Chương 338: Bữa Sáng Ngọt Ngào!
PJH
18/11/2019
Những ngày sau đó, ngoài Chu Cẩm và Diệp
Mặc nghỉ ngơi tịnh dưỡng ra, thì hầu như ai cũng trở lại bình
thường, tất cả đều an toàn vượt qua mọi thứ.
Đáng thương nhất có lẽ là Khả Hân và Kiều Chính Vũ và Kiều Chính Nhu, họ bởi vì cuộc điện thoại ám chỉ không rõ ràng của Nghê Thiên mà nhanh chóng quay về, nhưng khi về tới thì mọi chuyện đã xong cả rồi.
Cái gì mà phép thuật, thần tiên, đánh nhau gì gì đó đều đã được giải quyết xong xuôi rồi!
Khả Hân nghe Diệp Mặc trần thuật lại mà còn hoảng sợ, những người khác cũng ngạc nhiên không kém.
Họ không ngờ đằng sau sự bất tỉnh của Diệp Mặc và Chu Cẩm lại là cả một câu chuyện và trận đấu quyết liệt đến vậy!!
Vì rất lo lắng cho Chu Cẩm, nên Khả Hân quyết định ở lại vài hôm, còn hai người kia thì vẫn phải quay lại xưởng chế tạo làm việc.
Nằm trong phòng bệnh, Chu Cẩm đã ngủ li bì suốt 3 ngày, trừ những lúc cô dậy để ăn và đi vệ sinh thì hầu như xong việc sẽ trở lại ngủ ngay. Không để lãng phí giây phút nào cả!
Cũng không thể trách cô được, Triết Như chỉ sử dụng chân thân để kích hoạt khả năng mở cổng và duy trì nó thôi mà phải ngủ mất nguyên một ngày để hồi phục năng lượng, cô đây vừa lấy lại kí ức, vừa lấy lại sức mạnh và chân thân, không kịp thích ứng cũng là chuyện bình thường.
Để đẩy nhanh hiệu quả thích ứng, Chu Cẩm cần đủ thời gian ngủ để các kí ức được sắp xếp lại cho hoàn thiện và chân thân cũng ổn định hơn, đảm bảo không gây ra tác dụng phụ gì sau khi phục hồi.
Diệp Mặc thì tốt hơn một chút, hắn đơn giản chỉ là bị liên kết với Chu Cẩm, nên chân thân không bị ảnh hưởng quá nhiều, nghỉ ngơi hơn một ngày là khỏi.
Khó hiểu nhất, chính là cách cư xử của đám người Hướng Hàm khi họ thay phiên nhau chăm sóc Chu Cẩm.
Lúc nào bên cạnh giường Chu Cẩm cũng có ít nhất hai người canh gác, khi nào có người đi thì kẻ khác sẽ đến thay, quyết không rời cô nửa bước.
Hà Thâm cùng Nghê Thiên thì lắc đầu ngao ngán, sau vụ việc lần trước, lần này họ bảo vệ Chu Cẩm thật sự rất chặt chẽ, đến nỗi đi vệ sinh cũng phải đi theo vào, thật không hiểu nổi họ sợ cái gì luôn?
Trên dưới Diệp gia đã được Diệp Mặc tăng cường nhân lực bảo vệ rồi, đếm sơ sơ cũng đến hàng trăm vệ sĩ, người ngoài nhìn vào có khi còn tưởng nhà bị xã hội đen chiếm đóng cũng không chừng!
Nhưng mà... họ vẫn cứ lo lắng!!
Tư duy của con gái, đôi khi.... thật là khó hiểu!!!
Hôm nay, Hướng Hàm đến công ty từ sớm, cô và Triết Như cùng giải quyết một số công việc bị tích tụ trong những ngày nghỉ ngơi vừa qua, mọi chuyện ở nhà, đã có Tử Hân và Giả Na làm thay.
Khả Hân vốn tính đợi Chu Cẩm tỉnh táo hẳn sẽ dành chút thời gian nói chuyện với cô, nhưng bên xưởng quá nhiều việc, hai kẻ sinh đôi kia thì kêu réo cô về nhanh, trong khi đó, Chu Cẩm lại cần nhiều thời gian để ổn định lại thân thể, không còn cách nào tốt hơn, Khả Hân chỉ ở ráng được 2 3 ngày rồi đi.
KHoảng thời gian này Diệp Mặc không đến công ty, hắn dành toàn bộ thời gian để nhanh chóng tịnh dưỡng và chăm sóc cho Chu Cẩm, đến nỗi từng bữa ăn cũng ngồi cạnh giường cô vừa nhìn vừa ăn mới an tâm.
Mọi công việc vứt hết lại cho Nghê Thiên và Triết Hạn lo, Hà Thâm thì bù đầu bù cổ với công việc bên tập đoàn chính, thế là mọi người lại bận rộn quay trở lại cuộc sống ở hiện đại của mình.
Mới sáng, Tử Hân đã nấu một nồi cháo thịt bò thơm phức, cô múc một chén bưng vào cho Chu Cẩm, lúc đang nói chuyện với cô, thì Diệp Mặc đột nhiên đi vào.
Tử Hân vội biết điều lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, căn dặn người hầu đừng ra vào, để lại không gian riêng cho hai người.
Lâu như vậy mới gặp lại nhau, nhớ ra nhau, khoẳng cách đã cướp đi của hai người nhiều thứ, bây giờ... chắc bọn họ có rất nhiều điều muốn nói. Không nên ai làm phiền sẽ tốt hơn!
Ngồi trong phòng, Diệp Mặc nhìn Chu Cẩm đang ăn cháo nóng mà ngây người, hắn đã bao lâu chưa thấy vẻ mặt điềm tĩnh đó của cô rồi, nào còn là khuôn mặt hay cau có và gắt gỏng như trước đây nữa chứ?
Chu Cẩm bị anh nhìn có chút không thoải mái, cô cười thầm lên tiếng;
- Anh ngồi xuống đi! Đứng như vậy nhìn chằm chằm người khác ăn là bất lịch sự ở thời đại của em đấy!
Ở cổ đại, ngoài chủ tử được ngồi ghế ăn, những nô tỳ nha hoàn nói chung đều phải đứng nhìn từ xa, không được phép ngồi gần, sau khi chủ nhân ăn xong mới được phép lui xuống tự giải quyết bữa cơm của mình.
Nhưng ở hiện đại thì khác, thời đại bình đẳng lên ngôi, người người bằng nhau ở cả địa vị và thân phận, chẳng còn phân biệt như lúc xưa nữa.
Diệp Mặc thuận thế ngồi xuống, anh thấy tay cầm chén cháo của Chu Cẩm có chút đỏ, có lẽ do chén cháo đó quá nóng, nghĩ rồi, Diệp Mặc đưa tay giành lấy chén cháo, nói;
- Để anh đút em ăn!
Chu Cẩm lúc đầu có chút bất ngờ trước hành động của anh, nhưng sau khi nghe anh nói như vậy, tâm trạng không hiểu sao lại thấy tốt hơn hẳn, cô cười nham nhở, gật đầu.
Diệp Mặc rất cẩn thận múc từng muỗng cháo nhỏ, còn thổi thổi cho nguội đi, sau đó mới đưa cho Chu Cẩm ăn.
Cô cười cong mắt nhìn anh dè dặt như vậy, lần đầu tiên trong đời thấy Tứ a ca nổi tiếng kiêu ngạo múc cháo còn thổi cháo cho cô ăn đấy, hạnh phúc quá đi!!
Chu Cẩm vừa cười vừa há miệng bắt lấy thìa cháo trên tay Diệp Mặc.
Sau khi thấy cô ăn xong muỗng đầu tiên, Diệp Mặc lại múc thêm một muỗng nữa, tiếp tục quá trình thổi nguội rồi mới đưa tới miệng Chu Cẩm.
Cứ như vậy, một người múc, một người ăn, chén cháo ngon lành nhanh chóng vơi đi.
Đáng thương nhất có lẽ là Khả Hân và Kiều Chính Vũ và Kiều Chính Nhu, họ bởi vì cuộc điện thoại ám chỉ không rõ ràng của Nghê Thiên mà nhanh chóng quay về, nhưng khi về tới thì mọi chuyện đã xong cả rồi.
Cái gì mà phép thuật, thần tiên, đánh nhau gì gì đó đều đã được giải quyết xong xuôi rồi!
Khả Hân nghe Diệp Mặc trần thuật lại mà còn hoảng sợ, những người khác cũng ngạc nhiên không kém.
Họ không ngờ đằng sau sự bất tỉnh của Diệp Mặc và Chu Cẩm lại là cả một câu chuyện và trận đấu quyết liệt đến vậy!!
Vì rất lo lắng cho Chu Cẩm, nên Khả Hân quyết định ở lại vài hôm, còn hai người kia thì vẫn phải quay lại xưởng chế tạo làm việc.
Nằm trong phòng bệnh, Chu Cẩm đã ngủ li bì suốt 3 ngày, trừ những lúc cô dậy để ăn và đi vệ sinh thì hầu như xong việc sẽ trở lại ngủ ngay. Không để lãng phí giây phút nào cả!
Cũng không thể trách cô được, Triết Như chỉ sử dụng chân thân để kích hoạt khả năng mở cổng và duy trì nó thôi mà phải ngủ mất nguyên một ngày để hồi phục năng lượng, cô đây vừa lấy lại kí ức, vừa lấy lại sức mạnh và chân thân, không kịp thích ứng cũng là chuyện bình thường.
Để đẩy nhanh hiệu quả thích ứng, Chu Cẩm cần đủ thời gian ngủ để các kí ức được sắp xếp lại cho hoàn thiện và chân thân cũng ổn định hơn, đảm bảo không gây ra tác dụng phụ gì sau khi phục hồi.
Diệp Mặc thì tốt hơn một chút, hắn đơn giản chỉ là bị liên kết với Chu Cẩm, nên chân thân không bị ảnh hưởng quá nhiều, nghỉ ngơi hơn một ngày là khỏi.
Khó hiểu nhất, chính là cách cư xử của đám người Hướng Hàm khi họ thay phiên nhau chăm sóc Chu Cẩm.
Lúc nào bên cạnh giường Chu Cẩm cũng có ít nhất hai người canh gác, khi nào có người đi thì kẻ khác sẽ đến thay, quyết không rời cô nửa bước.
Hà Thâm cùng Nghê Thiên thì lắc đầu ngao ngán, sau vụ việc lần trước, lần này họ bảo vệ Chu Cẩm thật sự rất chặt chẽ, đến nỗi đi vệ sinh cũng phải đi theo vào, thật không hiểu nổi họ sợ cái gì luôn?
Trên dưới Diệp gia đã được Diệp Mặc tăng cường nhân lực bảo vệ rồi, đếm sơ sơ cũng đến hàng trăm vệ sĩ, người ngoài nhìn vào có khi còn tưởng nhà bị xã hội đen chiếm đóng cũng không chừng!
Nhưng mà... họ vẫn cứ lo lắng!!
Tư duy của con gái, đôi khi.... thật là khó hiểu!!!
Hôm nay, Hướng Hàm đến công ty từ sớm, cô và Triết Như cùng giải quyết một số công việc bị tích tụ trong những ngày nghỉ ngơi vừa qua, mọi chuyện ở nhà, đã có Tử Hân và Giả Na làm thay.
Khả Hân vốn tính đợi Chu Cẩm tỉnh táo hẳn sẽ dành chút thời gian nói chuyện với cô, nhưng bên xưởng quá nhiều việc, hai kẻ sinh đôi kia thì kêu réo cô về nhanh, trong khi đó, Chu Cẩm lại cần nhiều thời gian để ổn định lại thân thể, không còn cách nào tốt hơn, Khả Hân chỉ ở ráng được 2 3 ngày rồi đi.
KHoảng thời gian này Diệp Mặc không đến công ty, hắn dành toàn bộ thời gian để nhanh chóng tịnh dưỡng và chăm sóc cho Chu Cẩm, đến nỗi từng bữa ăn cũng ngồi cạnh giường cô vừa nhìn vừa ăn mới an tâm.
Mọi công việc vứt hết lại cho Nghê Thiên và Triết Hạn lo, Hà Thâm thì bù đầu bù cổ với công việc bên tập đoàn chính, thế là mọi người lại bận rộn quay trở lại cuộc sống ở hiện đại của mình.
Mới sáng, Tử Hân đã nấu một nồi cháo thịt bò thơm phức, cô múc một chén bưng vào cho Chu Cẩm, lúc đang nói chuyện với cô, thì Diệp Mặc đột nhiên đi vào.
Tử Hân vội biết điều lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, căn dặn người hầu đừng ra vào, để lại không gian riêng cho hai người.
Lâu như vậy mới gặp lại nhau, nhớ ra nhau, khoẳng cách đã cướp đi của hai người nhiều thứ, bây giờ... chắc bọn họ có rất nhiều điều muốn nói. Không nên ai làm phiền sẽ tốt hơn!
Ngồi trong phòng, Diệp Mặc nhìn Chu Cẩm đang ăn cháo nóng mà ngây người, hắn đã bao lâu chưa thấy vẻ mặt điềm tĩnh đó của cô rồi, nào còn là khuôn mặt hay cau có và gắt gỏng như trước đây nữa chứ?
Chu Cẩm bị anh nhìn có chút không thoải mái, cô cười thầm lên tiếng;
- Anh ngồi xuống đi! Đứng như vậy nhìn chằm chằm người khác ăn là bất lịch sự ở thời đại của em đấy!
Ở cổ đại, ngoài chủ tử được ngồi ghế ăn, những nô tỳ nha hoàn nói chung đều phải đứng nhìn từ xa, không được phép ngồi gần, sau khi chủ nhân ăn xong mới được phép lui xuống tự giải quyết bữa cơm của mình.
Nhưng ở hiện đại thì khác, thời đại bình đẳng lên ngôi, người người bằng nhau ở cả địa vị và thân phận, chẳng còn phân biệt như lúc xưa nữa.
Diệp Mặc thuận thế ngồi xuống, anh thấy tay cầm chén cháo của Chu Cẩm có chút đỏ, có lẽ do chén cháo đó quá nóng, nghĩ rồi, Diệp Mặc đưa tay giành lấy chén cháo, nói;
- Để anh đút em ăn!
Chu Cẩm lúc đầu có chút bất ngờ trước hành động của anh, nhưng sau khi nghe anh nói như vậy, tâm trạng không hiểu sao lại thấy tốt hơn hẳn, cô cười nham nhở, gật đầu.
Diệp Mặc rất cẩn thận múc từng muỗng cháo nhỏ, còn thổi thổi cho nguội đi, sau đó mới đưa cho Chu Cẩm ăn.
Cô cười cong mắt nhìn anh dè dặt như vậy, lần đầu tiên trong đời thấy Tứ a ca nổi tiếng kiêu ngạo múc cháo còn thổi cháo cho cô ăn đấy, hạnh phúc quá đi!!
Chu Cẩm vừa cười vừa há miệng bắt lấy thìa cháo trên tay Diệp Mặc.
Sau khi thấy cô ăn xong muỗng đầu tiên, Diệp Mặc lại múc thêm một muỗng nữa, tiếp tục quá trình thổi nguội rồi mới đưa tới miệng Chu Cẩm.
Cứ như vậy, một người múc, một người ăn, chén cháo ngon lành nhanh chóng vơi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.