Chương 91: Cướp Của!
PJH
31/10/2019
Sáng hôm sau, ngay khi vừa ăn sáng xong, Mạc
Tĩnh theo kế hoạch lên xe về Hàn gia, cô mang theo cả Bạch Hương
lẫn Bạch Hiểu, cùng một số tỳ nữ khác.
Khi về đến Hàn gia đã là 3 canh giờ sau, Mạc Tĩnh không để ý đến các hạ nhân trong phủ, cô trực tiếp bước tới phòng của mình lúc trước. Lúc đi vào còn đặc biệt để hai tỳ nữ ở phía ngoài canh gác.
Mạc Tĩnh mở chốt khóa tủ, chiếc giường liền bật lên, Bạch Hương và Bạch Hiểu nhìn nhau, ngạc nhiên không nói nên lời.
Tiểu thư nhà cô từ khi nào chơi đến mấy cái cơ quan này rồi!!!
Hay à nha!
Bạch Hiểu chưa từng thấy ai xây dựng cơ quan cả, vì cách xây dựng vô cùng khó, không phải người tài giỏi nào cũng làm được. Huống gì xây cơ quan trong một căn phòng nhỏ này, mà nút mở là một cái chốt vặn và cánh cửa là một chiếc giưỡng cũ chứ!
Mạc Tĩnh nhấc chân xuống trước, Bạch Hương và Bạch Hiểu cũng vội theo sau, càng tiến xuống dưới, hai người càng ngạc nhiên hơn.
Trời ạ, có thể có một nơi như thế này sao?
Tủ thuốc, tủ sách, còn có các loại thảo dược nữa, thậm chí là những đồ quý hiếm cũng có nốt!
Tiểu thư nhà cô rốt cuộc cất giữ biết bao thứ có giá trị vậy?
Mạc Tĩnh đi đến cạnh giá sách, lấy một lượt những loại sách cần dùng ra, nhưng cứ cảm thấy không thể để chúng lại đây được, Mạc Tĩnh thu dọn hết đống sách trên kệ để xuống bàn, tủ thuốc thì cô không chuyển về được, vì vậy Mạc Tĩnh căn dặn Bạch Hương, Bạch Hiểu đem theo thật nhiều vải, đựng hết số thảo dược đó vào, Bạch Hương còn đeo thêm một cái hộp, Mạc Tĩnh liền lấy những dụng cụ làm thuốc bỏ vào trong đó. Quơ hết tất cả trên bàn vào!
Don dẹp sạch sẽ phía dưới, xác định không bỏ lại gì, Mạc Tĩnh mới bước lên phòng, đóng cơ quan lại!
Cô đặt những túi vải thảo dược và đồ đạc lên bàn, bây giờ nghĩ cách chuyển đi thế nào mới là thích hợp đây này. Không thể nào vào Hàn gia tay không, đi ra lại túi lớn túi nhỏ như vậy được. Rất dễ bị nghi ngờ, lỡ họ nghi ngờ cô ăn trộm thì sao!
Mạc Tĩnh nhìn qua Bạch Hương, hỏi:
- Chuẩn bị xe ngựa chưa?
Bạch Hương gật đầu, đáp:
- Chuẩn bị rồi, tiểu thư!
Mạc Tĩnh nghe được điều mình mong muốn, gật đầu hiểu chuyện, sau đó cô quay sang hỏi Bạch Hiểu:
- Còn nhiều túi vải không?
Bạch Hiểu gật đầu, đưa túi vải ra đằng trước:
- Còn nhiều lắm, tiểu thư, người định lấy thêm gì sao?
Mạc Tĩnh cười, nói:
- Còn! Vậy được, chúng ta đến một nơi nữa lấy thêm!
-------...------------...--------------
Mạc Tĩnh ngồi trên xe ngựa, cô đang trên đường về lại phủ Lục Tứ gia. Đã đi được nửa chặng đường, nhưng khuôn mặt Mạc Tĩnh vẫn rất đăm chiêu, cô như đang suy nghĩ điều gì đó, suốt cả một đoạn đường đều không lên tiếng.
Bạch Hương và Bạch Hiểu ngồi phía đằng trước xe ngựa, hai người nhìn nhau, không biết nên làm gì. Sau đó, Bạch Hiểu quay đầu, vén rèm hỏi Mạc Tĩnh:
- Tiểu thư, người có đói không? Nô tỳ có đem theo một ít màn thầu.
Mạc Tĩnh lắc đầu, không trả lời. Thấy vậy, Bạch Hiểu lại hỏi:
- Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy? Từ khi rời phủ Hàn gia, người chưa từng nói gì cả!
Mạc Tĩnh thu lại ánh mắt của mình, cô ngước mặt nhìn Bạch hiểu, cười mỉm, nói:
- Ta đang đợi!
Bạch Hiểu ngạc nhiên, hả? Đợi? Đợi ai? Còn ai tới nữa hả?
Chưa kịp nghĩ ra được gì, Bạch Hương bên ngoài đã nhạy bén phát hiện ra tiếng động, cô lên tiếng hô:
- Có người!
Từ hai bên bụi cỏ, những thân ảnh màu đen lao ra, tiến về phía xe ngựa của Mạc Tĩnh. Bị chặn đầu xe, Bạch Hương buộc phải ngừng ngựa lại, Bạch Hiểu quay đầu hướng ra ngoài, nhìn thấy bọn thích khách mang toàn đồ đen trước mặt, liền thu lại nét mặt thường ngày, trở nên nghiêm túc hơn. Phía bên trong, khóe miệng Mạc Tĩnh khẽ nhếch lên, cuối cùng cũng tới rồi!
Bạch Hiểu vọt xuống xe ngựa, tiến lên hỏi:
- Các ngươi là ai? Tại sao lại chặn đầu xe của bọn ta?
Người mặc áo đen phía trước giơ mũi kiếm về phía Bạch Hiểu, giọng nói khàn khàn của nam nhân:
- Ta muốn nói với người ngồi phía trong kia, không phải ngươi!
Bạch Hiểu chưa kịp trả lời thì Mạc Tĩnh đã vén màn bước ra, cô thong thả lên tiếng:
- Ngươi tiếp đãi người quen cũ bằng cáchnày sao?
Bây giờ, cô gái mặc đồ đen bó sát phía sau mới tiến lên, trên đầu đội mạng che, chính là người bắt cóc Mạc Tĩnh lần trước! Nàng ta đưa tay đè lấy thanh kiếm trên tay kẻ thích khách kia xuống, nói:
- Lâu rồi không gặp, Lục Tứ phu nhân vẫn nhớ ta chứ?
Mạc Tĩnh cười, cô tiến đến chỗ Bạch Hiểu đang đứng, vừa đi vừa nói:
- Đối với những người có ý định giết mình, ta luôn ghi nhớ rất tốt!
Nữ tử kia bật cười:
- Lục Tứ phu nhân vẫn thích nói chuyện thoải mái như vậy!
Nàng ta nhìn Bạch Hiểu rồi nhìn sang Bạch Hương, mở miệng hỏi:
- Lục Tứ phu nhân thay đổi người hầu hạ rồi sao? Sao lại thay đổi vậy? Võ công của người hầu trước không tồi đâu, đặc biệt là vị cô nương đã may mắn chạy thoát kia. Không biết vết thương giờ thế nào rồi!
Đối phương đã nói quịt tẹt ra hết, thì Mạc Tĩnh cũng không cần vòng vo, cô lên tiếng:
- Ta có thay đổi người hầu hay không cũng phải báo cáo với hội Long Bang hay sao?
Nữ tử kia có chút ngạc nhiên, nàng ta biết rồi sao? Sao có thể biết nhanh như vậy!
Mạc Tĩnh đâm nhát dao thứ nhất thành công, cô thừa thắng xông lên đâm thêm vài cái:
- Hôm nay hội Long Bang thật rảnh rỗi, đã mai phục trên đường đi của ta, còn đem theo biết bao người có vũ khí thế này nữa, thế nào, là muốn bắt ta lần nữa sao? Hay là muốn cướp của đây?
Nữ tử kia nhìn Mạc Tĩnh, cười khan vài tiếng:
- Bắt Lục Tứ phu nhân thì không có, nhưng cướp của thì quả thật có đấy!
Mạc Tĩnh cười phá lên, cô cười đến xinh đẹp nói:
- Hội Long Bang từ khi nào nghèo như vậy? Chuyển nghề làm sơn tặc luôn rồi sao?
Nữ tử kia không hề tỏ ra thái độ gì, nàng ta lên tiếng:
- Lục Tứ phu nhân, ăn ngay nói thẳng, hôm nay đến đây, chỉ muốn lấy thứ bên trong xe ngựa đó, nếu như Lục Tứ phu nhân không phản kháng, thì chúng tôi đương nhiên sẽ không dùng đến vũ lực, lấy được đồ, liền đi!
Mạc Tĩnh thu lại nụ cười, ánh mắt cô trở nên thâm trầm, u ám nói:
- Nếu ta nói không đưa thì sao?
Nữ tử kia nhận được câu trả lời, đôi mắt híp lại, lên tiếng:
- Vậy... Lục Tứ phu nhân, đắc tội rồi! - Nói xong, những tên thích khách liền xông về phía xe ngựa.
Bạch Hương liền rút dây roi trên người ra, từ trên xe ngựa bay xuống, cô hất dây roi quấn quanh cổ một tên thích khách, quật xuống đất, xoay chân phải, đá vào bụng tên còn lại. Một tên thích khách xông tới, Bạch Hương quấn dây roi vào thanh kiếm của hắn, giật mạnh, sau đó, quật roi liên tiếp vào người hắn.
Bạch Hiểu cũng xuất trận, cô không dùng vũ khí, vì sở trường của cô là ám khí, Bạch Hiểu quơ tay sang hai bên, kim độc từ trong hai ống tay áo liền phóng ra, hai tên thích khách hai bên liền ngã xuống đất, hai tên khách đến từ phía sau, Bạch Hiểu xoay người, quơ hai tay ra đằng trước, kim độc một lần nữa xuất hiện, giết chết hai tên kia, Bạch Hiểu bảo vệ Mạc Tĩnh an toàn từ phía sau.
Mạc Tĩnh đứng đó, không hề động đậy, cô vẫn nhìn nữ tử đứng trước mặt mình, nàng ta cũng nhìn cô, trong một chốc, nữ tử kia liền lao tới, tung chưởng vào ngực của Mạc Tĩnh, Mạc Tĩnh xoay chân, cô nghiêng người né tránh, tay phải nắm lấy tay nàng ta, bẻ ngoặt ra sau, nữ tử kia thấy vậy, liền tung tay còn lại từ phía dưới lên cằm Mạc Tĩnh, Mạc Tĩnh dùng tay trái bắt lại, bẻ cong chiêu thức, chân trái cô tiến tới, một cước vào bụng của nàng ta, nhưng không, nàng ta dùng hai tay thoát khỏi tay của Mạc Tĩnh, chặn lại mũi chân của cô. Vì lực lớn mà nàng ta bị bật lại, liên tiếp lùi về sau vài bước.
Nữ tử kia giật mình, chỉ vừa mới một tháng thôi mà, tại sao công lực của Hàn Mạc Tĩnh lại tăng lên đến vậy?
Chính Mạc Tĩnh cũng đang thắc mắc điều này, cơ thể cô đột nhiên linh hoạt hơn, các cơ quan cũng nhạy bén hơn, sức lực cũng lớn hơn, chặn đòn của nàng ta thật sự dễ dàng hơn trước rất nhiều!
Điều này là thế nào? Chắc không liên quan đến những chuyện kì lạ xảy ra mấy ngày nay trên cơ thể cô chứ!
Nữ tử kia có chút không phục, nàng ta dùng khinh công nhảy lên, từ trên cao lộn ngược người, đưa hai tay xuống phía dưới, Mạc Tĩnh ngẩng đầu lên, cô giơ hai tay đỡ lại hai chưởng của nàng ta, lực lớn va đập vào nhau khiến cả hai xoay vòng với tư thế một người ở trên một người phía dưới, nữ tử kia dồn sức lực từ thân thể truyền hết vào hai tay, Mạc Tĩnh lại phải dùng sức từ hai chân chống đỡ, hai tay còn phải chịu sức nặng từ bên trên, vô cùng bất lợi, bụi dưới chân Mạc Tĩnh văng lên tung tóe, vô tình tạo ra một vòng xoáy cát.
Thấy như thế này không ổn, Mạc Tĩnh trụ chân, dùng sức chống đỡ sức nặng từ bên trên, sau đó nắm lấy hai bàn tay của nữ tử kia, đan chéo vào nhau, rồi nhanh chóng tách tay mình ra.
Nữ tử kia không ngờ Mạc Tĩnh đột nhiên thay đổi chiêu thức, có chút đỡ không kịp, cứ thế rơi xuống đất, trong mù mịt cát bay, Mạc Tĩnh không phân rõ được phương hướng, thì một cánh tay đột nhiên thò ra, thấy hắn tiến về phía ngực mình, Mạc Tĩnh nghiêng người né tránh, nhưng tay phải vẫn bị xẹt qua, liền chảy máu, cô nhìn lại, móng tay! Móng tay được duỗi cho sắc nhọn để trở thành một vũ khí ư!
Thế này cũng quá quá rồi đấy!
Mạc Tĩnh nắm lấy cánh tay đó, giật mạnh. Lúc nữ tử kia hiện ra từ trong bụi đất, Mạc Tĩnh liền nhanh tay, giật lấy tấm che mạng trên đầu nàng ta ra, trong giây phút đó, cả đất trời dường như ngừng lại, xung quanh tựa như không có một ai cả, Mạc Tĩnh mở to mắt chấn động, nhìn vào khuôn mặt người đó. Tay chân cô bất giác không động đậy được, ánh nhìn chứ đăm đăm vào thân ảnh ấy!
Đây ..... đây là..... Không thể nào!
Mạc Tĩnh dường như không tin vào mắt mình, tại sao? tại sao lại là khuôn mặt này được chứ? Không thể nào là khuôn mặt này được!
Trong lúc hoảng hồn ngây người đó, một cánh tay khác nắm lấy vai Mạc Tĩnh, là Bạch Hiểu, cô thấy tiểu thư mình đứng im kì lạ trong đám bụi đất, cô theo ánh mắt nhìn qua đó, khi thấy khuôn mặt ấy, ánh mắt cũng không tự chủ mà co rút lại.
Là..... Lệ Anh!
Không thể nào? Không phải Lệ Anh đã chết rồi ư? Sao có thể xuất hiện ở đây chứ?
Bạch Hiểu ngẩn ngơ chốc lát nhưng không lâu sau đó nhanh hoàn hồn lại, cô nắm lấy bả vai Mạc Tĩnh, dùng khinh công vọt đi, Bạch Hương đang đánh nhau, thấy Bạch Hiểu đã chạy, cô dùng roi đập xuống đất, xoay thành vòng tròn, tạo ra một đám bụi đất nữa, khi đám bụi đất đó rơi hết xuống, Bạch Hương cũng biến mất!
Những tên thích khách còn lại nhìn nhau, sau đó nhìn sang nữ tử kia, dò hỏi:
- Ngũ trưởng lão, bọn họ thoát rồi!
Nữ tử kia dùng ánh mắt sắc bén liếc bọn họ một cái, những người đó không tự chủ được mà giật mình, nàng ta nói:
- Kệ bọn chúng, lấy hết thứ trên xe mang về hội!
Bọn thích khách tuân lệnh làm theo, nử tử kia mím môi, ánh mắt sắc lạnh.
Hàn Mạc Tĩnh, hôm nay xem như ngươi may mắn! Lần sau nhất định ta sẽ giết chết ngươi!
Khi về đến Hàn gia đã là 3 canh giờ sau, Mạc Tĩnh không để ý đến các hạ nhân trong phủ, cô trực tiếp bước tới phòng của mình lúc trước. Lúc đi vào còn đặc biệt để hai tỳ nữ ở phía ngoài canh gác.
Mạc Tĩnh mở chốt khóa tủ, chiếc giường liền bật lên, Bạch Hương và Bạch Hiểu nhìn nhau, ngạc nhiên không nói nên lời.
Tiểu thư nhà cô từ khi nào chơi đến mấy cái cơ quan này rồi!!!
Hay à nha!
Bạch Hiểu chưa từng thấy ai xây dựng cơ quan cả, vì cách xây dựng vô cùng khó, không phải người tài giỏi nào cũng làm được. Huống gì xây cơ quan trong một căn phòng nhỏ này, mà nút mở là một cái chốt vặn và cánh cửa là một chiếc giưỡng cũ chứ!
Mạc Tĩnh nhấc chân xuống trước, Bạch Hương và Bạch Hiểu cũng vội theo sau, càng tiến xuống dưới, hai người càng ngạc nhiên hơn.
Trời ạ, có thể có một nơi như thế này sao?
Tủ thuốc, tủ sách, còn có các loại thảo dược nữa, thậm chí là những đồ quý hiếm cũng có nốt!
Tiểu thư nhà cô rốt cuộc cất giữ biết bao thứ có giá trị vậy?
Mạc Tĩnh đi đến cạnh giá sách, lấy một lượt những loại sách cần dùng ra, nhưng cứ cảm thấy không thể để chúng lại đây được, Mạc Tĩnh thu dọn hết đống sách trên kệ để xuống bàn, tủ thuốc thì cô không chuyển về được, vì vậy Mạc Tĩnh căn dặn Bạch Hương, Bạch Hiểu đem theo thật nhiều vải, đựng hết số thảo dược đó vào, Bạch Hương còn đeo thêm một cái hộp, Mạc Tĩnh liền lấy những dụng cụ làm thuốc bỏ vào trong đó. Quơ hết tất cả trên bàn vào!
Don dẹp sạch sẽ phía dưới, xác định không bỏ lại gì, Mạc Tĩnh mới bước lên phòng, đóng cơ quan lại!
Cô đặt những túi vải thảo dược và đồ đạc lên bàn, bây giờ nghĩ cách chuyển đi thế nào mới là thích hợp đây này. Không thể nào vào Hàn gia tay không, đi ra lại túi lớn túi nhỏ như vậy được. Rất dễ bị nghi ngờ, lỡ họ nghi ngờ cô ăn trộm thì sao!
Mạc Tĩnh nhìn qua Bạch Hương, hỏi:
- Chuẩn bị xe ngựa chưa?
Bạch Hương gật đầu, đáp:
- Chuẩn bị rồi, tiểu thư!
Mạc Tĩnh nghe được điều mình mong muốn, gật đầu hiểu chuyện, sau đó cô quay sang hỏi Bạch Hiểu:
- Còn nhiều túi vải không?
Bạch Hiểu gật đầu, đưa túi vải ra đằng trước:
- Còn nhiều lắm, tiểu thư, người định lấy thêm gì sao?
Mạc Tĩnh cười, nói:
- Còn! Vậy được, chúng ta đến một nơi nữa lấy thêm!
-------...------------...--------------
Mạc Tĩnh ngồi trên xe ngựa, cô đang trên đường về lại phủ Lục Tứ gia. Đã đi được nửa chặng đường, nhưng khuôn mặt Mạc Tĩnh vẫn rất đăm chiêu, cô như đang suy nghĩ điều gì đó, suốt cả một đoạn đường đều không lên tiếng.
Bạch Hương và Bạch Hiểu ngồi phía đằng trước xe ngựa, hai người nhìn nhau, không biết nên làm gì. Sau đó, Bạch Hiểu quay đầu, vén rèm hỏi Mạc Tĩnh:
- Tiểu thư, người có đói không? Nô tỳ có đem theo một ít màn thầu.
Mạc Tĩnh lắc đầu, không trả lời. Thấy vậy, Bạch Hiểu lại hỏi:
- Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy? Từ khi rời phủ Hàn gia, người chưa từng nói gì cả!
Mạc Tĩnh thu lại ánh mắt của mình, cô ngước mặt nhìn Bạch hiểu, cười mỉm, nói:
- Ta đang đợi!
Bạch Hiểu ngạc nhiên, hả? Đợi? Đợi ai? Còn ai tới nữa hả?
Chưa kịp nghĩ ra được gì, Bạch Hương bên ngoài đã nhạy bén phát hiện ra tiếng động, cô lên tiếng hô:
- Có người!
Từ hai bên bụi cỏ, những thân ảnh màu đen lao ra, tiến về phía xe ngựa của Mạc Tĩnh. Bị chặn đầu xe, Bạch Hương buộc phải ngừng ngựa lại, Bạch Hiểu quay đầu hướng ra ngoài, nhìn thấy bọn thích khách mang toàn đồ đen trước mặt, liền thu lại nét mặt thường ngày, trở nên nghiêm túc hơn. Phía bên trong, khóe miệng Mạc Tĩnh khẽ nhếch lên, cuối cùng cũng tới rồi!
Bạch Hiểu vọt xuống xe ngựa, tiến lên hỏi:
- Các ngươi là ai? Tại sao lại chặn đầu xe của bọn ta?
Người mặc áo đen phía trước giơ mũi kiếm về phía Bạch Hiểu, giọng nói khàn khàn của nam nhân:
- Ta muốn nói với người ngồi phía trong kia, không phải ngươi!
Bạch Hiểu chưa kịp trả lời thì Mạc Tĩnh đã vén màn bước ra, cô thong thả lên tiếng:
- Ngươi tiếp đãi người quen cũ bằng cáchnày sao?
Bây giờ, cô gái mặc đồ đen bó sát phía sau mới tiến lên, trên đầu đội mạng che, chính là người bắt cóc Mạc Tĩnh lần trước! Nàng ta đưa tay đè lấy thanh kiếm trên tay kẻ thích khách kia xuống, nói:
- Lâu rồi không gặp, Lục Tứ phu nhân vẫn nhớ ta chứ?
Mạc Tĩnh cười, cô tiến đến chỗ Bạch Hiểu đang đứng, vừa đi vừa nói:
- Đối với những người có ý định giết mình, ta luôn ghi nhớ rất tốt!
Nữ tử kia bật cười:
- Lục Tứ phu nhân vẫn thích nói chuyện thoải mái như vậy!
Nàng ta nhìn Bạch Hiểu rồi nhìn sang Bạch Hương, mở miệng hỏi:
- Lục Tứ phu nhân thay đổi người hầu hạ rồi sao? Sao lại thay đổi vậy? Võ công của người hầu trước không tồi đâu, đặc biệt là vị cô nương đã may mắn chạy thoát kia. Không biết vết thương giờ thế nào rồi!
Đối phương đã nói quịt tẹt ra hết, thì Mạc Tĩnh cũng không cần vòng vo, cô lên tiếng:
- Ta có thay đổi người hầu hay không cũng phải báo cáo với hội Long Bang hay sao?
Nữ tử kia có chút ngạc nhiên, nàng ta biết rồi sao? Sao có thể biết nhanh như vậy!
Mạc Tĩnh đâm nhát dao thứ nhất thành công, cô thừa thắng xông lên đâm thêm vài cái:
- Hôm nay hội Long Bang thật rảnh rỗi, đã mai phục trên đường đi của ta, còn đem theo biết bao người có vũ khí thế này nữa, thế nào, là muốn bắt ta lần nữa sao? Hay là muốn cướp của đây?
Nữ tử kia nhìn Mạc Tĩnh, cười khan vài tiếng:
- Bắt Lục Tứ phu nhân thì không có, nhưng cướp của thì quả thật có đấy!
Mạc Tĩnh cười phá lên, cô cười đến xinh đẹp nói:
- Hội Long Bang từ khi nào nghèo như vậy? Chuyển nghề làm sơn tặc luôn rồi sao?
Nữ tử kia không hề tỏ ra thái độ gì, nàng ta lên tiếng:
- Lục Tứ phu nhân, ăn ngay nói thẳng, hôm nay đến đây, chỉ muốn lấy thứ bên trong xe ngựa đó, nếu như Lục Tứ phu nhân không phản kháng, thì chúng tôi đương nhiên sẽ không dùng đến vũ lực, lấy được đồ, liền đi!
Mạc Tĩnh thu lại nụ cười, ánh mắt cô trở nên thâm trầm, u ám nói:
- Nếu ta nói không đưa thì sao?
Nữ tử kia nhận được câu trả lời, đôi mắt híp lại, lên tiếng:
- Vậy... Lục Tứ phu nhân, đắc tội rồi! - Nói xong, những tên thích khách liền xông về phía xe ngựa.
Bạch Hương liền rút dây roi trên người ra, từ trên xe ngựa bay xuống, cô hất dây roi quấn quanh cổ một tên thích khách, quật xuống đất, xoay chân phải, đá vào bụng tên còn lại. Một tên thích khách xông tới, Bạch Hương quấn dây roi vào thanh kiếm của hắn, giật mạnh, sau đó, quật roi liên tiếp vào người hắn.
Bạch Hiểu cũng xuất trận, cô không dùng vũ khí, vì sở trường của cô là ám khí, Bạch Hiểu quơ tay sang hai bên, kim độc từ trong hai ống tay áo liền phóng ra, hai tên thích khách hai bên liền ngã xuống đất, hai tên khách đến từ phía sau, Bạch Hiểu xoay người, quơ hai tay ra đằng trước, kim độc một lần nữa xuất hiện, giết chết hai tên kia, Bạch Hiểu bảo vệ Mạc Tĩnh an toàn từ phía sau.
Mạc Tĩnh đứng đó, không hề động đậy, cô vẫn nhìn nữ tử đứng trước mặt mình, nàng ta cũng nhìn cô, trong một chốc, nữ tử kia liền lao tới, tung chưởng vào ngực của Mạc Tĩnh, Mạc Tĩnh xoay chân, cô nghiêng người né tránh, tay phải nắm lấy tay nàng ta, bẻ ngoặt ra sau, nữ tử kia thấy vậy, liền tung tay còn lại từ phía dưới lên cằm Mạc Tĩnh, Mạc Tĩnh dùng tay trái bắt lại, bẻ cong chiêu thức, chân trái cô tiến tới, một cước vào bụng của nàng ta, nhưng không, nàng ta dùng hai tay thoát khỏi tay của Mạc Tĩnh, chặn lại mũi chân của cô. Vì lực lớn mà nàng ta bị bật lại, liên tiếp lùi về sau vài bước.
Nữ tử kia giật mình, chỉ vừa mới một tháng thôi mà, tại sao công lực của Hàn Mạc Tĩnh lại tăng lên đến vậy?
Chính Mạc Tĩnh cũng đang thắc mắc điều này, cơ thể cô đột nhiên linh hoạt hơn, các cơ quan cũng nhạy bén hơn, sức lực cũng lớn hơn, chặn đòn của nàng ta thật sự dễ dàng hơn trước rất nhiều!
Điều này là thế nào? Chắc không liên quan đến những chuyện kì lạ xảy ra mấy ngày nay trên cơ thể cô chứ!
Nữ tử kia có chút không phục, nàng ta dùng khinh công nhảy lên, từ trên cao lộn ngược người, đưa hai tay xuống phía dưới, Mạc Tĩnh ngẩng đầu lên, cô giơ hai tay đỡ lại hai chưởng của nàng ta, lực lớn va đập vào nhau khiến cả hai xoay vòng với tư thế một người ở trên một người phía dưới, nữ tử kia dồn sức lực từ thân thể truyền hết vào hai tay, Mạc Tĩnh lại phải dùng sức từ hai chân chống đỡ, hai tay còn phải chịu sức nặng từ bên trên, vô cùng bất lợi, bụi dưới chân Mạc Tĩnh văng lên tung tóe, vô tình tạo ra một vòng xoáy cát.
Thấy như thế này không ổn, Mạc Tĩnh trụ chân, dùng sức chống đỡ sức nặng từ bên trên, sau đó nắm lấy hai bàn tay của nữ tử kia, đan chéo vào nhau, rồi nhanh chóng tách tay mình ra.
Nữ tử kia không ngờ Mạc Tĩnh đột nhiên thay đổi chiêu thức, có chút đỡ không kịp, cứ thế rơi xuống đất, trong mù mịt cát bay, Mạc Tĩnh không phân rõ được phương hướng, thì một cánh tay đột nhiên thò ra, thấy hắn tiến về phía ngực mình, Mạc Tĩnh nghiêng người né tránh, nhưng tay phải vẫn bị xẹt qua, liền chảy máu, cô nhìn lại, móng tay! Móng tay được duỗi cho sắc nhọn để trở thành một vũ khí ư!
Thế này cũng quá quá rồi đấy!
Mạc Tĩnh nắm lấy cánh tay đó, giật mạnh. Lúc nữ tử kia hiện ra từ trong bụi đất, Mạc Tĩnh liền nhanh tay, giật lấy tấm che mạng trên đầu nàng ta ra, trong giây phút đó, cả đất trời dường như ngừng lại, xung quanh tựa như không có một ai cả, Mạc Tĩnh mở to mắt chấn động, nhìn vào khuôn mặt người đó. Tay chân cô bất giác không động đậy được, ánh nhìn chứ đăm đăm vào thân ảnh ấy!
Đây ..... đây là..... Không thể nào!
Mạc Tĩnh dường như không tin vào mắt mình, tại sao? tại sao lại là khuôn mặt này được chứ? Không thể nào là khuôn mặt này được!
Trong lúc hoảng hồn ngây người đó, một cánh tay khác nắm lấy vai Mạc Tĩnh, là Bạch Hiểu, cô thấy tiểu thư mình đứng im kì lạ trong đám bụi đất, cô theo ánh mắt nhìn qua đó, khi thấy khuôn mặt ấy, ánh mắt cũng không tự chủ mà co rút lại.
Là..... Lệ Anh!
Không thể nào? Không phải Lệ Anh đã chết rồi ư? Sao có thể xuất hiện ở đây chứ?
Bạch Hiểu ngẩn ngơ chốc lát nhưng không lâu sau đó nhanh hoàn hồn lại, cô nắm lấy bả vai Mạc Tĩnh, dùng khinh công vọt đi, Bạch Hương đang đánh nhau, thấy Bạch Hiểu đã chạy, cô dùng roi đập xuống đất, xoay thành vòng tròn, tạo ra một đám bụi đất nữa, khi đám bụi đất đó rơi hết xuống, Bạch Hương cũng biến mất!
Những tên thích khách còn lại nhìn nhau, sau đó nhìn sang nữ tử kia, dò hỏi:
- Ngũ trưởng lão, bọn họ thoát rồi!
Nữ tử kia dùng ánh mắt sắc bén liếc bọn họ một cái, những người đó không tự chủ được mà giật mình, nàng ta nói:
- Kệ bọn chúng, lấy hết thứ trên xe mang về hội!
Bọn thích khách tuân lệnh làm theo, nử tử kia mím môi, ánh mắt sắc lạnh.
Hàn Mạc Tĩnh, hôm nay xem như ngươi may mắn! Lần sau nhất định ta sẽ giết chết ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.