Chương 22: Tử bạch thử
Nguyễn Điệp
01/01/2018
- Có gì?
Dương ngạc nhiên lên tiếng hỏi, Tấn không nói gì chỉ im lặng hồi lâu nhìn về phía cô gái rồi nhẹ nhàng trả lời:
- Có mùi hoa sữa...!
- Hoa sữa á...? Sao em không ngửi thấy nhỉ...?
Dương cố gắng hít thật sâu, nhưng rồi cô ta nhăn mặt lắc đầu. Tấn thở dài xoa bụng rồi lờ đờ lên tiếng:
- Tự nhiên không hiểu sao lại thấy đói bụng...!
- Cậu đói sao..? Để em xuống căng tin mua cho cậu ít cháo...!
- Vậy phiền cô...!
Tấn quay người đi vào phòng nhưng hắn không tiến lại chiếc giường mà giả vờ đi vài bước rồi quay lại lấp ló ở cửa chính nhìn về phía Dương. Chờ sau khi cho cô gái đi khuất thì hắn mới đi về phía bên phải hành lang, hếch mũi lên cố gắng tìm ra cái mùi ngai ngái đấy từ đâu phát ra.
Càng tiến về phía trước, mùi ngai ngái đó càng nồng nặc làm hắn đưa tay lên bit mũi. Đang loay hoay nhìn mọi thứ xung quanh một cách đề phòng thì bỗng nhiên một cánh tay chạm vào vai Tấn làm hắn giật mình:
- Anh làm gì ở đây vậy...?
Tấn quay người lại nhìn về phía sau, trước mặt hắn là một cô gái mặc áo blue trắng đang biểu lộ thái độ hoài nghi. Nhưng sau đó cô ta mở to đôi mắt rồi mấp máy nói lắp:
- Cậu... Cậu Kim Hổ...!
- Cô biết tôi sao...?
- Ai ở trong bệnh viện này lại không biết cậu chứ..? Sao cậu xuống dưới khoa nội tiết làm gì...?
- À... tôi lạc đường...!
- Để tôi đưa cậu về phòng...!
Dù rất muốn ở lại dò xét thêm, nhưng Tấn suy đi tính lại tốt nhất là cứ từ từ tìm hiểu nên theo chân cô y tá đi về phía phòng mình. Đang suy nghĩ mông lung không biết nên tìm hiểu theo hướng nào, thì bỗng nhiên mấy y tá chạy đến với khuôn mặt khá hốt hoảng:
- Yến ơi..! Khoa dược lại xảy ra chuyện rồi...!
- Chuyện gì tí nữa nói sau...! Đợi tôi đưa bệnh nhân về phòng đã...!
Mấy cô y tá quay sang nhìn Tấn rồi mở to mắt thốt lên:
- Cậu Kim Hổ...!
Tấn nhíu mày nhìn về phía mấy người y tá rồi mỉm cười đáp lại:
- Chào các cô...! Có việc gì quan trọng sao...?
- Không... chỉ là công việc thường ngày thôi...!
Tấn nghiêm mặt trợn măt nhìn về đám y tá rồi rít lên từng lời:
- Nếu còn nói dối...! Đừng trách tôi báo cho viện trưởng đuổi việc các cô...!
Nghe thấy vậy, mấy cô y tá tái xanh mặt lại nhìn nhau không dám lên tiếng. Rồi cô y tá tên Yến mới rụt rè mở lời:
- Thực ra bệnh viện xảy ra chuyện kì lạ...!
- Kì lạ ra sao...?
- Lãnh đạo bệnh viện không cho phép chúng tôi tiết lộ quá nhiều...!
- Yên tâm...! Có chuyện gì xảy ra thì tôi chịu trách nhiệm...!
Lúc này mấy cô y tá mới thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ lên tiếng:
- Bọn tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra... chỉ biết là chuột bạch thí nghiệm trong khoa dược bỗng nhiên chết sạch...! Mà bọn nó còn chết cực kì kinh tởm cơ...!
- Kinh tởm ra sao...?
- Bị thứ gì đó nhai ngấu nghiến...!
Lời kết: Cuộc đời cúa con người giống như một bộ phim vậy...!
Đôi khi phải trải qua giông bão, chông gai, cay đắng...! Thì mới là một bộ phim đáng xem...!
Dương ngạc nhiên lên tiếng hỏi, Tấn không nói gì chỉ im lặng hồi lâu nhìn về phía cô gái rồi nhẹ nhàng trả lời:
- Có mùi hoa sữa...!
- Hoa sữa á...? Sao em không ngửi thấy nhỉ...?
Dương cố gắng hít thật sâu, nhưng rồi cô ta nhăn mặt lắc đầu. Tấn thở dài xoa bụng rồi lờ đờ lên tiếng:
- Tự nhiên không hiểu sao lại thấy đói bụng...!
- Cậu đói sao..? Để em xuống căng tin mua cho cậu ít cháo...!
- Vậy phiền cô...!
Tấn quay người đi vào phòng nhưng hắn không tiến lại chiếc giường mà giả vờ đi vài bước rồi quay lại lấp ló ở cửa chính nhìn về phía Dương. Chờ sau khi cho cô gái đi khuất thì hắn mới đi về phía bên phải hành lang, hếch mũi lên cố gắng tìm ra cái mùi ngai ngái đấy từ đâu phát ra.
Càng tiến về phía trước, mùi ngai ngái đó càng nồng nặc làm hắn đưa tay lên bit mũi. Đang loay hoay nhìn mọi thứ xung quanh một cách đề phòng thì bỗng nhiên một cánh tay chạm vào vai Tấn làm hắn giật mình:
- Anh làm gì ở đây vậy...?
Tấn quay người lại nhìn về phía sau, trước mặt hắn là một cô gái mặc áo blue trắng đang biểu lộ thái độ hoài nghi. Nhưng sau đó cô ta mở to đôi mắt rồi mấp máy nói lắp:
- Cậu... Cậu Kim Hổ...!
- Cô biết tôi sao...?
- Ai ở trong bệnh viện này lại không biết cậu chứ..? Sao cậu xuống dưới khoa nội tiết làm gì...?
- À... tôi lạc đường...!
- Để tôi đưa cậu về phòng...!
Dù rất muốn ở lại dò xét thêm, nhưng Tấn suy đi tính lại tốt nhất là cứ từ từ tìm hiểu nên theo chân cô y tá đi về phía phòng mình. Đang suy nghĩ mông lung không biết nên tìm hiểu theo hướng nào, thì bỗng nhiên mấy y tá chạy đến với khuôn mặt khá hốt hoảng:
- Yến ơi..! Khoa dược lại xảy ra chuyện rồi...!
- Chuyện gì tí nữa nói sau...! Đợi tôi đưa bệnh nhân về phòng đã...!
Mấy cô y tá quay sang nhìn Tấn rồi mở to mắt thốt lên:
- Cậu Kim Hổ...!
Tấn nhíu mày nhìn về phía mấy người y tá rồi mỉm cười đáp lại:
- Chào các cô...! Có việc gì quan trọng sao...?
- Không... chỉ là công việc thường ngày thôi...!
Tấn nghiêm mặt trợn măt nhìn về đám y tá rồi rít lên từng lời:
- Nếu còn nói dối...! Đừng trách tôi báo cho viện trưởng đuổi việc các cô...!
Nghe thấy vậy, mấy cô y tá tái xanh mặt lại nhìn nhau không dám lên tiếng. Rồi cô y tá tên Yến mới rụt rè mở lời:
- Thực ra bệnh viện xảy ra chuyện kì lạ...!
- Kì lạ ra sao...?
- Lãnh đạo bệnh viện không cho phép chúng tôi tiết lộ quá nhiều...!
- Yên tâm...! Có chuyện gì xảy ra thì tôi chịu trách nhiệm...!
Lúc này mấy cô y tá mới thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ lên tiếng:
- Bọn tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra... chỉ biết là chuột bạch thí nghiệm trong khoa dược bỗng nhiên chết sạch...! Mà bọn nó còn chết cực kì kinh tởm cơ...!
- Kinh tởm ra sao...?
- Bị thứ gì đó nhai ngấu nghiến...!
Lời kết: Cuộc đời cúa con người giống như một bộ phim vậy...!
Đôi khi phải trải qua giông bão, chông gai, cay đắng...! Thì mới là một bộ phim đáng xem...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.