Chương 120: Ảo Cảnh Thật Sự!
PJH
01/11/2019
Mạc Tĩnh lần thứ ba dụi mắt tỉnh dậy, cô
nghiêng chiếc cổ mỏi nhừ của mình, cố gắng nâng cánh tay, cánh chân lên. Nhưng kết quả lại đau đến không đứng dậy được.
"..."
Hay thật, ngã đến sắp tàn phế mòe rồi!
Lúc cô mới đến thế giới này, cũng là nằm như cái xác chết không nhúc nhích được vậy nè!
Thiệt tình!!!! Cái số gì đâu mà cứ hở ngã tí là xém tàn phế!
Mạc Tĩnh quyết định nằm chờ cơn đau thuyên giảm một chút, rồi hẵng ngồi dậy sau.
Cô cứ nằm như vậy, ngước nhìn lên bầu trời, có chút thắc mắc hiện lên trong đầu.
Hở? Trời sáng rồi?
Quê? Sao sáng nhanh vậy? Không phải vừa mới đây trời vẫn còn tối sao?
Sau khi thắc mắc, Mạc Tĩnh cẩn thận sắp xếp lại kí ức của mình.
Cô lên đỉnh núi khoảng chừng giữa đêm hôm qua, việc cô bị lạc trong ảo ảnh và bị ngất do cây gây mê tiêu tốn khá nhiều thời gian, nhưng mỗi lần cô nhìn lên bầu trời, đều là một màu tối đen cả.
Có nghĩa là.......... Vốn dĩ tất cả dù là ảo ảnh hay là ảnh thật, đỉnh núi Thanh Sơn cũng chỉ có một màu duy nhất, chính là..... ban đêm sao?
Mạc Tĩnh đi rất lâu, nhưng hoàn toàn không thể tới được đích, cô cũng nhiều lần nhìn lên bầu trời, để xem thử trời đã sáng hay chưa, mặt trời lên cao thì cô có thể xác định được hướng tốt hơn. Nhưng mỗi lần cô nhìn lên, đáp án đều là một màn đêm đen không thấy ánh sáng.
Chính là vì cô luôn nhìn vào bầu trời, mới không thể phát giác được hướng đi, mới không thể phát hiện được trời đã sáng mặc dù thứ cô thấy vẫn là trời tối sao?
Mạc Tĩnh giật mình, mắt cô mở lớn. Thì ra.... không phải là ảo ảnh lừa cô, cũng không phải ảnh thật có vấn đề, càng không phải là do cây gây mê, thứ có vấn đề, chính là đỉnh núi Thanh Sơn này!
Thứ đang lừa cô, chính là nơi này!
Mạc Tĩnh bị kiểu suy nghĩ của mình dọa lấy mình, cô không nghĩ nơi này lại đáng sợ như vậy, từng thứ một từng thứ một đều đưa cô vào cạm bẫy.
Mạc Tĩnh cố gắng cựa quậy thân thể, rướn người ngồi dậy.
Cô không thể ở đây lâu được, phải tìm cách tìm thấy Hoa Sao rồi mau xuống núi, nếu không cô hoài nghi chính mình sẽ ngày càng bị lạc trong mê cung có khả năng đánh lừa thị giác như thế này, cuối cùng sẽ không thể thoát ra khỏi được.
Mạc Tĩnh đứng dậy, nhìn xung quanh, cô bị rớt xuống một cái hố, bên dưới rất tối, không có ánh sáng để cô có thể nhìn rõ bên trong, cô cũng không có cách nào leo lên trên được, nó quá cao, gần như là hơn mười mét.
"..."
May thật, thế mà cô có thể ngã mà chỉ bị đau nhức một chút, đoán chừng là do chân thân vốn có của Hàn Mạc Tĩnh, chính nó đã bảo vệ thân thể của cô, nếu không, người bình thường rớt xuống với độ cao vậy, toi mạng là 100% rồi!
Trong cái rủi luôn có cái may =)))
Mạc Tĩnh không thể leo lên, nên cô quyết định đi về phía đường từ cái hố này ra.
Mạc Tĩnh nhắm mắt về một nơi, liền như lúc trước có thể thấy nơi này rõ hơn một chút, cô mò mẫm đi theo một lối mòn.
Mạc Tĩnh càng đi càng sâu, trong màn đêm, cô cảm nhận có thứ đang nhìn mình, nhưng cô không dám đối đầu với nó. Cứ đi qua một cách bình thường như không có chuyện gì thì thôi!
Trời không phụ lòng người, Mạc Tĩnh tìm thấy một lối thoát ra ngoài, có thể nhìn thấy ánh áng, cô chạy nhanh về phía trước.
Khi ra khỏi được cái hố đó, Mạc Tĩnh không vui mừng mà ngược lại ngẩn ngơ một cách bất ngờ.
Thứ xuất hiện trước mặt cô, chính là thứ mà cô luôn muốn khao khát được thấy.
Chính là......... ngôi nhà của cô!
Trước mặt Mạc Tĩnh, có hình ảnh cha mẹ cô của cô, đang cùng anh trai cô ngồi trong phòng bếp.
Mẹ cô dọn thức ăn, cha cô múc cơm, anh trai cô đang cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Thứ cảnh vật này, đã lâu cô không được thấy rôi!
Một gia đình bốn người ấm cúng quây quần bên nhau.
Rồi sau đó, mẹ cô xoay người nhìn cô, bà vẫy tay với cô, nói:
- Con về rồi à? Mau đến ăn cơm đi!
Nước mắt Mạc Tĩnh bất giác rơi xuống, cô như một con robot máy móc đi theo tiếng gọi quen thuộc ấy, cô chạy sà vào lòng mẹ mình, khóc lớn, nước mắt như đê đổ vỡ ào ạt.
Mẹ cô cười hiền dịu ôm cô, lên tiếng nói:
- Con vất vả rồi!
Mạc Tĩnh càng khóc to hơn, cô chợt cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ, cô đã về nhà, đã về đến nhà rồi.
Ngôi nhà nơi có mẹ cô, có cha cô, có anh trai, có sự ấm áp của một gia đình.
Rồi mẹ cô dẫn cô ngồi xuống bàn, gắp cho cô những thức ăn cô thích, nhẹ nhàng nói:
- Chu Cẩm, ăn nhiều vào nhé!
"Bùm" Như có gì đó nổ vang trong đầu cô, cô đột nhiên nghĩ đến một thứ, cô...... không phải tên Chu Cẩm!
Mạc Tĩnh mở to mắt, cô nhìn gia đình xung quanh mình, mẹ cô, cha cô, anh trai cô, không thể nào.... không thể nào họ có thể ở đây được...... Cô không phải được gọi bằng cái tên Chu Cẩm.
Cô..... cô tên là Hàn Mạc Tĩnh.
Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh đứng dậy, cô lắc đầu, nói nhỏ:
- Không, không thể!
Cha mẹ cô liền đứng dậy, cười hiền dịu trả lời:
- Là thật con gái à, Chu Cẩm, con về nhà rồi!
Mạc Tĩnh lắc đầu hét lớn:
- Không! Đây không phải thật.... Đây không phải thật!!!!!!!!!!!!!!
"Hộc" "Hộc" "Hộc", Mạc Tĩnh đột ngột mở mắt, cô thở gấp, là mơ sao?
Mạc Tĩnh đột nhiên nhìn xung quanh, cô nhăn mày.
Tại sao? Cô vẫn còn ở đây?
Mạc Tĩnh vẫn nằm ở nơi đó, y hệt như lúc cô tỉnh dậy lần đầu, không thể cử động được.
Mạc Tĩnh lắc lư tay chân mình, nhưng cô đột nhiên phát hiện chúng bị trói bởi thứ gì đó, Mạc Tĩnh ngước nhìn cổ tay mình, dây gai ư??
Có những dây gai quấn chặt lên cánh tay và hai chân của cô, gai của nó đâm sâu vào trong, và......... hút lấy máu của cô.
Mạc Tĩnh càng vùng vẫy, chúng càng siết chặt hơn.
Rồi một giọng nói đột nhiên vang lên trong hang sâu:
- Đừng cố gắng nữa, ngươi càng động đây, chỉ khiến mấy dây leo đó hút máu ngươi nhanh hơn thôi!
Giọng điệu u ám như phát ra từ sâu dưới địa ngục, điều đó càng làm Mạc Tĩnh hoảng sợ hơn.
Cô theo bản năng hỏi:
- Ngươi là à?
Đáp lại cô là một tràng cười dài, nói:
- Hahaha! Thật lâu rồi, mới thấy có một người có thể thoát khỏi được mộng cảnh của ta, vẫn có thể tỉnh táo để hỏi ta là ai!
Mạc Tĩnh cắn răng, cô đã ngừng dãy dụa, cô nhìn xung quanh nhưng không thể tìm được nơi phát ra tiếng nói.
Mạc Tĩnh mím môi, hỏi:
- Ngươi là ai? Ngươi muốn gì? Mau thả ta ra!
Đối phương như nghe được thêm một chuyện cười, lại cười thêm một tràng nữa, lên tiếng:
- Ngươi cũng ngông cuồng quá đấy, đã vào động Ảo Mộng, còn mơ tưởng muốn thoát ra à?
Động Ảo Mộng? Thì ra, thứ lúc nãy cô thấy chính là ảo cảnh, hơn nữa là thứ được tạo ra từ chính máu của cô?
Ảo Mộng dùng chính máu của nạn nhân để tạo ra ảo cảnh, nó len lỏi vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, tìm nơi mềm yếu nhất, khát khao nhất của con người mà tạo ra viễn cảnh họ muốn thấy, muốn sở hữu nhất!
Một khi cô chìm đắm vào ảo cảnh càng lâu, những dây leo này sẽ dần hút hết máu của cô, hút hết tất cả sự sống, đến cuối cùng, cô sẽ chết trong viễn tưởng của bản thân!
Mạc Tĩnh cắn răng, lúc nãy đã gặp ảo cảnh riêng của núi Thanh Sơn rồi, bây giờ lại gặp phải ảo mộng, không những thế, lại là thứ vật thể sinh sống bằng máu người!
Chúng đang hút lấy máu của cô!,Từ tay đến chân!!
Như bất ngờ điều gì đó, tiếng nói một lần nữa vang lên:
- Ngươi làm sao mà thoát được ảo cảnh của ta, ngươi..... không phải Chu Cẩm?
Mạc Tĩnh cười nhếch mép, ngẩng đầu nhìn trời, đáp:
- Ngươi sai rồi, ta chính là Chu Cẩm!
Tiếng nói đó như không tin, một lần nữa lên tiếng:
- Không thể nào, nếu như ngươi thật sự là Chu Cẩm, nhất định ngươi sẽ không thoát ra được ảo mộng của ta!
Lần này Mạc Tĩnh hừ một tiếng, nói:
- Ta là Chu Cẩm, nhưng ta cũng chính là Hàn Mạc Tĩnh!
Nói rồi, nhanh như chớp, Mạc Tĩnh nghiêng đầu, cô dùng miệng cắn đứt dây leo từ bên phía tay phải của mình, sau đó lấy thanh kiếm ngay thắt lưng, chặt đứt những phần còn lại.
Tiếng nói kia đau đớn, ré lên một tiếng hung tàn, hét:
- Ngươi .... ngươi không phải người của thế giới này.... ngươi.... là một thân xác một linh hồn khác!
Mạc Tĩnh cười xinh đẹp, mặt lạnh tanh lên tiếng:
- Ngươi biết cũng đã quá trễ rồi!
Nói xong, Mạc Tĩnh cầm lấy thanh kiếm đâm xuống phần đất phía dưới chân mình, tiếng nói kia một lần nữa kêu lên tiếng thảm thiết, từ khe nứt của thanh kiếm, tỏa ra những làn khói màu đen, rồi bay hướng lên trời, tan hẳn vào trong không trung.
Mạc Tĩnh lạnh lùng đứng đó, con ngươi trong mắt cô đỏ tươi, nhếch mép nói:
- Sống dựa vào những khao khát của người khác, thứ bẩn thỉu như ngươi nên chết đi mới phải!
Nói rồi. mắt Mạc Tĩnh chuyển màu, cô ngã xuống đất, ngất đi!
"..."
Hay thật, ngã đến sắp tàn phế mòe rồi!
Lúc cô mới đến thế giới này, cũng là nằm như cái xác chết không nhúc nhích được vậy nè!
Thiệt tình!!!! Cái số gì đâu mà cứ hở ngã tí là xém tàn phế!
Mạc Tĩnh quyết định nằm chờ cơn đau thuyên giảm một chút, rồi hẵng ngồi dậy sau.
Cô cứ nằm như vậy, ngước nhìn lên bầu trời, có chút thắc mắc hiện lên trong đầu.
Hở? Trời sáng rồi?
Quê? Sao sáng nhanh vậy? Không phải vừa mới đây trời vẫn còn tối sao?
Sau khi thắc mắc, Mạc Tĩnh cẩn thận sắp xếp lại kí ức của mình.
Cô lên đỉnh núi khoảng chừng giữa đêm hôm qua, việc cô bị lạc trong ảo ảnh và bị ngất do cây gây mê tiêu tốn khá nhiều thời gian, nhưng mỗi lần cô nhìn lên bầu trời, đều là một màu tối đen cả.
Có nghĩa là.......... Vốn dĩ tất cả dù là ảo ảnh hay là ảnh thật, đỉnh núi Thanh Sơn cũng chỉ có một màu duy nhất, chính là..... ban đêm sao?
Mạc Tĩnh đi rất lâu, nhưng hoàn toàn không thể tới được đích, cô cũng nhiều lần nhìn lên bầu trời, để xem thử trời đã sáng hay chưa, mặt trời lên cao thì cô có thể xác định được hướng tốt hơn. Nhưng mỗi lần cô nhìn lên, đáp án đều là một màn đêm đen không thấy ánh sáng.
Chính là vì cô luôn nhìn vào bầu trời, mới không thể phát giác được hướng đi, mới không thể phát hiện được trời đã sáng mặc dù thứ cô thấy vẫn là trời tối sao?
Mạc Tĩnh giật mình, mắt cô mở lớn. Thì ra.... không phải là ảo ảnh lừa cô, cũng không phải ảnh thật có vấn đề, càng không phải là do cây gây mê, thứ có vấn đề, chính là đỉnh núi Thanh Sơn này!
Thứ đang lừa cô, chính là nơi này!
Mạc Tĩnh bị kiểu suy nghĩ của mình dọa lấy mình, cô không nghĩ nơi này lại đáng sợ như vậy, từng thứ một từng thứ một đều đưa cô vào cạm bẫy.
Mạc Tĩnh cố gắng cựa quậy thân thể, rướn người ngồi dậy.
Cô không thể ở đây lâu được, phải tìm cách tìm thấy Hoa Sao rồi mau xuống núi, nếu không cô hoài nghi chính mình sẽ ngày càng bị lạc trong mê cung có khả năng đánh lừa thị giác như thế này, cuối cùng sẽ không thể thoát ra khỏi được.
Mạc Tĩnh đứng dậy, nhìn xung quanh, cô bị rớt xuống một cái hố, bên dưới rất tối, không có ánh sáng để cô có thể nhìn rõ bên trong, cô cũng không có cách nào leo lên trên được, nó quá cao, gần như là hơn mười mét.
"..."
May thật, thế mà cô có thể ngã mà chỉ bị đau nhức một chút, đoán chừng là do chân thân vốn có của Hàn Mạc Tĩnh, chính nó đã bảo vệ thân thể của cô, nếu không, người bình thường rớt xuống với độ cao vậy, toi mạng là 100% rồi!
Trong cái rủi luôn có cái may =)))
Mạc Tĩnh không thể leo lên, nên cô quyết định đi về phía đường từ cái hố này ra.
Mạc Tĩnh nhắm mắt về một nơi, liền như lúc trước có thể thấy nơi này rõ hơn một chút, cô mò mẫm đi theo một lối mòn.
Mạc Tĩnh càng đi càng sâu, trong màn đêm, cô cảm nhận có thứ đang nhìn mình, nhưng cô không dám đối đầu với nó. Cứ đi qua một cách bình thường như không có chuyện gì thì thôi!
Trời không phụ lòng người, Mạc Tĩnh tìm thấy một lối thoát ra ngoài, có thể nhìn thấy ánh áng, cô chạy nhanh về phía trước.
Khi ra khỏi được cái hố đó, Mạc Tĩnh không vui mừng mà ngược lại ngẩn ngơ một cách bất ngờ.
Thứ xuất hiện trước mặt cô, chính là thứ mà cô luôn muốn khao khát được thấy.
Chính là......... ngôi nhà của cô!
Trước mặt Mạc Tĩnh, có hình ảnh cha mẹ cô của cô, đang cùng anh trai cô ngồi trong phòng bếp.
Mẹ cô dọn thức ăn, cha cô múc cơm, anh trai cô đang cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Thứ cảnh vật này, đã lâu cô không được thấy rôi!
Một gia đình bốn người ấm cúng quây quần bên nhau.
Rồi sau đó, mẹ cô xoay người nhìn cô, bà vẫy tay với cô, nói:
- Con về rồi à? Mau đến ăn cơm đi!
Nước mắt Mạc Tĩnh bất giác rơi xuống, cô như một con robot máy móc đi theo tiếng gọi quen thuộc ấy, cô chạy sà vào lòng mẹ mình, khóc lớn, nước mắt như đê đổ vỡ ào ạt.
Mẹ cô cười hiền dịu ôm cô, lên tiếng nói:
- Con vất vả rồi!
Mạc Tĩnh càng khóc to hơn, cô chợt cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ, cô đã về nhà, đã về đến nhà rồi.
Ngôi nhà nơi có mẹ cô, có cha cô, có anh trai, có sự ấm áp của một gia đình.
Rồi mẹ cô dẫn cô ngồi xuống bàn, gắp cho cô những thức ăn cô thích, nhẹ nhàng nói:
- Chu Cẩm, ăn nhiều vào nhé!
"Bùm" Như có gì đó nổ vang trong đầu cô, cô đột nhiên nghĩ đến một thứ, cô...... không phải tên Chu Cẩm!
Mạc Tĩnh mở to mắt, cô nhìn gia đình xung quanh mình, mẹ cô, cha cô, anh trai cô, không thể nào.... không thể nào họ có thể ở đây được...... Cô không phải được gọi bằng cái tên Chu Cẩm.
Cô..... cô tên là Hàn Mạc Tĩnh.
Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh đứng dậy, cô lắc đầu, nói nhỏ:
- Không, không thể!
Cha mẹ cô liền đứng dậy, cười hiền dịu trả lời:
- Là thật con gái à, Chu Cẩm, con về nhà rồi!
Mạc Tĩnh lắc đầu hét lớn:
- Không! Đây không phải thật.... Đây không phải thật!!!!!!!!!!!!!!
"Hộc" "Hộc" "Hộc", Mạc Tĩnh đột ngột mở mắt, cô thở gấp, là mơ sao?
Mạc Tĩnh đột nhiên nhìn xung quanh, cô nhăn mày.
Tại sao? Cô vẫn còn ở đây?
Mạc Tĩnh vẫn nằm ở nơi đó, y hệt như lúc cô tỉnh dậy lần đầu, không thể cử động được.
Mạc Tĩnh lắc lư tay chân mình, nhưng cô đột nhiên phát hiện chúng bị trói bởi thứ gì đó, Mạc Tĩnh ngước nhìn cổ tay mình, dây gai ư??
Có những dây gai quấn chặt lên cánh tay và hai chân của cô, gai của nó đâm sâu vào trong, và......... hút lấy máu của cô.
Mạc Tĩnh càng vùng vẫy, chúng càng siết chặt hơn.
Rồi một giọng nói đột nhiên vang lên trong hang sâu:
- Đừng cố gắng nữa, ngươi càng động đây, chỉ khiến mấy dây leo đó hút máu ngươi nhanh hơn thôi!
Giọng điệu u ám như phát ra từ sâu dưới địa ngục, điều đó càng làm Mạc Tĩnh hoảng sợ hơn.
Cô theo bản năng hỏi:
- Ngươi là à?
Đáp lại cô là một tràng cười dài, nói:
- Hahaha! Thật lâu rồi, mới thấy có một người có thể thoát khỏi được mộng cảnh của ta, vẫn có thể tỉnh táo để hỏi ta là ai!
Mạc Tĩnh cắn răng, cô đã ngừng dãy dụa, cô nhìn xung quanh nhưng không thể tìm được nơi phát ra tiếng nói.
Mạc Tĩnh mím môi, hỏi:
- Ngươi là ai? Ngươi muốn gì? Mau thả ta ra!
Đối phương như nghe được thêm một chuyện cười, lại cười thêm một tràng nữa, lên tiếng:
- Ngươi cũng ngông cuồng quá đấy, đã vào động Ảo Mộng, còn mơ tưởng muốn thoát ra à?
Động Ảo Mộng? Thì ra, thứ lúc nãy cô thấy chính là ảo cảnh, hơn nữa là thứ được tạo ra từ chính máu của cô?
Ảo Mộng dùng chính máu của nạn nhân để tạo ra ảo cảnh, nó len lỏi vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, tìm nơi mềm yếu nhất, khát khao nhất của con người mà tạo ra viễn cảnh họ muốn thấy, muốn sở hữu nhất!
Một khi cô chìm đắm vào ảo cảnh càng lâu, những dây leo này sẽ dần hút hết máu của cô, hút hết tất cả sự sống, đến cuối cùng, cô sẽ chết trong viễn tưởng của bản thân!
Mạc Tĩnh cắn răng, lúc nãy đã gặp ảo cảnh riêng của núi Thanh Sơn rồi, bây giờ lại gặp phải ảo mộng, không những thế, lại là thứ vật thể sinh sống bằng máu người!
Chúng đang hút lấy máu của cô!,Từ tay đến chân!!
Như bất ngờ điều gì đó, tiếng nói một lần nữa vang lên:
- Ngươi làm sao mà thoát được ảo cảnh của ta, ngươi..... không phải Chu Cẩm?
Mạc Tĩnh cười nhếch mép, ngẩng đầu nhìn trời, đáp:
- Ngươi sai rồi, ta chính là Chu Cẩm!
Tiếng nói đó như không tin, một lần nữa lên tiếng:
- Không thể nào, nếu như ngươi thật sự là Chu Cẩm, nhất định ngươi sẽ không thoát ra được ảo mộng của ta!
Lần này Mạc Tĩnh hừ một tiếng, nói:
- Ta là Chu Cẩm, nhưng ta cũng chính là Hàn Mạc Tĩnh!
Nói rồi, nhanh như chớp, Mạc Tĩnh nghiêng đầu, cô dùng miệng cắn đứt dây leo từ bên phía tay phải của mình, sau đó lấy thanh kiếm ngay thắt lưng, chặt đứt những phần còn lại.
Tiếng nói kia đau đớn, ré lên một tiếng hung tàn, hét:
- Ngươi .... ngươi không phải người của thế giới này.... ngươi.... là một thân xác một linh hồn khác!
Mạc Tĩnh cười xinh đẹp, mặt lạnh tanh lên tiếng:
- Ngươi biết cũng đã quá trễ rồi!
Nói xong, Mạc Tĩnh cầm lấy thanh kiếm đâm xuống phần đất phía dưới chân mình, tiếng nói kia một lần nữa kêu lên tiếng thảm thiết, từ khe nứt của thanh kiếm, tỏa ra những làn khói màu đen, rồi bay hướng lên trời, tan hẳn vào trong không trung.
Mạc Tĩnh lạnh lùng đứng đó, con ngươi trong mắt cô đỏ tươi, nhếch mép nói:
- Sống dựa vào những khao khát của người khác, thứ bẩn thỉu như ngươi nên chết đi mới phải!
Nói rồi. mắt Mạc Tĩnh chuyển màu, cô ngã xuống đất, ngất đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.