Chương 227: Gặp Lại!
PJH
10/11/2019
Mạc Tĩnh đang vật lộn với đống dây trói, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Cô hốt hoảng giấu cây trâm vào túi áo của mình, gục đầu xuống đất, giả vờ ngất tiếp.
Hai tên áo đen kia lại bước vào, nhưng lần này, đi bên cạnh chúng có thêm một người nữa.
Khi nhìn vào Mạc Tĩnh với đống bùi nhùi dưới đất: "...."
Cái gì thế? Không phải chỉ mới vừa đi ra một chút thôi sao? Sao cô nương này một loáng đã thành cái ổ gà rồi vậy?
Hai người áo đen nhìn nam nhân đứng giữa, vô tội lắc đầu:
- Thuộc hạ không có làm gì cả...
Nam nhân kia thở dài, bước đến lay lay Mạc Tĩnh, cất tiếng nói:
- Muội chơi như vậy đã vui chưa? Tĩnh nhi?
Thân thể Mạc Tĩnh run lên một chút, trong đầu cô đang bùng phát..
Chời má, cái tên này thế mà lại là thật.... cái số cô sao nhọ vậy? Nghĩ phát trúng thành hắn liền....
Lần này Mạc Tĩnh mở mắt ra, không giả vờ nữa, cô ngước mặt nhìn người nam nhân đang cúi đầu nhìn mình.
Ngẩng đầu lên, Mạc Tĩnh buông giọng lạnh nhạt:
- Lại gặp rồi, Thái tử - Lục Thất Sinh!
Một lời nói mà làm cái thân thể chết tiệt này phản ứng lại, thì chỉ có thể là Lục Thất Sinh thôi, còn ai làm được điều vi diệu này nữa chứ?
Cô đúng là nhọ, khi bọn người kia nhắc đến hai chữ "Thái Tử", người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Nhu Hoán, nhưng ngay sau đó, cái tên Lục Thất Sinh cũng hiện ra, cô cứ lừa mình là méo phải hắn đâu, nhưng mà.... vẫn là hắn...
Thế có nhọ không chứ?
Lục Thất Sinh nhìn cái đầu rối xù của cô, cười mỉm, lên tiếng:
- Muội chơi như nào cũng được, đừng có làm mình thành như thế này chứ!
Nói rồi, hắn đưa tay lên, ý định sờ vào mái tóc cô.
Mạc Tĩnh đoán được liền nghiêng đầu né tránh. Thấy vậy, Lục Thất Sinh cũng không tức giận mà lùi tay về.
Mạc Tĩnh nhìn hắn, lạnh giọng lên tiếng:
- Ngươi muốn cái gì đây?
Cô hốt hoảng giấu cây trâm vào túi áo của mình, gục đầu xuống đất, giả vờ ngất tiếp.
Hai tên áo đen kia lại bước vào, nhưng lần này, đi bên cạnh chúng có thêm một người nữa.
Khi nhìn vào Mạc Tĩnh với đống bùi nhùi dưới đất: "...."
Cái gì thế? Không phải chỉ mới vừa đi ra một chút thôi sao? Sao cô nương này một loáng đã thành cái ổ gà rồi vậy?
Hai người áo đen nhìn nam nhân đứng giữa, vô tội lắc đầu:
- Thuộc hạ không có làm gì cả...
Nam nhân kia thở dài, bước đến lay lay Mạc Tĩnh, cất tiếng nói:
- Muội chơi như vậy đã vui chưa? Tĩnh nhi?
Thân thể Mạc Tĩnh run lên một chút, trong đầu cô đang bùng phát..
Chời má, cái tên này thế mà lại là thật.... cái số cô sao nhọ vậy? Nghĩ phát trúng thành hắn liền....
Lần này Mạc Tĩnh mở mắt ra, không giả vờ nữa, cô ngước mặt nhìn người nam nhân đang cúi đầu nhìn mình.
Ngẩng đầu lên, Mạc Tĩnh buông giọng lạnh nhạt:
- Lại gặp rồi, Thái tử - Lục Thất Sinh!
Một lời nói mà làm cái thân thể chết tiệt này phản ứng lại, thì chỉ có thể là Lục Thất Sinh thôi, còn ai làm được điều vi diệu này nữa chứ?
Cô đúng là nhọ, khi bọn người kia nhắc đến hai chữ "Thái Tử", người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Nhu Hoán, nhưng ngay sau đó, cái tên Lục Thất Sinh cũng hiện ra, cô cứ lừa mình là méo phải hắn đâu, nhưng mà.... vẫn là hắn...
Thế có nhọ không chứ?
Lục Thất Sinh nhìn cái đầu rối xù của cô, cười mỉm, lên tiếng:
- Muội chơi như nào cũng được, đừng có làm mình thành như thế này chứ!
Nói rồi, hắn đưa tay lên, ý định sờ vào mái tóc cô.
Mạc Tĩnh đoán được liền nghiêng đầu né tránh. Thấy vậy, Lục Thất Sinh cũng không tức giận mà lùi tay về.
Mạc Tĩnh nhìn hắn, lạnh giọng lên tiếng:
- Ngươi muốn cái gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.