Chương 58: Tấn Phong trở lại
Tiểu Anh Anh
17/02/2017
Quách Tuệ cười ha hả.
- Ngươi không biết? Ngươi, đồ hồ ly tinh. Bọn kỹ nữ đê hèn như ngươi thì chỉ biết làm những việc đê hèn. Cho ngươi bước chân vào Quách phủ khiến ngươi ảo tưởng mình tài giỏi. Ngươi dám bày mưu hãm hại di nương, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao, ngươi cho rằng ta không có ở phủ thì sẽ không ai dám làm gì sao?
Lê Mộng Cầm nghe Quách Tuệ nói thì khoé mắt bắt đầu đỏ, nàng nghẹn giọng nói.
- Đại tiểu thư. Ta biết thân phận mình đê hèn, được gả vào Quách phủ xem như là phúc khí ba đời. Ta nào dám ngông cuồng, lập mưu hãm hại di nương?
- Ngươi không dám? Ta thấy ngươi còn dám làm những chuyện hoang đường khác nữa kìa.
Quách Tuệ tức giận, nàng ném tách trà trên bàn xuống đất khiến bả vai Lê Mộng Cầm run run. Lê Mộng Cầm nhỏ giọng nói.
- Cùng là nữ nhân, ắt hẳn đại tiểu thư phải hiểu rõ con cái quan trọng như thế nào chứ? Nếu thật sự ta là kẻ trèo cao, ngông cuồng ta phải cẩn thận giữ lấy bùa hộ mệnh mới đúng.
Quách Tuệ nheo mắt, Lê Mộng Cầm nói cũng không hoàn toàn vô lý. Tuy nhiên, nàng vẫn kiên quyết đổ lỗi cho Lê Mộng Cầm.
- Ngươi nguỵ biện. Những kẻ như ngươi vì muốn hoàn thành mục đích thì có thể bất chấp tất cả. Ta thấy, ngươi chắc chắn là muốn dựa hơi Quách Ngọc và Mộ Dung Hoa nên mới ám hại di nương.
Lê Mộng Cầm đưa tay quệt ngang dòng nước mắt trên má.
- Nếu ta được hai người bọn họ chống lưng thì ta đâu có khổ thế này. Mất con, thân thể hư hao. Mất đứa bé này, đến khi nào ta mới có đứa bé khác?
Nàng mỉm cười chua xót, sau đó tiếp tục nói.
- Hơn nữa, nếu thật sự ta được bọn họ chống lưng thì càng phải giữ lại đứa bé mới đúng. Quách phủ chỉ có duy nhất phu quân là người thừa kế, nếu nhị tiểu thư và phu nhân muốn đối phó với di nương thì phải nắm lấy đứa bé ấy mới đúng. Lão gia cấm túc di nương nhưng không biếm di nương, rừng xanh còn đó thì sợ gì không có củi đốt. Hơn nữa, di nương là mẹ đẻ của phu quân và hai vị tiểu thư, lão gia bỏ được bà sao?
Quách Tuệ không lên tiếng, nàng ta suy nghĩ những điều Lê Mộng Cầm nói. Nhếch mép cười, Quách Tuệ tiến lại gần Lê Mộng Cầm. Nàng đưa tay nắm lấy cằm của Lê Mộng Cầm, nghiến răng nói.
- Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có nguỵ trang tốt như thế nào thì có một ngày cũng sẽ bại lộ. Đại ca đang trong cơn mê muội, ta chưa thể giết ngươi nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi được sống an ổn. Ta không quan tâm lời ngươi nói là thật hay giả, ta chỉ biết vì ngươi mà di nương chịu khổ.
Đẩy ngã Lê Mộng Cầm, Quách Tuệ ra hiệu cho nha hoàn, nha hoàn hiểu chuyện lập tức cho người mang một chén nước thuốc vào.
Quách Tuệ lạnh lùng nói.
- Uống hết chén thuốc này!
Lê Mộng Cầm có chút sợ hãi, hỏi.
- Nó là thuốc gì?
Quách Tuệ không đáp, nàng chỉ nhếch mép cười, đôi tay trắng nắm vuốt lọn tóc đen của mình. Lê Mộng Cầm híp mắt. Có lẽ nàng cũng đoán ra thứ thuốc đen tuyền ấy là gì, bất giác bật cười, nàng hít một hơi sau đó lớn giọng nói.
- Đại tiểu thư. Người hà tất phải làm vậy? Chuyện ở Quách phủ người lo lắng quá nhiều nên chuyện ở Trương phủ mới rối tung rối mù như vậy.
Quách Tuệ híp mắt lại, nàng đạp vào ngực Lê Mộng Cầm.
- Ý ngươi là gì?
Ôm ngực, gương mặt nhỏ nhắn có chút nhăn lại vì đau, Lê Mộng Cầm vẫn cố nói.
- Đại tiểu thư sợ ta lại có thai sẽ gây sóng tạo gió? Ở Trương phủ cũng có người sợ người có thai sẽ gây sóng tạo gió.
Quách Tuệ đưa tay nắm lấy vai áo Lê Mộng Cầm.
- Ngươi nói xằng nói bậy!
- Đại tiểu thư có thể cho đại phu kiểm tra qua y phục mà người đang mặc. Trước đây ta ở kỹ viện, từng nghe tú bà nói về xạ hương, cũng từng ngửi qua nó. Nữ nhân ở kỹ viện có bạc sẽ mua xạ hương về dùng vừa giúp bọn họ có hương thơm quyến rũ vừa giúp họ tránh thai. Tuy nhiên dùng xạ hương lâu ngày, sẽ gây vô sinh hoặc người đang mang thai sẽ bị hư thai.
Quách Tuệ nắm chặt hai tay, tơ máu ở mắt xuất hiện. Nàng thở hồng hộc, đứng im một lúc sau đó quay lưng bỏ đi. Đám nha hoàn và thị vệ cũng chạy theo, để lại chén thuốc đen nghi ngút khói.
Lê Mộng Cầm được Châu Liễu đỡ dậy.
- Thiếu phu nhân. Vì sao không nói ngay từ đầu để không phải chịu nỗi đau thể xác?
Lê Mộng Cầm cười, nàng chậm rãi đi lại bên ghế ngồi xuống.
- Chẳng phải chủ tử đã căn dặn chúng ta hay sao? Quách Tuệ không hẳn ngu dốt cũng không tính là quá thông minh. Đối với nàng ta, mọi thứ phải tự nhiên nhất. Ta chịu đau một chút, để nàng ta thoả mãn một chút. Đến khi ta bị ép đến đường cùng mới nói ra chuyện đó, nàng ta sẽ không nghi ngờ ta cố ý. Dù là diễn kịch cũng phải diễn thật có tâm!
- Nhưng mà nếu lỡ sau này nàng ta không tìm chúng ta theo đúng những gì chủ tử nói thì sao?
Lê Mộng Cầm liếc nhìn Châu Liễu. Ánh mắt giận dữ ấy không giống vẻ ngây thơ dịu dàng thường ngày.
- Im miệng. Thân là tôi tớ lại dám nghi ngờ quyết định của chủ tử. Ngươi nói điều này với ta không sao, nếu để chủ tử hoặc Kim Sương tỷ nghe được thì ngươi không yên thân đâu.
Châu Liễu hơi run run bả vai, nàng nhỏ giọng nói.
- Nô tỳ hiểu, nô tỳ sẽ thật cẩn thận.
...
Quách Tuệ tìm gặp đại phu, sau đó ghé qua cửa hàng mua ngay một bộ y phục mới. Thay y phục xong, mới lên xe ngựa trở về. Quách Tuệ trở về Trương phủ, giận dữ trở về Đông viện của mình. Nàng đập phá tất cả những thứ trong phòng, điên cuồng đập phá. Lan Túc bên cạnh cũng không dám khuyên cản, chỉ biết lặng lẽ cúi đầu. Đến khi không còn gì để đập, Quách Tuệ mới chịu thôi điên cuồng. Nàng ngồi xuống ghế, đập mạnh lên bàn, nghiến răng nói.
- Được lắm, La Minh Tú.
Lan Túc thấy Quách Tuệ bình tĩnh lại nên mới rón rén tới gần.
- Phu nhân, vừa rồi đại phu nói giống như những gì Lê Mộng Cầm nói. Vậy ắt hẳn những bộ y phục còn lại chắc cũng đã bị hạ độc.
- Còn không mau tiêu huỷ tất cả. Chết tiệt.
Quách Tuệ nhéo lấy phần thịt non phía trong cánh tay của Lan Túc. Lan Túc đau nhăn mặt, nhưng vẫn gật đầu nhanh chân chạy đi.
Được một lúc, Quách Tuệ lại gọi Lan Túc.
- Dừng tay lại, ta muốn ngươi làm việc khác, việc này gọi Tiểu La làm là được.
Lan Túc hơi khựng lại, sau đó cũng đi đến bên cạnh nhận lệnh của Quách Tuệ. Nghe Quách Tuệ nói xong, nàng gật đầu chạy đi một mạch, không quên nhắn nha hoàn gọi Tiểu La vào phòng.
Tiểu La rón rén vào, lễ phép thưa.
- Phu nhân.
Quách Tuệ liếc mắt nhìn, chậm rãi nói.
- Ngươi đến tủ quần áo dọn dẹp tất cả, dọn dẹp cả nhưng thứ bừa bộn ở đây nữa.
- Dạ.
Tiểu La không hỏi nhiều, nàng chỉ nhanh nhẹn làm việc Quách Tuệ phân phó. Quách Tuệ ngồi im trên ghế, nhớ điều gì nàng khẽ hỏi.
- Tiểu La. Trong các nha hoàn mới, ngươi là người ta cảm thấy hài lòng nhất. Làm việc chăm chỉ lại là người hiểu chuyện.
Tiểu La cười hiền, lễ phép nói.
- Nô tỳ chỉ là làm việc hết lòng thôi.
- Ngươi cũng là người tinh mắt.
- Nô tỳ chỉ hơi cẩn thận thôi ạ.
Quách Tuệ mỉm cười, nàng vuốt mái tóc dài, chậm rãi nói.
- Dạo gần đây nhị phu nhân có ra phủ không?
Tiểu La hơi dừng lại động tác, suy nghĩ một chút, nàng nhanh miệng nói.
- Cách đây ba ngày nhị phu nhân có ra phủ ạ.
Quách Tuệ có hứng thú cười, nàng để tay lên bàn, ngón tay gõ nhẹ.
- Ngươi cũng để ý chuyện của nhị phu nhân lắm. Tiểu La có chút sợ, nàng xoay lại cúi người nói.
- Nô tỳ không dám, chỉ là nô tỳ thấy gì nói đó, mong phu nhân đừng trách phạt.
Quách Tuệ cười, nàng phất tay.
- Làm xong công việc của mình rồi lui ra đi.
Quách Tuệ hài lòng, tự rót một ly trà cho mình. Nàng để ý Tiểu La khá lâu, vì nàng ta nhanh nhẹn lại ngây thơ. Nếu nắm được Tiểu La, để nàng ta làm tay trong ở Tây viện thì mọi việc sẽ rất thuận lợi cho Quách Tuệ.
Chiều hôm đó, Lan Túc trở về, mặt mày ủ rủ.
- Phu nhân.
- Trở về rồi à, di nương nói thế nào.
Lan Túc có chút trốn tránh, nàng ta ấp úng trả lời.
- Nô tỳ vẫn chưa gặp di nương.
Quách Tuệ híp mắt, đập mạnh tay xuống bàn.
- Vô dụng.
Lan Túc hoảng sợ, vội quỳ xuống.
- Phu nhân, di nương không chịu gặp nô tỳ. Bà chỉ cho Trúc Tức đến chuyển lời rằng xin phu nhân đừng tìm bà lúc này, nếu không phu nhân sẽ bị bà liên luỵ, còn nếu phu nhân muốn nói chuyện Trương phủ thì khuyên phu nhân nên làm theo những gì di nương đã nói trước đây.
- Chết tiệt.
Quách Tuệ đập bàn, nàng cắn môi, một chút nữa thì môi có thể sẽ chảy máu.
- Làm theo, làm theo. Ta nghe lời bà ấy bao lâu nay, bây giờ La Minh Tú đã dùng đến xạ hương để hãm hại ta, bà ấy còn muốn ta nhịn ả ta đến bao giờ.
Lan Túc bậm môi, nàng thăm dò hỏi.
- Vậy phu nhân định làm gì tiếp theo?
Quách Tuệ thở ra.
- Tạm thời ở Tây viện vẫn chưa có người của ta nên vẫn chưa làm gì được La Minh Tú.
- Chẳng lẽ chúng ta bỏ qua dễ dàng vậy sao?
- Đương nhiên không!
...
Những ngày tháng sau đó cũng khá yên ổn, suốt gần một tháng trôi qua La di nương vẫn ngoan ngoãn ở lại viện Bích Hoa, Quách Huy vẫn tiếp tục sự nghiệp học hành kinh thư, duy chỉ có Quách Lan là ngày càng có sự thay đổi, cơ thể phỏng phao hơn so với độ tuổi vốn có - Quách Ngọc cho rằng nàng ta đã dùng thuốc kích thích để cơ thể phát triển nhanh hơn.
Viện Ngọc Cát.
Quách Ngọc ngồi trên ghế, tập trung thêu. Bên ngoài, Minh Tước tiến vào, chắp hai tay nói. - Tiểu thư. Tấn Phong đã đến kinh thành.
Hơi dừng lại động tác, Quách Ngọc mỉm cười.
- Ngày mai hoàng thượng tổ chức yến lễ xem như là lễ đầy tháng của tiểu công chúa, phiền hắn đến tận Đại Mộc chúc mừng à?
Vì là sinh non, nên tiểu công chúa vẫn chưa tổ chức lễ đầy tháng, đến tận hôm nay khi cơ thể công chúa dần cứng cáp thì hoàng thượng mới cho người tổ chức lễ, cũng xem như chính thức khẳng định Đại Mộc có thêm một vị công chúa.
Minh Tước chậm rãi nói.
- Lần này hắn không đến một mình mà còn đưa cả thứ phi của mình theo.
- Thứ phi? Hắn nạp phi từ khi nào?
- Là chuyện của ba tháng trước, nghe nói do thứ phi mang thai.
Quách Ngọc gật đầu, vẫn tập trung thêu. Nàng lơ đễnh nói.
- Hắn không phải kẻ tuỳ tiện, xem ra vị thứ phi này không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Minh Tước hơi ngước mắt, hắn ho nhẹ.
- Chúng ta cũng biết nàng ta.
- Là ai?
- Mộ Nhi.
Quách Ngọc dừng lại động tác, nàng đặt khung thêu lên bàn, hứng thú hỏi.
- Thật à?
- Bọn họ vừa vào thành. Đoàn người theo bảo vệ cũng gần hai đội binh, chưa kể ám vệ.
Quách Ngọc bật cười, tiếp tục cầm khung thêu.
- Biết bọn họ ở lại trong bao lâu không?
- Bọn họ đến chúc mừng là phụ, bàn về việc hợp tác kinh thương hai nước Mộc - Tấn là chính. Thế nên, có thể sẽ ở lại một tháng.
- Được rồi, ngươi lui ra đi.
...
Hôm sau, trong cung tổ chức lễ đầy tháng cho tiểu công chúa Mộc Bảo. Các quan to, phu nhân, công tử, tiểu thư đều náo nức vào cung chúc mừng Hoàng thượng và Hoàng quý phi. Nhắc đến công chúa, ai cũng không thể quên việc Nguyên Ngọc công chúa là người cứu tiểu công chúa thoát khỏi cái chết. Bọn họ truyền tai nhau những phiên bản khác nhau về việc này, thậm chí có người còn ví Nguyên Ngọc công chúa như thần tiên sống.
Riêng chỉ có Mộc Chân là căm hận.
Hôm nay Quách An, Quách Ngọc, Mộ Dung Hoa, Quách Huy, Lê Mộng Cầm, Quách Lan, Quách Tâm đều có mặt. Bên phía phủ Quốc Công cũng có mặt đầy đủ hơn bao giờ hết.
Xe ngựa đưa mọi người vào cung, vì bây giờ Quách Ngọc đã là công chúa nên Tuyết Lâm và Kim Sương có thể theo nàng mọi lúc mọi nơi, không giống như các tiểu thư khác phải chờ nha hoàn đi bộ một khoảng xa mới đến hầu hạ. Kim Sương xuống xe trước, đỡ lấy tay Quách Ngọc. Hôm nay Quách Ngọc vẫn thuỷ chung với váy áo màu trắng. Chiếc váy dài chạm đất, bề mặt vải được thêu nổi những bông hoa hồng nhỏ. Cổ áo được viền bằng chỉ vàng nhẹ, trong đêm hơi phát ra ánh sáng. Tay áo dài phủ cánh đôi tay trắng mịn. Eo được thắt chặt tạo nên một đường cong tuyệt mỹ. Nàng khoát thêm một chiếc áo khoát trắng mỏng, tay cầm khăn the hồng. Trang sức bằng hồng ngọc rung rinh trên mái tóc đen, bộ trang sức khiến những tiểu thư khác phải trầm trồ khen ngợi bởi thủ công tinh xảo và sự khác biệt của nó - thay vì là vàng, bạc hoặc bạch ngọc, đây lại được làm toàn bộ bằng hồng ngọc, kể cả thân trâm vắt sâu vào tóc cũng phải được làm bằng hồng ngọc.
Nàng chậm rãi di chuyển vào điện, vô tình bắt gặp Thất hoàng tử Mộc Huyền.
- Nguyên Ngọc.
Nhìn thấy Mộc Huyền, Quách Ngọc dịu dàng hành lễ.
- Thất ca!
- Hôm nay muội đẹp lắm. Tiếc là Vĩnh Ngọc hoàng thượng lại không đến.
Chớp đôi mắt, Quách Ngọc cười nhẹ.
- Ngài ấy có đến hay không ta không biết. Nhưng, hôm nay thất ca đi một mình?
Mộc Huyền hơi khựng lại, hắn cười gượng gạo bởi chính phi của hắn đã chết dưới tay Quách Ngọc còn đâu.
- Thứ phi của ta đang ở bàn tiệc. Ta đi lại chào hỏi mọi người nên không đưa họ theo.
- Cũng phải, mong là thất ca mau tìm được tân chính phi để hai người có thể cùng nhau đồng hành, không để thất ca lẻ loi như thế này.
Phía sau Thái tử Mộc Lịch, thái tử phi Hoà Ngọc Diệu, bát hoàng tử Mộc Chân và bát hoàng tử phi Trần Kiều Như cũng tiến đến.
Mộc Lịch cười ha hả.
- Nguyên Ngọc, hay muội giúp thất đệ tìm một chính phi đi. Đệ ấy đi một mình thế này cũng không tốt.
Quách Ngọc nhún người hành lễ.
- Muội ngu dốt, làm sao có thể tìm được người hợp ý thất ca.
Mộc Chân cũng cười nói.
- Nguyên Ngọc mà ngu dốt thì không biết ai thông minh!
- Bát ca quá lời, muội không dám nhận.
- Phải đó, Nguyên Ngọc xinh đẹp lại tài giỏi. Không lâu nữa muội ấy gả đi rồi, Đại Mộc lại mất một vị công chúa xinh đẹp.
Trần Kiều Như che miệng cười, nàng nói dịu dàng nhưng Quách Ngọc lại cảm thấy có chút chua ngoa.
- Bát tẩu. Hay muội không gả nhé.
- Ấy! Muội không được nói vậy, Vĩnh Ngọc hoàng thượng mà biết thì lại trách ta ăn nói hàm hồ.
Quách Ngọc cười, chưa kịp nói gì thì đã nghe bên kia tiếng của Tô Đức Thịnh vang lên.
Hoàng thượng, thái hậu, hoàng quý phi và các vị nương nương đều đến. Mọi người đồng loạt quỳ xuống hô vạn tuế, sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Hoàng thượng hôm nay rất vui, ông cười tít mắt, miệng lại liên tục oa oa chọc cười tiểu công chúa. Yến hội bắt đầu, ca múa nổi lên, thức ăn được bày biện để mọi người thưởng thức.
Ca múa chấm dứt, bên ngoài tiếng hô của thái giám vọng vào.
- Sứ thần Đại Tấn đến.
Mọi người đều hướng mắt nhìn ra. Tấn Phong mặc một bộ y phục trắng như thường lệ, uy phong lẫm liệt bước vào. Đã lâu không gặp hắn, Quách Ngọc cảm giác hắn mạnh mẽ hơn trước, ánh mắt cũng uy nghiêm hơn trước rất nhiều. Đi bên cạnh hắn là Mộ Nhi, nàng ta mặc y phục màu đỏ, trâm vàng đung đưa trên tóc. Phấn son làm nàng khác trước rất nhiều, nét ngây thơ trẻ con biến mất, thay vào đó là nét mặn mà, quyến rũ của nữ nhân. Không hiểu vì sao Quách Ngọc luôn cảm giác Mộ Nhi lớn hơn nàng tận ba, bốn tuổi. Lắc đầu, Quách Ngọc tự cười, rõ ràng lần gặp Mộ Nhi đầu tiên, nàng ta vẫn còn là một tiểu cô nương, thân hình chưa phát triển.
Hai người bọn họ cúi người hô to.
- Tam hoàng tử Đại Tấn, Như phi tham kiến hoàng thượng Đại Mộc.
- Bình thân, mau mau đưa Như phi về ghế ngồi.
Hoàng thượng vui vẻ cho người đưa hai người bọn họ về vị trí. An bày mọi thứ cho Mộ Nhi, Tấn Phong mới quay lại chắp tay nói.
- Như phi có thai nên không thể đứng lâu, cảm ơn hoàng thượng thông cảm.
- Không sao, Như phi có thai nhưng lại không ngại đường xa mệt mỏi để đến Đại Mộc đúng là điều nữ tử đáng ngưỡng mộ.
- Hôm nay đến chúc mừng tiểu công chúa, ta có mang đến một món lễ vật, xin mạng phép dâng lên.
Phía sau, người của hắn cũng cúi người dâng lên một chiếc hộp nhỏ.
Hắn đưa tay mở hộp, bên trong phát sáng lấp lánh. Tấn Phong cười nói.
- Vòng lung linh này là vật quý của Đại Tấn, nay mang đến làm quà mừng, chúc công chúa thông minh, xinh đẹp và mang lại vinh hoa cho nước nhà.
Hoàng thượng cười ha hả, ông cho người nhận lấy lễ vật, sau đó nói.
- Tam hoàng tử có lòng.
- Ngươi không biết? Ngươi, đồ hồ ly tinh. Bọn kỹ nữ đê hèn như ngươi thì chỉ biết làm những việc đê hèn. Cho ngươi bước chân vào Quách phủ khiến ngươi ảo tưởng mình tài giỏi. Ngươi dám bày mưu hãm hại di nương, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao, ngươi cho rằng ta không có ở phủ thì sẽ không ai dám làm gì sao?
Lê Mộng Cầm nghe Quách Tuệ nói thì khoé mắt bắt đầu đỏ, nàng nghẹn giọng nói.
- Đại tiểu thư. Ta biết thân phận mình đê hèn, được gả vào Quách phủ xem như là phúc khí ba đời. Ta nào dám ngông cuồng, lập mưu hãm hại di nương?
- Ngươi không dám? Ta thấy ngươi còn dám làm những chuyện hoang đường khác nữa kìa.
Quách Tuệ tức giận, nàng ném tách trà trên bàn xuống đất khiến bả vai Lê Mộng Cầm run run. Lê Mộng Cầm nhỏ giọng nói.
- Cùng là nữ nhân, ắt hẳn đại tiểu thư phải hiểu rõ con cái quan trọng như thế nào chứ? Nếu thật sự ta là kẻ trèo cao, ngông cuồng ta phải cẩn thận giữ lấy bùa hộ mệnh mới đúng.
Quách Tuệ nheo mắt, Lê Mộng Cầm nói cũng không hoàn toàn vô lý. Tuy nhiên, nàng vẫn kiên quyết đổ lỗi cho Lê Mộng Cầm.
- Ngươi nguỵ biện. Những kẻ như ngươi vì muốn hoàn thành mục đích thì có thể bất chấp tất cả. Ta thấy, ngươi chắc chắn là muốn dựa hơi Quách Ngọc và Mộ Dung Hoa nên mới ám hại di nương.
Lê Mộng Cầm đưa tay quệt ngang dòng nước mắt trên má.
- Nếu ta được hai người bọn họ chống lưng thì ta đâu có khổ thế này. Mất con, thân thể hư hao. Mất đứa bé này, đến khi nào ta mới có đứa bé khác?
Nàng mỉm cười chua xót, sau đó tiếp tục nói.
- Hơn nữa, nếu thật sự ta được bọn họ chống lưng thì càng phải giữ lại đứa bé mới đúng. Quách phủ chỉ có duy nhất phu quân là người thừa kế, nếu nhị tiểu thư và phu nhân muốn đối phó với di nương thì phải nắm lấy đứa bé ấy mới đúng. Lão gia cấm túc di nương nhưng không biếm di nương, rừng xanh còn đó thì sợ gì không có củi đốt. Hơn nữa, di nương là mẹ đẻ của phu quân và hai vị tiểu thư, lão gia bỏ được bà sao?
Quách Tuệ không lên tiếng, nàng ta suy nghĩ những điều Lê Mộng Cầm nói. Nhếch mép cười, Quách Tuệ tiến lại gần Lê Mộng Cầm. Nàng đưa tay nắm lấy cằm của Lê Mộng Cầm, nghiến răng nói.
- Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có nguỵ trang tốt như thế nào thì có một ngày cũng sẽ bại lộ. Đại ca đang trong cơn mê muội, ta chưa thể giết ngươi nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi được sống an ổn. Ta không quan tâm lời ngươi nói là thật hay giả, ta chỉ biết vì ngươi mà di nương chịu khổ.
Đẩy ngã Lê Mộng Cầm, Quách Tuệ ra hiệu cho nha hoàn, nha hoàn hiểu chuyện lập tức cho người mang một chén nước thuốc vào.
Quách Tuệ lạnh lùng nói.
- Uống hết chén thuốc này!
Lê Mộng Cầm có chút sợ hãi, hỏi.
- Nó là thuốc gì?
Quách Tuệ không đáp, nàng chỉ nhếch mép cười, đôi tay trắng nắm vuốt lọn tóc đen của mình. Lê Mộng Cầm híp mắt. Có lẽ nàng cũng đoán ra thứ thuốc đen tuyền ấy là gì, bất giác bật cười, nàng hít một hơi sau đó lớn giọng nói.
- Đại tiểu thư. Người hà tất phải làm vậy? Chuyện ở Quách phủ người lo lắng quá nhiều nên chuyện ở Trương phủ mới rối tung rối mù như vậy.
Quách Tuệ híp mắt lại, nàng đạp vào ngực Lê Mộng Cầm.
- Ý ngươi là gì?
Ôm ngực, gương mặt nhỏ nhắn có chút nhăn lại vì đau, Lê Mộng Cầm vẫn cố nói.
- Đại tiểu thư sợ ta lại có thai sẽ gây sóng tạo gió? Ở Trương phủ cũng có người sợ người có thai sẽ gây sóng tạo gió.
Quách Tuệ đưa tay nắm lấy vai áo Lê Mộng Cầm.
- Ngươi nói xằng nói bậy!
- Đại tiểu thư có thể cho đại phu kiểm tra qua y phục mà người đang mặc. Trước đây ta ở kỹ viện, từng nghe tú bà nói về xạ hương, cũng từng ngửi qua nó. Nữ nhân ở kỹ viện có bạc sẽ mua xạ hương về dùng vừa giúp bọn họ có hương thơm quyến rũ vừa giúp họ tránh thai. Tuy nhiên dùng xạ hương lâu ngày, sẽ gây vô sinh hoặc người đang mang thai sẽ bị hư thai.
Quách Tuệ nắm chặt hai tay, tơ máu ở mắt xuất hiện. Nàng thở hồng hộc, đứng im một lúc sau đó quay lưng bỏ đi. Đám nha hoàn và thị vệ cũng chạy theo, để lại chén thuốc đen nghi ngút khói.
Lê Mộng Cầm được Châu Liễu đỡ dậy.
- Thiếu phu nhân. Vì sao không nói ngay từ đầu để không phải chịu nỗi đau thể xác?
Lê Mộng Cầm cười, nàng chậm rãi đi lại bên ghế ngồi xuống.
- Chẳng phải chủ tử đã căn dặn chúng ta hay sao? Quách Tuệ không hẳn ngu dốt cũng không tính là quá thông minh. Đối với nàng ta, mọi thứ phải tự nhiên nhất. Ta chịu đau một chút, để nàng ta thoả mãn một chút. Đến khi ta bị ép đến đường cùng mới nói ra chuyện đó, nàng ta sẽ không nghi ngờ ta cố ý. Dù là diễn kịch cũng phải diễn thật có tâm!
- Nhưng mà nếu lỡ sau này nàng ta không tìm chúng ta theo đúng những gì chủ tử nói thì sao?
Lê Mộng Cầm liếc nhìn Châu Liễu. Ánh mắt giận dữ ấy không giống vẻ ngây thơ dịu dàng thường ngày.
- Im miệng. Thân là tôi tớ lại dám nghi ngờ quyết định của chủ tử. Ngươi nói điều này với ta không sao, nếu để chủ tử hoặc Kim Sương tỷ nghe được thì ngươi không yên thân đâu.
Châu Liễu hơi run run bả vai, nàng nhỏ giọng nói.
- Nô tỳ hiểu, nô tỳ sẽ thật cẩn thận.
...
Quách Tuệ tìm gặp đại phu, sau đó ghé qua cửa hàng mua ngay một bộ y phục mới. Thay y phục xong, mới lên xe ngựa trở về. Quách Tuệ trở về Trương phủ, giận dữ trở về Đông viện của mình. Nàng đập phá tất cả những thứ trong phòng, điên cuồng đập phá. Lan Túc bên cạnh cũng không dám khuyên cản, chỉ biết lặng lẽ cúi đầu. Đến khi không còn gì để đập, Quách Tuệ mới chịu thôi điên cuồng. Nàng ngồi xuống ghế, đập mạnh lên bàn, nghiến răng nói.
- Được lắm, La Minh Tú.
Lan Túc thấy Quách Tuệ bình tĩnh lại nên mới rón rén tới gần.
- Phu nhân, vừa rồi đại phu nói giống như những gì Lê Mộng Cầm nói. Vậy ắt hẳn những bộ y phục còn lại chắc cũng đã bị hạ độc.
- Còn không mau tiêu huỷ tất cả. Chết tiệt.
Quách Tuệ nhéo lấy phần thịt non phía trong cánh tay của Lan Túc. Lan Túc đau nhăn mặt, nhưng vẫn gật đầu nhanh chân chạy đi.
Được một lúc, Quách Tuệ lại gọi Lan Túc.
- Dừng tay lại, ta muốn ngươi làm việc khác, việc này gọi Tiểu La làm là được.
Lan Túc hơi khựng lại, sau đó cũng đi đến bên cạnh nhận lệnh của Quách Tuệ. Nghe Quách Tuệ nói xong, nàng gật đầu chạy đi một mạch, không quên nhắn nha hoàn gọi Tiểu La vào phòng.
Tiểu La rón rén vào, lễ phép thưa.
- Phu nhân.
Quách Tuệ liếc mắt nhìn, chậm rãi nói.
- Ngươi đến tủ quần áo dọn dẹp tất cả, dọn dẹp cả nhưng thứ bừa bộn ở đây nữa.
- Dạ.
Tiểu La không hỏi nhiều, nàng chỉ nhanh nhẹn làm việc Quách Tuệ phân phó. Quách Tuệ ngồi im trên ghế, nhớ điều gì nàng khẽ hỏi.
- Tiểu La. Trong các nha hoàn mới, ngươi là người ta cảm thấy hài lòng nhất. Làm việc chăm chỉ lại là người hiểu chuyện.
Tiểu La cười hiền, lễ phép nói.
- Nô tỳ chỉ là làm việc hết lòng thôi.
- Ngươi cũng là người tinh mắt.
- Nô tỳ chỉ hơi cẩn thận thôi ạ.
Quách Tuệ mỉm cười, nàng vuốt mái tóc dài, chậm rãi nói.
- Dạo gần đây nhị phu nhân có ra phủ không?
Tiểu La hơi dừng lại động tác, suy nghĩ một chút, nàng nhanh miệng nói.
- Cách đây ba ngày nhị phu nhân có ra phủ ạ.
Quách Tuệ có hứng thú cười, nàng để tay lên bàn, ngón tay gõ nhẹ.
- Ngươi cũng để ý chuyện của nhị phu nhân lắm. Tiểu La có chút sợ, nàng xoay lại cúi người nói.
- Nô tỳ không dám, chỉ là nô tỳ thấy gì nói đó, mong phu nhân đừng trách phạt.
Quách Tuệ cười, nàng phất tay.
- Làm xong công việc của mình rồi lui ra đi.
Quách Tuệ hài lòng, tự rót một ly trà cho mình. Nàng để ý Tiểu La khá lâu, vì nàng ta nhanh nhẹn lại ngây thơ. Nếu nắm được Tiểu La, để nàng ta làm tay trong ở Tây viện thì mọi việc sẽ rất thuận lợi cho Quách Tuệ.
Chiều hôm đó, Lan Túc trở về, mặt mày ủ rủ.
- Phu nhân.
- Trở về rồi à, di nương nói thế nào.
Lan Túc có chút trốn tránh, nàng ta ấp úng trả lời.
- Nô tỳ vẫn chưa gặp di nương.
Quách Tuệ híp mắt, đập mạnh tay xuống bàn.
- Vô dụng.
Lan Túc hoảng sợ, vội quỳ xuống.
- Phu nhân, di nương không chịu gặp nô tỳ. Bà chỉ cho Trúc Tức đến chuyển lời rằng xin phu nhân đừng tìm bà lúc này, nếu không phu nhân sẽ bị bà liên luỵ, còn nếu phu nhân muốn nói chuyện Trương phủ thì khuyên phu nhân nên làm theo những gì di nương đã nói trước đây.
- Chết tiệt.
Quách Tuệ đập bàn, nàng cắn môi, một chút nữa thì môi có thể sẽ chảy máu.
- Làm theo, làm theo. Ta nghe lời bà ấy bao lâu nay, bây giờ La Minh Tú đã dùng đến xạ hương để hãm hại ta, bà ấy còn muốn ta nhịn ả ta đến bao giờ.
Lan Túc bậm môi, nàng thăm dò hỏi.
- Vậy phu nhân định làm gì tiếp theo?
Quách Tuệ thở ra.
- Tạm thời ở Tây viện vẫn chưa có người của ta nên vẫn chưa làm gì được La Minh Tú.
- Chẳng lẽ chúng ta bỏ qua dễ dàng vậy sao?
- Đương nhiên không!
...
Những ngày tháng sau đó cũng khá yên ổn, suốt gần một tháng trôi qua La di nương vẫn ngoan ngoãn ở lại viện Bích Hoa, Quách Huy vẫn tiếp tục sự nghiệp học hành kinh thư, duy chỉ có Quách Lan là ngày càng có sự thay đổi, cơ thể phỏng phao hơn so với độ tuổi vốn có - Quách Ngọc cho rằng nàng ta đã dùng thuốc kích thích để cơ thể phát triển nhanh hơn.
Viện Ngọc Cát.
Quách Ngọc ngồi trên ghế, tập trung thêu. Bên ngoài, Minh Tước tiến vào, chắp hai tay nói. - Tiểu thư. Tấn Phong đã đến kinh thành.
Hơi dừng lại động tác, Quách Ngọc mỉm cười.
- Ngày mai hoàng thượng tổ chức yến lễ xem như là lễ đầy tháng của tiểu công chúa, phiền hắn đến tận Đại Mộc chúc mừng à?
Vì là sinh non, nên tiểu công chúa vẫn chưa tổ chức lễ đầy tháng, đến tận hôm nay khi cơ thể công chúa dần cứng cáp thì hoàng thượng mới cho người tổ chức lễ, cũng xem như chính thức khẳng định Đại Mộc có thêm một vị công chúa.
Minh Tước chậm rãi nói.
- Lần này hắn không đến một mình mà còn đưa cả thứ phi của mình theo.
- Thứ phi? Hắn nạp phi từ khi nào?
- Là chuyện của ba tháng trước, nghe nói do thứ phi mang thai.
Quách Ngọc gật đầu, vẫn tập trung thêu. Nàng lơ đễnh nói.
- Hắn không phải kẻ tuỳ tiện, xem ra vị thứ phi này không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Minh Tước hơi ngước mắt, hắn ho nhẹ.
- Chúng ta cũng biết nàng ta.
- Là ai?
- Mộ Nhi.
Quách Ngọc dừng lại động tác, nàng đặt khung thêu lên bàn, hứng thú hỏi.
- Thật à?
- Bọn họ vừa vào thành. Đoàn người theo bảo vệ cũng gần hai đội binh, chưa kể ám vệ.
Quách Ngọc bật cười, tiếp tục cầm khung thêu.
- Biết bọn họ ở lại trong bao lâu không?
- Bọn họ đến chúc mừng là phụ, bàn về việc hợp tác kinh thương hai nước Mộc - Tấn là chính. Thế nên, có thể sẽ ở lại một tháng.
- Được rồi, ngươi lui ra đi.
...
Hôm sau, trong cung tổ chức lễ đầy tháng cho tiểu công chúa Mộc Bảo. Các quan to, phu nhân, công tử, tiểu thư đều náo nức vào cung chúc mừng Hoàng thượng và Hoàng quý phi. Nhắc đến công chúa, ai cũng không thể quên việc Nguyên Ngọc công chúa là người cứu tiểu công chúa thoát khỏi cái chết. Bọn họ truyền tai nhau những phiên bản khác nhau về việc này, thậm chí có người còn ví Nguyên Ngọc công chúa như thần tiên sống.
Riêng chỉ có Mộc Chân là căm hận.
Hôm nay Quách An, Quách Ngọc, Mộ Dung Hoa, Quách Huy, Lê Mộng Cầm, Quách Lan, Quách Tâm đều có mặt. Bên phía phủ Quốc Công cũng có mặt đầy đủ hơn bao giờ hết.
Xe ngựa đưa mọi người vào cung, vì bây giờ Quách Ngọc đã là công chúa nên Tuyết Lâm và Kim Sương có thể theo nàng mọi lúc mọi nơi, không giống như các tiểu thư khác phải chờ nha hoàn đi bộ một khoảng xa mới đến hầu hạ. Kim Sương xuống xe trước, đỡ lấy tay Quách Ngọc. Hôm nay Quách Ngọc vẫn thuỷ chung với váy áo màu trắng. Chiếc váy dài chạm đất, bề mặt vải được thêu nổi những bông hoa hồng nhỏ. Cổ áo được viền bằng chỉ vàng nhẹ, trong đêm hơi phát ra ánh sáng. Tay áo dài phủ cánh đôi tay trắng mịn. Eo được thắt chặt tạo nên một đường cong tuyệt mỹ. Nàng khoát thêm một chiếc áo khoát trắng mỏng, tay cầm khăn the hồng. Trang sức bằng hồng ngọc rung rinh trên mái tóc đen, bộ trang sức khiến những tiểu thư khác phải trầm trồ khen ngợi bởi thủ công tinh xảo và sự khác biệt của nó - thay vì là vàng, bạc hoặc bạch ngọc, đây lại được làm toàn bộ bằng hồng ngọc, kể cả thân trâm vắt sâu vào tóc cũng phải được làm bằng hồng ngọc.
Nàng chậm rãi di chuyển vào điện, vô tình bắt gặp Thất hoàng tử Mộc Huyền.
- Nguyên Ngọc.
Nhìn thấy Mộc Huyền, Quách Ngọc dịu dàng hành lễ.
- Thất ca!
- Hôm nay muội đẹp lắm. Tiếc là Vĩnh Ngọc hoàng thượng lại không đến.
Chớp đôi mắt, Quách Ngọc cười nhẹ.
- Ngài ấy có đến hay không ta không biết. Nhưng, hôm nay thất ca đi một mình?
Mộc Huyền hơi khựng lại, hắn cười gượng gạo bởi chính phi của hắn đã chết dưới tay Quách Ngọc còn đâu.
- Thứ phi của ta đang ở bàn tiệc. Ta đi lại chào hỏi mọi người nên không đưa họ theo.
- Cũng phải, mong là thất ca mau tìm được tân chính phi để hai người có thể cùng nhau đồng hành, không để thất ca lẻ loi như thế này.
Phía sau Thái tử Mộc Lịch, thái tử phi Hoà Ngọc Diệu, bát hoàng tử Mộc Chân và bát hoàng tử phi Trần Kiều Như cũng tiến đến.
Mộc Lịch cười ha hả.
- Nguyên Ngọc, hay muội giúp thất đệ tìm một chính phi đi. Đệ ấy đi một mình thế này cũng không tốt.
Quách Ngọc nhún người hành lễ.
- Muội ngu dốt, làm sao có thể tìm được người hợp ý thất ca.
Mộc Chân cũng cười nói.
- Nguyên Ngọc mà ngu dốt thì không biết ai thông minh!
- Bát ca quá lời, muội không dám nhận.
- Phải đó, Nguyên Ngọc xinh đẹp lại tài giỏi. Không lâu nữa muội ấy gả đi rồi, Đại Mộc lại mất một vị công chúa xinh đẹp.
Trần Kiều Như che miệng cười, nàng nói dịu dàng nhưng Quách Ngọc lại cảm thấy có chút chua ngoa.
- Bát tẩu. Hay muội không gả nhé.
- Ấy! Muội không được nói vậy, Vĩnh Ngọc hoàng thượng mà biết thì lại trách ta ăn nói hàm hồ.
Quách Ngọc cười, chưa kịp nói gì thì đã nghe bên kia tiếng của Tô Đức Thịnh vang lên.
Hoàng thượng, thái hậu, hoàng quý phi và các vị nương nương đều đến. Mọi người đồng loạt quỳ xuống hô vạn tuế, sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Hoàng thượng hôm nay rất vui, ông cười tít mắt, miệng lại liên tục oa oa chọc cười tiểu công chúa. Yến hội bắt đầu, ca múa nổi lên, thức ăn được bày biện để mọi người thưởng thức.
Ca múa chấm dứt, bên ngoài tiếng hô của thái giám vọng vào.
- Sứ thần Đại Tấn đến.
Mọi người đều hướng mắt nhìn ra. Tấn Phong mặc một bộ y phục trắng như thường lệ, uy phong lẫm liệt bước vào. Đã lâu không gặp hắn, Quách Ngọc cảm giác hắn mạnh mẽ hơn trước, ánh mắt cũng uy nghiêm hơn trước rất nhiều. Đi bên cạnh hắn là Mộ Nhi, nàng ta mặc y phục màu đỏ, trâm vàng đung đưa trên tóc. Phấn son làm nàng khác trước rất nhiều, nét ngây thơ trẻ con biến mất, thay vào đó là nét mặn mà, quyến rũ của nữ nhân. Không hiểu vì sao Quách Ngọc luôn cảm giác Mộ Nhi lớn hơn nàng tận ba, bốn tuổi. Lắc đầu, Quách Ngọc tự cười, rõ ràng lần gặp Mộ Nhi đầu tiên, nàng ta vẫn còn là một tiểu cô nương, thân hình chưa phát triển.
Hai người bọn họ cúi người hô to.
- Tam hoàng tử Đại Tấn, Như phi tham kiến hoàng thượng Đại Mộc.
- Bình thân, mau mau đưa Như phi về ghế ngồi.
Hoàng thượng vui vẻ cho người đưa hai người bọn họ về vị trí. An bày mọi thứ cho Mộ Nhi, Tấn Phong mới quay lại chắp tay nói.
- Như phi có thai nên không thể đứng lâu, cảm ơn hoàng thượng thông cảm.
- Không sao, Như phi có thai nhưng lại không ngại đường xa mệt mỏi để đến Đại Mộc đúng là điều nữ tử đáng ngưỡng mộ.
- Hôm nay đến chúc mừng tiểu công chúa, ta có mang đến một món lễ vật, xin mạng phép dâng lên.
Phía sau, người của hắn cũng cúi người dâng lên một chiếc hộp nhỏ.
Hắn đưa tay mở hộp, bên trong phát sáng lấp lánh. Tấn Phong cười nói.
- Vòng lung linh này là vật quý của Đại Tấn, nay mang đến làm quà mừng, chúc công chúa thông minh, xinh đẹp và mang lại vinh hoa cho nước nhà.
Hoàng thượng cười ha hả, ông cho người nhận lấy lễ vật, sau đó nói.
- Tam hoàng tử có lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.