Chương 52: Đào Thiên Ân tử
Tiểu Anh Anh
15/01/2017
Lúc này Quách Ngọc xoay sang nhìn hoàng thượng.
- Phụ hoàng, người nhìn đi. Bọn họ “được” thất tẩu hậu đãi như thế này, thương tích đầy mình. Con thật xót xa. Nếu tẩu ấy dám mạnh miệng nói Hoà thị vì con nên thà chết không khai vậy còn Hàn Cẩm thì sao? Bà ấy có liên quan gì đến con? Cho dù bà ấy muốn nịnh bợ con thì khi cái chết cận kề người ta cũng biết phân biệt nặng nhẹ, hơn nữa còn có tứ muội. Tứ muội là con gái duy nhất của bà ta, bà ta không thể nhẫn tâm thấy nàng ấy chết. Thất tẩu vì nói bọn họ mẹ con tình thâm nên đưa cả muội ấy đi, vậy thì mẹ con bọn họ vì sao không vì nhau mà cung khai? Không! Họ im lặng, đơn giản bởi vì họ không biết chuyện gì đang xảy ra với họ. Hàn Cẩm không đẩy Châu Tiểu Linh càng không tìm Hoà thị, đương nhiên bà ta cũng không biết Tư Hoan là ai. Tẩu nhìn bọn họ đi, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ. Tứ muội chỉ mười ba tuổi, tẩu nhẫn tâm cho người đánh muội ấy ra nông nỗi này.
Như minh hoạ lời nói của Quách Ngọc, Quách Tâm kéo ống tay áo lên, dập dầu kêu to.
- Hoàng thượng. Thần nữ không biết chuyện gì, cũng tin nhị tỷ không làm chuyện xấu. Thất hoàng tử phi luôn ép buộc thần nữ và di nương nói theo những gì đã được tính toán sẵn đó là: “nhị tỷ giết người, thông dâm với thị vệ“. Nhị tỷ trong sạch, thần nữ không nói dối nữa lời. Xin hoàng thượng minh dám.
Mọi người nhìn lại chỉ thấy trên cánh tay Quách Tâm chằn chịt vết thương. Có vết thương bị roi đánh, có vết thương bị dao cắt. Quách Ngọc cũng thoáng giật mình “vết thương khi nào có?“.
Hàn di nương bên cạnh rơi nước mắt, bà nhìn Quách Tâm sau đó cũng đưa đôi tay trầy trụa của mình ra nói.
- Xin hoàng thượng minh giám.
- Phụ hoàng, vết thương đó không liên quan đến con. Là bọn họ tự mình gây ra, là bọn họ muốn hãm hại con.
Hoàng thượng cảm thấy hoang đường vô cùng. Đường đường là thất hoàng tử phi thân phận cao quý lại dám lạm dụng tư hình. Quách Tâm chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, nàng ấy có thể chấp nhận chết mà không khai ra Quách Ngọc? Không, không thể. Chỉ có thể là Quách Ngọc thật sự không làm và Quách Tâm thật sự không biết.
Lúc này bên ngoài có thái giám thông truyền.
- Mộ dung công tử đến!
Bên ngoài cửa, hai thanh niên cao to, tuấn tú đều mặc y phục màu xanh lục, cao bằng nhau, sóng vai nhau bước vào. Cả hai quỳ xuống đồng thanh nói.
- Tham kiến hoàng thượng.
Nhìn thấy hoàng thượng ngạc nhiên, một trong hai người lên tiếng.
- Mong hoàng thượng không trách thần tự tiện quyết định.
- Được rồi. Miễn lễ!
Hoàng thượng phất tay bảo người chuẩn bị ghế cho bọn họ. Cả hai cùng nhau ngồi xuống.
Quách Ngọc lúc này mới nói.
- Các ngươi nhìn thấy ta nhiều lần chắc hẳn sẽ biết mặt ta?
- Tất... tất nhiên. Lão ông lắp bắp trả lời. Quách Ngọc cười dịu dàng chỉ tay vào huynh đệ Mộ Dung Diễn hỏi.
- Vậy các ngươi chắc sẽ nhận ra ai là người thanh niên kia.
Bọn họ hai người nhìn nhau, suy nghĩ một lúc. Cuối cùng họ chỉ người ngồi phía trước và nói.
- Đó là Mộ Dung nhị thiếu gia!
Bị chỉ trúng, Mộ Dung Diễn phì cười.
- Thấy ai ngồi trước thì là cấp bật lớn hơn? Nhị ca của ta trước giờ luôn nhường nhịn chúng ta, ta thích ngồi trước thì ngồi trước. Không ngờ lại khiến ngươi cho rằng ta là nhị thiếu gia?
Mộ Dung Tú bên cạnh cũng cười nói theo.
- Ây da! Cũng tại đệ! Ai bảo trông đệ cứ như ông cụ non khiến ai nhìn vào cũng nghĩ đệ là ca ca chứ.
Cả hai cười nói vui vẻ khiến phu thê nông gia sợ hãi, bọn họ vội vàng dập đầu nói.
- Là ta nhớ lầm, vị thiếu gia ngồi phía sau mới là nhị thiếu gia. Chắc chắn là vậy!
Nguyên Thiên Hữu buồn cười nhìn bọn họ. Bên phía Đào Thiên Ân thì chỉ muốn đến giết chết bọn họ. Đào phu nhân thầm mắng “ngu xuẩn“. Chỉ có mẹ con La di nương nhìn nhau lắc đầu “mọi thứ không ổn“.
Quách Ngọc vờ ngạc nhiên.
- À, hoá ra là lầm. Vậy vì sao các ngươi biết ta là công chúa còn người thanh niên kia là nhị thiếu gia phủ Quốc Công?
- Vì, vì dấu hiệu, của xe ngựa.
Bọn họ lắp bắp vì nhớ lại, không phải nhớ lại những gì họ thấy mà là những gì họ nghe.
Quách Ngọc hài lòng đi đến bên cạnh hoàng thượng nói nhỏ với ông. Hoàng thượng gật đầu sau đó lấy giấy bút ra. Viết xong, ông giao chúng cho Quách Ngọc. Nàng cầm lấy và đi lại gần phu thê kia.
- Xem! Là dấu hiệu nào.
Bọn họ nhận lấy hai tờ giấy, La di nương âm thềm kêu không hay.
Cả hai đờ đẫn nhìn tờ giấy, rồi lại nhìn nhau. Cúi cùng, lão ông tay run run đưa tờ giấy có viết ba chữ lên và nói.
- Là cái này.
Quách Ngọc cầm lấy tờ giấy, sau đó hỏi.
- Chắc không?
Lão bà kéo cánh tay lão ông. Lão ông lắc đầu.
Ông ấy tin mình đúng, ông nghĩ xe ngựa sẽ để tên phủ thừa tướng nên chọn tờ giấy có ba chữ. Còn bà lại nghĩ xe ngựa chỉ để Quách phủ nên chọn tờ giấy có hai chữ. Cuối cùng, bà cũng thua ông.
Quách Ngọc hài lòng đưa tờ giấy ấy cho Tô Đức Thịnh, ông ấy lập tức mang lên cho hoàng thượng. Nhận được tờ giấy, hoàng thượng trầm giọng hỏi. - Chắc chứ?
- Hạ dân chắc chắn.
Hoàng thượng tức giận đập bàn, không ai hiểu tại sao. Ông thở hồng hộc, vừa định mở miệng thì bên ngoài đã có thị vệ tiến vào.
- Hoàng thượng. Thuộc hạ nhân lệnh điều tra, tìm thấy số đồ cổ quý hiếm không có trong danh sách kiểm kê đồ vật của phủ thất hoàng tử.
Mộc Huyền kiềm chế cơn giận. Hắn muốn giết chết Đào Thiên Ân. Nữ nhân ngu ngốc này đã khiến hắn mất một số bạc lớn, phải biết đồ cổ đó là do quan viên đút lót trị giá rất lớn. Nhưng hắn cũng cảm thấy may mắn khi những vật quan trọng khác hắn đã giấu kĩ nên bọn họ không tìm được. Chưa nhẹ nhõm được bao lâu, hắn lại nghe thị vệ nói.
- Ngoài ra còn có vật này.
Hắn dâng lên, hoàng thượng nghía mắt. Ông trừng mắt, cố giữ bình tĩnh và bảo thái y lên kiểm tra.
- Ngươi tìm thấy nó ở đâu?
- Dưới chậu hoa trước phòng thất hoàng tử phi.
Đào Thiên Ân trợn mắt, nàng không biết vật kia là gì vì từ đầu tới cuối luôn bị khăn lụa che đậy. Nhắc đến mình, nàng biết chắc chắn là Quách Ngọc giở trò.
Lúc này, thái y nhìn hoàng thượng gật đầu. Hoàng thượng đã không còn kiềm chế cơn tức được nữa. Ông sẽ không cho nữ nhân ác độc như vậy ở lại bên cạnh con trai ông.
- Lôi ba người bọn họ ra chém.
Hoàng thượng hét lớn, phu thê lão nông và Trần di nương như điên loạn gào cứu.
- Hoàng thượng tha mạng.
Đào phu nhân lúc này vẫn mạnh miệng nói.
- Hoàng thượng bọn họ là nhân chứng.
- Ngươi câm miệng cho trẫm.
Hoàng thượng giận dữ khiến Đào phu nhân giật mình, bà lui về sau vài bước. Lại nghe hoàng thượng nói tiếp.
- Bọn họ là nghe người sai khiến vu oan giá hoạ. Mộ Dung nhị công tử và Mộ Dung tam công tử cũng nhận không ra. Còn nữa, các ngươi nhìn đi. Trẫm rõ ràng viết lên hai tờ giấy khác nhau với nội dung một là Đào phủ, hai là phủ Thái uý. Ấy vậy mà bọn họ dám khẳng định phủ Thái Uý là kí hiệu của phủ Thừa Tướng! Bọn họ đủ tội chết chưa? Hai người kia nói dối tức là Trần Hoa cũng nói dối. Trần Hoa nói dối tức là chuyện này không có thật.
Ông ném cây dao nhỏ xuống sàn, chỉ vào mặt Đào Thiên Ân mà hét.
- Còn đây là vật tìm được trong phủ các ngươi. Thái y khẳng định nó có độc giống như độc Ngọc nhi mắc phải. Các ngươi còn gì để nói.
Đào Thiên Ân vội vã quỳ xuống.
- Phụ hoàng con vô tội. Con, con bị điêu phụ lừa gạt, con không biết. Vừa nói, nàng vừa chỉ về phía mẹ con La di nương.
- Đúng vậy, hoàng thượng, Ân nhi không có lý do để làm vậy.
Đào phu nhân cũng một mực bênh vực con gái mình mà vứt bỏ bao năm tình nghĩa. La di nương trợn mắt nhìn Đào phu nhân, bà thật sự thất vọng.
Quách Tuệ bên cạnh lay cánh tay của bà, vội vã quỳ xuống.
- Hoàng thượng, thần phụ và di nương không biết gì cả. Chúng thần cho rằng nhị muội có tội nên mới đứng ra tìm lại công lý cho người bị hại. Nhưng bây giờ chúng thần biết mình sai rồi, mong hoàng thượng khai ân.
La di nương cũng dập đầu kêu to.
- Thần phụ và Trương phu nhân thân phận thấp bé, làm sao có thể tạo nên cơn sóng lớn này chứ. Chẳng qua là do mắt mờ trí kém nên mới phạm phải sai lầm này, mong hoàng thượng khai ân.
Quách Ngọc lúc này lên tiếng cắt lời. Nàng biết hoàng thượng xử chết Trần di nương nhưng tha cho mẹ con La di nương là có lí do. Nếu một ngày giết chết hai thiếp thất cùng một con gái của thừa tướng thì người ngoài dèm pha. Ông im lặng, không có nghĩa là bỏ qua, bởi ông tin Quách An sẽ có trừng phạt thích đáng cho bọn họ. Nhưng Quách Ngọc không muốn, nàng muốn hoàng thượng trừng phạt bọn họ nếu không ban chết thì cũng làm chút gì đó mới được.
- Phụ hoàng. Là do con không quản tốt hậu viện. Mấy ngày nay con vẫn luôn lo chuyện hôn lễ của phụ thân. Ai cũng biết Quách phủ sắp có tân phu nhân. Tân phu nhân lại là muội muội của mẫu thân con. Vì thế La di nương và đại tỷ có chút suy nghĩ sai lầm cũng là do con không quản.
Hoàng thượng nghe Quách Ngọc nói vậy thì cũng hiểu ý nàng muốn gì. Ông cũng không ngại mà “ban thưởng” cho mẹ con La di nương.
- Đem mẹ con La thị ra đánh năm mươi trượng, vả miệng năm mươi cái cho trẫm.
- Nhị muội, muội không thể vì ân oán cá nhân mà xử sự như vậy...
Quách Ngọc nhẹ xoay người, nhìn Quách Tuệ và mỉm cười.
- Ân oán ca nhân? Ta và tỷ có ân oán cá nhân sao? Ta chỉ biết từ bé tỷ là sống sung sướng, nay tuy gả cho trạng nguyên làm chính thê những vẫn chưa thoả ước nguyện!
Hoàng thượng híp mắt, ông phất tay áo. Bọn thị vệ nhanh chóng hành động.
- Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng khai ân.
Nhìn mẹ con bọn họ bị kéo ra, Quách Ngọc vẫn chưa hài lòng nên tiếp tục nói.
- Còn việc thất tẩu có lý do hay không thì cũng không ai dám khẳng định. Hôm nay Châu thị mất con, ai là người hưởng lợi nhiều nhất? Hơn nữa, ta nghe nói trước đây có người đem lòng thích vị hôn phu của ta vì thế luôn muốn dồn ta vào chỗ chết!
Giọng nàng thanh lãnh vang lên, Nguyên Thiên Hữu híp mắt. Hắn không muốn lưu lại mầm hoạ.
- Hoàng thượng Đại Mộc, trẫm thật sự muốn đầu của nàng ta! Hắn lạnh lùng nói. Lời nói của hắn như ngàn mũi tên đâm xuyên trái tim Đào Thiên Ân. Nàng ta ngã ngồi trên sàn, miệng lẩm bẩm.
- Chàng muốn giết ta...
Mộc Huyền lúc này nhìn rõ mọi chuyện, hoá ra nữ nhân ngu xuẩn kia chỉ vì ghen tuông mù quán mà làm bao nhiêu chuyện. Hại đến hắn, nay lại dám hồng hạnh leo tường - dù chỉ là trong tư tưởng hắn cũng không cho phép. Hắn hận không thể giết chết nàng ta ngay lập tức, nghe Nguyên Thiên Hữu nói hắn thấy thống khoái vô cùng.
Đào phu nhân quỳ trên sàn điện, bà liên tục cầu xin.
- Hoàng thượng, xin người nể tình Đào Thái Uý mà tha cho Ân nhi, nàng hãy còn trẻ người non dạ.
Hoàng thượng càng tức giận khi Đào phu nhân nhắc đến Đào Thái Uý. Bao năm qua ông coi trọng Đào Thái Uý, vì ông ấy là người có tài những vẫn đứng phe trung lập. Vốn hoàng thượng muốn ông ấy ủng hộ Thập ngũ hoàng tử Mộc Hoằng nên mới coi trọng người nhà ông ta. Hoàng thượng để Đào Thiên Ân làm thất hoàng tử phi là muốn đánh lạc hướng chú ý của mọi người. Nhưng không ngờ Đào phu nhân và Đào Thiên Ân lại không biết trời cao đất dày. Hoàng thượng cắn răng, ông không thể tiếp tục im lặng. Nếu vì Đào Thái Uý mà trở mặt với Nguyên Thiên Hữu thì ông nhất quyết không làm. Nhìn Nguyên Thiên Hữu và Quách Ngọc, ông lắc đầu tự trách mình lo xa, chỉ cần có bọn họ thì lo gì Mộc Hoằng không thành tân hoàng sau này!
Ông lạnh giọng nói.
- Huyền nhi, số đồ cổ đó trẫm sẽ thu vào quốc khố xem như trừng phạt con quản thê không nghiêm. Tước bỏ cáo mệnh nhất phẩm phu nhân của Đào Vân thị, cấm túc hai năm. Tước bỏ phi vị của Đào Thiên Ân, lập tức hành hình.
- Hoàng thượng...
Gào thét thế nào thì vẫn không tránh khỏi cái chết.
Kẻ ngu xuẩn chỉ có đường chết!
Quách Ngọc ngộ ra điều này khi nàng rơi vào khốn cảnh. Kiếp trước nàng làm kẻ ngu xuẩn - kiếp này nàng đứng nhìn người khác ngu xuẩn.
Đau khổ đối với nàng đã quá đủ!
Đào Thiên Ân chết, chắc chắn sẽ để lại một dấu chấm hỏi trong đầu bao người. Nàng vừa được ngồi kiệu tám người nâng vào thất hoàng tử phủ chưa bao lâu nay lại phải hiu quạnh trở về gói gọn trong một hủ cốt trên tay mẫu thân.
Cuộc đời thiên biến vạn hoá!
Ngày mai là thì tương lai.
Đi ngang Mộc Huyền, Quách Ngọc nói nhỏ một câu.
- Xem như lần này ngươi nợ ta!
- Vì sao? Vì ngươi đã giết chết thê tử của ta?
- Đào Vân thị cùng La Bích Hân là tri kỉ. Chuyện hôm nay ngươi cũng biết bọn họ thông đồng với nhau. La Bích Hân là người của La phủ, La phủ là người của Thái tử. Ngươi tự mà lo liệu đi.
Nói rồi nàng bỏ đi, tà áo trắng phấp phới trong gió chiều. Mộc Huyền chăm chú nhìn theo, sau đó lắc đầu tiếc nuối.
“Nữ nhân xinh đẹp, thông minh và đầy thế lực như thế vì sao không là của hắn?”
Từ hoàng cung về Quách phủ, Nguyên Thiên Hữu luôn nắm chặt tay Quách Ngọc. Xe ngựa lắc lư, hắn vẫn trầm mặc không nói.
Quách Ngọc biết lần này nàng hành động có chút vội vàng. Nhưng thật ra, nếu không làm vậy thì làm sao thắng được.
Tay đau đã bị hắn nắm chặt không buông, nàng đưa tay còn lại vỗ cánh tay hắn.
- Hy sinh vì đại cục. Hôm nay tứ muội cũng vì đại cục mà tự mình rạch lên tay. Ta cũng chỉ muốn...
Hắn nóng giận xoay người, sau đó không biết nghĩ gì mà lại ôm lấy nàng.
- Thiên, Thiên Hữu...
Quách Ngọc khẽ gọi, bỗng bờ vai hắn run run. Nàng nheo mắt, lại gọi tên hắn lần nữa. Lúc này hắn mới nhẹ giọng đáp.
- Ta thật vô dụng, mải mê lo chuyện riêng mà bỏ mặc nàng bị người hãm hại. Hôm nay vì đại cục nàng đã tự rạch tay mình bằng con dao tẩm độc. Ngày mai nàng còn dám làm gì nữa? Ta không cho phép nàng như vậy. Ta sẽ xin cậu lập tức cưới nàng, sau đó đưa nàng khỏi chốn quỷ quái này.
Một dòng nước ấm chạy trong cơ thể nàng, khoé mắt rưng rưng Quách Ngọc nhẹ giọng nói, tay lại vỗ về bờ vai hắn.
- Thiên Hữu, ta còn thù chưa trả, ngươi còn nợ chưa đòi. Ta không sợ bọn họ tính kế, ngươi cũng vậy. Chúng ta là những con người sống trong vũng lầy. Hận thù luôn bao lấy chúng ta. Ta từng nghĩ sẽ không bao giờ nói những lời này với ngươi mà để ngươi tự hiểu. Ta từng muốn ngươi tránh xa ta, càng xa càng tốt. Nhưng ngươi vẫn luôn mặt dày đeo bám. Thôi thì mặc ngươi. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn thành hôn lúc này, ta sẽ không chấp nhận.
Người hắn cứng đờ, hắn không nói gì chỉ lặng yên ôm nàng. Một lúc sau đó xe ngựa dừng lại ở Quách phủ, hắn không cho nàng xuống vẫn cố ôm lấy nàng.
- Ngọc nhi! Ta biết mình vội vàng. Nàng nói đúng, chúng ta sống trong vũng lầy. Nhưng, còn một điều ta phải nhắc nhở nàng. Chỉ cần chúng ta bên nhau, ta nhất định biến vũng lầy ấy thành một bãi cỏ xanh mượt đầy hoa lá, ở đó có một căn nhà nhỏ, có ta - có nàng, một gia đình hành phúc.
Lời hắn nói cứ quẩn quanh tai nàng, ghì siết đôi tay hắn hôn lên làn tóc đen mượt sau đó mới để nàng rời đi.
Quách Ngọc xuống xe ngựa, nhưng vẫn không quên những gì hắn nói.
Phải, chỉ cần có hắn!
---tác giả---
Đáp án câu hỏi tuần trước. Con dao nhỏ Quách Ngọc đưa cho nha hoàn là để vu oan cho Đào Thiên Ân. Và nó nhanh chóng yên vị tại viện của Đào Thiên Ân để làm bằng chứng.
Câu hỏi tuần này.
- Đào Thiên Ân chết, Thất hoàng tử Mộc Huyền chịu tổn thất nặng nề. Mọi người nghĩ liệu Mộc Huyền sẽ đứng về phe Quách Ngọc hay trở thành một kẻ địch mới?
- Phụ hoàng, người nhìn đi. Bọn họ “được” thất tẩu hậu đãi như thế này, thương tích đầy mình. Con thật xót xa. Nếu tẩu ấy dám mạnh miệng nói Hoà thị vì con nên thà chết không khai vậy còn Hàn Cẩm thì sao? Bà ấy có liên quan gì đến con? Cho dù bà ấy muốn nịnh bợ con thì khi cái chết cận kề người ta cũng biết phân biệt nặng nhẹ, hơn nữa còn có tứ muội. Tứ muội là con gái duy nhất của bà ta, bà ta không thể nhẫn tâm thấy nàng ấy chết. Thất tẩu vì nói bọn họ mẹ con tình thâm nên đưa cả muội ấy đi, vậy thì mẹ con bọn họ vì sao không vì nhau mà cung khai? Không! Họ im lặng, đơn giản bởi vì họ không biết chuyện gì đang xảy ra với họ. Hàn Cẩm không đẩy Châu Tiểu Linh càng không tìm Hoà thị, đương nhiên bà ta cũng không biết Tư Hoan là ai. Tẩu nhìn bọn họ đi, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ. Tứ muội chỉ mười ba tuổi, tẩu nhẫn tâm cho người đánh muội ấy ra nông nỗi này.
Như minh hoạ lời nói của Quách Ngọc, Quách Tâm kéo ống tay áo lên, dập dầu kêu to.
- Hoàng thượng. Thần nữ không biết chuyện gì, cũng tin nhị tỷ không làm chuyện xấu. Thất hoàng tử phi luôn ép buộc thần nữ và di nương nói theo những gì đã được tính toán sẵn đó là: “nhị tỷ giết người, thông dâm với thị vệ“. Nhị tỷ trong sạch, thần nữ không nói dối nữa lời. Xin hoàng thượng minh dám.
Mọi người nhìn lại chỉ thấy trên cánh tay Quách Tâm chằn chịt vết thương. Có vết thương bị roi đánh, có vết thương bị dao cắt. Quách Ngọc cũng thoáng giật mình “vết thương khi nào có?“.
Hàn di nương bên cạnh rơi nước mắt, bà nhìn Quách Tâm sau đó cũng đưa đôi tay trầy trụa của mình ra nói.
- Xin hoàng thượng minh giám.
- Phụ hoàng, vết thương đó không liên quan đến con. Là bọn họ tự mình gây ra, là bọn họ muốn hãm hại con.
Hoàng thượng cảm thấy hoang đường vô cùng. Đường đường là thất hoàng tử phi thân phận cao quý lại dám lạm dụng tư hình. Quách Tâm chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, nàng ấy có thể chấp nhận chết mà không khai ra Quách Ngọc? Không, không thể. Chỉ có thể là Quách Ngọc thật sự không làm và Quách Tâm thật sự không biết.
Lúc này bên ngoài có thái giám thông truyền.
- Mộ dung công tử đến!
Bên ngoài cửa, hai thanh niên cao to, tuấn tú đều mặc y phục màu xanh lục, cao bằng nhau, sóng vai nhau bước vào. Cả hai quỳ xuống đồng thanh nói.
- Tham kiến hoàng thượng.
Nhìn thấy hoàng thượng ngạc nhiên, một trong hai người lên tiếng.
- Mong hoàng thượng không trách thần tự tiện quyết định.
- Được rồi. Miễn lễ!
Hoàng thượng phất tay bảo người chuẩn bị ghế cho bọn họ. Cả hai cùng nhau ngồi xuống.
Quách Ngọc lúc này mới nói.
- Các ngươi nhìn thấy ta nhiều lần chắc hẳn sẽ biết mặt ta?
- Tất... tất nhiên. Lão ông lắp bắp trả lời. Quách Ngọc cười dịu dàng chỉ tay vào huynh đệ Mộ Dung Diễn hỏi.
- Vậy các ngươi chắc sẽ nhận ra ai là người thanh niên kia.
Bọn họ hai người nhìn nhau, suy nghĩ một lúc. Cuối cùng họ chỉ người ngồi phía trước và nói.
- Đó là Mộ Dung nhị thiếu gia!
Bị chỉ trúng, Mộ Dung Diễn phì cười.
- Thấy ai ngồi trước thì là cấp bật lớn hơn? Nhị ca của ta trước giờ luôn nhường nhịn chúng ta, ta thích ngồi trước thì ngồi trước. Không ngờ lại khiến ngươi cho rằng ta là nhị thiếu gia?
Mộ Dung Tú bên cạnh cũng cười nói theo.
- Ây da! Cũng tại đệ! Ai bảo trông đệ cứ như ông cụ non khiến ai nhìn vào cũng nghĩ đệ là ca ca chứ.
Cả hai cười nói vui vẻ khiến phu thê nông gia sợ hãi, bọn họ vội vàng dập đầu nói.
- Là ta nhớ lầm, vị thiếu gia ngồi phía sau mới là nhị thiếu gia. Chắc chắn là vậy!
Nguyên Thiên Hữu buồn cười nhìn bọn họ. Bên phía Đào Thiên Ân thì chỉ muốn đến giết chết bọn họ. Đào phu nhân thầm mắng “ngu xuẩn“. Chỉ có mẹ con La di nương nhìn nhau lắc đầu “mọi thứ không ổn“.
Quách Ngọc vờ ngạc nhiên.
- À, hoá ra là lầm. Vậy vì sao các ngươi biết ta là công chúa còn người thanh niên kia là nhị thiếu gia phủ Quốc Công?
- Vì, vì dấu hiệu, của xe ngựa.
Bọn họ lắp bắp vì nhớ lại, không phải nhớ lại những gì họ thấy mà là những gì họ nghe.
Quách Ngọc hài lòng đi đến bên cạnh hoàng thượng nói nhỏ với ông. Hoàng thượng gật đầu sau đó lấy giấy bút ra. Viết xong, ông giao chúng cho Quách Ngọc. Nàng cầm lấy và đi lại gần phu thê kia.
- Xem! Là dấu hiệu nào.
Bọn họ nhận lấy hai tờ giấy, La di nương âm thềm kêu không hay.
Cả hai đờ đẫn nhìn tờ giấy, rồi lại nhìn nhau. Cúi cùng, lão ông tay run run đưa tờ giấy có viết ba chữ lên và nói.
- Là cái này.
Quách Ngọc cầm lấy tờ giấy, sau đó hỏi.
- Chắc không?
Lão bà kéo cánh tay lão ông. Lão ông lắc đầu.
Ông ấy tin mình đúng, ông nghĩ xe ngựa sẽ để tên phủ thừa tướng nên chọn tờ giấy có ba chữ. Còn bà lại nghĩ xe ngựa chỉ để Quách phủ nên chọn tờ giấy có hai chữ. Cuối cùng, bà cũng thua ông.
Quách Ngọc hài lòng đưa tờ giấy ấy cho Tô Đức Thịnh, ông ấy lập tức mang lên cho hoàng thượng. Nhận được tờ giấy, hoàng thượng trầm giọng hỏi. - Chắc chứ?
- Hạ dân chắc chắn.
Hoàng thượng tức giận đập bàn, không ai hiểu tại sao. Ông thở hồng hộc, vừa định mở miệng thì bên ngoài đã có thị vệ tiến vào.
- Hoàng thượng. Thuộc hạ nhân lệnh điều tra, tìm thấy số đồ cổ quý hiếm không có trong danh sách kiểm kê đồ vật của phủ thất hoàng tử.
Mộc Huyền kiềm chế cơn giận. Hắn muốn giết chết Đào Thiên Ân. Nữ nhân ngu ngốc này đã khiến hắn mất một số bạc lớn, phải biết đồ cổ đó là do quan viên đút lót trị giá rất lớn. Nhưng hắn cũng cảm thấy may mắn khi những vật quan trọng khác hắn đã giấu kĩ nên bọn họ không tìm được. Chưa nhẹ nhõm được bao lâu, hắn lại nghe thị vệ nói.
- Ngoài ra còn có vật này.
Hắn dâng lên, hoàng thượng nghía mắt. Ông trừng mắt, cố giữ bình tĩnh và bảo thái y lên kiểm tra.
- Ngươi tìm thấy nó ở đâu?
- Dưới chậu hoa trước phòng thất hoàng tử phi.
Đào Thiên Ân trợn mắt, nàng không biết vật kia là gì vì từ đầu tới cuối luôn bị khăn lụa che đậy. Nhắc đến mình, nàng biết chắc chắn là Quách Ngọc giở trò.
Lúc này, thái y nhìn hoàng thượng gật đầu. Hoàng thượng đã không còn kiềm chế cơn tức được nữa. Ông sẽ không cho nữ nhân ác độc như vậy ở lại bên cạnh con trai ông.
- Lôi ba người bọn họ ra chém.
Hoàng thượng hét lớn, phu thê lão nông và Trần di nương như điên loạn gào cứu.
- Hoàng thượng tha mạng.
Đào phu nhân lúc này vẫn mạnh miệng nói.
- Hoàng thượng bọn họ là nhân chứng.
- Ngươi câm miệng cho trẫm.
Hoàng thượng giận dữ khiến Đào phu nhân giật mình, bà lui về sau vài bước. Lại nghe hoàng thượng nói tiếp.
- Bọn họ là nghe người sai khiến vu oan giá hoạ. Mộ Dung nhị công tử và Mộ Dung tam công tử cũng nhận không ra. Còn nữa, các ngươi nhìn đi. Trẫm rõ ràng viết lên hai tờ giấy khác nhau với nội dung một là Đào phủ, hai là phủ Thái uý. Ấy vậy mà bọn họ dám khẳng định phủ Thái Uý là kí hiệu của phủ Thừa Tướng! Bọn họ đủ tội chết chưa? Hai người kia nói dối tức là Trần Hoa cũng nói dối. Trần Hoa nói dối tức là chuyện này không có thật.
Ông ném cây dao nhỏ xuống sàn, chỉ vào mặt Đào Thiên Ân mà hét.
- Còn đây là vật tìm được trong phủ các ngươi. Thái y khẳng định nó có độc giống như độc Ngọc nhi mắc phải. Các ngươi còn gì để nói.
Đào Thiên Ân vội vã quỳ xuống.
- Phụ hoàng con vô tội. Con, con bị điêu phụ lừa gạt, con không biết. Vừa nói, nàng vừa chỉ về phía mẹ con La di nương.
- Đúng vậy, hoàng thượng, Ân nhi không có lý do để làm vậy.
Đào phu nhân cũng một mực bênh vực con gái mình mà vứt bỏ bao năm tình nghĩa. La di nương trợn mắt nhìn Đào phu nhân, bà thật sự thất vọng.
Quách Tuệ bên cạnh lay cánh tay của bà, vội vã quỳ xuống.
- Hoàng thượng, thần phụ và di nương không biết gì cả. Chúng thần cho rằng nhị muội có tội nên mới đứng ra tìm lại công lý cho người bị hại. Nhưng bây giờ chúng thần biết mình sai rồi, mong hoàng thượng khai ân.
La di nương cũng dập đầu kêu to.
- Thần phụ và Trương phu nhân thân phận thấp bé, làm sao có thể tạo nên cơn sóng lớn này chứ. Chẳng qua là do mắt mờ trí kém nên mới phạm phải sai lầm này, mong hoàng thượng khai ân.
Quách Ngọc lúc này lên tiếng cắt lời. Nàng biết hoàng thượng xử chết Trần di nương nhưng tha cho mẹ con La di nương là có lí do. Nếu một ngày giết chết hai thiếp thất cùng một con gái của thừa tướng thì người ngoài dèm pha. Ông im lặng, không có nghĩa là bỏ qua, bởi ông tin Quách An sẽ có trừng phạt thích đáng cho bọn họ. Nhưng Quách Ngọc không muốn, nàng muốn hoàng thượng trừng phạt bọn họ nếu không ban chết thì cũng làm chút gì đó mới được.
- Phụ hoàng. Là do con không quản tốt hậu viện. Mấy ngày nay con vẫn luôn lo chuyện hôn lễ của phụ thân. Ai cũng biết Quách phủ sắp có tân phu nhân. Tân phu nhân lại là muội muội của mẫu thân con. Vì thế La di nương và đại tỷ có chút suy nghĩ sai lầm cũng là do con không quản.
Hoàng thượng nghe Quách Ngọc nói vậy thì cũng hiểu ý nàng muốn gì. Ông cũng không ngại mà “ban thưởng” cho mẹ con La di nương.
- Đem mẹ con La thị ra đánh năm mươi trượng, vả miệng năm mươi cái cho trẫm.
- Nhị muội, muội không thể vì ân oán cá nhân mà xử sự như vậy...
Quách Ngọc nhẹ xoay người, nhìn Quách Tuệ và mỉm cười.
- Ân oán ca nhân? Ta và tỷ có ân oán cá nhân sao? Ta chỉ biết từ bé tỷ là sống sung sướng, nay tuy gả cho trạng nguyên làm chính thê những vẫn chưa thoả ước nguyện!
Hoàng thượng híp mắt, ông phất tay áo. Bọn thị vệ nhanh chóng hành động.
- Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng khai ân.
Nhìn mẹ con bọn họ bị kéo ra, Quách Ngọc vẫn chưa hài lòng nên tiếp tục nói.
- Còn việc thất tẩu có lý do hay không thì cũng không ai dám khẳng định. Hôm nay Châu thị mất con, ai là người hưởng lợi nhiều nhất? Hơn nữa, ta nghe nói trước đây có người đem lòng thích vị hôn phu của ta vì thế luôn muốn dồn ta vào chỗ chết!
Giọng nàng thanh lãnh vang lên, Nguyên Thiên Hữu híp mắt. Hắn không muốn lưu lại mầm hoạ.
- Hoàng thượng Đại Mộc, trẫm thật sự muốn đầu của nàng ta! Hắn lạnh lùng nói. Lời nói của hắn như ngàn mũi tên đâm xuyên trái tim Đào Thiên Ân. Nàng ta ngã ngồi trên sàn, miệng lẩm bẩm.
- Chàng muốn giết ta...
Mộc Huyền lúc này nhìn rõ mọi chuyện, hoá ra nữ nhân ngu xuẩn kia chỉ vì ghen tuông mù quán mà làm bao nhiêu chuyện. Hại đến hắn, nay lại dám hồng hạnh leo tường - dù chỉ là trong tư tưởng hắn cũng không cho phép. Hắn hận không thể giết chết nàng ta ngay lập tức, nghe Nguyên Thiên Hữu nói hắn thấy thống khoái vô cùng.
Đào phu nhân quỳ trên sàn điện, bà liên tục cầu xin.
- Hoàng thượng, xin người nể tình Đào Thái Uý mà tha cho Ân nhi, nàng hãy còn trẻ người non dạ.
Hoàng thượng càng tức giận khi Đào phu nhân nhắc đến Đào Thái Uý. Bao năm qua ông coi trọng Đào Thái Uý, vì ông ấy là người có tài những vẫn đứng phe trung lập. Vốn hoàng thượng muốn ông ấy ủng hộ Thập ngũ hoàng tử Mộc Hoằng nên mới coi trọng người nhà ông ta. Hoàng thượng để Đào Thiên Ân làm thất hoàng tử phi là muốn đánh lạc hướng chú ý của mọi người. Nhưng không ngờ Đào phu nhân và Đào Thiên Ân lại không biết trời cao đất dày. Hoàng thượng cắn răng, ông không thể tiếp tục im lặng. Nếu vì Đào Thái Uý mà trở mặt với Nguyên Thiên Hữu thì ông nhất quyết không làm. Nhìn Nguyên Thiên Hữu và Quách Ngọc, ông lắc đầu tự trách mình lo xa, chỉ cần có bọn họ thì lo gì Mộc Hoằng không thành tân hoàng sau này!
Ông lạnh giọng nói.
- Huyền nhi, số đồ cổ đó trẫm sẽ thu vào quốc khố xem như trừng phạt con quản thê không nghiêm. Tước bỏ cáo mệnh nhất phẩm phu nhân của Đào Vân thị, cấm túc hai năm. Tước bỏ phi vị của Đào Thiên Ân, lập tức hành hình.
- Hoàng thượng...
Gào thét thế nào thì vẫn không tránh khỏi cái chết.
Kẻ ngu xuẩn chỉ có đường chết!
Quách Ngọc ngộ ra điều này khi nàng rơi vào khốn cảnh. Kiếp trước nàng làm kẻ ngu xuẩn - kiếp này nàng đứng nhìn người khác ngu xuẩn.
Đau khổ đối với nàng đã quá đủ!
Đào Thiên Ân chết, chắc chắn sẽ để lại một dấu chấm hỏi trong đầu bao người. Nàng vừa được ngồi kiệu tám người nâng vào thất hoàng tử phủ chưa bao lâu nay lại phải hiu quạnh trở về gói gọn trong một hủ cốt trên tay mẫu thân.
Cuộc đời thiên biến vạn hoá!
Ngày mai là thì tương lai.
Đi ngang Mộc Huyền, Quách Ngọc nói nhỏ một câu.
- Xem như lần này ngươi nợ ta!
- Vì sao? Vì ngươi đã giết chết thê tử của ta?
- Đào Vân thị cùng La Bích Hân là tri kỉ. Chuyện hôm nay ngươi cũng biết bọn họ thông đồng với nhau. La Bích Hân là người của La phủ, La phủ là người của Thái tử. Ngươi tự mà lo liệu đi.
Nói rồi nàng bỏ đi, tà áo trắng phấp phới trong gió chiều. Mộc Huyền chăm chú nhìn theo, sau đó lắc đầu tiếc nuối.
“Nữ nhân xinh đẹp, thông minh và đầy thế lực như thế vì sao không là của hắn?”
Từ hoàng cung về Quách phủ, Nguyên Thiên Hữu luôn nắm chặt tay Quách Ngọc. Xe ngựa lắc lư, hắn vẫn trầm mặc không nói.
Quách Ngọc biết lần này nàng hành động có chút vội vàng. Nhưng thật ra, nếu không làm vậy thì làm sao thắng được.
Tay đau đã bị hắn nắm chặt không buông, nàng đưa tay còn lại vỗ cánh tay hắn.
- Hy sinh vì đại cục. Hôm nay tứ muội cũng vì đại cục mà tự mình rạch lên tay. Ta cũng chỉ muốn...
Hắn nóng giận xoay người, sau đó không biết nghĩ gì mà lại ôm lấy nàng.
- Thiên, Thiên Hữu...
Quách Ngọc khẽ gọi, bỗng bờ vai hắn run run. Nàng nheo mắt, lại gọi tên hắn lần nữa. Lúc này hắn mới nhẹ giọng đáp.
- Ta thật vô dụng, mải mê lo chuyện riêng mà bỏ mặc nàng bị người hãm hại. Hôm nay vì đại cục nàng đã tự rạch tay mình bằng con dao tẩm độc. Ngày mai nàng còn dám làm gì nữa? Ta không cho phép nàng như vậy. Ta sẽ xin cậu lập tức cưới nàng, sau đó đưa nàng khỏi chốn quỷ quái này.
Một dòng nước ấm chạy trong cơ thể nàng, khoé mắt rưng rưng Quách Ngọc nhẹ giọng nói, tay lại vỗ về bờ vai hắn.
- Thiên Hữu, ta còn thù chưa trả, ngươi còn nợ chưa đòi. Ta không sợ bọn họ tính kế, ngươi cũng vậy. Chúng ta là những con người sống trong vũng lầy. Hận thù luôn bao lấy chúng ta. Ta từng nghĩ sẽ không bao giờ nói những lời này với ngươi mà để ngươi tự hiểu. Ta từng muốn ngươi tránh xa ta, càng xa càng tốt. Nhưng ngươi vẫn luôn mặt dày đeo bám. Thôi thì mặc ngươi. Tuy nhiên, nếu ngươi muốn thành hôn lúc này, ta sẽ không chấp nhận.
Người hắn cứng đờ, hắn không nói gì chỉ lặng yên ôm nàng. Một lúc sau đó xe ngựa dừng lại ở Quách phủ, hắn không cho nàng xuống vẫn cố ôm lấy nàng.
- Ngọc nhi! Ta biết mình vội vàng. Nàng nói đúng, chúng ta sống trong vũng lầy. Nhưng, còn một điều ta phải nhắc nhở nàng. Chỉ cần chúng ta bên nhau, ta nhất định biến vũng lầy ấy thành một bãi cỏ xanh mượt đầy hoa lá, ở đó có một căn nhà nhỏ, có ta - có nàng, một gia đình hành phúc.
Lời hắn nói cứ quẩn quanh tai nàng, ghì siết đôi tay hắn hôn lên làn tóc đen mượt sau đó mới để nàng rời đi.
Quách Ngọc xuống xe ngựa, nhưng vẫn không quên những gì hắn nói.
Phải, chỉ cần có hắn!
---tác giả---
Đáp án câu hỏi tuần trước. Con dao nhỏ Quách Ngọc đưa cho nha hoàn là để vu oan cho Đào Thiên Ân. Và nó nhanh chóng yên vị tại viện của Đào Thiên Ân để làm bằng chứng.
Câu hỏi tuần này.
- Đào Thiên Ân chết, Thất hoàng tử Mộc Huyền chịu tổn thất nặng nề. Mọi người nghĩ liệu Mộc Huyền sẽ đứng về phe Quách Ngọc hay trở thành một kẻ địch mới?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.