Chương 57: Quách Lan
Tiểu Anh Anh
12/02/2017
Mặc cho Quách Lan khóc cầu, gia pháp vẫn được tiến hành.
Bọn gia đinh mang vào hai thùng nước to, một là nước muối pha loãng, một là nước ớt. Bên cạnh đó còn có một chiếc roi da dài và dày. Quách Lan nhìn những thứ này thì không thể nào giữ bình tĩnh được nữa. Nàng quỳ xuống.
- Mẫu thân. Gia pháp rất tàn nhẫn, xin người dùng cách khác để trực phạt di nương được không? Tất cả chúng ta đều biết cách đây mười năm, cố mẫu đã lệnh không đến mức đường cùng không thể dùng gia pháp vì nó quá khủng khiếp. Mẫu thân mới vào phủ có thể không biết nhưng tất cả mọi người đều biết, nhất là nhị tỷ - tỷ ấy không thể không nhớ lời dặn của mẫu thân mình được.
Quách Ngọc bật cười, nàng nhìn Quách Lan thật lâu.
Chó cùng rứt dậu. Quách Lan trước đây luôn muốn sung sướng chưa bao giờ chịu vì ai mà cực khổ. Nay khi đối diện việc mẹ ruột mình bị người vu oan đánh đập thì cũng biết đứng ra bảo vệ.
Quách Ngọc nhìn thấy trong ánh mắt của nàng ta có sự chuyển đổi. Nàng ta biết dùng lý lẽ để nói!
- Phải! Mẫu thân đã từng nói vậy, ta không quên. Chỉ là, lần này liên quan đến mạng người. Muội vẫn nghĩ đó chưa phải chuyện lớn?
- Nhị tỷ, vẫn chưa xác thực tội của di nương. Di nương không chứng minh bản thân vô tội nhưng mọi người cũng không thể chứng mình bà có tội!
Quách Ngọc mỉm cười, xem ra lần này La di nương chịu phạt lại vô tình giúp Quách Lan suy nghĩ trưởng thành hơn.
- Muội nói đúng lắm, vậy theo ý muội là chỉ cần cấm túc và tiếp tục điều tra? Điều tra không ra thì cháu của chúng ta sẽ mãi mãi không lấy lại được công đạo? Đại ca, ngươi thấy chuyện này ổn không? Nếu ngươi đồng ý vậy ta và dì sẽ không dùng gia pháp nữa.
Quách Ngọc không ép buộc, nàng đổ mọi thứ lên vai Quách Huy. Hắn hoặc tha thứ cho La di nương và có lỗi với Lê Mộng Cầm, hoặc lấy lại công đạo cho con hắn và nhìn La di nương chịu nỗi đau thể xác.
Mộ Dung Hoa cũng lạnh nhạt nói.
- Đúng vậy, ta và Ngọc nhi không phải người máu lạnh. La di nương là nữ nhân yếu mềm làm sao chịu nỗi. Muối và ớt xác vào vết thương sẽ rất đau, đau không kém cảm giác sinh nở của người mẹ.
Quách Huy nắm chặt hai tay. Nếu hắn tha thứ cho La di nương lần này, thì nỗi đau của Lê Mộng Cầm và cái chết của con hắn ai sẽ gánh?
Nhưng mà...
Hắn liếc mắt nhìn La di nương đang quỳ dưới sàn.
Bà là mẹ ruột của hắn!
Hít một hơi thật sâu, Quách Huy cười chua xót.
Có lẽ hắn sẽ không thể nhẫn tâm được.
Như cắt từng đoạn ruột bà sinh hắn ra.
- Mẫu thân, chuyện lần này, con không...
Hắn chưa nói xong hai từ “truy cứu” thì bên ngoài lại truyền đến tin: “Đại phu nói sức khoẻ của thiếu phu nhân hoàn toàn không ổn, do mất máu quá nhiều. Bọn họ vẫn đang cố gắng giúp nàng cầm máu và hạn chế cơn đau. Rất có thể, thiếu phu nhân sẽ không qua khỏi đêm nay. Thiếu gia mau đến động viên thiếu phu nhân, hy vọng nàng sẽ cố gắng hơn nữa.” Quách Ngọc âm thầm mỉm cười. Lê Mộng Cầm khá thông minh. Lần này, đại phu là người của Quách Ngọc vì thế muốn thế nào thì sẽ thế đó. Nàng còn e sợ Quách Huy sẽ nương tay nhưng xem ra hắn có muốn cũng không được nữa.
Lạnh lùng nhìn Quách Lan, hắn trầm giọng.
- Con của ta đã chết. Bản năng của bật sinh thành là bảo vệ cốt nhục của mình. La di nương làm sai thì phải bị trừng phạt.
Hắn nói thế tức là đồng ý thi hành gia pháp. Quách Lan như chết đứng, nàng không ngờ đại ca của nàng lại nhẫn tâm như vậy.
- Đại ca! Ngươi điên rồi!
- Đánh!
Hét một tiếng “đánh”, hắn lạnh lùng quay lưng, nhanh chân chạy về viện của mình.
Gia đinh nhận lệnh, vung từng nhát roi lên lưng La di nương. Máu thấm đỏ cả lưng áo, bọn họ ngăm roi da vào thùng nước muối và tiếp tục đánh. Mặc cho La di nương kêu gào, sau nước muối là nước ớt, roi da không ngừng rơi xuống lưng bà.
Quách Ngọc vẫn chăm chú nhìn từng roi, từng roi tiếp xúc với da thịt mịn màng.
Mộ Dung Hoa liếc mắt, ngay lập tức, gia đinh vung roi mạnh hơn.
Tiếng thét ngày một lớn, hoà với tiếng rách của da thịt. Hàn di nương hơi nhếch mép.
“La Bích Hân! Ngày hôm đó chẳng phải ngươi đã cao ngạo nhìn ta quỳ rạp dưới roi da? Chẳng phải ngươi từng kiêu ngạo rằng nhị tiểu thư chỉ là một kẻ ngốc? Bây giờ ai là kẻ ngốc, ai đang quỳ rạp...”
Quách Lan ngồi bệt xuống đất, gương mặt trở nên vô hồn. Nàng không thể tiếp tục nghe tiếng hét của La di nương, thế nên một lúc sau đã đứng lên một mình lững thững ra ngoài.
Nhận đủ một trăm roi, La di nương được khiên về viện Bích Hoa. Mộ Dung Hoa “hiền từ” gọi người thái y đến “chăm sóc” bà. Nói là chăm sóc, thực chất cũng chỉ là tìm cách giữ lại mạng hèn.
Quách Ngọc âm thầm cười khổ, lần này chia cắt được tình cảm mẹ con bọn họ, còn chia cắt được tình huynh muội của Quách Lan, lại còn khiến Quách An hoàn toàn thất vọng. Tuy nhiên, lại khiến Quách Lan trưởng thành hơn rất nhiều.
Nàng đứng lên, gật đầu với Mộ Dung Hoa rồi trở về viện Ngọc Cát.
Lúc đi ngang mẹ con Hàn di nương, Quách Ngọc có ho nhẹ một tiếng sau đó một mạch về viện của mình.
Hàn di nương trở về viện của mình, Quách Tâm lại lặng lẽ nương theo bóng tối đến viện Ngọc Cát.
- Nhị tỷ!
- Muội ngồi đi.
Quách Tâm lễ phép ngồi xuống, sau đó nhẹ giọng nói.
- Nhị tỷ tìm muội có việc gì phân phó?
Quách Ngọc cười vui vẻ, đẩy nhẹ tách trà đến gần Quách Tâm.
- Dạo gần đây tam muội học hành khá chăm chỉ? Quách Tâm tròn xoe đôi mắt, đôi tay áp vào tách trà nóng nghi ngút khói.
- Muội tuy ngu dốt nhưng cũng thường trốn theo học hỏi tam tỷ. Nhị tỷ quan tâm tam tỷ nhưng lại không quan tâm muội.
Quách Ngọc mỉm cười, vẫy tay gọi Tuyết Lâm, miệng lại dìu dàng nói.
- Muội đó, lại còn ganh tị.
- Muội không có ganh tị. Chẳng qua gần đây không hiểu sao tam tỷ không còn học nhiều như trước, tỷ ấy chỉ tập trung học đàn mà thôi.
Quách Tâm vô tư nói, tay lại với lấy miếng bánh trên bàn. Quách Ngọc nheo mày.
“Học đàn?”
- Nhị tỷ, muội biết tam tỷ cố gắng như vậy chắc chắn là vì muốn tìm phu quân nhưng người tỷ ấy muốn là ai?
Suy nghĩ một chút, Quách Ngọc bật cười. Nàng âm thầm lắc đầu, xem ra nàng phải lột lớp da mặt tuấn tú của hắn, lấy hết quyền lực của hắn mới mong không còn nữ nhân đem lòng mơ tưởng.
- Ta cũng không biết. Nhưng gần đây theo tam muội, muội có học tập được gì không?
Quách Tâm dừng ăn, nàng nhép miệng.
- Ây da! Muội chỉ mải miết quan sát cử chỉ của tỷ ấy còn thời gian đâu mà học lõm.
Nàng nói mang một chút làm nũng, nhưng không hề có ý trách cứ.
Quách Ngọc hài lòng cười. Nàng lệnh cho Quách Tâm chú ý Quách Lan chứ không lệnh nàng ta học tập Quách Lan. Việc cầm kì thi hoạ đó nếu muốn nàng sẽ tìm thầy dạy Quách Tâm không cần nàng ta học lõm, bởi những điều Quách Lan học cốt yếu là muốn câu dẫn chứ không hẳn là nâng cao tài nghệ.
Lúc này Tuyết Lâm phía sau đã mang đến một túi nhỏ, giao cho Quách Ngọc.
Quách Ngọc nhận lấy, đặt vào tay Quách Lan.
- Lần trước nghe nói muội cứ nhìn chằm chằm vào lưng áo của Tống tiểu thư, ta biết ngay muội thích nó.
- Oa! Túi thơm hình hoa lê. Đa tạ nhị tỷ.
Quách Tâm hớn hở nhận lấy. Quách Ngọc cười hiền, nàng tuy không xem Quách Tâm như ruột thịt, thậm chí Quách Tâm cũng chỉ dựa vào nàng để sống yên ổn thế nên không cần nàng phải hối lộ hay lấy lòng. Tuy nhiên, trong thâm tâm Quách Ngọc nàng vẫn mong muốn nhìn thấy sự vui vẻ của vị muội muội này, ít nhất nàng ta chưa từng có ý hại Quách Ngọc.
Quách Tâm vui vẻ trở về. Quách Ngọc vào tắm gội sau đó ngồi yên để Tuyết Lâm giúp nàng lau khô tóc.
Quách Ngọc nhìn qua cửa sổ, ngoài vườn những bông hoa Tú Dạ đã bắt đầu nở, loài hoa chỉ đẹp khi đêm tối bao quanh. Những bông hoa nhỏ phát ra ánh sáng màu tím làm sáng rực một góc vườn. Tiếng lá xào xạc như đùa giỡn cùng làn gió khiến Quách Ngọc bất giác mỉm cười.
Một năm, nàng sống lại và cố gắng thay đổi mọi thứ. Một năm, nàng được sống trong yêu thương và tự tay mình nắm giữ yêu thương đó. Gió làm cánh cửa đập mở, tiếng bụp bụp khiến Quách Ngọc nhớ đến cơn giông năm ấy, đêm mà nàng gặp lại tên mặt dày ấy sau một kiếp dài đằng đẳng. Lâu rồi, hắn không đến ngắm nàng ngủ vào mỗi buổi tối. Tấm rèm gỗ do hắn thiết kế cũng lâu rồi không được hạ xuống.
Nàng thở dài, trong lòng có chút mất mát.
...
Sáng hôm sau, Quách Ngọc nhận được một thiếp mời. Cầm thiếp mời trên tay, nàng nhếch mép.
- Muốn hợp tác?
- Tiểu thư, chúng ta có đến không?
- Không đến!
Kim Sương không tiếp tục hỏi, lúc này bên ngoài có nha hoàn nhanh chân chạy đến cửa, Kim Sương bước ra đưa tai chăm chú lắng nghe thông tin sau đó gật đầu, nha hoàn hành lễ rồi chạy đi mất.
- Tiểu thư, bên Trương phủ có tin. Quách Tuệ giận dữ muốn đến Quách phủ tìm Lê Mộng Cầm tính chuyện nhưng đã bị Trương Đình ngăn cản.
- Nàng ta sẽ không bỏ qua. Hai ngày nữa Quách Huy sẽ trở lại thư viện để học?
- Đúng vậy.
- Bảo Mộng Cầm đến chùa Bảo Đăng dâng hương cầu siêu cho đứa bé đi.
Kim Sương hiểu ý, hành lễ rồi nhanh chóng lui ra.
- Tuyết Lâm gọi Hoà ma ma trông nom viện Ngọc Cát, Minh Tước chuẩn bị xe ngựa.
...
Xe ngựa nhanh chóng đưa nàng ra ngoại thành, đến một vùng vắng xe ngựa men theo con đường mòn mà đi sâu vào rừng, lại sử dụng mật mã để vào hầm bí mật. Chạy thêm một đoạn thì bất ngờ xuất hiện một doanh trại to. Xe ngựa vừa dừng lại, lập tức có rất nhiều binh lính ra chào đón.
- Chủ tử.
Quách Ngọc gật đầu, sau đó lạnh lùng hỏi.
- Thủ lĩnh của các ngươi đâu?
- Thủ lĩnh đang ở hầm rắn để khảo sát tân binh.
- Đưa ta đến đó.
Bọn lính hơi giật mình, sau đó nhanh chóng nghĩ đến việc Quách Ngọc có khả năng làm chủ tử bọn họ thì một chút rắn rết không thể làm nàng sợ hãi - nàng vốn không phải một nữ nhân tầm thường.
Theo sự dẫn đường của tên lính, Quách Ngọc đến một khu cách biệt. Được biết đây là nơi chứa rất nhiều thứ kinh khủng, chẳng hạn như rắn, hổ, cá sấu,... Chủ yếu được chia ra từng hầm riêng biệt để thử thách sự dũng cảm của tinh binh. Vốn những thứ kia đều được xử lý để chúng không thể làm hại bọn họ, ví như bẻ răng hoặc rút hết nọc độc. Điều cần thiết ở đây là lòng dũng cảm của bọn họ mà thôi. Cánh cửa to được mở ra, nàng thong thả bước vào. Vì Tuyết Lâm vốn yếu đuối nên đã được phân đến nhà bếp quan sát bọn họ chuẩn bị thức ăn, Quách Ngọc vào hầm cùng với Minh Tước.
Đi khoảng hai mươi bước chân, lại có thêm một cánh cửa sắt. Tên lính giúp nàng mở cửa, Quách Ngọc không ngần ngại mà bước nhanh vào.
- Tuấn Mạnh!
Nghe có người gọi, Tuấn Mạnh quay người lại. Hắn hốt hoảng khi bắt gặp bóng dáng Quách Ngọc. Vội vã chạy đến, hắn ân cần hỏi.
- Tiểu thư, sao người lại đến đây? Người gọi thì thuộc hạ sẽ lập tức đến nhận lệnh, việc gì phải cực thân như vậy?
Quách Ngọc phất tay áo, sau đó đến ghế ngồi xuống.
- Ta muốn đến xem tân binh.
Tuấn Mạnh cũng không dám ngăn cản. Quách Ngọc là ân nhân lớn nhất cuộc đời hắn, nhờ có nàng mà hắn và tỷ tỷ mới có thể sống hạnh phúc như bây giờ. Hắn thề suốt đời này sẽ vĩnh viễn phục tùng và bảo vệ Quách Ngọc.
Vị trí Quách Ngọc ngồi là một khung cảnh yên bình, được ngăn cách bởi một rào chắn bằng sắt. Phía bên kia rào chắn lại không được như thế. Gần hai mươi tân binh đang làm nhiệm vụ trong một mô hình thu nhỏ của rừng. Ở đó có cây, suối còn có cả rắn độc - là loài cực độc. Tất nhiên bọn họ không một ai biết việc rắn không còn độc.
Có tên sợ hãi không dám di chuyển, có tên bắt gặp lũ rắn thì tay chân bủn rủn hoặc chạy mất dạng, có tên có chút gan dạ dám vượt qua lũ rắn nhưng đến hầm chông thì lại hoảng sợ không dám nhảy. Trong số bọn họ, chỉ có duy nhất một người khiến Quách Ngọc chú ý. Hắn ta có làn da rám nắng, thân hình cao to, bờ vai rộng, đặc biệt hắn có một đôi mắt sáng. Hắn liên tục vượt qua những chướng ngại vật, hơn nữa còn tự tay giết khá nhiều rắn của nàng. Một cú bật người giúp hắn dễ dàng di chuyển sang hầm chông, leo lên vách đá cao mà không cần bất kì dây leo hay sự trợ giúp.
Hình ảnh của hắn khuất khỏi tầm nhìn của nàng, nếu muốn tiếp tục xem thì nàng phải di chuyển sang nơi khác. Tuấn Mạnh biết Quách Ngọc chú ý đến người kia nên nhẹ giọng nói.
- Hắn tên là Chung Minh, là người Hạ Quan quốc. Thuộc hạ không phải người tìm ra hắn, hắn được gửi đến từ phía Vĩnh Ngọc quốc.
Quách Ngọc nheo mày. Vì sao Nguyên Thiên Hữu lại gửi hắn đến cùng luyện tập với tân binh trong khi hắn hoàn toàn đủ khả năng làm một ám vệ thực thụ.
Doanh trại này là do Quách Ngọc lập nên, nàng để Tuấn Mạnh chịu trách nhiệm tìm người tài có đủ dũng đủ mưu. Nàng muốn tự tạo ra một đội ám vệ chỉ thuộc về nàng. Nàng biết ám vệ không được nhận từ bé thì khó lòng trung thành, nhưng không sao, nàng có cách khác. Nếu bọn họ được cứu ra khỏi cái chết thì ắt hẳn khó lòng phản bội nàng. Tất nhiên nàng không tạo ra tình huống thù địch kia, mà hoàn toàn để tự nhiên. Bọn họ có thù, nàng giúp bọn họ trả thù. Hiện quân số đã lên đến con số một ngàn sau gần sáu tháng tìm kiếm. - Tiếp tục thử thách hắn. Nếu hắn vượt qua tất cả thì đưa hắn đến Đại Tấn, ta có nhiệm vụ giao cho hắn.
- Thuộc hạ rõ.
- À, nhưng vấn đề của hắn là gì?
Tuấn Mạnh nghe Quách Ngọc hỏi đến chuyện này thì nhỏ giọng nói.
- Có thù với hoàng gia.
Quách Ngọc gật đầu, suy nghĩ một chút nàng lại nói.
- Sau khi hắn hoàn thành thử thách, đưa hắn đến gặp ta trước. Ta muốn hắn làm quen với cộng sự, không để hắn làm việc một mình được.
Nói rồi, Quách Ngọc quay lưng rời đi.
Quách Ngọc về đến Quách phủ, thì nhận được tin của Quách Tâm. Hôm nay, Quách Lan đã lén lút đến viện Bích Hoa gặp La di nương. Quách Ngọc nhếch miệng, không nói gì thêm mà chỉ gật đầu ý nói đã biết.
Sáng hôm sau, Lê Mộng Cầm theo lời Quách Ngọc lên chùa Bảo Đăng cầu siêu cho “đứa bé“. Người đi theo không nhiều, ngoài phu xe, hai thị vệ thì cũng chỉ có nha hoàn Châu Liễu của nàng. Đến chùa Bảo Đăng, những người còn lại ở lại bên ngoài, riêng Châu Liễu đưa Lê Mộng Cầm vào trong.
Quỳ gối suốt mấy canh giờ liên tục, Lê Mộng Cầm có chút mệt mỏi nên trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng được sư cô đưa đến một gian phòng nhỏ phía đông, nơi đấy khá vắng người, yên tĩnh như đúng những gì nàng muốn.
Lê Mộng Cầm vào phòng, chưa kịp thay y phục thì bên ngoài đã có tiếng đạp cửa.
Nàng hốt hoảng định hét lên nhưng khi nhìn thấy người kia thì mặt hơi sượng lại.
- Đại, đại tiểu thư.
Quách Tuệ dắt theo nhiều nha hoàn và thị vệ xông vào phòng của Lê Mộng Cầm. Nàng ta ung dung đi đến bên ghế ngồi xuống, sau đó đưa ánh nhìn khinh thị sang Lê Mộng Cầm.
Khoé miệng cong lên, nàng hét lớn.
- Đánh.
Nha hoàn của Quách Tuệ xông vào túm tóc, túm áo đánh liên tục vào người Lê Mộng Cầm. Châu Liễu liều mạng ôm lấy Lê Mộng Cầm, luôn miệng kêu cứu.
- Cứu với, cứu với.
Nhìn thấy Lê Mộng Cầm chật vật, Quách Tuệ hả hê cười.
- Thiếu phu nhân ra ngoài sao lại không mang theo thị vệ? Chẳng phải ở Quách phủ ngươi oai lắm sao?
Phía bên kia bọn nha hoàn vẫn liên tục đánh. Mãi cho đến khi bên ngoài có một ả nha hoàn chạy vào nói nhỏ vào tai Quách Tuệ thì mọi chuyện mới tạm dừng.
- Phu nhân, bên ngoài có người, bọn họ kêu cứu như vậy khiến người bên ngoài chú ý.
- Dừng tay.
Quách Tuệ ra lệnh dừng thì bọn nha hoàn cũng không dám tiếp tục. Quách Tuệ nhếch mép, thản nhiên nói.
- May cho ngươi. Chỉ là mọi thứ chưa dừng lại ở đây đâu. Ấn ả ta quỳ xuống.
Nha hoàn nghe lệnh, nhấn vai Lê Mộng Cầm khiến nàng quỳ xuống sàn lạnh. Lê Mộng Cầm chịu đau, nhẹ nhàng nói.
- Đại tiểu thư. Không biết ta làm gì phật ý ngươi?
Bọn gia đinh mang vào hai thùng nước to, một là nước muối pha loãng, một là nước ớt. Bên cạnh đó còn có một chiếc roi da dài và dày. Quách Lan nhìn những thứ này thì không thể nào giữ bình tĩnh được nữa. Nàng quỳ xuống.
- Mẫu thân. Gia pháp rất tàn nhẫn, xin người dùng cách khác để trực phạt di nương được không? Tất cả chúng ta đều biết cách đây mười năm, cố mẫu đã lệnh không đến mức đường cùng không thể dùng gia pháp vì nó quá khủng khiếp. Mẫu thân mới vào phủ có thể không biết nhưng tất cả mọi người đều biết, nhất là nhị tỷ - tỷ ấy không thể không nhớ lời dặn của mẫu thân mình được.
Quách Ngọc bật cười, nàng nhìn Quách Lan thật lâu.
Chó cùng rứt dậu. Quách Lan trước đây luôn muốn sung sướng chưa bao giờ chịu vì ai mà cực khổ. Nay khi đối diện việc mẹ ruột mình bị người vu oan đánh đập thì cũng biết đứng ra bảo vệ.
Quách Ngọc nhìn thấy trong ánh mắt của nàng ta có sự chuyển đổi. Nàng ta biết dùng lý lẽ để nói!
- Phải! Mẫu thân đã từng nói vậy, ta không quên. Chỉ là, lần này liên quan đến mạng người. Muội vẫn nghĩ đó chưa phải chuyện lớn?
- Nhị tỷ, vẫn chưa xác thực tội của di nương. Di nương không chứng minh bản thân vô tội nhưng mọi người cũng không thể chứng mình bà có tội!
Quách Ngọc mỉm cười, xem ra lần này La di nương chịu phạt lại vô tình giúp Quách Lan suy nghĩ trưởng thành hơn.
- Muội nói đúng lắm, vậy theo ý muội là chỉ cần cấm túc và tiếp tục điều tra? Điều tra không ra thì cháu của chúng ta sẽ mãi mãi không lấy lại được công đạo? Đại ca, ngươi thấy chuyện này ổn không? Nếu ngươi đồng ý vậy ta và dì sẽ không dùng gia pháp nữa.
Quách Ngọc không ép buộc, nàng đổ mọi thứ lên vai Quách Huy. Hắn hoặc tha thứ cho La di nương và có lỗi với Lê Mộng Cầm, hoặc lấy lại công đạo cho con hắn và nhìn La di nương chịu nỗi đau thể xác.
Mộ Dung Hoa cũng lạnh nhạt nói.
- Đúng vậy, ta và Ngọc nhi không phải người máu lạnh. La di nương là nữ nhân yếu mềm làm sao chịu nỗi. Muối và ớt xác vào vết thương sẽ rất đau, đau không kém cảm giác sinh nở của người mẹ.
Quách Huy nắm chặt hai tay. Nếu hắn tha thứ cho La di nương lần này, thì nỗi đau của Lê Mộng Cầm và cái chết của con hắn ai sẽ gánh?
Nhưng mà...
Hắn liếc mắt nhìn La di nương đang quỳ dưới sàn.
Bà là mẹ ruột của hắn!
Hít một hơi thật sâu, Quách Huy cười chua xót.
Có lẽ hắn sẽ không thể nhẫn tâm được.
Như cắt từng đoạn ruột bà sinh hắn ra.
- Mẫu thân, chuyện lần này, con không...
Hắn chưa nói xong hai từ “truy cứu” thì bên ngoài lại truyền đến tin: “Đại phu nói sức khoẻ của thiếu phu nhân hoàn toàn không ổn, do mất máu quá nhiều. Bọn họ vẫn đang cố gắng giúp nàng cầm máu và hạn chế cơn đau. Rất có thể, thiếu phu nhân sẽ không qua khỏi đêm nay. Thiếu gia mau đến động viên thiếu phu nhân, hy vọng nàng sẽ cố gắng hơn nữa.” Quách Ngọc âm thầm mỉm cười. Lê Mộng Cầm khá thông minh. Lần này, đại phu là người của Quách Ngọc vì thế muốn thế nào thì sẽ thế đó. Nàng còn e sợ Quách Huy sẽ nương tay nhưng xem ra hắn có muốn cũng không được nữa.
Lạnh lùng nhìn Quách Lan, hắn trầm giọng.
- Con của ta đã chết. Bản năng của bật sinh thành là bảo vệ cốt nhục của mình. La di nương làm sai thì phải bị trừng phạt.
Hắn nói thế tức là đồng ý thi hành gia pháp. Quách Lan như chết đứng, nàng không ngờ đại ca của nàng lại nhẫn tâm như vậy.
- Đại ca! Ngươi điên rồi!
- Đánh!
Hét một tiếng “đánh”, hắn lạnh lùng quay lưng, nhanh chân chạy về viện của mình.
Gia đinh nhận lệnh, vung từng nhát roi lên lưng La di nương. Máu thấm đỏ cả lưng áo, bọn họ ngăm roi da vào thùng nước muối và tiếp tục đánh. Mặc cho La di nương kêu gào, sau nước muối là nước ớt, roi da không ngừng rơi xuống lưng bà.
Quách Ngọc vẫn chăm chú nhìn từng roi, từng roi tiếp xúc với da thịt mịn màng.
Mộ Dung Hoa liếc mắt, ngay lập tức, gia đinh vung roi mạnh hơn.
Tiếng thét ngày một lớn, hoà với tiếng rách của da thịt. Hàn di nương hơi nhếch mép.
“La Bích Hân! Ngày hôm đó chẳng phải ngươi đã cao ngạo nhìn ta quỳ rạp dưới roi da? Chẳng phải ngươi từng kiêu ngạo rằng nhị tiểu thư chỉ là một kẻ ngốc? Bây giờ ai là kẻ ngốc, ai đang quỳ rạp...”
Quách Lan ngồi bệt xuống đất, gương mặt trở nên vô hồn. Nàng không thể tiếp tục nghe tiếng hét của La di nương, thế nên một lúc sau đã đứng lên một mình lững thững ra ngoài.
Nhận đủ một trăm roi, La di nương được khiên về viện Bích Hoa. Mộ Dung Hoa “hiền từ” gọi người thái y đến “chăm sóc” bà. Nói là chăm sóc, thực chất cũng chỉ là tìm cách giữ lại mạng hèn.
Quách Ngọc âm thầm cười khổ, lần này chia cắt được tình cảm mẹ con bọn họ, còn chia cắt được tình huynh muội của Quách Lan, lại còn khiến Quách An hoàn toàn thất vọng. Tuy nhiên, lại khiến Quách Lan trưởng thành hơn rất nhiều.
Nàng đứng lên, gật đầu với Mộ Dung Hoa rồi trở về viện Ngọc Cát.
Lúc đi ngang mẹ con Hàn di nương, Quách Ngọc có ho nhẹ một tiếng sau đó một mạch về viện của mình.
Hàn di nương trở về viện của mình, Quách Tâm lại lặng lẽ nương theo bóng tối đến viện Ngọc Cát.
- Nhị tỷ!
- Muội ngồi đi.
Quách Tâm lễ phép ngồi xuống, sau đó nhẹ giọng nói.
- Nhị tỷ tìm muội có việc gì phân phó?
Quách Ngọc cười vui vẻ, đẩy nhẹ tách trà đến gần Quách Tâm.
- Dạo gần đây tam muội học hành khá chăm chỉ? Quách Tâm tròn xoe đôi mắt, đôi tay áp vào tách trà nóng nghi ngút khói.
- Muội tuy ngu dốt nhưng cũng thường trốn theo học hỏi tam tỷ. Nhị tỷ quan tâm tam tỷ nhưng lại không quan tâm muội.
Quách Ngọc mỉm cười, vẫy tay gọi Tuyết Lâm, miệng lại dìu dàng nói.
- Muội đó, lại còn ganh tị.
- Muội không có ganh tị. Chẳng qua gần đây không hiểu sao tam tỷ không còn học nhiều như trước, tỷ ấy chỉ tập trung học đàn mà thôi.
Quách Tâm vô tư nói, tay lại với lấy miếng bánh trên bàn. Quách Ngọc nheo mày.
“Học đàn?”
- Nhị tỷ, muội biết tam tỷ cố gắng như vậy chắc chắn là vì muốn tìm phu quân nhưng người tỷ ấy muốn là ai?
Suy nghĩ một chút, Quách Ngọc bật cười. Nàng âm thầm lắc đầu, xem ra nàng phải lột lớp da mặt tuấn tú của hắn, lấy hết quyền lực của hắn mới mong không còn nữ nhân đem lòng mơ tưởng.
- Ta cũng không biết. Nhưng gần đây theo tam muội, muội có học tập được gì không?
Quách Tâm dừng ăn, nàng nhép miệng.
- Ây da! Muội chỉ mải miết quan sát cử chỉ của tỷ ấy còn thời gian đâu mà học lõm.
Nàng nói mang một chút làm nũng, nhưng không hề có ý trách cứ.
Quách Ngọc hài lòng cười. Nàng lệnh cho Quách Tâm chú ý Quách Lan chứ không lệnh nàng ta học tập Quách Lan. Việc cầm kì thi hoạ đó nếu muốn nàng sẽ tìm thầy dạy Quách Tâm không cần nàng ta học lõm, bởi những điều Quách Lan học cốt yếu là muốn câu dẫn chứ không hẳn là nâng cao tài nghệ.
Lúc này Tuyết Lâm phía sau đã mang đến một túi nhỏ, giao cho Quách Ngọc.
Quách Ngọc nhận lấy, đặt vào tay Quách Lan.
- Lần trước nghe nói muội cứ nhìn chằm chằm vào lưng áo của Tống tiểu thư, ta biết ngay muội thích nó.
- Oa! Túi thơm hình hoa lê. Đa tạ nhị tỷ.
Quách Tâm hớn hở nhận lấy. Quách Ngọc cười hiền, nàng tuy không xem Quách Tâm như ruột thịt, thậm chí Quách Tâm cũng chỉ dựa vào nàng để sống yên ổn thế nên không cần nàng phải hối lộ hay lấy lòng. Tuy nhiên, trong thâm tâm Quách Ngọc nàng vẫn mong muốn nhìn thấy sự vui vẻ của vị muội muội này, ít nhất nàng ta chưa từng có ý hại Quách Ngọc.
Quách Tâm vui vẻ trở về. Quách Ngọc vào tắm gội sau đó ngồi yên để Tuyết Lâm giúp nàng lau khô tóc.
Quách Ngọc nhìn qua cửa sổ, ngoài vườn những bông hoa Tú Dạ đã bắt đầu nở, loài hoa chỉ đẹp khi đêm tối bao quanh. Những bông hoa nhỏ phát ra ánh sáng màu tím làm sáng rực một góc vườn. Tiếng lá xào xạc như đùa giỡn cùng làn gió khiến Quách Ngọc bất giác mỉm cười.
Một năm, nàng sống lại và cố gắng thay đổi mọi thứ. Một năm, nàng được sống trong yêu thương và tự tay mình nắm giữ yêu thương đó. Gió làm cánh cửa đập mở, tiếng bụp bụp khiến Quách Ngọc nhớ đến cơn giông năm ấy, đêm mà nàng gặp lại tên mặt dày ấy sau một kiếp dài đằng đẳng. Lâu rồi, hắn không đến ngắm nàng ngủ vào mỗi buổi tối. Tấm rèm gỗ do hắn thiết kế cũng lâu rồi không được hạ xuống.
Nàng thở dài, trong lòng có chút mất mát.
...
Sáng hôm sau, Quách Ngọc nhận được một thiếp mời. Cầm thiếp mời trên tay, nàng nhếch mép.
- Muốn hợp tác?
- Tiểu thư, chúng ta có đến không?
- Không đến!
Kim Sương không tiếp tục hỏi, lúc này bên ngoài có nha hoàn nhanh chân chạy đến cửa, Kim Sương bước ra đưa tai chăm chú lắng nghe thông tin sau đó gật đầu, nha hoàn hành lễ rồi chạy đi mất.
- Tiểu thư, bên Trương phủ có tin. Quách Tuệ giận dữ muốn đến Quách phủ tìm Lê Mộng Cầm tính chuyện nhưng đã bị Trương Đình ngăn cản.
- Nàng ta sẽ không bỏ qua. Hai ngày nữa Quách Huy sẽ trở lại thư viện để học?
- Đúng vậy.
- Bảo Mộng Cầm đến chùa Bảo Đăng dâng hương cầu siêu cho đứa bé đi.
Kim Sương hiểu ý, hành lễ rồi nhanh chóng lui ra.
- Tuyết Lâm gọi Hoà ma ma trông nom viện Ngọc Cát, Minh Tước chuẩn bị xe ngựa.
...
Xe ngựa nhanh chóng đưa nàng ra ngoại thành, đến một vùng vắng xe ngựa men theo con đường mòn mà đi sâu vào rừng, lại sử dụng mật mã để vào hầm bí mật. Chạy thêm một đoạn thì bất ngờ xuất hiện một doanh trại to. Xe ngựa vừa dừng lại, lập tức có rất nhiều binh lính ra chào đón.
- Chủ tử.
Quách Ngọc gật đầu, sau đó lạnh lùng hỏi.
- Thủ lĩnh của các ngươi đâu?
- Thủ lĩnh đang ở hầm rắn để khảo sát tân binh.
- Đưa ta đến đó.
Bọn lính hơi giật mình, sau đó nhanh chóng nghĩ đến việc Quách Ngọc có khả năng làm chủ tử bọn họ thì một chút rắn rết không thể làm nàng sợ hãi - nàng vốn không phải một nữ nhân tầm thường.
Theo sự dẫn đường của tên lính, Quách Ngọc đến một khu cách biệt. Được biết đây là nơi chứa rất nhiều thứ kinh khủng, chẳng hạn như rắn, hổ, cá sấu,... Chủ yếu được chia ra từng hầm riêng biệt để thử thách sự dũng cảm của tinh binh. Vốn những thứ kia đều được xử lý để chúng không thể làm hại bọn họ, ví như bẻ răng hoặc rút hết nọc độc. Điều cần thiết ở đây là lòng dũng cảm của bọn họ mà thôi. Cánh cửa to được mở ra, nàng thong thả bước vào. Vì Tuyết Lâm vốn yếu đuối nên đã được phân đến nhà bếp quan sát bọn họ chuẩn bị thức ăn, Quách Ngọc vào hầm cùng với Minh Tước.
Đi khoảng hai mươi bước chân, lại có thêm một cánh cửa sắt. Tên lính giúp nàng mở cửa, Quách Ngọc không ngần ngại mà bước nhanh vào.
- Tuấn Mạnh!
Nghe có người gọi, Tuấn Mạnh quay người lại. Hắn hốt hoảng khi bắt gặp bóng dáng Quách Ngọc. Vội vã chạy đến, hắn ân cần hỏi.
- Tiểu thư, sao người lại đến đây? Người gọi thì thuộc hạ sẽ lập tức đến nhận lệnh, việc gì phải cực thân như vậy?
Quách Ngọc phất tay áo, sau đó đến ghế ngồi xuống.
- Ta muốn đến xem tân binh.
Tuấn Mạnh cũng không dám ngăn cản. Quách Ngọc là ân nhân lớn nhất cuộc đời hắn, nhờ có nàng mà hắn và tỷ tỷ mới có thể sống hạnh phúc như bây giờ. Hắn thề suốt đời này sẽ vĩnh viễn phục tùng và bảo vệ Quách Ngọc.
Vị trí Quách Ngọc ngồi là một khung cảnh yên bình, được ngăn cách bởi một rào chắn bằng sắt. Phía bên kia rào chắn lại không được như thế. Gần hai mươi tân binh đang làm nhiệm vụ trong một mô hình thu nhỏ của rừng. Ở đó có cây, suối còn có cả rắn độc - là loài cực độc. Tất nhiên bọn họ không một ai biết việc rắn không còn độc.
Có tên sợ hãi không dám di chuyển, có tên bắt gặp lũ rắn thì tay chân bủn rủn hoặc chạy mất dạng, có tên có chút gan dạ dám vượt qua lũ rắn nhưng đến hầm chông thì lại hoảng sợ không dám nhảy. Trong số bọn họ, chỉ có duy nhất một người khiến Quách Ngọc chú ý. Hắn ta có làn da rám nắng, thân hình cao to, bờ vai rộng, đặc biệt hắn có một đôi mắt sáng. Hắn liên tục vượt qua những chướng ngại vật, hơn nữa còn tự tay giết khá nhiều rắn của nàng. Một cú bật người giúp hắn dễ dàng di chuyển sang hầm chông, leo lên vách đá cao mà không cần bất kì dây leo hay sự trợ giúp.
Hình ảnh của hắn khuất khỏi tầm nhìn của nàng, nếu muốn tiếp tục xem thì nàng phải di chuyển sang nơi khác. Tuấn Mạnh biết Quách Ngọc chú ý đến người kia nên nhẹ giọng nói.
- Hắn tên là Chung Minh, là người Hạ Quan quốc. Thuộc hạ không phải người tìm ra hắn, hắn được gửi đến từ phía Vĩnh Ngọc quốc.
Quách Ngọc nheo mày. Vì sao Nguyên Thiên Hữu lại gửi hắn đến cùng luyện tập với tân binh trong khi hắn hoàn toàn đủ khả năng làm một ám vệ thực thụ.
Doanh trại này là do Quách Ngọc lập nên, nàng để Tuấn Mạnh chịu trách nhiệm tìm người tài có đủ dũng đủ mưu. Nàng muốn tự tạo ra một đội ám vệ chỉ thuộc về nàng. Nàng biết ám vệ không được nhận từ bé thì khó lòng trung thành, nhưng không sao, nàng có cách khác. Nếu bọn họ được cứu ra khỏi cái chết thì ắt hẳn khó lòng phản bội nàng. Tất nhiên nàng không tạo ra tình huống thù địch kia, mà hoàn toàn để tự nhiên. Bọn họ có thù, nàng giúp bọn họ trả thù. Hiện quân số đã lên đến con số một ngàn sau gần sáu tháng tìm kiếm. - Tiếp tục thử thách hắn. Nếu hắn vượt qua tất cả thì đưa hắn đến Đại Tấn, ta có nhiệm vụ giao cho hắn.
- Thuộc hạ rõ.
- À, nhưng vấn đề của hắn là gì?
Tuấn Mạnh nghe Quách Ngọc hỏi đến chuyện này thì nhỏ giọng nói.
- Có thù với hoàng gia.
Quách Ngọc gật đầu, suy nghĩ một chút nàng lại nói.
- Sau khi hắn hoàn thành thử thách, đưa hắn đến gặp ta trước. Ta muốn hắn làm quen với cộng sự, không để hắn làm việc một mình được.
Nói rồi, Quách Ngọc quay lưng rời đi.
Quách Ngọc về đến Quách phủ, thì nhận được tin của Quách Tâm. Hôm nay, Quách Lan đã lén lút đến viện Bích Hoa gặp La di nương. Quách Ngọc nhếch miệng, không nói gì thêm mà chỉ gật đầu ý nói đã biết.
Sáng hôm sau, Lê Mộng Cầm theo lời Quách Ngọc lên chùa Bảo Đăng cầu siêu cho “đứa bé“. Người đi theo không nhiều, ngoài phu xe, hai thị vệ thì cũng chỉ có nha hoàn Châu Liễu của nàng. Đến chùa Bảo Đăng, những người còn lại ở lại bên ngoài, riêng Châu Liễu đưa Lê Mộng Cầm vào trong.
Quỳ gối suốt mấy canh giờ liên tục, Lê Mộng Cầm có chút mệt mỏi nên trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng được sư cô đưa đến một gian phòng nhỏ phía đông, nơi đấy khá vắng người, yên tĩnh như đúng những gì nàng muốn.
Lê Mộng Cầm vào phòng, chưa kịp thay y phục thì bên ngoài đã có tiếng đạp cửa.
Nàng hốt hoảng định hét lên nhưng khi nhìn thấy người kia thì mặt hơi sượng lại.
- Đại, đại tiểu thư.
Quách Tuệ dắt theo nhiều nha hoàn và thị vệ xông vào phòng của Lê Mộng Cầm. Nàng ta ung dung đi đến bên ghế ngồi xuống, sau đó đưa ánh nhìn khinh thị sang Lê Mộng Cầm.
Khoé miệng cong lên, nàng hét lớn.
- Đánh.
Nha hoàn của Quách Tuệ xông vào túm tóc, túm áo đánh liên tục vào người Lê Mộng Cầm. Châu Liễu liều mạng ôm lấy Lê Mộng Cầm, luôn miệng kêu cứu.
- Cứu với, cứu với.
Nhìn thấy Lê Mộng Cầm chật vật, Quách Tuệ hả hê cười.
- Thiếu phu nhân ra ngoài sao lại không mang theo thị vệ? Chẳng phải ở Quách phủ ngươi oai lắm sao?
Phía bên kia bọn nha hoàn vẫn liên tục đánh. Mãi cho đến khi bên ngoài có một ả nha hoàn chạy vào nói nhỏ vào tai Quách Tuệ thì mọi chuyện mới tạm dừng.
- Phu nhân, bên ngoài có người, bọn họ kêu cứu như vậy khiến người bên ngoài chú ý.
- Dừng tay.
Quách Tuệ ra lệnh dừng thì bọn nha hoàn cũng không dám tiếp tục. Quách Tuệ nhếch mép, thản nhiên nói.
- May cho ngươi. Chỉ là mọi thứ chưa dừng lại ở đây đâu. Ấn ả ta quỳ xuống.
Nha hoàn nghe lệnh, nhấn vai Lê Mộng Cầm khiến nàng quỳ xuống sàn lạnh. Lê Mộng Cầm chịu đau, nhẹ nhàng nói.
- Đại tiểu thư. Không biết ta làm gì phật ý ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.