Chương 154: Đến!
PJH
04/11/2019
Ở hoàng cung Tây Vực,
Sau hơn một ngày tìm kiếm, Bạch Hoa và Giang Bách Thần cũng không tìm ra được Mạc Tĩnh.
Hai người đã dùng toàn lực người của mình, nhưng cũng không tìm ra được cô!
Bạch Hoa và Giang Bách Thần ngồi ở một khuôn viên, trông hai người vô cùng lo lắng.
Bạch Hoa lên tiếng hỏi:
- Vẫn không tìm được tiểu thư sao?
Giang Bách Thần lắc đầu, nói:
- Nàng ấy thông minh như vậy, nếu đã đi, dễ dàng cho ngươi tìm thấy à?
Bạch Hoa cắn môi, cô lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
Giang Bách Thần thấy muốn chóng mặt, liền quát:
- Ngươi đi lại nhiều như thế làm gì, nàng ấy không phải nói thời gian này an toàn sao? Có lẽ nàng ấy thật sự có việc cần làm một mình, không muốn ai xen vào mà thôi!
Bạch Hoa nhăn mày, nhìn Giang Bách Thần, lên tiếng:
- Ngươi biết cái gì mà nói chứ! Dù có an toàn thế nào, cũng không thể để tiểu thư của ta đi một mình được!
Hai người giằng co, cãi vã qua lại, một hồi, sau đó, Giang Trung Thần chạy đến.
Hướng phía của Giang Bách Thần, gọi:
- Ca, có chuyện không hay rồi?
Giang Bách Thần đang đấu khẩu với Bạch Hoa, nghe thấy vậy liền quay người nhìn Giang Trung Thần, hỏi:
- Có chuyện gì?
Giang Trung Thần nhìn hắn, rồi nhìn sang Bạch Hoa, nói:
- Bên cung mới truyền tin, nói là.... Tứ ca đến rồi!
Giang Bách Thần nghe xong liền nhíu mày, còn Bạch Hoa thì trực tiếp đứng bật dậy, cô lên tiếng:
- Lục Tứ gia? Ý ngươi là Thiếu gia của ta sao?
Giang Trung Thần gật đầu, khẳng định:
- Ừm, là Tứ ca - Lục Mã Tự!
Bạch Hoa mở to mắt ngạc nhiên, tại sao Thiếu gia lại tới đây rồi!
Ngay lúc này nữa....
Bạch Hoa chỉ biết mình chết chắc rồi! Lần trước cô đã để tiểu thư đi một mình, kết quả, là bị thương nặng vô cùng, nếu không phải lúc đó nhờ Hạch Hiền cứu chữa kịp thời, thì có lẽ tiểu thư cũng không sống được.
Bây giờ... cô lại một lần nữa để lạc mất người.....
Nghĩ rồi, Bạch Hoa vội lao ra, khiến hai người còn lại đơ ra vài giây.
Giang Trung Thần thấy vậy liền hô lên:
- Bạch Hoa! Ngươi đi đâu vậy?
Nhưng mặc kệ lời kêu của hắn, Bạch Hoa cứ chạy vút ra ngoài, không quay đầu lại.
Giang Bách Thần lên tiếng:
- Đừng gọi nữa, để cô ta đi đi! Người của chúng ta tìm được Mạc Tĩnh chưa?
Giang Trung Thần quay lại nhìn Giang Bách Thần, đáp:
- Đệ đã huy động thêm người đi tìm rồi, nhưng trước mắt vẫn không được manh mối nào cả, cô ấy trốn thật sự rất kĩ, không để lộ sơ hở nào.
Giang Bách Thần cười, hắn mở chiếc quạt ra, phe phẩy mấy cái, rồi nói:
- Nàng ấy mà dễ bắt đến thế thì còn dám viết thư để lại à?
Nói xong, Giang Bách Thần quay đầu, nháy mắt với Giang Trung Thần:
- Bây giờ thì đệ biết vì sao bơ đắt giá rồi đấy!
Sau đó, liền đứng dậy tung tăng rời đi.
Giang Trung Thần đứng đằng sau rối một nùi, khi hắn hiểu ra ẩn ý của ca ca mình, thì liền cười lên một tiếng, lác đầu ngán ngẫm:
- Ca của hắn, quả thật là thèm bơ đến ảo tưởng luôn rồi!
-------------...-----------------..----
Mạc Tĩnh ngồi trong hang động của mình, cô lấy mảnh y phục mà mình vừa cắt ra, nhìn vào.
Mạc Tĩnh đưa lên mũi ngửi..... mùi tanh quá...
Cái mùi này khá giống với chất nhớt ở gần cổ quan tài, nhưng mà hình như được trộn thêm cái gì đó, mùi càng nồng và tanh hơn.
Mạc Tĩnh lần mò một hồi cũng không biết thứ này là gì, cô liền vứt sang một bên.
Thứ gì chứ chơi với đầu óc thì cô ngán lắm, hoạt động trí não, tổn thương đầu nhiều lắm!
Mạc Tĩnh quyết định không suy nghĩ nữa, cô nằm xuống, ngủ tiếp một giấc nữa!
Chuyện ngày mai, ngày mai cô tính tiếp.
-----------...-----..------------------
Bạch Hoa đến phòng của Mạc Tĩnh, liền nhìn thấy Lục Mã Tự, hắn một thân y phục màu xanh lam, chỉ ngồi đó thôi cũng đã tỏa ra nhiều khí chất rồi!
Bên cạnh hắn như mọi khi vẫn là Ngũ Hắc và Lạc Thập NHất, còn có thêm Lãng Tang Chính, nhưng hôm nay, hắn đột nhiên còn mang theo cả Bạch Vũ và Bạch Trúc!
Cắn môi, Bạch Hoa tiến vào trong, nhìn Lục Mã Tự, cúi đầu thỉnh an:
- Thiếu gia!
Lục Mã Tự nhìn Bạch Hoa, ánh mắt không gợn sóng, lên tiếng:
- Mạc Tĩnh đâu? Tại sao ta không thấy nàng ấy trong phòng?
Bạch Hoa nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lục Mã Tự, đáp:
- Thiếu gia, tiểu thư đi cứu Bạch Hiểu và Bạch Hương rồi!
Lục Mã Tự chau mày, giọng hắn trầm trầm nói:
- Vì sao lại phải đi cứu hai nô tỳ đó?
Bạch Hoa sợ đến toát mồ hôi, trả lời:
- Vài ngày trước, tiểu thư cho Bạch Hiểu và Bạch Hương đi làm nhiệm vụ, nhưng không thấy hai người quay về, tiểu thư vì lo lắng.... nên.... đã tự mình đi cứu hai người đó rồi!
Vừa ngắt lời, từ người Lục Mã Tự tỏa ra vô số sát khí, không khó nhận ra hắn đang tức giận, ánh nhìn của hắn khiến Bạch Hoa vô cùng hoảng sợ!
Hắn âm trầm lên tiếng:
- Ngươi một lần nữa lại để nàng ấy đi một mình?
Tiếng nói của Lục Mã Tự làm Bạch Hoa cúi đầu, cô nhắm mắt, chấp nhận sự thật, chuẩn bị tinh thần bị mắng, thậm chí là bị đánh như lúc ở núi Thanh Sơn.
Lục Mã Tự tức giận vì Bạch Hoa im lặng, hắn đứng dậy đập bàn, chiếc bàn không chịu được mà lập tức vỡ ra làm đôi, một nửa liền bay về phía Bạch Hoa...
Nhưng ngay lúc chạm vào người cô, thì Bạch Trúc và Bạch Vũ từ hai bên liền xông ra, dùng võ công của mình chặn đứng nửa cái bàn gỗ đó, vỡ nát...
Bạch Vũ xoay người lại, cẩn thận nhìn Bạch Hoa, nói:
- A Hoa, ngươi không sao chứ?
Bạch Hoa mở mắt ra, nhìn Bạch Vũ, lắc đầu lên tiếng:
- Ta không sao.
Bạch Trúc đứng đối đầu với Lục Mã Tự, nhìn hắn không sợ sệt:
- Thiếu gia, ngoài tiểu thư ra, không ai có quyền được làm người của tiểu thư bị thương cả! Lần trước người đã đả thương A Hoa một lần rồi!
Lục Mã Tự nhìn Bạch Trúc, ánh mắt hắn phát lửa, Lạc Thập Nhất thấy vậy liền lao ra,hét lên với Bạch Trúc:
- Bạch Trúc, đây là thiếu gia!
Bạch Trúc liếc nhìn hắn, nói:
- Trong mắt đám nô tỳ chúng ta, không ai quan trọng hơn tiểu thư cả, ngoài người ra, ta sẽ không để ai đụng vào người của mình. Ngươi cũng thế thôi!
Lạc Thập Nhất liền im lặng, đúng vậy, đổi ngược lại là hắn, dù cho Hàn Mạc Tĩnh có đả thương người của hắn, hắn cũng sẽ đứng ra bảo vệ!
Bạch Trúc nhìn Lục Mã Tự, đám họ Bạch các cô, không sợ trời, không sợ đất, duy chỉ sợ một mình Mạc Tĩnh, ngoài cô ấy ra, ai cũng không có quyền đả thương người của cô. Lúc trước Bạch Hoa không cẩn thận mà bị thiếu gia đả thương, lần đó, mất rất lâu nội công mới hồi phục lại được, lần này nếu không phải vì hoảng sợ tiểu thư đi một mình, sợ người xảy ra chuyện như lúc trước ở núi Thanh Sơn, thì dễ gì Bạch Hoa chịu cúi đầu nhận lỗi với thiếu gia!
Cô nói rồi, đám họ Bạch các cô chỉ sợ duy nhất một mình Mạc Tĩnh, còn lại, ai lớn hơn cũng không ngại đối đầu!
Sau hơn một ngày tìm kiếm, Bạch Hoa và Giang Bách Thần cũng không tìm ra được Mạc Tĩnh.
Hai người đã dùng toàn lực người của mình, nhưng cũng không tìm ra được cô!
Bạch Hoa và Giang Bách Thần ngồi ở một khuôn viên, trông hai người vô cùng lo lắng.
Bạch Hoa lên tiếng hỏi:
- Vẫn không tìm được tiểu thư sao?
Giang Bách Thần lắc đầu, nói:
- Nàng ấy thông minh như vậy, nếu đã đi, dễ dàng cho ngươi tìm thấy à?
Bạch Hoa cắn môi, cô lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
Giang Bách Thần thấy muốn chóng mặt, liền quát:
- Ngươi đi lại nhiều như thế làm gì, nàng ấy không phải nói thời gian này an toàn sao? Có lẽ nàng ấy thật sự có việc cần làm một mình, không muốn ai xen vào mà thôi!
Bạch Hoa nhăn mày, nhìn Giang Bách Thần, lên tiếng:
- Ngươi biết cái gì mà nói chứ! Dù có an toàn thế nào, cũng không thể để tiểu thư của ta đi một mình được!
Hai người giằng co, cãi vã qua lại, một hồi, sau đó, Giang Trung Thần chạy đến.
Hướng phía của Giang Bách Thần, gọi:
- Ca, có chuyện không hay rồi?
Giang Bách Thần đang đấu khẩu với Bạch Hoa, nghe thấy vậy liền quay người nhìn Giang Trung Thần, hỏi:
- Có chuyện gì?
Giang Trung Thần nhìn hắn, rồi nhìn sang Bạch Hoa, nói:
- Bên cung mới truyền tin, nói là.... Tứ ca đến rồi!
Giang Bách Thần nghe xong liền nhíu mày, còn Bạch Hoa thì trực tiếp đứng bật dậy, cô lên tiếng:
- Lục Tứ gia? Ý ngươi là Thiếu gia của ta sao?
Giang Trung Thần gật đầu, khẳng định:
- Ừm, là Tứ ca - Lục Mã Tự!
Bạch Hoa mở to mắt ngạc nhiên, tại sao Thiếu gia lại tới đây rồi!
Ngay lúc này nữa....
Bạch Hoa chỉ biết mình chết chắc rồi! Lần trước cô đã để tiểu thư đi một mình, kết quả, là bị thương nặng vô cùng, nếu không phải lúc đó nhờ Hạch Hiền cứu chữa kịp thời, thì có lẽ tiểu thư cũng không sống được.
Bây giờ... cô lại một lần nữa để lạc mất người.....
Nghĩ rồi, Bạch Hoa vội lao ra, khiến hai người còn lại đơ ra vài giây.
Giang Trung Thần thấy vậy liền hô lên:
- Bạch Hoa! Ngươi đi đâu vậy?
Nhưng mặc kệ lời kêu của hắn, Bạch Hoa cứ chạy vút ra ngoài, không quay đầu lại.
Giang Bách Thần lên tiếng:
- Đừng gọi nữa, để cô ta đi đi! Người của chúng ta tìm được Mạc Tĩnh chưa?
Giang Trung Thần quay lại nhìn Giang Bách Thần, đáp:
- Đệ đã huy động thêm người đi tìm rồi, nhưng trước mắt vẫn không được manh mối nào cả, cô ấy trốn thật sự rất kĩ, không để lộ sơ hở nào.
Giang Bách Thần cười, hắn mở chiếc quạt ra, phe phẩy mấy cái, rồi nói:
- Nàng ấy mà dễ bắt đến thế thì còn dám viết thư để lại à?
Nói xong, Giang Bách Thần quay đầu, nháy mắt với Giang Trung Thần:
- Bây giờ thì đệ biết vì sao bơ đắt giá rồi đấy!
Sau đó, liền đứng dậy tung tăng rời đi.
Giang Trung Thần đứng đằng sau rối một nùi, khi hắn hiểu ra ẩn ý của ca ca mình, thì liền cười lên một tiếng, lác đầu ngán ngẫm:
- Ca của hắn, quả thật là thèm bơ đến ảo tưởng luôn rồi!
-------------...-----------------..----
Mạc Tĩnh ngồi trong hang động của mình, cô lấy mảnh y phục mà mình vừa cắt ra, nhìn vào.
Mạc Tĩnh đưa lên mũi ngửi..... mùi tanh quá...
Cái mùi này khá giống với chất nhớt ở gần cổ quan tài, nhưng mà hình như được trộn thêm cái gì đó, mùi càng nồng và tanh hơn.
Mạc Tĩnh lần mò một hồi cũng không biết thứ này là gì, cô liền vứt sang một bên.
Thứ gì chứ chơi với đầu óc thì cô ngán lắm, hoạt động trí não, tổn thương đầu nhiều lắm!
Mạc Tĩnh quyết định không suy nghĩ nữa, cô nằm xuống, ngủ tiếp một giấc nữa!
Chuyện ngày mai, ngày mai cô tính tiếp.
-----------...-----..------------------
Bạch Hoa đến phòng của Mạc Tĩnh, liền nhìn thấy Lục Mã Tự, hắn một thân y phục màu xanh lam, chỉ ngồi đó thôi cũng đã tỏa ra nhiều khí chất rồi!
Bên cạnh hắn như mọi khi vẫn là Ngũ Hắc và Lạc Thập NHất, còn có thêm Lãng Tang Chính, nhưng hôm nay, hắn đột nhiên còn mang theo cả Bạch Vũ và Bạch Trúc!
Cắn môi, Bạch Hoa tiến vào trong, nhìn Lục Mã Tự, cúi đầu thỉnh an:
- Thiếu gia!
Lục Mã Tự nhìn Bạch Hoa, ánh mắt không gợn sóng, lên tiếng:
- Mạc Tĩnh đâu? Tại sao ta không thấy nàng ấy trong phòng?
Bạch Hoa nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lục Mã Tự, đáp:
- Thiếu gia, tiểu thư đi cứu Bạch Hiểu và Bạch Hương rồi!
Lục Mã Tự chau mày, giọng hắn trầm trầm nói:
- Vì sao lại phải đi cứu hai nô tỳ đó?
Bạch Hoa sợ đến toát mồ hôi, trả lời:
- Vài ngày trước, tiểu thư cho Bạch Hiểu và Bạch Hương đi làm nhiệm vụ, nhưng không thấy hai người quay về, tiểu thư vì lo lắng.... nên.... đã tự mình đi cứu hai người đó rồi!
Vừa ngắt lời, từ người Lục Mã Tự tỏa ra vô số sát khí, không khó nhận ra hắn đang tức giận, ánh nhìn của hắn khiến Bạch Hoa vô cùng hoảng sợ!
Hắn âm trầm lên tiếng:
- Ngươi một lần nữa lại để nàng ấy đi một mình?
Tiếng nói của Lục Mã Tự làm Bạch Hoa cúi đầu, cô nhắm mắt, chấp nhận sự thật, chuẩn bị tinh thần bị mắng, thậm chí là bị đánh như lúc ở núi Thanh Sơn.
Lục Mã Tự tức giận vì Bạch Hoa im lặng, hắn đứng dậy đập bàn, chiếc bàn không chịu được mà lập tức vỡ ra làm đôi, một nửa liền bay về phía Bạch Hoa...
Nhưng ngay lúc chạm vào người cô, thì Bạch Trúc và Bạch Vũ từ hai bên liền xông ra, dùng võ công của mình chặn đứng nửa cái bàn gỗ đó, vỡ nát...
Bạch Vũ xoay người lại, cẩn thận nhìn Bạch Hoa, nói:
- A Hoa, ngươi không sao chứ?
Bạch Hoa mở mắt ra, nhìn Bạch Vũ, lắc đầu lên tiếng:
- Ta không sao.
Bạch Trúc đứng đối đầu với Lục Mã Tự, nhìn hắn không sợ sệt:
- Thiếu gia, ngoài tiểu thư ra, không ai có quyền được làm người của tiểu thư bị thương cả! Lần trước người đã đả thương A Hoa một lần rồi!
Lục Mã Tự nhìn Bạch Trúc, ánh mắt hắn phát lửa, Lạc Thập Nhất thấy vậy liền lao ra,hét lên với Bạch Trúc:
- Bạch Trúc, đây là thiếu gia!
Bạch Trúc liếc nhìn hắn, nói:
- Trong mắt đám nô tỳ chúng ta, không ai quan trọng hơn tiểu thư cả, ngoài người ra, ta sẽ không để ai đụng vào người của mình. Ngươi cũng thế thôi!
Lạc Thập Nhất liền im lặng, đúng vậy, đổi ngược lại là hắn, dù cho Hàn Mạc Tĩnh có đả thương người của hắn, hắn cũng sẽ đứng ra bảo vệ!
Bạch Trúc nhìn Lục Mã Tự, đám họ Bạch các cô, không sợ trời, không sợ đất, duy chỉ sợ một mình Mạc Tĩnh, ngoài cô ấy ra, ai cũng không có quyền đả thương người của cô. Lúc trước Bạch Hoa không cẩn thận mà bị thiếu gia đả thương, lần đó, mất rất lâu nội công mới hồi phục lại được, lần này nếu không phải vì hoảng sợ tiểu thư đi một mình, sợ người xảy ra chuyện như lúc trước ở núi Thanh Sơn, thì dễ gì Bạch Hoa chịu cúi đầu nhận lỗi với thiếu gia!
Cô nói rồi, đám họ Bạch các cô chỉ sợ duy nhất một mình Mạc Tĩnh, còn lại, ai lớn hơn cũng không ngại đối đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.