Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?
Chương 21: Lành Ít Dữ Nhiều.
Cherrie
19/01/2021
Vẫn không ai trả lời, Tiểu Yên cầm đèn vào kiểm tra, trong bồn nước
đã lạnh từ lúc nào. bồn tắm trống không, Dương Tử Nghiên không có ở đó.
Tiểu Yên mặt không nhìn thấy huyết sắc, nàng hối hả chạy đi tìm lão phu nhân. Ở một căn phòng khác trong Thiên Sơn tự, mẫu nữ Tô Diêu đang cười nghiêng ngã, bọn họ thập phần vui sướng. Tô Diêu đắc ý nói.
" Nữ nhi ngoan, sau này phủ thừa tướng cũng chỉ còn mỗi mình Dương Tử Ngọc con là đại tiểu thư, sẽ không còn tiện nhân kia nữa!"
Dương Tử Ngọc nghe Tô Diêu chắc chắn nói, trong lòng nàng ta như nở hoa.
" Mẫu thân, cảm ơn người đã giúp con trừ khử ả tiện nhân kia! Nhưng mà tên đó làm ăn có chắc không, nhỡ may con khốn đó không chết thì sao?" Nàng ta đột nhiên lo lắng hỏi lại.
Tô Diêu lúc này môi nhếch lên cao, bà ta cầm trong tay một nhánh hoa, mạnh mẽ bóp nát nó.
" Yên tâm, việc ta đã làm chắc chắn thành công ! Qua đêm nay, Dương Tử Nghiên chỉ còn là một cái xác không hơn không kém. Ả không thể tác oai tác quái trong Dương phủ được nữa đâu!" Bà ta nói chắc như đinh đóng cột.
" Dương Tử Nghiên làm sao có thể chống lại ta, ả cũng sẽ có kết quả như tiện nhân Thanh Vi kia thôi, một kết cục đầy đau đớn!"
Nói đến đây, Tô Diêu phá lên cười lớn, Dương Tử Ngọc kế bên nhìn bà ta cũng nở nụ cười đầy quỷ dị.
Lão phu nhân sau khi nhận được tin tức từ Tiểu Yên, bà ấy đã ngất xỉu. Mẫu nữ nhà Tô Diêu cũng đã nghe được tin do Thúy Liên đi thăm dò, cả hai cũng giả vờ hớt hải chạy đến chỗ lão phu nhân. Lão phu nhân được đưa lên giường để Xuân Đào ấn huyệt, đã dần tỉnh tỉnh lại, bà ấy khàn khàn giọng nhìn Tiểu Yên hỏi.
" Tại sao không thấy Tử Nghiên? Con bé đã đi đâu? Ngươi luôn ở bên cạnh con bé mà, giờ Tiểu Nghiên mất tích ngươi cũng không biết!"
Tiểu Yên mặt mũi đã đầy nước mắt, nàng vội quỳ xuống đáp.
" Lão phu nhân, trước đó nô tỳ đi pha nước cho tiểu thư tắm rửa, rồi sau đó nô tỳ đi xuống bếp lấy cơm tối cho tiểu thư. Vì dưới bếp đồ ăn không hợp khẩu vị của tiểu thư, nên nô tỳ đã mất thêm chút thời gian làm lại. Khi trở về đã không nhìn thấy tiểu thư ở đâu rồi!"
Tiểu Yên đưa tay lau nước mắt lại nói.
" Xin lão phu nhân trách tội, là do nô tỳ không chăm sóc tốt cho tiểu thư, nên chuyện mới ra như vậy, đều là lỗi của nô tỳ!"
Lão phu nhân thở dài khó khăn, bà ấy nhìn Tiểu Yên nói.
" Ngươi mau đứng lên đi, ta cũng không trách ngươi được, mau cho người đi tìm con bé trở về! Chắc kẻ bắt cóc vẫn chưa đi xa đâu, mau lên đi!"
Tiểu Yên vội gật đầu chạy ra ngoài, nàng nhờ người giúp đỡ đi tìm kiếm, chợt nhớ ra gì đó Tiểu Yên chạy nhanh về phòng, nàng mở cửa sổ ra gọi lớn.
" Vị đại ca, không biết huynh có ở đó hay không? Nếu như có thì làm ơn giúp ta tìm tiểu thư với, tểu thư nhà ta xảy ra chuyện rồi!"
Biết Thiên Nham võ nghệ cao cường vẫn luôn ở đây theo dõi Dương Tử Nghiên, nên Tiểu Yên dùng hết can đảm nhờ vả, vì dù sao hắn cũng là thị vệ bên cạnh Triệu Lăng Phong.
Thiên Nham đang nằm nghỉ trên cây nghe gọi liền xuất hiện, hắn từ trên cây nhảy xuống, chợt nhìn đến Tiểu Yên hai mắt đỏ hoe đến đáng thương đứng bên cửa sổ tìm hắn, trong lòng có chút là lạ. Hắn đến gần Tiểu Yên hỏi.
" Dương tiểu thư là bị làm sao? Lúc nãy nàng ấy vẫn còn ở đây mà! Ta có thể giúp gì được?"
Tiểu Yên nhìn thấy hắn liền mừng rỡ, nàng nắm lấy tay hắn, vẻ mặt khẩn cầu đáp.
" Đại ca, tiểu thư nhà ta bị bắt cóc đi rồi, ngài võ công cao như vậy chắc có thể tìm được mà! Làm ơn giúp ta tìm tiểu thư nhà ta với!"
Thiên Nham đột nhiên bị nắm tay, hắn ngại ngùng rút tay về." Sao lại bị bắt? Là ai cả gan làm như vậy?" Thiên Nham thắc mắc hỏi nàng.
Tiểu Yên cũng thành thật thuật lại mọi chuyện.
" Ta đã biết, ta sẽ đi tìm Dương tiểu thư ngay!" Nói rồi Thiên Nham lại nhanh chân biến mất sau màn đêm.
Hắn đi dọc theo con đường mòn vào rừng, phát hiện thấy dấu chân khả nghi, hắn lần theo dấu chân tiến sâu vào hơn. Đi đến hắc vực, hắn nhìn thấy dưới đất lộn xộn dấu vết giằng co, kế bên vực thắm còn có một chiếc giày của nữ nhân rơi ở đó.
Cúi xuống nhặt chiếc giày lên, hắn nhíu chặt mày, lại nhìn xuống vực đen sâu thẳm lắc đầu bất lực. Nghĩ đến Vương Gia đã dặn dò hắn phải bảo vệ Dương Tử Nghiên, trong bụng có chút sợ hãi. Thiên Nham huýt sáo gọi một con chim bồ câu đến, hắn nhét thư thông báo cho Triệu Lăng Phong, rồi mới cầm giày trở về Thiên Sơn tự.
Về đến nơi thấy ai cũng hớt hải tìm kiếm, hắn tìm Tiểu Yên đưa cho nàng chiếc giày." Đây có phải giày của Dương tiểu thư hay không?"
Tiểu Yên run run cầm giày trong tay đau xót hỏi." Tiểu thư nhà ta ở đâu vậy? Giày chính là của tiểu thư, vậy giờ nàng đang ở đâu?"
Thiên Nham nhìn nàng đau lòng có chút không nói nên lời." Ta tìm thấy giày ở trong rừng, bên cạnh là hắc vực sâu, ta nghĩ tiểu thư nhà cô lành ít dữ nhiều rồi!"
Tiểu Yên mặt không nhìn thấy huyết sắc, nàng hối hả chạy đi tìm lão phu nhân. Ở một căn phòng khác trong Thiên Sơn tự, mẫu nữ Tô Diêu đang cười nghiêng ngã, bọn họ thập phần vui sướng. Tô Diêu đắc ý nói.
" Nữ nhi ngoan, sau này phủ thừa tướng cũng chỉ còn mỗi mình Dương Tử Ngọc con là đại tiểu thư, sẽ không còn tiện nhân kia nữa!"
Dương Tử Ngọc nghe Tô Diêu chắc chắn nói, trong lòng nàng ta như nở hoa.
" Mẫu thân, cảm ơn người đã giúp con trừ khử ả tiện nhân kia! Nhưng mà tên đó làm ăn có chắc không, nhỡ may con khốn đó không chết thì sao?" Nàng ta đột nhiên lo lắng hỏi lại.
Tô Diêu lúc này môi nhếch lên cao, bà ta cầm trong tay một nhánh hoa, mạnh mẽ bóp nát nó.
" Yên tâm, việc ta đã làm chắc chắn thành công ! Qua đêm nay, Dương Tử Nghiên chỉ còn là một cái xác không hơn không kém. Ả không thể tác oai tác quái trong Dương phủ được nữa đâu!" Bà ta nói chắc như đinh đóng cột.
" Dương Tử Nghiên làm sao có thể chống lại ta, ả cũng sẽ có kết quả như tiện nhân Thanh Vi kia thôi, một kết cục đầy đau đớn!"
Nói đến đây, Tô Diêu phá lên cười lớn, Dương Tử Ngọc kế bên nhìn bà ta cũng nở nụ cười đầy quỷ dị.
Lão phu nhân sau khi nhận được tin tức từ Tiểu Yên, bà ấy đã ngất xỉu. Mẫu nữ nhà Tô Diêu cũng đã nghe được tin do Thúy Liên đi thăm dò, cả hai cũng giả vờ hớt hải chạy đến chỗ lão phu nhân. Lão phu nhân được đưa lên giường để Xuân Đào ấn huyệt, đã dần tỉnh tỉnh lại, bà ấy khàn khàn giọng nhìn Tiểu Yên hỏi.
" Tại sao không thấy Tử Nghiên? Con bé đã đi đâu? Ngươi luôn ở bên cạnh con bé mà, giờ Tiểu Nghiên mất tích ngươi cũng không biết!"
Tiểu Yên mặt mũi đã đầy nước mắt, nàng vội quỳ xuống đáp.
" Lão phu nhân, trước đó nô tỳ đi pha nước cho tiểu thư tắm rửa, rồi sau đó nô tỳ đi xuống bếp lấy cơm tối cho tiểu thư. Vì dưới bếp đồ ăn không hợp khẩu vị của tiểu thư, nên nô tỳ đã mất thêm chút thời gian làm lại. Khi trở về đã không nhìn thấy tiểu thư ở đâu rồi!"
Tiểu Yên đưa tay lau nước mắt lại nói.
" Xin lão phu nhân trách tội, là do nô tỳ không chăm sóc tốt cho tiểu thư, nên chuyện mới ra như vậy, đều là lỗi của nô tỳ!"
Lão phu nhân thở dài khó khăn, bà ấy nhìn Tiểu Yên nói.
" Ngươi mau đứng lên đi, ta cũng không trách ngươi được, mau cho người đi tìm con bé trở về! Chắc kẻ bắt cóc vẫn chưa đi xa đâu, mau lên đi!"
Tiểu Yên vội gật đầu chạy ra ngoài, nàng nhờ người giúp đỡ đi tìm kiếm, chợt nhớ ra gì đó Tiểu Yên chạy nhanh về phòng, nàng mở cửa sổ ra gọi lớn.
" Vị đại ca, không biết huynh có ở đó hay không? Nếu như có thì làm ơn giúp ta tìm tiểu thư với, tểu thư nhà ta xảy ra chuyện rồi!"
Biết Thiên Nham võ nghệ cao cường vẫn luôn ở đây theo dõi Dương Tử Nghiên, nên Tiểu Yên dùng hết can đảm nhờ vả, vì dù sao hắn cũng là thị vệ bên cạnh Triệu Lăng Phong.
Thiên Nham đang nằm nghỉ trên cây nghe gọi liền xuất hiện, hắn từ trên cây nhảy xuống, chợt nhìn đến Tiểu Yên hai mắt đỏ hoe đến đáng thương đứng bên cửa sổ tìm hắn, trong lòng có chút là lạ. Hắn đến gần Tiểu Yên hỏi.
" Dương tiểu thư là bị làm sao? Lúc nãy nàng ấy vẫn còn ở đây mà! Ta có thể giúp gì được?"
Tiểu Yên nhìn thấy hắn liền mừng rỡ, nàng nắm lấy tay hắn, vẻ mặt khẩn cầu đáp.
" Đại ca, tiểu thư nhà ta bị bắt cóc đi rồi, ngài võ công cao như vậy chắc có thể tìm được mà! Làm ơn giúp ta tìm tiểu thư nhà ta với!"
Thiên Nham đột nhiên bị nắm tay, hắn ngại ngùng rút tay về." Sao lại bị bắt? Là ai cả gan làm như vậy?" Thiên Nham thắc mắc hỏi nàng.
Tiểu Yên cũng thành thật thuật lại mọi chuyện.
" Ta đã biết, ta sẽ đi tìm Dương tiểu thư ngay!" Nói rồi Thiên Nham lại nhanh chân biến mất sau màn đêm.
Hắn đi dọc theo con đường mòn vào rừng, phát hiện thấy dấu chân khả nghi, hắn lần theo dấu chân tiến sâu vào hơn. Đi đến hắc vực, hắn nhìn thấy dưới đất lộn xộn dấu vết giằng co, kế bên vực thắm còn có một chiếc giày của nữ nhân rơi ở đó.
Cúi xuống nhặt chiếc giày lên, hắn nhíu chặt mày, lại nhìn xuống vực đen sâu thẳm lắc đầu bất lực. Nghĩ đến Vương Gia đã dặn dò hắn phải bảo vệ Dương Tử Nghiên, trong bụng có chút sợ hãi. Thiên Nham huýt sáo gọi một con chim bồ câu đến, hắn nhét thư thông báo cho Triệu Lăng Phong, rồi mới cầm giày trở về Thiên Sơn tự.
Về đến nơi thấy ai cũng hớt hải tìm kiếm, hắn tìm Tiểu Yên đưa cho nàng chiếc giày." Đây có phải giày của Dương tiểu thư hay không?"
Tiểu Yên run run cầm giày trong tay đau xót hỏi." Tiểu thư nhà ta ở đâu vậy? Giày chính là của tiểu thư, vậy giờ nàng đang ở đâu?"
Thiên Nham nhìn nàng đau lòng có chút không nói nên lời." Ta tìm thấy giày ở trong rừng, bên cạnh là hắc vực sâu, ta nghĩ tiểu thư nhà cô lành ít dữ nhiều rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.