí còn hà hơi thổi vào các đầu ngón tay, nói với giọng điệu sắc bén:
“Chư vị chắc cũng biết tác phong xưa nay của Viêm Tinh Thành nhỉ? Tính tình của ta không tốt lắm! Ai khiến cho ta không thoải mái thì ta sẽ dâng trả lại gấp bội. Âu Dương phu nhân lần đầu gặp mặt mà đã tùy tiện đánh giá người khác như thế, hình như không phù hợp với lễ nghĩa mà gia tộc Hách Liên đã dạy dỗ, và cũng không xứng đáng với cái danh chủ mẫu của gia tộc Âu Dương nhỉ!”
Hách Liên Nhã xưa nay vốn là kim chi ngọc diệp, có khi nào phải chịu loại ủy khuất này. Nàng ta đỏ hốc mắt nhìn Mạc Túc, ngữ điệu đầy căm phẫn nói:
“Ngươi khinh người quá đáng! Ta rõ ràng chỉ là quan tâm hỏi thăm ngươi thôi. Mà ngươi lại vô duyên vô cớ đánh ta! Nếu ngươi thanh thanh bạch bạch thì cần gì phải tức giận? Thật rõ ràng! Ngươi chột dạ, trong lòng người có miêu nị nên mới thẹn quá thành giận mà đánh ta!
Tôn chủ Thần Vực yêu thương, sủng ái ngươi như vậy. Ngươi không sợ làm thất vọng hắn sao?”
Đến tận lúc này, cho dù bị đánh thì Hách Liên Nhã vẫn muốn lợi dụng nước mắt để chia rẽ tình cảm giữa Mạc Túc và Đế Mặc Thần.
Đơn giản là Hách Liên Nhã ghen ghét, không thể chịu đựng khi chứng kiến nam nhân mà nàng cầu không được hiện tại lại khom lưng uốn gối, dịu dàng hoà nhã với một nữ nhân khác.
Hách Liên Nhã không có phát hiện, sau khi nàng nói xong câu này, thì mười mấy người Ưng Vệ và tám đại hộ pháp đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt chế cười.
Nữ nhân này chưa thấy qua cái cảnh Đế Mặc Thần mặt dày mày dạn, lì lợm la liếm để theo đuổi Mạc Túc cho nên mới dám nói ra mấy lời buồn cười như vậy.
Mạc Túc nghiêng đầu, chống cằm nhìn Hách Liên Nhã, y hệt như đang nhìn một tên hề đang nhảy nhót lung tung. Nàng cười mỉa nói:
“Nếu đã vậy thì ngươi cứ hỏi thử mà xem! Xem hắn có thất vọng về ta không!?”
Chưa đợi Hách Liên Nhã kịp chất vấn thì Đại trưởng lão đã vội phát ra tiếng:
“Ngươi thật to gan! Ngay cả chủ mẫu của gia tộc Âu Dương mà ngươi cũng dám đánh? Chẳng lẽ ngươi muốn tuyên chiến với hai đại gia tộc hay sao?” Đại trưởng lão thổi râu trừng mắt nhìn Mạc Túc, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp.
Tuy rằng hắn đã biết Mạc Túc là chủ nhân của Viêm Tinh Thành. Nhưng thế thì đã sao? Một nữ nhân, chẳng lẽ dám đối đầu với Thập đại gia tộc?
Mà cho dù nam nhân của nàng là Tôn chủ Thần Vực đi chăng nữa, thì hắn sẽ vì một nữ nhân mà cùng bọn họ đối địch sao?
Trong lòng Đại trưởng lão coi khinh Mạc Túc, không cho là đúng. Nhưng ngay sau đó, hắn đã bị vả mặt.
Chỉ thấy nam nhân khoác trường bào màu đen ngồi chễm chệ trên ghế, một tay gác ngang qua thành ghế mà nữ nhân đang ngồi, tư thế này không chỉ bễ nghễ mà còn có ý định tuyên thệ chủ quyền.
Đế Mặc Thần không thèm đếm xỉa đến Hách Liên Nhã cho dù chỉ là một ánh nhìn. Thần sắc hắn lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén lướt qua Đại trưởng lão rồi trực tiếp nhìn thẳng Âu Dương Phong mà nói:
“Các ngươi lần lượt nhục nhã, đe doạ và uy hiếp người của ta. Xem ra Âu Dương gia chủ đến nơi này không phải vì đón lệnh thiên kim về nhà, mà là tìm cách gây thù chuốc oán với Thần Vực của ta.
Viêm Tinh Thành không sợ phiền toái, Thần Vực của ta xưa nay cũng chẳng sợ kẻ nào! Nếu các ngươi muốn tuyên chiến, chúng ta tùy thời phụng bồi!”
Hắn vừa dứt lời, tám vị hộ pháp đã mang theo vô số thủ hạ dàn trận đứng ở phía sau lưng. Ai cũng cầm vũ khí trên tay, chỉ chờ hạ lệnh là có thể trực tiếp chiến đấu.
Ưng Vệ của Viêm Tinh Thành cũng đâu chịu nhường một bước, không cần đến mệnh lệnh của Mạc Túc, bọn họ cũng đã tự giác vào chỗ, đạn pháo lên nòng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía đối diện.
Âu Dương Phong đâu thể lường trước được sự tình sẽ đi đến nông nỗi này. Sắc mặt của hắn từ trắng chuyển xanh, rồi lại từ xanh chuyển tím, y hệt như vi pha màu.
Lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, tức giận vì quyền uy đại gia tộc bị khiêu khích. Nhưng càng nhiều lại là sự kiêng kị.Lúc đầu hắn cũng như người trong gia tộc, bề ngoài điềm đạm tôn trọng Mạc Túc, trong lòng thì không cho là đúng.
Nhưng kể từ khi Hách Liên Nhã bị người tát thẳng vào mặt ngay trước mặt hắn, hắn mới biết mình sai rồi.
Bởi vì ngay cả hắn - một cường giả Kim Huyền đỉnh phong cũng không dự đoán được Mạc Túc sẽ ra tay đánh người, nàng ra tay khi nào, hắn cư nhiên không cảm nhận được quỹ đạo của huyền khí, cho nên không có năng lực cản lại.
Chuyện này đối với hắn tuyệt đối là một loại sỉ nhục. Nhưng cũng để cho hắn biết, nữ nhân đối diện không phải người bình thường. Nàng có thể ngự trị Viêm Tinh Thành, là dựa vào thực lực chứ không hề dựa vào nam nhân như trong sự tưởng tượng thô thiển của bọn họ.
Thảo nào, ngay cả Tôn chủ Thần Vực sát phạt quyết đoán, lạnh lẽo như băng đàm cũng phải rơi vào lưới tình.
Suy nghĩ cẩn thận, Âu Dương Phong âm thầm hít hà một hơi thật sâu, quát khẽ với Đại trưởng lão và Hách Liên Nhã
“Đủ rồi! Đừng làm ầm ĩ lên nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.