Chương 339: Liếm Cháo!
PJH
18/11/2019
Sau khi ăn xong chén cháo nóng ngon lành, Diệp Mặc rót cho cô một
cốc nước ấm, thuận tay lấy chiếc khăn đưa cô lau miệng.
Chu Cẩm uống nước, rồi đưa khăn lên lau, thế mà không biết cô lau kiểu gì, lại dính vài vệt cháo lên trên mặt, càng lau càng trây ra nhiều hơn.
Diệp Mặc buồn cười nhìn cô, anh đưa tay lên chỉ má mình, nói;
- Ở chỗ này này, em lau đi!
Chu Cẩm nhìn theo hướng tay anh, chà sát mặt mình với chiếc khăn, nhưng hình như không thể nào làm được.
Diệp Mặc nhìn tay cô càng lau càng loạn, anh bất đắc dĩ lắc đầu, cúi người về phía trước, đưa tay năm lấy tay đang cầm chiếc khăn của cô.
Chu Cẩm cứ nghĩ là Diệp Mặc muốn cầm tay chỉ cô chỗ vết cháo, nhưng không ngờ, anh chỉ giữ tay cô mà thôi, còn mặt thì đưa sát tới chỗ má cô.
Lúc Chu Cẩm còn đang thắc mắc không biết anh định làm gì thì đột nhiên Diệp Mặc cười nham hiểm, hắn áp sát má cô, rồi lè lưỡi ra liếm vết cháo trên mặt.
Má truyền đến cảm xúc nóng hổi, cùng xúc cảm mềm mại của lưỡi Diệp Mặc, Chu Cẩm hoảng hốt rụt cổ lại, mặt cô đỏ bừng như trái táo chín, nói lắp bắp;
- Anh.... anh mới làm cái gì thế?
Diệp Mặc nhìn bộ dạng xấu hổ ngàn năm như một của cô, cười thầm trả lời:
- Lau vết cháo cho em!
Chu Cẩm trợn mắt, cô nói lớn;
- Cái gì mà lau chứ, anh... anh rõ ràng là.... là liếm má của em!
Diệp Mặc nhìn bộ dạng đáng yêu hết nấc này của cô, không chịu nổi mà nổi cơn trêu ghẹo:
- Cũng không phải là lau sạch vết cháo rồi đó à?
Chu Cẩm phồng miệng, cô nói;
- Gì chứ.... anh..... bắt nạt em! Em đang dưỡng thương đấy! Anh... lại còn làm như thế! Lần sau không cho anh đút cháo nữa!
Diệp Mặc cúi đầu, nhìn vào mắt Chu Cẩm:
- Chẳng lẽ em không thích anh làm vậy?
Đừng tưởng anh không thấy,đằng sau vẻ xấu hổ đó của cô là cả một bầu trời hạnh phúc vui sướng!!!
Thích!! ĐƯơng nhiên thích! Cực thích anh làm vậy luôn đấy! - Đó là nỗi lòng của Chu Cẩm cô hiện giờ.
Nhưng cô chỉ dám để trong lòng, không dám nói ra, quá mất mặt đi!!
- Em mới không thích! - Chu Cẩm bướng bỉnh cãi lại.
Chu Cẩm uống nước, rồi đưa khăn lên lau, thế mà không biết cô lau kiểu gì, lại dính vài vệt cháo lên trên mặt, càng lau càng trây ra nhiều hơn.
Diệp Mặc buồn cười nhìn cô, anh đưa tay lên chỉ má mình, nói;
- Ở chỗ này này, em lau đi!
Chu Cẩm nhìn theo hướng tay anh, chà sát mặt mình với chiếc khăn, nhưng hình như không thể nào làm được.
Diệp Mặc nhìn tay cô càng lau càng loạn, anh bất đắc dĩ lắc đầu, cúi người về phía trước, đưa tay năm lấy tay đang cầm chiếc khăn của cô.
Chu Cẩm cứ nghĩ là Diệp Mặc muốn cầm tay chỉ cô chỗ vết cháo, nhưng không ngờ, anh chỉ giữ tay cô mà thôi, còn mặt thì đưa sát tới chỗ má cô.
Lúc Chu Cẩm còn đang thắc mắc không biết anh định làm gì thì đột nhiên Diệp Mặc cười nham hiểm, hắn áp sát má cô, rồi lè lưỡi ra liếm vết cháo trên mặt.
Má truyền đến cảm xúc nóng hổi, cùng xúc cảm mềm mại của lưỡi Diệp Mặc, Chu Cẩm hoảng hốt rụt cổ lại, mặt cô đỏ bừng như trái táo chín, nói lắp bắp;
- Anh.... anh mới làm cái gì thế?
Diệp Mặc nhìn bộ dạng xấu hổ ngàn năm như một của cô, cười thầm trả lời:
- Lau vết cháo cho em!
Chu Cẩm trợn mắt, cô nói lớn;
- Cái gì mà lau chứ, anh... anh rõ ràng là.... là liếm má của em!
Diệp Mặc nhìn bộ dạng đáng yêu hết nấc này của cô, không chịu nổi mà nổi cơn trêu ghẹo:
- Cũng không phải là lau sạch vết cháo rồi đó à?
Chu Cẩm phồng miệng, cô nói;
- Gì chứ.... anh..... bắt nạt em! Em đang dưỡng thương đấy! Anh... lại còn làm như thế! Lần sau không cho anh đút cháo nữa!
Diệp Mặc cúi đầu, nhìn vào mắt Chu Cẩm:
- Chẳng lẽ em không thích anh làm vậy?
Đừng tưởng anh không thấy,đằng sau vẻ xấu hổ đó của cô là cả một bầu trời hạnh phúc vui sướng!!!
Thích!! ĐƯơng nhiên thích! Cực thích anh làm vậy luôn đấy! - Đó là nỗi lòng của Chu Cẩm cô hiện giờ.
Nhưng cô chỉ dám để trong lòng, không dám nói ra, quá mất mặt đi!!
- Em mới không thích! - Chu Cẩm bướng bỉnh cãi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.