Chương 128: Tức giận
Trà Hoa Nữ
30/05/2021
Có một đứa con thông tuệ như vậy tựa hồ sự ảnh hưởng khi Nữu Cô Lộc thị sắp vào phủ u cũng không có gì đáng ngại.
Nữu Cô Lộc thị so với Vũ thị cùng Cảnh thị muốn được nhiều hơn, mà gần đây Dận Chân lại không có ý tứ, bất chấp dùng dùng người không thành thật hoặc lấy lý do Dận Chân không rảnh trực tiếp đem người tống cổ, huống chi phía trên còn có Đức phi nhìn chằm chằm, bên ngoài còn có những thành phần lắm mồm luôn tìm phiền toái cho mình.
Trang Uyển đã đã chuẩn bị tốt tâm lý cho mình, chính mình ôm nhi tử ngủ một đêm mặc kệ mọi thứ cái gì cũng
không cần biết,qua một đêm này nàng vẫn đường đường chính chính là Tứ phúc tấn - danh vị hơn người há lại đi e ngại một cách cách mới nhập phủ?!
Không tính bỏ qua, nhưng cũng không muốn hành xử như Quách Lạc La thị từng làm, như thế sẽ bị người khác dị nghị.
Nhưng mà, sự tình kế tiếp cũng làm Trang Uyển sửng sốt.
Nữu Cô Lộc thị dùng kiệu nhỏ từ cửa hông tiến vào Tứ bối lặc phủ, Trang Uyển trước sai người đi dàn xếp tân cách cách, cho nàng rửa mặt chải đầu sửa sang lại chờ buổi tối được lâm hạnh. Tuy rằng chỉ là cách cách, nhưng tốt xấu gì cũng là tú nữ do bề trên ban cho, thời điểm Dận Chân cùng Trang Uyển đi thỉnh an Đức phi cũng nên tỏ vẻ một chút, cố tình Đức phi đột nhiên đề cập việc đem Hoằng An cho bà nhìn tôn tử.
Mang nhi tử tiến cung cũng không có gì không đúng, Hoằng An đã ba tuổi, thân thể cũng khỏe mạnh, mang tiến cung ở trước mặt các quý nhân thể hiện một chút cũng là nên. Nhưng mà Hoằng An hai ngày qua bởi vì khí trời ngày xuân thay đổi thời tiết nên bị sốt cao, Trang Uyển vốn dĩ nghĩ cách từ chối yêu cầu đưa Hoằng An nhập cung của Đức Phi, nhưng mà cô cô ở Vĩnh Hòa cung lại thúc giục đến sốt ruột, Trang Uyển không có cách chỉ phải đem Hoằng An còn đang bệnh cùng nàng vào cung. Nhưng mà chờ Đức phi sai người đem Hoằng An mang lên, nó một bộ dạng uể oải dáng, tức khắc làm Đức phi không hài lòng.
Đức phi là từ thân phận nô tì leo lên hàng chủ tử, không đọc qua kinh thư cũng không hiểu cái gì là phong hoa tuyết nguyệt, đầu óc cũng là tuổi nhỏ giáo dưỡng thành ra cứng nhắc, liền tính thành một cung chi chủ, trong xương cốt quan niệm cũng còn dừng lại ở xuất thân cái kia giai tầng: Nữ nhân nếu có thể sinh, con cái muốn nhiều, mà nếu nuôi không sống thì đều là bạch đáp.
Chính Đức phi cũng là dựa vào việc sinh được hài tử khỏe mạnh mà lên làm phi tử, nên tiêu chuẩn này cũng bị bà đặt trên người tôn tử, việc Hoằng An bị bệnh Thái Y Viện có thái y xem qua, Đức phi biết tình hình. Nhìn bộ dáng Hoằng An bởi vì giao mùa liền bệnh ưởng ưởng, bà vốn là tâm tồn hoài nghi phản ứng đầu tiên chính là đứa nhỏ này bên ngoài khỏe hơn bên trong yếu kém, e rằng khó nuôi lớn, phản ứng thứ hai cho rằng bụng Trang Uyển quả nhiên không được, liên tục sinh hai hài nhi đều thể nhược, may mắn bà đã sắp xếp một nữ nhân khác đáp ứng các yếu tố giúp hoàng gia khai chi tán diệp.
Đức phi bên ngoài cười nhưng trong không cười mà trau khóe miệng, tượng trưng tính mà cho một cái khóa vàng nhỏ, bàn tay sờ sờ Hoằng An, tránh đi duỗi tay nhỏ lấy lòng kêu mã ma tiểu bao tử, cho người đem Hoằng An mang trở về, lại mở miệng chính là căn dặn Tứ bối lặc phủ nhanh chóng khai chi tán diệp, ám chỉ tân cách cách là người thích hợp, dặn Trang Uyển chiếu cố, nói không chừng quá không quá 2 tháng Hoằng An liền có đệ đệ.
"Tiểu hài tử cùng giống nhau một gốc, yếu ớt. Giống như A ca Dận Tộ"
Cuối cùng Đức phi nhớ lại năm đó, ngữ khí hạ xuống.
"Lúc trước đã sinh nhiều hài tử khỏe mạnh, sau này lại không có. Do là khu mang thai không khéo an dưỡng. Nữu Cô Lộc thị ta xem cũng khá, lão tứ con cũng nên chú ý"
Lời của Đức phi làm người ta cảm thấy Hoằng An thân tử không tốt, cũng ám chỉ Trang Uyển sinh không nổi một đứa con khỏe mạnh làm
sắc nàng mặt tức khắc thay đổi, mà Dận Chân vẫn như cũ một mặt đáp ứng Đức phi.
"Ngạch nương lo lắng."
Trên đường Dận Chân hồi phủ, một câu cũng chưa nói. Trang Uyển cũng không giả nhân thủ, cố sức mà ôm Hoằng An đã ngủ, nhìn gương mặt tiểu hài tử phấn nộn, trong lòng oán hận tích tụ càng nhiều. Xe chưa dừng yên ổn vén lên mành hướng về phòng, nhìn Dận Chân từ phía sau đang tiến lại, tức khắc bộc phát ra tới.
"Tứ gia người còn lại làm gì! Cách cách mới nhập phủ được thiếp an bài chu đáo, người không đi tìm muội ấy, giúp hoàng gia khai chi tán được. Biết đâu hài tử do muội ấy sinh khỏe mạnh hơn Hoằng An. "
Dận Chân nhướng mày, sắc mặt cũng khó coi.
"Nàng tốt xấu cũng là ngạch nương, lại nói lời mê sảng, đem Hoằng An đặt ở chỗ nào"
"Thiếp đem Hoằng An đặt ở chỗ nào?" Trang Uyển cười lạnh.
"Hoằng An là máu thịt trên người thiếp rơi xuống, thiếp che chở còn không kịp. Chỉ là không biết nó ở trong mắt ngạch nương cùng Tứ gia có vị trí gì"
Dận Chân bực bội mà vỗ vỗ cái trán, "Ngạch nương nói vậy là do Hoằng An hôm nay thân thể không tốt. mới hiểu lầm, nàng kích động cái gì."
"Đúng rồi, hiểu lầm? Đều là ám chỉ Hoằng An yểu mệnh, Tứ gia người còn nói là hiểu lầm" - Trang Uyển nhất thời kích động.
Nữu Cô Lộc thị so với Vũ thị cùng Cảnh thị muốn được nhiều hơn, mà gần đây Dận Chân lại không có ý tứ, bất chấp dùng dùng người không thành thật hoặc lấy lý do Dận Chân không rảnh trực tiếp đem người tống cổ, huống chi phía trên còn có Đức phi nhìn chằm chằm, bên ngoài còn có những thành phần lắm mồm luôn tìm phiền toái cho mình.
Trang Uyển đã đã chuẩn bị tốt tâm lý cho mình, chính mình ôm nhi tử ngủ một đêm mặc kệ mọi thứ cái gì cũng
không cần biết,qua một đêm này nàng vẫn đường đường chính chính là Tứ phúc tấn - danh vị hơn người há lại đi e ngại một cách cách mới nhập phủ?!
Không tính bỏ qua, nhưng cũng không muốn hành xử như Quách Lạc La thị từng làm, như thế sẽ bị người khác dị nghị.
Nhưng mà, sự tình kế tiếp cũng làm Trang Uyển sửng sốt.
Nữu Cô Lộc thị dùng kiệu nhỏ từ cửa hông tiến vào Tứ bối lặc phủ, Trang Uyển trước sai người đi dàn xếp tân cách cách, cho nàng rửa mặt chải đầu sửa sang lại chờ buổi tối được lâm hạnh. Tuy rằng chỉ là cách cách, nhưng tốt xấu gì cũng là tú nữ do bề trên ban cho, thời điểm Dận Chân cùng Trang Uyển đi thỉnh an Đức phi cũng nên tỏ vẻ một chút, cố tình Đức phi đột nhiên đề cập việc đem Hoằng An cho bà nhìn tôn tử.
Mang nhi tử tiến cung cũng không có gì không đúng, Hoằng An đã ba tuổi, thân thể cũng khỏe mạnh, mang tiến cung ở trước mặt các quý nhân thể hiện một chút cũng là nên. Nhưng mà Hoằng An hai ngày qua bởi vì khí trời ngày xuân thay đổi thời tiết nên bị sốt cao, Trang Uyển vốn dĩ nghĩ cách từ chối yêu cầu đưa Hoằng An nhập cung của Đức Phi, nhưng mà cô cô ở Vĩnh Hòa cung lại thúc giục đến sốt ruột, Trang Uyển không có cách chỉ phải đem Hoằng An còn đang bệnh cùng nàng vào cung. Nhưng mà chờ Đức phi sai người đem Hoằng An mang lên, nó một bộ dạng uể oải dáng, tức khắc làm Đức phi không hài lòng.
Đức phi là từ thân phận nô tì leo lên hàng chủ tử, không đọc qua kinh thư cũng không hiểu cái gì là phong hoa tuyết nguyệt, đầu óc cũng là tuổi nhỏ giáo dưỡng thành ra cứng nhắc, liền tính thành một cung chi chủ, trong xương cốt quan niệm cũng còn dừng lại ở xuất thân cái kia giai tầng: Nữ nhân nếu có thể sinh, con cái muốn nhiều, mà nếu nuôi không sống thì đều là bạch đáp.
Chính Đức phi cũng là dựa vào việc sinh được hài tử khỏe mạnh mà lên làm phi tử, nên tiêu chuẩn này cũng bị bà đặt trên người tôn tử, việc Hoằng An bị bệnh Thái Y Viện có thái y xem qua, Đức phi biết tình hình. Nhìn bộ dáng Hoằng An bởi vì giao mùa liền bệnh ưởng ưởng, bà vốn là tâm tồn hoài nghi phản ứng đầu tiên chính là đứa nhỏ này bên ngoài khỏe hơn bên trong yếu kém, e rằng khó nuôi lớn, phản ứng thứ hai cho rằng bụng Trang Uyển quả nhiên không được, liên tục sinh hai hài nhi đều thể nhược, may mắn bà đã sắp xếp một nữ nhân khác đáp ứng các yếu tố giúp hoàng gia khai chi tán diệp.
Đức phi bên ngoài cười nhưng trong không cười mà trau khóe miệng, tượng trưng tính mà cho một cái khóa vàng nhỏ, bàn tay sờ sờ Hoằng An, tránh đi duỗi tay nhỏ lấy lòng kêu mã ma tiểu bao tử, cho người đem Hoằng An mang trở về, lại mở miệng chính là căn dặn Tứ bối lặc phủ nhanh chóng khai chi tán diệp, ám chỉ tân cách cách là người thích hợp, dặn Trang Uyển chiếu cố, nói không chừng quá không quá 2 tháng Hoằng An liền có đệ đệ.
"Tiểu hài tử cùng giống nhau một gốc, yếu ớt. Giống như A ca Dận Tộ"
Cuối cùng Đức phi nhớ lại năm đó, ngữ khí hạ xuống.
"Lúc trước đã sinh nhiều hài tử khỏe mạnh, sau này lại không có. Do là khu mang thai không khéo an dưỡng. Nữu Cô Lộc thị ta xem cũng khá, lão tứ con cũng nên chú ý"
Lời của Đức phi làm người ta cảm thấy Hoằng An thân tử không tốt, cũng ám chỉ Trang Uyển sinh không nổi một đứa con khỏe mạnh làm
sắc nàng mặt tức khắc thay đổi, mà Dận Chân vẫn như cũ một mặt đáp ứng Đức phi.
"Ngạch nương lo lắng."
Trên đường Dận Chân hồi phủ, một câu cũng chưa nói. Trang Uyển cũng không giả nhân thủ, cố sức mà ôm Hoằng An đã ngủ, nhìn gương mặt tiểu hài tử phấn nộn, trong lòng oán hận tích tụ càng nhiều. Xe chưa dừng yên ổn vén lên mành hướng về phòng, nhìn Dận Chân từ phía sau đang tiến lại, tức khắc bộc phát ra tới.
"Tứ gia người còn lại làm gì! Cách cách mới nhập phủ được thiếp an bài chu đáo, người không đi tìm muội ấy, giúp hoàng gia khai chi tán được. Biết đâu hài tử do muội ấy sinh khỏe mạnh hơn Hoằng An. "
Dận Chân nhướng mày, sắc mặt cũng khó coi.
"Nàng tốt xấu cũng là ngạch nương, lại nói lời mê sảng, đem Hoằng An đặt ở chỗ nào"
"Thiếp đem Hoằng An đặt ở chỗ nào?" Trang Uyển cười lạnh.
"Hoằng An là máu thịt trên người thiếp rơi xuống, thiếp che chở còn không kịp. Chỉ là không biết nó ở trong mắt ngạch nương cùng Tứ gia có vị trí gì"
Dận Chân bực bội mà vỗ vỗ cái trán, "Ngạch nương nói vậy là do Hoằng An hôm nay thân thể không tốt. mới hiểu lầm, nàng kích động cái gì."
"Đúng rồi, hiểu lầm? Đều là ám chỉ Hoằng An yểu mệnh, Tứ gia người còn nói là hiểu lầm" - Trang Uyển nhất thời kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.