Chương 153: Bí Ẩn Hang Động!
PJH
03/11/2019
Mạc Tĩnh tiếp tục đợi, quả nhiên, đến đêm, Thẩm Tước và Thẩm Lân lại đến.
Rồi diễn biến y hệt ngày hôm qua, cùng một thời gian như đúc, Thẩm Tước và Thẩm Lân rời đi, sau một lúc, đám người Nhu Thiên cũng ra ngoài.
"..."
Cái gì thời cổ đại cũng có chu kỳ mòe rồi! Hành động hôm nay chẳng khác ngày hôm qua, chẳng lẽ bọn họ làm thế lâu rồi sao? Cứ đúng giờ là đi thôi!
Mạc Tĩnh canh thời gian, đám người Nhu Thiên vừa đi, cô liền xông ra, đến gần hang động, cô lấy viên đá của mình ra, điều chỉnh cho phù hợp với vết in trên cái lỗ nhỏ đó.
Gì chứ, mấy trò in ấn này cô làm 30 giây =)))
Sau một lúc, cửa động liền mở, Mạc Tĩnh nhìn ngó xung quanh, rồi cất bước đi vào bên trong.
Hang động này nằm giữa sa mạc, nhưng bên trong lại không hề tối. Khắp các hang động đều rải rác những mảnh đá màu xanh ngọc phát sáng, Mạc Tĩnh đưa tay sờ vào, là... pha lê!
Pha lê ở thời cổ đại đẹp hơn hiện đại rất nhiều, nó sáng vô cùng chói mắt, vài mảnh đá đứng gần nhau liền sẽ có ánh sáng. Giúp cô có thể thấy rõ quan cảnh bên trong.
Nhưng mà.... tại sao ở đây lại có pha lê nhỉ?
Cô nhớ mình đã từng học qua, pha lê là do người Ai Cập chế tạo, mãi đến sau này, độ khoảng thế kỷ 18 19 người Anh mới biết cách chế tạo ra pha lê mà.
Mạc Tĩnh lấy một mảnh pha lê bỏ vào trong túi của mình, để cô về hang động rồi suy nghĩ thêm.
Mạc Tĩnh đi vào sâu bên trong một chút, cô liền nhìn thấy một bệ đá cổ, hay nói đúng hơn là một quan tài cổ bằng đá.
Bên trên có rất nhiều hoa văn với các rãnh dùng để đựng thứ gì đó.
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô lại gần nhìn vào bên trong quan tài, nhưng ngay lập tức liền bị hù dọa lui về sau.
Đó.... là một các xác ướp..... à không... nói đúng hơn thì đó là một bộ xương người còn ướt...
Ướt như thế nào ư? Chính là xung quanh nó nhớp nháp những màu đen, còn có vài phần lồi lõm thịt nữa..... Nói chung là.... cô méo biết diễn tả thế nào luôn!
Mạc Tĩnh nuốt nước bọt, xong cô tiến lại gần một lần nữa, nhìn vào bên trong cổ quan tài.
Không khó nhìn ra đó là một người phụ nữ bởi mái tóc dài và dính bết vào trong mặt, hốc mắt to,hai má hơi thô.
Cô không biết diễn tả thế nào, nhưng mà.... gớm quá à!
Mạc Tĩnh không cẩn thận đặt một tay của mình lên thành quan tài, nhưng ngay lập tức cô liền thụt lại, người của cô có phản ứng với cái quan tài này, hay nói đúng hơn là bài xích nó.
Mạc Tĩnh nhíu mày, lùi ra xa, cô có cảm giác chân thân của mình hình như không muốn cô đến gần thứ đáng sợ, gớm ghiếc này vậy.
Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh quay người rời khỏi hang động.
Nhưng khi cô đi khỏi, đã không biết rằng, cổ quan tài rung lên một hồi, từ bên trong nó phát ra một tiếng động ghê rợn, nghe vô cùng nhức nhối : Phượng..... H..oàng.....
------------...-----------------...----
Mạc Tĩnh chạy ra ngoài, cô lấy lại viên đá của mình, rồi nhanh chóng núp ra đằng sau, từ đằng xa, một đoàn người cưỡi ngựa đi về phía cô, là đám Nhu Thiên quay về.
Nhưng lần này họ quay về, đem theo một số người dân thường nữa.
Mạc Tĩnh có chút thắc mắc nhưng cũng không biết làm gì.
Đợi bọn họ như cũ vào bên trong, cô mới lén lút chạy về lại động của mình.
Mạc Tĩnh lấy túi thức ăn ra, vừa nhai màn thầu vừa ngắm nghía viên pha lê.
Màu của pha lê rất đẹp, sáng lấp lánh vô cùng chói mắt, bên trong chúng trong suốt, nhìn vào rất thích mắt.
Mạc Tĩnh suy nghĩ một lúc, thì cô biết vì sao pha lê lại có ở Tây Vực này rồi!
Đây là pha lê trong tự nhiên, không phải sản phẩm nhân tạo.
Người Ai Cập chế tạo ra pha lê bằng thủ công, chứ đâu có khai thác nó..
Có thể vì một lí do nào đó như địa lý chẳng hạn, mà giữa sa mạc này xuất hiện một quặng pha lê.
Còn là loại vô cùng hiếm nữa chứ.
Cô từng thấy pha lê màu trắng rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy pha lê nào có màu xanh như thế này cả.
Ở hiện đại, pha lê vô cùng đắt, giá thị trường của nó phải lên tới sáu con số, đâu phải ai cũng có khả năng mua được chứ.
Ở thời này, người ta còn chưa biết nó quý hiếm thế nào, nên không khai thác là đúng rồi!
Cô hời ghê! Tự nhiên được một mảnh pha lê to đùng, xinh xinh nữa chứ.
Mạc Tĩnh cười ngây ngô một lúc rồi cô cất nó vào lớp y phục trước ngực mình.
Sau đó cô lấy nước uống, vừa nốc xong một ít nước, bên ngoài đã phát ra tiếng động. Những tiếng hét thay nhau vang lên trong đêm tối, khiến Mạc Tĩnh giật mình.
Cô vội chạy ra ngoài, xem xét phía bên kia. Nhưng mà... cửa động không có mở, cô chỉ có thể nghe tiếng hét, còn lại, chẳng thể thấy gì cả.
"...."
Bọn họ làm gì trong đó vậy?
Mới vào sao lại hét rồi? Vận động mạnh quá hả =)))
"..."
Tiểu thư, người trong sáng chút đi!!!!!
Mạc Tĩnh đùa thì đùa chứ nghe tiếng hét như thế, biết ngay là bên trong có chuyện chẳng lành rồi!
Mạc Tĩnh quyết định ngồi đợi một lúc, quả nhiên, khi những tiếng hét im bặt, cửa động cũng mở ra.
Mạc Tĩnh ló đầu cẩn thận quan sát, có một đám người khiêng những người dân thường vứt ra bên ngoài.
Đợi đám áo đen kia vào trong lại, Mạc Tĩnh liền chạy đến. Khi nhìn thấy những người dân đó, cô mở to mắt, xém nữa còn hét lên.
NHững người dân thường này..... đều trắng bệch, người cắt không còn một chút máu nào!
Nhìn vào, giống như là bị rút hết máu đi vậy.
Mạc Tĩnh nghiêng cổ một người đàn ông, nơi đó, có một vết cắt khá sâu, có lẽ máu là được rút ra từ đây.
Cô nhìn xung quanh, người nạn nhân không hề có vết thương gì nữa cả. Nhưng.... ngay góc áo một nạn nhân nữ, Mạc Tĩnh lại thấy có dính một chất lỏng màu đen, cô lấy con dao cắt phần y phục đó ra, rồi nhanh chóng cất vào túi.
Sau đó, Mạc Tĩnh dồn cát, xoá hết dấu chân của mình, rồi nhanh chóng quay về lại hang động của mình.
Một lúc sau, đám người áo đen đi ra lại, khiên những cái xác đó lên ngựa, chạy đi mất!
Rồi diễn biến y hệt ngày hôm qua, cùng một thời gian như đúc, Thẩm Tước và Thẩm Lân rời đi, sau một lúc, đám người Nhu Thiên cũng ra ngoài.
"..."
Cái gì thời cổ đại cũng có chu kỳ mòe rồi! Hành động hôm nay chẳng khác ngày hôm qua, chẳng lẽ bọn họ làm thế lâu rồi sao? Cứ đúng giờ là đi thôi!
Mạc Tĩnh canh thời gian, đám người Nhu Thiên vừa đi, cô liền xông ra, đến gần hang động, cô lấy viên đá của mình ra, điều chỉnh cho phù hợp với vết in trên cái lỗ nhỏ đó.
Gì chứ, mấy trò in ấn này cô làm 30 giây =)))
Sau một lúc, cửa động liền mở, Mạc Tĩnh nhìn ngó xung quanh, rồi cất bước đi vào bên trong.
Hang động này nằm giữa sa mạc, nhưng bên trong lại không hề tối. Khắp các hang động đều rải rác những mảnh đá màu xanh ngọc phát sáng, Mạc Tĩnh đưa tay sờ vào, là... pha lê!
Pha lê ở thời cổ đại đẹp hơn hiện đại rất nhiều, nó sáng vô cùng chói mắt, vài mảnh đá đứng gần nhau liền sẽ có ánh sáng. Giúp cô có thể thấy rõ quan cảnh bên trong.
Nhưng mà.... tại sao ở đây lại có pha lê nhỉ?
Cô nhớ mình đã từng học qua, pha lê là do người Ai Cập chế tạo, mãi đến sau này, độ khoảng thế kỷ 18 19 người Anh mới biết cách chế tạo ra pha lê mà.
Mạc Tĩnh lấy một mảnh pha lê bỏ vào trong túi của mình, để cô về hang động rồi suy nghĩ thêm.
Mạc Tĩnh đi vào sâu bên trong một chút, cô liền nhìn thấy một bệ đá cổ, hay nói đúng hơn là một quan tài cổ bằng đá.
Bên trên có rất nhiều hoa văn với các rãnh dùng để đựng thứ gì đó.
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô lại gần nhìn vào bên trong quan tài, nhưng ngay lập tức liền bị hù dọa lui về sau.
Đó.... là một các xác ướp..... à không... nói đúng hơn thì đó là một bộ xương người còn ướt...
Ướt như thế nào ư? Chính là xung quanh nó nhớp nháp những màu đen, còn có vài phần lồi lõm thịt nữa..... Nói chung là.... cô méo biết diễn tả thế nào luôn!
Mạc Tĩnh nuốt nước bọt, xong cô tiến lại gần một lần nữa, nhìn vào bên trong cổ quan tài.
Không khó nhìn ra đó là một người phụ nữ bởi mái tóc dài và dính bết vào trong mặt, hốc mắt to,hai má hơi thô.
Cô không biết diễn tả thế nào, nhưng mà.... gớm quá à!
Mạc Tĩnh không cẩn thận đặt một tay của mình lên thành quan tài, nhưng ngay lập tức cô liền thụt lại, người của cô có phản ứng với cái quan tài này, hay nói đúng hơn là bài xích nó.
Mạc Tĩnh nhíu mày, lùi ra xa, cô có cảm giác chân thân của mình hình như không muốn cô đến gần thứ đáng sợ, gớm ghiếc này vậy.
Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh quay người rời khỏi hang động.
Nhưng khi cô đi khỏi, đã không biết rằng, cổ quan tài rung lên một hồi, từ bên trong nó phát ra một tiếng động ghê rợn, nghe vô cùng nhức nhối : Phượng..... H..oàng.....
------------...-----------------...----
Mạc Tĩnh chạy ra ngoài, cô lấy lại viên đá của mình, rồi nhanh chóng núp ra đằng sau, từ đằng xa, một đoàn người cưỡi ngựa đi về phía cô, là đám Nhu Thiên quay về.
Nhưng lần này họ quay về, đem theo một số người dân thường nữa.
Mạc Tĩnh có chút thắc mắc nhưng cũng không biết làm gì.
Đợi bọn họ như cũ vào bên trong, cô mới lén lút chạy về lại động của mình.
Mạc Tĩnh lấy túi thức ăn ra, vừa nhai màn thầu vừa ngắm nghía viên pha lê.
Màu của pha lê rất đẹp, sáng lấp lánh vô cùng chói mắt, bên trong chúng trong suốt, nhìn vào rất thích mắt.
Mạc Tĩnh suy nghĩ một lúc, thì cô biết vì sao pha lê lại có ở Tây Vực này rồi!
Đây là pha lê trong tự nhiên, không phải sản phẩm nhân tạo.
Người Ai Cập chế tạo ra pha lê bằng thủ công, chứ đâu có khai thác nó..
Có thể vì một lí do nào đó như địa lý chẳng hạn, mà giữa sa mạc này xuất hiện một quặng pha lê.
Còn là loại vô cùng hiếm nữa chứ.
Cô từng thấy pha lê màu trắng rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy pha lê nào có màu xanh như thế này cả.
Ở hiện đại, pha lê vô cùng đắt, giá thị trường của nó phải lên tới sáu con số, đâu phải ai cũng có khả năng mua được chứ.
Ở thời này, người ta còn chưa biết nó quý hiếm thế nào, nên không khai thác là đúng rồi!
Cô hời ghê! Tự nhiên được một mảnh pha lê to đùng, xinh xinh nữa chứ.
Mạc Tĩnh cười ngây ngô một lúc rồi cô cất nó vào lớp y phục trước ngực mình.
Sau đó cô lấy nước uống, vừa nốc xong một ít nước, bên ngoài đã phát ra tiếng động. Những tiếng hét thay nhau vang lên trong đêm tối, khiến Mạc Tĩnh giật mình.
Cô vội chạy ra ngoài, xem xét phía bên kia. Nhưng mà... cửa động không có mở, cô chỉ có thể nghe tiếng hét, còn lại, chẳng thể thấy gì cả.
"...."
Bọn họ làm gì trong đó vậy?
Mới vào sao lại hét rồi? Vận động mạnh quá hả =)))
"..."
Tiểu thư, người trong sáng chút đi!!!!!
Mạc Tĩnh đùa thì đùa chứ nghe tiếng hét như thế, biết ngay là bên trong có chuyện chẳng lành rồi!
Mạc Tĩnh quyết định ngồi đợi một lúc, quả nhiên, khi những tiếng hét im bặt, cửa động cũng mở ra.
Mạc Tĩnh ló đầu cẩn thận quan sát, có một đám người khiêng những người dân thường vứt ra bên ngoài.
Đợi đám áo đen kia vào trong lại, Mạc Tĩnh liền chạy đến. Khi nhìn thấy những người dân đó, cô mở to mắt, xém nữa còn hét lên.
NHững người dân thường này..... đều trắng bệch, người cắt không còn một chút máu nào!
Nhìn vào, giống như là bị rút hết máu đi vậy.
Mạc Tĩnh nghiêng cổ một người đàn ông, nơi đó, có một vết cắt khá sâu, có lẽ máu là được rút ra từ đây.
Cô nhìn xung quanh, người nạn nhân không hề có vết thương gì nữa cả. Nhưng.... ngay góc áo một nạn nhân nữ, Mạc Tĩnh lại thấy có dính một chất lỏng màu đen, cô lấy con dao cắt phần y phục đó ra, rồi nhanh chóng cất vào túi.
Sau đó, Mạc Tĩnh dồn cát, xoá hết dấu chân của mình, rồi nhanh chóng quay về lại hang động của mình.
Một lúc sau, đám người áo đen đi ra lại, khiên những cái xác đó lên ngựa, chạy đi mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.