Chương 119: Lo Lắng!
PJH
01/11/2019
Với tốc độ cực nhanh của Lục Mã Tự, đám
người của hắn đã nhanh chóng đến gần đỉnh núi Thanh Sơn với
thời gian chỉ trong vòng một buổi sáng.
Cả đám người dừng lại nghỉ ngơi, đồng thời lấy ít sức lực để tiếp tục cuộc hành trình.
Nhưng khi mọi người còn chưa dừng được đến năm phút, Lục Mã Tự đã hối thúc muốn đi tiếp.
- Mã Tự, chúng ta đã đi cả buổi sáng rồi, mới vừa dừng nghỉ thôi, đệ muốn đi tiếp thì cũng hãy tầm một hai canh giờ sau rồi lên. - Lãng Tang Chính nhìn Lục Mã Tự, nói.
Nhưng đáp lại hắn ta lại là một cái mặt lạnh tanh, Lãng Tang Chính có chút bị dọa sợ, hắn lui người về sau hai bước, không dám lên tiếng nữa.
Nhìn qua một lượt, tất cả đều đã dùng quá nhiều nội công, cũng đã di chuyển rất lâu rồi, dù là siêu nhân cũng chưa chắc đã chịu đựng được.
Tất cả đều đã vượt quá giới hạn bản thân rồi!
Lục Mã Tự nhìn một hồi, rồi lạnh lùng phun ra mấy chữ:
- Các người cứ nghỉ ngơi đi, ta đi lên trước!
Nói rồi, hắn quay người tỏ ý muốn đi thật.
Lãng Tang Chính ngạc nhiên, hắn chặn đầu Lục Mã Tự lại, gần như là quát lên với hắn:
- Đệ điên à? Đệ có biết mình dùng nội công bao lâu rồi không? Đệ đã dùng hơn bốn canh giờ liên tục rồi đấy! Dù võ công đệ có thật sự cao thâm đến đâu thì cũng phải cần phục hồi, đừng có bán mạng như vậy!
Võ công cao cường thì sao chứ? nội công thâm thúy thì sao chứ? Nó có mạnh nhưng đâu phải là vô hạn, dùng lâu hiển nhiên sẽ hết.
Bọn họ đã di chuyển khinh công cả buổi sáng rồi, những người theo sau gần như đã không còn đủ sức lực nữa.
Đến ngay cả bản thân Lãng Tang Chính cũng cảm thấy mệt, một cao thủ võ lâm cảm thấy mệt đấy! Chứ nói gì đến những người võ công bình thường thế này!
Người chứ không phải sắt đá, Bạch Hiểu vì muốn theo kịp mà gần như đã không thể thở bình thường được nữa, huống hồ một thân thể nữ nhi phải vác thêm một người nữa là Thẩm Lân mà vẫn có thể đuổi kịp bọn họ, quá sức chịu đựng của một nữ nhi bình thường rồi!
Đến cả đám Ngũ Hắc cũng gần như lực kiệt, những người đã đạt cấp cao nhất trong hội của hắn cũng cảm thấy không ổn thì làm sao Lục Mã Tự ổn được chứ?
Nếu không phải mỗi người ở đây đều có võ công cao cường, nội công thâm hậu thì sớm đã vứt xác giữa đường, làm mồi cho rắn ăn rồi!
Có thể trình độ của Lục Mã Tự ngang tầm với Lãng Tang Chính, nhưng sức mạnh cũng không phải vô hạn, hắn bây giờ nói có thể đi tiếp, ai biết được chưa lên đến đỉnh núi thì đã thổ huyết mà chết chứ?
Cho dù hắn thật sự trâu bò thì cũng không thể nào liều mạng vậy được!
Lục Mã Tự vẫn một phong thái ung dung, hắn liếc mắt nhìn Lãng Tang Thanh, nói:
- Huynh và bọn họ có thể tới sau! Đệ muốn lên trước!
Lãng Tang Chính lắc đầu, lên tiếng:
- Không được! Đệ muốn chết sao? Vận dụng nội công nhiều như vậy là mất mạng đấy! Lên nhất định sẽ phải lên, nhưng đệ phải để bản thân mình nghỉ ngơi một chút đã!
Nghe xong câu nói của Lãng Tang Thanh, người Lục Mã Tự bắt đầu tỏa ra sát khí, đôi mắt hắn đã sâu thẳm đen láy, hắn nghiến răng nói:
- Mạc Tĩnh là ở trên đấy đấy, nàng ấy đang gặp nguy hiểm đấy, huynh lại muốn đệ ở đây nghỉ ngơi sao? Huynh có biết trong lúc đệ nghỉ ngơi, nàng ấy có thể mất mạng bất cứ lúc nào hay không, hả?
Lục Mã Tự gần như gầm lên, hệt như một con sư tử sắp nổi điên, khiến ai nấy đều im sợ.
Nhưng Lãng Tang Chính lại đứng trước mặt hắn như thể không có gì, luận về phong thái, hành tẩu giang hồ mấy mươi năm nay, hắn chưa thua ai bao giờ.
Lãng Tang Chính cũng làm mặt lạnh theo, giọng nói đầy cảnh cáo:
- Bây giờ đệ muốn lên đó thì chưa gặp được muội ấy đã bỏ mạng rồi. Điều tốt nhất bây giờ đệ cần làm chính là tịnh dưỡng thân thể của mình. Đệ tưởng là đệ đi một mình sao? Đệ tưởng đệ lên tới trên đó rồi sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa sao? Nếu như đệ thật sự có thể lên trên đó an toàn thì lúc gặp nguy hiểm chưa cứu được Mạc Tĩnh đệ cũng sẽ chết mà thôi!
Nhìn khuôn mặt giận dữ của Lục Mã Tự, Lãng Tang Chính đặt một tay lên vai hắn, nhẹ giọng khuyên bảo:
- Nghe lời huynh, nghỉ ngơi một chút đi! Mạc Tĩnh rất thông minh, muội ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì trước khi chúng ta kịp lên đó đâu! Đệ đừng để bản thân mình gặp vấn đề khi cứu muội ấy!
Lục Mã Tự nhìn hắn, thu liễm lại sát khí của mình, rồi hắn cúi đầu, từ từ ngồi xuống. Hắn gục đầu xuống giữa chân mình, vô cùng ủ rũ.
Người ngoài nhìn vào thật sự có thể thấy được hắn đang lo lắng đến nhường nào.
Nương tử của hắn, đang một mình đối đầu với bao nhiêu chuyện trên đó, nhưng hắn bây giờ lên tới nơi cũng chưa lên được. Hắn còn có thể làm gì được chứ?
Hắn cứ có cảm giác mình càng đuổi gần đến nơi thì cô lại càng xa hơn, bây giờ cô một mình ở đó, không người bảo vệ, không người canh gác, cô cứ vậy mà tự mình làm tất cả, cô có biết hay không hắn rất lo lắng cho cô?
Hắn rất sợ ...... thật sự rất sợ sẽ mất đi cô.
Rất sợ cô sẽ biến mất, rất sợ khi hắn không tìm được cô, rất sợ..... khi hắn không thể nhìn thấy cô.
Lục Mã Tự bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ bị mất đi thứ đồ chơi yêu thích của mình, ủ rũ, buồn chán một cách đáng thương. Làm gì còn phong thái ngạo mạn, dáng vẻ lạnh lùng của thường ngay chứ?
Đứng trước tình yêu và người mình yêu, không có gì có thể chiến thắng được cảm xúc thương nhớ dành cho người đó cả.
Lục Mã Tự khi chứng kiến những chuyện kì quái tại nơi này, đặt biệt là khi nhìn thấy cảnh đám rắn và hoa khác thường kia, hắn càng lo lắng hơn, lo lắng rằng Mạc Tĩnh sẽ gặp nguy hiểm, lo lắng rằng cô sẽ làm chuyện không an toàn.
Mọi nỗi nhớ đều biến thành nỗi sợ hãi, lan dần ra trái tim và đầu óc hắn, mới khiến hắn muốn nhanh tìm được cô.
Lãng Tang Chính không nói gì, hắn về lại chỗ bên cạnh Bạch Hoa, ngồi xuống nghỉ ngơi.
#Lục Mã Tự yêu Hàn Mạc Tĩnh, ai ai cũng thấy, ai ai cũng biết, chỉ mình Hàn Mạc Tĩnh giả vờ như không biết#
#Còn Hàn Mạc Tĩnh thích Lục Mã Tự, chỉ mình cô ấy biết, cũng chỉ mình cô ấy dối lòng chấp nhận mình không biết#
Cả đám người dừng lại nghỉ ngơi, đồng thời lấy ít sức lực để tiếp tục cuộc hành trình.
Nhưng khi mọi người còn chưa dừng được đến năm phút, Lục Mã Tự đã hối thúc muốn đi tiếp.
- Mã Tự, chúng ta đã đi cả buổi sáng rồi, mới vừa dừng nghỉ thôi, đệ muốn đi tiếp thì cũng hãy tầm một hai canh giờ sau rồi lên. - Lãng Tang Chính nhìn Lục Mã Tự, nói.
Nhưng đáp lại hắn ta lại là một cái mặt lạnh tanh, Lãng Tang Chính có chút bị dọa sợ, hắn lui người về sau hai bước, không dám lên tiếng nữa.
Nhìn qua một lượt, tất cả đều đã dùng quá nhiều nội công, cũng đã di chuyển rất lâu rồi, dù là siêu nhân cũng chưa chắc đã chịu đựng được.
Tất cả đều đã vượt quá giới hạn bản thân rồi!
Lục Mã Tự nhìn một hồi, rồi lạnh lùng phun ra mấy chữ:
- Các người cứ nghỉ ngơi đi, ta đi lên trước!
Nói rồi, hắn quay người tỏ ý muốn đi thật.
Lãng Tang Chính ngạc nhiên, hắn chặn đầu Lục Mã Tự lại, gần như là quát lên với hắn:
- Đệ điên à? Đệ có biết mình dùng nội công bao lâu rồi không? Đệ đã dùng hơn bốn canh giờ liên tục rồi đấy! Dù võ công đệ có thật sự cao thâm đến đâu thì cũng phải cần phục hồi, đừng có bán mạng như vậy!
Võ công cao cường thì sao chứ? nội công thâm thúy thì sao chứ? Nó có mạnh nhưng đâu phải là vô hạn, dùng lâu hiển nhiên sẽ hết.
Bọn họ đã di chuyển khinh công cả buổi sáng rồi, những người theo sau gần như đã không còn đủ sức lực nữa.
Đến ngay cả bản thân Lãng Tang Chính cũng cảm thấy mệt, một cao thủ võ lâm cảm thấy mệt đấy! Chứ nói gì đến những người võ công bình thường thế này!
Người chứ không phải sắt đá, Bạch Hiểu vì muốn theo kịp mà gần như đã không thể thở bình thường được nữa, huống hồ một thân thể nữ nhi phải vác thêm một người nữa là Thẩm Lân mà vẫn có thể đuổi kịp bọn họ, quá sức chịu đựng của một nữ nhi bình thường rồi!
Đến cả đám Ngũ Hắc cũng gần như lực kiệt, những người đã đạt cấp cao nhất trong hội của hắn cũng cảm thấy không ổn thì làm sao Lục Mã Tự ổn được chứ?
Nếu không phải mỗi người ở đây đều có võ công cao cường, nội công thâm hậu thì sớm đã vứt xác giữa đường, làm mồi cho rắn ăn rồi!
Có thể trình độ của Lục Mã Tự ngang tầm với Lãng Tang Chính, nhưng sức mạnh cũng không phải vô hạn, hắn bây giờ nói có thể đi tiếp, ai biết được chưa lên đến đỉnh núi thì đã thổ huyết mà chết chứ?
Cho dù hắn thật sự trâu bò thì cũng không thể nào liều mạng vậy được!
Lục Mã Tự vẫn một phong thái ung dung, hắn liếc mắt nhìn Lãng Tang Thanh, nói:
- Huynh và bọn họ có thể tới sau! Đệ muốn lên trước!
Lãng Tang Chính lắc đầu, lên tiếng:
- Không được! Đệ muốn chết sao? Vận dụng nội công nhiều như vậy là mất mạng đấy! Lên nhất định sẽ phải lên, nhưng đệ phải để bản thân mình nghỉ ngơi một chút đã!
Nghe xong câu nói của Lãng Tang Thanh, người Lục Mã Tự bắt đầu tỏa ra sát khí, đôi mắt hắn đã sâu thẳm đen láy, hắn nghiến răng nói:
- Mạc Tĩnh là ở trên đấy đấy, nàng ấy đang gặp nguy hiểm đấy, huynh lại muốn đệ ở đây nghỉ ngơi sao? Huynh có biết trong lúc đệ nghỉ ngơi, nàng ấy có thể mất mạng bất cứ lúc nào hay không, hả?
Lục Mã Tự gần như gầm lên, hệt như một con sư tử sắp nổi điên, khiến ai nấy đều im sợ.
Nhưng Lãng Tang Chính lại đứng trước mặt hắn như thể không có gì, luận về phong thái, hành tẩu giang hồ mấy mươi năm nay, hắn chưa thua ai bao giờ.
Lãng Tang Chính cũng làm mặt lạnh theo, giọng nói đầy cảnh cáo:
- Bây giờ đệ muốn lên đó thì chưa gặp được muội ấy đã bỏ mạng rồi. Điều tốt nhất bây giờ đệ cần làm chính là tịnh dưỡng thân thể của mình. Đệ tưởng là đệ đi một mình sao? Đệ tưởng đệ lên tới trên đó rồi sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa sao? Nếu như đệ thật sự có thể lên trên đó an toàn thì lúc gặp nguy hiểm chưa cứu được Mạc Tĩnh đệ cũng sẽ chết mà thôi!
Nhìn khuôn mặt giận dữ của Lục Mã Tự, Lãng Tang Chính đặt một tay lên vai hắn, nhẹ giọng khuyên bảo:
- Nghe lời huynh, nghỉ ngơi một chút đi! Mạc Tĩnh rất thông minh, muội ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì trước khi chúng ta kịp lên đó đâu! Đệ đừng để bản thân mình gặp vấn đề khi cứu muội ấy!
Lục Mã Tự nhìn hắn, thu liễm lại sát khí của mình, rồi hắn cúi đầu, từ từ ngồi xuống. Hắn gục đầu xuống giữa chân mình, vô cùng ủ rũ.
Người ngoài nhìn vào thật sự có thể thấy được hắn đang lo lắng đến nhường nào.
Nương tử của hắn, đang một mình đối đầu với bao nhiêu chuyện trên đó, nhưng hắn bây giờ lên tới nơi cũng chưa lên được. Hắn còn có thể làm gì được chứ?
Hắn cứ có cảm giác mình càng đuổi gần đến nơi thì cô lại càng xa hơn, bây giờ cô một mình ở đó, không người bảo vệ, không người canh gác, cô cứ vậy mà tự mình làm tất cả, cô có biết hay không hắn rất lo lắng cho cô?
Hắn rất sợ ...... thật sự rất sợ sẽ mất đi cô.
Rất sợ cô sẽ biến mất, rất sợ khi hắn không tìm được cô, rất sợ..... khi hắn không thể nhìn thấy cô.
Lục Mã Tự bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ bị mất đi thứ đồ chơi yêu thích của mình, ủ rũ, buồn chán một cách đáng thương. Làm gì còn phong thái ngạo mạn, dáng vẻ lạnh lùng của thường ngay chứ?
Đứng trước tình yêu và người mình yêu, không có gì có thể chiến thắng được cảm xúc thương nhớ dành cho người đó cả.
Lục Mã Tự khi chứng kiến những chuyện kì quái tại nơi này, đặt biệt là khi nhìn thấy cảnh đám rắn và hoa khác thường kia, hắn càng lo lắng hơn, lo lắng rằng Mạc Tĩnh sẽ gặp nguy hiểm, lo lắng rằng cô sẽ làm chuyện không an toàn.
Mọi nỗi nhớ đều biến thành nỗi sợ hãi, lan dần ra trái tim và đầu óc hắn, mới khiến hắn muốn nhanh tìm được cô.
Lãng Tang Chính không nói gì, hắn về lại chỗ bên cạnh Bạch Hoa, ngồi xuống nghỉ ngơi.
#Lục Mã Tự yêu Hàn Mạc Tĩnh, ai ai cũng thấy, ai ai cũng biết, chỉ mình Hàn Mạc Tĩnh giả vờ như không biết#
#Còn Hàn Mạc Tĩnh thích Lục Mã Tự, chỉ mình cô ấy biết, cũng chỉ mình cô ấy dối lòng chấp nhận mình không biết#
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.