Chương 241: Cảm Giác Quen Thuộc!
PJH
12/11/2019
- Xin chào các thực tập sinh, tôi là tổng
giám đốc của công ty quốc tế PJH - Diệp Mặc! - Người đàn ông
trong màn hình lên tiếng.
Chu Cẩm gạt bỏ những cảm xúc vớ vẩn của bản thân, cô chuyên tâm nhìn vào người đàn ông trước mặt!
- Chủ đề của phần thi cuối cùng chúng tôi đã phân phát đến công ty của các bạn, chính là đề tài: Trang Phục Trung Hoa Cổ Đại!
- Điều thứ hai trong chuyên mục này chính là các bạn phải làm mẫu vẽ cho cả nam lẫn nữ, và lấy chủ đạo là màu đen và màu đỏ. Các bạn cũng phải tự may và tự mình lên ý tưởng, không được tiếp xúc hay nhận sự giúp đỡ từ bất cứ người nào, camera của chúng tôi luôn ghi hình 24/24 giờ đồng hồ, và sẽ có người quan sát các bạn. Bữa trưa và mọi vật dụng cá nhân đều sẽ do chúng tôi cung cấp. Thời gian là 15 tiếng bắt đầu từ thời điểm này, chúc các bạn may mắn!
Sau lời nói của Diệp Mặc, màn hình tắt ngúm đi, để lại cả một không gian im lặng.
Chu Cẩm vẫn còn ngẩn ngơ trước màn hình ti vi, cả nam và nữ, trang phục thời Trung Hoa cổ đại, màu chủ đạo là đen và đỏ..... tại sao.....
-A!!!! - Chu Cẩm bỗng dưng ôm đầu, kêu lên đau đớn.
- Ta thích màu đỏ, chàng thích màu gì?
- Nàng thích màu gì ta cũng sẽ thích màu đó, màu đỏ!
- Chàng đừng có nói dối, chàng thích màu đen phải không?
- Ừ.... màu đen!!
Từng đoạn hội thoại, từng lời nói vang lên trong đầu Chu Cẩm, đầu cô bị xoay vòng bởi những tiếng nói cười đùa của một đôi trai gái....
Tại sao.... cô lại cảm thấy quen thuộc đến vậy??
Tại sao?? Cô lại có những kí ức liên quan đến hai màu đó, nó rất ấn tượng với cô sao???
- A!!!- Đầu Chu Cẩm mỗi lúc một đau, cô càng nghĩ, đầu càng đau, cứ như có thứ gì đó đang ngăn cản cô nhớ tới những kí ức đó vậy!
Thông qua màn hình camera, hai vệ sĩ ở bên ngoài liền tiến vào phòng, khi thấy Chu Cẩm ôm đầu gục trên bàn, hai người liền nhanh chóng chạy đến, nói:
- Cô à, cô có sao không?
Đầu Chu Cẩm quay cuồng, những đoạn hội thoại lại vang lên, tai cô, mắt cô đều là nhìn thấy màu đỏ và màu đen, đều là nghe thấy những tiếng cười đùa....
Chu Cẩm vô thức lên tiếng, tay nắm vào người một vệ sĩ, lên tiếng:
- Đầu! Đầu tôi đau quá!
Người vệ sĩ kia thấy vậy, liền quay qua tên còn lại, nói:
- Đi báo cho bộ phận giám sát!
Người kia nghe liền chạy đi ngay, vệ sĩ còn lại đỡ lấy người Chu Cẩm, nói lớn:
- Cô à! Tôi đưa cô đến phòng y tế!
Chu Cẩm nhăn chặt mày, chỉ vừa được người vệ sĩ đỡ đứng lên, trước mắt cô liền tối sầm, ngã xuống đất, Chu Cẩm ngất đi!
Chu Cẩm gạt bỏ những cảm xúc vớ vẩn của bản thân, cô chuyên tâm nhìn vào người đàn ông trước mặt!
- Chủ đề của phần thi cuối cùng chúng tôi đã phân phát đến công ty của các bạn, chính là đề tài: Trang Phục Trung Hoa Cổ Đại!
- Điều thứ hai trong chuyên mục này chính là các bạn phải làm mẫu vẽ cho cả nam lẫn nữ, và lấy chủ đạo là màu đen và màu đỏ. Các bạn cũng phải tự may và tự mình lên ý tưởng, không được tiếp xúc hay nhận sự giúp đỡ từ bất cứ người nào, camera của chúng tôi luôn ghi hình 24/24 giờ đồng hồ, và sẽ có người quan sát các bạn. Bữa trưa và mọi vật dụng cá nhân đều sẽ do chúng tôi cung cấp. Thời gian là 15 tiếng bắt đầu từ thời điểm này, chúc các bạn may mắn!
Sau lời nói của Diệp Mặc, màn hình tắt ngúm đi, để lại cả một không gian im lặng.
Chu Cẩm vẫn còn ngẩn ngơ trước màn hình ti vi, cả nam và nữ, trang phục thời Trung Hoa cổ đại, màu chủ đạo là đen và đỏ..... tại sao.....
-A!!!! - Chu Cẩm bỗng dưng ôm đầu, kêu lên đau đớn.
- Ta thích màu đỏ, chàng thích màu gì?
- Nàng thích màu gì ta cũng sẽ thích màu đó, màu đỏ!
- Chàng đừng có nói dối, chàng thích màu đen phải không?
- Ừ.... màu đen!!
Từng đoạn hội thoại, từng lời nói vang lên trong đầu Chu Cẩm, đầu cô bị xoay vòng bởi những tiếng nói cười đùa của một đôi trai gái....
Tại sao.... cô lại cảm thấy quen thuộc đến vậy??
Tại sao?? Cô lại có những kí ức liên quan đến hai màu đó, nó rất ấn tượng với cô sao???
- A!!!- Đầu Chu Cẩm mỗi lúc một đau, cô càng nghĩ, đầu càng đau, cứ như có thứ gì đó đang ngăn cản cô nhớ tới những kí ức đó vậy!
Thông qua màn hình camera, hai vệ sĩ ở bên ngoài liền tiến vào phòng, khi thấy Chu Cẩm ôm đầu gục trên bàn, hai người liền nhanh chóng chạy đến, nói:
- Cô à, cô có sao không?
Đầu Chu Cẩm quay cuồng, những đoạn hội thoại lại vang lên, tai cô, mắt cô đều là nhìn thấy màu đỏ và màu đen, đều là nghe thấy những tiếng cười đùa....
Chu Cẩm vô thức lên tiếng, tay nắm vào người một vệ sĩ, lên tiếng:
- Đầu! Đầu tôi đau quá!
Người vệ sĩ kia thấy vậy, liền quay qua tên còn lại, nói:
- Đi báo cho bộ phận giám sát!
Người kia nghe liền chạy đi ngay, vệ sĩ còn lại đỡ lấy người Chu Cẩm, nói lớn:
- Cô à! Tôi đưa cô đến phòng y tế!
Chu Cẩm nhăn chặt mày, chỉ vừa được người vệ sĩ đỡ đứng lên, trước mắt cô liền tối sầm, ngã xuống đất, Chu Cẩm ngất đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.