Chương 21: Kim gia xuất hiện
Nguyễn Điệp
01/01/2018
Mưa trôi cả bầu trời nắng vì bỗng thấy chóng mặt
Thấm ướt lệ sầu môi đắng vì cảm thấy đau họng
Lần đầu gặp nhau dưới mưa thế méo nào bị cảm cúm luôn
Đầu trần dầm mưa thấm lâu, ngất vào viện...!
Mình hợp nhau đến như vậy, thế nhưng anh lại là gay...
Và em muốn hỏi anh rằng: bisexual or love man..?
Rồi lặng người đến vô tận trách sao được sự tàn nhẫn..
Anh trót vô tình xem ta như chị em tốt...!
- Cậu đang nghe cái gì vậy..?
Tivi bỗng nhiên tắt phụt cùng với tiếng nói của Dương làm Tấn tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn từ từ ngồi dậy rồi nhìn về phía cô gái:
- Ùm thì... tôi đang tìm hiểu về cái gương thần trên tường kia...! Tự nhiên nhấn nút một cái là nó xuất hiện người trong đó luôn...! Vi diệu thật...!
- Cái này người ta gọi là tivi...! Ngay đến cả thứ này mà cậu còn không biết thì trí nhớ cậu có vấn đề thật rồi...! Thôi không nói nữa! Cậu mau thay quần áo đi...!
- Có chuyện gì mà phải khẩn trương vậy...?
- Ông chủ chuẩn bị đến thăm cậu rồi...!
- Ông chủ...?
Tấn lại một lần nữa nhíu mày ngạc nhiên nhìn về phía Dương, cô gái dường như hiểu ý nên mỉm cười giải thích:
- Ông chủ là thầy của cậu ấy...! Là người sinh ra cậu...! Cậu hiểu rồi chứ...?
Tấn gật gù, rồi đứng dậy vào phòng vệ sinh thay lại bộ quần áo bệnh nhân thơm tho. Nhưng có điều hắn vẫn không hiểu, chỉ là gặp thầy mình thôi mà, sao cần phải tỏ ra trịnh thượng như vậy.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ chỉnh tề, Tấn ngồi trên giường chờ đợi, Dương cũng tỏ ra hồi hộp đứng ở gần cửa như đang chuẩn bị đón tiếp một nhân vật quan trong vậy. Một lúc sau, cả đoàn người tiến từ bên trái hành lang vào căn phòng, đi đầu là một người khoảng 60 tuổi trông có vẻ lạnh lùng và uy nghiêm.
Viện trưởng và vài bác sĩ đi phía sau trông có vẻ cúc cung và khúm núm, còn người đứng đầu vẫn không quan tâm chỉ lạnh lùng nhìn về phía Tấn với thái độ bàng quang:
- Tình hình nó sao rồi...?
- Thưa ông Kim, về sức khỏe của cậu hai thì đã ổn định, chỉ là trí nhớ thì không được tốt cho lắm...!
Viện trưởng nhẹ nhàng lên tiếng trả lời với thái độ từ tốn nhất, ông Kim lạnh lùng tiến về sát giường nhíu mày nhìn thẳng vào Tấn rồi:
- Có biết ta là ai không...?
- Là thầy....!
Đang định nói tiếp, Tấn bỗng thấy Dương mở miệng thật to như nhắc nhở mình, nhưng lại không phát ra tiếng gì cả, hình như là...!
- Bô...! Ông là ông bô phải không...?
Ông Kim mặt đỏ như gấc không nói lên lời rồi nguýt mắt nhìn về phía Bà Kim. Bà kim khúm núm rụt rè im lặng không nói gì, chỉ run rẩy đáp lại:
- Ông đừng giận nó...! Nó quên hết tất cả mọi việc rồi...!
- Nó có thể quên tất cả mọi thứ...! Nhưng tuyệt đối không được phép quên bố nói là ai...!
Ông Kim dứt lời rồi lạnh lùng bước ra khỏi cánh cửa, rồi ông dừng lại quay người nhìn về phía Tấn một lần nữa:
- Nhưng thế cũng may...! Ít ra hiện tại nó không còn là một thằng phá gia chi tử...! Có thể dạy dỗ lại từ đầu...! Bà liệu mà chăm sóc nó cho tốt...!
Tiếng bước chân dần dần nhỏ đi làm cho Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nghiêm mặt nhìn về Tấn rồi buông lời giận dỗi:
- Em đã bảo cậu mấy lần rồi...! Thấy ông chủ đến phải xưng là con gọi ông chủ là bố...! Thế mà cậu là gọi là ông bô...! Thật là...!
- Xin lỗi...! Nhất thời tôi lại quên khuấy đi mất...! Tưởng là ông bô...!
- Cũng may là bà chủ đỡ lời...! Không thì...!
- Thì sao...?
- Thì những người có mặt đều gặp rắc rối chứ sao...!
Dương nhíu mày dứt lời nhìn về phía Tấn, hắn cũng biết mình sai nên im lặng không nói nữa. Lúc này hắn mới cảm nhận rõ, xã hội hiện đại mà hắn đang sống cũng thực sự quá phức tạp.
Bỗng nhiên, đôi mắt Tấn lại mở to ra, khứu giác của hăn cảm nhận rõ mùi hắc hắc ngai ngái xốc thẳng vào mũi của mình. Hắn nhanh chân bước giường rồi mở toang cánh cửa phòng ra, miệng lẩm bẩm nói:
- Đúng mùi này rồi...! Không thể sai được...! Nơi này có....!
Lời kết: audio phần 1 phục ma trùng sinh ký hiện tại đã có audio trên youtube...!
Thấm ướt lệ sầu môi đắng vì cảm thấy đau họng
Lần đầu gặp nhau dưới mưa thế méo nào bị cảm cúm luôn
Đầu trần dầm mưa thấm lâu, ngất vào viện...!
Mình hợp nhau đến như vậy, thế nhưng anh lại là gay...
Và em muốn hỏi anh rằng: bisexual or love man..?
Rồi lặng người đến vô tận trách sao được sự tàn nhẫn..
Anh trót vô tình xem ta như chị em tốt...!
- Cậu đang nghe cái gì vậy..?
Tivi bỗng nhiên tắt phụt cùng với tiếng nói của Dương làm Tấn tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn từ từ ngồi dậy rồi nhìn về phía cô gái:
- Ùm thì... tôi đang tìm hiểu về cái gương thần trên tường kia...! Tự nhiên nhấn nút một cái là nó xuất hiện người trong đó luôn...! Vi diệu thật...!
- Cái này người ta gọi là tivi...! Ngay đến cả thứ này mà cậu còn không biết thì trí nhớ cậu có vấn đề thật rồi...! Thôi không nói nữa! Cậu mau thay quần áo đi...!
- Có chuyện gì mà phải khẩn trương vậy...?
- Ông chủ chuẩn bị đến thăm cậu rồi...!
- Ông chủ...?
Tấn lại một lần nữa nhíu mày ngạc nhiên nhìn về phía Dương, cô gái dường như hiểu ý nên mỉm cười giải thích:
- Ông chủ là thầy của cậu ấy...! Là người sinh ra cậu...! Cậu hiểu rồi chứ...?
Tấn gật gù, rồi đứng dậy vào phòng vệ sinh thay lại bộ quần áo bệnh nhân thơm tho. Nhưng có điều hắn vẫn không hiểu, chỉ là gặp thầy mình thôi mà, sao cần phải tỏ ra trịnh thượng như vậy.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ chỉnh tề, Tấn ngồi trên giường chờ đợi, Dương cũng tỏ ra hồi hộp đứng ở gần cửa như đang chuẩn bị đón tiếp một nhân vật quan trong vậy. Một lúc sau, cả đoàn người tiến từ bên trái hành lang vào căn phòng, đi đầu là một người khoảng 60 tuổi trông có vẻ lạnh lùng và uy nghiêm.
Viện trưởng và vài bác sĩ đi phía sau trông có vẻ cúc cung và khúm núm, còn người đứng đầu vẫn không quan tâm chỉ lạnh lùng nhìn về phía Tấn với thái độ bàng quang:
- Tình hình nó sao rồi...?
- Thưa ông Kim, về sức khỏe của cậu hai thì đã ổn định, chỉ là trí nhớ thì không được tốt cho lắm...!
Viện trưởng nhẹ nhàng lên tiếng trả lời với thái độ từ tốn nhất, ông Kim lạnh lùng tiến về sát giường nhíu mày nhìn thẳng vào Tấn rồi:
- Có biết ta là ai không...?
- Là thầy....!
Đang định nói tiếp, Tấn bỗng thấy Dương mở miệng thật to như nhắc nhở mình, nhưng lại không phát ra tiếng gì cả, hình như là...!
- Bô...! Ông là ông bô phải không...?
Ông Kim mặt đỏ như gấc không nói lên lời rồi nguýt mắt nhìn về phía Bà Kim. Bà kim khúm núm rụt rè im lặng không nói gì, chỉ run rẩy đáp lại:
- Ông đừng giận nó...! Nó quên hết tất cả mọi việc rồi...!
- Nó có thể quên tất cả mọi thứ...! Nhưng tuyệt đối không được phép quên bố nói là ai...!
Ông Kim dứt lời rồi lạnh lùng bước ra khỏi cánh cửa, rồi ông dừng lại quay người nhìn về phía Tấn một lần nữa:
- Nhưng thế cũng may...! Ít ra hiện tại nó không còn là một thằng phá gia chi tử...! Có thể dạy dỗ lại từ đầu...! Bà liệu mà chăm sóc nó cho tốt...!
Tiếng bước chân dần dần nhỏ đi làm cho Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nghiêm mặt nhìn về Tấn rồi buông lời giận dỗi:
- Em đã bảo cậu mấy lần rồi...! Thấy ông chủ đến phải xưng là con gọi ông chủ là bố...! Thế mà cậu là gọi là ông bô...! Thật là...!
- Xin lỗi...! Nhất thời tôi lại quên khuấy đi mất...! Tưởng là ông bô...!
- Cũng may là bà chủ đỡ lời...! Không thì...!
- Thì sao...?
- Thì những người có mặt đều gặp rắc rối chứ sao...!
Dương nhíu mày dứt lời nhìn về phía Tấn, hắn cũng biết mình sai nên im lặng không nói nữa. Lúc này hắn mới cảm nhận rõ, xã hội hiện đại mà hắn đang sống cũng thực sự quá phức tạp.
Bỗng nhiên, đôi mắt Tấn lại mở to ra, khứu giác của hăn cảm nhận rõ mùi hắc hắc ngai ngái xốc thẳng vào mũi của mình. Hắn nhanh chân bước giường rồi mở toang cánh cửa phòng ra, miệng lẩm bẩm nói:
- Đúng mùi này rồi...! Không thể sai được...! Nơi này có....!
Lời kết: audio phần 1 phục ma trùng sinh ký hiện tại đã có audio trên youtube...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.