Chương 196: Quả bóng trúc
Úy Vũ Trúc
11/07/2022
Mãn Bảo thu hoạch được một rương đầy đồ chơi mới lạ, Bạch Thiện Bảo giúp bé cùng nhau nâng rương về nhà.
Tiểu Tiền thị và hai chị em dâu đang làm đậu phụ, bởi vì tết đến, gần đây người đổi đậu phụ khá nhiều, hầu như ngày nào các nàng cũng làm đậu phụ, mà mỗi lần làm đậu phụ đều đưa đến nhà họ Bạch một ít.
Nàng đang thái đậu phụ, ngẩng đầu thấy tiểu công tử nhà họ Bạch và Mãn Bảo đang nâng cái rương bảo bối của bé qua cửa, chào các nàng một tiếng xong liền đi vào trong sân, nàng vội vàng gọi lại hỏi, "Hai đứa nâng cái gì đấy?"
Mãn Bảo nói: "Nâng rương bảo bối của ta nha, chị dâu, hôm nay chúng ta so xem ai có nhiều đồ chơi hơn, thú vị lắm."
Xem ra chỉ là trò chơi của bọn trẻ, tiểu Tiền thị không có hứng thú, nàng cười với tiểu công tử nhà họ Bạch: "Tiểu công tử, hôm nay nhà ta làm đậu phụ, tí nữa người mang một ít về nhé, để bà nội và mẫu thân người nếm thử."
Bạch Thiện Bảo gật đầu, dù sao cứ cách một thời gian nhà họ Chu lại đưa đậu phụ qua nhà cậu, cậu đã quen rồi.
Hai người nâng cái rương về phòng Mãn Bảo, đây không phải là lần đầu tiên Bạch Thiện Bảo vào khuê phòng của Mãn Bảo, nhưng vẫn không kìm được tò mò nhìn khắp nơi, bởi vì mỗi lần tới, phòng của bé đều sẽ có chút mới lạ.
Mấy cái mới lạ đấy phần nhiều đều là đồ dùng trong nhà, đặc biệt là đồ vật Chu nhị lang thêm vào cho bé.
Ví dụ như, vốn dĩ kệ sách bằng trúc kia chỉ có một kệ đơn ba tầng, bây giờ bên cạnh nó lại có thêm một cái kệ bốn tầng, bên trên cũng không để sách, dù sao sách của Mãn Bảo cũng chỉ có mấy quyển như vậy.
Một cái kệ đơn là đủ dùng.
Mà cái kệ sách mới thêm này, tầng trên cùng để một hàng bình hoa bằng trúc trông như cái chai, bên trong còn cắm mấy cọng cỏ dại.
Bạch Thiện Bảo:......
Thấy Bạch Thiện Bảo nhìn bình hoa của bé, Mãn Bảo liền nói: "Đẹp không? Đây là nhị ca đan giúp ta đấy."
Bé có chút đắc ý, đây chính là kiểu dáng bé nhìn thấy trong trung tâm mua sắm, chẳng qua cần rất nhiều tích phân, cho nên Mãn Bảo dứt khoát vẽ ra để nhị ca làm giúp bé.
Có lần bé còn muốn bán bình hoa cho Khoa Khoa, chỉ cần Khoa Khoa đưa cho bé nửa số tích phân của giá trong trung tâm mua sắm là được.
Chẳng qua Khoa Khoa nói, nó không có công năng này, trung tâm mua sắm là nơi do con người mở ra, là phúc lợi cho ký chủ, nếu bé định làm kinh doanh, thì chỉ riêng phí dụng cho cước phí bé đã không đủ trả rồi.
Mãn Bảo nửa hiểu nửa không, chỉ biết một điều là, ngoại trừ việc đưa đồ vật cho Bách Khoa Quán, thì bé không thể đưa đồ vật cho người khác, bằng không chỉ riêng phí vận chuyển đã mất rất nhiều.
Mãn Bảo liền chỉ có thể tiếc nuối đặt bình hoa bằng trúc nhị ca làm cho ở trong phòng mình.
Ở tầng bên dưới có một quả bóng lớn làm bằng trúc, đây cũng là thứ Mãn Bảo nhìn thấy trong trung tâm mua sắm, sau đó bảo nhị ca làm.
Từ sau khi biết có thể tìm được rất nhiều đồ tre trúc trong trung tâm mua sắm, Mãn Bảo liền thích tìm ở bên trong này, sau đó thấy cái nào đẹp sẽ vẽ ra để nhị ca làm cho.
Chu nhị lang cảm thấy làm quả bóng trúc dễ hơn làm bình hoa nhiều, cho nên hắn làm một phát mấy cái liền.
Mãn Bảo đặt quả lớn nhất trên kệ sách, còn quả nhỏ hay chơi thì để vào trong rương đồ chơi, bây giờ đã bị Bạch nhị lang mua mất.
Lúc này, Bạch Thiện Bảo liền nhìn quả bóng trúc to kia không rời mắt được, thèm muốn vô cùng.
Chẳng qua Mãn Bảo không bán, bởi vì quả bóng này bé cũng rất thích.
Nhưng nghĩ đến nguyên tắc có gì tốt phải chia sẻ với bạn bè, bé đồng ý cho cậu mượn quả bóng trúc để chơi.
Tầng dưới nữa có một cái giỏ tre, bên trong để các thứ linh tinh, đây cũng là đồ Mãn Bảo nhìn thấy trong trung tâm mua sắm rồi bảo nhị ca làm.
Bạch Thiện Bảo không kìm được khen ngợi, "Nhị ca ngươi khéo tay thật."
Mãn Bảo rất kiêu ngạo, "Đó là đương nhiên, nhị ca ta nói, trên đời này không có thứ bằng trúc nào mà nhị ca ta không làm được."
Chỉ đáng tiếc là, bây giờ có rất ít người thích mấy thứ này giống như trong tương lai. Bởi vì đồ vật bằng tre trúc trong trung tâm mua sắm rất đắt, cho nên Mãn Bảo cũng bảo đám ngũ ca lấy đồ tre trúc của nhị ca làm lên huyện thành bán, chẳng qua cầm đi bao nhiêu đồ, thì lại mang về từng ấy thứ.
Hiển nhiên, so với mấy thứ bình hoa trúc, quả bóng trúc, vẫn là sọt tre và cái ky càng được hoan nghênh hơn.
Bạch Thiện Bảo liền tỏ vẻ là những người đó không biết nhìn hàng, ít nhất cậu rất thích quả bóng trúc, quan trọng là quả bóng đấy phải to.
Cho nên cậu liền biểu đạt ý nguyện mua sắm với Mãn Bảo, "Ta trả tiền, ngươi bảo nhị ca làm một quả bóng to như này cho ta được không?"
"Ngươi trả bao nhiêu tiền?"
"Ngươi bán quả bóng trúc cho Bạch nhị lang mười văn tiền, vậy ta trả mười hai văn là được."
Mãn Bảo suy tư một chút liền gật đầu, "Được, một lời đã định."
Bây giờ Chu nhị lang cũng không quá bận rộn, có việc mua bán tới cửa, tuy rằng rất nhỏ, nhưng hắn cũng nhận.
Huống chi, bóng trúc cũng không khó làm, hắn lại có kinh nghiệm, cho nên Mãn Bảo nhắc tới, hắn liền đi đến nhà tranh để trúc kéo cây trúc ra.
Lúc bọn Chu tứ lang dọn vào phòng mới xong, phòng tranh lần trước bọn họ ở liền để trống.
Bởi vì phòng đủ lớn, nên Chu nhị lang dứt khoát dọn dẹp hết lại, bê hết mấy cây trúc bảo bối của hắn vào, lúc trời lạnh, hắn không phải đan gọt trúc ở trong sân nữa, mà làm trong phòng.
Được rồi, tuy rằng nhà tranh cũng không ấm áp bao nhiêu, nhưng ít nhiều gì cũng hơn ở trong sân chịu gió thổi không phải sao?
Chu nhị lang làm một lúc, nhanh chóng làm xong quả bóng trúc, to xấp xỉ với quả bóng trên kệ sách của Mãn Bảo, sau đó đưa cho Mãn Bảo: "Ngươi nói với tiểu công tử nhà họ Bạch, về sau mấy loại đồ tre trúc nhỏ này không cần đưa tiền, nếu hắn thích, thì cứ nói với ta một tiếng, ta làm cho hắn."
Lần này Mãn Bảo đã nhận tiền trước rồi, không tiện trả lại.
Mãn Bảo nói: "Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nhị ca, huynh nhất định phải lấy tiền, nói không chừng sau này sẽ có rất nhiều người đến mua quả bóng trúc đấy."
Chu nhị lang liền cười ha ha nói: "Thứ này chỉ có mấy đứa bé con như muội chơi, ai sẽ tiêu tiền để mua chứ? Huống chi muội còn định giá cao như vậy, những mười hai văn liền."
Kết quả vừa mới dứt lời, ngày hôm sau Bạch nhị lang đã cầm tiền vọt tới nhà họ Bạch, muốn Bạch nhị lang cũng làm cho hắn một quả bóng to như vậy, nếu to hơn được nữa thì càng tốt.
Mãn Bảo hỏi cậu, "Không phải ngươi đã có một quả rồi sao?"
Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới cậu liền không nhịn được oán giận, "Quả kia của ngươi quá nhỏ, rõ ràng ngươi còn có quả to, lại không bán cho ta, hừ, sau này ta không bao giờ mua bán với ngươi nữa."
Mãn Bảo: "......"
Bạch nhị lang tiếp tục quấn lấy Chu nhị lang bảo hắn làm quả bóng trúc cho cậu.
Mãn Bảo liền xông lên che trước người Chu nhị lang, nói: "Hừ, ngươi không mua bán với ta, ta cũng chẳng thèm làm mua bán với ngươi đâu, ta bảo nhị ca không làm cho ngươi."
Chu nhị lang:......
Cuối cùng, Chu nhị lang vẫn nhận tiền của Chu nhị lang, làm cho cậu một quả bóng trúc to.
Mấy hôm sau, ngoài cửa nhà họ Chu lại có thêm mấy đứa trẻ, đều là cầm tiền đến muốn mua bóng trúc.
Chu nhị lang vừa làm cho bọn họ, vừa hỏi, "Mấy đứa lấy tiền tới mua bóng, cha mẹ mấy đứa có biết không?"
Hắn cảm thấy nếu đám Nhị Đầu dám lấy tiền đi mua mấy cái đồ không phải ăn cũng chẳng phải mặc này, hắn nhất định sẽ hung hăng mà đánh cho bọn họ một trận.
Bọn trẻ đúng lý hợp tình tỏ vẻ đây là tiền mừng tuổi của bọn họ.
Chu nhị lang không nói gì, chẳng qua mấy đứa trẻ này đều là học sinh trong trường học, gia cảnh không tệ, hiển nhiên cũng không để ý mười hai văn tiền này.
Mấy ngày sau đó, Chu nhị lang lục tục thu được một ít đơn đặt hàng, có trẻ con trong thôn muốn làm quả bóng trúc, cũng có trẻ con ở thôn Đại Lê hoặc mấy thôn xung quanh cũng tìm tới, hoặc ủy thác cho trẻ con trong thôn đặt hộ.
Cái này làm Chu nhị lang ngạc nhiên không thôi, dứt khoát làm một loạt mang lên chợ bán, nhưng kỳ quái chính là, những quả bóng trúc mang lên chợ không bán được dù chỉ một quả.
Cuối cùng hắn mang về nhà, vẫn là trẻ con ở thôn khác ủy thác cho trẻ con trong thôn mua giúp, mới có thể bán hết số bóng trúc này.
Không nói đến Bạch nhị lang, ngay chính Mãn Bảo cũng cảm thấy hiện tượng này rất kỳ quái.
Tiểu Tiền thị và hai chị em dâu đang làm đậu phụ, bởi vì tết đến, gần đây người đổi đậu phụ khá nhiều, hầu như ngày nào các nàng cũng làm đậu phụ, mà mỗi lần làm đậu phụ đều đưa đến nhà họ Bạch một ít.
Nàng đang thái đậu phụ, ngẩng đầu thấy tiểu công tử nhà họ Bạch và Mãn Bảo đang nâng cái rương bảo bối của bé qua cửa, chào các nàng một tiếng xong liền đi vào trong sân, nàng vội vàng gọi lại hỏi, "Hai đứa nâng cái gì đấy?"
Mãn Bảo nói: "Nâng rương bảo bối của ta nha, chị dâu, hôm nay chúng ta so xem ai có nhiều đồ chơi hơn, thú vị lắm."
Xem ra chỉ là trò chơi của bọn trẻ, tiểu Tiền thị không có hứng thú, nàng cười với tiểu công tử nhà họ Bạch: "Tiểu công tử, hôm nay nhà ta làm đậu phụ, tí nữa người mang một ít về nhé, để bà nội và mẫu thân người nếm thử."
Bạch Thiện Bảo gật đầu, dù sao cứ cách một thời gian nhà họ Chu lại đưa đậu phụ qua nhà cậu, cậu đã quen rồi.
Hai người nâng cái rương về phòng Mãn Bảo, đây không phải là lần đầu tiên Bạch Thiện Bảo vào khuê phòng của Mãn Bảo, nhưng vẫn không kìm được tò mò nhìn khắp nơi, bởi vì mỗi lần tới, phòng của bé đều sẽ có chút mới lạ.
Mấy cái mới lạ đấy phần nhiều đều là đồ dùng trong nhà, đặc biệt là đồ vật Chu nhị lang thêm vào cho bé.
Ví dụ như, vốn dĩ kệ sách bằng trúc kia chỉ có một kệ đơn ba tầng, bây giờ bên cạnh nó lại có thêm một cái kệ bốn tầng, bên trên cũng không để sách, dù sao sách của Mãn Bảo cũng chỉ có mấy quyển như vậy.
Một cái kệ đơn là đủ dùng.
Mà cái kệ sách mới thêm này, tầng trên cùng để một hàng bình hoa bằng trúc trông như cái chai, bên trong còn cắm mấy cọng cỏ dại.
Bạch Thiện Bảo:......
Thấy Bạch Thiện Bảo nhìn bình hoa của bé, Mãn Bảo liền nói: "Đẹp không? Đây là nhị ca đan giúp ta đấy."
Bé có chút đắc ý, đây chính là kiểu dáng bé nhìn thấy trong trung tâm mua sắm, chẳng qua cần rất nhiều tích phân, cho nên Mãn Bảo dứt khoát vẽ ra để nhị ca làm giúp bé.
Có lần bé còn muốn bán bình hoa cho Khoa Khoa, chỉ cần Khoa Khoa đưa cho bé nửa số tích phân của giá trong trung tâm mua sắm là được.
Chẳng qua Khoa Khoa nói, nó không có công năng này, trung tâm mua sắm là nơi do con người mở ra, là phúc lợi cho ký chủ, nếu bé định làm kinh doanh, thì chỉ riêng phí dụng cho cước phí bé đã không đủ trả rồi.
Mãn Bảo nửa hiểu nửa không, chỉ biết một điều là, ngoại trừ việc đưa đồ vật cho Bách Khoa Quán, thì bé không thể đưa đồ vật cho người khác, bằng không chỉ riêng phí vận chuyển đã mất rất nhiều.
Mãn Bảo liền chỉ có thể tiếc nuối đặt bình hoa bằng trúc nhị ca làm cho ở trong phòng mình.
Ở tầng bên dưới có một quả bóng lớn làm bằng trúc, đây cũng là thứ Mãn Bảo nhìn thấy trong trung tâm mua sắm, sau đó bảo nhị ca làm.
Từ sau khi biết có thể tìm được rất nhiều đồ tre trúc trong trung tâm mua sắm, Mãn Bảo liền thích tìm ở bên trong này, sau đó thấy cái nào đẹp sẽ vẽ ra để nhị ca làm cho.
Chu nhị lang cảm thấy làm quả bóng trúc dễ hơn làm bình hoa nhiều, cho nên hắn làm một phát mấy cái liền.
Mãn Bảo đặt quả lớn nhất trên kệ sách, còn quả nhỏ hay chơi thì để vào trong rương đồ chơi, bây giờ đã bị Bạch nhị lang mua mất.
Lúc này, Bạch Thiện Bảo liền nhìn quả bóng trúc to kia không rời mắt được, thèm muốn vô cùng.
Chẳng qua Mãn Bảo không bán, bởi vì quả bóng này bé cũng rất thích.
Nhưng nghĩ đến nguyên tắc có gì tốt phải chia sẻ với bạn bè, bé đồng ý cho cậu mượn quả bóng trúc để chơi.
Tầng dưới nữa có một cái giỏ tre, bên trong để các thứ linh tinh, đây cũng là đồ Mãn Bảo nhìn thấy trong trung tâm mua sắm rồi bảo nhị ca làm.
Bạch Thiện Bảo không kìm được khen ngợi, "Nhị ca ngươi khéo tay thật."
Mãn Bảo rất kiêu ngạo, "Đó là đương nhiên, nhị ca ta nói, trên đời này không có thứ bằng trúc nào mà nhị ca ta không làm được."
Chỉ đáng tiếc là, bây giờ có rất ít người thích mấy thứ này giống như trong tương lai. Bởi vì đồ vật bằng tre trúc trong trung tâm mua sắm rất đắt, cho nên Mãn Bảo cũng bảo đám ngũ ca lấy đồ tre trúc của nhị ca làm lên huyện thành bán, chẳng qua cầm đi bao nhiêu đồ, thì lại mang về từng ấy thứ.
Hiển nhiên, so với mấy thứ bình hoa trúc, quả bóng trúc, vẫn là sọt tre và cái ky càng được hoan nghênh hơn.
Bạch Thiện Bảo liền tỏ vẻ là những người đó không biết nhìn hàng, ít nhất cậu rất thích quả bóng trúc, quan trọng là quả bóng đấy phải to.
Cho nên cậu liền biểu đạt ý nguyện mua sắm với Mãn Bảo, "Ta trả tiền, ngươi bảo nhị ca làm một quả bóng to như này cho ta được không?"
"Ngươi trả bao nhiêu tiền?"
"Ngươi bán quả bóng trúc cho Bạch nhị lang mười văn tiền, vậy ta trả mười hai văn là được."
Mãn Bảo suy tư một chút liền gật đầu, "Được, một lời đã định."
Bây giờ Chu nhị lang cũng không quá bận rộn, có việc mua bán tới cửa, tuy rằng rất nhỏ, nhưng hắn cũng nhận.
Huống chi, bóng trúc cũng không khó làm, hắn lại có kinh nghiệm, cho nên Mãn Bảo nhắc tới, hắn liền đi đến nhà tranh để trúc kéo cây trúc ra.
Lúc bọn Chu tứ lang dọn vào phòng mới xong, phòng tranh lần trước bọn họ ở liền để trống.
Bởi vì phòng đủ lớn, nên Chu nhị lang dứt khoát dọn dẹp hết lại, bê hết mấy cây trúc bảo bối của hắn vào, lúc trời lạnh, hắn không phải đan gọt trúc ở trong sân nữa, mà làm trong phòng.
Được rồi, tuy rằng nhà tranh cũng không ấm áp bao nhiêu, nhưng ít nhiều gì cũng hơn ở trong sân chịu gió thổi không phải sao?
Chu nhị lang làm một lúc, nhanh chóng làm xong quả bóng trúc, to xấp xỉ với quả bóng trên kệ sách của Mãn Bảo, sau đó đưa cho Mãn Bảo: "Ngươi nói với tiểu công tử nhà họ Bạch, về sau mấy loại đồ tre trúc nhỏ này không cần đưa tiền, nếu hắn thích, thì cứ nói với ta một tiếng, ta làm cho hắn."
Lần này Mãn Bảo đã nhận tiền trước rồi, không tiện trả lại.
Mãn Bảo nói: "Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nhị ca, huynh nhất định phải lấy tiền, nói không chừng sau này sẽ có rất nhiều người đến mua quả bóng trúc đấy."
Chu nhị lang liền cười ha ha nói: "Thứ này chỉ có mấy đứa bé con như muội chơi, ai sẽ tiêu tiền để mua chứ? Huống chi muội còn định giá cao như vậy, những mười hai văn liền."
Kết quả vừa mới dứt lời, ngày hôm sau Bạch nhị lang đã cầm tiền vọt tới nhà họ Bạch, muốn Bạch nhị lang cũng làm cho hắn một quả bóng to như vậy, nếu to hơn được nữa thì càng tốt.
Mãn Bảo hỏi cậu, "Không phải ngươi đã có một quả rồi sao?"
Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới cậu liền không nhịn được oán giận, "Quả kia của ngươi quá nhỏ, rõ ràng ngươi còn có quả to, lại không bán cho ta, hừ, sau này ta không bao giờ mua bán với ngươi nữa."
Mãn Bảo: "......"
Bạch nhị lang tiếp tục quấn lấy Chu nhị lang bảo hắn làm quả bóng trúc cho cậu.
Mãn Bảo liền xông lên che trước người Chu nhị lang, nói: "Hừ, ngươi không mua bán với ta, ta cũng chẳng thèm làm mua bán với ngươi đâu, ta bảo nhị ca không làm cho ngươi."
Chu nhị lang:......
Cuối cùng, Chu nhị lang vẫn nhận tiền của Chu nhị lang, làm cho cậu một quả bóng trúc to.
Mấy hôm sau, ngoài cửa nhà họ Chu lại có thêm mấy đứa trẻ, đều là cầm tiền đến muốn mua bóng trúc.
Chu nhị lang vừa làm cho bọn họ, vừa hỏi, "Mấy đứa lấy tiền tới mua bóng, cha mẹ mấy đứa có biết không?"
Hắn cảm thấy nếu đám Nhị Đầu dám lấy tiền đi mua mấy cái đồ không phải ăn cũng chẳng phải mặc này, hắn nhất định sẽ hung hăng mà đánh cho bọn họ một trận.
Bọn trẻ đúng lý hợp tình tỏ vẻ đây là tiền mừng tuổi của bọn họ.
Chu nhị lang không nói gì, chẳng qua mấy đứa trẻ này đều là học sinh trong trường học, gia cảnh không tệ, hiển nhiên cũng không để ý mười hai văn tiền này.
Mấy ngày sau đó, Chu nhị lang lục tục thu được một ít đơn đặt hàng, có trẻ con trong thôn muốn làm quả bóng trúc, cũng có trẻ con ở thôn Đại Lê hoặc mấy thôn xung quanh cũng tìm tới, hoặc ủy thác cho trẻ con trong thôn đặt hộ.
Cái này làm Chu nhị lang ngạc nhiên không thôi, dứt khoát làm một loạt mang lên chợ bán, nhưng kỳ quái chính là, những quả bóng trúc mang lên chợ không bán được dù chỉ một quả.
Cuối cùng hắn mang về nhà, vẫn là trẻ con ở thôn khác ủy thác cho trẻ con trong thôn mua giúp, mới có thể bán hết số bóng trúc này.
Không nói đến Bạch nhị lang, ngay chính Mãn Bảo cũng cảm thấy hiện tượng này rất kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.