Phượng Hoàng Lửa

Chương 128: Buổi Tiệc!

PJH

02/11/2019

Chu Kiệt Luân như lời hứa dắt Chu Cẩm đi ăn ở một nhà hàng sang trọng, sau đó, anh lại dẫn cô đến một shop bán lễ phục, chọn cho cô một bộ váy màu tím xinh đẹp, anh còn muốn Chu Cẩm tạo kiểu tóc nhưng cô sống chết từ chối, muốn để tóc dài bình thường.

Chu Kiệt Luân đành chiều theo ý của cô, rồi hai người cùng nhau đến dự buổi tiệc.

Chu Cẩm bước xuống xe, thuận tay đóng cửa lại, nhưng khi cô thấy Chu Kiệt Luân giao chìa khóa xe cho tài xế riêng thì cô ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh không lái xe về? Đừng nói là anh muốn vào dự tiệc cùng em luôn nhá??

Chu Kiệt Luân làm một mặt lưu manh, giả vờ như mình thật sự quên mất điều gì đó, trả lời:

- Hình như anh quên nói với em, bữa tiệc này là bữa tiệc lớn, vậy nên.... anh cũng được mời đến dự.

Chu Cẩm: "...."

Anh hai của cô chắc chắn là chơi cô mà, làm gì có chuyện ở cùng nhau ăn cơm hai tiếng đồng hồ mà quên nói với cô, quên thế méo nào được!

Anh nhà người ta tính toán thì chỉ tính toán với người ngoài, còn anh hai nhà cô, dành cả thanh xuân chỉ để tính toán em gái mình!!!!!

Thanh niên chơi khăm em gái của năm =))))

Hai người cùng bước vào buổi tiệc, trai tài gái sắc, nhất thời làm mọi người chú ý.

Chu Kiệt Luân thấy người đó dần tiến tới mình, anh vội vàng "bỏ rơi" Chu Cẩm, muốn chạy thoát thân.

Nhưng Chu Cẩm đâu dễ để anh chạy như vậy, cô túm lấy góc áo vest anh, nói:

- Anh hai à, chạy như vậy không đáng mặt nam nhi đâu!

Nói rồi, cô đưa tay vẫy vẫy, nói lớn:

- Chị Phù Dung, em ở đây!!!!!

Chu Kiệt Luân nhíu mày, nhìn em gái mình, cắn răng nói:

- Chu Cẩm, em đừng có làm bậy!

Chu Cẩm nhìn anh, nghiêng đầu nói:

- Anh hai à, thanh xuân của con gái có hạn, chị Phù Dung đợi anh đã 10 năm rồi, anh còn tính để chị ấy đợi tới bao giờ? Thanh Xuân của con gái có bao nhiêu cái 10 năm chứ???

Phù Dung và Chu Kiệt Luân cùng bằng tuổi nhau, hai người đều 34 tuổi, cả nhà cô, thậm chí là cả đất nước Trung Quốc không ai là không biết nhà thiết kế thời trang Tước Phù Dung nổi tiếng thế giới này thích Chu Kiệt Luân.

Anh cô từng là ca sĩ của một nhóm nhạc đình đám ở Hàn Quốc, nhưng đã giải nghệ cách đây 6 năm, và thành lập công ty đào tạo ca sĩ riêng.

Chuyện tình của hai người từng làm rúng động showbiz một thời gian khá dài nhưng cuối cùng lại chẳng thể đi về đâu.

Cô biết anh trai mình có tình cảm với chị Phù Dung, nhưng anh không thừa nhận, bởi vì giữa cả hai người luôn có một khoảng các rất lớn, cô không biết khoảng cách đó là gì, nhưng cô không muốn Chu Kiệt Luân giống như mình, càng không giống anh mười năm trước, bỏ lỡ chị ấy thêm một lần nữa.

Cô liếc mắt đến ngực trái anh, nói nhỏ:

- Anh à, anh từng nói với em phải hỏi xem trái tim mình đối với người đó là như thế nào, vậy thì bây giờ em cũng cho lại anh một lời khuyên, đừng trốn tránh nữa, anh tự đặt tay lên tim mình và hỏi thật lòng xem? Chỗ trống đó chỉ chứa mình được Tước Phù Dung thôi đúng không?

Chu Kiệt Luân nhìn cô, đáy mắt sâu thêm mấy phần, anh chợt nhận ra, cô em gái hay ngỗ nghịch lúc trước từ khi nào đã có thể nói trôi chảy những chuyện như thế này rồi!

Con bé rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà sự thay đổi, sự trưởng thành lại lớn đến thế.



Mắt thấy Tước Phù Dung đã đi tới, cô cười mỉm, nói:

- Chị Phù Dung, hôm nay chị cũng đến đây à?

Tước Phù Dung cười xinh đẹp đáp lại cô:

- Đúng vậy, chị được mẹ em mời tới!

Mặc dù nhìn Phù Dung nhưng Chu Cẩm luôn cảm thấy ánh mắt chị ấy đặt trên người anh trai cô.

Chu Cẩm nói vài câu lấy lệ, rồi liền kiếm cớ đi vệ sinh mà chuồn mất, lúc đi còn không quên húc tay của Chu Kiệt Luân, tránh tầm nhìn Tước Phù Dung mà nói thầm:

- Đừng nói em keo kiệt, em đã tạo cơ hội cho anh rồi đấy! Lần này anh còn không nắm bắt được, vậy thì sau này đừng hối hận!

Sau khi Chu Cẩm vọt đi, Chu Kiệt Luân hít thở, chuyển đổi lại khuôn mặt nghiên nghị như bình thường, quay sang nói với Tước Phù Dung:

- Là mẹ anh mời em tới sao?

Phù Dung gật đầu, đáp:

- Phải! Bác có ý định muốn em đến RS làm việc, em vẫn còn lưỡng lự nên mới tới đây tham dự xen thử thế nào!

Chu Kiệt Luân gật đầu, không tự nhiên mà cầm ly rượu trên bàn, Tước Phù Dung thấy vậy liền cắn môi, nói:

- Nhưng mà..... bây giờ, em có quyết định rồi!

Chu Kiệt Luân nhướng mày, đặt lại ly rượu xuống bàn:

- Quyết định gì?

Tước Phù Dung cười ngọt ngào nhìn anh, nói:

- Em sẽ đồng ý, bởi vì..... ở đây có người em cần theo đuổi!

Chu Kiệt Luân im lặng nhìn cô, đáy mắt không gợn sóng. Phù Dung nói xong thì cũng xấu hổ, cộng thêm việc thấy anh không có phản ứng gì, vội cúi đầu xoay người muốn đi, nhưng lúc này cánh tay liền bị người đằng sau giữ lại, cô nghe thấy giọng anh, vô cùng trầm ấm:

- Câu đó.... phải đổi ngược lại là anh nói mới đúng!

Tước Phù Dung cười, Chu Kiệt Luân ở đằng sau cũng cười, cả hai người vô ý không biết mà trở thành một cảnh đẹp cho người thứ ba đứng phía ngoài cười theo.

Chu Cẩm dựa đầu vào tường, nghiêng đầu nhìn cảnh đẹp ý vui trước mắt, cô cũng cảm thấy vui lây cho anh trai mình, cuối cùng thì... anh cô cũng đã dũng cảm đối mặt rồi, không biết bao giờ, cô mới được như anh, dũng cảm đứng trước mặt người mình thích, nói ra hết mọi chuyện...

Chu Cẩm đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, nói với người ta hay đến thế nhưng chính bản thân cô lại không làm được!

Đột nhiên, một cơn gió lùa phía sau cô, Chu Cẩm cảm nhận được một thứ gì đó đi ngang qua mình, cô quay đầu, lên tiếng:

- Là ai?

Chu Cẩm đứng ở một góc tưởng phía sau khán đài, nên ở đây gần như rất ít người qua lại.

Một chiếc bóng lướt qua phía cuối hành lang, Chu Cẩm nhíu mày, liền đi theo.

Nhưng đi được một đoạn cô liền mất dấu, bây giờ cô mới nhìn lại nơi cô đang đứng, đây... không phải là hành lang tầng thứ sáu hay sao???



Phía trước mặt cô chính là cửa thoát hiểm, không biết vì lý do gì, mà trong người cô như có thứ gì đó thôi thúc cô mở cánh cửa ấy ra, cô đưa tay đẩy cửa, liền nhìn thấy bậc thang dài.

Chu Cẩm nhìn cô gái đứng phía dưới cầu thang ấy, cô gái mặc một bộ đồ màu đỏ sáng rực rỡ, đôi mắt phượng hẹp dài, chiếc mũi cao thon gọn, đôi môi đỏ hồng, cả người toát ra khí chất hồng trần.

Chu Cẩm nhíu mày, lên tiếng gọi:

- Mạc Tĩnh?

Cô gái đứng phía dưới kia cười, nụ cười cô xinh đẹp vô cùng, có thể làm khuynh đảo chúng sinh.

- Chu Cẩm, là ta, đến lúc quay lại rồii!

Chu Cẩm giật mình, tại sao Mạc Tĩnh có thể ở đây được chứ? Có phải do cô tưởng tượng ra hay không?

Nghĩ rồi, Chu Cẩm lao tới cửa thoát hiểm, muốn ra ngoài, nhưng khi cô đẩy, cánh cửa như dính keo mà không thể mở ra được.

Chu Cẩm buông nắm cửa ra, quay lại nhìn Mạc Tĩnh, nói:

- Hàn Mạc Tĩnh, đây là nhà của tôi, là thế giới của tôi, cô không thể nào xuất hiện ở đây được!

Mạc Tĩnh bình thản nhìn cô, đôi mắt u buồn, đáp:

- Chu Cẩm, ta đến đón ngươi, ngươi không thể ở lại đây được!

Chu Cẩm nhíu mày, hỏi:

- Đây là thế giới mà tôi nên sống, là nơi mà tôi đáng lẽ phải sống, tại sao tôi lại không ở đây được chứ?

Mạc Tĩnh nhìn cô, lên tiếng:

- Ngươi quên rồi sao? Lời hứa với ta?

Chu Cẩm đột nhiên nghĩ đến gì đó, lời hứa? Cô đã từng hứa với Mạc Tĩnh...... rằng cô sẽ sống thật tốt, sẽ thay cô ấy, thay mẹ cô ấy trả thù tất cả những người đã làm họ ra nông nỗi này.

Mạc Tĩnh tiếp tục lên tiếng:

- Cô đi rồi, cuộc đời của tôi, sẽ phải như thế nào? Chu Cẩm, cô phải quay về, sứ mệnh của tôi còn chưa xong, nhiệm vụ của cô cũng chưa hoàn thành!

Chu Cẩm nhíu mày, nói:

- Nhiệm vụ gì chứ, sứ mệnh gì chứ? Tôi không muốn làm,tôi sẽ không quay lại đâu... cuộc đời của tôi ở đây phải làm sao chứ?

Mạc Tĩnh cười:

- Cô sẽ quay về lại đây thôi, nhưng trước hết cô phải làm xong nhiệm vụ của mình đã.

Chu Cẩm lắc đầu, dù cho cô thật sự rất muốn quay về đó, nhưng không thể là bây giờ được, cô chỉ vừa mới trở về thôi, chỉ vừa.... gặp lại gia đình của cô thôi.... cô chỉ vừa thấy anh trai cô hạnh phúc, tất cả chỉ vừa mới bắt đâu mà thôi. Cô cứ như thế mà quay lại ư? Không thể được!

Nói rồi, xung quanh Chu Cẩm đột nhiên hiện lên những gợn sóng màu xanh, không gian đều biến thành một màu trắng tinh, cô chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, và rồi.... cô ngất xuống đất, ngã lăn xuống cầu thang, hoàn toàn hòa vào một với Hàn Mạc Tĩnh.

Trong không gian còn một mình Chu Cẩm cùng với tiếng nói vang vọng của Hàn Mạc Tĩnh:

- Xin lỗi, Chu Cẩm, nhưng cô nhất định phải thực hiện được sứ mệnh của tôi! Nhất định phải hoàn thành sứ mệnh của Phượng Hoàng Lửa!

Tất cả biến mất.......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook