Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?
Chương 22: Ngươi Bị Câm Hay Điếc.
Cherrie
19/01/2021
Tiểu Yên chân không còn chút sức lực, một tay nàng ta nắm chặt chiếc giày, tay còn lại ôm lấy ngực khóc nấc lên đau đớn.
" Không thể nào! Tiểu thư không thể xảy ra chuyện gì được! Huynh nói dối, ta không tin!"
Thiên Nham nhìn nàng mà lòng nặng trĩu, hắn chưa bao giờ gặp tình cảnh như thế này, nên cũng không biết an ủi Tiểu Yên như thế nào. Hắn chỉ có thể bất lực đứng đó.
Lão phu nhân trong phòng nghe thấy tiếng khóc đến thương tâm của Tiểu Yên, bà ấy cũng vội vàng đi ra tới. Nhìn Tiểu Yên ngồi dưới đất nấc nghẹn từng cơn, tâm lão phu nhân bất an, trong lòng bà ấy như lửa đốt. Hít một hơi thật sâu, lão phu nhân chân chậm chạp đi đến hỏi.
" Đã tìm thấy tiểu thư của ngươi chưa? Con bé đang ở đâu?" Dù vậy bà ấy cũng đã đoán được chút gì đó rồi.
Đáp lại lão phu nhân chỉ có tiếng khóc của Tiểu Yên, nàng không dám trả lời. Lão phu nhân nhắm mắt lại, bà ấy gầm lên giận dữ.
" Ta hỏi ngươi, Tiểu Nghiên đang ở đâu rồi!" Lão phu nhân giọng run run, cả người như muốn đổ gục xuống.
Thiên Nham đứng bên cạnh nhìn lão phu nhân, sau đó hắn thay Tiểu Yên nói lại những gì mình đã nhìn thấy.
Lão phu nhân nghe xong chỉ kịp ú ớ vài ba tiếng, rồi bà ấy ngã khụy xuống đất.
" Tử...Nghiên..đứa cháu...tội nghiệp của...!"
" Lão phu nhân, người làm sao vậy? Người đừng làm nô tỳ sợ!" Xuân Đào kế bên đưa tay đỡ lấy lão phu nhân, nhanh chóng đưa bà ấy vô phòng.
Thiên Nham lúc này cũng đỡ Tiểu Yên đứng dậy, hắn đưa nàng đi vào trong. Phía xa, mẫu nữ nhà Tô Diêu đang đứng khoanh tay nhìn mọi người, thấy họ đau khổ khóc lóc mà nở nụ cười hả hê sung sướng.
Dương Tử Ngọc hớn hở, miệng cười toe toét." Mẫu thân, người thật lợi hại, con hoàn toàn tâm phục khẩu phục!"
Tô Diêu nhếch môi đáp." Ta là ai chứ? Muốn nó chết là chuyện không khó! Được rồi, mau đi coi lão phu nhân làm sao kia kìa, đứng đây không khéo lại bị nghi ngờ!"
Nói xong hai người cất bước về hướng phòng ngủ của lão phu nhân đi đến.
Đêm đó Thiên Sơn tự chìm vào u ám, một mảnh u tối không nói thành lời.
Buổi sáng lão phu nhân tỉnh lại, bà ấy vẫn còn mơ màng, thì Tô Diêu đã đi vào, bà ta mặt mày bình thản lên tiếng.
" Mẫu thân, dù gì Tử Nghiên cũng chết rồi, người cũng bớt đau lòng, không lại ảnh hưởng đến thân thể của người nha!"
Lão phu nhân ôm ngực thở nặng nề, bà ấy giận dữ nhìn Tô Diêu lớn tiếng.
" Ngươi đừng ăn nói hàm hồ, con bé vẫn còn chưa tìm thấy xác, chứng tỏ nó vẫn còn sống! Ngươi thật sự mong nó chết lắm có đúng không? Bởi vì Tiểu Nghiên không phải là con ruột của ngươi!"
" Mẫu thân ta không có! Chỉ là bây giờ đến người cũng không tìm thấy, ta chỉ muốn người nghĩ thông một chút mà thôi! Chuẩn bị tâm lý trước, hồi sau không cần phải quá đau lòng!" Tô Diêu mặt cứng đờ lên tiếng thanh minh cho mình.
Nhưng điều này lại càng làm cho lão phu nhân càng tức giận." Ta vẫn biết ngươi luôn xem Tử Nghiên là cái gai trong mắt không thể nhổ được, bây giờ con bé gặp nạn ngươi tất nhiên phải vui vẻ rồi! Hừ, đừng nghĩ ta không biết tim ngươi chứa thứ gì bên trong!"
Tô Diêu trong lòng cũng không ưa lão phu nhân, bà ta tay nắm chặt lại đến trắng bệch, còn đang tính phản pháo lại lão phu nhân thì Dương Tử Ngọc từ ngoài đi vào lên tiếng.
" Tổ mẫu, người đừng có đổ hết lên đầu mẫu thân của con như vậy! Dương Tử Nghiên gặp họa thì can hệ gì tới mẫu thân chứ? Là do nó quá đen đủi mà thôi, biết trách ai bây giờ!"
" Ta không muốn nhìn thấy mẫu nữ hai ngươi, mau đi ra ngoài ngay cho ta!" Đến lúc này Lão phu nhân cũng không thê chịu nổi, bà ấy quá mệt mỏi với loại người vô phép tắc như vậy, liền lên tiếng đuổi bọn họ đi.
Tô Diêu cùng Dương Tử Ngọc cũng tự biết điều, hai người cong môi mà liếc nhìn nhau, rồi ngoe nguẩy rời đi.
Triệu Lăng Phong ở vương phủ cũng nhận được tin tức của Thiên Nham, trong lòng hắn tự nhiên lại lo lắng. Mặc kệ bên ngoài trời vẫn chưa sáng, hắn lập tức lên ngựa cùng Lục Thất đi ngay trong đêm đến Thiên Sơn tự.
Trời tờ mờ sáng, người và ngựa cũng đến nơi, Thiên Nham đã đứng bên ngoài chờ đợi hắn.
" Vương gia, ngài đến rồi! Cả đêm qua vẫn không tìm thấy Dương tiểu thư!" Hắn cung kính nói.
" Nữ nhân này có chết cũng phải là do ta định đoạt!" Hắn trầm giọng nói khẽ.
Triệu Lăng Phong cũng đã biết được mọi chuyện, hắn cùng Lục Thất và Thiên Nham đi đến hắc vực tìm kiếm kỹ một lần nữa. Sau khi tìm một vòng vẫn không có tung tích Dương Tử Nghiên, hắn lại lên tiếng hỏi Thiên Nham.
" Đêm qua có thấy kẻ nào khả nghi không?"
" Hôm qua chỉ tìm thấy giày của Dương tiểu thư thôi, thuộc hạ không nhìn thấy ai hết!Thiên Nham trả lời hắn.
Lúc này bụi cây gần đó bỗng phát ra tiếng động, Triệu Lăng Phong khẽ liếc nhìn Lục Thất ra hiệu. Hắn nhận được mệnh lệnh, lập tức phóng nhanh vào bụi cây tìm kiếm. Một lúc sau, Lục Thất lôi trong bụi cây ra một tên nam nhân đứng tuổi mặt mày bặm trợn, trên đầu còn quấn băng.
Lục Thất lôi hắn đến trước mặt của Triệu Lăng Phong, đẩy hắn ngã lăn xuống đất, làm hắn đau đớn vô cùng.
" Không thể nào! Tiểu thư không thể xảy ra chuyện gì được! Huynh nói dối, ta không tin!"
Thiên Nham nhìn nàng mà lòng nặng trĩu, hắn chưa bao giờ gặp tình cảnh như thế này, nên cũng không biết an ủi Tiểu Yên như thế nào. Hắn chỉ có thể bất lực đứng đó.
Lão phu nhân trong phòng nghe thấy tiếng khóc đến thương tâm của Tiểu Yên, bà ấy cũng vội vàng đi ra tới. Nhìn Tiểu Yên ngồi dưới đất nấc nghẹn từng cơn, tâm lão phu nhân bất an, trong lòng bà ấy như lửa đốt. Hít một hơi thật sâu, lão phu nhân chân chậm chạp đi đến hỏi.
" Đã tìm thấy tiểu thư của ngươi chưa? Con bé đang ở đâu?" Dù vậy bà ấy cũng đã đoán được chút gì đó rồi.
Đáp lại lão phu nhân chỉ có tiếng khóc của Tiểu Yên, nàng không dám trả lời. Lão phu nhân nhắm mắt lại, bà ấy gầm lên giận dữ.
" Ta hỏi ngươi, Tiểu Nghiên đang ở đâu rồi!" Lão phu nhân giọng run run, cả người như muốn đổ gục xuống.
Thiên Nham đứng bên cạnh nhìn lão phu nhân, sau đó hắn thay Tiểu Yên nói lại những gì mình đã nhìn thấy.
Lão phu nhân nghe xong chỉ kịp ú ớ vài ba tiếng, rồi bà ấy ngã khụy xuống đất.
" Tử...Nghiên..đứa cháu...tội nghiệp của...!"
" Lão phu nhân, người làm sao vậy? Người đừng làm nô tỳ sợ!" Xuân Đào kế bên đưa tay đỡ lấy lão phu nhân, nhanh chóng đưa bà ấy vô phòng.
Thiên Nham lúc này cũng đỡ Tiểu Yên đứng dậy, hắn đưa nàng đi vào trong. Phía xa, mẫu nữ nhà Tô Diêu đang đứng khoanh tay nhìn mọi người, thấy họ đau khổ khóc lóc mà nở nụ cười hả hê sung sướng.
Dương Tử Ngọc hớn hở, miệng cười toe toét." Mẫu thân, người thật lợi hại, con hoàn toàn tâm phục khẩu phục!"
Tô Diêu nhếch môi đáp." Ta là ai chứ? Muốn nó chết là chuyện không khó! Được rồi, mau đi coi lão phu nhân làm sao kia kìa, đứng đây không khéo lại bị nghi ngờ!"
Nói xong hai người cất bước về hướng phòng ngủ của lão phu nhân đi đến.
Đêm đó Thiên Sơn tự chìm vào u ám, một mảnh u tối không nói thành lời.
Buổi sáng lão phu nhân tỉnh lại, bà ấy vẫn còn mơ màng, thì Tô Diêu đã đi vào, bà ta mặt mày bình thản lên tiếng.
" Mẫu thân, dù gì Tử Nghiên cũng chết rồi, người cũng bớt đau lòng, không lại ảnh hưởng đến thân thể của người nha!"
Lão phu nhân ôm ngực thở nặng nề, bà ấy giận dữ nhìn Tô Diêu lớn tiếng.
" Ngươi đừng ăn nói hàm hồ, con bé vẫn còn chưa tìm thấy xác, chứng tỏ nó vẫn còn sống! Ngươi thật sự mong nó chết lắm có đúng không? Bởi vì Tiểu Nghiên không phải là con ruột của ngươi!"
" Mẫu thân ta không có! Chỉ là bây giờ đến người cũng không tìm thấy, ta chỉ muốn người nghĩ thông một chút mà thôi! Chuẩn bị tâm lý trước, hồi sau không cần phải quá đau lòng!" Tô Diêu mặt cứng đờ lên tiếng thanh minh cho mình.
Nhưng điều này lại càng làm cho lão phu nhân càng tức giận." Ta vẫn biết ngươi luôn xem Tử Nghiên là cái gai trong mắt không thể nhổ được, bây giờ con bé gặp nạn ngươi tất nhiên phải vui vẻ rồi! Hừ, đừng nghĩ ta không biết tim ngươi chứa thứ gì bên trong!"
Tô Diêu trong lòng cũng không ưa lão phu nhân, bà ta tay nắm chặt lại đến trắng bệch, còn đang tính phản pháo lại lão phu nhân thì Dương Tử Ngọc từ ngoài đi vào lên tiếng.
" Tổ mẫu, người đừng có đổ hết lên đầu mẫu thân của con như vậy! Dương Tử Nghiên gặp họa thì can hệ gì tới mẫu thân chứ? Là do nó quá đen đủi mà thôi, biết trách ai bây giờ!"
" Ta không muốn nhìn thấy mẫu nữ hai ngươi, mau đi ra ngoài ngay cho ta!" Đến lúc này Lão phu nhân cũng không thê chịu nổi, bà ấy quá mệt mỏi với loại người vô phép tắc như vậy, liền lên tiếng đuổi bọn họ đi.
Tô Diêu cùng Dương Tử Ngọc cũng tự biết điều, hai người cong môi mà liếc nhìn nhau, rồi ngoe nguẩy rời đi.
Triệu Lăng Phong ở vương phủ cũng nhận được tin tức của Thiên Nham, trong lòng hắn tự nhiên lại lo lắng. Mặc kệ bên ngoài trời vẫn chưa sáng, hắn lập tức lên ngựa cùng Lục Thất đi ngay trong đêm đến Thiên Sơn tự.
Trời tờ mờ sáng, người và ngựa cũng đến nơi, Thiên Nham đã đứng bên ngoài chờ đợi hắn.
" Vương gia, ngài đến rồi! Cả đêm qua vẫn không tìm thấy Dương tiểu thư!" Hắn cung kính nói.
" Nữ nhân này có chết cũng phải là do ta định đoạt!" Hắn trầm giọng nói khẽ.
Triệu Lăng Phong cũng đã biết được mọi chuyện, hắn cùng Lục Thất và Thiên Nham đi đến hắc vực tìm kiếm kỹ một lần nữa. Sau khi tìm một vòng vẫn không có tung tích Dương Tử Nghiên, hắn lại lên tiếng hỏi Thiên Nham.
" Đêm qua có thấy kẻ nào khả nghi không?"
" Hôm qua chỉ tìm thấy giày của Dương tiểu thư thôi, thuộc hạ không nhìn thấy ai hết!Thiên Nham trả lời hắn.
Lúc này bụi cây gần đó bỗng phát ra tiếng động, Triệu Lăng Phong khẽ liếc nhìn Lục Thất ra hiệu. Hắn nhận được mệnh lệnh, lập tức phóng nhanh vào bụi cây tìm kiếm. Một lúc sau, Lục Thất lôi trong bụi cây ra một tên nam nhân đứng tuổi mặt mày bặm trợn, trên đầu còn quấn băng.
Lục Thất lôi hắn đến trước mặt của Triệu Lăng Phong, đẩy hắn ngã lăn xuống đất, làm hắn đau đớn vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.