Chương 288: Tùy Tiện Nói Yêu!
PJH
15/11/2019
Diệp Mặc nhíu mày, hắn thế nào lại quên
mất, rằng Chu Cẩm cũng chỉ có 23t, ở độ tuổi non nớt này vẫn còn coi trọng rất nhiều đến cái nhìn của thế giới bên
ngoài.
Cô để ý tới người khác nghĩ thế nào về mình, để ý rằng người ta sẽ nghĩ xấu về mình...
Cô của sau này, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới có thể có được sự lạnh nhạt vô tình đó?
DIệp Mặc muốn tiến lên an ủi cô, thế nhưng cô cứ tránh xa hắn, đẩy hắn ra ngoài.
Chu Cẩm mắt ươn ướt, cô lên tiếng:
- Tại vì sao? Anh nói anh thích tôi, anh nói anh yêu tôi, đây là cách anh thích tôi, yêu tôi hả?
- Anh để người khác nhục mạ tôi, để người ngoài nhìn tôi bằng con mắt đó, đó là tình yêu của anh à! Anh không hiểu được tôi thì đừng tùy tiện nói thích tôi!!!
Chu Cẩm thực ra rất hiểu rõ bản thân mình, cô là người trước nay rất để ý cái nhìn của người ngoài.
Mặc dù cô mạnh mẽ, có chút nữ tính hơn những cô gái bình thường, nhưng không phải là cô không có lòng tự tôn của mình.
Cô cứ tưởng hắn nói hắn thích cô là thật, cứ tưởng hắn nói hắn yêu cô là thật!
Nhưng thực ra.... là do cô ảo tưởng mà thôi!!!
Chu Cẩm nhìn Diệp Mặc, hét lên:
- Anh không bảo vệ được tôi thì đừng có nói yêu tôi lớn lao như vậy! Tôi ghét anh!!!
Nói rồi Chu Cẩm quay người muốn chạy đi, cô cảm thấy thế giới này thật không đáng tin, bất cứ ai cũng không đáng tin như thế cả.
Diệp Mặc lặng lẽ nhìn theo, Chu Cẩm bây giờ quá nông nổi, quá trẻ con, tư tưởng của cô thật sự quá dễ bị dao động, hắn lớn tiếng gọi:
- Chu Cẩm!!!!
Chu Cẩm không nghe, mặc kệ lời nói của hắn, cô bịt tai lại, chạy ra ngoài cửa, nhưng đột nhiên cơ thể cảm thấy choáng váng, đầu cô chóng mặt, Chu Cẩm ngã xuống đất.
Diệp Mặc hốt hoảng chạy đến, hắn đỡ lấy người Chu Cẩm, nhìn khóe mắt cô ươn ướt mà cảm thấy đau lòng!
Cơ thể cô còn rất yếu!
Diệp Mặc lau đi nước mắt của Chu Cẩm, an ủi lên tiếng:
- Em đừng khóc nữa! Chuyện này anh sẽ giải quyết! Anh hứa đó!
Chu Cẩm không nói gì, hiện tại cái đầu choáng váng đã làm cô không còn sức lực để đẩy hắn ra nữa rồi.
Chu Cẩm mím môi, không nhìn Diệp Mặc, chỉ quay phắt ra ngoài, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Diệp Mặc cười, xoa đầu cô. Rốt cuộc thì tại sao anh lại đi chấp nhặt với một đứa trẻ chứ! Cứ nhận lỗi là được rồi!
Cô suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi thôi mà!
Cô để ý tới người khác nghĩ thế nào về mình, để ý rằng người ta sẽ nghĩ xấu về mình...
Cô của sau này, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới có thể có được sự lạnh nhạt vô tình đó?
DIệp Mặc muốn tiến lên an ủi cô, thế nhưng cô cứ tránh xa hắn, đẩy hắn ra ngoài.
Chu Cẩm mắt ươn ướt, cô lên tiếng:
- Tại vì sao? Anh nói anh thích tôi, anh nói anh yêu tôi, đây là cách anh thích tôi, yêu tôi hả?
- Anh để người khác nhục mạ tôi, để người ngoài nhìn tôi bằng con mắt đó, đó là tình yêu của anh à! Anh không hiểu được tôi thì đừng tùy tiện nói thích tôi!!!
Chu Cẩm thực ra rất hiểu rõ bản thân mình, cô là người trước nay rất để ý cái nhìn của người ngoài.
Mặc dù cô mạnh mẽ, có chút nữ tính hơn những cô gái bình thường, nhưng không phải là cô không có lòng tự tôn của mình.
Cô cứ tưởng hắn nói hắn thích cô là thật, cứ tưởng hắn nói hắn yêu cô là thật!
Nhưng thực ra.... là do cô ảo tưởng mà thôi!!!
Chu Cẩm nhìn Diệp Mặc, hét lên:
- Anh không bảo vệ được tôi thì đừng có nói yêu tôi lớn lao như vậy! Tôi ghét anh!!!
Nói rồi Chu Cẩm quay người muốn chạy đi, cô cảm thấy thế giới này thật không đáng tin, bất cứ ai cũng không đáng tin như thế cả.
Diệp Mặc lặng lẽ nhìn theo, Chu Cẩm bây giờ quá nông nổi, quá trẻ con, tư tưởng của cô thật sự quá dễ bị dao động, hắn lớn tiếng gọi:
- Chu Cẩm!!!!
Chu Cẩm không nghe, mặc kệ lời nói của hắn, cô bịt tai lại, chạy ra ngoài cửa, nhưng đột nhiên cơ thể cảm thấy choáng váng, đầu cô chóng mặt, Chu Cẩm ngã xuống đất.
Diệp Mặc hốt hoảng chạy đến, hắn đỡ lấy người Chu Cẩm, nhìn khóe mắt cô ươn ướt mà cảm thấy đau lòng!
Cơ thể cô còn rất yếu!
Diệp Mặc lau đi nước mắt của Chu Cẩm, an ủi lên tiếng:
- Em đừng khóc nữa! Chuyện này anh sẽ giải quyết! Anh hứa đó!
Chu Cẩm không nói gì, hiện tại cái đầu choáng váng đã làm cô không còn sức lực để đẩy hắn ra nữa rồi.
Chu Cẩm mím môi, không nhìn Diệp Mặc, chỉ quay phắt ra ngoài, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Diệp Mặc cười, xoa đầu cô. Rốt cuộc thì tại sao anh lại đi chấp nhặt với một đứa trẻ chứ! Cứ nhận lỗi là được rồi!
Cô suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi thôi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.