Chương 53: Động Thai
Tiểu Anh Anh
25/01/2017
Về Quách phủ Quách Ngọc lập tức cho người chăm sóc Hoà thị còn mình thì đến viện của Quách Tâm.
- Hướng tâm viện -
- Tứ muội.
Nằm trên giường, Quách Tâm suy yếu ngồi dậy khi nghe tiếng Quách Ngọc.
- Nhị tỷ.
- Không cần, muội nằm đó đi.
Quách Ngọc nhìn nàng ta xanh xao thì có chút đau lòng. Quách Tâm trước giờ nhút nhát nhưng lần này lại dám tự mình rạch tay.
- Vì sao muội lại làm thế?
Quách Tâm khẽ động đôi hàng mi cong. Nàng không quá xuất sắc, nàng nhút nhát, nàng là thứ xuất, mẹ nàng cũng là thứ xuất. Mọi điều tồi tệ đều đến với nàng. Lần này bị mẹ con La di nương hại thừa sống thiếu chết nàng mới biết không phải chỉ im lặng làm con rùa rút đầu bên cạnh Quách Ngọc thì được yên thân. Quách Ngọc đã không tiếc thân thể vàng ngọc chịu đau vì đại sự thì nàng cũng sẽ không yếu thế.
- Ta muốn tỷ thắng.
- Vốn dĩ ta vẫn thắng.
- Nhưng nếu có ta, tỷ thắng đậm hơn.
Quách Ngọc bật cười, vuốt làn tóc xoã dài của Quách Tâm.
- Lần trước ở chùa Bảo Đăng muội làm rất tốt, hôm nay lại rất dũng cảm. Lúc trước ta nhớ muội nói muốn gả người làm thê tuyệt không làm thiếp quan to quý tộc. Nay muội thay đổi ý định?
Quách Ngọc không nhanh, không chậm nói. Giọng nàng đều đều mà chạy vào tai Quách Tâm. Nàng ta mỉm cười, đôi môi trắng bệt hé mở.
- Không! Ta chỉ muốn góp chút công để sau này... Hy vọng tỷ giúp ta chăm sóc di nương.
Quách Ngọc nhìn đôi mắt trong trẻo của Quách Tâm. Nàng mỉm cười.
- Yên tâm. Chỉ cần muội và Hàn di nương không phản bội ta. Ta nhất định lo hai người bọn muội một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.
Nghe Quách Ngọc nói, khoé mắt Quách Tâm cay cay. Nàng nhanh tay dụi mắt sau đó mỉm cười.
- Cảm ơn nhị tỷ!
- Ngoan.
Quách Ngọc vuốt tóc Quách Tâm. Nói chuyện một lúc nàng trở về viện của mình.
La di nương bị đánh và được khiên về phủ. Bên phía Trương phủ cũng cho người đón Quách Tuệ.
Lần này ít nhất bọn họ cũng nằm trên giường mười ngày nửa tháng.
Mười ngày sau, Quách An hoàn thành công vụ sau đó trở về. Đó cũng là ngày cưới của ông.
Quách phủ bao phủ bới một màu đỏ rực. Từng cánh hoa, ly rượu đều một tay Quách Ngọc lo liệu sắp xếp. Hôm nay, Quách An bảnh bao trong trang phục đỏ của tân lang. Quách Ngọc thấy thỉnh thoảng ông mỉm cười. Nàng cũng hy vọng ông có thể tìm thấy hạnh phúc mới, đừng mãi ôm bóng hình người xưa. Nói vậy có hơi chút bất công với mẫu thân, nhưng phụ thân cũng không thể mãi sống trong nỗi nhớ như vậy. Nàng tin, mẫu thân cũng vui vì điều này!
Kiệu hoa màu đỏ tám người nâng chậm chạp tiến vào phủ. Tiếng kèn hoa tưng bừng chào đón. Quách An cười vui vẻ đá cửa kiệu, lập tức bà mối vén màn cõng tân nương ra. Tân nương dáng người thanh mảnh, chiếc áo gả đỏ rực thêu đầy uyên ương. Tân lang, tân nương dắt tay nhau vào trong. Vì Quách An đã không còn thân sinh nên chỉ có Mộ Dung Thịnh cùng Tuyên thị ngồi ngay ngắn bên trên. Trên gương mặt thấm đượm mùi thời gian thỉnh thoảng toát lên một tia hạnh phúc. Ít ra, họ đã làm tròn trách nhiệm của bật sinh thành.
Tân lang, tân nương làm lễ bái đường sau đó được đưa vào phòng hoa chúc.
Hôn lễ diễn ra và kết thúc trong tưng bừng, vui vẻ - cũng có một số người vô cùng tức giận.
Sáng hôm sau, mọi người từ di nương đến thiếu gia, tiểu thư đều phải đến thỉnh an Quách An và Mộ Dung Hoa.
Thỉnh an xong, Quách Ngọc trở về viện của mình.
Nắng sớm chiếu qua ngọn cây, Quách Ngọc đưa tay đón lấy chú bướm nhỏ.
- Đẹp quá.
- Tiểu thư, người nghĩ hôm nay vì sao La di nương vẫn đến?
Quách Ngọc lơ đễnh trêu đùa cánh bướm, cánh bướm đập cánh nhẹ nhàng lướt đi. Nàng lại xoay người đến chăm chút từng cánh hoa nhỏ, vừa nói.
- Vui cũng phải đến, buồn cũng phải đến. Hàn di nương và tứ muội thương tích đầy người cũng phải vui vẻ đến thỉnh an. Bà ta là người có tội, thử hỏi làm sao dám ở viện nhịp đùi uống trà sớm?
Tuyết Lâm bên cạnh giúp Quách Ngọc thắt dây lại cho cành cây bị gãy, nàng vẫn còn thắc mắc nên nhanh miệng hỏi.
- Tiểu thư! Xảy ra chuyện như vậy, đại tiểu thư không thể trở về phủ lúc này, đại thiếu gia lại còn giận chuyện Mộng Cầm nên cũng không đến thăm bà ta. Điều đó cũng dễ hiểu, có điều việc tam tiểu thư không đến viện Bích Hoa thăm hỏi La di nương mà chỉ ở viện của nàng chăm chỉ học cầm kì thi hoạ, khiến nô tỷ cảm thấy không đúng.
Quách Ngọc đứng lên, tiếp tục di chuyển đến cành Túc Trụ phía trước. Nàng lấy bình xịt nước, xịt lên những cánh hoa e ấp nở. Cánh hoa mềm mại hút lấy nguồn nước, ngay cả màu cũng tươi hẳn ra.
- Ngươi xem! Cánh hoa bé nhỏ vốn đang e ấp nở trông thật đẹp, nhưng chỉ cần ngươi thêm một ít chất xúc tác - như nước chẳng hạn, cánh hoa lại càng rộ sắc cấp bội.
- Vậy nếu chúng ta liên tục tưới nước thì hoa có mau nở hơn không?
Quách Ngọc bật cười, cốc đầu Tuyết Lâm.
- Đương nhiên là không, quá nhiều nước sẽ gây phản tác dụng. Ngươi không được tự tiện tưới nhiều nước làm chết cây của ta.
Tuyết Lâm thè lưỡi, nàng gãi đầu nói.
- Nô tỳ sẽ không làm vậy! Nô tỳ thông minh hơn La di nương nhiều đúng không tiểu thư?
- Bà ta không xuẩn, chỉ là quá nóng vội. Nghĩ cũng đúng, có ba người con nhưng hai người đã bỏ mặc, bà ta đương nhiên tập trung vào người còn lại rồi.
Lúc này, bên ngoài có nha hoàn chạy đến hành lễ.
- Nhị tiểu thư, có bái thiếp gửi từ Vạn phủ!
Quách Ngọc không xoay người, chậm chạp hỏi.
- Là ai đưa tới?
- Bẩm nhị tiểu thư, nô tỳ nhận được bái thiếp từ tay một nha hoàn nhưng nhìn ra phía xa còn có cả một chiếc xe ngựa lớn. Nô tỳ nghĩ không phải chỉ có nha hoàn, còn có cả chủ nhân của bọn họ đến.
Tuyết Lâm đưa tay nhận lấy bái thiếp, mở ra sau đó đưa cho Quách Ngọc. Liếc mắt nhìn, nàng bật cười nói với tiểu nha hoàn.
- Tiểu Đào, ngươi mang bái thiếp trả lại bọn họ. Chỉ cần nói ta không khoẻ.
- Dạ, tiểu thư.
Tiểu Đào nhanh chóng cầm bái thiếp chạy đi. Tuyết Lâm lúc này mới mở miệng nói.
- Tiểu thư, sao người không gặp Vạn đại tiểu thư?
Quách Ngọc phủi phủi cánh tay, xoay người đi đến ghế gỗ gần đấy ngồi xuống.
- Yên tâm, Vạn Thanh Thanh sẽ không bỏ cuộc.
Buổi chiều, Quách Ngọc đang đọc sách thì bên ngoài truyền đến tin dữ.
"Mộ Dung Hoàng Quý Phi động thai!"
Quách Ngọc tức tốc vào cung ngay sau khi nhận tin. Đi một mạch, nàng vào tới Mộ Hoàn cung. Cả cung điện to lớn nháo nhào cả lên. Đám cung nữ, thái giám nhóm thì xì xầm sợ hãi, nhóm thì tất bật chạy xuôi chạy ngược lo việc vặt.
Quách Ngọc không quan tâm nhiều đến đám người kia, nàng đi vào trong lại thấy hoàng thượng đang chắp tay đi đi lại lại. Mặt ông đầy vẻ sợ hãi và ưu lo. Phía sau lưng, áo bào màu váng óng ánh cũng bắt đầu thắm ướt. Những vị phi tần trẻ tuổi lại lẳng lặng ngồi trên ghế, không ai dám hé răng. Quần áo dập dìu màu sắc, trang điểm loè loẹt, hoa hoa bướm bướm trên tóc. Quách Ngọc híp mắt, có lẽ trong cung vừa có tiệc.
Bước thẳng vào nàng cúi thấp người hành lễ.
- Phụ hoàng!
Nghe gọi, cả điện đều chú ý ra cửa.
- Ngọc nhi, con đến rồi.
Hoàng thượng ủ rủ nói. Quách Ngọc cũng không nhiều lời, nàng thẳng thắng nói.
- Con muốn vào thăm dì.
- Mẫu hậu đang ở bên trong. Con là cô nương chưa gả không nên vào đấy.
Quách Ngọc không quan tâm những gì hoàng thượng nói, nàng vẫn cương quyết nói.
- Để con vào.
Nói rồi nàng xông thẳng vào trong, đám cung nữ quýnh lên ôm chầm lấy nàng.
- Công chúa, không được!
- Tránh ra!
Quách Ngọc hét lớn, nàng giận dữ xô đám cung nữ, có người té lăn ra sàn.
- Để nàng vào!
Hoàng thượng biết không ngăn được Quách Ngọc nên cũng chiều theo ý nàng. Quách Ngọc gật đầu với hoàng thượng sau đó vén màn đi sâu vào trong.
Gần mười vị thái y đang cúi đầu bàn chuyện, trên trán đã bắt đầu rỉ ra mồ hôi của sự sợ hãi. Nếu không cứu được Hoàng Quý Phi thì bọn họ chỉ có đường chôn cùng.
Quách Ngọc tiến lại gần, nghe bước chân bọn họ xoay người nhìn. Thấy nàng, bọn họ khúm núm quỳ xuống hành lễ.
- Tham kiến công chúa.
- Tình hình thế nào!
- Thai, thai,...
- Nói!
Quách Ngọc lạnh lùng hét khiến cho đám người giật bắn. Bọn họ làm thái y mấy mươi năm, vinh hoa phú quý đặt trước mắt nhưng lúc nào cái chết cũng lân la bên cạnh. Đôi khi lực bất tòng tâm, bọn họ cũng không dám oán trách, ai bảo họ sống nhung lụa thì phải đối mặt với nguy hiểm tương đương.
- Thật ra, thai đã được gần bảy tháng. Lúc này lại động thai vì thế nếu muốn giữ mẹ thì đành bỏ con. Nếu muốn giữ con thì người mẹ phải sống nửa đời còn lại trên giường.
Một lão thái y lạ mặt cắn răng nói. Quách Ngọc liếc nhìn ông ta.
- Ngươi tên gì?
- Thần là Chu Bá.
Quách Ngọc trầm ngâm nhìn ông ta một lúc, sau đó bỏ đi.
Nàng bước đến cửa phòng đã thấy đám cung nữ chạy nháo cả gian phòng, ngay tại cửa ra vào hai bà đỡ lại liên tục cải nhau.
- Ta đã nói nên nghe lời Chu thái y, cho nương nương uống thuốc cầm sao ngươi lại không đồng ý. Nếu nương nương có mệnh hệ gì thì ngươi không chịu trách nhiệm được đâu.
- Giang thị! Thai đã bảy tháng, uống thuốc giữ thai tác dụng mạnh như thế sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ.
Mạnh thị cố ngăn cản Giang thị, bà cố bắt lấy chén thuốc trên tay Giang Thị, nói.
- Các ngươi đã báo với Hoàng Thượng chưa mà dám tự tiện quyết định cho nương nương uống thuốc?
Giang thị mặt đỏ như quan công, bà ta nhéo vào bắp tay Mạnh thị khiến bà buông lỏng chén thuốc.
- Lắm lời! Chu thái y sẽ tự bẩm báo hoàng thượng, không cần ngươi bận tâm.
Nói rồi bà ta bưng chén thuốc vào trong.
Quách Ngọc nhẹ giọng nói.
- Người đâu. Bắt Chu Bá lại cho bổn công chúa.
Nói rồi nàng phất tay áo đi vào trong.
Chu Bá bị bắt, ông kêu gào cầu hoàng thượng minh giám. Hoàng thượng vẫn chắp tay, nhìn Quách Ngọc hành động, ông không nói nửa lời. Trong đầu ông lúc này ngoài sự an toàn của Mộ Dung Hoàn thì cũng chỉ có câu hỏi: có khuất mắc gì khiến Quách Ngọc hạ lệnh bắt người?
Quách Ngọc vén màn, mùi máu tanh xộc vào mũi bên cạnh đó còn thoang thoảng nhiều mùi hương khác lạ. Nàng thấy Thái Hậu đang ngồi trên đầu giường nằm nắm chặt tay Mộ Dung Hoàn. Mộ Dung Hoàn lại đau đớn kêu to, tay còn lại nắm chặt đệm giường.
Quách Ngọc thở một hơi dài sau đó nói.
- Thái hậu!
- Ngọc nhi! Sao con vào đây?
- Ngọc, Ngọc nhi. Con ra ngoài cho dì.
Cả Thái Hậu và Mộ Dung Hoàn đều bất ngờ. Quách Ngọc không quan tâm lời họ nói mà lập tức đến đẩy Giang thị ra. Nàng nắm lấy tay Mộ Dung Hoàn, chạm vào mạch. Quách Ngọc híp mắt.
"Đúng là mạch rất yếu."
Nàng giỏi độc, không đồng nghĩa với việc biết các vấn đề của thai phụ. Cố gắng suy nghĩ, Quách Ngọc lạnh lùng hỏi.
- Nương nương đã uống những loại thuốc nào?
Giang thị cười lấy lòng nói.
- Bẩm công chúa, nương nương chưa uống thuốc thì công chúa đã vào. Công chúa mau mau đến ghế ngồi, nô tỳ sẽ cho nương nương uống thuốc cầm ngay. Chậm trễ sẽ gây hậu quả lớn.
Quách Ngọc nheo mắt, nàng vẫn ngồi im không chịu di chuyển. Nhìn thấy Mộ Dung Hoàn đau đớn, Thái Hậu cắn răng hỏi.
- Ngọc nhi! Con làm sao?
- Đưa thuốc cho ta!
Giang thị hơi e ngại, nhưng nghĩ đến đây chỉ là thuốc cầm nên đành giao cho Quách Ngọc. Nhận chén thuốc, Quách Ngọc đưa lên mũi. Hít một hơi, Quách Ngọc nhếch mép cười. Nàng nhìn Mạnh thị, nói.
- Ngươi giữ chén thuốc này cho bổn công chúa.
Nói rồi nàng nhìn sang đám cung nữ đang tay chậu tay khăn.
- Các ngươi! Bắt lấy bà ta.
Vừa nói Quách Ngọc vừa chỉ Giang thị. Bà ta hoảng hốt, không biết vì sao lại bị bắt. Bà cố vùng vẫy nhưng vô dụng.
Quách Ngọc nắm chặt tay Mộ Dung Hoàn sau đó nói.
- Dì! Tin con!
Thái hậu nhìn Mộ Dung Hoàn, thấy bà không phản đối chỉ gật đầu mỉm cười. Quách Ngọc lấy trong người ra một viên thuốc đưa vào miệng Mộ Dung Hoàn sau đó đi một vòng quanh phòng. Nhắm mắt lại, Quách Ngọc cố tìm nơi phát ra mùi hương lạ đó. Hồi sau, nàng đi đến tủ y phục. Chớp chớp mắt, Quách Ngọc kéo tủ ôm hết mớ y phục trong đó ném ra ngoài.
- Dọn dẹp sạch sẽ cho ta!
Lúc ngửi được mùi hương từ tủ, Quách Ngọc chợt nhớ đời trước tại Trương phủ có một di nương cũng từng hư thai. Không ai biết lý do tại sao, lúc đến thăm nàng chỉ nghe thoang thoảng mùi hương này.
Chạy đến bên cạnh Mộ Dung Hoàn, nàng nhẹ giọng hỏi.
- Dì có đồng ý để con đón tiểu bảo bối không?
Cả Mộ Dung Hoàn và Thái Hậu đều trố mắt. Thái Hậu ôn tồn nói.
- Ngọc nhi! Con nói như vậy là sao? Đứa bé chỉ mới bảy tháng làm sao mà ra đời được?
- Tin con!
Quách Ngọc không muốn giải thích rằng trong sách y mà Mộ Dung Hà để lại cho nàng có đoạn ghi: Thai phụ bị động thai trước kì sinh vẫn có cơ hội đón đứa bé thiếu tháng nếu đứa bé đã thành hình (tầm khoảng 7 tháng mang thai), tuy nhiên đứa bé sẽ yếu ớt cần có người hiểu dược bên cạnh mới mong sống sót.
Thái Hậu chưa kịp nói thì đã nghe Mộ Dung Hoàn lên tiếng.
- Được!
Quách Ngọc mỉm cười, nàng cũng vì muốn giúp mẫu tử bình an mới thực hiện cách này. Vừa rồi nàng bắt mạch, mạch rất yếu thậm chí nàng còn cảm nhận được trong cơ thể Mộ Dung Hoàn có độc. Nếu lần này giữ được thai và để bà tiếp tục mang thai ba tháng nữa, đến lúc đó bà chắc chắn băng huyết qua đời ngay sau sinh. Nàng không muốn nhìn kết quả đó, đành liều một phen.
Quách Ngọc đứng lên, gọi người chuẩn bị những thứ nàng cần. Bên ngoài cũng thông báo Tuyên thị mang theo con dâu cả và thừa tướng phu nhân đến. Vừa rồi Quách Ngọc đi gấp không kịp gọi bất kì ai, lúc này lại nghe bọn họ tới rồi. Bên ngoài có tiếng Tuyên thị muốn vào. Quách Ngọc lắc đầu, vỗ cánh tay Thái Hậu nói.
- Thái hậu. Giúp con lần này! Người ra ngoài và không cho phép bất cứ ai tiến vào.
Thái hậu nheo mày suy nghĩ. Bà không phải không tin tưởng Quách Ngọc, nhưng, Quách Ngọc vẫn còn chưa xuất giá làm sao biết mấy chuyện này. Lưỡng lự một chút, bà gật đầu sau đó bước ra ngoài.
Thái hậu bước ra, bên ngoài bắt đầu yên tĩnh hơn. Ngay lúc này, một đội binh tinh nhuệ của Nguyên Thiên Hữu cũng được gọi đến canh giữ gian phòng. Quách Ngọc không muốn ngay lúc này lại xảy ra bất trắc gì, kể cả hoàng thượng cũng không được phép quấy rầy. Toàn bộ cung nữ thái giám bị đuổi ra ngoài, kể cả thái y. Trong phòng xuất hiện thêm gần mười nữ ám vệ. Quách Ngọc hành động khiến nhiều người không phục. Bọn họ xì xầm Nguyên Ngọc công chúa đang giở trò quỷ quái, ngay cả hoàng thượng cũng bị nàng cự ngoài cửa, xem ra lần này không cứu được Hoàng quý phi thì Nguyên Ngọc công chúa chắc chỉ có chết mới hết tội.
Mặc kệ ai không phục, Quách Ngọc vẫn tiến hành ý định của mình.
Nàng nắm lấy tay Mộ Dung Hoàn, nói.
- Vì trong máu dì có độc nên chúng ta phải nhanh chóng lấy đứa bé ra.
- Có độc?
- Đúng vậy. Ngay bây giờ con sẽ gây mê để trách cảm giác đau đớn cho dì.
- Cái gì?
Mộ Dung Hoàn hoảng hốt, nếu gây mê thì làm sao sinh?
Quách Ngọc cắn môi nói.
- Chúng ta sẽ không đón đứa bé bằng cách tự nhiên, vì sức khoẻ của dì không tốt. Đứa bé cũng chưa trở đầu. Nếu sinh thường, đứa bé chắc chắn bị ngộp và dì sẽ bị độc phát băng huyết mà chết.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Mộ Dung Hoàn rơi nước mắt, bà sợ hãi. Bà sợ bảo bối của bà có mệnh hệ gì.
---tác giả---
Đáp án câu hỏi tuần trước.
- Chương trước chúng ta đã biết Quách Ngọc đang có ý đồ kéo Mộc Huyền về phe mình. Mộc Huyền ắt hẳn cũng đang suy nghĩ về điều đó. Tuy nhiên, chương trước còn thể hiện rõ ý đồ của Mộc Huyền. Ngoài việc hợp tác hắn còn đang nghĩ nàng lẽ ra nên là của hắn.
Câu hỏi chương này.
- Quách Ngọc làm cách nào để lấy đứa bé ra? Đáp án chỉ một chữ thôi nha :v cũng là tên chương sau.
- Hướng tâm viện -
- Tứ muội.
Nằm trên giường, Quách Tâm suy yếu ngồi dậy khi nghe tiếng Quách Ngọc.
- Nhị tỷ.
- Không cần, muội nằm đó đi.
Quách Ngọc nhìn nàng ta xanh xao thì có chút đau lòng. Quách Tâm trước giờ nhút nhát nhưng lần này lại dám tự mình rạch tay.
- Vì sao muội lại làm thế?
Quách Tâm khẽ động đôi hàng mi cong. Nàng không quá xuất sắc, nàng nhút nhát, nàng là thứ xuất, mẹ nàng cũng là thứ xuất. Mọi điều tồi tệ đều đến với nàng. Lần này bị mẹ con La di nương hại thừa sống thiếu chết nàng mới biết không phải chỉ im lặng làm con rùa rút đầu bên cạnh Quách Ngọc thì được yên thân. Quách Ngọc đã không tiếc thân thể vàng ngọc chịu đau vì đại sự thì nàng cũng sẽ không yếu thế.
- Ta muốn tỷ thắng.
- Vốn dĩ ta vẫn thắng.
- Nhưng nếu có ta, tỷ thắng đậm hơn.
Quách Ngọc bật cười, vuốt làn tóc xoã dài của Quách Tâm.
- Lần trước ở chùa Bảo Đăng muội làm rất tốt, hôm nay lại rất dũng cảm. Lúc trước ta nhớ muội nói muốn gả người làm thê tuyệt không làm thiếp quan to quý tộc. Nay muội thay đổi ý định?
Quách Ngọc không nhanh, không chậm nói. Giọng nàng đều đều mà chạy vào tai Quách Tâm. Nàng ta mỉm cười, đôi môi trắng bệt hé mở.
- Không! Ta chỉ muốn góp chút công để sau này... Hy vọng tỷ giúp ta chăm sóc di nương.
Quách Ngọc nhìn đôi mắt trong trẻo của Quách Tâm. Nàng mỉm cười.
- Yên tâm. Chỉ cần muội và Hàn di nương không phản bội ta. Ta nhất định lo hai người bọn muội một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.
Nghe Quách Ngọc nói, khoé mắt Quách Tâm cay cay. Nàng nhanh tay dụi mắt sau đó mỉm cười.
- Cảm ơn nhị tỷ!
- Ngoan.
Quách Ngọc vuốt tóc Quách Tâm. Nói chuyện một lúc nàng trở về viện của mình.
La di nương bị đánh và được khiên về phủ. Bên phía Trương phủ cũng cho người đón Quách Tuệ.
Lần này ít nhất bọn họ cũng nằm trên giường mười ngày nửa tháng.
Mười ngày sau, Quách An hoàn thành công vụ sau đó trở về. Đó cũng là ngày cưới của ông.
Quách phủ bao phủ bới một màu đỏ rực. Từng cánh hoa, ly rượu đều một tay Quách Ngọc lo liệu sắp xếp. Hôm nay, Quách An bảnh bao trong trang phục đỏ của tân lang. Quách Ngọc thấy thỉnh thoảng ông mỉm cười. Nàng cũng hy vọng ông có thể tìm thấy hạnh phúc mới, đừng mãi ôm bóng hình người xưa. Nói vậy có hơi chút bất công với mẫu thân, nhưng phụ thân cũng không thể mãi sống trong nỗi nhớ như vậy. Nàng tin, mẫu thân cũng vui vì điều này!
Kiệu hoa màu đỏ tám người nâng chậm chạp tiến vào phủ. Tiếng kèn hoa tưng bừng chào đón. Quách An cười vui vẻ đá cửa kiệu, lập tức bà mối vén màn cõng tân nương ra. Tân nương dáng người thanh mảnh, chiếc áo gả đỏ rực thêu đầy uyên ương. Tân lang, tân nương dắt tay nhau vào trong. Vì Quách An đã không còn thân sinh nên chỉ có Mộ Dung Thịnh cùng Tuyên thị ngồi ngay ngắn bên trên. Trên gương mặt thấm đượm mùi thời gian thỉnh thoảng toát lên một tia hạnh phúc. Ít ra, họ đã làm tròn trách nhiệm của bật sinh thành.
Tân lang, tân nương làm lễ bái đường sau đó được đưa vào phòng hoa chúc.
Hôn lễ diễn ra và kết thúc trong tưng bừng, vui vẻ - cũng có một số người vô cùng tức giận.
Sáng hôm sau, mọi người từ di nương đến thiếu gia, tiểu thư đều phải đến thỉnh an Quách An và Mộ Dung Hoa.
Thỉnh an xong, Quách Ngọc trở về viện của mình.
Nắng sớm chiếu qua ngọn cây, Quách Ngọc đưa tay đón lấy chú bướm nhỏ.
- Đẹp quá.
- Tiểu thư, người nghĩ hôm nay vì sao La di nương vẫn đến?
Quách Ngọc lơ đễnh trêu đùa cánh bướm, cánh bướm đập cánh nhẹ nhàng lướt đi. Nàng lại xoay người đến chăm chút từng cánh hoa nhỏ, vừa nói.
- Vui cũng phải đến, buồn cũng phải đến. Hàn di nương và tứ muội thương tích đầy người cũng phải vui vẻ đến thỉnh an. Bà ta là người có tội, thử hỏi làm sao dám ở viện nhịp đùi uống trà sớm?
Tuyết Lâm bên cạnh giúp Quách Ngọc thắt dây lại cho cành cây bị gãy, nàng vẫn còn thắc mắc nên nhanh miệng hỏi.
- Tiểu thư! Xảy ra chuyện như vậy, đại tiểu thư không thể trở về phủ lúc này, đại thiếu gia lại còn giận chuyện Mộng Cầm nên cũng không đến thăm bà ta. Điều đó cũng dễ hiểu, có điều việc tam tiểu thư không đến viện Bích Hoa thăm hỏi La di nương mà chỉ ở viện của nàng chăm chỉ học cầm kì thi hoạ, khiến nô tỷ cảm thấy không đúng.
Quách Ngọc đứng lên, tiếp tục di chuyển đến cành Túc Trụ phía trước. Nàng lấy bình xịt nước, xịt lên những cánh hoa e ấp nở. Cánh hoa mềm mại hút lấy nguồn nước, ngay cả màu cũng tươi hẳn ra.
- Ngươi xem! Cánh hoa bé nhỏ vốn đang e ấp nở trông thật đẹp, nhưng chỉ cần ngươi thêm một ít chất xúc tác - như nước chẳng hạn, cánh hoa lại càng rộ sắc cấp bội.
- Vậy nếu chúng ta liên tục tưới nước thì hoa có mau nở hơn không?
Quách Ngọc bật cười, cốc đầu Tuyết Lâm.
- Đương nhiên là không, quá nhiều nước sẽ gây phản tác dụng. Ngươi không được tự tiện tưới nhiều nước làm chết cây của ta.
Tuyết Lâm thè lưỡi, nàng gãi đầu nói.
- Nô tỳ sẽ không làm vậy! Nô tỳ thông minh hơn La di nương nhiều đúng không tiểu thư?
- Bà ta không xuẩn, chỉ là quá nóng vội. Nghĩ cũng đúng, có ba người con nhưng hai người đã bỏ mặc, bà ta đương nhiên tập trung vào người còn lại rồi.
Lúc này, bên ngoài có nha hoàn chạy đến hành lễ.
- Nhị tiểu thư, có bái thiếp gửi từ Vạn phủ!
Quách Ngọc không xoay người, chậm chạp hỏi.
- Là ai đưa tới?
- Bẩm nhị tiểu thư, nô tỳ nhận được bái thiếp từ tay một nha hoàn nhưng nhìn ra phía xa còn có cả một chiếc xe ngựa lớn. Nô tỳ nghĩ không phải chỉ có nha hoàn, còn có cả chủ nhân của bọn họ đến.
Tuyết Lâm đưa tay nhận lấy bái thiếp, mở ra sau đó đưa cho Quách Ngọc. Liếc mắt nhìn, nàng bật cười nói với tiểu nha hoàn.
- Tiểu Đào, ngươi mang bái thiếp trả lại bọn họ. Chỉ cần nói ta không khoẻ.
- Dạ, tiểu thư.
Tiểu Đào nhanh chóng cầm bái thiếp chạy đi. Tuyết Lâm lúc này mới mở miệng nói.
- Tiểu thư, sao người không gặp Vạn đại tiểu thư?
Quách Ngọc phủi phủi cánh tay, xoay người đi đến ghế gỗ gần đấy ngồi xuống.
- Yên tâm, Vạn Thanh Thanh sẽ không bỏ cuộc.
Buổi chiều, Quách Ngọc đang đọc sách thì bên ngoài truyền đến tin dữ.
"Mộ Dung Hoàng Quý Phi động thai!"
Quách Ngọc tức tốc vào cung ngay sau khi nhận tin. Đi một mạch, nàng vào tới Mộ Hoàn cung. Cả cung điện to lớn nháo nhào cả lên. Đám cung nữ, thái giám nhóm thì xì xầm sợ hãi, nhóm thì tất bật chạy xuôi chạy ngược lo việc vặt.
Quách Ngọc không quan tâm nhiều đến đám người kia, nàng đi vào trong lại thấy hoàng thượng đang chắp tay đi đi lại lại. Mặt ông đầy vẻ sợ hãi và ưu lo. Phía sau lưng, áo bào màu váng óng ánh cũng bắt đầu thắm ướt. Những vị phi tần trẻ tuổi lại lẳng lặng ngồi trên ghế, không ai dám hé răng. Quần áo dập dìu màu sắc, trang điểm loè loẹt, hoa hoa bướm bướm trên tóc. Quách Ngọc híp mắt, có lẽ trong cung vừa có tiệc.
Bước thẳng vào nàng cúi thấp người hành lễ.
- Phụ hoàng!
Nghe gọi, cả điện đều chú ý ra cửa.
- Ngọc nhi, con đến rồi.
Hoàng thượng ủ rủ nói. Quách Ngọc cũng không nhiều lời, nàng thẳng thắng nói.
- Con muốn vào thăm dì.
- Mẫu hậu đang ở bên trong. Con là cô nương chưa gả không nên vào đấy.
Quách Ngọc không quan tâm những gì hoàng thượng nói, nàng vẫn cương quyết nói.
- Để con vào.
Nói rồi nàng xông thẳng vào trong, đám cung nữ quýnh lên ôm chầm lấy nàng.
- Công chúa, không được!
- Tránh ra!
Quách Ngọc hét lớn, nàng giận dữ xô đám cung nữ, có người té lăn ra sàn.
- Để nàng vào!
Hoàng thượng biết không ngăn được Quách Ngọc nên cũng chiều theo ý nàng. Quách Ngọc gật đầu với hoàng thượng sau đó vén màn đi sâu vào trong.
Gần mười vị thái y đang cúi đầu bàn chuyện, trên trán đã bắt đầu rỉ ra mồ hôi của sự sợ hãi. Nếu không cứu được Hoàng Quý Phi thì bọn họ chỉ có đường chôn cùng.
Quách Ngọc tiến lại gần, nghe bước chân bọn họ xoay người nhìn. Thấy nàng, bọn họ khúm núm quỳ xuống hành lễ.
- Tham kiến công chúa.
- Tình hình thế nào!
- Thai, thai,...
- Nói!
Quách Ngọc lạnh lùng hét khiến cho đám người giật bắn. Bọn họ làm thái y mấy mươi năm, vinh hoa phú quý đặt trước mắt nhưng lúc nào cái chết cũng lân la bên cạnh. Đôi khi lực bất tòng tâm, bọn họ cũng không dám oán trách, ai bảo họ sống nhung lụa thì phải đối mặt với nguy hiểm tương đương.
- Thật ra, thai đã được gần bảy tháng. Lúc này lại động thai vì thế nếu muốn giữ mẹ thì đành bỏ con. Nếu muốn giữ con thì người mẹ phải sống nửa đời còn lại trên giường.
Một lão thái y lạ mặt cắn răng nói. Quách Ngọc liếc nhìn ông ta.
- Ngươi tên gì?
- Thần là Chu Bá.
Quách Ngọc trầm ngâm nhìn ông ta một lúc, sau đó bỏ đi.
Nàng bước đến cửa phòng đã thấy đám cung nữ chạy nháo cả gian phòng, ngay tại cửa ra vào hai bà đỡ lại liên tục cải nhau.
- Ta đã nói nên nghe lời Chu thái y, cho nương nương uống thuốc cầm sao ngươi lại không đồng ý. Nếu nương nương có mệnh hệ gì thì ngươi không chịu trách nhiệm được đâu.
- Giang thị! Thai đã bảy tháng, uống thuốc giữ thai tác dụng mạnh như thế sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ.
Mạnh thị cố ngăn cản Giang thị, bà cố bắt lấy chén thuốc trên tay Giang Thị, nói.
- Các ngươi đã báo với Hoàng Thượng chưa mà dám tự tiện quyết định cho nương nương uống thuốc?
Giang thị mặt đỏ như quan công, bà ta nhéo vào bắp tay Mạnh thị khiến bà buông lỏng chén thuốc.
- Lắm lời! Chu thái y sẽ tự bẩm báo hoàng thượng, không cần ngươi bận tâm.
Nói rồi bà ta bưng chén thuốc vào trong.
Quách Ngọc nhẹ giọng nói.
- Người đâu. Bắt Chu Bá lại cho bổn công chúa.
Nói rồi nàng phất tay áo đi vào trong.
Chu Bá bị bắt, ông kêu gào cầu hoàng thượng minh giám. Hoàng thượng vẫn chắp tay, nhìn Quách Ngọc hành động, ông không nói nửa lời. Trong đầu ông lúc này ngoài sự an toàn của Mộ Dung Hoàn thì cũng chỉ có câu hỏi: có khuất mắc gì khiến Quách Ngọc hạ lệnh bắt người?
Quách Ngọc vén màn, mùi máu tanh xộc vào mũi bên cạnh đó còn thoang thoảng nhiều mùi hương khác lạ. Nàng thấy Thái Hậu đang ngồi trên đầu giường nằm nắm chặt tay Mộ Dung Hoàn. Mộ Dung Hoàn lại đau đớn kêu to, tay còn lại nắm chặt đệm giường.
Quách Ngọc thở một hơi dài sau đó nói.
- Thái hậu!
- Ngọc nhi! Sao con vào đây?
- Ngọc, Ngọc nhi. Con ra ngoài cho dì.
Cả Thái Hậu và Mộ Dung Hoàn đều bất ngờ. Quách Ngọc không quan tâm lời họ nói mà lập tức đến đẩy Giang thị ra. Nàng nắm lấy tay Mộ Dung Hoàn, chạm vào mạch. Quách Ngọc híp mắt.
"Đúng là mạch rất yếu."
Nàng giỏi độc, không đồng nghĩa với việc biết các vấn đề của thai phụ. Cố gắng suy nghĩ, Quách Ngọc lạnh lùng hỏi.
- Nương nương đã uống những loại thuốc nào?
Giang thị cười lấy lòng nói.
- Bẩm công chúa, nương nương chưa uống thuốc thì công chúa đã vào. Công chúa mau mau đến ghế ngồi, nô tỳ sẽ cho nương nương uống thuốc cầm ngay. Chậm trễ sẽ gây hậu quả lớn.
Quách Ngọc nheo mắt, nàng vẫn ngồi im không chịu di chuyển. Nhìn thấy Mộ Dung Hoàn đau đớn, Thái Hậu cắn răng hỏi.
- Ngọc nhi! Con làm sao?
- Đưa thuốc cho ta!
Giang thị hơi e ngại, nhưng nghĩ đến đây chỉ là thuốc cầm nên đành giao cho Quách Ngọc. Nhận chén thuốc, Quách Ngọc đưa lên mũi. Hít một hơi, Quách Ngọc nhếch mép cười. Nàng nhìn Mạnh thị, nói.
- Ngươi giữ chén thuốc này cho bổn công chúa.
Nói rồi nàng nhìn sang đám cung nữ đang tay chậu tay khăn.
- Các ngươi! Bắt lấy bà ta.
Vừa nói Quách Ngọc vừa chỉ Giang thị. Bà ta hoảng hốt, không biết vì sao lại bị bắt. Bà cố vùng vẫy nhưng vô dụng.
Quách Ngọc nắm chặt tay Mộ Dung Hoàn sau đó nói.
- Dì! Tin con!
Thái hậu nhìn Mộ Dung Hoàn, thấy bà không phản đối chỉ gật đầu mỉm cười. Quách Ngọc lấy trong người ra một viên thuốc đưa vào miệng Mộ Dung Hoàn sau đó đi một vòng quanh phòng. Nhắm mắt lại, Quách Ngọc cố tìm nơi phát ra mùi hương lạ đó. Hồi sau, nàng đi đến tủ y phục. Chớp chớp mắt, Quách Ngọc kéo tủ ôm hết mớ y phục trong đó ném ra ngoài.
- Dọn dẹp sạch sẽ cho ta!
Lúc ngửi được mùi hương từ tủ, Quách Ngọc chợt nhớ đời trước tại Trương phủ có một di nương cũng từng hư thai. Không ai biết lý do tại sao, lúc đến thăm nàng chỉ nghe thoang thoảng mùi hương này.
Chạy đến bên cạnh Mộ Dung Hoàn, nàng nhẹ giọng hỏi.
- Dì có đồng ý để con đón tiểu bảo bối không?
Cả Mộ Dung Hoàn và Thái Hậu đều trố mắt. Thái Hậu ôn tồn nói.
- Ngọc nhi! Con nói như vậy là sao? Đứa bé chỉ mới bảy tháng làm sao mà ra đời được?
- Tin con!
Quách Ngọc không muốn giải thích rằng trong sách y mà Mộ Dung Hà để lại cho nàng có đoạn ghi: Thai phụ bị động thai trước kì sinh vẫn có cơ hội đón đứa bé thiếu tháng nếu đứa bé đã thành hình (tầm khoảng 7 tháng mang thai), tuy nhiên đứa bé sẽ yếu ớt cần có người hiểu dược bên cạnh mới mong sống sót.
Thái Hậu chưa kịp nói thì đã nghe Mộ Dung Hoàn lên tiếng.
- Được!
Quách Ngọc mỉm cười, nàng cũng vì muốn giúp mẫu tử bình an mới thực hiện cách này. Vừa rồi nàng bắt mạch, mạch rất yếu thậm chí nàng còn cảm nhận được trong cơ thể Mộ Dung Hoàn có độc. Nếu lần này giữ được thai và để bà tiếp tục mang thai ba tháng nữa, đến lúc đó bà chắc chắn băng huyết qua đời ngay sau sinh. Nàng không muốn nhìn kết quả đó, đành liều một phen.
Quách Ngọc đứng lên, gọi người chuẩn bị những thứ nàng cần. Bên ngoài cũng thông báo Tuyên thị mang theo con dâu cả và thừa tướng phu nhân đến. Vừa rồi Quách Ngọc đi gấp không kịp gọi bất kì ai, lúc này lại nghe bọn họ tới rồi. Bên ngoài có tiếng Tuyên thị muốn vào. Quách Ngọc lắc đầu, vỗ cánh tay Thái Hậu nói.
- Thái hậu. Giúp con lần này! Người ra ngoài và không cho phép bất cứ ai tiến vào.
Thái hậu nheo mày suy nghĩ. Bà không phải không tin tưởng Quách Ngọc, nhưng, Quách Ngọc vẫn còn chưa xuất giá làm sao biết mấy chuyện này. Lưỡng lự một chút, bà gật đầu sau đó bước ra ngoài.
Thái hậu bước ra, bên ngoài bắt đầu yên tĩnh hơn. Ngay lúc này, một đội binh tinh nhuệ của Nguyên Thiên Hữu cũng được gọi đến canh giữ gian phòng. Quách Ngọc không muốn ngay lúc này lại xảy ra bất trắc gì, kể cả hoàng thượng cũng không được phép quấy rầy. Toàn bộ cung nữ thái giám bị đuổi ra ngoài, kể cả thái y. Trong phòng xuất hiện thêm gần mười nữ ám vệ. Quách Ngọc hành động khiến nhiều người không phục. Bọn họ xì xầm Nguyên Ngọc công chúa đang giở trò quỷ quái, ngay cả hoàng thượng cũng bị nàng cự ngoài cửa, xem ra lần này không cứu được Hoàng quý phi thì Nguyên Ngọc công chúa chắc chỉ có chết mới hết tội.
Mặc kệ ai không phục, Quách Ngọc vẫn tiến hành ý định của mình.
Nàng nắm lấy tay Mộ Dung Hoàn, nói.
- Vì trong máu dì có độc nên chúng ta phải nhanh chóng lấy đứa bé ra.
- Có độc?
- Đúng vậy. Ngay bây giờ con sẽ gây mê để trách cảm giác đau đớn cho dì.
- Cái gì?
Mộ Dung Hoàn hoảng hốt, nếu gây mê thì làm sao sinh?
Quách Ngọc cắn môi nói.
- Chúng ta sẽ không đón đứa bé bằng cách tự nhiên, vì sức khoẻ của dì không tốt. Đứa bé cũng chưa trở đầu. Nếu sinh thường, đứa bé chắc chắn bị ngộp và dì sẽ bị độc phát băng huyết mà chết.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Mộ Dung Hoàn rơi nước mắt, bà sợ hãi. Bà sợ bảo bối của bà có mệnh hệ gì.
---tác giả---
Đáp án câu hỏi tuần trước.
- Chương trước chúng ta đã biết Quách Ngọc đang có ý đồ kéo Mộc Huyền về phe mình. Mộc Huyền ắt hẳn cũng đang suy nghĩ về điều đó. Tuy nhiên, chương trước còn thể hiện rõ ý đồ của Mộc Huyền. Ngoài việc hợp tác hắn còn đang nghĩ nàng lẽ ra nên là của hắn.
Câu hỏi chương này.
- Quách Ngọc làm cách nào để lấy đứa bé ra? Đáp án chỉ một chữ thôi nha :v cũng là tên chương sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.