Chương 129: Quay Về!
PJH
02/11/2019
Trước khi Tiêu viết chap, Tiêu sẽ trả lời bình luận của bạn @Nha Mân ở chap 25 nhé!
Bạn có nói là một gia đình thì làm sao con có quyền hơn cha được, phi lý quá!
Cái này, có lẽ bạn không biết rồi, thời Trung Quốc cổ đại khác hoàn toàn với hiện đại. Và mình nhấn mạnh là Trung Quốc cổ đại nhé. Thời xưa người ta không quan niệm như Việt Nam mình người lớn tuổi là có quyền đâu, mà họ cho rằng người có thân phận có địa vị cao thì mới có quyền làm mọi việc.
Các bạn xem nhiều phim cổ trang Trung Quốc các bạn sẽ thấy, vua có thể đăng cai ở 15 tuổi, có thể 10 tuổi thậm chí là nhỏ hơn nữa, vậy thì vì sao những vị vua như vậy lại có thể lên đứng đầu một nước trong khi còn vô số những người lớn tuổi, thông minh khác. Cái đó gọi là thân phận.
Vua được ban cho mọi thứ, và không một ai dám chống đối lại cả, kể cả là Hoàng Thái Hậu, mặc dù lớn tuổi hơn hoàng thượng, nhưng tuyệt đối sẽ không thể tham dự vào chuyện của hoàng thượng, càng không có quyền thay đổi quyết định của hoàng thượng.
Trong Hàn gia, người lớn tuổi nhất là Hàn Mạc Chinh, đúng, phận làm con cái đương nhiên nhỏ tuổi hơn nhưng mà, mình cũng đã ghi rõ rằng Hàn Mạc Tĩnh là đích tôn trưởng nữ Hàn gia, được ghi trong chiếu họ Hàn, điều đó có nghĩa, cô là người lớn nhất Hàn gia, là người được trao đủ mọi quyền để lộng hành nhất.
Lâm Mạc Chí từng được Hàn Mạc Chinh thừa nhận là đích tôn nhưng không hề được ghi trong chiếu Hàn gia như Mạc Tĩnh, vì vậy không được công nhận như cô.
Còn Mạc Tĩnh, việc ghi tên đích tôn trưởng nữ là thể hiện quyền lớn nhất của một gia tộc, điều đó đồng nghĩa với việc cô chính là đại diện của cả Hàn gia, là "vua" của gia tộc đó.
Nếu như các bạn lên hỏi thầy cô mình dạy môn Lịch Sử á, về văn hóa Trung Quốc cổ đại, mình cá với mọi người luôn, là có như vậy đấy! Vì Trung Quốc cổ đại là thế giới thuộc quyền mà (lệ thuộc vào quyền lực ấy).
Vì vậy, mình không nghĩ chi tiết này quá phi lý như bạn nói đâu nhé, và mình cũng sẽ không sửa chỗ này lại.
Cảm ơn bạn @Nha Mân đã đóng góp cho truyện, rất mong bạn sẽ ủng hộ truyện của Tiêu nhiều hơn, Cằm xăm mi ta!!!!!
Nhân đây, Tiêu cũng có chuyện thông báo với mọi người, vì ngại mọi người sẽ không thích đọc những bình luận như này, nên Tiêu định sẽ gom các bình luận lại với nhau, rồi sau đó lập một chap riêng để trả lời, mọi người thấy thế nào? Bình luận cho Tiêu biết với nhé! Yêu thương mọi người!!!!
--------..-----------------..---------
Chu Cẩm thấy cả người mình nóng rang, trong vô thức, cô chỉ thấy trước mắt mình tối đen.
Nhớ đến việc cô mới nói chuyện với Hàn Mạc Tĩnh, Chu Cẩm liền hoảng hồn mở mắt ra, trước mặt cô xuất hiện những hình ảnh quen thuộc, trần nhà bằng ngói đỏ, còn có những xà ngang bằng gỗ nữa.
"..."
Cứ thế mà quay về cổ đại rồi á?
Mé, ưng đưa về là đưa về à? Cô đã nói không muốn rồi mà!!!!
Hàn Mạc Tĩnh đâu, cô ra đây chúng ta cùng ngồi uống trà bàn chuyện thiên hạ nào, bản cô nương chưa thương lượng xong với cô mà cô dám đem về đây rồi!!!!!!
Không phục, ta không phục đâu đấy!
Thứ người gì đâu chưa nói xong đã bưng người ta về đây rồi, thương lượng lần này bản cô nương lỗ vốn rồi, biết không hả? Đền mau đi!!!!!
Chu Cẩm còn tức giận vì bị mang về đây bằng cách ép buộc, thì cửa liền bị đẩy ra, một thị nữ liền bưng một thau nước vào, vừa nhìn thấy cô mở mắt nằm trên giường, tì nữ kia liền thả tay, chiếc thau rơi xuống đất, vang lên tiếng nhói tai.
"Choang" , tỳ nữ kia mở to mắt ngạc nhiên, cô quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn:
- Người đâu, thiếu phu nhân tỉnh lại rồi, Bạch Hiểu, Bạch Hương, thiếu phu nhân tỉnh lại rồi!!!!
"..."
Cô tỉnh thôi mà, cần kích thích đến vậy không?
Nhìn thấy ngươi vừa mới nhìn ta liền quay đầu bỏ chạy ta còn tưởng ngươi thấy ma nữa đấy!
Hàn Mạc Tĩnh vô tâm, ngươi đem ta về đây mà không báo họ một tiếng, làm họ ngạc nhiên rồi thấy chưa??
Hàn Mạc Tĩnh tự nhiên bị gọi tên: "..."
Ta hiện lên nói họ một tiếng chắc họ còn sợ hơn =)))
Chu Cẩm ưỡn người ngồi dậy, vốn là muốn chuẩn bị tinh thần trước khi ai đó giật mình thì.... chưa đầy 10 giây, những bóng hình quen thuộc liền ùa vào phòng cô lũ lượt.
Bạch Hiểu đi đầu, thấy cô tỉnh lại, liền chạy đến ôm lấy cổ cô, suýt cô còn bị đập đầu vào tường nữa chứ.
Cô nàng vui mừng, nói:
- Tiểu thư, người tỉnh lại rồi, thật sự người đã tỉnh lại rồi!!!
Chu Cẩm vỗ vỗ lưng của Bạch hiểu, hệt như cách cô làm với mẹ mình, nói:
- Được rồi, ta không sao cả!
Bạch Hiểu buông cô ra, mếu máo, trách:
- Cái gì mà không sao chứ, tiểu thư biết lúc thiếu gia tìm thấy người, người trông như thế nào hay không, em cứ tưởng... em cứ tưởng..... người sẽ không tỉnh dậy nữa!
Chu Cẩm nhìn cô đến đau lòng, xoa đầu nói:
- ĐƯợc rồi, bây giờ ta không sao rồi, là ta làm mọi người lo lắng, được chưa!
Bây giờ, cô mới nhìn thấy phía sau Bạch Hiểu còn có thêm cả Bạch Vũ và Bạch Trúc.
Nhìn họ, cô thắc mắc lên tiếng:
- Sao các ngươi lại ở đây?
Bạch Vũ mắt ngấn lệ nhìn cô, đáp:
- Tiểu thư, người ra nông nỗi này mà còn nói không sao ư?
"..."
Cô đang hỏi mà? Như thế nào lại thành bị hỏi ngược lại rồi?
Chu Cẩm nhíu mày, hỏi lại:
- Ta hỏi tại sao các ngươi lại ở đây?
Bạch Trúc bên cạnh liền lên tiếng:
- Tiểu thư, qua khóa huấn luyện rồi nên nô tỳ cùng Bạch Vũ quay về đây!
Bạch Hiểu cũng nhìn cô, nói thêm:
- Lúc nô tỳ nói tiểu thư bị thương rất nặng, bọn họ đều muốn bỏ huấn luyên mà trở về đấy, nhưng mà không ai dám làm trái lệnh của người hết, nên đều cố hoàn thành huấn luyện, bọn họ cũng mới về mấy ngày trước thôi!
Chu Cẩm ngạc nhiên, hỏi:
- Hoàn thành xong rồi? Không phải, sao có thể nhanh vậy? Không phải ta nói là phải qua một tháng sao?
Bạch Hiểu gật đầu, nói lại:
- Vâng, thì qua một tháng rồi!
"..."
Gì vậy? Cô tỉnh lại ở hiện đại cùng lắm là mới một tuần thôi, ở đây lại hơn một tháng rồi?
Hack à???
Có hack thời gian cũng vừa vừa thôi chứ, hack muốn banh nhà hả??
Dòng thời gian ở cổ đại thật là.... trôi nhanh dã man!!!
Bạch Hiểu thấy tiểu thư mình ngơ ngác như người trên mây thì liền nói:
- Tiểu thư, người làm sao vậy? Không khỏe ở đâu? Người có nhớ được gì không? Lần cuối người ở nơi nào??
Chu Cẩm bị núi câu hỏi của Bạch Hiểu vùi ngập đầu, liền lắc đầu nói:
- Không sao, ta không sao hết!!! À mà, Lục... Mã Tự đâu rồi?
Bạch Hiểu bây giờ mới nhớ đến thiếu gia, liền đáp:
- Giờ này chắc thiếu gia đang cùng phu nhân dự lễ đón Tết Nguyên Đán ở trong cung!
Chu Cẩm nhíu may:
- Dự lễ Nguyên Đán sao?
Bạch hiểu gật đầu, trả lời:
- Vâng! Thiếu gia vốn không muốn đi đâu, nhưng do phu nhân lôi kéo nên hai người đã đi một lúc rồi, mấy hôm trước An công công có đến nói rằng đón người vào cung trang trí cho buổi lễ, nhưng thiếu gia lấy cớ người bị bệnh, che giấu tình hình của người với hoàng cung, nên phu nhân vào cung thay người trang trí rồi!
Ồ! Châu Thành thay cô làm rồi? Vậy cũng được, cô cũng không muốn làm mấy cái đó!
Nghĩ rồi, Chu Cẩm dặn dò Bạch Hiểu đi chuẩn bị y phục, nếu cô đã về rồi, vậy thì nhân dịp nàyđi chơi một lần cho bọn họ bất ngờ đi =)))
Đợi mọi người ra ngoài hết, Chu Cẩm mới nhìn mình trong gương, thở dài, gương mặt này, rốt cuộc cô cũng phải mang tiếp rồi!
Hàn Mạc Tĩnh, đến cùng thì cô có sứ mệnh gì chưa hoàn thành vậy?
Bạn có nói là một gia đình thì làm sao con có quyền hơn cha được, phi lý quá!
Cái này, có lẽ bạn không biết rồi, thời Trung Quốc cổ đại khác hoàn toàn với hiện đại. Và mình nhấn mạnh là Trung Quốc cổ đại nhé. Thời xưa người ta không quan niệm như Việt Nam mình người lớn tuổi là có quyền đâu, mà họ cho rằng người có thân phận có địa vị cao thì mới có quyền làm mọi việc.
Các bạn xem nhiều phim cổ trang Trung Quốc các bạn sẽ thấy, vua có thể đăng cai ở 15 tuổi, có thể 10 tuổi thậm chí là nhỏ hơn nữa, vậy thì vì sao những vị vua như vậy lại có thể lên đứng đầu một nước trong khi còn vô số những người lớn tuổi, thông minh khác. Cái đó gọi là thân phận.
Vua được ban cho mọi thứ, và không một ai dám chống đối lại cả, kể cả là Hoàng Thái Hậu, mặc dù lớn tuổi hơn hoàng thượng, nhưng tuyệt đối sẽ không thể tham dự vào chuyện của hoàng thượng, càng không có quyền thay đổi quyết định của hoàng thượng.
Trong Hàn gia, người lớn tuổi nhất là Hàn Mạc Chinh, đúng, phận làm con cái đương nhiên nhỏ tuổi hơn nhưng mà, mình cũng đã ghi rõ rằng Hàn Mạc Tĩnh là đích tôn trưởng nữ Hàn gia, được ghi trong chiếu họ Hàn, điều đó có nghĩa, cô là người lớn nhất Hàn gia, là người được trao đủ mọi quyền để lộng hành nhất.
Lâm Mạc Chí từng được Hàn Mạc Chinh thừa nhận là đích tôn nhưng không hề được ghi trong chiếu Hàn gia như Mạc Tĩnh, vì vậy không được công nhận như cô.
Còn Mạc Tĩnh, việc ghi tên đích tôn trưởng nữ là thể hiện quyền lớn nhất của một gia tộc, điều đó đồng nghĩa với việc cô chính là đại diện của cả Hàn gia, là "vua" của gia tộc đó.
Nếu như các bạn lên hỏi thầy cô mình dạy môn Lịch Sử á, về văn hóa Trung Quốc cổ đại, mình cá với mọi người luôn, là có như vậy đấy! Vì Trung Quốc cổ đại là thế giới thuộc quyền mà (lệ thuộc vào quyền lực ấy).
Vì vậy, mình không nghĩ chi tiết này quá phi lý như bạn nói đâu nhé, và mình cũng sẽ không sửa chỗ này lại.
Cảm ơn bạn @Nha Mân đã đóng góp cho truyện, rất mong bạn sẽ ủng hộ truyện của Tiêu nhiều hơn, Cằm xăm mi ta!!!!!
Nhân đây, Tiêu cũng có chuyện thông báo với mọi người, vì ngại mọi người sẽ không thích đọc những bình luận như này, nên Tiêu định sẽ gom các bình luận lại với nhau, rồi sau đó lập một chap riêng để trả lời, mọi người thấy thế nào? Bình luận cho Tiêu biết với nhé! Yêu thương mọi người!!!!
--------..-----------------..---------
Chu Cẩm thấy cả người mình nóng rang, trong vô thức, cô chỉ thấy trước mắt mình tối đen.
Nhớ đến việc cô mới nói chuyện với Hàn Mạc Tĩnh, Chu Cẩm liền hoảng hồn mở mắt ra, trước mặt cô xuất hiện những hình ảnh quen thuộc, trần nhà bằng ngói đỏ, còn có những xà ngang bằng gỗ nữa.
"..."
Cứ thế mà quay về cổ đại rồi á?
Mé, ưng đưa về là đưa về à? Cô đã nói không muốn rồi mà!!!!
Hàn Mạc Tĩnh đâu, cô ra đây chúng ta cùng ngồi uống trà bàn chuyện thiên hạ nào, bản cô nương chưa thương lượng xong với cô mà cô dám đem về đây rồi!!!!!!
Không phục, ta không phục đâu đấy!
Thứ người gì đâu chưa nói xong đã bưng người ta về đây rồi, thương lượng lần này bản cô nương lỗ vốn rồi, biết không hả? Đền mau đi!!!!!
Chu Cẩm còn tức giận vì bị mang về đây bằng cách ép buộc, thì cửa liền bị đẩy ra, một thị nữ liền bưng một thau nước vào, vừa nhìn thấy cô mở mắt nằm trên giường, tì nữ kia liền thả tay, chiếc thau rơi xuống đất, vang lên tiếng nhói tai.
"Choang" , tỳ nữ kia mở to mắt ngạc nhiên, cô quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn:
- Người đâu, thiếu phu nhân tỉnh lại rồi, Bạch Hiểu, Bạch Hương, thiếu phu nhân tỉnh lại rồi!!!!
"..."
Cô tỉnh thôi mà, cần kích thích đến vậy không?
Nhìn thấy ngươi vừa mới nhìn ta liền quay đầu bỏ chạy ta còn tưởng ngươi thấy ma nữa đấy!
Hàn Mạc Tĩnh vô tâm, ngươi đem ta về đây mà không báo họ một tiếng, làm họ ngạc nhiên rồi thấy chưa??
Hàn Mạc Tĩnh tự nhiên bị gọi tên: "..."
Ta hiện lên nói họ một tiếng chắc họ còn sợ hơn =)))
Chu Cẩm ưỡn người ngồi dậy, vốn là muốn chuẩn bị tinh thần trước khi ai đó giật mình thì.... chưa đầy 10 giây, những bóng hình quen thuộc liền ùa vào phòng cô lũ lượt.
Bạch Hiểu đi đầu, thấy cô tỉnh lại, liền chạy đến ôm lấy cổ cô, suýt cô còn bị đập đầu vào tường nữa chứ.
Cô nàng vui mừng, nói:
- Tiểu thư, người tỉnh lại rồi, thật sự người đã tỉnh lại rồi!!!
Chu Cẩm vỗ vỗ lưng của Bạch hiểu, hệt như cách cô làm với mẹ mình, nói:
- Được rồi, ta không sao cả!
Bạch Hiểu buông cô ra, mếu máo, trách:
- Cái gì mà không sao chứ, tiểu thư biết lúc thiếu gia tìm thấy người, người trông như thế nào hay không, em cứ tưởng... em cứ tưởng..... người sẽ không tỉnh dậy nữa!
Chu Cẩm nhìn cô đến đau lòng, xoa đầu nói:
- ĐƯợc rồi, bây giờ ta không sao rồi, là ta làm mọi người lo lắng, được chưa!
Bây giờ, cô mới nhìn thấy phía sau Bạch Hiểu còn có thêm cả Bạch Vũ và Bạch Trúc.
Nhìn họ, cô thắc mắc lên tiếng:
- Sao các ngươi lại ở đây?
Bạch Vũ mắt ngấn lệ nhìn cô, đáp:
- Tiểu thư, người ra nông nỗi này mà còn nói không sao ư?
"..."
Cô đang hỏi mà? Như thế nào lại thành bị hỏi ngược lại rồi?
Chu Cẩm nhíu mày, hỏi lại:
- Ta hỏi tại sao các ngươi lại ở đây?
Bạch Trúc bên cạnh liền lên tiếng:
- Tiểu thư, qua khóa huấn luyện rồi nên nô tỳ cùng Bạch Vũ quay về đây!
Bạch Hiểu cũng nhìn cô, nói thêm:
- Lúc nô tỳ nói tiểu thư bị thương rất nặng, bọn họ đều muốn bỏ huấn luyên mà trở về đấy, nhưng mà không ai dám làm trái lệnh của người hết, nên đều cố hoàn thành huấn luyện, bọn họ cũng mới về mấy ngày trước thôi!
Chu Cẩm ngạc nhiên, hỏi:
- Hoàn thành xong rồi? Không phải, sao có thể nhanh vậy? Không phải ta nói là phải qua một tháng sao?
Bạch Hiểu gật đầu, nói lại:
- Vâng, thì qua một tháng rồi!
"..."
Gì vậy? Cô tỉnh lại ở hiện đại cùng lắm là mới một tuần thôi, ở đây lại hơn một tháng rồi?
Hack à???
Có hack thời gian cũng vừa vừa thôi chứ, hack muốn banh nhà hả??
Dòng thời gian ở cổ đại thật là.... trôi nhanh dã man!!!
Bạch Hiểu thấy tiểu thư mình ngơ ngác như người trên mây thì liền nói:
- Tiểu thư, người làm sao vậy? Không khỏe ở đâu? Người có nhớ được gì không? Lần cuối người ở nơi nào??
Chu Cẩm bị núi câu hỏi của Bạch Hiểu vùi ngập đầu, liền lắc đầu nói:
- Không sao, ta không sao hết!!! À mà, Lục... Mã Tự đâu rồi?
Bạch Hiểu bây giờ mới nhớ đến thiếu gia, liền đáp:
- Giờ này chắc thiếu gia đang cùng phu nhân dự lễ đón Tết Nguyên Đán ở trong cung!
Chu Cẩm nhíu may:
- Dự lễ Nguyên Đán sao?
Bạch hiểu gật đầu, trả lời:
- Vâng! Thiếu gia vốn không muốn đi đâu, nhưng do phu nhân lôi kéo nên hai người đã đi một lúc rồi, mấy hôm trước An công công có đến nói rằng đón người vào cung trang trí cho buổi lễ, nhưng thiếu gia lấy cớ người bị bệnh, che giấu tình hình của người với hoàng cung, nên phu nhân vào cung thay người trang trí rồi!
Ồ! Châu Thành thay cô làm rồi? Vậy cũng được, cô cũng không muốn làm mấy cái đó!
Nghĩ rồi, Chu Cẩm dặn dò Bạch Hiểu đi chuẩn bị y phục, nếu cô đã về rồi, vậy thì nhân dịp nàyđi chơi một lần cho bọn họ bất ngờ đi =)))
Đợi mọi người ra ngoài hết, Chu Cẩm mới nhìn mình trong gương, thở dài, gương mặt này, rốt cuộc cô cũng phải mang tiếp rồi!
Hàn Mạc Tĩnh, đến cùng thì cô có sứ mệnh gì chưa hoàn thành vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.