Chương 129: Không được ức hiếp ngạch nương
Trà Hoa Nữ
31/05/2021
Nhớ đến bộ dáng Đức phi không chút để ý nàng liền tức giận đến đỏ mắt,
"Cái gì gọi là thời gian mang thai không biết an dưỡng, gây điều gieo
tội. Chẳng phải do Đức phi không màng Hoằng An bệnh lại bắt tiến cung,
ngược lại chướng mắt mắt phân phó Tứ gia đi tìm nữ nhân khác. Thiếp phải khổ sở thế nào mới sinh được hài tử của chính mình, mặc kệ Tứ gia người cùng các nữ nhân khác sinh bao nhiêu hài tử khỏe mạnh. Suy cho cùng chỉ có Hoằng An của thiếp là nên mau chóng đoản mệnh "
"Câm miệng! Không cho phép nàng nói hươu nói vượn?!"
Dận Chân nghiến răng nghiến lợi mà rống lên một tiếng, ngược lại nhìn về phía Trúc Tương đang bưng chậu nước cùng khăn lông ngây ngốc đứng ở cửa, còn có Tô Bồi Thịnh.
"Đều cút hết đi!!"
Trang Uyển bị rống lên một tiếng, nhìn đến thần sắc bọn hạ nhân trên mặt kinh nghi bất định, cũng biết mình nhất thời xúc động phẫn nộ nói sai lời, chỉ cắn chặt môi dưới, tiến đến trên đầu giường ôm đánh thức Hoằng An.
Dận Chân cũng là đau đầu.
Hắn từ trước đến nay rất hiểu rõ ngạch nương nhà mình, Đức phi từ trước đến nay đối với chính mình thường xuyên nói lời không tình lý, nhưng mà hiếu tự lễ giáo, hắn không thể phản kháng. Trước kia còn không cam lòng, nhiều năm như vậy qua đi, hắn đã có thể bình thản đối đãi.
Hoằng An là đứa con sau Hoằng Huy khiến hắn đắc ý nhất vì là đích tử, tuổi nhỏ là có thể nhìn ra băng tuyết thông minh, Trang Uyển cũng là đích phúc tấn mà hắn kiêu hãnh, hai người cử án tề mi khiến trong lòng hắn thoải mái cực hạn. Sau khi nghe được Đức phi nói, trong lòng hắn cũng là phẫn nộ, chỉ nghĩ ngạch nương nhất thời nói ra, lại không nghĩ vì thế khiến phúc tấn nhà mình nổi trận lôi đình.
Đúng rồi, Hoằng An so với hắn năm đó không giống nhau, Hoằng An là bảo bối mà Trang Uyển hận không thể nâng niu ở lòng bàn tay
Cũng là bảo bối của hắn
"Ngạch nương...... A mã?"
Hoằng Hóa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, đôi mắt đen láy qua lại nhìn Trang Uyển cùng Dận Chân, rõ ràng là gương mặt non nớt lại vô tình khiến người cảm thấy nó cái gì cũng biết.
Hơn ba tuổi, rốt cuộc đã hiểu chuyện, liền tính là hài tử nháo không nên làm trò.
"Hoằng An."
Trang Uyển sờ sờ đầu nhỏ.
"Còn khó chịu sao?"
Hoằng An lắc lắc đầu, đôi mắt vẫn như cũ không nhịn được mà hướng Dận Chân ngó ngó.
Nhìn Trang Uyển đưa lưng về phía chính mình, cùng đôi mắt nhỏ của Hoằng An, Dận Chân âm thầm thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, ngồi xuống trên đầu giường.
"Cho người đem nó mang về trong phòng ngủ đi."
Trang Uyển không để ý tới hắn.
Dận Chân xấu hổ, theo sau vươn tay cũng đi xoa xoa bánh bao nhà mình, bị Hoằng An vươn móng vuốt nhỏ bắt lấy, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói
"A mã không được ức hiếp ngạch nương."
Trang Uyển sửng sốt, Dận Chân cũng sửng sốt, tiểu hài tử đồng ngôn không cố kỵ, Dận Chân có chút xấu hổ, nhìn mắt Trang Uyển, duỗi tay đem Hoằng An ôm lên.
"A mã không có ức hiếp ngạch nương con"
Hoằng An không nói lời nào, dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm Dận Chân không buông.
Dận Chân xấu hổ, bản ra nghiêm túc mặt.
" con nên ngủ rồi."
Hoằng An tránh tránh tay Dận Chân, không tránh thoát, quay đầu lại lại đi nhìn Trang Uyển..
"Hoằng An bồi ngạch nương."
Lời này Trang Uyển cũng nhịn không được nở nụ cười, sờ sờ đầu nhỏ, đem Hoằng An ôm đến bên người.
"Được, Hoằng An bồi ngạch nương ngủ."
Dận Chân tức khắc đen mặt, hắn rất muốn bày ra lập trường nghiêm phụ đem Hoằng An trực tiếp quăng ra ngoài, lại không thể phạt viết một trăm trang chữ to, nhưng mà nhìn biểu tình Trang Uyển cười như không cười, hắn dừng một chút, vẫn là đem lời sắp thốt ra miệng nuốt trở vào.
Dận Chân từ một bên kệ sách nhỏ lấy ra quyển sách ngồi ở bên cạnh xem, Trang Uyển là ngạch nương tính tình tốt, thấp giọng dỗ dành Hoằng An, sau đó thuận thế giáo huấn về lễ tiết nhân tình, cũng không có nửa điểm lừa gạt tiểu hài tử.
Thời gian nửa chén trà trôi qua, chờ đến Hoằng An huyên thuyên nói một đoàn, lại nhịn không được mệt rã rời, Dận Chân kêu người tiến vào, đem Hoằng An mơ mơ màng màng ôm trở về phòng, lúc này mới ngồi trở lại mép giường ôm Trang Uyển nói
"Không có hài tử so với Hoằng An tốt hơn."
Trang Uyển nhìn nam nhân bên cạnh, mím môi, một đôi mắt đẹp thần sắc ý vị thâm trường.
"Ngạch nương vẫn còn chờ đứa trẻ do Nữu Cỗ Lộc thị sinh ra"
"Câm miệng! Không cho phép nàng nói hươu nói vượn?!"
Dận Chân nghiến răng nghiến lợi mà rống lên một tiếng, ngược lại nhìn về phía Trúc Tương đang bưng chậu nước cùng khăn lông ngây ngốc đứng ở cửa, còn có Tô Bồi Thịnh.
"Đều cút hết đi!!"
Trang Uyển bị rống lên một tiếng, nhìn đến thần sắc bọn hạ nhân trên mặt kinh nghi bất định, cũng biết mình nhất thời xúc động phẫn nộ nói sai lời, chỉ cắn chặt môi dưới, tiến đến trên đầu giường ôm đánh thức Hoằng An.
Dận Chân cũng là đau đầu.
Hắn từ trước đến nay rất hiểu rõ ngạch nương nhà mình, Đức phi từ trước đến nay đối với chính mình thường xuyên nói lời không tình lý, nhưng mà hiếu tự lễ giáo, hắn không thể phản kháng. Trước kia còn không cam lòng, nhiều năm như vậy qua đi, hắn đã có thể bình thản đối đãi.
Hoằng An là đứa con sau Hoằng Huy khiến hắn đắc ý nhất vì là đích tử, tuổi nhỏ là có thể nhìn ra băng tuyết thông minh, Trang Uyển cũng là đích phúc tấn mà hắn kiêu hãnh, hai người cử án tề mi khiến trong lòng hắn thoải mái cực hạn. Sau khi nghe được Đức phi nói, trong lòng hắn cũng là phẫn nộ, chỉ nghĩ ngạch nương nhất thời nói ra, lại không nghĩ vì thế khiến phúc tấn nhà mình nổi trận lôi đình.
Đúng rồi, Hoằng An so với hắn năm đó không giống nhau, Hoằng An là bảo bối mà Trang Uyển hận không thể nâng niu ở lòng bàn tay
Cũng là bảo bối của hắn
"Ngạch nương...... A mã?"
Hoằng Hóa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, đôi mắt đen láy qua lại nhìn Trang Uyển cùng Dận Chân, rõ ràng là gương mặt non nớt lại vô tình khiến người cảm thấy nó cái gì cũng biết.
Hơn ba tuổi, rốt cuộc đã hiểu chuyện, liền tính là hài tử nháo không nên làm trò.
"Hoằng An."
Trang Uyển sờ sờ đầu nhỏ.
"Còn khó chịu sao?"
Hoằng An lắc lắc đầu, đôi mắt vẫn như cũ không nhịn được mà hướng Dận Chân ngó ngó.
Nhìn Trang Uyển đưa lưng về phía chính mình, cùng đôi mắt nhỏ của Hoằng An, Dận Chân âm thầm thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, ngồi xuống trên đầu giường.
"Cho người đem nó mang về trong phòng ngủ đi."
Trang Uyển không để ý tới hắn.
Dận Chân xấu hổ, theo sau vươn tay cũng đi xoa xoa bánh bao nhà mình, bị Hoằng An vươn móng vuốt nhỏ bắt lấy, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói
"A mã không được ức hiếp ngạch nương."
Trang Uyển sửng sốt, Dận Chân cũng sửng sốt, tiểu hài tử đồng ngôn không cố kỵ, Dận Chân có chút xấu hổ, nhìn mắt Trang Uyển, duỗi tay đem Hoằng An ôm lên.
"A mã không có ức hiếp ngạch nương con"
Hoằng An không nói lời nào, dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm Dận Chân không buông.
Dận Chân xấu hổ, bản ra nghiêm túc mặt.
" con nên ngủ rồi."
Hoằng An tránh tránh tay Dận Chân, không tránh thoát, quay đầu lại lại đi nhìn Trang Uyển..
"Hoằng An bồi ngạch nương."
Lời này Trang Uyển cũng nhịn không được nở nụ cười, sờ sờ đầu nhỏ, đem Hoằng An ôm đến bên người.
"Được, Hoằng An bồi ngạch nương ngủ."
Dận Chân tức khắc đen mặt, hắn rất muốn bày ra lập trường nghiêm phụ đem Hoằng An trực tiếp quăng ra ngoài, lại không thể phạt viết một trăm trang chữ to, nhưng mà nhìn biểu tình Trang Uyển cười như không cười, hắn dừng một chút, vẫn là đem lời sắp thốt ra miệng nuốt trở vào.
Dận Chân từ một bên kệ sách nhỏ lấy ra quyển sách ngồi ở bên cạnh xem, Trang Uyển là ngạch nương tính tình tốt, thấp giọng dỗ dành Hoằng An, sau đó thuận thế giáo huấn về lễ tiết nhân tình, cũng không có nửa điểm lừa gạt tiểu hài tử.
Thời gian nửa chén trà trôi qua, chờ đến Hoằng An huyên thuyên nói một đoàn, lại nhịn không được mệt rã rời, Dận Chân kêu người tiến vào, đem Hoằng An mơ mơ màng màng ôm trở về phòng, lúc này mới ngồi trở lại mép giường ôm Trang Uyển nói
"Không có hài tử so với Hoằng An tốt hơn."
Trang Uyển nhìn nam nhân bên cạnh, mím môi, một đôi mắt đẹp thần sắc ý vị thâm trường.
"Ngạch nương vẫn còn chờ đứa trẻ do Nữu Cỗ Lộc thị sinh ra"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.