Chương 7: Tiết tháo đâu rồi?
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
09/01/2018
Trải qua một tháng tu chỉnh, bên trong Hoa Đỉnh vốn bất an chậm rãi trở lại tiến độ bình thường, bởi vì thay đổi nhân viên ở mức độ lớn, cho nên nhân viên lưu lại cũng phá lệ nghiêm túc hơn, tiền lương phúc lợi ở Hoa Đỉnh cũng coi là hạng nhất, mọi người ra bên ngoài, không phải là vì lăn lộn kiếm cơm sao, chén nào nhiều cơm nhiều thịt, chén cơm đó càng có nhiều người.
Lúc đầu Lục Thừa Dư tiến vào Hoa Đỉnh, bạn học trong trường nghe được tin tức có người thấy đáng tiếc cũng có kẻ thấy hả hê, nhưng mà mắt thấy tình thế Hoa Đỉnh chậm rãi ổn định, không ít người lại bắt đầu cảm khái, không hổ là nhân vật phong vân trong trường, ánh mắt thật là đủ xa.
Chỉ cần Hoa Đỉnh có thể trở lại bình thường, như vậy Lục Thừa Dư nhất định sẽ được trọng dụng, ưu thế này có thể sánh bằng với các công ty lớn khác. Phải biết rằng, người người đều thích những lời ‘hoạn nạn thấy chân tình’ gì gì đó.
Lục Thừa Dư không có hứng thú quan tâm bạn học khác thấy thế nào, đối với y mà nói, nếu đời trước cách nhìn của những người này không quan trọng, thì đời này lại càng thêm không trọng yếu.
“Tiểu Lục, bên dưới công ty mới mở một nhà hàng Trung Quốc, chị được mấy thẻ ưu đãi, cho cậu hai thẻ này,” Một nữ đồng nghiệp đi tới bên người Lục Thừa Dư, đem hai thẻ ưu đãi đặt vào trên bàn làm việc của y, “Bánh bao súp cậu mua cho chị hai ngày trước mùi vị thật không tệ, mua ở đâu thế?”
“Cám ơn a,” Lục Thừa Dư cũng không khách khí, sau khi đem thẻ ưu đãi nhận lấy, rồi mới nói, “Ở đầu ngõ bên phải công ty, chỗ đó rất đông khách, phải xếp hàng sớm mới có thể mua được, ngày hôm trước em có vận khí tốt mới mua được đấy.” Người này là thư kí của quản lí La, tên là Đường Huyên, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ở Hoa Đỉnh làm việc đã hai ba năm. La quản lý là một nữ nhân chừng năm mươi tuổi bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng), năng lực làm việc rất mạnh, rất nhiều người trong công ty đối với bà vừa kính vừa sợ, nghe nói bà có quan hệ tốt với mẹ boss, nên mới nguyện ý đến Hoa Đỉnh làm việc.
Lục Thừa Dư thỉnh thoảng có tiếp xúc với La quản lý, y thật không biết La quản lý có cái gì đáng sợ, đời trước y còn gặp qua nhiều nữ nhân có lực chiến đấu còn cao hơn thế.
Đường Huyên nhìn thời gian: “Đã mười hai giờ rồi, ăn cơm trưa rồi làm tiếp.” Cô từng nghe tin đồn, nói là cấp trên rất coi trọng năng lực của Lục Thừa Dư, cô nguyên bản nghĩ đây chỉ là một lời đồn, thế nhưng sau khi làm việc chung với nhau, cô cảm thấy, cho dù cấp trên không coi trọng Lục Thừa Dư, cũng không thể xóa được sự ưu tú của cậu.
Cô tốt nghiệp đại học đi làm đã nhiều năm, đã thật lâu không có nhìn thấy nam nhân tốt như thế, tướng mạo tốt, tính cách tốt, có năng lực, hiểu lễ nghĩa, đây quả thực là mẫu nam nhân tốt của Trung Quốc, nếu không phải cô lớn hơn đối phương 5 tuổi, cô đã sớm theo đuổi rồi.
“Đã trễ thế này rồi sao?” Lục Thừa Dư liếc nhìn thời gian hiện trên máy vi tính, đem bảng kế hoạch lưu lại, sau đó tăng thêm một mật mã, “Đi thôi, cùng nhau đi.”
Hai người cùng nhau xuống nhà hàng ở lầu 10, có khu miễn phí cho nhân viên và khu tính phí, Đường Huyên đi khu nhân viên chọn cơm, Lục Thừa Dư đi khu tính phí gọi mấy món ăn, tìm một chỗ trống gọi Đường Huyên đến ngồi cùng, vừa ăn vừa lơ đãng hỏi thăm một ít tài liệu ngày xưa có liên quan đến Hoa Đỉnh.
Bởi vì Lục Thừa Dư hỏi không phải là vấn đề cấm kỵ, cho nên Đường Huyên cũng không che giấu, chờ ăn cơm xong, Đường Huyên nói: “Trong công ty có người đồn cậu là phú nhị đại, còn chưa tốt nghiệp liền lái xe đi làm đấy.”
Nghe ra Đường Huyên là đang kín đáo nhắc nhở có người phía sau bàn tán y, Lục Thừa Dư cười một tiếng, vặn mở một chai đồ uống đưa cho đối phương: “Mua xe cùng với giấy tờ chỉ tốn chừng mười vạn, có phú nhị đại nào nghèo như em không chứ?” Y hạ giọng thần thần bí bí nói, “Lúc trước mua vé xổ số trúng hai mươi vạn, em ngay cả đi lĩnh thưởng đều phải che mặt lại, chị cũng đừng nói cho ai nhé.”
Ánh mắt Đường Huyên hơi đổi, tùy tiện nói: “Được a, vận khí tốt như vậy, mời chị ăn ít đồ như thế thì không chặn nổi miệng chị đâu.”
“Huyên tỷ đừng làm khó em, sau khi nộp thuế, cũng chỉ còn lại 16 vạn, mua xe cũng không còn lại bao nhiêu,” Lục Thừa Dư thở dài, “Nhưng nếu Huyên tỷ đã lên tiếng, đêm nay em xin mời phòng thư ký chúng ta cùng nhau ăn cơm, ăn lẩu tự chọn nhé.”
“Đúng là hào phóng,” Đường Huyên cầm lấy đồ uống uống một ngụm, “Được, đợi lát nữa chị đi nói cho bọn họ biết, ăn lẩu tự chọn đi, phòng chúng ta mặc dù nữ nhiều, thế nhưng khẩu vị cũng không nhỏ.”
“Được, vậy phiền Huyên tỷ nhé,” Lục Thừa Dư cười híp mắt vặn một chai nước uống khác, cử chỉ thập phần phong độ.
Đường Huyên mới nhớ tới lúc nãy đối phương mở chai nước uống cho mình trước, tâm tình càng thêm tốt, lần thứ hai cảm khái, đáng tiếc so với chính mình nhỏ nhiều lắm, cô cũng không có ưa thích tình yêu chị em.
Trong góc phòng, Tào Kinh Thân đưa mắt nhìn Đường Huyên và Lục Thừa Dư cùng nhau rời đi, lúc này chỉ mới có một tháng ngắn ngủi, Lục Thừa Dư lại cùng người trong phòng quen thân như vậy sao? Đường Huyên tuy rằng chỉ có hai mươi sáu hai mươi bảy, thế nhưng năng lực làm việc cùng thủ đoạn nhiều người thúc ngựa đuổi cũng không kịp, là người mà La quản lý tín nhiệm nhất, cô từ trước đến nay chướng mắt những thư ký nam, bình thường chỉ thích cùng một chỗ với nữ thư kí, phải biết rằng, Đường Huyên bên ngoài tuy xinh đẹp nhưng bên trong lại là một nữ hán, phần lớn đều mang hình tượng nữ nhân thành thục, làm sao sẽ đi cùng với Lục Thừa Dư?
Nghiêm Mục ăn xong, thấy Tào Kinh Thân nhìn chằm chằm cửa nhà hàng, lau miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là cảm thấy tiểu tử Lục Thừa Dư này, duyên với người khác giới thật không tệ,” Trong giọng nói Tào Kinh Thân không tự chủ mang theo chút cảm khái, “Ngay cả nữ hán như Đường Huyên cũng có thể bắt được.”
Ánh mắt Nghiêm Mục xẹt qua trên mặt Tào Kinh Thân, đứng dậy bưng đĩa lên chậm rãi mở miệng nói: “Vấn đề chủ yếu là ở khuôn mặt.”
Tào Kinh Thân nhìn bóng lưng boss, yên lặng gở mắt kính xuống xoa xoa, có một số người không thích nói chuyện, nhưng vừa mở miệng là có thể đâm chết người.
Sau khi tan việc, Lục Thừa Dư cùng với những đồng nghiệp khác đi ăn lẩu rồi đi hát, hôm sau người cùng phòng đối với y thân cận hơn hẳn, bởi vì Lục Thừa Dư trong lúc uống say vô tình lỡ miệng nói ra, cho nên mọi người đều biết tiền Lục Thừa Dư mua xe đến từ trúng thưởng, cho nên tất cả mọi người thiện ý pha trò nói y vận khí tốt. Có người hâm mộ, nhưng không có người nào bởi vì hai mươi vạn mà ghen tỵ, giá cả bây giờ tăng vùn vụt, hai mươi vạn còn chưa đủ để mua một WC vài m2 ở thành phố đâu.
Đêm đó tụ hội Tào Kinh Thân có cấp bậc như vậy nên sẽ không đi, cho nên hắn rất nhanh liền phát hiện thái độ những người trong phòng đối với Lục Thừa Dư cải biến rất lớn, hắn không có đi điều tra chuyện gì xảy ra, nhưng lại xem trọng Lục Thừa Dư nhiều hơn, một thực tập sinh muốn nhanh chóng hoà mình với người trong phòng, cũng không phải dễ dàng như vậy. Cho dù mọi người là vì Lục Thừa Dư là phụ tá của hắn nên biểu hiện ra khách khí, cũng sẽ không chân chính để y dung tiến vào cái vòng này. Thậm chí có thời điểm, cũng bởi vì Lục Thừa Dư là phụ tá của hắn, sẽ càng khó dung nhập hơn.
Cái này giống như trẻ nhỏ ở tiểu học có bí mật gì, sẽ không nói cho chủ nhiệm lớp biết, đây là một loại bài xích tự nhiên trong lòng, muốn thoát khỏi loại bài xích ám chỉ trong lòng này, phải xem năng lực của người đó.
Cho nên, Lục Thừa Dư có thể làm đến bước này, đủ để chứng minh y không đơn giản.
Bởi vì Lục Thừa Dư còn đang thực tập, cho nên Tào Kinh Thân rất tự nhiên nói chuyện này cho Nghiêm Mục, phản ứng của Nghiêm Mục vẫn như cũ, đó chính là không có phản ứng gì.
“Vài ngày nữa là đến quốc tế thiếu nhi,” Nghiêm Mục kí tên của mình trên một phần văn kiện, “Bằng tốt nghiệp của đại học Q sắp phát ra rồi.”
Tào Kinh Thân không hiểu nhìn Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục cũng không giải thích, chỉ là nói: “Đem ngày đó để trống cho tôi.”
Tào Kinh Thân nghe vậy gật đầu, nhớ lại một tuần gần đây cũng không có kế hoạch hợp tác gì lớn, cho nên cũng không có hỏi nhiều.
Cuối tháng năm, khí trời càng ngày càng nóng, Lục Thừa Dư vừa ra phòng làm việc, cảm thấy rời khỏi điều hòa là cả người y không hít thở nổi. Đến bãi đậu xe dưới đất, khi cầm chìa khóa đi tới trước xe mình, y có chút khiếp sợ phát hiện, chiếc Besturn của y đang nằm bên cạnh chiếc Maybach nghìn vạn, càng làm nổi bật lên vẻ ngoài của nó
Có chút hâm mộ quan sát chiếc Maybach lóe ánh bảo thạch đen, thậm chí Lục Thừa Dư còn vòng quanh nó một vòng, cuối cùng nhịn không được lấy điện thoại ra chụp ảnh của mình chung với Maybach, bôi đen biển số, có chút ước ao đố kị đem ảnh chụp quăng lên Weibo.
“Thân là chủ xe Besturn, đối mặt với chênh lệch giàu nghèo rõ rệt này, trong nháy mắt liền hiểu được thế nào là cừu phú.” Chỉnh sửa tốt đoạn văn này, Lục Thừa Dư liền post lên Weibo.
Ngay lúc gửi đi thành công, cửa xe Maybach mở ra, một đôi giày da được đánh bóng sáng loáng hiện ra ngoài, sau đó một nam nhân mà Lục Thừa Dư không xa lạ từ trên xe đi xuống.
“Cậu thích sao?” Nghiêm Mục đi tới trước mặt Lục Thừa Dư, thấy y đem điện thoại bỏ vào túi quần, cho là y ngượng ngùng, đưa chìa khóa xe tới trước mặt y, “Muốn thử một chút không?”
“Tôi thích giá tiền của nó hơn,” Lục Thừa Dư đem xe của mình chạy ra, bước xuống đóng cửa lại, nét mặt không thấy nửa điểm xấu hổ, y tiến lên sờ sờ cửa xe Maybach, “Xe quá quý, tôi mở mà có chút run tay, vẫn là quên đi thôi.”
Nghiêm Mục nghe vậy gật đầu, thu chìa khóa về: “Sau này có cơ hội, tôi mở ra cho cậu ngồi.”
Lục Thừa Dư thấy vẻ mặt thành thật của Nghiêm Mục, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt, loại tính cách nói một không hai này, chính là kiểu người nghiêm túc. Y suy nghĩ một chút, vẫn là nghiêm túc trả lời: “Cám ơn boss, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải ngồi xe bảo bối của ngài.”
Nghiêm Mục quay đầu lại liếc nhìn Maybach, trầm mặc một lúc lâu, “Nó không phải là bảo bối của tôi.”
Lục Thừa Dư: “….”
Kỳ thực có đôi khi, quá mức thành thực cũng là một khuyết điểm.
“Cái kia, boss, tôi đi trước nhé,” Lục Thừa Dư mở cửa xe, thấy Nghiêm Mục gật đầu với mình, mới ngồi vào trong xe lái đi.
Lúc xe đi vào chỗ quẹo ra bãi đỗ xe, y thấy trong kính chiếu hậu, Nghiêm Mục tựa hồ vẫn đứng tại chỗ.
Sau khi về đến nhà, y phát hiện lượng chia sẻ trên Weibo của mình cao chưa từng có, mà những người chia sẻ đều lấy phương thức đốt nến bày tỏ việc cười trên nỗi đau của người khác, bằng chứng chính là phía dưới Weibo có một đống người điên cuồng.
Xã hội luôn quỳ liếm kẻ có tiền, thật sự rất không có tiết tháo mà, đáng hận nhất chính là y cũng không thuộc về kẻ có tiền a!
Lúc đầu Lục Thừa Dư tiến vào Hoa Đỉnh, bạn học trong trường nghe được tin tức có người thấy đáng tiếc cũng có kẻ thấy hả hê, nhưng mà mắt thấy tình thế Hoa Đỉnh chậm rãi ổn định, không ít người lại bắt đầu cảm khái, không hổ là nhân vật phong vân trong trường, ánh mắt thật là đủ xa.
Chỉ cần Hoa Đỉnh có thể trở lại bình thường, như vậy Lục Thừa Dư nhất định sẽ được trọng dụng, ưu thế này có thể sánh bằng với các công ty lớn khác. Phải biết rằng, người người đều thích những lời ‘hoạn nạn thấy chân tình’ gì gì đó.
Lục Thừa Dư không có hứng thú quan tâm bạn học khác thấy thế nào, đối với y mà nói, nếu đời trước cách nhìn của những người này không quan trọng, thì đời này lại càng thêm không trọng yếu.
“Tiểu Lục, bên dưới công ty mới mở một nhà hàng Trung Quốc, chị được mấy thẻ ưu đãi, cho cậu hai thẻ này,” Một nữ đồng nghiệp đi tới bên người Lục Thừa Dư, đem hai thẻ ưu đãi đặt vào trên bàn làm việc của y, “Bánh bao súp cậu mua cho chị hai ngày trước mùi vị thật không tệ, mua ở đâu thế?”
“Cám ơn a,” Lục Thừa Dư cũng không khách khí, sau khi đem thẻ ưu đãi nhận lấy, rồi mới nói, “Ở đầu ngõ bên phải công ty, chỗ đó rất đông khách, phải xếp hàng sớm mới có thể mua được, ngày hôm trước em có vận khí tốt mới mua được đấy.” Người này là thư kí của quản lí La, tên là Đường Huyên, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ở Hoa Đỉnh làm việc đã hai ba năm. La quản lý là một nữ nhân chừng năm mươi tuổi bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng), năng lực làm việc rất mạnh, rất nhiều người trong công ty đối với bà vừa kính vừa sợ, nghe nói bà có quan hệ tốt với mẹ boss, nên mới nguyện ý đến Hoa Đỉnh làm việc.
Lục Thừa Dư thỉnh thoảng có tiếp xúc với La quản lý, y thật không biết La quản lý có cái gì đáng sợ, đời trước y còn gặp qua nhiều nữ nhân có lực chiến đấu còn cao hơn thế.
Đường Huyên nhìn thời gian: “Đã mười hai giờ rồi, ăn cơm trưa rồi làm tiếp.” Cô từng nghe tin đồn, nói là cấp trên rất coi trọng năng lực của Lục Thừa Dư, cô nguyên bản nghĩ đây chỉ là một lời đồn, thế nhưng sau khi làm việc chung với nhau, cô cảm thấy, cho dù cấp trên không coi trọng Lục Thừa Dư, cũng không thể xóa được sự ưu tú của cậu.
Cô tốt nghiệp đại học đi làm đã nhiều năm, đã thật lâu không có nhìn thấy nam nhân tốt như thế, tướng mạo tốt, tính cách tốt, có năng lực, hiểu lễ nghĩa, đây quả thực là mẫu nam nhân tốt của Trung Quốc, nếu không phải cô lớn hơn đối phương 5 tuổi, cô đã sớm theo đuổi rồi.
“Đã trễ thế này rồi sao?” Lục Thừa Dư liếc nhìn thời gian hiện trên máy vi tính, đem bảng kế hoạch lưu lại, sau đó tăng thêm một mật mã, “Đi thôi, cùng nhau đi.”
Hai người cùng nhau xuống nhà hàng ở lầu 10, có khu miễn phí cho nhân viên và khu tính phí, Đường Huyên đi khu nhân viên chọn cơm, Lục Thừa Dư đi khu tính phí gọi mấy món ăn, tìm một chỗ trống gọi Đường Huyên đến ngồi cùng, vừa ăn vừa lơ đãng hỏi thăm một ít tài liệu ngày xưa có liên quan đến Hoa Đỉnh.
Bởi vì Lục Thừa Dư hỏi không phải là vấn đề cấm kỵ, cho nên Đường Huyên cũng không che giấu, chờ ăn cơm xong, Đường Huyên nói: “Trong công ty có người đồn cậu là phú nhị đại, còn chưa tốt nghiệp liền lái xe đi làm đấy.”
Nghe ra Đường Huyên là đang kín đáo nhắc nhở có người phía sau bàn tán y, Lục Thừa Dư cười một tiếng, vặn mở một chai đồ uống đưa cho đối phương: “Mua xe cùng với giấy tờ chỉ tốn chừng mười vạn, có phú nhị đại nào nghèo như em không chứ?” Y hạ giọng thần thần bí bí nói, “Lúc trước mua vé xổ số trúng hai mươi vạn, em ngay cả đi lĩnh thưởng đều phải che mặt lại, chị cũng đừng nói cho ai nhé.”
Ánh mắt Đường Huyên hơi đổi, tùy tiện nói: “Được a, vận khí tốt như vậy, mời chị ăn ít đồ như thế thì không chặn nổi miệng chị đâu.”
“Huyên tỷ đừng làm khó em, sau khi nộp thuế, cũng chỉ còn lại 16 vạn, mua xe cũng không còn lại bao nhiêu,” Lục Thừa Dư thở dài, “Nhưng nếu Huyên tỷ đã lên tiếng, đêm nay em xin mời phòng thư ký chúng ta cùng nhau ăn cơm, ăn lẩu tự chọn nhé.”
“Đúng là hào phóng,” Đường Huyên cầm lấy đồ uống uống một ngụm, “Được, đợi lát nữa chị đi nói cho bọn họ biết, ăn lẩu tự chọn đi, phòng chúng ta mặc dù nữ nhiều, thế nhưng khẩu vị cũng không nhỏ.”
“Được, vậy phiền Huyên tỷ nhé,” Lục Thừa Dư cười híp mắt vặn một chai nước uống khác, cử chỉ thập phần phong độ.
Đường Huyên mới nhớ tới lúc nãy đối phương mở chai nước uống cho mình trước, tâm tình càng thêm tốt, lần thứ hai cảm khái, đáng tiếc so với chính mình nhỏ nhiều lắm, cô cũng không có ưa thích tình yêu chị em.
Trong góc phòng, Tào Kinh Thân đưa mắt nhìn Đường Huyên và Lục Thừa Dư cùng nhau rời đi, lúc này chỉ mới có một tháng ngắn ngủi, Lục Thừa Dư lại cùng người trong phòng quen thân như vậy sao? Đường Huyên tuy rằng chỉ có hai mươi sáu hai mươi bảy, thế nhưng năng lực làm việc cùng thủ đoạn nhiều người thúc ngựa đuổi cũng không kịp, là người mà La quản lý tín nhiệm nhất, cô từ trước đến nay chướng mắt những thư ký nam, bình thường chỉ thích cùng một chỗ với nữ thư kí, phải biết rằng, Đường Huyên bên ngoài tuy xinh đẹp nhưng bên trong lại là một nữ hán, phần lớn đều mang hình tượng nữ nhân thành thục, làm sao sẽ đi cùng với Lục Thừa Dư?
Nghiêm Mục ăn xong, thấy Tào Kinh Thân nhìn chằm chằm cửa nhà hàng, lau miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là cảm thấy tiểu tử Lục Thừa Dư này, duyên với người khác giới thật không tệ,” Trong giọng nói Tào Kinh Thân không tự chủ mang theo chút cảm khái, “Ngay cả nữ hán như Đường Huyên cũng có thể bắt được.”
Ánh mắt Nghiêm Mục xẹt qua trên mặt Tào Kinh Thân, đứng dậy bưng đĩa lên chậm rãi mở miệng nói: “Vấn đề chủ yếu là ở khuôn mặt.”
Tào Kinh Thân nhìn bóng lưng boss, yên lặng gở mắt kính xuống xoa xoa, có một số người không thích nói chuyện, nhưng vừa mở miệng là có thể đâm chết người.
Sau khi tan việc, Lục Thừa Dư cùng với những đồng nghiệp khác đi ăn lẩu rồi đi hát, hôm sau người cùng phòng đối với y thân cận hơn hẳn, bởi vì Lục Thừa Dư trong lúc uống say vô tình lỡ miệng nói ra, cho nên mọi người đều biết tiền Lục Thừa Dư mua xe đến từ trúng thưởng, cho nên tất cả mọi người thiện ý pha trò nói y vận khí tốt. Có người hâm mộ, nhưng không có người nào bởi vì hai mươi vạn mà ghen tỵ, giá cả bây giờ tăng vùn vụt, hai mươi vạn còn chưa đủ để mua một WC vài m2 ở thành phố đâu.
Đêm đó tụ hội Tào Kinh Thân có cấp bậc như vậy nên sẽ không đi, cho nên hắn rất nhanh liền phát hiện thái độ những người trong phòng đối với Lục Thừa Dư cải biến rất lớn, hắn không có đi điều tra chuyện gì xảy ra, nhưng lại xem trọng Lục Thừa Dư nhiều hơn, một thực tập sinh muốn nhanh chóng hoà mình với người trong phòng, cũng không phải dễ dàng như vậy. Cho dù mọi người là vì Lục Thừa Dư là phụ tá của hắn nên biểu hiện ra khách khí, cũng sẽ không chân chính để y dung tiến vào cái vòng này. Thậm chí có thời điểm, cũng bởi vì Lục Thừa Dư là phụ tá của hắn, sẽ càng khó dung nhập hơn.
Cái này giống như trẻ nhỏ ở tiểu học có bí mật gì, sẽ không nói cho chủ nhiệm lớp biết, đây là một loại bài xích tự nhiên trong lòng, muốn thoát khỏi loại bài xích ám chỉ trong lòng này, phải xem năng lực của người đó.
Cho nên, Lục Thừa Dư có thể làm đến bước này, đủ để chứng minh y không đơn giản.
Bởi vì Lục Thừa Dư còn đang thực tập, cho nên Tào Kinh Thân rất tự nhiên nói chuyện này cho Nghiêm Mục, phản ứng của Nghiêm Mục vẫn như cũ, đó chính là không có phản ứng gì.
“Vài ngày nữa là đến quốc tế thiếu nhi,” Nghiêm Mục kí tên của mình trên một phần văn kiện, “Bằng tốt nghiệp của đại học Q sắp phát ra rồi.”
Tào Kinh Thân không hiểu nhìn Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục cũng không giải thích, chỉ là nói: “Đem ngày đó để trống cho tôi.”
Tào Kinh Thân nghe vậy gật đầu, nhớ lại một tuần gần đây cũng không có kế hoạch hợp tác gì lớn, cho nên cũng không có hỏi nhiều.
Cuối tháng năm, khí trời càng ngày càng nóng, Lục Thừa Dư vừa ra phòng làm việc, cảm thấy rời khỏi điều hòa là cả người y không hít thở nổi. Đến bãi đậu xe dưới đất, khi cầm chìa khóa đi tới trước xe mình, y có chút khiếp sợ phát hiện, chiếc Besturn của y đang nằm bên cạnh chiếc Maybach nghìn vạn, càng làm nổi bật lên vẻ ngoài của nó
Có chút hâm mộ quan sát chiếc Maybach lóe ánh bảo thạch đen, thậm chí Lục Thừa Dư còn vòng quanh nó một vòng, cuối cùng nhịn không được lấy điện thoại ra chụp ảnh của mình chung với Maybach, bôi đen biển số, có chút ước ao đố kị đem ảnh chụp quăng lên Weibo.
“Thân là chủ xe Besturn, đối mặt với chênh lệch giàu nghèo rõ rệt này, trong nháy mắt liền hiểu được thế nào là cừu phú.” Chỉnh sửa tốt đoạn văn này, Lục Thừa Dư liền post lên Weibo.
Ngay lúc gửi đi thành công, cửa xe Maybach mở ra, một đôi giày da được đánh bóng sáng loáng hiện ra ngoài, sau đó một nam nhân mà Lục Thừa Dư không xa lạ từ trên xe đi xuống.
“Cậu thích sao?” Nghiêm Mục đi tới trước mặt Lục Thừa Dư, thấy y đem điện thoại bỏ vào túi quần, cho là y ngượng ngùng, đưa chìa khóa xe tới trước mặt y, “Muốn thử một chút không?”
“Tôi thích giá tiền của nó hơn,” Lục Thừa Dư đem xe của mình chạy ra, bước xuống đóng cửa lại, nét mặt không thấy nửa điểm xấu hổ, y tiến lên sờ sờ cửa xe Maybach, “Xe quá quý, tôi mở mà có chút run tay, vẫn là quên đi thôi.”
Nghiêm Mục nghe vậy gật đầu, thu chìa khóa về: “Sau này có cơ hội, tôi mở ra cho cậu ngồi.”
Lục Thừa Dư thấy vẻ mặt thành thật của Nghiêm Mục, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt, loại tính cách nói một không hai này, chính là kiểu người nghiêm túc. Y suy nghĩ một chút, vẫn là nghiêm túc trả lời: “Cám ơn boss, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải ngồi xe bảo bối của ngài.”
Nghiêm Mục quay đầu lại liếc nhìn Maybach, trầm mặc một lúc lâu, “Nó không phải là bảo bối của tôi.”
Lục Thừa Dư: “….”
Kỳ thực có đôi khi, quá mức thành thực cũng là một khuyết điểm.
“Cái kia, boss, tôi đi trước nhé,” Lục Thừa Dư mở cửa xe, thấy Nghiêm Mục gật đầu với mình, mới ngồi vào trong xe lái đi.
Lúc xe đi vào chỗ quẹo ra bãi đỗ xe, y thấy trong kính chiếu hậu, Nghiêm Mục tựa hồ vẫn đứng tại chỗ.
Sau khi về đến nhà, y phát hiện lượng chia sẻ trên Weibo của mình cao chưa từng có, mà những người chia sẻ đều lấy phương thức đốt nến bày tỏ việc cười trên nỗi đau của người khác, bằng chứng chính là phía dưới Weibo có một đống người điên cuồng.
Xã hội luôn quỳ liếm kẻ có tiền, thật sự rất không có tiết tháo mà, đáng hận nhất chính là y cũng không thuộc về kẻ có tiền a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.