Chương 226: Cách Giải Quyết!
PJH
10/11/2019
Đợi hai người kia ra ngoài, Mạc Tĩnh liền ngóc đầu ngồi dậy.
Chời má, chắc... không phải kẻ cô đang nghĩ đâu ha?
Tên đó thế méo nào lại ở đây được chứ, chắc là... cô nghĩ nhiều thôi!!!
Phải, là nghĩ nhiều!!! Là nghĩ nhiều!
Mạc Tĩnh tự trấn an mình, hi vọng hình ảnh trong đầu không phải là người mà đám áo đen kia nhắc tới.
Nói là vậy, nhưng Mạc Tĩnh vẫn cuống cuồng tìm cách thoát, cô nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó sắc bén, để cắt những sợi dây thừng đang trói chân tay mình.
Nhưng mà.... nhọ một cái là cô tìm nửa ngày cũng không có thứ gì sắc bén cả.
Xung quanh toàn rơm với rạ, như cái chuồng cho gà ý, méo có cái gì có thể cho cô hi vọng về một tương lai tươi sáng cả....
"..."
Không phải trong phim thường mấy cảnh này người ta sẽ tìm ra thứ gì đó à? Chén bể này, ly bể này, hay là.... một cái gì gì đó... Nói chung là thứ sắc bén, để cắt dây thừng rồi trốn chạy như rồng mà??
Sao trong phim xuất hiện dễ thế, ngoài đời tìm muốn banh chùa cũng không ra nhể??? Khó hiểu thật sự....
Ok, được rồi, cô méo phải nữ chính ngôn tình truyền hình, nên mấy cái đó... bỏ qua đi!
Không phải nữ chính + hoàn cảnh khó hiểu= Auto thê thảm...
Không phải nữ chính + thế giới hách não = Best thê thảm!
Đắng lòng thanh niên, thật sự =)))
Mạc Tĩnh đập đầu vào cột gỗ, cô chu môi nghĩ cách, đột nhiên đỉnh đầu truyền đến cơn đau, có thứ gì đó đâm vào đầu cô đau quá. Nghĩ đến, đột nhiên Mạc Tĩnh ngồi phắt dậy, mắt cô sáng rực.
Phải rồi, là trang sức!!!! Trên đầu Mạc Tĩnh có đeo một cái trâm cài làm bằng ngọc, tuy không sắc bén gì cho cam, nhưng cũng là vật sắc nhọn. Có lẽ sẽ dùng được với mấy trường hợp này!!!
Nghĩ vậy, Mạc Tĩnh như con cá sắp chết vớ được mớ dây leo, nhanh chóng muốn lấy cây trâm trên đầu mình xuống.
Khi cô động đậy, mới nhớ bản thân mình đang.... bị trói....
"..."
"...."
"...."
Haha! Fine, cô ổn mà, ổn mà....
Ai.... Ai em ô kê, àm phaiiii....
Ổn ổn cái rắm ấy, khó khăn lắm mới tìm ra được một cách để thoát khỏi cái cảnh bị trói triếc tù đày này, không ngờ.... đời chơi lại một vố.... đau quá!!!!! Con tim tan nát.....
Tưởng vớ được đống dây leo biển, ai dè.... toàn túm đám bèo trôi.... Bèo dạt mây trôi.... chốn xa xôi.... em ơi.... không ai đợi =))))
Mạc Tĩnh không chịu khuất phục, cô tung người, nảy nảy để mái tóc bù xù, rớt từng sợi ra. Mạc Tĩnh thấy như này không ăn thua, cô liền nằm xuống đất, lăn qua lăn lại vài vòng... với hi vọng, cây trâm đang vắt qua những sợi tóc đen dài óng mượt .... sẽ rơi xuống!!!
Hi vọng nhỏ nhoi thật sự=))))
Và trời không phụ lòng người, cuối cùng cây trâm ngọc như ý nguyện của Mạc Tĩnh rơi xuống đất, nhưng... đồng thời..... mái tóc của cô cũng đã thay đổi thành một kiểu mới, đạt tới cảnh giới nghệ thuật đỉnh cao của đầu rối...... Như cái tổ quạ biến hình....
Mạc Tĩnh mặc kệ hình tượng, cô dùng miệng gắp lấy cây trâm lên, rồi nghiêng đầu nhả xuống gần chỗ hai tay mình.
Cô rờ rờ lấy phần nhọn.... rồi bắt đầu cưa vào mấy sợi dây thừng dày chục.... cưa.... cưa....cưa....
Mạc Tĩnh cưa dây với một niềm tin mãnh liệt vào câu tục ngữ: Có công mài sắt có ngày nên kim.
=))) Suy cho cùng, chắc ông trời cũng không phụ lòng người =)))
Chời má, chắc... không phải kẻ cô đang nghĩ đâu ha?
Tên đó thế méo nào lại ở đây được chứ, chắc là... cô nghĩ nhiều thôi!!!
Phải, là nghĩ nhiều!!! Là nghĩ nhiều!
Mạc Tĩnh tự trấn an mình, hi vọng hình ảnh trong đầu không phải là người mà đám áo đen kia nhắc tới.
Nói là vậy, nhưng Mạc Tĩnh vẫn cuống cuồng tìm cách thoát, cô nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó sắc bén, để cắt những sợi dây thừng đang trói chân tay mình.
Nhưng mà.... nhọ một cái là cô tìm nửa ngày cũng không có thứ gì sắc bén cả.
Xung quanh toàn rơm với rạ, như cái chuồng cho gà ý, méo có cái gì có thể cho cô hi vọng về một tương lai tươi sáng cả....
"..."
Không phải trong phim thường mấy cảnh này người ta sẽ tìm ra thứ gì đó à? Chén bể này, ly bể này, hay là.... một cái gì gì đó... Nói chung là thứ sắc bén, để cắt dây thừng rồi trốn chạy như rồng mà??
Sao trong phim xuất hiện dễ thế, ngoài đời tìm muốn banh chùa cũng không ra nhể??? Khó hiểu thật sự....
Ok, được rồi, cô méo phải nữ chính ngôn tình truyền hình, nên mấy cái đó... bỏ qua đi!
Không phải nữ chính + hoàn cảnh khó hiểu= Auto thê thảm...
Không phải nữ chính + thế giới hách não = Best thê thảm!
Đắng lòng thanh niên, thật sự =)))
Mạc Tĩnh đập đầu vào cột gỗ, cô chu môi nghĩ cách, đột nhiên đỉnh đầu truyền đến cơn đau, có thứ gì đó đâm vào đầu cô đau quá. Nghĩ đến, đột nhiên Mạc Tĩnh ngồi phắt dậy, mắt cô sáng rực.
Phải rồi, là trang sức!!!! Trên đầu Mạc Tĩnh có đeo một cái trâm cài làm bằng ngọc, tuy không sắc bén gì cho cam, nhưng cũng là vật sắc nhọn. Có lẽ sẽ dùng được với mấy trường hợp này!!!
Nghĩ vậy, Mạc Tĩnh như con cá sắp chết vớ được mớ dây leo, nhanh chóng muốn lấy cây trâm trên đầu mình xuống.
Khi cô động đậy, mới nhớ bản thân mình đang.... bị trói....
"..."
"...."
"...."
Haha! Fine, cô ổn mà, ổn mà....
Ai.... Ai em ô kê, àm phaiiii....
Ổn ổn cái rắm ấy, khó khăn lắm mới tìm ra được một cách để thoát khỏi cái cảnh bị trói triếc tù đày này, không ngờ.... đời chơi lại một vố.... đau quá!!!!! Con tim tan nát.....
Tưởng vớ được đống dây leo biển, ai dè.... toàn túm đám bèo trôi.... Bèo dạt mây trôi.... chốn xa xôi.... em ơi.... không ai đợi =))))
Mạc Tĩnh không chịu khuất phục, cô tung người, nảy nảy để mái tóc bù xù, rớt từng sợi ra. Mạc Tĩnh thấy như này không ăn thua, cô liền nằm xuống đất, lăn qua lăn lại vài vòng... với hi vọng, cây trâm đang vắt qua những sợi tóc đen dài óng mượt .... sẽ rơi xuống!!!
Hi vọng nhỏ nhoi thật sự=))))
Và trời không phụ lòng người, cuối cùng cây trâm ngọc như ý nguyện của Mạc Tĩnh rơi xuống đất, nhưng... đồng thời..... mái tóc của cô cũng đã thay đổi thành một kiểu mới, đạt tới cảnh giới nghệ thuật đỉnh cao của đầu rối...... Như cái tổ quạ biến hình....
Mạc Tĩnh mặc kệ hình tượng, cô dùng miệng gắp lấy cây trâm lên, rồi nghiêng đầu nhả xuống gần chỗ hai tay mình.
Cô rờ rờ lấy phần nhọn.... rồi bắt đầu cưa vào mấy sợi dây thừng dày chục.... cưa.... cưa....cưa....
Mạc Tĩnh cưa dây với một niềm tin mãnh liệt vào câu tục ngữ: Có công mài sắt có ngày nên kim.
=))) Suy cho cùng, chắc ông trời cũng không phụ lòng người =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.