Chương 289: Cảm Giác Dỗ Dành!
PJH
15/11/2019
Diệp Mặc nhẹ nhàng băng bó lại cánh tay
của Chu Cẩm, sau đó hắn bế cô về trở lại giường, hắn đắp chăn lên cho cô, nhìn mắt Chu Cẩm vẫn còn ươn ướt, Diệp Mặc bất
đắc dĩ đưa tay qua muốn lau đi.
Thế nhưng CHu Cẩm lại né động tác đó của hắn, cô quay mặt sang chỗ khác, hờn dỗi nói:
- Anh ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!
Diệp Mặc cười thầm, tiếng cười của anh mặc dù không lộ ra ngoài nhưng lại đem tới sức hút cho người nghe nó.
Chu Cẩm xấu hổ, liền rụt đầu vào trong, đắp chăn cao lên tới đầu.
Diệp Mặc để một tay lên đầu cô, nói giọng dịu dàng:
- Anh hứa sẽ giải quyết chuyệ này ổn thỏa! Đừng lo lắng nữa!
Nói rồi, Diệp Mặc cúi xuống hôn lên đầu cô một nụ hôn nhẹ.
Qua lớp chăn dày, Chu Cẩm vẫn có thể cảm nhận hơi thở của anh len lỏi qua từng sợi vải, làm nóng bừng mái tóc cô.
Tim Chu Cẩm bỗng chốc đập nhanh, cả người đều cảm thấy xấu hổ. Đợi Diệp Mặc mở cửa đi ra ngoài, mới dám mở chăn ra thở.
Cô vẫy vẫy tay mình để quạt mát cái mặt đang nóng lên nhanh chóng.
Trời ơi... anh ta.. hôn nhẹ cô kìa!!!
Cảm giác hôn không giống trước đây, nó làm cô cảm thấy... rất thỏa mãn.....
Đột nhiên "Bộp" "Bộp", Chu Cẩm tự vỗ vỗ hai cái má của mình, nhủ thầm:
- Tỉnh lại tỉnh lại Chu Cẩm, ngươi ngẩn ngơ cái gì chứ! Ngươi đang giận hắn mà!!!!
Dù bên ngoài luôn nói thế, tâm trí luôn nghĩ thế, thế nhưng.... cảm giác được hắn dỗ dành.... thật thích!
-----------...--------...--------------
Diệp Mặc bước ra khỏi phòng, hắn đóng cửa lại, nhấc chân đến căn phòng khác.
Cửa vừa được mở ra, Hướng Hàm lao thẳng đến đằng sau người của Nghê Thiên, cô không để ý người trước mặt mình là ai, cứ thế trốn vào.
Diệp Mặc liếc qua cũng thấy được chỗ cô ẩn nấp, cả đám người nìn cười, chờ đợi xem cô bị xử thế nào!
- Còn không mau ra đây? - Diệp Mặc nói.
Hướng Hàm phồng miệng, cô rụt rè nhú đầu ra.
Cẩn thận đi đến trước chỗ Diệp Mặc, lên tiếng:
- Diệp tổng, tôi .... không cố ý đâu!!! Là do... lúc nãy mọi người cứ hối tôi quá, tôi quên mà thôi!
Diệp Mặc ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, chỉ thốt ra một câu:
- Trừ 3 tháng tiền lương!!!
Nói rồi, Diệp Mặc quay người đi ra ngoài...
Hướng Hàm đứng chôn chân ở đằng sau, có cảm giác sấm chớp đang ầm ầm đánh xuống đầu mình.
Người hiện đại có câu nói gì nhỉ, phải rồi! Sét đánh ngang tai!!!!
Cô chính là tâm trạng như vậy!
Trời ơi, tiền của tôi!!!! Sao em bay xa thế!!!!!!!
Thế nhưng CHu Cẩm lại né động tác đó của hắn, cô quay mặt sang chỗ khác, hờn dỗi nói:
- Anh ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!
Diệp Mặc cười thầm, tiếng cười của anh mặc dù không lộ ra ngoài nhưng lại đem tới sức hút cho người nghe nó.
Chu Cẩm xấu hổ, liền rụt đầu vào trong, đắp chăn cao lên tới đầu.
Diệp Mặc để một tay lên đầu cô, nói giọng dịu dàng:
- Anh hứa sẽ giải quyết chuyệ này ổn thỏa! Đừng lo lắng nữa!
Nói rồi, Diệp Mặc cúi xuống hôn lên đầu cô một nụ hôn nhẹ.
Qua lớp chăn dày, Chu Cẩm vẫn có thể cảm nhận hơi thở của anh len lỏi qua từng sợi vải, làm nóng bừng mái tóc cô.
Tim Chu Cẩm bỗng chốc đập nhanh, cả người đều cảm thấy xấu hổ. Đợi Diệp Mặc mở cửa đi ra ngoài, mới dám mở chăn ra thở.
Cô vẫy vẫy tay mình để quạt mát cái mặt đang nóng lên nhanh chóng.
Trời ơi... anh ta.. hôn nhẹ cô kìa!!!
Cảm giác hôn không giống trước đây, nó làm cô cảm thấy... rất thỏa mãn.....
Đột nhiên "Bộp" "Bộp", Chu Cẩm tự vỗ vỗ hai cái má của mình, nhủ thầm:
- Tỉnh lại tỉnh lại Chu Cẩm, ngươi ngẩn ngơ cái gì chứ! Ngươi đang giận hắn mà!!!!
Dù bên ngoài luôn nói thế, tâm trí luôn nghĩ thế, thế nhưng.... cảm giác được hắn dỗ dành.... thật thích!
-----------...--------...--------------
Diệp Mặc bước ra khỏi phòng, hắn đóng cửa lại, nhấc chân đến căn phòng khác.
Cửa vừa được mở ra, Hướng Hàm lao thẳng đến đằng sau người của Nghê Thiên, cô không để ý người trước mặt mình là ai, cứ thế trốn vào.
Diệp Mặc liếc qua cũng thấy được chỗ cô ẩn nấp, cả đám người nìn cười, chờ đợi xem cô bị xử thế nào!
- Còn không mau ra đây? - Diệp Mặc nói.
Hướng Hàm phồng miệng, cô rụt rè nhú đầu ra.
Cẩn thận đi đến trước chỗ Diệp Mặc, lên tiếng:
- Diệp tổng, tôi .... không cố ý đâu!!! Là do... lúc nãy mọi người cứ hối tôi quá, tôi quên mà thôi!
Diệp Mặc ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, chỉ thốt ra một câu:
- Trừ 3 tháng tiền lương!!!
Nói rồi, Diệp Mặc quay người đi ra ngoài...
Hướng Hàm đứng chôn chân ở đằng sau, có cảm giác sấm chớp đang ầm ầm đánh xuống đầu mình.
Người hiện đại có câu nói gì nhỉ, phải rồi! Sét đánh ngang tai!!!!
Cô chính là tâm trạng như vậy!
Trời ơi, tiền của tôi!!!! Sao em bay xa thế!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.