Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta

Chương 120: Vì cô ấy, mới cứu cô!

Mộng Tịch

15/01/2015

Luật Hạo Thiên đi theo San San lên sân thượng, nhìn thấy Nghiêm Thanh Du đứng ở phía trước rào chắn, nhìn bốn phía đều là nhà cao tầng……

” Thanh Du!” San San cả kinh nói:” Cô đang làm gì vậy?”

Nghiêm Thanh Du xoay người, hướng cô nở nụ cười cười. Váy trắng ở trong gió phất phới, gió thổi rối loạn tóc của cô. Thổi đi nước mắt của cô.

” San San, tôi rất hâm mộ cô, có một người yêu cô như vậy, cô cũng yêu người đàn ông đó.”

” Thanh Du……”

” Tôi không yêu Lâm thiếu gia, nhưng vì lợi ích gia tộc, tôi đành phải can tâm tình nguyện gả cho hắn.”

” Tôi biết, tôi biết cô trong lòng ủy khuất.” San San vội la lên:” Nhưng, cô có thể lại đây hay không, đừng đứng ở bên kia, rất nguy hiểm!”

” Đúng vậy con gái, nơi đó gió lớn, con mau lại đây.” Nghiêm phụ nói xong liền bước tới.

” Đừng tới đây!” Thanh Du hô lên:” Cha, người bước lên con sẽ nhảy xuống!”

Nghiêm phụ không dám nhúch nhích.

Cô lại chậm rãi nói:” Con là một người đáng thương, hai lần đính hôn, hai lần đều bị chú rể từ bỏ.”

” Không phải như thế!” San San vội nói:” Lâm Tường! Lâm Tường anh ấy nhất định là có chuyện gì mới không đến được, tôi sẽ gọi cho anh ấy, cô đừng vội, tôi sẽ thử tìm anh ấy!”

San San vội vàng gọi điện thoại, Thanh Du lắc đầu nói:” Quên đi, tôi không một lần nữa trở thành vật hi sinh cho gia tộc, tôi rất mệt mỏi, không thể cùng người trong lòng cùng một chỗ, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”

” Thanh Du! Cô đừng bi quan như vậy, cô sẽ tìm được người trong lòng, hiện tại chú rể còn chưa đến, cô có thể đổi ý!”

” Cô đang nói cái gì?” Nghiêm Tu Nhân tức giận nói:” Tiết San San, đây là chuyện nhà chúng tôi, cô tốt nhất không cần nhúng tay vào!”

Luật Hạo Thiên tiến lên từng bước, che ở trước mặt San San:” Nghiêm tiên sinh, chuyện gì cũng từ từ, không cần hù dọa vợ tôi.”

Nghiêm Tu Nhân hung hăng nhìn anh, không cần phải nhiều lời nữa.



San San chậm rãi bước lên vài bước:” Thanh Du, cô có phải là bạn của tôi hay không?”

” Bạn? Có ích lợi gì? Cô có thể giúp tôi sao?” Nghiêm Thanh Du nhìn ánh mắt của cô, mang theo một chút u oán.

San San hiểu được, cô ấy đang trách cứ mình.

Người con gái đáng thương này, thà rằng cùng người khác chia xẻ một người đàn ông, hèn mọn đi cầu xin một tình yêu như thế, lại cầu mãi không được.

Cô không phải không muốn giúp cô ấy, cô thật sự không có biện pháp cùng người khác khác chia xẻ một người đàn ông, cô cảm thấy, tình yêu như vậy không sạch sẽ.

” Thực xin lỗi, Thanh Du, tôi không biết nên nói với cô như thế nào, nhưng, cô không thể vậy mà tự tử, như vậy rất ngu ngốc……” San San dưới tình thế cấp bách, bỗng nhiên cảm thấy trong bụng một trận đau nhức, không khỏi nhíu mày, tay ôm bụng.

————————————————————————————-

Luật Hạo Thiên vội la lên:” San San em làm sao vậy?”

” Tôi không sao.” Cô lắc đầu nói, không muốn anh lo lắng.

” Còn nói không có việc gì.” Anh hai tay gắt gao, ôm cô lên, hướng Thanh Du nói:” Nghiêm Thanh Du, cô nháo đủ rồi đấy? San San có chuyện gì không hay xảy ra, tôi không tha cho cô!”

” Đằng Hải!” San San thúc anh:” Anh đừng như vậy…… Trong lòng cô ấy đã đủ khổ rồi!”

” San San em nhịn một chút, anh đưa em tới bệnh viện.”

” Không! Em không sao, em không đau, thật sự.” Cô giãy dụa trong giãy giụa, chỉ thấy Nghiêm Thanh Du ưu thương nhìn bọn họ, xoay người, bước trên đài cao.

” Không được!” San San hô lớn.

Luật Hạo Thiên đem cô đặt xuống:” Em đừng động!”

Nói xong đi đến phía trước.



” Anh đừng lại đây!” Nghiêm Thanh Du hô lớn, nước mắt bay tán loạn:” Anh đừng cho rằng tôi yêu anh, anh có thể ra lệnh cho tôi, tôi nói cho anh biết, tôi chịu đủ rồi! Tôi cả đời này, chỉ là một người không có được người yêu mình, sinh mệnh của tôi nhất định giống như sợi tơ phiêu tán trong không khí, rốt cuộc tìm không ra, tìm không ra……”

Cô nói xong, xoay người, dậm lên cạnh sân, ánh mắt khép lại, hướng phía trước đi đến……

Một tiếng thét kinh hãi, Luật Hạo Thiên như mũi tên rời cung phi thân nhảy lên đài, cánh tay dài giữ cô lại.

Nguy hiểm thật!

San San sợ tới mức suýt hôn mê bất tỉnh, chỉ thấy Luật Hạo Thiên nằm sấp trên sàn, một bàn tay cầm lấy cánh tay Nghiêm Thanh Du, mà than thể Nghiêm Thanh Du toàn bộ đều treo trên tòa cao ốc!

” Đằng Hải……” Cô khẩn trương thanh âm run lên. Hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Luật Hạo Thiên tay gắt gao bắt lấy Thanh Du, thân thể một chút trượt xuống dưới.

Thanh Du nói:” Anh buông tay đi, để cho tôi tự sinh tự diệt đi, anh đừng quản tôi, tôi thật sự không muốn sống nữa ……”

” Cô nghĩ rằng tôi thích quản cô sao?” Luật Hạo Thiên cắn răng, bình tĩnh, chế trụ trên đài cao đầy khe hở, dùng sức đem cô kéo lên.

” Tôi sợ San San đau lòng! Cô ấy là người cố chấp, nếu cô thật sự nhảy lầu mà chết, cô ấy sẽ tự trách mình, nghĩ rằng mình đã hại cô! Tôi không thể để cho cô ấy khổ sở, cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô trước mặt cô ấy mà chết đi!”

Nói xong chữ cuối cùng, anh dùng sức, đem nửa thân cô kéo lên. Sau đó hai tay đem cô ôm trở lại sân thượng.

Sau đó, anh thở hồng hộc đi đến trước mặt San San, ôm lấy cô:” San San, có khỏe không?”

San San sớm sợ tới mức mặt như màu đất, vừa mới một khắc kia, cô thật sự sợ anh sẽ cùng Thanh Du cùng nhau ngã xuống.

” Đằng Hải……” Cô ô ô khóc trong lòng anh.

” Anh không sao, em thế nào?” Nhìn đến tay anh có vết máu, móng tay cũng bị rách, cô cảm thấy đau lòng, gắt gao nắm tay anh.” Đau không?”

” Không đau.” Anh ôm cô đi xuống.

Nghiêm Thanh Du ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn bong dáng bọn họ rời đi……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook