Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 6: Thích ứng

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

09/01/2018

“Phản ứng của cậu rất nhanh,” tầm mắt của Nghiêm Mục từ trên người Lục Thừa Dư chuyển qua bìa kẹp hồ sơ trước mặt Tào Kinh Thân, cái này chính là vật mà Lục Thừa Dư dùng để đập bể ly trà kia, “Bây giờ sinh viên có thân thủ mạnh mẽ như cậu không nhiều lắm.”

“Bình thường vận động cũng nhiều, chơi bóng rổ dưỡng thành thói quen nên phản xạ có điều kiện thôi.” Lục Thừa Dư đem văn bản lưu lại, khép laptop, hướng về phía Nghiêm Mục cười cười.

“Vừa rồi cám ơn nhiều,” môi Nghiêm Mục giật giật, cuối cùng nói ra một câu khô khan như vậy, cho Tào Kinh Thân một ánh mắt, liền ra phòng làm việc.

Tào Kinh Thân thấy thế liền đi theo, phòng họp thật to nhất thời chỉ còn lại một mình Lục Thừa Dư, y quét mắt nhìn căn phòng trống rỗng, đem laptop cầm lên, chậm rãi đi ra ngoài.

Chờ được thang máy, sau khi Lục Thừa Dư đi vào, mới phát hiện trong thang máy đã có mấy người tham gia hội nghị khi naỹ đứng đó, sắc mặt những người này thoạt nhìn rất tốt, thấy y đi vào còn gật đầu với y, y lập tức hiểu được, những người này chắc là đi theo Boss lăn lộn rồi.

Cho nên mặc kệ là lăn lộn trên thương giới hay là chính giới, chỗ đứng rất là quan trọng, đứng sai vị trí, nhân sinh chính là bi kịch a.

Trở lại ô làm việc của mình, Lục Thừa Dư đem biên bản hội nghị in ra, sau đó tiếp tục tìm hiểu tình huống nội bộ của Hoa Đỉnh. Mặc kệ sau này Hoa Đỉnh như thế nào, chuyện hiện tại y cần làm đó chính là làm tốt công việc của mình.

Lúc sắp tan việc, Lục Thừa Dư liền phát hiện, đồng nghiệp ở khu làm việc đối với người mới là y nhiệt tình lên không ít, lúc y rời đi, cũng không thiếu người đến bày tỏ ý chào mừng người mới, đồng thời cười ha hả, nói y nếu có chỗ không nào hiểu, cứ hỏi là được.

Buổi trưa lúc ở nhà ăn nhân viên, những người lúc đầu đối với y xa cách lãnh đạm, hiện tại cũng trở nên nhiệt tình không ít, cho dù không có tiếng gió nào, nhưng biết y là trợ lý thư ký của đại Boss, cũng coi như là người bên phe Boss rồi.

Rời công ty, Lục Thừa Dư lại phải chen chúc trên xe buýt, y bắt đầu nghĩ chuyện mua xe, đời trước sau khi y đi làm vài năm, tuy rằng thê thảm, nhưng cũng mua được một chiếc Chery cũ, nên đời này cũng không thể sống thảm hơn so với đời trước được, về phần người khác có bàn tán một thực tập sinh như y lại lái xe đi làm hay không, thực tế cũng không quan trọng.

Ở xã hội này, có người nói xấu hay không cũng không sao cả, điều quan trọng nhất là có năng lực ngăn chặn lời ong tiếng ve đó không. Một người cho dù hoàn mỹ đến đâu, sau lưng cũng sẽ có người nói xấu, ngay cả các danh nhân cũng không phải ai ai cũng đều thích họ, huống chi y là một người bình thường, còn thiếu hai chữ ‘dân’ và ‘tiền’ nữa. (‘dân’ trong dân chúng, ý LTD nói anh ko phải là người công chúng nên ko sợ người khác nói này kia)

Ở quán bên ngoài tiểu khu ăn một tô mì thịt bò, lại gọi thêm một đĩa thức ăn mặn và một đĩa rau. Lục Thừa Dư thích nhất ăn mì của quán này, nước dùng vừa đậm đà lại ý vị, tuy rằng mặt tiền của quán tầm thường, thế nhưng nhiều năm như vậy, quả thật y chỉ thích mùi vị này.

Ông chủ quán là một người mập mạp chừng bốn mươi tuổi, mỗi lần thấy Lục Thừa Dư đều bỏ thêm hai miếng thịt bò, tiểu tử này tuổi còn trẻ khẩu vị tốt, lại là khách quen ở đây, trong quán có một số cô gái là vì y mới đến ăn mì, ông làm ông chủ, thêm chút thịt bò coi như là đền đáp.

Ông cũng đã nghe được chuyện trong nhà của tiểu tử này, không khỏi cảm khái, một tiểu tử mới hai mươi tuổi không cha không mẹ, may là có nhà lại là sinh viên đại học danh tiếng, nếu là người bình thường, ngay cả tìm vợ cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà dù thế nào đi nữa, còn trẻ như vậy không có cha mẹ, một mình sinh hoạt cũng không dễ dàng.

Vẫn như cũ không có lấy số lẻ của y, ông chủ béo cười ha hả đưa mắt nhìn Lục Thừa Dư rời đi, nhịn không được cảm khái, tiểu tử này dáng dấp thật tốt, nếu như con gái của ông lớn hơn một chút, ông thật muốn y làm con rể của mình.

Lục Thừa Dư xách theo một đống thực phẩm mua từ trong siêu thị tiểu khu về, đem đồ uống, lon bia bỏ vào tủ lạnh, mở ti vi, vừa lúc đang đưa tin giải trí, tùy ý liếc mắt một cái, liền thấy bên trong là một nữ minh tinh mang vẻ mặt khiêm tốn nói gì đó.

Thấy một màn như vậy, Lục Thừa Dư cười một tiếng, trước đây y đi làm ở đoàn phim, nữ minh tinh này là diễn viên riêng ở đoàn phim đó, mười phần kiêu ngạo, cũng không nhìn ra nửa điểm khiêm tốn như bây giờ. Nhớ tới năm đó ở đoàn phim bị người làm khó dễ, y giễu cợt cười một tiếng, cầm lấy remote chuyển kênh.

Ngày còn dài, y lại là người có tâm không lớn, lấy đức trả ơn lấy oán báo oán chính là phong cách của y.

Tào Kinh Thân nhìn biên bản hội nghị trong tay, nhịn không được đẩy mắt kính một cái, biên bản này rất rõ ràng minh bạch, thậm chí còn làm quy nạp [1], đây không phải là điều làm cho hắn ngoài ý muốn nhất, ngoài ý muốn nhất chính là, khẩu khí biên bản hội nghị tuy theo tính khách quan, nhưng lại làm cho người khác chủ quan cảm thấy từng chữ của Boss là thật lòng, mà Nghiêm lão nhị lại có điểm nông cạn.



[1] Quy nạp hay lập luận quy nạp, đôi khi còn được gọi là logic quy nạp, là phép tìm chân lý của lô-gích học căn cứ vào những nhận xét về các sự vật riêng lẻ rồi đúc lại thành nguyên tắc chung. (theo Wiki)

Biên bản hội nghị không phải là biên bản báo cáo, cho nên mỗi một câu nói đều phải ghi đúng thực tế, đồng thời không thể tăng thêm ý riêng của mình, phải ghi chép quá trình hội nghị rõ ràng, thế nhưng một phần biên bản đơn giản như vậy, lại khiến người ta sinh ra loại tâm tình như thế.

Sau khi đọc xong, hắn kích động hít sâu một hơi, đây là một nhân tài hiếm thấy, đừng nói y chỉ là một sinh viên còn chưa chính thức tốt nghiệp, cho dù là tay già đời trên thương trường, cũng không có bao nhiêu người có thể làm đến bước này, người như vậy, phải nghĩ biện pháp lưu lại.

Nghĩ tới đây, Tào Kinh Thân vội vã đi tới phòng tổng tài, gõ hai cái rồi liền đẩy cửa đi vào: “Boss, ngài xem biên bản hội nghị này đi.”

Nghiêm Mục tiếp nhận biên bản hội nghị, sau khi nhìn xong, bỏ xuống nói, “Rất tốt.”

Tào Kinh Thân biết có thể được một câu “rất tốt” coi như là đối phương tán thành lời của mình, hắn nói, “Sáng sớm hôm nay khi Lục Thừa Dư đến báo danh, tôi còn nghĩ tướng mạo của cậu ta tốt hơn đầu óc chứ, hiện tại tôi không thể không thừa nhận, là tôi nhìn lầm.”

Nghiêm Mục liếc nhìn thời gian, đã tám giờ tối, hắn từ trên ghế đứng dậy, cầm lấy áo khoác tây trang, nhàn nhạt ném ra một câu: “Dáng dấp cậu ta tốt cũng là sự thật.”

Tào Kinh Thân nhất thời có loại cảm giác không biết nói cái gì, sửng sốt một chút mới mở miệng: “Ý của tôi là, nhân tài tiềm ẩn như thế, chúng ta nhất định phải giữ lại.”

“Cậu ta vào lúc này đến Hoa Đỉnh phỏng vấn, đã nói lên cậu ta có lòng ở lại Hoa Đỉnh,” Nghiêm Mục sửa lại cà vạt, “Cứ dựa theo trình tự bình thường là được, người thông minh như vậy sẽ biết mình muốn cái gì.”

Suy nghĩ một chút, Tào Kinh Thân thấy boss nói có lý: “Tôi hiểu rồi.”

“Đã không còn sớm, cậu về sớm nghỉ ngơi một chút đi,” Nghiêm Mục đem áo khoác mặc vào, “Tôi cũng tan việc đây.”

Lúc Tào Kinh Thân quay đầu lại, Nghiêm Mục đã ra khỏi phòng làm việc, hắn suy nghĩ một chút, đem phần biên bản hội nghị này xếp lại bỏ vào trong túi áo, ra cửa thấy máy hủy giấy, do dự một chút, liền đem bỏ vào đó.

Có một số thứ, người khác không nhìn thấy mới bảo đảm nhất, bên trong Hoa Đỉnh có mấy gián điệp thương nghiệp còn chưa bắt được. Nhân tài tiềm ẩn này, cũng không thể để đối thủ cướp đi.

Mấy ngày kế tiếp công việc của Lục Thừa Dư rất thuận lợi, không biết có phải là do y ở phòng họp lộ một chiêu kia khiến Tào Kinh Thân quá mức chấn động hay không, Tào Kinh Thân đối với y so với ngày đầu tiên thì ôn hòa hơn, trong công tác hai người cũng giao lưu nhiều hơn. Nhưng cho dù vậy, y cũng không có bao nhiêu thời gian tiếp xúc với đại boss, mỗi ngày việc y làm nhiều nhất đó là đến các bộ phận phối hợp công việc, nếu không thì sẽ sửa sang lại các loại tài liệu.

Sau 3 tuần làm việc, y rốt cục mua được một chiếc xe, mặc dù chỉ là một chiếc chừng mười vạn, nhưng tâm tình của y cũng vô cùng tốt, tốt xấu gì coi như là y thuộc lớp người có xe hơi mà.

Bên trong Hoa Đỉnh có bãi đỗ xe ngầm, cho nên Lục Thừa Dư liền xin một thẻ gửi xe dài hạn, mỗi ngày đều tự mình điều khiển đi làm.

Hơn một tháng sau, khi Lục Thừa Dư quay về trường học tiến hành bảo vệ luận văn, mới biết được Trần Cẩn bởi vì lấy được hạng ngạch giao lưu hội nghị nước ngoài cho Lương thị nên xin bảo vệ luận văn qua video, có lẽ là Lương Đức Hữu cũng giúp ở trong đó nên đề nghị của Trần Cẩn rất dễ dàng được thông qua.

Trên thực tế, không cần phải đối mặt với Trần Cẩn, làm cho Lục Thừa Dư ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng y cùng với Trần Cẩn không có gì ân oán gì, thế nhưng muốn nói đến tình anh em, cũng không còn dư lại bao nhiêu.

Bảo vệ rất nhẹ nhàng đi qua, Lục Thừa Dư cùng Lương Hoành, Chu Quảng Lâm đi ăn lẩu, sau lại đi KTV hát.

Đến khi hát xong đi ra cửa, đầu óc của y bị gió đêm thổi qua mới thanh tỉnh lại, giơ tay lên nương theo đèn đường nhìn thời gian, đã qua 12 giờ đêm, liền có chút bi thống nói: “Mẹ ơi, ngày mai tớ còn phải đi làm.”



“Cậu xin nghỉ một ngày không được sao?” Trương Hoành vỗ vai y, “Nén bi thương.”

“Cút đi,” Lục Thừa Dư chưởng bả vai hắn một cái, “Sao tớ biết hai cậu lại gào rú đến quá nửa đêm chứ.”

“Nói cứ như là cậu không hát í,” Trương Hoành móc móc lỗ tai, “Ngoại trừ hai tụi tớ ra, còn ai chịu nổi cái giọng phá hoại của cậu hả, giọng nói tốt như vậy, nhưng lại hát khó nghe gần chết, thực sự là uổng phí cho gương mặt này mà.”

“Có thể nói ra lời này, đại biểu cho tính logic của cậu đều chết sạch rồi,” Lục Thừa Dư duỗi người, “Được rồi, không nói nữa, đều về nhà thôi.”

Chu Quảng Lâm nãy giờ vẫn không lên tiếng do dự mở miệng nói: “Lão tam, trước đó không phải cậu chuẩn bị vào Lương thị sao, sao lại đi Hoa Đỉnh, không phải là vì Trần Cẩn nên mới….”

Trương Hoành cau mày trợn mắt nhìn hắn, “Lão Chu, cậu nói bậy bạ gì đó.”

“Không có gì,” Lục Thừa Dư đem hai tay xuyên vào túi quần, cười nói, “Tớ chỉ nghĩ Hoa Đỉnh có không gian phát triển hơn thôi, huống chi đi Lương thị không phải là tự đưa chân tới cửa để Lương Đức Hữu làm khó dễ sao. Mọi người có thể không biết, ba mẹ tớ gặp chuyện không may, trách nhiệm là của Lương thị.”

Chu Quảng Lâm cùng Trương Hoành ngơ ngác nhìn nhau, Chu Quảng Lâm áy náy nói: “Xin lỗi lão tam, tớ không biết việc này, vừa rồi uống hơi nhiều, nói bậy nói bạ, cậu đừng để trong lòng.”

“Không có gì lớn đâu,” Lục Thừa Dư không thèm để ý chút nào cười một tiếng, “Ngay cả tớ cũng mới biết được thôi, sự tình sớm đã qua hơn một năm, cùng các cậu có liên quan gì chứ. Giữa anh em chúng ta, còn có lời gì không thể nói a.”

Chu Quảng Lâm há miệng, thấy vẻ mặt Lục Thừa Dư thản nhiên, cuối chỉ là nhếch miệng cười một tiếng, tiến lên vỗ vỗ vai Lục Thừa Dư.

Nghiêm Mục ngồi ở trong xe, nhìn Lục Thừa Dư cùng hai người trẻ tuổi tạm biệt lẫn nhau, sau đó ngồi xe taxi rời đi, hắn kéo cổ áo đem cà- vạt ném qua một bên, người tuổi trẻ bây giờ trải qua thật là tốt, ngày mai phải đi làm, còn dám chơi đến bây giờ.

Thảo nào mọi người đều nói ‘Tam niên nhất đại câu’[2]. Hắn so với những người này chỉ lớn hơn 6, 7 tuổi, vậy mà lại có cảm giác cuộc sống của hắn cùng với những người tuổi trẻ kia như là hai thế giới khác nhau vậy.

[2] ‘Tam niên nhất đại câu’ hoặc có một số nơi là “Thập nhất niên nhất đại câu”, có nghĩa là ba năm một thế hệ, những người cách nhau ba tuổi đã có thể xem như một thế hệ khác, suy nghĩ, nhận thức và cách hành xử của hai thế hệ này không dễ dàng dung hòa và nhập chung, ý chỉ khoảng cách tuổi tác dẫn đến khoảng cách trong tư tưởng, hành động (nguồn: killkura.wordpress.com)

Nhưng mà, lúc hắn ở nước ngoài đi học, hình như cũng không nhàn nhã đi chơi như bọn họ. Xem ra việc này không có liên quan đến tuổi tác, mà là do tính cách.

Ý thức được mình nhớ đến một ít chuyện vô bổ, Nghiêm Mục một cước đạp chân ga, chiếc xe trị giá gần nghìn vạn nhanh chóng vọt ra ngoài.

Bên trong xe taxi, Lục Thừa Dư thấy một chiếc Maybach màu đen từ phía sau vượt qua, nhịn không được nhìn nhiều hơn hai lần.

“Ai nha, đây chính là Maybach giá trị gần nghìn vạn đó, tôi đã thấy ảnh của nó trên mạng, ngay cả xe cũ cũng phải hơn tám trăm vạn!” Tài xế xe taxi thận trọng lái xe của mình cách xa một chút, “Thấy loại xe này, nên trốn thật xa ra, lỡ đụng phải, dân thường như chúng ta đền không nổi đâu.”

Nghe nói như thế, Lục Thừa Dư thấy trong lòng hơi chua chua, đột nhiên cảm giác được, bản thân trúng 19 vạn hình như cũng không cần hưng phấn như vậy.

Cút em gái nó đi kẻ có tiền!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Trạch Hữu Dư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook