Chương 197: Gieo trồng vụ xuân
Úy Vũ Trúc
11/07/2022
Tháng giêng còn chưa qua, mưa xuân đã bắt đầu rơi liên miên, ngoại trừ một ngày hai rồng ngẩng đầu ngắn ngủi kia là còn sáng sủa, những ngày còn lại nếu không phải trời đang mưa, thì chính là trời âm u sắp mưa.
Dường như mùa xuân năm nay phá lệ đến sớm, cũng phá lệ mãnh liệt.
Sau mưa xuân, gió xuân lại thổi, cỏ xanh dưới đất như ăn phải thuốc dinh dưỡng Khoa Khoa nói kia, đua nhau vươn lên, rõ ràng lúc Mãn Bảo ngủ cỏ dại hai bên đường chỉ mới nhú một chút, sau một giấc ngủ, hai bên đường đã là một mảnh xanh um.
Sau đó Mãn bảo liền cõng rương đựng sách của mình, lại vác một cái ô không biết lớn hơn bé bao nhiêu lần che mưa đi học.
Nhà huynh đệ nhà họ Chu lại không có đãi ngộ tốt như bé, mặc dù mưa phùn giăng đầy trời nhưng bọn họ vẫn ra ra đồng làm việc.
Mặc áo tơi vào, vác cuốc và lê xuống ruộng.
Đồng ruộng nhà họ Chu không ít, rất khó có thể chăm bón cẩn thận như lời Khoa Khoa nói, thậm chí có tiền như nhà Bạch địa chủ cũng không làm được.
Chỗ nào có nước có đất tốt thì toàn bộ trồng lúa nước, kém hơn chút thì gieo trồng tiểu mạch, nếu không phải ruộng, hoặc ruộng cạn thì gieo trồng các loại cây đậu và trồng củ quả.
Ví dụ như mấy quả bí đao, bí ngòi, bí đỏ Mãn Bảo rất không thích ăn.
Nhà Chu gia nhiều ruộng, nhưng cũng nhiều lao động.
Cày ruộng gần như là chuyện của cánh đàn ông, nhưng thỉnh thoảng mấy nàng tiểu Tiền thị cũng sẽ vác cuốc cùng nhau xuống ruộng san đất.
Năm ngay ngoại trừ ruộng tốt trong nhà, ba mảnh đất hoang nhà bọn họ khai hoang kia cũng phải chăm bón tỉ mỉ một chút, bởi vì trên đó gieo trồng gừng và củ mài rất đáng giá.
Đặc biệt là gừng, ngay cả Chu tam lang vừa mới vào nghề cũng vô cùng để bụng, mấy ngày đều đến lúc chạng vạng để bón phân, tranh thủ trước khi gieo trồng làm đất màu mỡ hơn chút.
Vì để ngăn không cho cỏ mọc lên, đám Chu tam lang còn rải một lớp rơm rạ mỏng lên trên đất.
Đây là bí mật năm ngoái Mãn Bảo phát hiện ra trong lúc gieo trồng gừng và củ mài.
Năm ngoái bởi vì nhiệt độ không khí quá mức thất thường, sau khi gieo hạt phải giữ ấm, bọn họ đã rải một lớp rơm rạ lên trên để giữ ấm, cuối cùng phát hiện ra chỗ bị rơm rạ che lấp thì không quá nhiều cỏ dại.
Cho nên năm nay bọn họ cũng làm như vậy, lúc gieo hạt thì bỏ rơm rạ ra, gieo xong thì lại đắp lại.
Như vậy lúc gừng nảy mầm mọc ra, cỏ dại còn chưa mọc lên được, tiết kiệm cho bọn họ không ít thời gian.
Dù sao bây giờ đang là lúc bận rộn vụ xuân, bọn họ thực sự rất bận.
Năm nay trong nhà lại có thêm hai mươi mẫu đất của Chu tứ lang, cho nên bọn họ e rằng không thể đi đến nhà họ Bạch làm công ngắn ngày.
Cái này có nghĩa là đầu xuân bọn họ sẽ bị giảm bớt một khoản thu vào, đương nhiên, bây giờ thu nhập hạ thấp, chờ đến lúc vào thu thu hoạch lúa nước vào cây đậu, thì bọn họ sẽ kiếm được một khoản cao hơn năm ngoái.
Trên lý luận là như thế, nếu ông trời nể mặt, năm nay có thể mưa thuận gió hòa như ba năm trước.
Chẳng qua thời tiết năm nay đúng là hơi quái lạ.
Đầu xuân đã đổ mưa tí tách không ngừng, nước ở ngoài ruộng tăng nhiều, Chu lão đầu không thể không mang mấy đưa con trai đi thoát nước. Lúc đang đưa mặt ưu sầu nhìn ông trời, không quá hai ngày, trời liền tạnh.
Chu lão đầu gần như không dám chậm trễ, lập tức dẫn cả nhà đi gieo mạ, ngay cả Nhị Đầu và Nhị Nha cũng đều phải xuống ruộng. Cả nhà ngoại trừ bốn đứa bé là Mãn Bảo, Tam Đầu, Tam Nha và Tứ Đầu, thì ngay đến Tiền thị cũng bận như con quay.
Bởi vì người trong nhà đều ra đồng, tự nhiên bà phải gánh vác mấy việc nhà. Cho dù bà không thể làm việc nặng, nhưng mấy chuyện nấu cơm làm thức ăn, quét tước sân nhà thì vẫn có thể làm được.
Hơn nữa còn có mấy đứa Mãn Bảo giúp đỡ, kể từ đó, một người ốm yếu bốn đứa trẻ, thế mà cũng giúp cho trong nhà đỡ bận.
Mùa xuân gieo trồng gấp và mùa thu gặt gấp mệt như nhau, người trong nhà gầy xuống với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, Mãn Bảo đau lòng vô cùng, mở hộp tiền của mình ra, đếm số tiền đồng bên trong, sau đó lấy ra hai mươi văn để mua thịt.
Bé cảm thấy tuy rằng thịt heo không ngon bằng thịt dê, nhưng nó rẻ nha.
Tính toán lâu dài, vẫn là mua thịt heo có lời hơn chút, chỉ là có hơi ngại ngùng, dù sao nhà tứ tẩu tương lai của bé bán thịt dê, hơn nữa hai quán thịt còn ở cạnh nhau.
Đại Đầu phụ trách cầm tiền mua thịt hiển nhiên cũng biết điều này, lần nào trước khi đi mua thịt cũng sẽ hỏi Chu tứ lang xem có muốn chuyển lời gì không.
Chu tứ lang bận rộn mệt đến không chịu được, căn bản không còn đầu óc nghĩ nhiều, nghe vậy liền tiện tay hái một đống hoa dại bên đường đưa cho cậu, "Thay ta đưa cho nàng."
Mãn Bảo thích để hoa hoa cỏ cỏ trong phòng mình, lúc không có hoa, cỏ dại cũng được trọng dụng, ngay cả mấy đứa Đại Nha Nhị Nha cũng thế, ngày nào cũng quấn lấy nhị ca làm bình trúc cho các bé cắm hoa.
Cho nên Chu tứ lang cho ra một cái kết luận, con gái đều thích hoa hoa cỏ cỏ.
Những thứ khác hắn không có, hoa hoa cỏ cỏ lại có rất nhiều, trên đường, trên núi, chỗ nào cũng thấy.
Chờ đến khi hoa ven đường bị hắn hái hết, hắn liền sẽ ở lúc nghỉ ngơi tiện tay hái một ít hoa đẹp trên núi về, bảo Mãn Bảo chọn lựa sau đó để trong xô nước, ngày hôm sau đưa hoa tươi cho Đại Đầu, bảo lúc cậu lúc đi mua thịt thì đưa cho Phương tiểu nương tử.
Cho nên, từ sau vụ xuân, ngày nào Đại Đầu cũng lên chợ lớn một chuyến để mua thịt, phần lớn là mua thịt heo, thỉnh thoảng mới mua thịt dê.
Nhưng bất kể là cậu mua thịt gì, đều sẽ thay tứ thúc đưa cho tứ thẩm tương lai một bó hoa.
Không nói nhà họ Phương, toàn bộ thôn Đại Lê đều đã biết, lúc nhàn rỗi còn nói với nhau, "Ôi chao, thằng tư nhà họ Chu này cũng xem trọng Nhị Nữu thật, vị hôn phu này của Nhị Nữu chọn tốt đấy."
Đến nỗi việc nhà họ Chu luôn đến quán thịt ở bên cạnh mua, mấy ngày đầu còn có người nói thầm trong lòng, ngay cả nhà họ Phương cũng thấy hơi không thoải mái, nhưng sau hơn mười ngày tặng hoa, trong lòng mọi người chỉ còn lại sự thoải mái.
Còn việc không đến nhà vợ tương lai mua thịt mà đến quán thịt bên cạnh, mọi người cũng tỏ vẻ thấu hiểu từ đáy lòng, dù sao hai nhà không bán cùng loại thịt, giá cũng hơn kém rất nhiều.
Mặt khác, mọi người cảm thấy dù điều kiện nhà họ Chu so ra thì kém nhà họ Phương, chỉ có thể lựa chọn thịt heo rẻ hơn, nhưng ở nơi nông thôn này, nhà có thể ngày nào cũng ăn thịt cũng không có mấy nhà.
Ngay đến trưởng thôn thôn Đại Lê cũng không nỡ bỏ tiền ăn như vậy.
Dưới sự so sánh này, có vẻ gia cảnh nhà họ Chu còn rất không tồi đấy.
Dù sao Trình thị cũng an tâm hơn rất nhiều, bà nói: "Tuy rằng cũng chỉ trong ngày mùa nhà bọn họ mới ngày nào cũng mua thịt, nhưng nhà có khả năng mua được như vậy cũng không nhiều, hiển nhiên gia sản nhà bọn họ vẫn phải có."
Ít nhất không thể kém hơn mấy nhà bọn họ đã xem trước đó, mấy nhà kia của cải nhìn có vẻ dày hơn nhà họ Chu, nhưng dường như cũng không nỡ bỏ tiền ra mua thịt mỗi ngày như vậy.
Nhà họ Phương chính là đồ tể, thôn dân ở mấy thôn xung quanh muốn mua thịt, thì trên cơ bản đều tới thôn Đại Lê.
Cho nên đối với việc gia cảnh nhà ai như thế nào, bọn họ hiểu biết nhất.
Phương đồ tể liền nói: "Cũng chỉ còn hai tháng, chờ vụ xuân xong thì gả chồng, khoảng thời gian này bảo nàng ít ra ngoài thôi, chú ý che chắn, nói không chừng có thể trắng lên một ít, ta thấy thằng nhóc Chu tứ kia cái khác thì thôi, chỉ có khuôn mặt cái mồm kia còn được."
Hiển nhiên, Phương đồ tể cũng muốn về mặt giá trị nhan sắc con gái mình có thể xứng đôi với Chu tứ lang.
Dường như mùa xuân năm nay phá lệ đến sớm, cũng phá lệ mãnh liệt.
Sau mưa xuân, gió xuân lại thổi, cỏ xanh dưới đất như ăn phải thuốc dinh dưỡng Khoa Khoa nói kia, đua nhau vươn lên, rõ ràng lúc Mãn Bảo ngủ cỏ dại hai bên đường chỉ mới nhú một chút, sau một giấc ngủ, hai bên đường đã là một mảnh xanh um.
Sau đó Mãn bảo liền cõng rương đựng sách của mình, lại vác một cái ô không biết lớn hơn bé bao nhiêu lần che mưa đi học.
Nhà huynh đệ nhà họ Chu lại không có đãi ngộ tốt như bé, mặc dù mưa phùn giăng đầy trời nhưng bọn họ vẫn ra ra đồng làm việc.
Mặc áo tơi vào, vác cuốc và lê xuống ruộng.
Đồng ruộng nhà họ Chu không ít, rất khó có thể chăm bón cẩn thận như lời Khoa Khoa nói, thậm chí có tiền như nhà Bạch địa chủ cũng không làm được.
Chỗ nào có nước có đất tốt thì toàn bộ trồng lúa nước, kém hơn chút thì gieo trồng tiểu mạch, nếu không phải ruộng, hoặc ruộng cạn thì gieo trồng các loại cây đậu và trồng củ quả.
Ví dụ như mấy quả bí đao, bí ngòi, bí đỏ Mãn Bảo rất không thích ăn.
Nhà Chu gia nhiều ruộng, nhưng cũng nhiều lao động.
Cày ruộng gần như là chuyện của cánh đàn ông, nhưng thỉnh thoảng mấy nàng tiểu Tiền thị cũng sẽ vác cuốc cùng nhau xuống ruộng san đất.
Năm ngay ngoại trừ ruộng tốt trong nhà, ba mảnh đất hoang nhà bọn họ khai hoang kia cũng phải chăm bón tỉ mỉ một chút, bởi vì trên đó gieo trồng gừng và củ mài rất đáng giá.
Đặc biệt là gừng, ngay cả Chu tam lang vừa mới vào nghề cũng vô cùng để bụng, mấy ngày đều đến lúc chạng vạng để bón phân, tranh thủ trước khi gieo trồng làm đất màu mỡ hơn chút.
Vì để ngăn không cho cỏ mọc lên, đám Chu tam lang còn rải một lớp rơm rạ mỏng lên trên đất.
Đây là bí mật năm ngoái Mãn Bảo phát hiện ra trong lúc gieo trồng gừng và củ mài.
Năm ngoái bởi vì nhiệt độ không khí quá mức thất thường, sau khi gieo hạt phải giữ ấm, bọn họ đã rải một lớp rơm rạ lên trên để giữ ấm, cuối cùng phát hiện ra chỗ bị rơm rạ che lấp thì không quá nhiều cỏ dại.
Cho nên năm nay bọn họ cũng làm như vậy, lúc gieo hạt thì bỏ rơm rạ ra, gieo xong thì lại đắp lại.
Như vậy lúc gừng nảy mầm mọc ra, cỏ dại còn chưa mọc lên được, tiết kiệm cho bọn họ không ít thời gian.
Dù sao bây giờ đang là lúc bận rộn vụ xuân, bọn họ thực sự rất bận.
Năm nay trong nhà lại có thêm hai mươi mẫu đất của Chu tứ lang, cho nên bọn họ e rằng không thể đi đến nhà họ Bạch làm công ngắn ngày.
Cái này có nghĩa là đầu xuân bọn họ sẽ bị giảm bớt một khoản thu vào, đương nhiên, bây giờ thu nhập hạ thấp, chờ đến lúc vào thu thu hoạch lúa nước vào cây đậu, thì bọn họ sẽ kiếm được một khoản cao hơn năm ngoái.
Trên lý luận là như thế, nếu ông trời nể mặt, năm nay có thể mưa thuận gió hòa như ba năm trước.
Chẳng qua thời tiết năm nay đúng là hơi quái lạ.
Đầu xuân đã đổ mưa tí tách không ngừng, nước ở ngoài ruộng tăng nhiều, Chu lão đầu không thể không mang mấy đưa con trai đi thoát nước. Lúc đang đưa mặt ưu sầu nhìn ông trời, không quá hai ngày, trời liền tạnh.
Chu lão đầu gần như không dám chậm trễ, lập tức dẫn cả nhà đi gieo mạ, ngay cả Nhị Đầu và Nhị Nha cũng đều phải xuống ruộng. Cả nhà ngoại trừ bốn đứa bé là Mãn Bảo, Tam Đầu, Tam Nha và Tứ Đầu, thì ngay đến Tiền thị cũng bận như con quay.
Bởi vì người trong nhà đều ra đồng, tự nhiên bà phải gánh vác mấy việc nhà. Cho dù bà không thể làm việc nặng, nhưng mấy chuyện nấu cơm làm thức ăn, quét tước sân nhà thì vẫn có thể làm được.
Hơn nữa còn có mấy đứa Mãn Bảo giúp đỡ, kể từ đó, một người ốm yếu bốn đứa trẻ, thế mà cũng giúp cho trong nhà đỡ bận.
Mùa xuân gieo trồng gấp và mùa thu gặt gấp mệt như nhau, người trong nhà gầy xuống với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, Mãn Bảo đau lòng vô cùng, mở hộp tiền của mình ra, đếm số tiền đồng bên trong, sau đó lấy ra hai mươi văn để mua thịt.
Bé cảm thấy tuy rằng thịt heo không ngon bằng thịt dê, nhưng nó rẻ nha.
Tính toán lâu dài, vẫn là mua thịt heo có lời hơn chút, chỉ là có hơi ngại ngùng, dù sao nhà tứ tẩu tương lai của bé bán thịt dê, hơn nữa hai quán thịt còn ở cạnh nhau.
Đại Đầu phụ trách cầm tiền mua thịt hiển nhiên cũng biết điều này, lần nào trước khi đi mua thịt cũng sẽ hỏi Chu tứ lang xem có muốn chuyển lời gì không.
Chu tứ lang bận rộn mệt đến không chịu được, căn bản không còn đầu óc nghĩ nhiều, nghe vậy liền tiện tay hái một đống hoa dại bên đường đưa cho cậu, "Thay ta đưa cho nàng."
Mãn Bảo thích để hoa hoa cỏ cỏ trong phòng mình, lúc không có hoa, cỏ dại cũng được trọng dụng, ngay cả mấy đứa Đại Nha Nhị Nha cũng thế, ngày nào cũng quấn lấy nhị ca làm bình trúc cho các bé cắm hoa.
Cho nên Chu tứ lang cho ra một cái kết luận, con gái đều thích hoa hoa cỏ cỏ.
Những thứ khác hắn không có, hoa hoa cỏ cỏ lại có rất nhiều, trên đường, trên núi, chỗ nào cũng thấy.
Chờ đến khi hoa ven đường bị hắn hái hết, hắn liền sẽ ở lúc nghỉ ngơi tiện tay hái một ít hoa đẹp trên núi về, bảo Mãn Bảo chọn lựa sau đó để trong xô nước, ngày hôm sau đưa hoa tươi cho Đại Đầu, bảo lúc cậu lúc đi mua thịt thì đưa cho Phương tiểu nương tử.
Cho nên, từ sau vụ xuân, ngày nào Đại Đầu cũng lên chợ lớn một chuyến để mua thịt, phần lớn là mua thịt heo, thỉnh thoảng mới mua thịt dê.
Nhưng bất kể là cậu mua thịt gì, đều sẽ thay tứ thúc đưa cho tứ thẩm tương lai một bó hoa.
Không nói nhà họ Phương, toàn bộ thôn Đại Lê đều đã biết, lúc nhàn rỗi còn nói với nhau, "Ôi chao, thằng tư nhà họ Chu này cũng xem trọng Nhị Nữu thật, vị hôn phu này của Nhị Nữu chọn tốt đấy."
Đến nỗi việc nhà họ Chu luôn đến quán thịt ở bên cạnh mua, mấy ngày đầu còn có người nói thầm trong lòng, ngay cả nhà họ Phương cũng thấy hơi không thoải mái, nhưng sau hơn mười ngày tặng hoa, trong lòng mọi người chỉ còn lại sự thoải mái.
Còn việc không đến nhà vợ tương lai mua thịt mà đến quán thịt bên cạnh, mọi người cũng tỏ vẻ thấu hiểu từ đáy lòng, dù sao hai nhà không bán cùng loại thịt, giá cũng hơn kém rất nhiều.
Mặt khác, mọi người cảm thấy dù điều kiện nhà họ Chu so ra thì kém nhà họ Phương, chỉ có thể lựa chọn thịt heo rẻ hơn, nhưng ở nơi nông thôn này, nhà có thể ngày nào cũng ăn thịt cũng không có mấy nhà.
Ngay đến trưởng thôn thôn Đại Lê cũng không nỡ bỏ tiền ăn như vậy.
Dưới sự so sánh này, có vẻ gia cảnh nhà họ Chu còn rất không tồi đấy.
Dù sao Trình thị cũng an tâm hơn rất nhiều, bà nói: "Tuy rằng cũng chỉ trong ngày mùa nhà bọn họ mới ngày nào cũng mua thịt, nhưng nhà có khả năng mua được như vậy cũng không nhiều, hiển nhiên gia sản nhà bọn họ vẫn phải có."
Ít nhất không thể kém hơn mấy nhà bọn họ đã xem trước đó, mấy nhà kia của cải nhìn có vẻ dày hơn nhà họ Chu, nhưng dường như cũng không nỡ bỏ tiền ra mua thịt mỗi ngày như vậy.
Nhà họ Phương chính là đồ tể, thôn dân ở mấy thôn xung quanh muốn mua thịt, thì trên cơ bản đều tới thôn Đại Lê.
Cho nên đối với việc gia cảnh nhà ai như thế nào, bọn họ hiểu biết nhất.
Phương đồ tể liền nói: "Cũng chỉ còn hai tháng, chờ vụ xuân xong thì gả chồng, khoảng thời gian này bảo nàng ít ra ngoài thôi, chú ý che chắn, nói không chừng có thể trắng lên một ít, ta thấy thằng nhóc Chu tứ kia cái khác thì thôi, chỉ có khuôn mặt cái mồm kia còn được."
Hiển nhiên, Phương đồ tể cũng muốn về mặt giá trị nhan sắc con gái mình có thể xứng đôi với Chu tứ lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.