Chương 244: Nhầm Lẫn!
PJH
12/11/2019
*Mọi người có thể sẽ thắc mắc về những
hành động hơi bị trái ngược của nữ chính. Vì đôi khi nữ chính trẻ con, đôi khi lại có vẻ trưởng thành. Thì Tiêu sẽ giải
thích rằng: nữ chính đang ở độ tuổi 23 - độ tuổi mới lớn mà
thôi, cô đã quên hết tất cả mọi kí ức năm mình 28t, đồng
nghĩa với việc, đã quên đi những tính cách sau này của mình
rồi! Cô ấy bây giờ vẫn còn rất ngây thơ, năng động như bao cô
gái đôi mươi khác! Còn vì sao đôi lúc nữ chính lại có vẻ
trưởng thành, nữ tính, thì đó là bởi vì dù đã bị khóa kí
ức, nhưng đâu đó trong người cô vẫn giữ được những thói quen
của mình, mà đã là thói quen thì không thể thay đổi được.
Những suy nghĩ, lời nói, hành động đều chỉ là theo thói quen
lúc trước mà làm, hoàn toàn không nghĩ mđiều đó sẽ gây nên
nhiều mâu thuẫn đối lập!* Tiêu nghĩ có nhiều bạn sẽ thắc mắc
nên Tiêu giải thích trước luôn nhé
------------...----------------..-----
Mọi chuyện diễn biến không giống với những gì Chu Cẩm nghĩ cho lắm, cô cứ tưởng khi đám vệ sĩ bước vào, điều đầu tiên làm là xông lên bắt lấy tên biến thái chết tiệt này chứ? Thế mà méo nào lại đứng như trời trồng rồi!
Cánh tay Chu Cẩm đang đánh Diệp Mặc bỗng nhiên khựng lại, ế, khoan đã.... sai sai à!!! Có gì đó sai sai à!!!
Đám người vệ sĩ vừa gọi... tổng giám đốc????
Chu Cẩm bỏ gối xuống, cô nhìn vào người Diệp Mặc vì bị đánh mà te tua xơ mướp...... cái này... gương mặt này....
"..."
Chời má, cái bản mặt quen dã man!
100% là thanh niên xuất hiện trên ti vi phần thi cuối rồi!
Tổng giám độc tập đoàn PJH đây chứ là ai nữa!!!!
Chu Cẩm bị sự phát hiện của mình dọa sợ... cô... chời má.... đánh lộn người rồi!!!
Chu Cẩm nhìn Diệp Mặc lặng thinh, biết chắc hắn nổi giận rồi, cô không nghĩ nhiều nữa, 36 kế.... chạy là thượng sách!!!!!
Chu Cẩm quăng gối sang một bên, quay đầu cong giò chạy ra ngoài, thật sự một khắc cũng không dám nhìn lại....
Đám vệ sĩ ngẩn ngơ trước hành động quái lạ của Chu Cẩm, nhưng ngay sau đó liền bỏ qua, nhanh chóng tiến đến đỡ Diệp Mặc dậy, hỏi:
- Tổng giám đốc, anh sao rồi?
Diệp Mặc với đống tóc xù trên đầu, nhìn hai ngườ vệ sĩ không nói, ánh mắt hắn hướng về phía cửa, nơi mà CHu Cẩm vừa chạy ra, sau đó cười...
Nàng ấy... dù là ở thế giới nào, trong hình dạng nào, có bị mất kí ức hay không... đều chỉ tin dùng một cách duy nhất!!!!!
Lần nào xấu hổ, mất mặt, cũng là dùng 36 kế tẩu thoát, hệt như con mèo vồ hụt con hổ, sợ nó quay lại cắn mà cong đuôi bỏ chạy!
Quả thật... vẫn đáng yêu như vậy!!!
Đám vệ sĩ : "..."
Hỏi bị bơ đẹp không nói, tự nhiên không trả lời ngồi cười là sao?
Bị đánh đến ngốc luôn rồi??
---------..-----..---------------..----
Chu Cẩm dùng hết sức bình sinh để chạy, lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc 23 năm cuộc đời dùng hết năng lực để chạy là thế nào!
Cô bây giờ mà thi cùng vận động viên điền kinh, có khi thắng thật cũng không chừng!
"..."
Cái tính nổ! Nổ từ cổ đại đến hiện đại cũng không chừa=)))
--..------------..--------------..-----
Sáng ngày hôm sau, Chu Cẩm vừa chạy thể dục về, liền nhìn thấy mẹ mình ngồi trên ghế, đang thong thả uống trà!
Chu Cẩm cười tinh nghịch, cô rón rén đi nhẹ nhàng về phía sau Trang Ngân, dùng hai tay che mắt bà, nói giọng ồm ồm:
- Là ai đây!!!!
Trang Ngân dù bị che mắt, nhưng vẫn biết thừa là ai, bà cười thầm, lên tiếng:
- Nhà này có bao nhiêu đực bao nhiêu cái chứ? Mẹ ngồi đây, chẳng lẽ còn không biết người đang nghịch ngợm đằng sau là ai à? - Cẩm nhi!
Chu Cẩm bị lộ, cô phồng má, thò đầu về phía trước, nhìn Trang Ngân, mở tay ra khỏi mắt bà, giận hờn nói:
- Sao mẹ lần nào cũng đoán ra nhỉ?
Trang Ngân cười thành tiếng, véo má đang phồng lên của cô, trả lời:
- Tiểu nha đầu, mẹ là mẹ con, còn chẳng biết giọng con thế nào à!!!
Chu Cẩm cười tinh nghịch, cô vòng tay ôm lấy cổ Trang Ngân, nói:
- Mẹ tinh nhất!!!!
Trang Ngân cũng ôm lấy tay cô, cười cong mắt. Hai người vui vẻ vô cùng.
Chợt nhớ ra cái gì đó, Trang Ngân vỗ vỗ tay Chu Cẩm, lên tiếng:
- Phải rồi, bố từ nước ngoài có gửi về một ít Chery đỏ của Mỹ, để ở trong bếp, dì Lý chắc là rửa sạch rồi, con vào ăn đi!
Dạo gần đây, Chu Lập ra nước ngoài tham dự đại hội võ thuật ở Brazil, thường rất hay gửi đồ bên ngoài về nhà!
Lần này, biết Chu Cẩm thích ăn nhất là Cherry, ông đặc biệt mua và gửi qua đường hàng không, để đưa về chỗ cô nhanh nhất!
Chu Cẩm reo lên, thơm lấy một bên má Trang Ngân rồi chạy vào bếp, thấy dì Lý đang rửa những quả Cherry mọng nước, cô lại gần, thò tay vào chôm lấy một quả, bỏ vào miệng.
Dì Lý có chút bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy Chu Cẩm, bà liền cười hiền dịu, lên tiếng nói:
- Cô chủ, Cherry này mới rửa một nước thôi! Cô ăn như vậy sẽ đau bụng đấy!
Cảm nhận vị Cherry lấp đầp khuôn miệng, Chu Cẩm cười đáp lại, trả lời:
- Được rồi, cháu ăn một quả thôi, không đau chết được đâu dì ạ! Phải rồi, con lên lầu trước, một lát dì đem ít Cherry lên cho con với nhé!
Nhận được sự đồng ý của dì Lý, Chu Cẩm bốc thêm một quả nữa ngậm vào miệng, rồi quay người hướng lên lầu.
Khi đi lướt qua bàn ăn, chợt thấy tờ báo để trên bàn, ánh mắt Chu Cẩm vô tình nhìn qua dòng chữ: Tập đoàn PJH kết hợp cùng công ty RS kí kết hợp đồng thực tập sinh!
Chu Cẩm trực tiếp nuốt trái Cherry xuống bụng, cô cầm tờ giấy báo lên, đọc qua một lượt.
Càng đọc, Chu Cẩm càng há hốc mồm, tập đoàn PJH chọn thực tập sinh của công ty mẹ cô sao?? Tức là... chọn đám thiết kế của cô đó hả?
Bị ý nghĩ này dọa sợ, Chu Cẩm vội cầm tờ báo ra ngoài phòng khách, cô đến chỗ mẹ mình, lên tiếng hỏi:
- Mẹ! Tập đoàn PJH kí hợp đồng thực tập sinh với công ty chúng ta sao? Từ lúc nào vậy?
Trang Ngân nhìn tờ báo trong tay Chu Cẩm, không nhanh không chậm trả lời:
- Hợp đồng từ trước đã chuẩn bị rồi, mới hôm qua, giám đốc bên đó liên hệ với mẹ, hợp đồng mới chính thức kí kết!
Chu Cẩm ngạc nhiên, nói:
- Không phải chọn thực tập sinh thông qua cuộc thi sao? Công ty chúng ta đâu có người thắng giải đâu?
Chu Cẩm vừa hỏi vừa nhận lấy ly nước từ tay hầu gái, cô đưa lên miệng uống luôn, lúc nãy ăn Cherry nên miệng có hơi ngọt. Chu Cẩm cứ thế uống nước.
- Con nói gì thế? Người thắng không phải là con sao?
------------...----------------..-----
Mọi chuyện diễn biến không giống với những gì Chu Cẩm nghĩ cho lắm, cô cứ tưởng khi đám vệ sĩ bước vào, điều đầu tiên làm là xông lên bắt lấy tên biến thái chết tiệt này chứ? Thế mà méo nào lại đứng như trời trồng rồi!
Cánh tay Chu Cẩm đang đánh Diệp Mặc bỗng nhiên khựng lại, ế, khoan đã.... sai sai à!!! Có gì đó sai sai à!!!
Đám người vệ sĩ vừa gọi... tổng giám đốc????
Chu Cẩm bỏ gối xuống, cô nhìn vào người Diệp Mặc vì bị đánh mà te tua xơ mướp...... cái này... gương mặt này....
"..."
Chời má, cái bản mặt quen dã man!
100% là thanh niên xuất hiện trên ti vi phần thi cuối rồi!
Tổng giám độc tập đoàn PJH đây chứ là ai nữa!!!!
Chu Cẩm bị sự phát hiện của mình dọa sợ... cô... chời má.... đánh lộn người rồi!!!
Chu Cẩm nhìn Diệp Mặc lặng thinh, biết chắc hắn nổi giận rồi, cô không nghĩ nhiều nữa, 36 kế.... chạy là thượng sách!!!!!
Chu Cẩm quăng gối sang một bên, quay đầu cong giò chạy ra ngoài, thật sự một khắc cũng không dám nhìn lại....
Đám vệ sĩ ngẩn ngơ trước hành động quái lạ của Chu Cẩm, nhưng ngay sau đó liền bỏ qua, nhanh chóng tiến đến đỡ Diệp Mặc dậy, hỏi:
- Tổng giám đốc, anh sao rồi?
Diệp Mặc với đống tóc xù trên đầu, nhìn hai ngườ vệ sĩ không nói, ánh mắt hắn hướng về phía cửa, nơi mà CHu Cẩm vừa chạy ra, sau đó cười...
Nàng ấy... dù là ở thế giới nào, trong hình dạng nào, có bị mất kí ức hay không... đều chỉ tin dùng một cách duy nhất!!!!!
Lần nào xấu hổ, mất mặt, cũng là dùng 36 kế tẩu thoát, hệt như con mèo vồ hụt con hổ, sợ nó quay lại cắn mà cong đuôi bỏ chạy!
Quả thật... vẫn đáng yêu như vậy!!!
Đám vệ sĩ : "..."
Hỏi bị bơ đẹp không nói, tự nhiên không trả lời ngồi cười là sao?
Bị đánh đến ngốc luôn rồi??
---------..-----..---------------..----
Chu Cẩm dùng hết sức bình sinh để chạy, lần đầu tiên cô cảm nhận sâu sắc 23 năm cuộc đời dùng hết năng lực để chạy là thế nào!
Cô bây giờ mà thi cùng vận động viên điền kinh, có khi thắng thật cũng không chừng!
"..."
Cái tính nổ! Nổ từ cổ đại đến hiện đại cũng không chừa=)))
--..------------..--------------..-----
Sáng ngày hôm sau, Chu Cẩm vừa chạy thể dục về, liền nhìn thấy mẹ mình ngồi trên ghế, đang thong thả uống trà!
Chu Cẩm cười tinh nghịch, cô rón rén đi nhẹ nhàng về phía sau Trang Ngân, dùng hai tay che mắt bà, nói giọng ồm ồm:
- Là ai đây!!!!
Trang Ngân dù bị che mắt, nhưng vẫn biết thừa là ai, bà cười thầm, lên tiếng:
- Nhà này có bao nhiêu đực bao nhiêu cái chứ? Mẹ ngồi đây, chẳng lẽ còn không biết người đang nghịch ngợm đằng sau là ai à? - Cẩm nhi!
Chu Cẩm bị lộ, cô phồng má, thò đầu về phía trước, nhìn Trang Ngân, mở tay ra khỏi mắt bà, giận hờn nói:
- Sao mẹ lần nào cũng đoán ra nhỉ?
Trang Ngân cười thành tiếng, véo má đang phồng lên của cô, trả lời:
- Tiểu nha đầu, mẹ là mẹ con, còn chẳng biết giọng con thế nào à!!!
Chu Cẩm cười tinh nghịch, cô vòng tay ôm lấy cổ Trang Ngân, nói:
- Mẹ tinh nhất!!!!
Trang Ngân cũng ôm lấy tay cô, cười cong mắt. Hai người vui vẻ vô cùng.
Chợt nhớ ra cái gì đó, Trang Ngân vỗ vỗ tay Chu Cẩm, lên tiếng:
- Phải rồi, bố từ nước ngoài có gửi về một ít Chery đỏ của Mỹ, để ở trong bếp, dì Lý chắc là rửa sạch rồi, con vào ăn đi!
Dạo gần đây, Chu Lập ra nước ngoài tham dự đại hội võ thuật ở Brazil, thường rất hay gửi đồ bên ngoài về nhà!
Lần này, biết Chu Cẩm thích ăn nhất là Cherry, ông đặc biệt mua và gửi qua đường hàng không, để đưa về chỗ cô nhanh nhất!
Chu Cẩm reo lên, thơm lấy một bên má Trang Ngân rồi chạy vào bếp, thấy dì Lý đang rửa những quả Cherry mọng nước, cô lại gần, thò tay vào chôm lấy một quả, bỏ vào miệng.
Dì Lý có chút bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy Chu Cẩm, bà liền cười hiền dịu, lên tiếng nói:
- Cô chủ, Cherry này mới rửa một nước thôi! Cô ăn như vậy sẽ đau bụng đấy!
Cảm nhận vị Cherry lấp đầp khuôn miệng, Chu Cẩm cười đáp lại, trả lời:
- Được rồi, cháu ăn một quả thôi, không đau chết được đâu dì ạ! Phải rồi, con lên lầu trước, một lát dì đem ít Cherry lên cho con với nhé!
Nhận được sự đồng ý của dì Lý, Chu Cẩm bốc thêm một quả nữa ngậm vào miệng, rồi quay người hướng lên lầu.
Khi đi lướt qua bàn ăn, chợt thấy tờ báo để trên bàn, ánh mắt Chu Cẩm vô tình nhìn qua dòng chữ: Tập đoàn PJH kết hợp cùng công ty RS kí kết hợp đồng thực tập sinh!
Chu Cẩm trực tiếp nuốt trái Cherry xuống bụng, cô cầm tờ giấy báo lên, đọc qua một lượt.
Càng đọc, Chu Cẩm càng há hốc mồm, tập đoàn PJH chọn thực tập sinh của công ty mẹ cô sao?? Tức là... chọn đám thiết kế của cô đó hả?
Bị ý nghĩ này dọa sợ, Chu Cẩm vội cầm tờ báo ra ngoài phòng khách, cô đến chỗ mẹ mình, lên tiếng hỏi:
- Mẹ! Tập đoàn PJH kí hợp đồng thực tập sinh với công ty chúng ta sao? Từ lúc nào vậy?
Trang Ngân nhìn tờ báo trong tay Chu Cẩm, không nhanh không chậm trả lời:
- Hợp đồng từ trước đã chuẩn bị rồi, mới hôm qua, giám đốc bên đó liên hệ với mẹ, hợp đồng mới chính thức kí kết!
Chu Cẩm ngạc nhiên, nói:
- Không phải chọn thực tập sinh thông qua cuộc thi sao? Công ty chúng ta đâu có người thắng giải đâu?
Chu Cẩm vừa hỏi vừa nhận lấy ly nước từ tay hầu gái, cô đưa lên miệng uống luôn, lúc nãy ăn Cherry nên miệng có hơi ngọt. Chu Cẩm cứ thế uống nước.
- Con nói gì thế? Người thắng không phải là con sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.