Chương 243: Biến Thái!
PJH
12/11/2019
Diệp Mặc đến bên giường ánh nhìn vẫn dán
chặt vào cô gái nằm trên đó, thậm chí con người còn có chút
rung rinh, như thể không tin nổi vào cảnh trước mặt.
Diệp Mặc sờ vào chiếc vòng bạc lấp lánh đeo trên cổ tay cô gái, miết nhẹ.
Hóa ra, nàng ấy đem theo cả chiếc vòng đến thế giới này, nàng ấy... luôn luôn mang nó theo bên mình!
Trong đầu Diệp Mặc bỗng hiện lên những lời nói trước đây hắn từng nói với cô.
- Ta không thích mang vòng đâu, nó vướng lắm!
- Không được! Đây là vòng ta tặng nàng, nàng phải mang nó, không được cởi ra. - Lúc đó, hắn bắt ép nàng theo ý hắn, muốn nhìn nàng đeo chiếc vòng mà hắn tặng. Hắn còn nhớ, lúc đó cô đã nói:
- Ừm... Vậy xem như là vì chàng, ta sẽ đeo nó!
Nàng lúc ấy rất vui vẻ, tuy lời nói tỏ không thích nhưng thực ra lại nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.
- Nàng hứa đi!
- Được, ta hứa với chàng, dù là chuyện gì, nhất định cũng không tháo nó ra, dù có qua thế giới khác, ta cũng sẽ không quên mang theo nó bên mình, được chưa!
Nhớ lại, lúc đó hắn và nàng bên nhau ngọt ngào vô cùng, tựa như hai đứa trẻ mới lạc vào cái bóng của tình yêu, vui đùa cùng nhau, không để ý đến những chuyện ngoài kia.
Trong cơn mưa lần ấy, nàng khóc rất lớn, rất thảm thiết. Khi nàng ngất xuống đất, chiếc vòng sắt đá cũng theo đó mà vỡ làm hai.
Hắn đem chúng hàn lại, rồi đeo nó vào tay nàng, ích kỉ muốn trói chặt nàng với hắn. Dù lạ hận, hắn cũng không muốn nàng rời xa mình.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn là vì hắn bỏ mạng..... Hắn cứ tưởng nàng đã biến mất cùng chiếc vòng, chỉ là... không ngờ, nàng vẫn nhớ lời hứa lúc đó, dù là về thế giới của nàng, nàng vẫn.... mang theo nó bên mình....
Diệp Mặc nhìn chiếc vòng mà đôi môi mím chặt, hắn di chuyển dần đôi tay lên gương mặt của Chu Cẩm.
Hóa ra, đây là gương mặt thật của cô! Là gương mặt của người con gái hắn yêu thật sự!
Diệp Mặc tha thiết sờ vào đôi mắt Chu Cẩm, sờ cả vào bên má nhẵn nhụi và đôi môi hồng của cô, dịu dàng mà da diết.
Bỗng, Chu Cẩm động đậy mắt, trong cơn mê, cô cảm thấy khó chịu vì có thứ gì đó cứ chà sát vào mặt mình, khi mơ màng mở mắt, lại thấy một người đàn ông đứng trước mặt đang đưa tay lên sờ vào mình.
Chu Cẩm hơi hoảng khoảng 2s, nhưng ngay sau đó, cô liền đưa một tay lên bắt lấy cánh tay của người đàn ông kia, bẻ ngoặt nó ra sau.
Diệp Mặc đột nhiên bị tấn công, không kịp phòng bị kêu lên:
- A!!!!
Chu Cẩm thừa cơ bật dậy, một tay cầm lấy cổ áo vest của hắn, vật ngược xuống giường bệnh.
Tư thế hoàn toàn đổi ngược, Diệp mặc bị khống chế nằm xuống giường, thân thể cứng đơ nhìn Chu Cẩm.
Còn Chu Cẩm lại khác, phản ứng của người học võ mạnh mẽ hơn nhiều, cô theo bản năng trấn áp Diệp Mặc xuống giường, thân thể đứng ở vị trí lúc đầu của hắn, cúi đầu nhìn xuống.
Trong phút chốc, 4 mắt chạm nhau, Diệp Mặc và Chu Cẩm đồng loạt đối diện thẳng với nhau...
Định mệnh cứ như vậy, sắp xếp không gian và thời gian, cho hai người gặp lại nhau.... Lúc trước, chàng là chàng, nàng là linh hồn khác, thân thể khác, còn bây giờ, nàng chính là nàng, còn chàng, lại là một linh hồn một thân xác khác.... Đổi ngược hoàn toàn...
Chu Cẩm nhìn vào Diệp Mặc khoảng vài giây, sau khi hai ánh mắt tiếp xúc, cô lên tiếng đánh tan bầu không khí im lặng:
- Anh là ai?
Diệp Mặc bây giờ mới nhớ mình đang làm gì, đang ở đâu, hắn hoàn hồn ngập ngừng trả lời:
- Tôi... tôi...
Chu Cẩm nhìn hắn ấp a ấp úng, lại nhớ đến cảnh lúc nãy vừa mở mắt ra liền thấy hắn sờ mặt mình, liền nổi giận, nói:
- Ban ngày ban mặt dám dở trò với con gái à! Anh... là biến thái phải không?
Diệp Mặc mở to mắt, lắp bắp trả lời:
- Không.... không có....
Chu Cẩm trực tiếp bỏ qua lời biện minh của hắn, thả tay ra, lấy gối trên giường đập tới tấp vào người Diệp Mặc, vừa đánh vừa hét:
- Biến thái, biến thái, biến thái này! Dám sàm sỡ tôi, anh chán sống rồi đúng không! Đồ biến thái! Biến thái!
Cứ như vậy, bao nhiêu cái đánh, cái đập của cô, lời chửi mắng, la hét, nhục mạ, cứ thế đổ hết vào người Diệp Mặc.
Hắn vội đưa tay chặn lại những đòn đánh của cô, cố gắng giải thích:
- Không có... tôi không phải biến thái!
Chu Cẩm nhìn hắn, tức giận nói:
- Anh còn chối à? Chính mắt tôi thấy anh sờ vào mặt tôi, còn dám nói không phải biến thái! Có thằng biến thái nào tự nhận mình biến thái không? Đồ biến thái, nói dối, biến thái, biến thái!
Lại thêm hàng loạt từ ngữ phun ra từ miệng Chu Cẩm, thêm vào đó là những đòn đánh tới tấp của cô, Diệp Mặc vừa bị oan vừa bị đánh, càng không có cách nào phản bác hay kháng cự, chỉ đành chịu đựng chặn đòn đánh từ người cô.
Vừa mắng, Chu Cẩm không tiếc lời la hét ra bên ngoài, mục đích muốn cho người khác biết:
- Biến thái! Biến thái!!!!!!!!!!
Volume của Chu Cẩm vặn tới cực đại, vệ sĩ bên ngoài đương nhiên nghe thấy, họ liền xông vào phòng y tế, thế nhưng... khi nhìn thấy tổng giám đốc của mình đang bị đánh, nằm trên giường chật vật đỡ đòn, còn có cô gái nào đó đang đánh tổng giám đốc, vừa đánh lại còn vừa mắng, không khỏi ngơ ngác lên tiếng:
- Tổng.... tổng giám đốc??
Diệp Mặc sờ vào chiếc vòng bạc lấp lánh đeo trên cổ tay cô gái, miết nhẹ.
Hóa ra, nàng ấy đem theo cả chiếc vòng đến thế giới này, nàng ấy... luôn luôn mang nó theo bên mình!
Trong đầu Diệp Mặc bỗng hiện lên những lời nói trước đây hắn từng nói với cô.
- Ta không thích mang vòng đâu, nó vướng lắm!
- Không được! Đây là vòng ta tặng nàng, nàng phải mang nó, không được cởi ra. - Lúc đó, hắn bắt ép nàng theo ý hắn, muốn nhìn nàng đeo chiếc vòng mà hắn tặng. Hắn còn nhớ, lúc đó cô đã nói:
- Ừm... Vậy xem như là vì chàng, ta sẽ đeo nó!
Nàng lúc ấy rất vui vẻ, tuy lời nói tỏ không thích nhưng thực ra lại nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.
- Nàng hứa đi!
- Được, ta hứa với chàng, dù là chuyện gì, nhất định cũng không tháo nó ra, dù có qua thế giới khác, ta cũng sẽ không quên mang theo nó bên mình, được chưa!
Nhớ lại, lúc đó hắn và nàng bên nhau ngọt ngào vô cùng, tựa như hai đứa trẻ mới lạc vào cái bóng của tình yêu, vui đùa cùng nhau, không để ý đến những chuyện ngoài kia.
Trong cơn mưa lần ấy, nàng khóc rất lớn, rất thảm thiết. Khi nàng ngất xuống đất, chiếc vòng sắt đá cũng theo đó mà vỡ làm hai.
Hắn đem chúng hàn lại, rồi đeo nó vào tay nàng, ích kỉ muốn trói chặt nàng với hắn. Dù lạ hận, hắn cũng không muốn nàng rời xa mình.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn là vì hắn bỏ mạng..... Hắn cứ tưởng nàng đã biến mất cùng chiếc vòng, chỉ là... không ngờ, nàng vẫn nhớ lời hứa lúc đó, dù là về thế giới của nàng, nàng vẫn.... mang theo nó bên mình....
Diệp Mặc nhìn chiếc vòng mà đôi môi mím chặt, hắn di chuyển dần đôi tay lên gương mặt của Chu Cẩm.
Hóa ra, đây là gương mặt thật của cô! Là gương mặt của người con gái hắn yêu thật sự!
Diệp Mặc tha thiết sờ vào đôi mắt Chu Cẩm, sờ cả vào bên má nhẵn nhụi và đôi môi hồng của cô, dịu dàng mà da diết.
Bỗng, Chu Cẩm động đậy mắt, trong cơn mê, cô cảm thấy khó chịu vì có thứ gì đó cứ chà sát vào mặt mình, khi mơ màng mở mắt, lại thấy một người đàn ông đứng trước mặt đang đưa tay lên sờ vào mình.
Chu Cẩm hơi hoảng khoảng 2s, nhưng ngay sau đó, cô liền đưa một tay lên bắt lấy cánh tay của người đàn ông kia, bẻ ngoặt nó ra sau.
Diệp Mặc đột nhiên bị tấn công, không kịp phòng bị kêu lên:
- A!!!!
Chu Cẩm thừa cơ bật dậy, một tay cầm lấy cổ áo vest của hắn, vật ngược xuống giường bệnh.
Tư thế hoàn toàn đổi ngược, Diệp mặc bị khống chế nằm xuống giường, thân thể cứng đơ nhìn Chu Cẩm.
Còn Chu Cẩm lại khác, phản ứng của người học võ mạnh mẽ hơn nhiều, cô theo bản năng trấn áp Diệp Mặc xuống giường, thân thể đứng ở vị trí lúc đầu của hắn, cúi đầu nhìn xuống.
Trong phút chốc, 4 mắt chạm nhau, Diệp Mặc và Chu Cẩm đồng loạt đối diện thẳng với nhau...
Định mệnh cứ như vậy, sắp xếp không gian và thời gian, cho hai người gặp lại nhau.... Lúc trước, chàng là chàng, nàng là linh hồn khác, thân thể khác, còn bây giờ, nàng chính là nàng, còn chàng, lại là một linh hồn một thân xác khác.... Đổi ngược hoàn toàn...
Chu Cẩm nhìn vào Diệp Mặc khoảng vài giây, sau khi hai ánh mắt tiếp xúc, cô lên tiếng đánh tan bầu không khí im lặng:
- Anh là ai?
Diệp Mặc bây giờ mới nhớ mình đang làm gì, đang ở đâu, hắn hoàn hồn ngập ngừng trả lời:
- Tôi... tôi...
Chu Cẩm nhìn hắn ấp a ấp úng, lại nhớ đến cảnh lúc nãy vừa mở mắt ra liền thấy hắn sờ mặt mình, liền nổi giận, nói:
- Ban ngày ban mặt dám dở trò với con gái à! Anh... là biến thái phải không?
Diệp Mặc mở to mắt, lắp bắp trả lời:
- Không.... không có....
Chu Cẩm trực tiếp bỏ qua lời biện minh của hắn, thả tay ra, lấy gối trên giường đập tới tấp vào người Diệp Mặc, vừa đánh vừa hét:
- Biến thái, biến thái, biến thái này! Dám sàm sỡ tôi, anh chán sống rồi đúng không! Đồ biến thái! Biến thái!
Cứ như vậy, bao nhiêu cái đánh, cái đập của cô, lời chửi mắng, la hét, nhục mạ, cứ thế đổ hết vào người Diệp Mặc.
Hắn vội đưa tay chặn lại những đòn đánh của cô, cố gắng giải thích:
- Không có... tôi không phải biến thái!
Chu Cẩm nhìn hắn, tức giận nói:
- Anh còn chối à? Chính mắt tôi thấy anh sờ vào mặt tôi, còn dám nói không phải biến thái! Có thằng biến thái nào tự nhận mình biến thái không? Đồ biến thái, nói dối, biến thái, biến thái!
Lại thêm hàng loạt từ ngữ phun ra từ miệng Chu Cẩm, thêm vào đó là những đòn đánh tới tấp của cô, Diệp Mặc vừa bị oan vừa bị đánh, càng không có cách nào phản bác hay kháng cự, chỉ đành chịu đựng chặn đòn đánh từ người cô.
Vừa mắng, Chu Cẩm không tiếc lời la hét ra bên ngoài, mục đích muốn cho người khác biết:
- Biến thái! Biến thái!!!!!!!!!!
Volume của Chu Cẩm vặn tới cực đại, vệ sĩ bên ngoài đương nhiên nghe thấy, họ liền xông vào phòng y tế, thế nhưng... khi nhìn thấy tổng giám đốc của mình đang bị đánh, nằm trên giường chật vật đỡ đòn, còn có cô gái nào đó đang đánh tổng giám đốc, vừa đánh lại còn vừa mắng, không khỏi ngơ ngác lên tiếng:
- Tổng.... tổng giám đốc??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.