Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta

Chương 121: Thân thế của San San

Mộng Tịch

15/01/2015

Luật Hạo Thiên ôm San San trở lại hội trường.

” Em chờ một chút, anh cùng lão gia tử chào hỏi sẽ đưa em đi.”

Cô gật đầu:” Không vội, trước tiên đem vất thương trên tay anh băng bó lại.”

” Anh đây là chút lòng thành, không sao.” Anh nói xong đem cô đặt lên sô pha.

San San nhìn bong dáng anh rời đi, chợt nghe một thanh âm ở bên cạnh mình hỏi:” Cô…… Cô là San San phải không?”

Cô quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăng kích động nhìn cô.

” Tôi…… Đúng vậy.” Cô nhìn người phụ nữ này, tuy rằng khuôn mặt tuy đã già nua, nhưng có thể thấy được ngũ quan thập phần thanh tú, chắc khi trẻ hẳn là một mỹ nhân.

Người phụ nữ trong mắt thoáng chứa nước mắt, đẩy xe lăn về phía trước:” San San, ta là mẹ con!”

San San suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn bà:” Bà…… bà đang nói cái gì?”

Cô từ nhỏ vốn không có cha mẹ, còn chưa đầy tháng đã bị vứt bỏ ở đồn công an, sau đó bị đưa vào cô nhi viện. Trên người cô, trừ một tờ giấy có viết tên cô, những thứ khác cũng đều không có.

” Con gái…… Ta là mẹ con, ta tìm con hai mươi năm, rốt cục cũng tìm được con……”

” Không…… Không có khả năng, tôi không có mẹ……” San San khuôn mặt tái nhợt, trong đầu trống rỗng.

Khi còn bé cô mỗi ngày đều chờ đợi cha mẹ có thể tìm được mình, đem mình từ trong cô nhi viện ra, nhưng cô đợi mười mấy năm cũng không đợi được. Hiện tại cô đã không còn trông mong vào chuyện xa vời này nữa, những người phụ nữ này lại nói mình là mẹ cô!

Cô không thể nhận! Cũng không tin!

” San San, ta thật là mẹ con, tên của con là do ta đặt, San San……”



Bỗng nhiên Luật Hạo Thiên chạy lại, ôm San San lui về phía sau, hỏi:” Em không sao chứ?”

San San sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt lắc đầu.

Người phụ nữ kia lại không chuyển mắt nhìn Luật Hạo Thiên, sau một lúc lâu chỉ vào anh nói:” Là cậu! Mạc Trình Phong!”

Luật Hạo Thiên cả người chấn động, quay đầu nhìn bà:” Bà nhận lầm người rồi.”

Người phụ nữ nhìn anh, lẩm bẩm nói:” Cậu không phải Mạc Trình Phong?…… Đúng rồi, cạu rất trẻ, tuổi không đúng……”

Luật Hạo Thiên ôm lấy San San:” Đừng để ý bà ấy, chúng ta đi thôi!”

Nhưng hành động của người phụ nữ ngồi xe lăn kia làm cho nhiều người chú ý, đã có phóng viên hướng bên này bắt đầu chụp ảnh.

” Chớ đi!” Người phụ nữ hô:” San San con không thể đi, mẹ sống không được vài ngày, con không cho mẹ nhìn con sao?”

San San trên người một trận co rúm lại, lại bắt lấy tay Luật Hạo Thiên thủ:” Bỏ em xuống……”

Anh cắn chặt răng:” San San, người này bị điên, đừng tin bà ta!”

” Tôi không điên!” Người phụ nữ hô to, nhìn người chung quanh, bỗng nhiên bình tĩnh lại:” Hôm nay ở nơi này có nhiều nhân vật có mặt mũi, mọi người hãy nhìn tôi cho kĩ, tôi có rốt cuộc là người điên hay không!”

Lúc này một phóng viên kêu lên:” Người phụ nữ này…… rất giống với tình nhân của Nghiêm Thế Bình năm đó! Tôi từng chụp ảnh của hai người!”

Một câu làm cho tất cả mọi người đều nghị luận, người phụ nữ kia hít sâu một hơi:” hắn ta nói đúng, tôi là tình nhân của Nghiêm Thế Bình, Tôi cảm thấy không có gì mất thể diện, còn hơn so với người giết anh trai đoạt chị dâu, tôi còn quang minh chính đại hơn!”

Một câu này làm cho mọi người càng thêm ngạc nhiên, đều nói Nghiêm Tu Nhân hiện tại cùng chị dâu mình ở chung, chẳng lẽ người giết anh trai chiếm chị dâu mà người phụ nữ này nói, là Nghiêm Tu Nhân sao?



” Cô nói hưu nói vượn!” Nghiêm Tu Nhân tức giận nói:” Người này đúng là bệnh thần kinh, mọi người không nên tin cô ta!”

Người phụ nữ nhìn hắn, cười lạnh nói:” Đã lâu không gặp, Nghiêm nhị thiếu gia!”

————————–

Nghiêm Tu Nhân sắc mặt xanh mét :” Tôi không biết cô!”

” Nhị thiếu gia công phu nói dối so với năm đó còn lợi hại hơn nha! Mặt của anh đúng là dầy! Năm đó anh với chị dâu mình vụng trộm yêu đương bị anh trai cậu phát hiện, chột dạ liền giết anh trai mình, tôi nghĩ anh chẳng qua là nhất thời thất thủ, còn từng mềm lòng muốn tha cho anh, không nghĩ tới anh thế nhưng lại ngoan độc như vậy, cư nhiên còn phái người giết tôi, đáng tiếc tôi mệnh lớn, tôi không chết, còn sống rất tốt, anh rất kinh ngạc phải không?”

San San khiếp sợ lắng nghe, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng than nhẹ của Luật Hạo Thiên, ngẩng đầu vừa thấy, sắc mặt anh thế nhưng tái nhợt ảm đạm.

Chuyện này, cũng có liên quan tới anh sao?

Nghiêm Tu Nhân tức giận nói:” Tương Tố Tâm, cô đừng hồ ngôn loạn ngữ!”

San San cả người run lên, nhớ tới ở thư phòng Nghiêm gia tìm được một tờ giấy, trong đó có viết tên cô và tên Tố Tâm……

” Tôi không hồ ngôn loạn ngữ, anh xem qua cái này sẽ biết!”

Người phụ nữ bỗng nhiên lấy một tờ giấy trong bao ra, tờ giấy này, nhìn ra được là di thư.

” Đây là di thư Nghiêm Thế Bình giao cho tôi, là do anh ấy tuyệt bút! Trong thư nói anh và chị dâu mình làm chuyện thong dâm, anh ấy rất tuyệt vọng, cho nên lưu lại di thư này, gồm một nửa gia sản để lại cho San San con gái tôi!”

San San cả người chấn động, nghe thấy tên mình có lien quan đến chuyện đó, trong lòng không biết nên gì. Người phụ nữ này…… Thật sự là mẹ cô sao?

Nghiêm Tu Nhân hoảng sợ nhìn di thư trong tay bà, tựa hồ nghĩ đến muốn đoạt lấy. Tương Tố Tâm lại cười nói:” Tôi biết anh đang suy nghĩ điều gì, bất quá di thư này chẳng qua là đồ giả, cái thật sự ở trong tay cảnh sát! Nghiêm nhị thiếu gia, năm đó anh vì di thư này, cho nên mới đau khổ đuổi giết tôi? Nhưng anh không nghĩ tới, lúc ấy tôi bị rớt xuống vách núi, mà tôi lại không chết! Hai mươi năm sau, di thư này rốt cục cũng thấy ánh mặt trời, con đường của anh về sau sẽ chấm dứt!”

Bà ta phẫn nộ nói, sau đó quay đầu nhìn về phía San San:” San nhi, ông trời có mắt, ta tưởng con đã chết, không nghĩ tới hai mẹ con chúng ta đều còn sống!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook